Duyên Phận Đã Đưa Ta Đến Bên Nhau
Chương 117: Tin tưởng
Tử Hạ
22/04/2021
- Chị không thể đến thăm em nhiều hơn được sao? Em thực sự là muốn gặp chị hằng ngày cơ.
Một đứa nhóc từ nhỏ cũng chỉ dính lấy chị mình, đương nhiên là muốn gặp hằng ngày cũng chỉ là chuyện bình thường.
- Chị xin lỗi, sau này có thời gian chị sẽ thăm em nhiều hơn, còn bây giờ thì không thể.
Phi Văn bước đến mang cho ba mẹ mình một phần cơm lớn, cũng kéo đứa em của mình ngồi xuống ăn.
- Cơm của chị nấu là nhất.
Phi Văn nhìn đứa nhóc ngây thơ mà lòng đau như cắt
- Ông ta dạo này có làm gì quá đáng với con không? Con cũng không cần phải vì ta mà bị ông ta ức hiếp như thế đâu.
Phi Văn dừng động tác lại, ngước lên nhìn mẹ mình.
- Nếu không phải vì mọi người thì con cũng không được sinh ra đâu ạ. Mọi người là gia đình của con mà, mấy chuyện này thì đâu có gì đâu ạ.
Phi Văn ngồi trò chuyện với ba mẹ mình một hồi, rồi rời khỏi phòng.
Vốn dĩ lần này từ ngoài đảo trở về đất liền đương nhiên cũng không phải chỉ là thăm ba mẹ mình, mà còn có một việc quan trọng khác.
Phi Văn đi đến trung tâm thành phố, ở trước một con hẻm có một người đang ngồi đó, là người chuyện giao thư truyền thống.
- Anh gửi cho tôi hai bức thư này, lá này tới Thẩm Gia, lá này tới Lục Gia. Giao cho cẩn thận đừng để lộ cho ai biết, số tiền này sẽ là của anh.
Anh ta nhận lấy hai bức thư từ Phi Văn rồi gật gật đầu.
" Bây giờ chỉ việc chờ thôi, mong là họ tin vào lời mình nói "
Ở Lục Gia, Lãnh Hàn đang làm loạn lên, một mực đòi đi tìm Vũ Duyệt
- Con thôi đi, mẹ biết con bé rất quan trọng với con, nhưng bây giờ còn không biết con bé có còn ở trên đời này hay không, thì làm sao mà con đi tìm con bé được?!
Bà Lục mất kiên nhẫn lớn tiếng với cậu con trai, còn Lãnh Thần thì cũng hết cách với anh mình.
- Cho dù em ấy có đi xuống địa ngục thì con cũng sẽ đi theo tìm.
Lãnh Thần nếu không ngăn hai người này lại thì chắc chắn một hồi nhà sẽ sập mất.
- Thưa phu nhân, có người gửi thư đến chúng ta.
Bà Lục lấy lại bình tĩnh rồi đi xuống nhận lá thư từ tay vệ sĩ.
- Được rồi, cậu lui ra đi.
Hai người con trai còn đang đứng ở trên lầu, suýt thì tiếp tục cãi lộn, nhưng lại bị sự yên ắng bất thường của mẹ mình dọa đến sợ.
- Mẹ, lá thư đó viết gì?
" Tôi có chuyện cần nói với Lục Gia mấy người, tin cũng được, không tin thì người bị thiệt sẽ là mấy người. Lâm Vũ Duyệt đang ở trên một hòn đảo phía Nam thành phố A, tình trạng đang ngày càng không ổn, tốt nhất là mau đến đó "
Lãnh Hàn vừa ngó vào đọc bức thư, rút đầu lại thì bị Lãnh Thần kéo lại.
- Anh ở yên đây, cho em hai giờ thôi, em sẽ đi tìm xem ở mấy hòn đảo phía Nam thành phố A có người sống hay không, đề phòng là bẫy.
Vũ Duyệt ở đảo cũng tỉnh lại, đầu óc mê man, không hề biết có chuyện gì xảy ra trong lúc mình ngủ.
" Hình như cơ thể mình ngày càng yếu đi rồi "
Vũ Duyệt đứng ở trong phòng, ngó ra ngoài cửa sổ.
" Nhớ anh ấy quá, bây giờ mình nên làm gì đây "
Vũ Duyệt nghe tiếng cãi nhau ở bên ngoài, nhưng cũng không có tâm trạng để tâm đến nữa.
" Không biết bây giờ ở trong đó mọi chuyện như thế nào rồi. Mình mất tích đến nay cũng hơn một tuần rồi, không thấy có dấu hiệu gì chứng tỏ mọi người đi tìm mình, là tìm không được hay là... "
Vũ Duyệt tự đưa mình vào suy nghĩ của mình, rồi lại tự nghĩ lung tung.
" Không được, mình phải tin tưởng bọn họ chứ. Chắc chắn mọi người sẽ không bỏ mình đâu "
Một đứa nhóc từ nhỏ cũng chỉ dính lấy chị mình, đương nhiên là muốn gặp hằng ngày cũng chỉ là chuyện bình thường.
- Chị xin lỗi, sau này có thời gian chị sẽ thăm em nhiều hơn, còn bây giờ thì không thể.
Phi Văn bước đến mang cho ba mẹ mình một phần cơm lớn, cũng kéo đứa em của mình ngồi xuống ăn.
- Cơm của chị nấu là nhất.
Phi Văn nhìn đứa nhóc ngây thơ mà lòng đau như cắt
- Ông ta dạo này có làm gì quá đáng với con không? Con cũng không cần phải vì ta mà bị ông ta ức hiếp như thế đâu.
Phi Văn dừng động tác lại, ngước lên nhìn mẹ mình.
- Nếu không phải vì mọi người thì con cũng không được sinh ra đâu ạ. Mọi người là gia đình của con mà, mấy chuyện này thì đâu có gì đâu ạ.
Phi Văn ngồi trò chuyện với ba mẹ mình một hồi, rồi rời khỏi phòng.
Vốn dĩ lần này từ ngoài đảo trở về đất liền đương nhiên cũng không phải chỉ là thăm ba mẹ mình, mà còn có một việc quan trọng khác.
Phi Văn đi đến trung tâm thành phố, ở trước một con hẻm có một người đang ngồi đó, là người chuyện giao thư truyền thống.
- Anh gửi cho tôi hai bức thư này, lá này tới Thẩm Gia, lá này tới Lục Gia. Giao cho cẩn thận đừng để lộ cho ai biết, số tiền này sẽ là của anh.
Anh ta nhận lấy hai bức thư từ Phi Văn rồi gật gật đầu.
" Bây giờ chỉ việc chờ thôi, mong là họ tin vào lời mình nói "
Ở Lục Gia, Lãnh Hàn đang làm loạn lên, một mực đòi đi tìm Vũ Duyệt
- Con thôi đi, mẹ biết con bé rất quan trọng với con, nhưng bây giờ còn không biết con bé có còn ở trên đời này hay không, thì làm sao mà con đi tìm con bé được?!
Bà Lục mất kiên nhẫn lớn tiếng với cậu con trai, còn Lãnh Thần thì cũng hết cách với anh mình.
- Cho dù em ấy có đi xuống địa ngục thì con cũng sẽ đi theo tìm.
Lãnh Thần nếu không ngăn hai người này lại thì chắc chắn một hồi nhà sẽ sập mất.
- Thưa phu nhân, có người gửi thư đến chúng ta.
Bà Lục lấy lại bình tĩnh rồi đi xuống nhận lá thư từ tay vệ sĩ.
- Được rồi, cậu lui ra đi.
Hai người con trai còn đang đứng ở trên lầu, suýt thì tiếp tục cãi lộn, nhưng lại bị sự yên ắng bất thường của mẹ mình dọa đến sợ.
- Mẹ, lá thư đó viết gì?
" Tôi có chuyện cần nói với Lục Gia mấy người, tin cũng được, không tin thì người bị thiệt sẽ là mấy người. Lâm Vũ Duyệt đang ở trên một hòn đảo phía Nam thành phố A, tình trạng đang ngày càng không ổn, tốt nhất là mau đến đó "
Lãnh Hàn vừa ngó vào đọc bức thư, rút đầu lại thì bị Lãnh Thần kéo lại.
- Anh ở yên đây, cho em hai giờ thôi, em sẽ đi tìm xem ở mấy hòn đảo phía Nam thành phố A có người sống hay không, đề phòng là bẫy.
Vũ Duyệt ở đảo cũng tỉnh lại, đầu óc mê man, không hề biết có chuyện gì xảy ra trong lúc mình ngủ.
" Hình như cơ thể mình ngày càng yếu đi rồi "
Vũ Duyệt đứng ở trong phòng, ngó ra ngoài cửa sổ.
" Nhớ anh ấy quá, bây giờ mình nên làm gì đây "
Vũ Duyệt nghe tiếng cãi nhau ở bên ngoài, nhưng cũng không có tâm trạng để tâm đến nữa.
" Không biết bây giờ ở trong đó mọi chuyện như thế nào rồi. Mình mất tích đến nay cũng hơn một tuần rồi, không thấy có dấu hiệu gì chứng tỏ mọi người đi tìm mình, là tìm không được hay là... "
Vũ Duyệt tự đưa mình vào suy nghĩ của mình, rồi lại tự nghĩ lung tung.
" Không được, mình phải tin tưởng bọn họ chứ. Chắc chắn mọi người sẽ không bỏ mình đâu "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.