Chương 17: Anh là đang cầu hôn em?
Lâm Mỵ Mỵ
28/02/2018
“Nếu phải chờ yêu nhau ba năm mới kết hôn chi bằng cứ kết hôn rồi tiếp tục bồi dưỡng tình cảm!”- Trình Duệ.
“Anh thật nóng vội!”- Lâm An Mỵ.
“Gì chứ?” Lương Đình tự nhận bản thân là một đại mỹ nam tuyệt sắc, tuyệt đối đẹp trai hơn Trình Duệ chỉ là người thường không nhận ra anh ta đẹp hơn Trình Duệ mà thôi. Nhưng hiện tại gương mặt anh ta đang méo mó vì bực bội.
“Steven, anh là người gây ra chuyện này! Nên anh là người phải chịu trách nhiệm với cô ấy!” Trình Duệ tay cầm bệnh án trên tay lia lịa viết chi chít những chữ không thèm ngó ngàng đến biểu tình như "nuốt phải ruồi" của Lương Đình.
Lương Đình cố gắng kềm chế bản thân đến nỗi gương mặt cũng méo mó: “Nói giỡn đi! Ngủ một giấc dậy rồi nói mất trí nhớ, tôi cũng mất trí được đấy!”
“.......” Vương Minh Nguyệt rưng rưng nước mắt nhìn Lương Đình.
Trình Duệ vừa nhìn thấy "diễn xuất" của cô ấy liền đổ mồ hôi hột, tốt nhất anh cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ này rồi "rút lui" an toàn. Trình Duệ ngẩng đầu lên nhét lời dặn của bác sỹ cho Lương Đình rồi dặn dò: “Là một người đàn ông phải có trách nhiệm!” Nói xong liền tông cửa "chuồn" thẳng.
Lương Đình bực dọc liếc anh, cửa vừa đóng đôi mắt đầy vẻ tra xét như tia laze quét qua toàn thân Vương Minh Nguyệt. Nhưng không nhận thấy chút sơ hở nào, anh ta gãi đầu nghi vấn: Chẳng lẽ thật sự mất trí đi!?
Ánh mắt Vương Minh Nguyệt hoàn toàn trong suốt, lúc nào cũng ngân ngấn nước cực kỳ mỹ lệ, với đôi mắt đẹp xuất sắc ấy, bác sỹ Vương không hề lo lắng bản thân bị bại lộ. Vì "kế hoạch" lần này cô đã phải tốn không ít "tâm kế" cùng với "mua chuộc" mới thực hiện được bước đầu, bước tiếp theo còn chưa biết được! Cô rưng rưng nước mắt nhìn Lương Đình, mấp máy môi sợ hãi: “Chú...”
“................” Đầu Lương Đình chảy xuống vạch đen, cô ta trẻ hơn anh bao nhiêu mà gọi cô là chú!? Đáng lẽ anh ta phải gọi cô ta là "dì ơi" mới đúng! Haiz, đúng là mất não.
Cô tỉnh dậy thì thấy bản thân mình đang mặc trên người bộ đồ ngủ cổ đại mỏng manh, vải vóc như sa mỏng chảy xuống, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của cô. Cô thì vẫn nằm trên một chiếc giường che rèm lộng lẫy.
Đầu óc cô ngơ ngác quay vòng, tự hỏi đâu là đâu!? Một dàn nữ hầu mặc trang phục cung nữ nhà Thanh thường xuất hiện trong phim truyền hình bước đến. Cô gái đi đầu cung kính cúi đầu chào cô: “Nô tì thỉnh an nương nương!” Thế rồi cô ta đi mất, cô muốn bảo cô ta đỡ cô xuống nhưng không mở miệng thành lời được.
Cô cảm thấy toàn thân rã rời, cổ họng kì quái không phát ra được lời nào. Đầu óc mơ hồ không biết bản thân là ai!?
Trước mắt trở nên mơ hồ, xuyên qua màn che cô nhìn thấy một người đàn ông mặc y phục của vua Càn Long đang ngồi sầu não chống tay lên trán thở dài nghĩ ngợi. Quần thần lũ lượt kéo tới bẩm tấu: “Hoàng thượng, Diêu nương nương nhiễu loạn triều cương. Quan viên trong triều, ai cũng căm phẫn. Ngay cả Thái hậu nương nương cũng muốn trừng trị Diêu quý phi!”
Cô không nhìn rõ dung mạo của người đàn ông mặc long bào, nhưng lại cảm thấy anh ta đang buồn rầu.
Trong lòng cô cảm thấy không thoải mái với lời nói của vị quan chức này. Cô không biết tại sao bản thân lại xuất hiện tại nơi này, vị thái giám hô: “Diêu nương nương tới!”
Vị quan viên lúc này cúi đầu, vị vua "Càn Long" đang ngồi trên ngai vàng đã đứng dậy đến đón lấy cô. Mà vị vua này lại là Trình Duệ.
Mà Trình Duệ là ai!? Vậy cô là ai!?
Lâm An Mỵ mở to mắt giật mình tỉnh dậy trong nghi vấn??? Cô hoảng hốt khi biết rằng bản thân lại mơ một giấc mộng điên rồ như vậy.
Lâm An Mỵ đưa tay đỡ trán, nhắm mắt lại ổn định cảm xúc. Sau đó cô rời giường với tâm trạng phức tạp, thần sắc cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Bước vào phòng bếp, cô đưa tay che miệng ngáp một cái, trời còn rất sớm nên cô chuẩn bị bữa sáng.
Trình Duệ đôi khi vì bận rộn sẽ bỏ bữa, anh là con người tham công tiếc việc nên đó cũng là điều đương nhiên. Lâm An Mỵ từ nhỏ đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc mà hình thành thói quen không bỏ bữa, ba cô thường bị đau bao tử. Mấy năm trước lao đầu vào công việc cộng thêm sức đề kháng của cô khá yếu nên cô cũng dễ bệnh, tuy nhiên từ nhỏ đã có thể chất yếu lại giúp cô hình thành thói quen chăm sóc bản thân.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của cô, cộng thêm việc mày dũa công phu mấy mươi năm cô đơn được dịp trổ tài nấu nướng mau chóng thu phục cái "miệng" của Trình Duệ. Lâm An Mỵ cảm thấy cô cũng có tư chất của một bà nội trợ lắm chứ, nhưng đó chỉ là cảm nhận thoáng qua, nó nhanh chóng bị cô gạt phăng.
Nấu ăn ngon để thỏa mãn cái "miệng" của bản thân nên cô cũng bỏ ra chút tâm tư, tuy nhiên lau nhà, rửa chén, giặt quần áo lại là những việc cô lười làm. Biết bao người phụ nữ vùi dập bản thân với ý nghĩ ở nhà "nuôi chồng dạy con" sau đó đổ tất cả thời gian và sức lực vào mấy việc này dần dần lại bị mấy ông chồng chán chê, đổ lỗi cho phụ nữ không biết "chưng diện". Nếu nhìn theo một khía cạnh khác thì là đàn ông ra ngoài không chịu nổi "cám dỗ" của phụ nữ bên ngoài mời gọi.
Vẫn có những cuộc hôn nhân rạn nứt vì cả vợ và chồng đều chỉ lo cho sự nghiệp bản thân, người đàn ông trách vợ mình không lo lắng cho gia đình, người phụ nữ lại càng cảm thấy bị xúc phạm bởi chính chồng cô ấy. Và rồi ai đi đường nấy! Đây không phải là lời nói đùa, nó là một sự thật hiển nhiên trong cuộc sống.
Cả hai dạng phụ nữ một hướng nội, một hướng ngoại nhưng họ lại bị che mắt bởi bản tính thật sự của người phụ nữ. Đó là cảm tính! Và đàn ông không chung thủy là những điều dẫn đến rạn nứt hôn nhân.
Lâm An Mỵ không muốn làm người phụ nữ bị bỏ rơi, càng không muốn chồng mình lăng nhăng. Cô là người phụ nữ tốt của thời đại mới, "lên được phòng khách, xuống được phòng bếp", còn "phòng ngủ"...khụ...khụ...chưa "kiểm duyệt".
Cái dạng hình thức chung sống của của hai người bọn họ cứ như là "sống thử" ý, Lâm An Mỵ cảm thấy đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ tà ác rồi! Cô vừa đập quả trứng gà vừa miên man suy nghĩ vẩn vơ, vừa chiên trứng vừa nghĩ ngợi. Thực đơn hôm nay cô định làm mì xào nhưng mà hơi thanh đạm nên cô quyết định cho thêm một quả trứng bổ sung năng lượng.
Bỗng nhiên cô thấy vòng tay từ đâu xuất hiện ôm lấy eo cô, ánh mắt cô trở nên sắc bén ngay lập tức hiểu được bác sỹ Trình đang "trình diễn" tiết mục " buổi sáng lãng mạn", ánh mắt của cô dịu lại buông lỏng phòng bị. Đừng nghĩ cô dễ dãi, nếu không phải Trình Duệ và cô đã đến trình độ hôm nay thì cô đã quật anh xuống "đấu" một trận. Lâm An Mỵ học võ cũng chỉ dùng phòng thân, dù sao cô có hứng thú liền học một ít. Mặc dù không phải là người giỏi nhất nhưng cũng coi như không đến nổi đứng "bét".
Lâm An Mỵ ngẩng đầu liếc Trình Duệ một cái, mặc dù ôm ấp kiểu này rất tốt nhưng mà nó dễ gây cho cô mất tập trung làm việc, lại còn hạn chế năng suất làm việc của cô nữa đó. Cô dùng giọng điệu trêu chọc anh: “Bác sỹ Trình, ở đây không phục vụ dịch vụ "đặc biệt"!”
Trình Duệ ấn đầu cô xuống, bị cô trừng mắt giận dữ. Do quá cao so với Lâm An Mỵ nên anh chỉ có thể khom người ôm cô, bị cô nói một câu đùa như thế đương nhiên không hề hấn gì với anh, thường thì anh còn nói lời khó nghe hơn, huống chi cô cũng chẳng phải là có ác ý gì. Anh trở lại bàn ăn, lười biếng nhìn cô: “Hôm nay thức sớm thế!”
Lâm An Mỵ đột nhiên nhăn mặt: “Gặp anh trong mơ!”
Trình Duệ hứng thú nhìn cô, chờ đợi câu chuyện hay ho cô sắp kể: “Thế nào? Thấy hai chúng ta làm chuyện gì?”
Nhìn ánh mắt đầy vẻ vui mừng khôn tả của anh, cô có cảm giác anh nói mấy lời này có ý đồ mờ ám. Mặt Lâm An Mỵ nóng bừng, ay da gần đây cô lại bắt đầu có suy nghĩ không đứng đắn. May mà hiện tại cô đưa lưng về phía anh nếu không chắc cô mắc cỡ đến chết, nghĩ đến lại thấy bản thân "thẹn quá hóa giận", cô hằng giọng: “Thấy anh là tên vua háo sắc!”
“..................” Trình Duệ đơ mặt, giấc mơ đặc sắc ghê.
Lâm An Mỵ nhớ lại những chuyện ít ỏi trong mơ, cô nhíu mày mạnh bạo gắp mì xào ra đĩa, giọng điệu khó chịu ra mặt: “Em lại là quý phi nhiễu loạn triều cương!”
Chân mày Trình Duệ dãn ra, cười nhẹ cũng không tệ: “Không phải phù hợp với tính cách em sao?”
Cô bưng đĩa mì đặt mạnh lên bàn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Bởi vì em chỉ mang danh Diêu quý phi!”
“Quý phi không được sao?” Trình Duệ thật sự khó hiểu rốt cuộc cô khó chịu ở đâu!? Anh thường không chú ý đến các vai vế gì đó trong cung đình, quý phi là vợ của vua không phải sao!?
Lâm An Mỵ phẫn nộ nhìn anh: “Một Diêu quý phi thì còn bao nhiêu phi tần nữa hả? Chưa kể quý phi là vợ bé!” Xin thứ lỗi cô rất dễ kích động đối với chuyện vợ lớn vợ bé này!
“.............” Trình Duệ cười gượng: “Lần sau anh mơ nhất định cho em làm Hoàng hậu nương nương!” Anh cảm thấy bản thân đã dốc hết toàn lực tưởng tượng từ lúc đi mẫu giáo đến nay để dỗ cô.
Lâm An Mỵ khinh bỉ nhìn anh hừ lạnh, anh mà biết cô đang nói gì sao chứ!? Đừng cho rằng cô còn tin cái gọi là hoàng đế cổ đại chỉ yêu một người trong mấy bộ phim Trung Quốc thể loại sủng, mà cô là một con bọ cạp cực kì ích kỉ và có ý thức chiếm hữu cực kỳ cao. Cô liếc anh mộ cái, nếu anh dám mờ ám với người phụ nữ nào thì...”Phập“... cắt bỏ không lưu tình.
Bữa sáng đầy "khói súng" kết thúc.
Cuộc sống sao!? Nó là chuỗi ngày với những trong giống như đang lập đi lập lại nhưng nó hoàn toàn khác nhau, mỗi ngày đều có mỗi câu chuyện riêng của nó dù là vui vẻ, buồn tẻ, hạnh phúc hay đau khổ.
Từ sau câu chuyện chả mấy liên quan gì đến bọn họ, ặc, cũng không phải không liên quan nhưng nó chỉ là một giấc mơ. Từ khi kết thúc câu chuyện đến bây giờ Trình Duệ vẫn đang im lặng trầm mặc không lên tiếng, đợi đến lúc hai người họ ăn xong bữa sáng mới lên tiếng: “Cuối tuần này cùng anh đi gặp ba mẹ!”
Lâm An Mỵ nheo mắt, gãi đầu "ba mẹ" của anh hay của cô đây, theo phản xạ cô: “Hả?”
Trình Duệ từ tốn giải thích: “Cuối tuần này trước mắt chúng ta đến gặp ba mẹ anh bàn chuyện kết hôn!”
“..................” Ngụm nước trong miệng Lâm An Mỵ không biết có nên phun ra không.
Người như Trình Duệ khi đưa ra một quyết định chưa bao giờ là đùa giỡn, anh đã lên kế hoạch hoàn tất cho cuộc sống khi họ về già cả rồi. Thế nên trước mắt là đưa cô ra mắt ba mẹ anh: “Sau đó sẽ chuẩn bị gặp ba mẹ em! Trễ nhất là sang năm chúng ta sẽ tổ chức đám cưới!”
“Đám cưới?” Lâm An Mỵ đang bị doạ không hề nhẹ, dù cô đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện kết hôn nhưng mà như vậy có quá nhanh hay không!? Với lại chuyện cô và Trình Duệ vẫn chưa thông báo về cho ba mẹ cô. Dự định ban đầu của cô là đợi đến cuối năm khi mà hai người bọn họ có vẻ ổn định thì mới nói chuyện này với ba mẹ cô.
Trình Duệ lẳng lặng chăm chú quan sát cảm xúc biểu lộ trên mặt và nhất là đôi mắt của Lâm An Mỵ, anh biết cô cần chút thời gian nhưng nếu trước mắt cứ nhân nhượng chưa "cưới" cô vào cửa thì cô càng khó có thể hoàn toàn tin tưởng vào cô, nếu xét theo thời gian anh và cô quen biết nhau đến bây giờ chỉ vẻn vẻn có ba tháng. Có thể thấy hiện tại cô đối với anh sự tin tưởng đã vượt qua giới hạn bình thường. Với bản tính của một con bọ cạp, nghi ngờ đã ăn vào máu của cô nhưng hiện tại anh muốn cô phải tin tưởng anh tuyệt đối!
Lâm An Mỵ chìm vào trầm tư, cô cụp mắt xuống suy tư. Vấn đề tiến tới hôn nhân cô đã suy nghĩ đến, về chuyện kết hôn với Trình Duệ cũng sẽ không nằm ngoại dự liệu của cô. Chuyện hai người kết hôn sẽ là sớm, muộn. Nhưng mà vấn đề kết hôn không phải chỉ riêng hai người bọn họ, có rất nhiều công đoạn cần tiến hành.
Lâm An Mỵ ngẩng đầu nhìn vào mắt của Trình Duệ: “Anh là đang cầu hôn em?”
Trình Duệ kiên đinh nhìn cô, ánh mắt dần lộ ra ý cười: “Có gì không đúng à?”
Lâm An Mỵ phẫn nộ nhìn anh: “Mặc dù em trọng thực tế, không yêu cầu anh lãng mạn nhưng ít nhất cũng phải có "vật đính ước" gì chứ?”
Trình Duệ nhìn đồng hồ, sau đứng lên bước về phía cô, hôn một cái lên trán cô: “Đến giờ anh đi làm rồi! Hết giờ làm việc anh đón em đi đặt nhẫn!”
Lâm An Mỵ nghĩ nghĩ một chút cũng kê miệng hôn lên má anh một cái: “Chưa gì mà đặt nhẫn luôn à!”
Trình Duệ dịu dàng nhìn cô: “Nhanh một chút không để em chạy mất!”
“..............” Ai nói cái tên này không biết lãng mạn ngọt ngào, chết người là ở chỗ ít nói mấy lời đó nhưng một khi nói là hại cô bị mê muội.
--- ------ ------ -----
Lâm An Mỵ chăm chú xem văn kiện trong văn phòng, gió từ cửa ban công phòng làm việc thổi bay rèm cửa, tiếng giấy cọ vào nhau tạo nên tiếng "sột soạt". Trông cô lúc này không khác mấy so với mấy cô gái làm việc trong toà nhà này, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt nhỏ nhắn nhưng toát lên vẻ thông minh lanh lợi, với một bộ quần áo cao cấp.
Bộ đồ công sở nhãn hiệu Eva de Eva một trong những nhãn hiệu cao cấp ở Việt Nam, thanh lịch, thời thượng với những nét chấm phá nhẹ nhàng là điểm nổi bật trong các thiết kế thời trang công sở. Những đường cắt cúp tinh tế, cách phối màu sắc độc đáo kết hợp các họa tiết trang nhã luôn được thể hiện cùng những xu hướng thời trang mới nhất trên thế giới, góp phần tạo sức gợi cảm và quyến rũ riêng biệt của thời trang công sở Eva de Eva. (Tư liệu tại trang top7.vn)
Lâm An Mỵ cảm thấy cô là một người phụ nữ quá xá tốt rồi, Trình Duệ lấy được cô là phước đức ba đời để lại. Tìm một cô gái ngay cả cái nắm tay đầu tiên cũng còn nguyên quả là khó tìm. Quan trọng hơn cô lại là người phụ nữ vừa đẹp lại vừa đảm đang.*Trình độ tự sướng đang tăng cao*
Lâm An Mỵ duỗi lưng, đứng dậy làm vài động tác thư giãn gân cốt. Vương Nhất Minh đột ngột đi vào, cậu ta sựng lại khi thấy cô. Nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp, cậu ta đóng cửa phòng lại, tằng hắng một tiếng rồi thông báo: “Tổng giám đốc! Dodo,cậu ta vướn vào nghi án đạo nhạc!”
Lâm An Mỵ đang nhắm mắt bỗng chốc mở mắt, ánh mắt sắc lạnh khiến cho Vương Nhất Minh cũng run rẩy vì ớn lạnh. Giọng nói trầm trầm của cô báo hiệu cho một cuộc thịnh nộ sắp xảy ra: “Đưa kết quả điều tra cho tôi!”
Vương Nhất Minh nhanh chóng dâng lên tài liệu thu thập được trong tay: “Chị Army à, Dodo là do chị nhìn trúng. Em nghĩ chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó!” Giọng nói của cậu ta càng lúc càng nhỏ.
Chân mày Lâm An Mỵ cau lại, cô chăm chú xem xét những tài liệu mà Vương Nhất Minh thu thập. Một lát sau, cô đạp mạnh tài liệu lên bàn, giọng nói lạnh băng: “Raymond, cậu ngay lập tức gọi cho cậu ta đến đây!”
Raymond lo lắng: “Chị, gọi cậu ta đến thẳng đây không sao chứ?”
Lâm An Mỵ ngồi bệ vệ trên ghế tổng giám đốc, chân bắt chéo, khuỷu tay gác lên thành ghế bàn tay đan chéo vào nhau đặt trước mặt. Điệu bộ suy tính: “Cũng không thể để bên truyền thông tiếp tục gieo rắc tiếng xấu nữa!”
Lâm An Mỵ đã tinh toán xong hết rồi! Làm việc cho Lương Đình đến cuối năm cô sẽ từ chức, chức vị này sẽ do Tống Tư Dật* đảm nhận.(Nam chính bộ: Ăn sạch bà xã phúc hắc) Cô sẽ lui về chuyên tâm coi sóc nhà hàng của cô, như vậy sau khi kết hôn xong cô có thể ở nhà vừa chăm sóc cho con cái vừa chăm lo cho gia đình.
Hiện tại cô và Trình Duệ cũng coi như là chuẩn bị đính hôn, tương lai hai người kết hôn đã xác định. Có nhiều người cho rằng bọn họ nhanh quuyết định sẽ sẽ chóng tan rã mà thôi! Lâm An Mỵ không phải tiểu thư con nhà giàu, cho nên co hiểu rõ lòng người "ấm- lạnh" bao nhiêu. Đạo lý của người trong xã hội không đơn giản như những gì trước đây ở trường học mà chúng ta có thể biết được.
Đối với Lâm An Mỵ trải nghiệm mới chính là cách tốt nhất để trưởng thành, sách vở chưa chắc cho bạn cảm nhận được những góc khuất của cuộc sống. "Bị lừa mới nhiều mới khôn ra được!" là đạo lí Lương Đình dạy cho cô. Cô nhẫn nhịn để cánh truyền thông kiếm bạc không phải chỉ bọn họ có lợi, cũng giống như kiểu cộng sinh của động vật trong tự nhiên. Giống như cua cộng sinh với hải quỳ, cua trú mình trong lớp vỏ bảo vệ chứa đọc tố của hải quỳ, còn hải quỳ nhờ sự di chuyển của cua để kiếm được nhiều thức ăn hơn.
Trong xã hội không còn khái niệm ai tốt ai xấu nữa mà là ai có lợi cho ta, và ai gây hại cho ta. Từ đầu đến cuối đều là một cuộc chiến, người có thể nắm rõ thời cuộc biết khi nào đề phòng khi nào nên cứng rắn, khi nào nên mềm mỏng mới có thể sống sót. Lúc còn trẻ ai cũng có giấc mộng có ngày "vinh hiển tổ tông", "vinh quy bái tổ", thế nhưng muốn làm ra đồng tiền là không dễ dàng, muốn kiếm gấp nhiều lần bình thường càng khó hơn.
Dodo chính là một cậu nhóc có tài năng, Lâm An Mỵ công nhận tài năng của cậu ta. Ngày từ lúc đầu, Lương Đình giao nhiệm vụ lăng xê một số diễn viên nhất định để giúp cho công ti có bước tiên mới. Dodo là một cậu nhóc có tài sáng tác và hát tạm ổn, cái Lâm An Mỵ nhìn trúng chính là ca từ và giai điệu trong ca khúc của cậu ta. Lúc cô quyết định lăng xê cậu ta, cô đã nói rõ cô không cần cậu ta phải trở thành một ca sĩ nổi tiếng chỉ mang lớp vỏ rỗng tuếch. Có biết bao người để chọn, cô chọn cậu ta vì cô thấy sự đam mê trong những sáng tác của cậu ta.
Cô chọn người thì không cho phép cậu ta tự ý đem toàn bộ tin tưởng của cô phá hỏng. Lâm An Mỵ một khi thấy rõ bản chất của cậu ta đã bị "ô uế" bởi cái vòng giải trí, tự tay cô sẽ lấy lại hết tất cả nhưng gì cô đã giao cho cậu ta lúc đầu. Cô tốn công, tốn sức không phải để cậu ta làm càng.
...
Quản lý của Dodo Elly, tính cánh yểu điệu, tay vẫn để kiểu "múa khơ me", giọng nói chót vót: “Army à, Lâm Tổng à, có gì từ từ nói! Dodo, cậu ta cũng không phải là ý đó!”
Ánh mắt sắc lạnh của Lâm An Mỵ nhìn chằm chăm Dodo. Cô đánh giá cao thái độ tự tin của cậu ta, ra đời vài năm liền lột xác, có lẽ sự tung hô của Fan hâm mộ từ hình tượng của cậu ta khi ra mắt công chúng đã khiến cho cậu ta cảm thấy bản thân mình ưu việt. Nếu như tra tội trạng, chẳng phải cô mới là người có tội nặng nhất khi đã là người mang đến cho cậu ta con đường dẫn đến hôm nay. Cô tự cười nhạo chính mình, cô luôn tự cho mình là người tinh mắt nhưng mà hình như cô lại một lần nữa sai lầm.
Dodo của ngày hôm nay chững chạc hơn, tự tin hơn, không còn là một cậu sinh viên rụt rè nữa. Cậu ta nhìn cô bằng một ánh mắt vững vàng: “Cảm ơn những giúp đỡ của chị, và đây là chuyện riêng của tôi tự tôi có thể giải quyết!”
Lâm An Mỵ cười lạnh: “Cậu tự giải quyết, nghe thật hay! Cậu định giải quyết... thế nào?” Ánh mắt cô ngoan tuyệt, còn cực kì sâu thẳm. Nếu nói bọ cạp ít khi muốn châm chích nọc đọc vào ai, thì giờ phút này chính là lúc cô muốn châm chích.
Dodo lạnh nhạt nhìn cô: “Không phải chuyện của chị!” Cậu ta bặm môi.
Elly nhanh chóng hùa vào giải vây: “Dodo, cậu nói cái gì vậy? Lâm Tổng à, dù sao báo chí cũng chỉ giật tít lên thôi, với lại Dodo còn trẻ người non dạ!”
Lâm An Mỵ nhíu mày: “Tôi cho cậu một cơ hội, nói lý do hoặc là... Cậu chuẩn bị về quê đi là vừa!”
Elly gấp đến mức muốn khóc: “Dodo, cậu mau giải thích đi!”
Cậu ta im lặng, cụp mắt, lẳng lặng bặm môi: “...” Qua hồi lâu cậu ta ngẩng đầu lên hỏi cô: “Chị trả lời cho tôi một vấn đề được chứ?”
Lâm An Mỵ gật đầu, cô cũng xem Dodo như em trai của mình. Cô cũng đã tin tưởng và chiếu cố cho cậu ta bao nhiêu năm qua không thể nói chỉ vì vài phút giật dữ khi cậu ta làm sai ý của cô mà nóng nảy làm chuyện thiếu suy nghĩ, Dodo cùng lắm chỉ nhỏ hơn cô hai, ba tuổi nhưng theo cô nghĩ thằng nhóc này cũng đang rơi vào tình trạng nổi loạn tuổi mới chứ chẳng có gì, nếu không mau chống dạy dỗ, sau này đừng nói là muốn tiến xa, cho dù tiến xa mà thân mang bao nhiêu tai tiếng cũng khó lòng được công nhận. Cô chỉ “ừ!” một tiếng.
Dodo kiên định nhìn cô hỏi: “Chị sắp đính hôn!”
Lâm An Mỵ gật đầu: “Đúng vậy!”
“Đối tượng là Quý Thừa Dư!”
Lâm An Mỵ vừa nghe đến tên họ Quý liền khó chịu: “Không phải!”
“Vậy là sao chứ?” Cậu ta có chút nóng nảy.
Lâm An Mỵ nhún vai: “Tôi đúng là sắp đính hôn, nhưng đối tượng không phải anh ta!”
“Vậy tôi có thể biết tên người đó không?”
Lâm An Mỵ nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể!”
“Chị...”
Lâm An Mỵ hoà nhã trả lời xong xuôi liền đổi thái độ: “Vấn đề cậu muốn hỏi tôi đã trả lời! Cậu mau trả lời vấn đề của tôi!”
Dodo cụp mắt xuống, mái tóc phong cách đậm chất Hàn Quốc nhuộm màu xanh xanh, đỏ đỏ khiến Lâm An Mỵ muốn đau mắt. Quần áo trên người đều là đồ hiệu, "gu" ăn mặc cũng theo kịp thế giới rồi. Lâm An Mỵ ngán ngẩm lắc đầu, cô không theo kịp xu hướng của giới trẻ rồi, chắc cô cũng già rồi nên về lấy chồng đi là vừa.
“Chúng tôi sáng tác chung một ca khúc, sau đó tôi hát ca khúc đó nhưng không nói rõ là cùng sáng tác với người kia nên dẫn đến chuyện đạo nhạc ngày hôm nay.” Dodo có vẻ thành tâm sám hối.
Lâm An Mỵ bắt đầu thuyết giảng: “Sau này cậu nên làm việc cho cẩn thận, đừng tưởng bản thân lớn rồi thì không cần hỏi ý kiến của ai! Lần này còn có khả năng giải quyết, nhưng không đảm bảo người hâm mộ và những chuyên gia âm nhạc đánh giá cao cậu nữa! Qua chuyện này, tu tâm dưỡng tính một thời gian, rèn luyện lại rồi quay trở lại làng giải trí cũng không muộn! Tôi chỉ nói vậy thôi, cậu muốn làm gì là việc của cậu!” Sau đó cô gọi Raymond phân phó: “Cậu giải quyết chuyện này!” Sau đó quay sang Elly: “Tôi biết cậu muốn tốt cho cậu ta nhưng việc gì cũng đừng chìu cậu ta. Khi cần thì hãy dạy dỗ cậu ta! Việc còn lại giao cho cậu, quản lý Elly.”
Có thể nhiều người nói cô tự làm bản thân cao ngạo. Họ muốn nói thế nào cô không quan tâm, bởi vì họ nói là nói Army- Tổng giám đốc của tập đoàn Lương Đình. Ở cương vị một người lãnh đạo cô không thể mềm mỏng mà đối đãi với nhân viên, điều gì cũng có cái giá của nó. Ở một cương vị nhất định ai cũng sẽ như cô, đừng nói với người khác rằng bản thân sẽ thế này thế nọ khi ở vị trí của người khác, nó rất buồn cười. Bởi vì lời đó sẽ là sự giả tạo ngay khi bạn đứng ở cương vị đó, bạn dám mềm mỏng sao!? Vậy thì bạn sẽ bị đạp ngã, bạn cho rằng là do người khác cố ý hại bạn, vâng họ chính là hại bạn đấy! Bạn chẳng thể làm gì họ bởi vì bạn yếu đuối.
Bạn nói bạn muốn giàu có, mà bạn không tranh đoạt. Vậy bạn cứ mơ sẽ giàu có đi, có người lại phản biện rằng có những người cũng đột ngột giàu lên đấy thôi! Đúng vậy, nhưng liệu bạn có nằm trong số ít những người cực kì may mắn đó hay không đây!? Đó là một chuyện đáng tranh cãi nhỉ?
Nhân sinh đời người quả như một giấc mộng, cô mộng một giấc làm quý phi nhưng trong lòng Lâm An Mỵ đời này kiếp này không có chuyện làm người thứ ba, hay làm bất cứ thứ gì liên quan đến sự chung thủy. Trong tình yêu cô tôn thờ sự "chung thủy" từ đôi bên.
Nếu bạn đang chờ đợi một soái ca ngôn tình, thay vì thay đổi bạn trai sao bạn không bỏ qua tất cả mà toàn tâm, toàn ý chờ người đó đi! Chọn người này, so sánh với người kia cuối cùng lại chẳng được gì chung quy cũng do vẫn còn tham luyến được yêu thương. Phụ nữ ai cũng sẽ có lúc yếu lòng cần tìm một bờ vai để tựa, nhưng người phụ nữ lại khó hiểu ở chỗ lòng của họ có hoàn toàn thuộc về bạn hay không vẫn rất khó nói. Có đôi khi những chàng trai cũng phải dở khóc, dở cười với thái độ khó chìu của cô nàng nhà mình.
Các bạn nữ thân mến, có đôi khi hãy mở lòng nói những cảm nhận của bản thân với chàng trai của mình. Đừng vội chê trách chàng mải mê với công việc hay games online. Thử một chút hòa nhập với thế giới của chàng.
Còn các chàng trai ạ, các bạn đôi khi không biết phải làm sao với cô nàng của mình hãy nhẹ nhàng hỏi nàng. Đừng vội kết luận cảm xúc của nàng là chuyện thường ngày, hãy lí trí phân tích cùng nàng. Nàng sẽ cảm thấy được yêu thương.
#Vài dòng tâm tình#
Bạn có thể cảm thấy nữ chính không phải thể loại mà bạn vẫn thích, nhưng rồi bạn sẽ học được từ cô ấy rất nhiều điều. Có lẽ bạn sẽ cảm thấy cô ấy quá khô khan chỉ biết thực tế mà lại bày trò chờ đợi nam chính lâu như thế.
Lâm An Mỵ là một nữ chính không có bàn tay vàng, có thể cô sẽ thất bại trong một lĩnh vực nào đó, nhưng trên phương diện công việc vẫn luôn lặng lẽ làm hết phần của bản thân. Cô ấy cũng là một người con gái bình thường biết yêu, biết ghét. Có thể bạn sẽ cảm thấy cô ấy suy nghĩ quá nhiều, quá tiêu cực. Nhưng rồi bạn sẽ thấy, cô ấy rạng ngời trong tâm hồn.
Khi cô ấy yếu đuối nhất, bạn sẽ thấy cô ấy mạnh mẽ nhất!
Nam chính là thể loại mà mọi người yêu thích, anh có thể không thể hiện quá nhiều như một nam chính Tổng giám đốc.
Trình Duệ là một bác sỹ, trong mắt người khác anh là một thiên tài, trong mắt người nhà anh là người thừa kế sáng giá. Nhưng chính những điều đó đã đẩy anh cách xa tình cảm gia đình. Rồi bạn sẽ thấy một góc cạnh khác của anh, một người khát khao hạnh phúc gia đình, một bản ngã sau lớp vỏ bọc đầy hào quang.
Anh dùng sự dịu dàng nhưng cũng đầy quyết đoán và bá đạo của bản thân xoa dịu đi tâm lý hỗn tạp của nữ chính. Có thể đối với người khác anh lạnh lùng, cay nghiệt nhưng bên trong là một trái tim thiện lương đẹp đẽ.
Có thể là nói "tiền duyên" kiếp trước cũng được, hoặc là mọi thứ đều đã được sắp đặt của "duyên phận".
Sự dịu dàng nữ tính, yêu với một trái tim đầy đam mê của nữ chính được anh khám phá. Trái tim khát vọng yêu thương về một mái ấm gia đình thật sự của nam chính được nữ chính lấp đầy.
Câu chuyện của họ có trông như giản dị nhưng càng đi, bạn sẽ càng cảm thấy họ trưởng thành qua các chặng đường như thế nào.
Hai tâm hồn tìm thấy nhau, hòa vào nhau tạo nên một cuộc sống giản dị đầy thực tế nhưng không kém phần ngọt ngào.
“Anh thật nóng vội!”- Lâm An Mỵ.
“Gì chứ?” Lương Đình tự nhận bản thân là một đại mỹ nam tuyệt sắc, tuyệt đối đẹp trai hơn Trình Duệ chỉ là người thường không nhận ra anh ta đẹp hơn Trình Duệ mà thôi. Nhưng hiện tại gương mặt anh ta đang méo mó vì bực bội.
“Steven, anh là người gây ra chuyện này! Nên anh là người phải chịu trách nhiệm với cô ấy!” Trình Duệ tay cầm bệnh án trên tay lia lịa viết chi chít những chữ không thèm ngó ngàng đến biểu tình như "nuốt phải ruồi" của Lương Đình.
Lương Đình cố gắng kềm chế bản thân đến nỗi gương mặt cũng méo mó: “Nói giỡn đi! Ngủ một giấc dậy rồi nói mất trí nhớ, tôi cũng mất trí được đấy!”
“.......” Vương Minh Nguyệt rưng rưng nước mắt nhìn Lương Đình.
Trình Duệ vừa nhìn thấy "diễn xuất" của cô ấy liền đổ mồ hôi hột, tốt nhất anh cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ này rồi "rút lui" an toàn. Trình Duệ ngẩng đầu lên nhét lời dặn của bác sỹ cho Lương Đình rồi dặn dò: “Là một người đàn ông phải có trách nhiệm!” Nói xong liền tông cửa "chuồn" thẳng.
Lương Đình bực dọc liếc anh, cửa vừa đóng đôi mắt đầy vẻ tra xét như tia laze quét qua toàn thân Vương Minh Nguyệt. Nhưng không nhận thấy chút sơ hở nào, anh ta gãi đầu nghi vấn: Chẳng lẽ thật sự mất trí đi!?
Ánh mắt Vương Minh Nguyệt hoàn toàn trong suốt, lúc nào cũng ngân ngấn nước cực kỳ mỹ lệ, với đôi mắt đẹp xuất sắc ấy, bác sỹ Vương không hề lo lắng bản thân bị bại lộ. Vì "kế hoạch" lần này cô đã phải tốn không ít "tâm kế" cùng với "mua chuộc" mới thực hiện được bước đầu, bước tiếp theo còn chưa biết được! Cô rưng rưng nước mắt nhìn Lương Đình, mấp máy môi sợ hãi: “Chú...”
“................” Đầu Lương Đình chảy xuống vạch đen, cô ta trẻ hơn anh bao nhiêu mà gọi cô là chú!? Đáng lẽ anh ta phải gọi cô ta là "dì ơi" mới đúng! Haiz, đúng là mất não.
Cô tỉnh dậy thì thấy bản thân mình đang mặc trên người bộ đồ ngủ cổ đại mỏng manh, vải vóc như sa mỏng chảy xuống, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn của cô. Cô thì vẫn nằm trên một chiếc giường che rèm lộng lẫy.
Đầu óc cô ngơ ngác quay vòng, tự hỏi đâu là đâu!? Một dàn nữ hầu mặc trang phục cung nữ nhà Thanh thường xuất hiện trong phim truyền hình bước đến. Cô gái đi đầu cung kính cúi đầu chào cô: “Nô tì thỉnh an nương nương!” Thế rồi cô ta đi mất, cô muốn bảo cô ta đỡ cô xuống nhưng không mở miệng thành lời được.
Cô cảm thấy toàn thân rã rời, cổ họng kì quái không phát ra được lời nào. Đầu óc mơ hồ không biết bản thân là ai!?
Trước mắt trở nên mơ hồ, xuyên qua màn che cô nhìn thấy một người đàn ông mặc y phục của vua Càn Long đang ngồi sầu não chống tay lên trán thở dài nghĩ ngợi. Quần thần lũ lượt kéo tới bẩm tấu: “Hoàng thượng, Diêu nương nương nhiễu loạn triều cương. Quan viên trong triều, ai cũng căm phẫn. Ngay cả Thái hậu nương nương cũng muốn trừng trị Diêu quý phi!”
Cô không nhìn rõ dung mạo của người đàn ông mặc long bào, nhưng lại cảm thấy anh ta đang buồn rầu.
Trong lòng cô cảm thấy không thoải mái với lời nói của vị quan chức này. Cô không biết tại sao bản thân lại xuất hiện tại nơi này, vị thái giám hô: “Diêu nương nương tới!”
Vị quan viên lúc này cúi đầu, vị vua "Càn Long" đang ngồi trên ngai vàng đã đứng dậy đến đón lấy cô. Mà vị vua này lại là Trình Duệ.
Mà Trình Duệ là ai!? Vậy cô là ai!?
Lâm An Mỵ mở to mắt giật mình tỉnh dậy trong nghi vấn??? Cô hoảng hốt khi biết rằng bản thân lại mơ một giấc mộng điên rồ như vậy.
Lâm An Mỵ đưa tay đỡ trán, nhắm mắt lại ổn định cảm xúc. Sau đó cô rời giường với tâm trạng phức tạp, thần sắc cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Bước vào phòng bếp, cô đưa tay che miệng ngáp một cái, trời còn rất sớm nên cô chuẩn bị bữa sáng.
Trình Duệ đôi khi vì bận rộn sẽ bỏ bữa, anh là con người tham công tiếc việc nên đó cũng là điều đương nhiên. Lâm An Mỵ từ nhỏ đã chịu sự giáo dục nghiêm khắc mà hình thành thói quen không bỏ bữa, ba cô thường bị đau bao tử. Mấy năm trước lao đầu vào công việc cộng thêm sức đề kháng của cô khá yếu nên cô cũng dễ bệnh, tuy nhiên từ nhỏ đã có thể chất yếu lại giúp cô hình thành thói quen chăm sóc bản thân.
Dưới sự giám sát chặt chẽ của cô, cộng thêm việc mày dũa công phu mấy mươi năm cô đơn được dịp trổ tài nấu nướng mau chóng thu phục cái "miệng" của Trình Duệ. Lâm An Mỵ cảm thấy cô cũng có tư chất của một bà nội trợ lắm chứ, nhưng đó chỉ là cảm nhận thoáng qua, nó nhanh chóng bị cô gạt phăng.
Nấu ăn ngon để thỏa mãn cái "miệng" của bản thân nên cô cũng bỏ ra chút tâm tư, tuy nhiên lau nhà, rửa chén, giặt quần áo lại là những việc cô lười làm. Biết bao người phụ nữ vùi dập bản thân với ý nghĩ ở nhà "nuôi chồng dạy con" sau đó đổ tất cả thời gian và sức lực vào mấy việc này dần dần lại bị mấy ông chồng chán chê, đổ lỗi cho phụ nữ không biết "chưng diện". Nếu nhìn theo một khía cạnh khác thì là đàn ông ra ngoài không chịu nổi "cám dỗ" của phụ nữ bên ngoài mời gọi.
Vẫn có những cuộc hôn nhân rạn nứt vì cả vợ và chồng đều chỉ lo cho sự nghiệp bản thân, người đàn ông trách vợ mình không lo lắng cho gia đình, người phụ nữ lại càng cảm thấy bị xúc phạm bởi chính chồng cô ấy. Và rồi ai đi đường nấy! Đây không phải là lời nói đùa, nó là một sự thật hiển nhiên trong cuộc sống.
Cả hai dạng phụ nữ một hướng nội, một hướng ngoại nhưng họ lại bị che mắt bởi bản tính thật sự của người phụ nữ. Đó là cảm tính! Và đàn ông không chung thủy là những điều dẫn đến rạn nứt hôn nhân.
Lâm An Mỵ không muốn làm người phụ nữ bị bỏ rơi, càng không muốn chồng mình lăng nhăng. Cô là người phụ nữ tốt của thời đại mới, "lên được phòng khách, xuống được phòng bếp", còn "phòng ngủ"...khụ...khụ...chưa "kiểm duyệt".
Cái dạng hình thức chung sống của của hai người bọn họ cứ như là "sống thử" ý, Lâm An Mỵ cảm thấy đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ tà ác rồi! Cô vừa đập quả trứng gà vừa miên man suy nghĩ vẩn vơ, vừa chiên trứng vừa nghĩ ngợi. Thực đơn hôm nay cô định làm mì xào nhưng mà hơi thanh đạm nên cô quyết định cho thêm một quả trứng bổ sung năng lượng.
Bỗng nhiên cô thấy vòng tay từ đâu xuất hiện ôm lấy eo cô, ánh mắt cô trở nên sắc bén ngay lập tức hiểu được bác sỹ Trình đang "trình diễn" tiết mục " buổi sáng lãng mạn", ánh mắt của cô dịu lại buông lỏng phòng bị. Đừng nghĩ cô dễ dãi, nếu không phải Trình Duệ và cô đã đến trình độ hôm nay thì cô đã quật anh xuống "đấu" một trận. Lâm An Mỵ học võ cũng chỉ dùng phòng thân, dù sao cô có hứng thú liền học một ít. Mặc dù không phải là người giỏi nhất nhưng cũng coi như không đến nổi đứng "bét".
Lâm An Mỵ ngẩng đầu liếc Trình Duệ một cái, mặc dù ôm ấp kiểu này rất tốt nhưng mà nó dễ gây cho cô mất tập trung làm việc, lại còn hạn chế năng suất làm việc của cô nữa đó. Cô dùng giọng điệu trêu chọc anh: “Bác sỹ Trình, ở đây không phục vụ dịch vụ "đặc biệt"!”
Trình Duệ ấn đầu cô xuống, bị cô trừng mắt giận dữ. Do quá cao so với Lâm An Mỵ nên anh chỉ có thể khom người ôm cô, bị cô nói một câu đùa như thế đương nhiên không hề hấn gì với anh, thường thì anh còn nói lời khó nghe hơn, huống chi cô cũng chẳng phải là có ác ý gì. Anh trở lại bàn ăn, lười biếng nhìn cô: “Hôm nay thức sớm thế!”
Lâm An Mỵ đột nhiên nhăn mặt: “Gặp anh trong mơ!”
Trình Duệ hứng thú nhìn cô, chờ đợi câu chuyện hay ho cô sắp kể: “Thế nào? Thấy hai chúng ta làm chuyện gì?”
Nhìn ánh mắt đầy vẻ vui mừng khôn tả của anh, cô có cảm giác anh nói mấy lời này có ý đồ mờ ám. Mặt Lâm An Mỵ nóng bừng, ay da gần đây cô lại bắt đầu có suy nghĩ không đứng đắn. May mà hiện tại cô đưa lưng về phía anh nếu không chắc cô mắc cỡ đến chết, nghĩ đến lại thấy bản thân "thẹn quá hóa giận", cô hằng giọng: “Thấy anh là tên vua háo sắc!”
“..................” Trình Duệ đơ mặt, giấc mơ đặc sắc ghê.
Lâm An Mỵ nhớ lại những chuyện ít ỏi trong mơ, cô nhíu mày mạnh bạo gắp mì xào ra đĩa, giọng điệu khó chịu ra mặt: “Em lại là quý phi nhiễu loạn triều cương!”
Chân mày Trình Duệ dãn ra, cười nhẹ cũng không tệ: “Không phải phù hợp với tính cách em sao?”
Cô bưng đĩa mì đặt mạnh lên bàn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Bởi vì em chỉ mang danh Diêu quý phi!”
“Quý phi không được sao?” Trình Duệ thật sự khó hiểu rốt cuộc cô khó chịu ở đâu!? Anh thường không chú ý đến các vai vế gì đó trong cung đình, quý phi là vợ của vua không phải sao!?
Lâm An Mỵ phẫn nộ nhìn anh: “Một Diêu quý phi thì còn bao nhiêu phi tần nữa hả? Chưa kể quý phi là vợ bé!” Xin thứ lỗi cô rất dễ kích động đối với chuyện vợ lớn vợ bé này!
“.............” Trình Duệ cười gượng: “Lần sau anh mơ nhất định cho em làm Hoàng hậu nương nương!” Anh cảm thấy bản thân đã dốc hết toàn lực tưởng tượng từ lúc đi mẫu giáo đến nay để dỗ cô.
Lâm An Mỵ khinh bỉ nhìn anh hừ lạnh, anh mà biết cô đang nói gì sao chứ!? Đừng cho rằng cô còn tin cái gọi là hoàng đế cổ đại chỉ yêu một người trong mấy bộ phim Trung Quốc thể loại sủng, mà cô là một con bọ cạp cực kì ích kỉ và có ý thức chiếm hữu cực kỳ cao. Cô liếc anh mộ cái, nếu anh dám mờ ám với người phụ nữ nào thì...”Phập“... cắt bỏ không lưu tình.
Bữa sáng đầy "khói súng" kết thúc.
Cuộc sống sao!? Nó là chuỗi ngày với những trong giống như đang lập đi lập lại nhưng nó hoàn toàn khác nhau, mỗi ngày đều có mỗi câu chuyện riêng của nó dù là vui vẻ, buồn tẻ, hạnh phúc hay đau khổ.
Từ sau câu chuyện chả mấy liên quan gì đến bọn họ, ặc, cũng không phải không liên quan nhưng nó chỉ là một giấc mơ. Từ khi kết thúc câu chuyện đến bây giờ Trình Duệ vẫn đang im lặng trầm mặc không lên tiếng, đợi đến lúc hai người họ ăn xong bữa sáng mới lên tiếng: “Cuối tuần này cùng anh đi gặp ba mẹ!”
Lâm An Mỵ nheo mắt, gãi đầu "ba mẹ" của anh hay của cô đây, theo phản xạ cô: “Hả?”
Trình Duệ từ tốn giải thích: “Cuối tuần này trước mắt chúng ta đến gặp ba mẹ anh bàn chuyện kết hôn!”
“..................” Ngụm nước trong miệng Lâm An Mỵ không biết có nên phun ra không.
Người như Trình Duệ khi đưa ra một quyết định chưa bao giờ là đùa giỡn, anh đã lên kế hoạch hoàn tất cho cuộc sống khi họ về già cả rồi. Thế nên trước mắt là đưa cô ra mắt ba mẹ anh: “Sau đó sẽ chuẩn bị gặp ba mẹ em! Trễ nhất là sang năm chúng ta sẽ tổ chức đám cưới!”
“Đám cưới?” Lâm An Mỵ đang bị doạ không hề nhẹ, dù cô đã chuẩn bị tâm lý cho chuyện kết hôn nhưng mà như vậy có quá nhanh hay không!? Với lại chuyện cô và Trình Duệ vẫn chưa thông báo về cho ba mẹ cô. Dự định ban đầu của cô là đợi đến cuối năm khi mà hai người bọn họ có vẻ ổn định thì mới nói chuyện này với ba mẹ cô.
Trình Duệ lẳng lặng chăm chú quan sát cảm xúc biểu lộ trên mặt và nhất là đôi mắt của Lâm An Mỵ, anh biết cô cần chút thời gian nhưng nếu trước mắt cứ nhân nhượng chưa "cưới" cô vào cửa thì cô càng khó có thể hoàn toàn tin tưởng vào cô, nếu xét theo thời gian anh và cô quen biết nhau đến bây giờ chỉ vẻn vẻn có ba tháng. Có thể thấy hiện tại cô đối với anh sự tin tưởng đã vượt qua giới hạn bình thường. Với bản tính của một con bọ cạp, nghi ngờ đã ăn vào máu của cô nhưng hiện tại anh muốn cô phải tin tưởng anh tuyệt đối!
Lâm An Mỵ chìm vào trầm tư, cô cụp mắt xuống suy tư. Vấn đề tiến tới hôn nhân cô đã suy nghĩ đến, về chuyện kết hôn với Trình Duệ cũng sẽ không nằm ngoại dự liệu của cô. Chuyện hai người kết hôn sẽ là sớm, muộn. Nhưng mà vấn đề kết hôn không phải chỉ riêng hai người bọn họ, có rất nhiều công đoạn cần tiến hành.
Lâm An Mỵ ngẩng đầu nhìn vào mắt của Trình Duệ: “Anh là đang cầu hôn em?”
Trình Duệ kiên đinh nhìn cô, ánh mắt dần lộ ra ý cười: “Có gì không đúng à?”
Lâm An Mỵ phẫn nộ nhìn anh: “Mặc dù em trọng thực tế, không yêu cầu anh lãng mạn nhưng ít nhất cũng phải có "vật đính ước" gì chứ?”
Trình Duệ nhìn đồng hồ, sau đứng lên bước về phía cô, hôn một cái lên trán cô: “Đến giờ anh đi làm rồi! Hết giờ làm việc anh đón em đi đặt nhẫn!”
Lâm An Mỵ nghĩ nghĩ một chút cũng kê miệng hôn lên má anh một cái: “Chưa gì mà đặt nhẫn luôn à!”
Trình Duệ dịu dàng nhìn cô: “Nhanh một chút không để em chạy mất!”
“..............” Ai nói cái tên này không biết lãng mạn ngọt ngào, chết người là ở chỗ ít nói mấy lời đó nhưng một khi nói là hại cô bị mê muội.
--- ------ ------ -----
Lâm An Mỵ chăm chú xem văn kiện trong văn phòng, gió từ cửa ban công phòng làm việc thổi bay rèm cửa, tiếng giấy cọ vào nhau tạo nên tiếng "sột soạt". Trông cô lúc này không khác mấy so với mấy cô gái làm việc trong toà nhà này, tóc buộc đuôi ngựa, gương mặt nhỏ nhắn nhưng toát lên vẻ thông minh lanh lợi, với một bộ quần áo cao cấp.
Bộ đồ công sở nhãn hiệu Eva de Eva một trong những nhãn hiệu cao cấp ở Việt Nam, thanh lịch, thời thượng với những nét chấm phá nhẹ nhàng là điểm nổi bật trong các thiết kế thời trang công sở. Những đường cắt cúp tinh tế, cách phối màu sắc độc đáo kết hợp các họa tiết trang nhã luôn được thể hiện cùng những xu hướng thời trang mới nhất trên thế giới, góp phần tạo sức gợi cảm và quyến rũ riêng biệt của thời trang công sở Eva de Eva. (Tư liệu tại trang top7.vn)
Lâm An Mỵ cảm thấy cô là một người phụ nữ quá xá tốt rồi, Trình Duệ lấy được cô là phước đức ba đời để lại. Tìm một cô gái ngay cả cái nắm tay đầu tiên cũng còn nguyên quả là khó tìm. Quan trọng hơn cô lại là người phụ nữ vừa đẹp lại vừa đảm đang.*Trình độ tự sướng đang tăng cao*
Lâm An Mỵ duỗi lưng, đứng dậy làm vài động tác thư giãn gân cốt. Vương Nhất Minh đột ngột đi vào, cậu ta sựng lại khi thấy cô. Nhanh chóng lấy lại sự chuyên nghiệp, cậu ta đóng cửa phòng lại, tằng hắng một tiếng rồi thông báo: “Tổng giám đốc! Dodo,cậu ta vướn vào nghi án đạo nhạc!”
Lâm An Mỵ đang nhắm mắt bỗng chốc mở mắt, ánh mắt sắc lạnh khiến cho Vương Nhất Minh cũng run rẩy vì ớn lạnh. Giọng nói trầm trầm của cô báo hiệu cho một cuộc thịnh nộ sắp xảy ra: “Đưa kết quả điều tra cho tôi!”
Vương Nhất Minh nhanh chóng dâng lên tài liệu thu thập được trong tay: “Chị Army à, Dodo là do chị nhìn trúng. Em nghĩ chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó!” Giọng nói của cậu ta càng lúc càng nhỏ.
Chân mày Lâm An Mỵ cau lại, cô chăm chú xem xét những tài liệu mà Vương Nhất Minh thu thập. Một lát sau, cô đạp mạnh tài liệu lên bàn, giọng nói lạnh băng: “Raymond, cậu ngay lập tức gọi cho cậu ta đến đây!”
Raymond lo lắng: “Chị, gọi cậu ta đến thẳng đây không sao chứ?”
Lâm An Mỵ ngồi bệ vệ trên ghế tổng giám đốc, chân bắt chéo, khuỷu tay gác lên thành ghế bàn tay đan chéo vào nhau đặt trước mặt. Điệu bộ suy tính: “Cũng không thể để bên truyền thông tiếp tục gieo rắc tiếng xấu nữa!”
Lâm An Mỵ đã tinh toán xong hết rồi! Làm việc cho Lương Đình đến cuối năm cô sẽ từ chức, chức vị này sẽ do Tống Tư Dật* đảm nhận.(Nam chính bộ: Ăn sạch bà xã phúc hắc) Cô sẽ lui về chuyên tâm coi sóc nhà hàng của cô, như vậy sau khi kết hôn xong cô có thể ở nhà vừa chăm sóc cho con cái vừa chăm lo cho gia đình.
Hiện tại cô và Trình Duệ cũng coi như là chuẩn bị đính hôn, tương lai hai người kết hôn đã xác định. Có nhiều người cho rằng bọn họ nhanh quuyết định sẽ sẽ chóng tan rã mà thôi! Lâm An Mỵ không phải tiểu thư con nhà giàu, cho nên co hiểu rõ lòng người "ấm- lạnh" bao nhiêu. Đạo lý của người trong xã hội không đơn giản như những gì trước đây ở trường học mà chúng ta có thể biết được.
Đối với Lâm An Mỵ trải nghiệm mới chính là cách tốt nhất để trưởng thành, sách vở chưa chắc cho bạn cảm nhận được những góc khuất của cuộc sống. "Bị lừa mới nhiều mới khôn ra được!" là đạo lí Lương Đình dạy cho cô. Cô nhẫn nhịn để cánh truyền thông kiếm bạc không phải chỉ bọn họ có lợi, cũng giống như kiểu cộng sinh của động vật trong tự nhiên. Giống như cua cộng sinh với hải quỳ, cua trú mình trong lớp vỏ bảo vệ chứa đọc tố của hải quỳ, còn hải quỳ nhờ sự di chuyển của cua để kiếm được nhiều thức ăn hơn.
Trong xã hội không còn khái niệm ai tốt ai xấu nữa mà là ai có lợi cho ta, và ai gây hại cho ta. Từ đầu đến cuối đều là một cuộc chiến, người có thể nắm rõ thời cuộc biết khi nào đề phòng khi nào nên cứng rắn, khi nào nên mềm mỏng mới có thể sống sót. Lúc còn trẻ ai cũng có giấc mộng có ngày "vinh hiển tổ tông", "vinh quy bái tổ", thế nhưng muốn làm ra đồng tiền là không dễ dàng, muốn kiếm gấp nhiều lần bình thường càng khó hơn.
Dodo chính là một cậu nhóc có tài năng, Lâm An Mỵ công nhận tài năng của cậu ta. Ngày từ lúc đầu, Lương Đình giao nhiệm vụ lăng xê một số diễn viên nhất định để giúp cho công ti có bước tiên mới. Dodo là một cậu nhóc có tài sáng tác và hát tạm ổn, cái Lâm An Mỵ nhìn trúng chính là ca từ và giai điệu trong ca khúc của cậu ta. Lúc cô quyết định lăng xê cậu ta, cô đã nói rõ cô không cần cậu ta phải trở thành một ca sĩ nổi tiếng chỉ mang lớp vỏ rỗng tuếch. Có biết bao người để chọn, cô chọn cậu ta vì cô thấy sự đam mê trong những sáng tác của cậu ta.
Cô chọn người thì không cho phép cậu ta tự ý đem toàn bộ tin tưởng của cô phá hỏng. Lâm An Mỵ một khi thấy rõ bản chất của cậu ta đã bị "ô uế" bởi cái vòng giải trí, tự tay cô sẽ lấy lại hết tất cả nhưng gì cô đã giao cho cậu ta lúc đầu. Cô tốn công, tốn sức không phải để cậu ta làm càng.
...
Quản lý của Dodo Elly, tính cánh yểu điệu, tay vẫn để kiểu "múa khơ me", giọng nói chót vót: “Army à, Lâm Tổng à, có gì từ từ nói! Dodo, cậu ta cũng không phải là ý đó!”
Ánh mắt sắc lạnh của Lâm An Mỵ nhìn chằm chăm Dodo. Cô đánh giá cao thái độ tự tin của cậu ta, ra đời vài năm liền lột xác, có lẽ sự tung hô của Fan hâm mộ từ hình tượng của cậu ta khi ra mắt công chúng đã khiến cho cậu ta cảm thấy bản thân mình ưu việt. Nếu như tra tội trạng, chẳng phải cô mới là người có tội nặng nhất khi đã là người mang đến cho cậu ta con đường dẫn đến hôm nay. Cô tự cười nhạo chính mình, cô luôn tự cho mình là người tinh mắt nhưng mà hình như cô lại một lần nữa sai lầm.
Dodo của ngày hôm nay chững chạc hơn, tự tin hơn, không còn là một cậu sinh viên rụt rè nữa. Cậu ta nhìn cô bằng một ánh mắt vững vàng: “Cảm ơn những giúp đỡ của chị, và đây là chuyện riêng của tôi tự tôi có thể giải quyết!”
Lâm An Mỵ cười lạnh: “Cậu tự giải quyết, nghe thật hay! Cậu định giải quyết... thế nào?” Ánh mắt cô ngoan tuyệt, còn cực kì sâu thẳm. Nếu nói bọ cạp ít khi muốn châm chích nọc đọc vào ai, thì giờ phút này chính là lúc cô muốn châm chích.
Dodo lạnh nhạt nhìn cô: “Không phải chuyện của chị!” Cậu ta bặm môi.
Elly nhanh chóng hùa vào giải vây: “Dodo, cậu nói cái gì vậy? Lâm Tổng à, dù sao báo chí cũng chỉ giật tít lên thôi, với lại Dodo còn trẻ người non dạ!”
Lâm An Mỵ nhíu mày: “Tôi cho cậu một cơ hội, nói lý do hoặc là... Cậu chuẩn bị về quê đi là vừa!”
Elly gấp đến mức muốn khóc: “Dodo, cậu mau giải thích đi!”
Cậu ta im lặng, cụp mắt, lẳng lặng bặm môi: “...” Qua hồi lâu cậu ta ngẩng đầu lên hỏi cô: “Chị trả lời cho tôi một vấn đề được chứ?”
Lâm An Mỵ gật đầu, cô cũng xem Dodo như em trai của mình. Cô cũng đã tin tưởng và chiếu cố cho cậu ta bao nhiêu năm qua không thể nói chỉ vì vài phút giật dữ khi cậu ta làm sai ý của cô mà nóng nảy làm chuyện thiếu suy nghĩ, Dodo cùng lắm chỉ nhỏ hơn cô hai, ba tuổi nhưng theo cô nghĩ thằng nhóc này cũng đang rơi vào tình trạng nổi loạn tuổi mới chứ chẳng có gì, nếu không mau chống dạy dỗ, sau này đừng nói là muốn tiến xa, cho dù tiến xa mà thân mang bao nhiêu tai tiếng cũng khó lòng được công nhận. Cô chỉ “ừ!” một tiếng.
Dodo kiên định nhìn cô hỏi: “Chị sắp đính hôn!”
Lâm An Mỵ gật đầu: “Đúng vậy!”
“Đối tượng là Quý Thừa Dư!”
Lâm An Mỵ vừa nghe đến tên họ Quý liền khó chịu: “Không phải!”
“Vậy là sao chứ?” Cậu ta có chút nóng nảy.
Lâm An Mỵ nhún vai: “Tôi đúng là sắp đính hôn, nhưng đối tượng không phải anh ta!”
“Vậy tôi có thể biết tên người đó không?”
Lâm An Mỵ nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể!”
“Chị...”
Lâm An Mỵ hoà nhã trả lời xong xuôi liền đổi thái độ: “Vấn đề cậu muốn hỏi tôi đã trả lời! Cậu mau trả lời vấn đề của tôi!”
Dodo cụp mắt xuống, mái tóc phong cách đậm chất Hàn Quốc nhuộm màu xanh xanh, đỏ đỏ khiến Lâm An Mỵ muốn đau mắt. Quần áo trên người đều là đồ hiệu, "gu" ăn mặc cũng theo kịp thế giới rồi. Lâm An Mỵ ngán ngẩm lắc đầu, cô không theo kịp xu hướng của giới trẻ rồi, chắc cô cũng già rồi nên về lấy chồng đi là vừa.
“Chúng tôi sáng tác chung một ca khúc, sau đó tôi hát ca khúc đó nhưng không nói rõ là cùng sáng tác với người kia nên dẫn đến chuyện đạo nhạc ngày hôm nay.” Dodo có vẻ thành tâm sám hối.
Lâm An Mỵ bắt đầu thuyết giảng: “Sau này cậu nên làm việc cho cẩn thận, đừng tưởng bản thân lớn rồi thì không cần hỏi ý kiến của ai! Lần này còn có khả năng giải quyết, nhưng không đảm bảo người hâm mộ và những chuyên gia âm nhạc đánh giá cao cậu nữa! Qua chuyện này, tu tâm dưỡng tính một thời gian, rèn luyện lại rồi quay trở lại làng giải trí cũng không muộn! Tôi chỉ nói vậy thôi, cậu muốn làm gì là việc của cậu!” Sau đó cô gọi Raymond phân phó: “Cậu giải quyết chuyện này!” Sau đó quay sang Elly: “Tôi biết cậu muốn tốt cho cậu ta nhưng việc gì cũng đừng chìu cậu ta. Khi cần thì hãy dạy dỗ cậu ta! Việc còn lại giao cho cậu, quản lý Elly.”
Có thể nhiều người nói cô tự làm bản thân cao ngạo. Họ muốn nói thế nào cô không quan tâm, bởi vì họ nói là nói Army- Tổng giám đốc của tập đoàn Lương Đình. Ở cương vị một người lãnh đạo cô không thể mềm mỏng mà đối đãi với nhân viên, điều gì cũng có cái giá của nó. Ở một cương vị nhất định ai cũng sẽ như cô, đừng nói với người khác rằng bản thân sẽ thế này thế nọ khi ở vị trí của người khác, nó rất buồn cười. Bởi vì lời đó sẽ là sự giả tạo ngay khi bạn đứng ở cương vị đó, bạn dám mềm mỏng sao!? Vậy thì bạn sẽ bị đạp ngã, bạn cho rằng là do người khác cố ý hại bạn, vâng họ chính là hại bạn đấy! Bạn chẳng thể làm gì họ bởi vì bạn yếu đuối.
Bạn nói bạn muốn giàu có, mà bạn không tranh đoạt. Vậy bạn cứ mơ sẽ giàu có đi, có người lại phản biện rằng có những người cũng đột ngột giàu lên đấy thôi! Đúng vậy, nhưng liệu bạn có nằm trong số ít những người cực kì may mắn đó hay không đây!? Đó là một chuyện đáng tranh cãi nhỉ?
Nhân sinh đời người quả như một giấc mộng, cô mộng một giấc làm quý phi nhưng trong lòng Lâm An Mỵ đời này kiếp này không có chuyện làm người thứ ba, hay làm bất cứ thứ gì liên quan đến sự chung thủy. Trong tình yêu cô tôn thờ sự "chung thủy" từ đôi bên.
Nếu bạn đang chờ đợi một soái ca ngôn tình, thay vì thay đổi bạn trai sao bạn không bỏ qua tất cả mà toàn tâm, toàn ý chờ người đó đi! Chọn người này, so sánh với người kia cuối cùng lại chẳng được gì chung quy cũng do vẫn còn tham luyến được yêu thương. Phụ nữ ai cũng sẽ có lúc yếu lòng cần tìm một bờ vai để tựa, nhưng người phụ nữ lại khó hiểu ở chỗ lòng của họ có hoàn toàn thuộc về bạn hay không vẫn rất khó nói. Có đôi khi những chàng trai cũng phải dở khóc, dở cười với thái độ khó chìu của cô nàng nhà mình.
Các bạn nữ thân mến, có đôi khi hãy mở lòng nói những cảm nhận của bản thân với chàng trai của mình. Đừng vội chê trách chàng mải mê với công việc hay games online. Thử một chút hòa nhập với thế giới của chàng.
Còn các chàng trai ạ, các bạn đôi khi không biết phải làm sao với cô nàng của mình hãy nhẹ nhàng hỏi nàng. Đừng vội kết luận cảm xúc của nàng là chuyện thường ngày, hãy lí trí phân tích cùng nàng. Nàng sẽ cảm thấy được yêu thương.
#Vài dòng tâm tình#
Bạn có thể cảm thấy nữ chính không phải thể loại mà bạn vẫn thích, nhưng rồi bạn sẽ học được từ cô ấy rất nhiều điều. Có lẽ bạn sẽ cảm thấy cô ấy quá khô khan chỉ biết thực tế mà lại bày trò chờ đợi nam chính lâu như thế.
Lâm An Mỵ là một nữ chính không có bàn tay vàng, có thể cô sẽ thất bại trong một lĩnh vực nào đó, nhưng trên phương diện công việc vẫn luôn lặng lẽ làm hết phần của bản thân. Cô ấy cũng là một người con gái bình thường biết yêu, biết ghét. Có thể bạn sẽ cảm thấy cô ấy suy nghĩ quá nhiều, quá tiêu cực. Nhưng rồi bạn sẽ thấy, cô ấy rạng ngời trong tâm hồn.
Khi cô ấy yếu đuối nhất, bạn sẽ thấy cô ấy mạnh mẽ nhất!
Nam chính là thể loại mà mọi người yêu thích, anh có thể không thể hiện quá nhiều như một nam chính Tổng giám đốc.
Trình Duệ là một bác sỹ, trong mắt người khác anh là một thiên tài, trong mắt người nhà anh là người thừa kế sáng giá. Nhưng chính những điều đó đã đẩy anh cách xa tình cảm gia đình. Rồi bạn sẽ thấy một góc cạnh khác của anh, một người khát khao hạnh phúc gia đình, một bản ngã sau lớp vỏ bọc đầy hào quang.
Anh dùng sự dịu dàng nhưng cũng đầy quyết đoán và bá đạo của bản thân xoa dịu đi tâm lý hỗn tạp của nữ chính. Có thể đối với người khác anh lạnh lùng, cay nghiệt nhưng bên trong là một trái tim thiện lương đẹp đẽ.
Có thể là nói "tiền duyên" kiếp trước cũng được, hoặc là mọi thứ đều đã được sắp đặt của "duyên phận".
Sự dịu dàng nữ tính, yêu với một trái tim đầy đam mê của nữ chính được anh khám phá. Trái tim khát vọng yêu thương về một mái ấm gia đình thật sự của nam chính được nữ chính lấp đầy.
Câu chuyện của họ có trông như giản dị nhưng càng đi, bạn sẽ càng cảm thấy họ trưởng thành qua các chặng đường như thế nào.
Hai tâm hồn tìm thấy nhau, hòa vào nhau tạo nên một cuộc sống giản dị đầy thực tế nhưng không kém phần ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.