Chương 25: Cho nhau khoảng cách
Lâm Mỵ Mỵ
03/06/2018
"Anh không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, nhưng nếu là em thì anh nghĩ nên "thử" một chút!" - Trình Duệ.
"Anh nghĩ em học võ là để tạo dáng cho đẹp chắc!" - Lâm An Mỵ.
...<3<3<3...
Trần Trung chống cằm nhìn Trình Duệ chăm chú, đã qua một ngày, anh ta vẫn chưa tìm thấy bất kỳ điểm gì bất thường trên gương mặt của anh. Trình Duệ đột nhiên im lặng chỉ lao đầu vào làm việc, đôi lúc dừng lại bổ sung chút nước, đi "xả" cho người ta biết mình còn sống rồi lại lặng thinh làm việc.
Căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ "tí tách" kêu, tiếng giấy cọ vào nhau "sột soạt". Chưa bao giờ Trần Trung cảm thấy ngợp thở đến thế, dường như trên người Trình Duệ đang mang áp lực vô hình.
"Cạch!" Cánh cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Trần Trung giật mình ngó ra cửa, Trình Duệ cũng ngừng lại một chút ngước mắt nhìn về phía cửa.
Trình Ngọc Nhi cười cứng ngắc, ngượng ngùng, dưới ánh mắt như muốn xé xác cô ra của Trình Duệ khiến da đầu cô tê dại: "Anh họ, em đến thu dọn đồ giúp chị Army!"
Đột nhiên "rầm!" một tiếng, Trần Trung giật mình chấn động xém té gãy cổ, tròn mắt nghi ngờ nhìn Trình Duệ người này vừa mới đập bàn hả!?
Trần Trung nhìn chằm chằm về phía Trình Duệ, hai mắt như muốn lồi ra, như có thể "lọt" cả tròng mắt ra ngoài. Cả đời anh ta tự nhận là người thân cận nhất bên cạnh Trình Duệ, "sắc thái" trên gương mặt anh chẳng bao giờ lọt khỏi tầm mắt của anh ta. Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh ta thấy... Trình Duệ nổi giận.
Hai mắt Trình Duệ đỏ ngầu như "chó sói săn mồi" muốn "ăn tươi nuốt sống" con mồi, giọng nói lạnh lẽo ngập tràn lửa giận như muốn gầm lên: "Cô ấy đâu?"
Sống lưng Trình Ngọc Nhi thẳng tắp, hai chân dài đã run rẩy lợi hại, lắp bắp lí nhí nói: "Army nói là chị ấy đi du lịch. Còn đi đâu thì chị ấy không nói!"
Trình Duệ nghiến răng nghiến lợi: "Du lịch!?"
Trình Ngọc Nhi gật đầu lia lịa: "Em xin thề là em không biết chị ấy đi đâu! Em có hỏi nhưng chị ấy không trả lời!"
Chân mày Trình Duệ nhíu chặt, giọng điệu lạnh tanh: "Tại sao cô ấy không tự đến đây thu dọn đồ đạc!"
Trình Ngọc Nhi nuốt nước miếng, cái này thật khó nói: "Cái đó,... Army nói là chị ấy không có thời gian!"
Trình Duệ cười lạnh: "Dọn đi!..." Anh ngồi xuống trầm ngâm: "Khi nào cô ấy đến lấy!"
Trình Ngọc Nhi run bần bật nhìn về phía Trần Trung cầu cứu, anh ta nhún vai tỏ vẻ không có khả năng. Cô bé đáng thương nuốt nước miếng, vẻ mặt cam lòng chịu chết: "Army bảo em trông đồ cho chị ấy, khi nào ổn định chỗ ở mới sẽ đưa địa chỉ cho em gửi đến!" Cô bé không thể nào dám nói lại nguyên văn của Lâm An Mỵ: "Không lâu nữa chị sẽ về quê lấy chồng!"
Lúc đó Ngọc Nhi đã hỏi: "Chị và anh Duệ?"
Lâm An Mỵ cười nhạt: "Không biết, anh ấy không thể nhớ được kể cả đoạn tình cảm ngắn ngủi ấy!"
Ngọc Nhi im lặng, cô bé đã thấy một Lâm An Mỵ hai mắt đỏ hoe nhưng lại nói những điều ấy. Tình yêu khiến cho Army cao cao tại thượng, trở nên sợ hãi ngốc nghếch, vì sợ bản thân hèn mọn cầu xin tình yêu nên đã rời đi. Chẳng ai giúp được gì, bởi lẽ chẳng ai biết được rằng phải làm gì để khôi phục đoạn trí nhớ kia của Trình Duệ.
Chẳng ai trả lời được rằng Trình Duệ có yêu Lâm An Mỵ hay không, vì ngay cả Trình Duệ hiện tại cũng không rõ. Để cô dằn vặt trong lòng khi phải đối mặt với người mình yêu nhưng cũng chẳng phải người đó, vô thức rơi vào thế bị động, thôi thì cứ để cô đi. Chẳng ai biết được ngày mai trời nắng hay không, nhưng chắc hẳn sau cơn mưa trời lại sáng.
...
Sau vài giờ "hành xác" trên xe lửa Lâm An Mỵ cũng đến trạm đầu tiên, cô xoa xoa đôi mắt đỏ hồng đã sưng húp. Lưng đeo ba lô, tay thủ sẵn khăn giấy để ngăn nước mũi chảy lòng thòng. Cô chỉ mang theo một cái ba lô không lớn lắm, đủ để mang theo vài bộ quần áo và mấy món đồ linh tinh và vật quan trọng nhất là ví tiền.
Dù có đau buồn thì Lâm An Mỵ vẫn biết bản thân không thể nào không say xe nên đã cố ý đặt trạm tiếp theo gần nhất đề phòng. Cô không ngờ nước mắt kiềm nén bao lâu nay đột nhiên như vòi nước chảy mãi không ngừng, đưa tay lau lau vệt nước mắt trên mặt, Lâm An Mỵ bước xuống ga xe lửa, cô bắt một chiếc taxi đi về phía trung tâm thành phố.
Thành phố Nha Trang xinh đẹp nổi tiếng với biển xanh cát trắng. Từ u buồn thất tình Lâm An Mỵ nhanh chóng gia nhập hàng ngũ thanh thiếu niên đam mê biển, ban ngày lang thang đi trên bãi biển, trưa nắng cô lên tàu ra đảo du nhập vào làng chài, lên nhà hàng trên biển ăn uống đủ món cá biển, tôm, cua vào bụng là cách tốt nhất để giải tỏa nỗi buồn. Chiều tối cô lang thang trong viện Hải Dương học.
Được rồi, cô phải thừa nhận rằng mặc váy dài, xõa tóc ra biển là một ý kiến vô cùng tồi tệ. Haiz, vì muốn nâng cao tâm trạng nên muốn ăn diện như mỹ nữ đi thăm thú biển thế nhưng chẳng giống mấy bức hình trên tạp chí ngời ngời chút nào. Cả ngày cô phải giữ chặt gấu váy vì sợ bị tốc lên, gió biển quá to nên chiếc mũ mới mua của cô cũng bay "vèo" đi. Tay đã giữ váy chẳng thể giữ lại chiếc mũ che nắng nên gương mặt của cô hứng trọn "ánh nắng rực rỡ" của biển.
Đã thế tóc dài ngang thắt lưng của cô lúc mới xõa ra tung bay rất đẹp nhưng mà gió biển hất tung, bay tứ tung còn khiến cô bị che tầm mắt vấp ngã, té trầy đầu gối. Lâm An Mỵ hất tóc, quay lưng về khách sạn. Sau này cô tuyệt đối không bao giờ mặc váy đi biển nữa! Hừ, hừ, hừ!!!
Thật ra cô cũng có ý định đi du lịch trong nước và nước ngoài trước khi kết hôn. Chuẩn bị một cái máy ảnh, đồ thể thao và mấy cái váy dài, ra chợ bán đặc sản mua mấy món đặc sản biển gửi về cho người thân và đám người ở nhà hàng.
Cả tuần lễ vui chơi cho đã, Lâm An Mỵ nhắm thấy khu bất động sản cạnh biển khá tiềm năng, đây là sở trường của cô nên cô nhanh chóng hỏi thăm sau đó xem xét điều tra gửi tư liệu cho chuyên gia, tất bật gần nửa tháng, cuối cùng cũng thuận lợi mua được.
Xong việc cô liền đăng ký vé máy bay ra thủ đô chơi vài hôm, lùng sục khắp nơi lại lặn lội lên tận Tây Bắc ngắm tuyết trên Sa Pa.
Chuyện của Trình Duệ và Lâm An Mỵ hầu như tất cả người quen đều đã biết, cuối tuần anh về nhà lớn ăn cơm cứ bị ông nội Trình và Trương Mỹ Ngọc tỏ ghét bỏ chẳng thèm nói chuyện với anh. Chỉ có ba Trình là đứng phe trung lập không ý kiến.
Bữa ăn dọn lên, Trình Duệ "lùa" cơm vào bụng, rõ ràng là đang ăn mấy món bản thân rất thích nhưng lại khó ăn giống như đang ăn "thức ăn chó". Trình Duệ nhăn mày nói: "Thím Minh, đồ ăn hôm nay rất kì quặc!" Đương nhiên nếu xét về tay nghề của thím Minh đã mấy mươi năm nấu cho cả nhà bọn họ thì chắc chắn thức ăn không đến nỗi khiến anh cảm thấy thiếu rất nhiều gia vị như vậy.
Thím Minh giật mình: "Không thể nào! Cậu hai đừng đùa thím, mấy món này đều nấu theo khẩu vị của cậu hai!"
Ông nội Trình trừng mắt bất mãn lên tiếng: "Có cơm để ăn mà còn nói nhảm nhiều vậy làm gì!"
Mẹ Trình cũng nói: "Có quyền không cần ăn nữa!"
Ba Trình liếc mắt nhìn tình hình, cho dù ông muốn giúp con trai cũng vô ích. Ai bảo nó cứng đầu chống đối với hai người kia thì cứ để nó đối phó. Cuối cùng Trình Dương cũn không nhịn được, ông vừa chậm rãi thưởng thức đồ ăn vừa nói: "Hương vị không đổi, chỉ là khẩu vị đã đổi!"
"..........." Trình Duệ nghẹn họng, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm. May mà lúc nãy anh không nói ra miệng câu "thức ăn cho chó" nếu không ông nội tuyệt đối không tha cho anh!
Sau bữa cơm, dưới sự uy hiếp của bà xã đại nhân mà chủ tịch Trình Dương chỉ có thể gọi con trai ra dạy dỗ.
Trình Dương liếc cũng chẳng thèm liếc con trai, theo ôn thấy thì sinh một thằng con trai thôn minh không bằng khi đó vợ ông sinh một đứa con gái thì tốt rồi. Suốt ngày nhìn cái bản mặt tự đắc giống ông thời còn trẻ lại làm ông cảm thấy khó chịu. Ngày ngày nhìn con trai càng lớn thì điều đó càng nhắc nhở ông đã già rồi! Trình Dương nhếch môi, nhấm một ngụm trà.
Thời gian trôi qua thấm thoát vậy mà ông và Mỹ Ngọc đã cùng bên nhau mấy mươi năm. Chớp mắt một cái con trai đã lớn, tóc cũng đã lấm tấm bạc. Nhớ đến người vợ bên mình bao nhiêu năm nay, ánh mắt trở nên nhu hòa dạt dào tình cảm. Trình Dương nhếch môi, mỉa mai nói: "Đã gần ba mươi tuổi, con định để con bé An Mỵ bỏ đi rồi thế nào? Nghe lời ông con tìm người mai mối khác hay là định để cho nhà họ Trình chúng ta tuyệt hậu!"
Trình Duệ lười để ý, đôi khi ba của anh lại có loại ánh mắt cực kì buồn nôn khi nghĩ đến mẹ. Anh từ tốn nhấm một ít trà, hương trà thoang thoảng trong khoan miệng khiến anh của thấy dễ chịu: "Đâu có đến mức đó!"
Trình Dương liếc xéo anh, ông hôn thèm quản thằng con trai ngỗ nghịch này nữa!
Trình Duệ nhàn nhã rót thêm một ly trà, bộ quần áo ở nhà vẫn không che dấu được khí chất thu hút trên người anh: "Công ty của ba mong ba tự quản, con còn rất nhiều việc phải làm!"
Trình Dương trừng mắt với anh: "Anh là thằng con bất hiếu! Công việc gia đình không lo quản còn bắt tôi quản đến bao giờ!"
Trình Duệ không thèm so đo: "Ngay từ đầu con đã nói là không muốn tiếp nhận công việc kinh doanh."
Trình Dương: "Nếu không tìm được An Mỵ thì nhóc con cứ tiếp tục trông coi công ty cho ba!"
Trình Duệ im lặng, anh cảm thấy rất bực bội! Vì cái gì cứ phải là cô.
.....
Quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng mua vé máy bay về thành phố H.
Mỗi lần nghĩ về Trình Duệ, cổ họng cô nghẹn ứ lại, tim như bị ai bóp thắt. Giải vờ không quan tâm nhưng gương mặt gượng cười khó coi hơn cả khóc. Lừa mình dối người, giả vờ bình tĩnh không bao lâu liền đón máy bay qua thành phố C, rồi đón xe về thành phố A quê cô.
Căn nhà cũ đã được nâng cấp lên cực kỳ sang chảnh, Lâm An Hỉ đang đi học Đại học nên ở nhà chỉ còn hai vị phụ huynh ở nhà. Mấy năm gần đây làm ăn khá tốt nên hiện tại hai vị phụ huynh đã chuyển sang cuộc sống nhàn hạ như nghỉ hưu. Mấy năm gần đây cô kiếm được khá nhiều tiền nhưng xem ra hàng xóm láng giềng gièm pha không ít khiến sắc mặt của ông Lâm vô cùng khó coi. Nói thì nói thế nhưng bà con họ hàng cũng cảm thấy "nở mày nở mặt" cho nhà bọn họ.
Mẹ Lâm nói bóng gió dò hỏi chuyện cô và Trình Duệ, cô chỉ cười cười. Ba Lâm khó chịu ra mặt móc mỉa cô không có người bao nuôi nên về nhà chứ gì!?
Cô cũng rất muốn cãi lại, nhưng không hiểu sao chẳng thốt được lời nào. Ba mẹ Lâm thở dài, nhìn cô im lặng không nói. Bậc làm cha mẹ như bọn họ đương nhiên làm sao có thể nhìn khúc ruột của mình chịu khổ, dù giận nhưng vẫn thương con cái. Ấy là tình thân!
Về nhà cũng về rồi, yêu đương cũng chia tay chia chân gì luôn rồi. Ba mẹ Lâm làm buổi tiệc nho nhỏ cho Lâm An Mỵ "vinh quy bái tổ" mời bà con họ hàng, hàng xóm láng giềng. Lâm An Mỵ bị cô năm, bác sáu, bà bảy "khen ngợi" hết lời rồi bàn việc mai mối cho cô.
Lâm An Mỵ dùng tay đè chặt thái dương, đầu cô choáng váng vì men rượu và lời ra tiếng vào bàn bạc "chung thân đại sự" cho cô.
Lâm An Mỵ cười khổ, cô ở đây chưa có ý định tìm người khác kết hôn, nhưng không chừng Trình Duệ đã tìm được người mới cũng không có gì lạ. Là tự cô bỏ đi, tự gây nghiệt không thể sống mà. Không phải cô đã lựa chọn rời đi sao!? Giờ còn ngồi đây trách móc ai được, càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mang tội chồng chất.
Nước mắt cứ nghĩ là khô cạn từ bao giờ lại vô thức rơi xuống ướt đẫm hai má, cô tựa lưng vào cửa phòng lạnh lẽo, yên lặng chảy nước mắt.
Lòng trống rỗng, tim như bị khoét một lỗ từ đó rỉ vết máu thấm đẫm cả nguồn sinh lực. Lâm An Mỵ ngồi ở đó ngủ gục lúc nào chẳng hay.
Ai chẳng hi vọng người mình yêu chỉ yêu mỗi mình, nhưng mà xã hội này còn tồn tại người đàn ông như vậy sao!? Trong cơn say cô thều thào: Anh sẽ đợi em sao?
......
Trình Duệ vừa hướng dẫn một ca phẫu thuật cho sinh viên y khoa, mặc dù chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ nhưng vẫn phải hết sức cẩn trọng và thao tác chính xác để không để lại di chứng gì về sau. Thường ngày công việc của anh trông như rất nhẹ nhàng nhưng không hề nhẹ nhàng chút nào!
Ở nước ngoài rèn luyện cũng chẳng phài cho anh về nước "xem tướng đoán bệnh", anh không phải thầy bói mà làm mấy trò đó!
Buổi sáng anh phải đến phòng làm việc tại khoa chuẩn đoán, sau đó lại phải hướng dẫn các sinh viên y khoa, trở về liền phải viết báo cáo, không có tư liệu lại phải chạy đến khoa phẫu thuật "trò chuyện" và "quan sát" tại các khoa khác. Anh không phải thần thánh, đâu phải thứ gì anh cũng biết! Đương nhiên những vất vả mà anh chịu là vì để anh rèn luyện thêm nhiều kinh nghiệm hơn nữa. Anh cũng như bao người phải phấn đấu vì mục tiêu của bản thân!
Nhưng mà còn người anh phải dễ dàng thỏa mãn, chỉ vài bài luận án được đăng trên tạp chí chưa nói lên được điều gì, thứ anh muốn là nó sẽ được phổ biến rộng rãi giúp cho những bệnh nhân kia. Thế nhưng anh cũng hiểu, không phải ai cũng may mắn có thể được điều trị thật tốt!
Với cương vị là một bác sỹ, anh không thể quá cảm tính cũng chỉ có thể làm tròn bổn phận và hết sức có thể!
Cho dù là Thần y Hoa Đà cũng chưa chắc làm gì được, cứu được một người nhưng bản thân anh không thể phân thân cứu trăm ngàn người! Chỉ có thể tìm phương pháp để nó có thể được áp dụng rỗng rãi thì mới mong cứu được nhiều người!
Làm người đương nhiên anh cũng có sự ích kỉ của riêng mình, bởi vì khi còn nhỏ bà nội mất. Anh còn quá nhỏ chẳng có thể giúp gì cho bà, câu nói của vị bác sỹ lúc đó khiến anh mãi chẳng thể quên: "Nếu tôi giỏi hơn, nếu chúng ta có đầy đủ cơ sở vật chất thì có lẽ bà ấy sẽ được cứu!"
Anh không cam tâm, chính vì điều đó khiến anh cố chấp học y. Dần dần trưởng thành, tuy đã hiểu lúc đó bản thân có cố chấp nhưng anh vẫn không hối hận! Anh vẫn cố gắng rèn luyện để bản thân giỏi hơn nữa!
Trình Duệ đang chìm đắm trong cơn suy tư thì có người đi không cẩn thận đụng trúng anh. Anh nhíu mày nhìn người trước mắt.
Lê Tố Nhi mặc áo blouse trắng, ôm bệnh án vội vội vàng vàng nói xin lỗi với anh. Ánh mắt đã sáng lên, còn khuôn miệng đã vui vẻ đến mức ngoác tận mang tai. Cô ta cố ý "va phải" bác sỹ Trình, đương nhiên là bởi vì vào bệnh viện lâu như vậy mà cô ta vẫn chưa tiếp xúc được với vị bác sỹ đẹp trai như nam thần này cộng thêm việc thân phận của anh cũng là cháu trai viện trường. Vừa đẹp vừa giỏi đương nhiên phải là người xứng với cô ta.
Lê Tố Nhi cố ý tỏ vẻ dịu dàng ngây thơ nhận lỗi: "Xin lỗi bác sỹ là lỗi của tôi!" Đương nhiên cô ta đang cuối đầu cười trộm vì vị bác sỹ trước mắt vừa đẹp trai lại vừa phong độ chắc chắn câu nói đầu tiên sẽ khách sáo nói vài lời với cô ta. Thế thì cô ta chỉ cần gợi chuyện một chút là có thể "thân" với anh ta.
Trình Duệ nhíu mày, cho dù là trước đây hay hiện tại anh cũng đều cực kì ghét bị người khác động chạm cho dù là vô tình va phải anh đi chăng nữa vì thế anh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay lưng bỏ đi: "Đương nhiên là lỗi của cô, chỉ có mù mới không thấy điều đó!"
"........." Lê Tố Nhi ngẩng đầu cứng ngắc nhìn theo bóng lưng của Trình Duệ, anh phất tay làm cho tà áo blouse trắng lay động theo bước chân anh tạo cảm giác tiêu soái nhẹ nhàng. Cô ta không thể tin được anh lại là loại vừa kiêu ngạo vừa độc miệng, trong khi bộ dáng anh tuấn tiêu soái kia đáng lẽ phải rất ga lăng với phụ nữ.
Đám y tá nữ chụm đầu nhìn trộm, cười khúc khích chế nhạo: "A hi hi, có người ảo tưởng với bác sỹ Trình không thành!"
Một y tá khác vốn chẳng ưa gì vẻ mặt tự kiêu của Lê Tố Nhi liền lớn tiếng mỉa mai: "Chưa về nhà soi gương hay sao ấy! Ừ thì đằng ấy giỏi nhưng cho dù có trang điểm lồng lộn mà nhân cách xấu xí thì cũng vô ích thôi!"
Mặt Lê Tố Nhi tái mét, cô ta gằn giọng: "Cô nói gì hả?"
Cô y tá kia vốn chẳng phải là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp, cô ta to tiếng áp chế sự ngang ngược của Lê Tố Nhi: "Tôi nói cô đó! Lê Tố Nhi, buồn cười! Bản thân cô tốt đẹp hơn ai mà bày đặt "uốn éo" trước mặt bác sỹ Trình! Cô xứng sao?"
Lê Tố Nhi nổi điên như muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống cô nàng y tá đang khiêu khích: "Cái thứ xấu ma chê quỷ hờn như mầy còn dám nói tao!!!"
Cô nàng y tá kia bị chọc tức điên lên nhưng vẫn không kiềm chế được mà cười to chế nhạo: "Hứ, đã không biết tốt xấu còn bày đặt lên mặt! Bề ngoài đã tầm thường mà nội tâm còn đáng ghê tởm! Cô tưởng ai ở đây chẳng biết cô mặt dày đeo bám các bác sỹ nam trong bệnh viện!"
"Ghen tỵ với tôi chứ gì? Ai bảo cô không biết xã giao!"
Cô nàng y tá cười lạnh: "Cô đẹp mắt hơn ai mà tỏ vẻ. Cô tưởng tôi không biết sau lưng cô chê bai dáng người của tôi à!? Ha, nhìn xem!" Cô ta ưỡn ngực: "Ngực cô có lớn như tôi không!?" Cô ta lướt tay xuống vòng eo nhỏ nhắn: "Eo có nhỏ như tôi không!?" Cuối cùng cô ta cười lạnh, đưa tay chống hông đúng thẳng người: "Mông có cong như tôi không!?"
Mấy cô nàng y tá bên cạnh phì cười, Lê Tố Nhi mặt mày xám xịt như tro: "Ừ, ừ. Các người cứ cười đi rồi sau này sẽ bị quả báo!"
"Ha ha... ha ha... ha ha ha...!!!" Cả nhóm y tá ôm bụng phì cười. Quả báo sao!? Nó đến rồi đấy! Lê Tố Nhi giả dối, trước mặt tươi cười với bọn họ sau lưng âm thầm nói xấu bọn họ. Không chỉ vậy, mỗi lần cô ta sai thì cô liền đổ lỗi lên đầu y tá. Có công trạng thì cô ta ra mặt nghênh ngang.
Kết bạn với cô ta sao!? Bọn họ đã thể nghiệm được kinh nghiệm xương máu. Xã giao với cô ta cùng lắm là phải lợi dụng cho đủ mới được, ngay cả mối quan hệ lợi dụng cô ta cũng muốn hơn thua còn gì!
Từ đó mỗi lần gặp phải Lê Tố Nhi, mấy cô nàng y tá liền cười đùa hỏi nhau mấy câu: "Ngực cô có lớn như tôi không!?", "Eo có nhỏ như tôi không!?", "Mông có cong như tôi không!?" còn phụ họa động tác lướt hình chữ "S" của cô nàng y tá ấy! Dần dần nó trở thành thú vui của bọn họ.
Phụ nữ sao!? Chính là như vậy. Dù sao chắc hẳn cũng chẳng ai là thánh mẫu. Trừ phi được nuôi dưỡng và tiếp xúc trong một môi trường tốt đẹp, nhưng nếu như vậy họ lại rất dễ bị lừa gạt. Phụ nữ chính là thể "được này mất kia", cũng chẳng ai hoàn hảo chỉ là tiêu chuẩn riêng của mỗi người thôi!
Mấy vạn tỷ người đâu phải để đó cho có, như là món ăn vậy mỗi người thích ăn một món khác nhau. Chuyện nói xấu nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai, nhưng mà vì sao cứ mãi nói. Quan tâm làm gì "miệng đời" của thế gian.
Thế nhưng mấy cô nàng y tá này lại cảm thấy tiếc nuối! Vì Lê Tố Nhi mặt dày vẫn ở lại bệnh viện làm bọn họ ngứa mắt. Âm thầm cầu nguyện lần sau cô ta bị bác sỹ Trình mắng thật nặng để nghỉ việc, biến khuất mắt bọn họ cho rồi!
......
Gần nhà Lâm An Mỵ có câu lạc bộ dành cho người cao tuổi, vì quá rảnh rổi nên Lâm An Mỵ bị lôi đến đó.
Bởi thái độ ngoan ngoãn, thành thật mà người già lại rất thích những người như Lâm An Mỵ, cô trở thành chỗ để người lớn tuổi bày tỏ nỗi niềm. Lâm An Mỵ vô công rôi việc cũng bận rộn trò chuyện với bọn họ mà tạm thời quên đi những phiền muộn đeo bám cô bấy lâu nay.
Thoắt cái một tuần nữa lại trôi qua, Lâm An Mỵ lặng lẽ nhìn trời, gương mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì nhưng đôi mắt đã bán đứng tất cả. Cô kéo kéo gương mặt của mình cảm thấy làn da không được bóng mịn như xưa, âm thầm dự định phải mua vài thứ về chăm sóc da. Cô lấy một cái gương cầm tay săm soi da mặt, cười khổ, lúc về thành phố H cô quên mang mấy thổi son hàng hiệu cùng mấy thứ dưỡng da được người ta tặng còn để ở nhà riêng, thật tiếc mà.
Vỗ mặt hai cái, cô cười khổ, tự bảo bản thân ngây ngốc ở đây rồi còn trách móc ai được, người khác không chừng đã quên Trình Duệ từ tám đời trước rồi. Như cái cô Anna đấy, đòi sống đòi chết cho dữ cưới cùng cũng ngoan ngoãn "lui binh" yêu đương với người khác, nghe nói gần đây rất thích thể hiện tình cảm.
Trong những ngày qua, Trình Duệ lấy được giải thưởng danh giá trong giới y học với bài luận án mới nhất, không giống như cảm xúc đạt được thành công trước đây có chút kiêu ngạo, tự đắc và hưng phấn dù không nhiều. Hiện tại, anh chỉ có cảm giác trống trải trước nay chưa từng có, mỗi lần nghĩ đến Lâm An Mỵ đã im lặng rời đi cắt đứt liên lạc với anh, khiến anh cảm thấy rất tức giận.
Không phải cô đã nói nếu có chuyện gì xảy ra thì hai người bọn họ cùng nói rõ ràng với nhau sao!? Không phải vẫn bình thường sao? Tại sao đột nhiên lại rời đi.
Hơn một tháng, đã hơn một tháng trôi qua... Rốt cuộc làm thế nào mới tốt!!? Trình Duệ hung hăng đá ghế, gần đây anh cảm thấy cả thế giới đang thiếu nợ anh!
Trần Trung khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào sau cánh cửa âm thầm lặng lẽ nhìn Trình Duệ đang phát tiết bực bội lên đống bệnh án, bàn ghế. Anh ta khẽ thở dài, Trình Duệ lạnh lùng nhất quả đất nay còn đâu?
Anh ta cùng Trình Duệ gắn bó với nhau từ nhỏ đến lớn chỉ có lần bà nội Trình mất làm Trình Duệ có thể hiện chút cảm xúc mạnh mẽ, sau đó ít khi thấy anh biểu hiện quá nhiều cảm xúc. Nhưng hiện tại cứ như ăn phải thuốc nổ.
Trần Trung nheo mắt: "Vị bác sỹ người Áo lần trước đến có tiến triển gì không?"
Trình Duệ lạnh lùng đưa lưng về phía Trần Trung, lạnh giọng nói: "Có chút hình ảnh kí ức nhưng quá mờ ảo!"
Trần Trung hỏi tiếp: "Liệu pháp thôi miên thì sao?"
Trình Duệ trầm mặc một lúc: "Có chút tiến triển hơ nhưng không nhiều!"
Trần Trung: "Có muốn giải tỏa không?"
Trình Duệ: "Tối nay còn phải trực!"
Trần Trung tựa lưng vào sô pha: "Trực cái khỉ! Mới mấy ngày mà cậu dọa ba cô em y tá xinh tươi của tôi phải nghỉ việc rồi đó! Làm ơn đi, hai tháng nay gặp cậu ngày nào là đen đủi ngày đó!"
Đột nhiên Trình Duệ hỏi: "Nhà hàng Á My... Thế nào rồi!"
Trần Trung dỏng lỗ tai lên nghe Trình Duệ thế nào lại nói chuyện như muỗi kêu vo ve, anh ta giả vờ: "Sao cơ? Tôi không nghe rõ, cậu nói cái gì?"
Trình Duệ hừ lạnh, không thèm nhìn Trần Trung nữa. Anh bận rộn thu dọn đống lộn xộn trong phòng do chính anh gây ra.
Trần Trung biết gần đây cậu bạn thân Trình Duệ này lần đầu biết yêu nên hết cách cứu. Dụ dỗ, gạt gẫm không thành đành bỏ mặt "tình yêu bé nhỏ" của Trình Duệ tự sinh tự diệt. Hết thuốc chữa là Trình Duệ lại đi "đuổi khéo" mấy cô em y tá xinh tươi nóng bỏng của anh ta. Thật là đắng lòng!
Thở dài trong bụng, Trần Trung đành mặt dày xuống nước. Tại sao lại phải là anh ta xuống nước sao!? Vì anh ta mặt dày mà Trình Duệ thì da mặt mỏng, may mắn của Trình Duệ là luôn có một người bạn như anh ta. Nếu gặp phải người khác thì bọn họ chắc chắn chỉ là hai người xa lạ.
Trần Trung đành nghiêm túc báo cáo: "Tôi nghe nói tuần trước Army có trở về!"
"Ừ!"
"Tôi có gặp An Hỉ mấy ngày trước!"
"An Hỉ?"
"Ừ, em gái của Lâm An Mỵ! À quên mất, cậu mất trí nhớ!"
"Sau đó?"
"Con bé nói là An Mỵ chuẩn bị xem mắt, kết hôn!" Trần Trung cảm thán, thời này mà còn xem mắt nữa à, với lại Lâm An Mỵ sao có thể chấp nhận một cuộc sống bị sắp đặt như vậy chứ!?
Cho tôi số điện thoại của con bé!"
"Tôi còn chưa xin được số điện thoại! Nhưng mà hôm nay tôi có hẹn với con bé, cậu có muốn đi chung không?"
"Cậu nghe ngóng cho tôi, tôi có chút chuyện phải ra ngoài! Cứ thế đi!" Trình Duệ cởi áo blue trắng khoác vội lên sô pha rồi gấp gáp đi mất.
"......." Trần Trung cảm thấy anh ta thật đáng thương khi có bạn như Trình Duệ.
--- -----
Lâm An Mỵ nhàm chán khuấy ly cà phê trước mắt, cô không cố ý tỏ vẻ xa cách chỉ là tính tình cô trước nay không thoải mái với người lạ cho lắm. Người trước mặt cô được xem là một thanh niên không tồi, có nhà, có xe, có gương mặt tuấn tú sáng sủa, lại là thanh niên tốt không hút thuốc, không có ham mê bất lương.
Cô nhếch môi, khi con người ta có địa vị và tiền bạc thì mọi thứ đều thật tốt. Anh chàng kia cũng biểu lộ ánh mắt khó xử, hai người bọn họ ngầm ra hiệu cho nhau. Rất nhanh sau đó hai người bọn họ đạt được hiệp nghị hợp tác, bởi cả hai bọn họ rõ ràng không có hứng thú với nhau.
Hôm nay cô mặc váy liền thân màu trắng chấm gối màu trắng thanh lịch, có viền ren điểm xuyến hoa tươi sáng trên thân váy. Tóc tết tóc kiểu xương cá, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mang theo túi xách và giày cao gót cùng màu với bộ váy. Cả người diện một màu trắng thanh lịch và trong sáng, nhờ gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn nên trông chỉ như hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi.
Phụ nữ muốn thay đổi tâm tình thì sẽ thích làm đẹp, đặc biệt là sự tự tin với vẻ bề ngoài sẽ giúp họ làm chủ mọi vấn đề. Thật ra thì Lâm An Mỵ cũng đã suy nghĩ và đưa ra quyết định xong rồi, cô đã có quyết định trong lòng mình! Khoảng thời gian trước cô rối rắm, đau lòng, yếu đuối. Cô trốn tránh mọi thứ không muốn liên lạc với ai.
Gương mặt cô vẫn cứng ngắc chẳng gượng nổi một nụ cười, trong lòng cười khổ. Người đàn ông ngồi đối diện cô cũng cảm thấy khó xử, anh ta tên là Quý Thiên Toàn, người cùng tỉnh với cô nhưng khác biệt là anh sống ở khu vực thành phố còn cô thì sống ở thị xã nơi nông thôn.
Qúy Thiên Toàn nói đùa một câu, gương mặt Lâm An Mỵ đang cứng ngắc cũng giãn ra rồi cười nhẹ. Cô đáp lại một câu, cả hai người bọn họ đều mỉm cười.
Nụ cười của cô khiến tim Trình Duệ nhói lên một nhịp, anh cảm thấy sự ghen tị đang lan tràn và có khả năng xâm chiếm lấy anh. Như một loại dây leo quấn quanh trái tim và càng lúc sợi dây leo đó càng sít chặt lại như muốn bóp nát trái tim anh. Khó chịu, anh cảm thấy khó chịu đến cực điểm. Lòng ngực như muốn nổ tung.
"Theo anh về!"
[center]...<3<3<3...
*Tung bông* Cuối cùng thì cũng đã ngược tâm xong. Từ đây sẽ là con đường nô dịch ngược thân.
Ý định ban đầu định viết sủng ngọt, cơ nó lái sang ngược. *chấm nước mắt* Mặc dù một số bạn đã rời đi vì tác giả thất hứa, nhưng mà mình nghĩ nó ngọt quá sẽ ngấy. Thồi thì cứ ngược cái đi rồi bù đắp sao!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé! Chúc các bạn 2k thi tốt nhé!
Ngoại Truyện nhỏ:[/center]
Một ngày nào đó Lâm An Mỵ hứng chí bừng bừng, ngồi trong phòng khám xem Trình Duệ chuẩn đoán bệnh. Ngoài dự đoán của cô là anh không hề khác gì so với mấy vị bác sỹ mà trước đây cô đi khám ở bệnh viện ngoại trừ gương mặt.
Lâm An Mỵ buồn bực nhìn anh.
Đến khi bệnh nhân cuối cùng trong ngày rời đi, Trình Duệ mới quay sang hỏi cô: "Tâm trạng không tốt!?"
Lâm An Mỵ bĩu môi: "Cứ nghĩ anh rất hay ho không ngờ lúc khám bệnh cũng vậy thôi! Không phải trong tiểu thuyết hay phim đều diễn, nam chính bác sỹ vừa nhìn thấy người bình thường cũng liền chuẩn đoán ra bệnh sao?"
Trình Duệ đen mặt, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Ít xem tiểu thuyết và phim truyền hình đi!"
"Thật sự rất khác với trong tưởng tượng của em!"
Trình Duệ nhếch môi nhạo bán: "Khác thế nào? Anh không phải thầy bói cũng chẳng phải thần y mà diễn mấy trò đó!"
Lâm An Mỵ cười, giả vờ ngây thơ hỏi: "Thế anh giỏi về cái gì mà bọn họ ca ngợi anh đến thế?"
"Bởi vì anh giỏi hơn bọn họ!"
"..." Cô bĩu môi: "Có khác gì nhau đâu chứ?"
"Đẹp trai hơn họ có tính không?"
"..." Rõ ràng là một kẻ tự mãn.
"Anh nghĩ em học võ là để tạo dáng cho đẹp chắc!" - Lâm An Mỵ.
...<3<3<3...
Trần Trung chống cằm nhìn Trình Duệ chăm chú, đã qua một ngày, anh ta vẫn chưa tìm thấy bất kỳ điểm gì bất thường trên gương mặt của anh. Trình Duệ đột nhiên im lặng chỉ lao đầu vào làm việc, đôi lúc dừng lại bổ sung chút nước, đi "xả" cho người ta biết mình còn sống rồi lại lặng thinh làm việc.
Căn phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ "tí tách" kêu, tiếng giấy cọ vào nhau "sột soạt". Chưa bao giờ Trần Trung cảm thấy ngợp thở đến thế, dường như trên người Trình Duệ đang mang áp lực vô hình.
"Cạch!" Cánh cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, Trần Trung giật mình ngó ra cửa, Trình Duệ cũng ngừng lại một chút ngước mắt nhìn về phía cửa.
Trình Ngọc Nhi cười cứng ngắc, ngượng ngùng, dưới ánh mắt như muốn xé xác cô ra của Trình Duệ khiến da đầu cô tê dại: "Anh họ, em đến thu dọn đồ giúp chị Army!"
Đột nhiên "rầm!" một tiếng, Trần Trung giật mình chấn động xém té gãy cổ, tròn mắt nghi ngờ nhìn Trình Duệ người này vừa mới đập bàn hả!?
Trần Trung nhìn chằm chằm về phía Trình Duệ, hai mắt như muốn lồi ra, như có thể "lọt" cả tròng mắt ra ngoài. Cả đời anh ta tự nhận là người thân cận nhất bên cạnh Trình Duệ, "sắc thái" trên gương mặt anh chẳng bao giờ lọt khỏi tầm mắt của anh ta. Nhưng mà đây là lần đầu tiên anh ta thấy... Trình Duệ nổi giận.
Hai mắt Trình Duệ đỏ ngầu như "chó sói săn mồi" muốn "ăn tươi nuốt sống" con mồi, giọng nói lạnh lẽo ngập tràn lửa giận như muốn gầm lên: "Cô ấy đâu?"
Sống lưng Trình Ngọc Nhi thẳng tắp, hai chân dài đã run rẩy lợi hại, lắp bắp lí nhí nói: "Army nói là chị ấy đi du lịch. Còn đi đâu thì chị ấy không nói!"
Trình Duệ nghiến răng nghiến lợi: "Du lịch!?"
Trình Ngọc Nhi gật đầu lia lịa: "Em xin thề là em không biết chị ấy đi đâu! Em có hỏi nhưng chị ấy không trả lời!"
Chân mày Trình Duệ nhíu chặt, giọng điệu lạnh tanh: "Tại sao cô ấy không tự đến đây thu dọn đồ đạc!"
Trình Ngọc Nhi nuốt nước miếng, cái này thật khó nói: "Cái đó,... Army nói là chị ấy không có thời gian!"
Trình Duệ cười lạnh: "Dọn đi!..." Anh ngồi xuống trầm ngâm: "Khi nào cô ấy đến lấy!"
Trình Ngọc Nhi run bần bật nhìn về phía Trần Trung cầu cứu, anh ta nhún vai tỏ vẻ không có khả năng. Cô bé đáng thương nuốt nước miếng, vẻ mặt cam lòng chịu chết: "Army bảo em trông đồ cho chị ấy, khi nào ổn định chỗ ở mới sẽ đưa địa chỉ cho em gửi đến!" Cô bé không thể nào dám nói lại nguyên văn của Lâm An Mỵ: "Không lâu nữa chị sẽ về quê lấy chồng!"
Lúc đó Ngọc Nhi đã hỏi: "Chị và anh Duệ?"
Lâm An Mỵ cười nhạt: "Không biết, anh ấy không thể nhớ được kể cả đoạn tình cảm ngắn ngủi ấy!"
Ngọc Nhi im lặng, cô bé đã thấy một Lâm An Mỵ hai mắt đỏ hoe nhưng lại nói những điều ấy. Tình yêu khiến cho Army cao cao tại thượng, trở nên sợ hãi ngốc nghếch, vì sợ bản thân hèn mọn cầu xin tình yêu nên đã rời đi. Chẳng ai giúp được gì, bởi lẽ chẳng ai biết được rằng phải làm gì để khôi phục đoạn trí nhớ kia của Trình Duệ.
Chẳng ai trả lời được rằng Trình Duệ có yêu Lâm An Mỵ hay không, vì ngay cả Trình Duệ hiện tại cũng không rõ. Để cô dằn vặt trong lòng khi phải đối mặt với người mình yêu nhưng cũng chẳng phải người đó, vô thức rơi vào thế bị động, thôi thì cứ để cô đi. Chẳng ai biết được ngày mai trời nắng hay không, nhưng chắc hẳn sau cơn mưa trời lại sáng.
...
Sau vài giờ "hành xác" trên xe lửa Lâm An Mỵ cũng đến trạm đầu tiên, cô xoa xoa đôi mắt đỏ hồng đã sưng húp. Lưng đeo ba lô, tay thủ sẵn khăn giấy để ngăn nước mũi chảy lòng thòng. Cô chỉ mang theo một cái ba lô không lớn lắm, đủ để mang theo vài bộ quần áo và mấy món đồ linh tinh và vật quan trọng nhất là ví tiền.
Dù có đau buồn thì Lâm An Mỵ vẫn biết bản thân không thể nào không say xe nên đã cố ý đặt trạm tiếp theo gần nhất đề phòng. Cô không ngờ nước mắt kiềm nén bao lâu nay đột nhiên như vòi nước chảy mãi không ngừng, đưa tay lau lau vệt nước mắt trên mặt, Lâm An Mỵ bước xuống ga xe lửa, cô bắt một chiếc taxi đi về phía trung tâm thành phố.
Thành phố Nha Trang xinh đẹp nổi tiếng với biển xanh cát trắng. Từ u buồn thất tình Lâm An Mỵ nhanh chóng gia nhập hàng ngũ thanh thiếu niên đam mê biển, ban ngày lang thang đi trên bãi biển, trưa nắng cô lên tàu ra đảo du nhập vào làng chài, lên nhà hàng trên biển ăn uống đủ món cá biển, tôm, cua vào bụng là cách tốt nhất để giải tỏa nỗi buồn. Chiều tối cô lang thang trong viện Hải Dương học.
Được rồi, cô phải thừa nhận rằng mặc váy dài, xõa tóc ra biển là một ý kiến vô cùng tồi tệ. Haiz, vì muốn nâng cao tâm trạng nên muốn ăn diện như mỹ nữ đi thăm thú biển thế nhưng chẳng giống mấy bức hình trên tạp chí ngời ngời chút nào. Cả ngày cô phải giữ chặt gấu váy vì sợ bị tốc lên, gió biển quá to nên chiếc mũ mới mua của cô cũng bay "vèo" đi. Tay đã giữ váy chẳng thể giữ lại chiếc mũ che nắng nên gương mặt của cô hứng trọn "ánh nắng rực rỡ" của biển.
Đã thế tóc dài ngang thắt lưng của cô lúc mới xõa ra tung bay rất đẹp nhưng mà gió biển hất tung, bay tứ tung còn khiến cô bị che tầm mắt vấp ngã, té trầy đầu gối. Lâm An Mỵ hất tóc, quay lưng về khách sạn. Sau này cô tuyệt đối không bao giờ mặc váy đi biển nữa! Hừ, hừ, hừ!!!
Thật ra cô cũng có ý định đi du lịch trong nước và nước ngoài trước khi kết hôn. Chuẩn bị một cái máy ảnh, đồ thể thao và mấy cái váy dài, ra chợ bán đặc sản mua mấy món đặc sản biển gửi về cho người thân và đám người ở nhà hàng.
Cả tuần lễ vui chơi cho đã, Lâm An Mỵ nhắm thấy khu bất động sản cạnh biển khá tiềm năng, đây là sở trường của cô nên cô nhanh chóng hỏi thăm sau đó xem xét điều tra gửi tư liệu cho chuyên gia, tất bật gần nửa tháng, cuối cùng cũng thuận lợi mua được.
Xong việc cô liền đăng ký vé máy bay ra thủ đô chơi vài hôm, lùng sục khắp nơi lại lặn lội lên tận Tây Bắc ngắm tuyết trên Sa Pa.
Chuyện của Trình Duệ và Lâm An Mỵ hầu như tất cả người quen đều đã biết, cuối tuần anh về nhà lớn ăn cơm cứ bị ông nội Trình và Trương Mỹ Ngọc tỏ ghét bỏ chẳng thèm nói chuyện với anh. Chỉ có ba Trình là đứng phe trung lập không ý kiến.
Bữa ăn dọn lên, Trình Duệ "lùa" cơm vào bụng, rõ ràng là đang ăn mấy món bản thân rất thích nhưng lại khó ăn giống như đang ăn "thức ăn chó". Trình Duệ nhăn mày nói: "Thím Minh, đồ ăn hôm nay rất kì quặc!" Đương nhiên nếu xét về tay nghề của thím Minh đã mấy mươi năm nấu cho cả nhà bọn họ thì chắc chắn thức ăn không đến nỗi khiến anh cảm thấy thiếu rất nhiều gia vị như vậy.
Thím Minh giật mình: "Không thể nào! Cậu hai đừng đùa thím, mấy món này đều nấu theo khẩu vị của cậu hai!"
Ông nội Trình trừng mắt bất mãn lên tiếng: "Có cơm để ăn mà còn nói nhảm nhiều vậy làm gì!"
Mẹ Trình cũng nói: "Có quyền không cần ăn nữa!"
Ba Trình liếc mắt nhìn tình hình, cho dù ông muốn giúp con trai cũng vô ích. Ai bảo nó cứng đầu chống đối với hai người kia thì cứ để nó đối phó. Cuối cùng Trình Dương cũn không nhịn được, ông vừa chậm rãi thưởng thức đồ ăn vừa nói: "Hương vị không đổi, chỉ là khẩu vị đã đổi!"
"..........." Trình Duệ nghẹn họng, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm. May mà lúc nãy anh không nói ra miệng câu "thức ăn cho chó" nếu không ông nội tuyệt đối không tha cho anh!
Sau bữa cơm, dưới sự uy hiếp của bà xã đại nhân mà chủ tịch Trình Dương chỉ có thể gọi con trai ra dạy dỗ.
Trình Dương liếc cũng chẳng thèm liếc con trai, theo ôn thấy thì sinh một thằng con trai thôn minh không bằng khi đó vợ ông sinh một đứa con gái thì tốt rồi. Suốt ngày nhìn cái bản mặt tự đắc giống ông thời còn trẻ lại làm ông cảm thấy khó chịu. Ngày ngày nhìn con trai càng lớn thì điều đó càng nhắc nhở ông đã già rồi! Trình Dương nhếch môi, nhấm một ngụm trà.
Thời gian trôi qua thấm thoát vậy mà ông và Mỹ Ngọc đã cùng bên nhau mấy mươi năm. Chớp mắt một cái con trai đã lớn, tóc cũng đã lấm tấm bạc. Nhớ đến người vợ bên mình bao nhiêu năm nay, ánh mắt trở nên nhu hòa dạt dào tình cảm. Trình Dương nhếch môi, mỉa mai nói: "Đã gần ba mươi tuổi, con định để con bé An Mỵ bỏ đi rồi thế nào? Nghe lời ông con tìm người mai mối khác hay là định để cho nhà họ Trình chúng ta tuyệt hậu!"
Trình Duệ lười để ý, đôi khi ba của anh lại có loại ánh mắt cực kì buồn nôn khi nghĩ đến mẹ. Anh từ tốn nhấm một ít trà, hương trà thoang thoảng trong khoan miệng khiến anh của thấy dễ chịu: "Đâu có đến mức đó!"
Trình Dương liếc xéo anh, ông hôn thèm quản thằng con trai ngỗ nghịch này nữa!
Trình Duệ nhàn nhã rót thêm một ly trà, bộ quần áo ở nhà vẫn không che dấu được khí chất thu hút trên người anh: "Công ty của ba mong ba tự quản, con còn rất nhiều việc phải làm!"
Trình Dương trừng mắt với anh: "Anh là thằng con bất hiếu! Công việc gia đình không lo quản còn bắt tôi quản đến bao giờ!"
Trình Duệ không thèm so đo: "Ngay từ đầu con đã nói là không muốn tiếp nhận công việc kinh doanh."
Trình Dương: "Nếu không tìm được An Mỵ thì nhóc con cứ tiếp tục trông coi công ty cho ba!"
Trình Duệ im lặng, anh cảm thấy rất bực bội! Vì cái gì cứ phải là cô.
.....
Quanh đi quẩn lại cuối cùng cũng mua vé máy bay về thành phố H.
Mỗi lần nghĩ về Trình Duệ, cổ họng cô nghẹn ứ lại, tim như bị ai bóp thắt. Giải vờ không quan tâm nhưng gương mặt gượng cười khó coi hơn cả khóc. Lừa mình dối người, giả vờ bình tĩnh không bao lâu liền đón máy bay qua thành phố C, rồi đón xe về thành phố A quê cô.
Căn nhà cũ đã được nâng cấp lên cực kỳ sang chảnh, Lâm An Hỉ đang đi học Đại học nên ở nhà chỉ còn hai vị phụ huynh ở nhà. Mấy năm gần đây làm ăn khá tốt nên hiện tại hai vị phụ huynh đã chuyển sang cuộc sống nhàn hạ như nghỉ hưu. Mấy năm gần đây cô kiếm được khá nhiều tiền nhưng xem ra hàng xóm láng giềng gièm pha không ít khiến sắc mặt của ông Lâm vô cùng khó coi. Nói thì nói thế nhưng bà con họ hàng cũng cảm thấy "nở mày nở mặt" cho nhà bọn họ.
Mẹ Lâm nói bóng gió dò hỏi chuyện cô và Trình Duệ, cô chỉ cười cười. Ba Lâm khó chịu ra mặt móc mỉa cô không có người bao nuôi nên về nhà chứ gì!?
Cô cũng rất muốn cãi lại, nhưng không hiểu sao chẳng thốt được lời nào. Ba mẹ Lâm thở dài, nhìn cô im lặng không nói. Bậc làm cha mẹ như bọn họ đương nhiên làm sao có thể nhìn khúc ruột của mình chịu khổ, dù giận nhưng vẫn thương con cái. Ấy là tình thân!
Về nhà cũng về rồi, yêu đương cũng chia tay chia chân gì luôn rồi. Ba mẹ Lâm làm buổi tiệc nho nhỏ cho Lâm An Mỵ "vinh quy bái tổ" mời bà con họ hàng, hàng xóm láng giềng. Lâm An Mỵ bị cô năm, bác sáu, bà bảy "khen ngợi" hết lời rồi bàn việc mai mối cho cô.
Lâm An Mỵ dùng tay đè chặt thái dương, đầu cô choáng váng vì men rượu và lời ra tiếng vào bàn bạc "chung thân đại sự" cho cô.
Lâm An Mỵ cười khổ, cô ở đây chưa có ý định tìm người khác kết hôn, nhưng không chừng Trình Duệ đã tìm được người mới cũng không có gì lạ. Là tự cô bỏ đi, tự gây nghiệt không thể sống mà. Không phải cô đã lựa chọn rời đi sao!? Giờ còn ngồi đây trách móc ai được, càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân mang tội chồng chất.
Nước mắt cứ nghĩ là khô cạn từ bao giờ lại vô thức rơi xuống ướt đẫm hai má, cô tựa lưng vào cửa phòng lạnh lẽo, yên lặng chảy nước mắt.
Lòng trống rỗng, tim như bị khoét một lỗ từ đó rỉ vết máu thấm đẫm cả nguồn sinh lực. Lâm An Mỵ ngồi ở đó ngủ gục lúc nào chẳng hay.
Ai chẳng hi vọng người mình yêu chỉ yêu mỗi mình, nhưng mà xã hội này còn tồn tại người đàn ông như vậy sao!? Trong cơn say cô thều thào: Anh sẽ đợi em sao?
......
Trình Duệ vừa hướng dẫn một ca phẫu thuật cho sinh viên y khoa, mặc dù chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ nhưng vẫn phải hết sức cẩn trọng và thao tác chính xác để không để lại di chứng gì về sau. Thường ngày công việc của anh trông như rất nhẹ nhàng nhưng không hề nhẹ nhàng chút nào!
Ở nước ngoài rèn luyện cũng chẳng phài cho anh về nước "xem tướng đoán bệnh", anh không phải thầy bói mà làm mấy trò đó!
Buổi sáng anh phải đến phòng làm việc tại khoa chuẩn đoán, sau đó lại phải hướng dẫn các sinh viên y khoa, trở về liền phải viết báo cáo, không có tư liệu lại phải chạy đến khoa phẫu thuật "trò chuyện" và "quan sát" tại các khoa khác. Anh không phải thần thánh, đâu phải thứ gì anh cũng biết! Đương nhiên những vất vả mà anh chịu là vì để anh rèn luyện thêm nhiều kinh nghiệm hơn nữa. Anh cũng như bao người phải phấn đấu vì mục tiêu của bản thân!
Nhưng mà còn người anh phải dễ dàng thỏa mãn, chỉ vài bài luận án được đăng trên tạp chí chưa nói lên được điều gì, thứ anh muốn là nó sẽ được phổ biến rộng rãi giúp cho những bệnh nhân kia. Thế nhưng anh cũng hiểu, không phải ai cũng may mắn có thể được điều trị thật tốt!
Với cương vị là một bác sỹ, anh không thể quá cảm tính cũng chỉ có thể làm tròn bổn phận và hết sức có thể!
Cho dù là Thần y Hoa Đà cũng chưa chắc làm gì được, cứu được một người nhưng bản thân anh không thể phân thân cứu trăm ngàn người! Chỉ có thể tìm phương pháp để nó có thể được áp dụng rỗng rãi thì mới mong cứu được nhiều người!
Làm người đương nhiên anh cũng có sự ích kỉ của riêng mình, bởi vì khi còn nhỏ bà nội mất. Anh còn quá nhỏ chẳng có thể giúp gì cho bà, câu nói của vị bác sỹ lúc đó khiến anh mãi chẳng thể quên: "Nếu tôi giỏi hơn, nếu chúng ta có đầy đủ cơ sở vật chất thì có lẽ bà ấy sẽ được cứu!"
Anh không cam tâm, chính vì điều đó khiến anh cố chấp học y. Dần dần trưởng thành, tuy đã hiểu lúc đó bản thân có cố chấp nhưng anh vẫn không hối hận! Anh vẫn cố gắng rèn luyện để bản thân giỏi hơn nữa!
Trình Duệ đang chìm đắm trong cơn suy tư thì có người đi không cẩn thận đụng trúng anh. Anh nhíu mày nhìn người trước mắt.
Lê Tố Nhi mặc áo blouse trắng, ôm bệnh án vội vội vàng vàng nói xin lỗi với anh. Ánh mắt đã sáng lên, còn khuôn miệng đã vui vẻ đến mức ngoác tận mang tai. Cô ta cố ý "va phải" bác sỹ Trình, đương nhiên là bởi vì vào bệnh viện lâu như vậy mà cô ta vẫn chưa tiếp xúc được với vị bác sỹ đẹp trai như nam thần này cộng thêm việc thân phận của anh cũng là cháu trai viện trường. Vừa đẹp vừa giỏi đương nhiên phải là người xứng với cô ta.
Lê Tố Nhi cố ý tỏ vẻ dịu dàng ngây thơ nhận lỗi: "Xin lỗi bác sỹ là lỗi của tôi!" Đương nhiên cô ta đang cuối đầu cười trộm vì vị bác sỹ trước mắt vừa đẹp trai lại vừa phong độ chắc chắn câu nói đầu tiên sẽ khách sáo nói vài lời với cô ta. Thế thì cô ta chỉ cần gợi chuyện một chút là có thể "thân" với anh ta.
Trình Duệ nhíu mày, cho dù là trước đây hay hiện tại anh cũng đều cực kì ghét bị người khác động chạm cho dù là vô tình va phải anh đi chăng nữa vì thế anh lạnh lùng bỏ lại một câu rồi quay lưng bỏ đi: "Đương nhiên là lỗi của cô, chỉ có mù mới không thấy điều đó!"
"........." Lê Tố Nhi ngẩng đầu cứng ngắc nhìn theo bóng lưng của Trình Duệ, anh phất tay làm cho tà áo blouse trắng lay động theo bước chân anh tạo cảm giác tiêu soái nhẹ nhàng. Cô ta không thể tin được anh lại là loại vừa kiêu ngạo vừa độc miệng, trong khi bộ dáng anh tuấn tiêu soái kia đáng lẽ phải rất ga lăng với phụ nữ.
Đám y tá nữ chụm đầu nhìn trộm, cười khúc khích chế nhạo: "A hi hi, có người ảo tưởng với bác sỹ Trình không thành!"
Một y tá khác vốn chẳng ưa gì vẻ mặt tự kiêu của Lê Tố Nhi liền lớn tiếng mỉa mai: "Chưa về nhà soi gương hay sao ấy! Ừ thì đằng ấy giỏi nhưng cho dù có trang điểm lồng lộn mà nhân cách xấu xí thì cũng vô ích thôi!"
Mặt Lê Tố Nhi tái mét, cô ta gằn giọng: "Cô nói gì hả?"
Cô y tá kia vốn chẳng phải là quả hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp, cô ta to tiếng áp chế sự ngang ngược của Lê Tố Nhi: "Tôi nói cô đó! Lê Tố Nhi, buồn cười! Bản thân cô tốt đẹp hơn ai mà bày đặt "uốn éo" trước mặt bác sỹ Trình! Cô xứng sao?"
Lê Tố Nhi nổi điên như muốn nhào đến ăn tươi nuốt sống cô nàng y tá đang khiêu khích: "Cái thứ xấu ma chê quỷ hờn như mầy còn dám nói tao!!!"
Cô nàng y tá kia bị chọc tức điên lên nhưng vẫn không kiềm chế được mà cười to chế nhạo: "Hứ, đã không biết tốt xấu còn bày đặt lên mặt! Bề ngoài đã tầm thường mà nội tâm còn đáng ghê tởm! Cô tưởng ai ở đây chẳng biết cô mặt dày đeo bám các bác sỹ nam trong bệnh viện!"
"Ghen tỵ với tôi chứ gì? Ai bảo cô không biết xã giao!"
Cô nàng y tá cười lạnh: "Cô đẹp mắt hơn ai mà tỏ vẻ. Cô tưởng tôi không biết sau lưng cô chê bai dáng người của tôi à!? Ha, nhìn xem!" Cô ta ưỡn ngực: "Ngực cô có lớn như tôi không!?" Cô ta lướt tay xuống vòng eo nhỏ nhắn: "Eo có nhỏ như tôi không!?" Cuối cùng cô ta cười lạnh, đưa tay chống hông đúng thẳng người: "Mông có cong như tôi không!?"
Mấy cô nàng y tá bên cạnh phì cười, Lê Tố Nhi mặt mày xám xịt như tro: "Ừ, ừ. Các người cứ cười đi rồi sau này sẽ bị quả báo!"
"Ha ha... ha ha... ha ha ha...!!!" Cả nhóm y tá ôm bụng phì cười. Quả báo sao!? Nó đến rồi đấy! Lê Tố Nhi giả dối, trước mặt tươi cười với bọn họ sau lưng âm thầm nói xấu bọn họ. Không chỉ vậy, mỗi lần cô ta sai thì cô liền đổ lỗi lên đầu y tá. Có công trạng thì cô ta ra mặt nghênh ngang.
Kết bạn với cô ta sao!? Bọn họ đã thể nghiệm được kinh nghiệm xương máu. Xã giao với cô ta cùng lắm là phải lợi dụng cho đủ mới được, ngay cả mối quan hệ lợi dụng cô ta cũng muốn hơn thua còn gì!
Từ đó mỗi lần gặp phải Lê Tố Nhi, mấy cô nàng y tá liền cười đùa hỏi nhau mấy câu: "Ngực cô có lớn như tôi không!?", "Eo có nhỏ như tôi không!?", "Mông có cong như tôi không!?" còn phụ họa động tác lướt hình chữ "S" của cô nàng y tá ấy! Dần dần nó trở thành thú vui của bọn họ.
Phụ nữ sao!? Chính là như vậy. Dù sao chắc hẳn cũng chẳng ai là thánh mẫu. Trừ phi được nuôi dưỡng và tiếp xúc trong một môi trường tốt đẹp, nhưng nếu như vậy họ lại rất dễ bị lừa gạt. Phụ nữ chính là thể "được này mất kia", cũng chẳng ai hoàn hảo chỉ là tiêu chuẩn riêng của mỗi người thôi!
Mấy vạn tỷ người đâu phải để đó cho có, như là món ăn vậy mỗi người thích ăn một món khác nhau. Chuyện nói xấu nhau cũng chẳng phải ngày một ngày hai, nhưng mà vì sao cứ mãi nói. Quan tâm làm gì "miệng đời" của thế gian.
Thế nhưng mấy cô nàng y tá này lại cảm thấy tiếc nuối! Vì Lê Tố Nhi mặt dày vẫn ở lại bệnh viện làm bọn họ ngứa mắt. Âm thầm cầu nguyện lần sau cô ta bị bác sỹ Trình mắng thật nặng để nghỉ việc, biến khuất mắt bọn họ cho rồi!
......
Gần nhà Lâm An Mỵ có câu lạc bộ dành cho người cao tuổi, vì quá rảnh rổi nên Lâm An Mỵ bị lôi đến đó.
Bởi thái độ ngoan ngoãn, thành thật mà người già lại rất thích những người như Lâm An Mỵ, cô trở thành chỗ để người lớn tuổi bày tỏ nỗi niềm. Lâm An Mỵ vô công rôi việc cũng bận rộn trò chuyện với bọn họ mà tạm thời quên đi những phiền muộn đeo bám cô bấy lâu nay.
Thoắt cái một tuần nữa lại trôi qua, Lâm An Mỵ lặng lẽ nhìn trời, gương mặt chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì nhưng đôi mắt đã bán đứng tất cả. Cô kéo kéo gương mặt của mình cảm thấy làn da không được bóng mịn như xưa, âm thầm dự định phải mua vài thứ về chăm sóc da. Cô lấy một cái gương cầm tay săm soi da mặt, cười khổ, lúc về thành phố H cô quên mang mấy thổi son hàng hiệu cùng mấy thứ dưỡng da được người ta tặng còn để ở nhà riêng, thật tiếc mà.
Vỗ mặt hai cái, cô cười khổ, tự bảo bản thân ngây ngốc ở đây rồi còn trách móc ai được, người khác không chừng đã quên Trình Duệ từ tám đời trước rồi. Như cái cô Anna đấy, đòi sống đòi chết cho dữ cưới cùng cũng ngoan ngoãn "lui binh" yêu đương với người khác, nghe nói gần đây rất thích thể hiện tình cảm.
Trong những ngày qua, Trình Duệ lấy được giải thưởng danh giá trong giới y học với bài luận án mới nhất, không giống như cảm xúc đạt được thành công trước đây có chút kiêu ngạo, tự đắc và hưng phấn dù không nhiều. Hiện tại, anh chỉ có cảm giác trống trải trước nay chưa từng có, mỗi lần nghĩ đến Lâm An Mỵ đã im lặng rời đi cắt đứt liên lạc với anh, khiến anh cảm thấy rất tức giận.
Không phải cô đã nói nếu có chuyện gì xảy ra thì hai người bọn họ cùng nói rõ ràng với nhau sao!? Không phải vẫn bình thường sao? Tại sao đột nhiên lại rời đi.
Hơn một tháng, đã hơn một tháng trôi qua... Rốt cuộc làm thế nào mới tốt!!? Trình Duệ hung hăng đá ghế, gần đây anh cảm thấy cả thế giới đang thiếu nợ anh!
Trần Trung khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào sau cánh cửa âm thầm lặng lẽ nhìn Trình Duệ đang phát tiết bực bội lên đống bệnh án, bàn ghế. Anh ta khẽ thở dài, Trình Duệ lạnh lùng nhất quả đất nay còn đâu?
Anh ta cùng Trình Duệ gắn bó với nhau từ nhỏ đến lớn chỉ có lần bà nội Trình mất làm Trình Duệ có thể hiện chút cảm xúc mạnh mẽ, sau đó ít khi thấy anh biểu hiện quá nhiều cảm xúc. Nhưng hiện tại cứ như ăn phải thuốc nổ.
Trần Trung nheo mắt: "Vị bác sỹ người Áo lần trước đến có tiến triển gì không?"
Trình Duệ lạnh lùng đưa lưng về phía Trần Trung, lạnh giọng nói: "Có chút hình ảnh kí ức nhưng quá mờ ảo!"
Trần Trung hỏi tiếp: "Liệu pháp thôi miên thì sao?"
Trình Duệ trầm mặc một lúc: "Có chút tiến triển hơ nhưng không nhiều!"
Trần Trung: "Có muốn giải tỏa không?"
Trình Duệ: "Tối nay còn phải trực!"
Trần Trung tựa lưng vào sô pha: "Trực cái khỉ! Mới mấy ngày mà cậu dọa ba cô em y tá xinh tươi của tôi phải nghỉ việc rồi đó! Làm ơn đi, hai tháng nay gặp cậu ngày nào là đen đủi ngày đó!"
Đột nhiên Trình Duệ hỏi: "Nhà hàng Á My... Thế nào rồi!"
Trần Trung dỏng lỗ tai lên nghe Trình Duệ thế nào lại nói chuyện như muỗi kêu vo ve, anh ta giả vờ: "Sao cơ? Tôi không nghe rõ, cậu nói cái gì?"
Trình Duệ hừ lạnh, không thèm nhìn Trần Trung nữa. Anh bận rộn thu dọn đống lộn xộn trong phòng do chính anh gây ra.
Trần Trung biết gần đây cậu bạn thân Trình Duệ này lần đầu biết yêu nên hết cách cứu. Dụ dỗ, gạt gẫm không thành đành bỏ mặt "tình yêu bé nhỏ" của Trình Duệ tự sinh tự diệt. Hết thuốc chữa là Trình Duệ lại đi "đuổi khéo" mấy cô em y tá xinh tươi nóng bỏng của anh ta. Thật là đắng lòng!
Thở dài trong bụng, Trần Trung đành mặt dày xuống nước. Tại sao lại phải là anh ta xuống nước sao!? Vì anh ta mặt dày mà Trình Duệ thì da mặt mỏng, may mắn của Trình Duệ là luôn có một người bạn như anh ta. Nếu gặp phải người khác thì bọn họ chắc chắn chỉ là hai người xa lạ.
Trần Trung đành nghiêm túc báo cáo: "Tôi nghe nói tuần trước Army có trở về!"
"Ừ!"
"Tôi có gặp An Hỉ mấy ngày trước!"
"An Hỉ?"
"Ừ, em gái của Lâm An Mỵ! À quên mất, cậu mất trí nhớ!"
"Sau đó?"
"Con bé nói là An Mỵ chuẩn bị xem mắt, kết hôn!" Trần Trung cảm thán, thời này mà còn xem mắt nữa à, với lại Lâm An Mỵ sao có thể chấp nhận một cuộc sống bị sắp đặt như vậy chứ!?
Cho tôi số điện thoại của con bé!"
"Tôi còn chưa xin được số điện thoại! Nhưng mà hôm nay tôi có hẹn với con bé, cậu có muốn đi chung không?"
"Cậu nghe ngóng cho tôi, tôi có chút chuyện phải ra ngoài! Cứ thế đi!" Trình Duệ cởi áo blue trắng khoác vội lên sô pha rồi gấp gáp đi mất.
"......." Trần Trung cảm thấy anh ta thật đáng thương khi có bạn như Trình Duệ.
--- -----
Lâm An Mỵ nhàm chán khuấy ly cà phê trước mắt, cô không cố ý tỏ vẻ xa cách chỉ là tính tình cô trước nay không thoải mái với người lạ cho lắm. Người trước mặt cô được xem là một thanh niên không tồi, có nhà, có xe, có gương mặt tuấn tú sáng sủa, lại là thanh niên tốt không hút thuốc, không có ham mê bất lương.
Cô nhếch môi, khi con người ta có địa vị và tiền bạc thì mọi thứ đều thật tốt. Anh chàng kia cũng biểu lộ ánh mắt khó xử, hai người bọn họ ngầm ra hiệu cho nhau. Rất nhanh sau đó hai người bọn họ đạt được hiệp nghị hợp tác, bởi cả hai bọn họ rõ ràng không có hứng thú với nhau.
Hôm nay cô mặc váy liền thân màu trắng chấm gối màu trắng thanh lịch, có viền ren điểm xuyến hoa tươi sáng trên thân váy. Tóc tết tóc kiểu xương cá, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, mang theo túi xách và giày cao gót cùng màu với bộ váy. Cả người diện một màu trắng thanh lịch và trong sáng, nhờ gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn nên trông chỉ như hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi.
Phụ nữ muốn thay đổi tâm tình thì sẽ thích làm đẹp, đặc biệt là sự tự tin với vẻ bề ngoài sẽ giúp họ làm chủ mọi vấn đề. Thật ra thì Lâm An Mỵ cũng đã suy nghĩ và đưa ra quyết định xong rồi, cô đã có quyết định trong lòng mình! Khoảng thời gian trước cô rối rắm, đau lòng, yếu đuối. Cô trốn tránh mọi thứ không muốn liên lạc với ai.
Gương mặt cô vẫn cứng ngắc chẳng gượng nổi một nụ cười, trong lòng cười khổ. Người đàn ông ngồi đối diện cô cũng cảm thấy khó xử, anh ta tên là Quý Thiên Toàn, người cùng tỉnh với cô nhưng khác biệt là anh sống ở khu vực thành phố còn cô thì sống ở thị xã nơi nông thôn.
Qúy Thiên Toàn nói đùa một câu, gương mặt Lâm An Mỵ đang cứng ngắc cũng giãn ra rồi cười nhẹ. Cô đáp lại một câu, cả hai người bọn họ đều mỉm cười.
Nụ cười của cô khiến tim Trình Duệ nhói lên một nhịp, anh cảm thấy sự ghen tị đang lan tràn và có khả năng xâm chiếm lấy anh. Như một loại dây leo quấn quanh trái tim và càng lúc sợi dây leo đó càng sít chặt lại như muốn bóp nát trái tim anh. Khó chịu, anh cảm thấy khó chịu đến cực điểm. Lòng ngực như muốn nổ tung.
"Theo anh về!"
[center]...<3<3<3...
*Tung bông* Cuối cùng thì cũng đã ngược tâm xong. Từ đây sẽ là con đường nô dịch ngược thân.
Ý định ban đầu định viết sủng ngọt, cơ nó lái sang ngược. *chấm nước mắt* Mặc dù một số bạn đã rời đi vì tác giả thất hứa, nhưng mà mình nghĩ nó ngọt quá sẽ ngấy. Thồi thì cứ ngược cái đi rồi bù đắp sao!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé! Chúc các bạn 2k thi tốt nhé!
Ngoại Truyện nhỏ:[/center]
Một ngày nào đó Lâm An Mỵ hứng chí bừng bừng, ngồi trong phòng khám xem Trình Duệ chuẩn đoán bệnh. Ngoài dự đoán của cô là anh không hề khác gì so với mấy vị bác sỹ mà trước đây cô đi khám ở bệnh viện ngoại trừ gương mặt.
Lâm An Mỵ buồn bực nhìn anh.
Đến khi bệnh nhân cuối cùng trong ngày rời đi, Trình Duệ mới quay sang hỏi cô: "Tâm trạng không tốt!?"
Lâm An Mỵ bĩu môi: "Cứ nghĩ anh rất hay ho không ngờ lúc khám bệnh cũng vậy thôi! Không phải trong tiểu thuyết hay phim đều diễn, nam chính bác sỹ vừa nhìn thấy người bình thường cũng liền chuẩn đoán ra bệnh sao?"
Trình Duệ đen mặt, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Ít xem tiểu thuyết và phim truyền hình đi!"
"Thật sự rất khác với trong tưởng tượng của em!"
Trình Duệ nhếch môi nhạo bán: "Khác thế nào? Anh không phải thầy bói cũng chẳng phải thần y mà diễn mấy trò đó!"
Lâm An Mỵ cười, giả vờ ngây thơ hỏi: "Thế anh giỏi về cái gì mà bọn họ ca ngợi anh đến thế?"
"Bởi vì anh giỏi hơn bọn họ!"
"..." Cô bĩu môi: "Có khác gì nhau đâu chứ?"
"Đẹp trai hơn họ có tính không?"
"..." Rõ ràng là một kẻ tự mãn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.