Chương 27: Phá băng
Lâm Mỵ Mỵ
18/07/2018
“Anh nợ em một lời xin lỗi yêu thương!” Trình Duệ
“Khoảng cách sẽ được xoá bỏ!” Lâm An Mỵ
Lâm An Mỵ vung tay cố thoát khỏi kềm chế của Trình Duệ, anh mím chặt môi tỏ vẻ không vui. Cô nhíu mày nhìn anh, bọn họ cứ nhìn nhau như thế suốt cả buổi. Trình Duệ dứt khoát kéo cô về phía anh rồi bế ngang cô lên, phá vỡ trạng thái tĩnh lặng của bọn họ.
Cô nổi giận nhưng vẫn phải vòng tay lên cổ anh để tránh bị ngã. Lâm An Mỵ lạnh giọng nói: "Thả em xuống!" Cô cũng muốn vùng vẫy hờn dỗi bảo anh: "Cút đi!", "Biến đi!" nhưng cô không làm được, cô không muốn dùng những từ ngữ đó tổn thương anh. Trong lòng cô giận, cô giận bản thân mình quá mềm lòng với anh.
Trình Duệ nhìn cô chậm rãi nói: "Trở về cùng anh!" Giọng nói của anh luôn khiến cô không tự chủ được mà đỏ ửng cả hai vành tai. Nhưng lúc này điều đó càng khiến cô cảm thấy khó xử.
Con người luôn có những cảm xúc khó mà kiểm soát được, yêu một người cảm giác trong lòng như một ly rượu. Hơi men bốc lên, mùi thơm quyến rũ nhưng lại khi đầy khi với.
Vô tình những điều người kia làm, người kia nói đều có thể khiến ta sống dở, chết dở. Tâm trạng của người ấy ảnh hưởng đến chính tâm trạng của chúng ta. Vui thì hạnh phúc vô ngần, nhưng buồn thì đau thấu tận tim gan.
Ngày đó anh bảo, anh không biết phải giải quyết chuyện của bọn ra sao. Cô không hiểu sao bản thân rất đau lòng, cực kỳ đau lòng! Cô có cảm giác với một Trình Duệ luôn quyết tuyệt, chững chạc và dịu dàng săn sóc.
Thế nhưng lần này anh mất trí, chính là lúc cô tỉnh lại từ mộng ảo của bản thân. Nhưng cũng chính là lúc cô nhận ra rằng rơi vào lưới tình thật đau. Đau đến mức như vừa đi qua một rừng gai nhọn, cả thể xác và tinh thần đều bị gai nhọn cào đến rỉ máu!
Lâm An Mỵ cảm thấy bản thân quá mâu thuẫn, trong lòng vạn lần muốn nói rất nhiều lời cùng anh nhưng cuối cùng chẳng thốt lên được bất kì lời nào. Đa phần những người thân của cô dần xa cách không phải vì cô không yêu thương họ mà cô không biết cách thể hiện tình cảm của mình cho họ biết để rồi mọi thứ trở nên càng lạnh nhạt và xa cách. Cô không muốn bản thân mở miệng cầu xin chút tình cảm nào từ người khác, sự kiêu ngạo như những chiếc gai nhím trên người cô khó mà bỏ được, bởi vì nó đã trở thành bản chất!
Trình Duệ quăng cô vào xe hơi, động tác linh hoạt cài dây an toàn khoá chặt cô trên ghế cạnh ghế lái! Lâm An Mỵ nhíu mày vùng vẫy nhưng sức cô quá yếu, lộn xộn chưa hết 5 giây thì anh đã đóng cửa xe, nhanh chóng sang ghế lái khởi hành! Lâm An Mỵ có ta định lộn xộn ko cho anh lái xe, tay chưa kịp chạm vào vô lăng thì anh đã liếc mắt lạnh giọng đập tắt tư định của cô: “Tốt nhất em nên ngoan ngoãn ngồi yên, xảy ra tai nạn thì hai ta cùng chết!”
Tim cô thót lên một cái, cô cụp mắt ngoan ngoãn buông tay. Trong lòng âm thầm cảm thấy khó chịu mà ko có chỗ phát tiết, cô liếc mắt thấy anh đang tập trung lái xe, trong lòng mắng thầm vài câu sau đó quay mặt ngắm cảnh bên đường!
Thế nhưng Lâm An Mỵ không ngờ, con người Trình Duệ trước đây bình tĩnh thong dong bao nhiêu thì giờ càng ngây thơ bấy nhiêu, ko phải do anh che giấu kĩ mà là thời gian và kinh nghiệm đã mài dũa cho anh loại khí chất chững chạc và trầm ổn! Cho nên cô im lặng không nói lời nào, anh liền tăng tốc xe đến khi cô nói chuyện với anh thì thôi!
Chiếc xe hơi màu đen quý phái lướt trên đường vắng với tốc độ cao, Lâm An Mỵ nhìn cảnh vật nhanh chóng bị thụt lùi phía sau càng lúc càng nhanh, cô run rẩy bám chặt tay vào ghế!
Trình Duệ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại tăng tốc, phô bày hết tất cả những kĩ năng lái xe siêu việt của anh! Tốc độ càng tăng thì trò đùa càng mạo hiểm, bình thường cô không bao giờ để Lương Đình cầm lái, ít nhất Raymond lái xe khá ổn định nên cô rất yên tâm! Nay anh đẳng cấp của anh còn hơn Lương Đình rất nhiều khiến cho cô một so em xanh mặt!
Tiếng gió gào thét bên tai, hoà cùng tiếng nói của Trình Duệ: “Lâu rồi không đua xe! Nên chưa dám tăng tốc nhiều! An tâm đi tốc độ này anh lái rất bình thường!” Khoé môi anh nhếch lên một cách ranh mãnh, còn Lâm An Mỵ thì giờ phút này vẻ mặt lạnh nhạt đã hoàn toàn sụp đổ thay vào đó là gương mặt sợ sệt mắt trợn to mồm há hóc tiếng hét vẫn còn kẹt lại trong cổ họng!
Trình Duệ thích thú lạng lách, dọa cô muốn “tè” ra quần!
Lâm An Mỵ cắn răng hét lên: “Chậm một chút!”
...
Sau đó Lâm An Mỵ chính thức bị giam giữ trái phép trong biệt tự độc lập của Trình Duệ! Bởi vì trong lúc cô sợ hãi tột cùng thì ai kia đã lợi dụng chuyện đó uy hiếp cô phải theo anh trở về!
Anh vẫn cho cô sử dụng các thiết bị liên lạc bình thường bởi vì cô chắc chắc sẽ không tủy tiện gọi điện báo cảnh sát bắt anh! Thứ nhất là do cô không nỡ, thứ hai là lử đất nước này dính líu đến điều tra thì danh dự sẽ bị người ta nghi ngờ điều đó sẽ là trở ngại cho tương lai của một bác sỹ như anh, thứ 3 là có thể cảnh sát không tin cô họ còn có thể cho là cô bị điên, thứ 4 là quá nhiều trình tự rường rà phức tạp!
Lâm An Mỵ rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, trong biệt thự của anh tiện nghi đầy đủ, chỉ thiếu người! Ngày ngày cô đều hưởng thụ cuộc sống lười biếng của một “gia nhân bị nhốt trong lâu đài quái vật”.
Cuộc sống cô bắt đầu phong phú trở lại, bỏ qua khoảng thời gian bận rộn từ lúc bắt đầu làm việc, từ lúc cô chẳng có thứ gì cho đến khi cô mua được những món đồ xa xỉ! Thế nhưng nói là làm việc mấy ngày, nghỉ ngơi cuối tuần cũng chẳng thoát khỏi được dư vị của sự căng thẳng để mọi lúc đều phải tỉnh táo và cảnh giác với mọi biến đổi của thị trường!
Ko như lúc này, cô chẳng có gì vướng bận!
Lâm An Mỵ gọi một cuốc điện thoại về cho mẹ mình. Cô bị Trình Duệ “bắt cóc” ngay tại một buổi xem mắt, ngoài ít tiền trong túi xách thì không còn gì khác ngoài điện thoại nên cô cũng không thể bỏ trốn!
Mẹ cô ậm ờ khi cô qua loa giải thích rằng có chuyện đột xuất, cô chỉ bảo là có việc gấp phải trở về thành phố H giải quyết!
Còn về phần Trình Duệ, cô và anh ngầm thừa nhận việc quay lại với nhau! Nhưng thái độ thì vẫn chưa có gì đột phá, anh để cô ngủ ở phòng anh, anh sang phòng khách ngủ! Lâm An Mỵ cảm thấy vô cùng bực dọc mà không có chỗ phát tiết! Cô quyết định nằm lười biếng, vấn đề là Trình Duệ vẫn im lặng làm hết việc nhà, chuẩn bị thức ăn cho cô, công việc bác sỹ của anh cô biết là rất vất vả nhưng anh vẫn về nhà sớm chuẩn bị chu đáo mọi thứ!
Đến ngày thứ bảy cô không chịu nổi cuộc sống nằm lười mà bắt Trình Duệ phải vất vả, gương mặt anh xanh xao hẳn đi! Đôi khi cô còn bắt gặp anh ngủ gật, xót xa không nỡ lòng nhìn anh như thế cộng thêm việc sức khỏe của anh liên quan trực tiếp đến khả năng chữa trị của bệnh nhân! Chung quy thì cô không thể để tình trạng đó tiếp tục như thế nên đã xắn tay áo lên làm việc nhà!
Cái gọi là nước chảy thành sông đơn giản rất nhiều, cô nhường một bước, anh liền thuận nước đẩy thuyền phụ giúp cô! Cố gắng nói thêm vài ba câu.
Hai người chỉ còn cần thêm một chút đột phá về thái độ!
--- ------
"Cô có biết tại sao tôi hẹn cô không?"
Lâm An Mỵ ngước mắt hờ hững cười với cô ta, môi mỏng nhếch lên tạo thành một nụ cười như có như không, giọng điệu lười biếng trả lời: "Không biết!"
Mạc Thiên Kim là một mỹ nữ thứ thiệt, đương nhiên không chỉ là con gái nhà "có điều kiện" mà vị tiểu thư này có những đường nét xinh được bộc lộ dưới tài trag điểm của chuyên gia! Mặt mộc là nỗi sợ của vô số phụ nữ nhưng xem ra dưới lớp trang điểm kia là một gương mặt không hề thua kém ai!
Liếc mắt ngó từ trên xuống dưới cô gái đối diện, Lâm An Mỵ cảm thán ngay cả bản thân cô cũng muốn đưa tay sờ lên làn da trắng mịn của vị tiểu thư này, muốn vòng tay ôm thử vòng eo đó có phải rất nhỏ hay không!? Càng muốn kiểm chứng bộ ngực kia có "độn" thêm gì hay không!? Cô gãi đầu hơi bối rối vì nổi lên tính háo sắc!
Cái tên Mạc Thiên Kim thật ra là do Mạc Thể đặt cho cô con gái này, cô con gái được sinh ra trong thời khắc công ti nhà họ Mạc rời vào khó khăn, thời điểm cô sinh ra trùng hợp với thời điểm công ty chuyển mình. Thế nên Mạc Thể càng thêm yêu thương đứa con gái này! Đặt tên Thiên Kim hi vọng cô nàng có thể trở thành một vị thiên kim tiểu thư mà người người ngưỡng mộ!
Mạc Thiên Kim nhăn mày: "Tôi muốn nói chuyện về Thế Dân với cô!"
Nếu không phải vì phép lịch sự, e là Lâm An Mỵ đã chậc lưỡi cảm thán! Cô gái trước mắt quá đẹp, cô chỉ đành mỉm cười lịch sự: "Cô cứ nói! Tôi sẽ lắng nghe!"
"Tôi biết Thế Dân thích cô!..."
Lâm An Mỵ hơi cúi đầu, ánh mắt cụp xuống nên không thể thấy được biểu cảm lúc này của cô! Chỉ có thể nhìn thấy cánh môi mím lại một đường thẳng tắp!
Mạc Thiên Kim tiếp tục: "Nhưng tôi yêu anh ấy! Hi vọng cô tránh xa chúng tôi ra!"
Lâm An Mỵ ngước mắt nhìn lại cô gái trước mắt, nụ cười của cô đã trở thành sự mỉa mai. Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, cô thật sự thưởng thức nét đẹp của cô ta, thế nhưng đời này lại có quá nhiều những chuyện khiến người ta đau đầu.
Lâm An Mỵ cười khổ, cô lấy tư cách gì thương hại người khác! Lúc không thể ở bên Trình Duệ đã khiến cô cảm nhận được mặt trái của tình yêu. Nó đáng sợ hơn những gì cô tưởng rất nhiều! Đối với cô gái trước mắt cô chỉ biết cười nhạt nhẽo, bởi vì đây chẳng phải do cô! Trước đây không phải bây giờ cũng chẳng phải, có trách hãy trách cô ấy yêu nhầm người.
Lâm An Mỵ trầm mặc không lâu sau đó lên tiếng: "Có lẽ cô đã lầm điều gì chăng? Tôi làm gì mà phải tránh xa hai người?" Cho dù cô có đứng ở lập trường của cô ài này suy nghĩ thì đó vẫn chỉ là một chút lòng đồng cảm, không có nghĩa cô sẽ đồng ý với quan điểm của cô ta và thực hiện những điều cô ta nói!
Cô ta nhìn chằm chằm vào Lâm An Mỵ: "Thế Dân đang cố gắng làm việc hợp tác với ND, tôi biết rõ cô đang làm việc ở đó!"
Lâm An Mỵ nhếch môi, ánh mắt chẳng biểu lộ chút ý cười nào: "Thì sao?"
Mạc Thiên Kim chậm rãi nói: "Nghe nói tháng trước cô xin nghỉ, nhưng lần này lại quay trở về!"
"Sau đó cậu ta thường xuyên đi xã giao hoặc bận rộn quá nhiều! Nên ý cô đây là nói, tôi và cậu ta có gì đó với nhau!" Lâm An Mỵ vốn cực kỳ bài xích bị đặt chung với tên người khác một cách vô lý. Bản thân cô đã vạch rõ ranh giới với Trần Thế Dân, cô không muốn dùng từ "chúng tôi" vì vốn dĩ, cô và cậu ta hoàn toàn chẳng có liên hệ gì nhau cũng chẳng cần phải gọp chung một bọn!
Mạc Thiên Kim bắt đầu nóng nảy: "Cô đừng tưởng tôi không biết..."
"Cô thì biết cái gì?" Lâm An Mỵ lạnh mặt liếc cô ta, "đừng tưởng tôi không biết" là mở đầu cho một câu chuyện máu chó đầy đầu. Cô đồng cảm với cô ta nhưng cũng không đồng tình kiểu đi đánh ghen nhầm lần kiểu này!
Mạc Thiên Kim tức giận hét: "Đương nhiên tôi biết, trợ lý của Thế Dân bảo rằng anh ấy đi gần đây thường đi chung với một người phụ nữ trẻ, không chỉ vậy tôi còn vô tình nhìn thấy hàng đống hóa đơn đặt hoa hồng nhưng đó đều không phải là dành cho tôi! Chỉ có cô, nhất định người thứ ba chính là cô!"
Lâm An Mỵ nhăn mày, lý trí và kinh nghiệm từ những cuộc xã giao thường ngày cho cô biết nên bình tĩnh. Thế nhưng trong lòng cô vẫn nổi lên chút lửa giận, ai đời có thể nghe người khác mắng mình là người thứ ba ngay trước mặt mà có thể hiền lành nhẫn nhịn như cô. Nếu cô gái này dám mắng người khác nhất định sẽ bị người ta đánh ngay chứ chẳng hiền như cô mà ngồi giải thích đâu!
Lửa giận của Lâm An Mỵ đã hơi nhen nhóm, chân mày cô đã nhăn lại, cảm xúc bộc phát! Ánh mắt không chỉ lạnh đi mà giọng nói còn trở nên lớn hơn hàm chứa sự bài xích và khó chịu: "Nếu cô còn tiếp tục nói nhảm thì tôi buộc phải kiện cô tội phỉ báng!"
Mạc Thiên Kim cười nhạo: "Phỉ báng? Đó ràng là sự thật!"
"...." Lâm An Mỵ á khẩu, một người phụ nữ chỉ còn biết ghen tuông đánh mất lý trí như vậy dù cô có ý định giải thích cũng vô ích! Người phụ nữ trước mắt, đã nhận định điều mà cô ta nghĩ là đúng, là sự thật! Thế nên, cho dù nói điều gì cũng chẳng thể nào khiến người phụ nữ này tin tưởng!
Lâm An Mỵ lấy túi xách, đứng dậy dự định rời đi. Cô quay lưng bỏ lại một câu: "Tôi đi trước!"
Mạc Thiên Kim hét to: "Đứng lại! Cô không được đi đâu hết!"
Lâm An Mỵ nhăn mày, cô bước nhanh đi không có chút ý định quay đầu lại! Thế nhưng đi được vài bước thì "Ào!" Dòng nước ánh lên màu đỏ từ trên tóc cô nhỏ giọt xuống, rồi tuôn trào ướt đẫm một mảng lớn trên nền áo chiffon trắng tinh!
Lâm An Mỵ cảm thấy lòng cô lạnh lẽo, đối với cô "một vừa hai phải" thì chẳng có chuyện gì xảy ra, dù sao cô cũng không phải muốn đi đến đâu liền kết thù đến đấy! Nhưng hiện tại cô chẳng thể nào vui vẻ bỏ qua cho cô gái xinh đẹp này! Cô quay đầu lại nhin chằm chằm vào mặt Mạc Thiên Kim, liếc mắt thấy bàn tay đang cằm ly rượu còn đọng lại vài giọt rượu đỏ quyến rũ.
Đối diện với anh mắt đáng sợ của Lâm An Mỵ, cô ta trừng mắt, run tay làm rơi ly rượu xuống sàn! "Choang" một tiếng ly rượu tan vỡ, tiếng vang vỡ nát đầy thanh thúy kích thích thính giác! Ánh mắt hung ác của cô như muốn xé nát Mạc Thiên Kim ra, đôi môi nhếch lên một nụ cười đểu cáng, Lâm An Mỵ vừa lòng nhìn cô ta run lẩy bẩy!
Raymond nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của một thư ký, cởi áo vest khoác lên cho Lâm An Mỵ, đưa danh thiếp cho Mạc Thiên Kim, để lại một câu hù dọa: "Luật sư của Giám đốc Lâm sẽ nhanh chóng đến tìm cô Mạc!"
Lâm An Mỵ khoác áo vest của Raymond, quay đầu đi thẳng! Tiếng giày cao gót thanh thúy giẫm lên sàn như từng chút từng chút một giẫm sâu vào lòng Mạc Thiên Kim! Cô ta đưa tay lên ngực, bình ổn lại trái tim đang run rẩy. Tự nói với chính mình, cô ta không sai! Đúng thế, trong cô ta vang lên giọng nói bảo rằng cô ta không hề sai, người sai là Lâm An Mỵ và Trần Thế Dân!
Thế nhưng cô ta trở nên rối loạn, người sai không phải cô ta vậy tại sao cô ta phải sợ!? Mạc Thiên Kim hoảng hốt khi thấy vô số ánh mắt của những người trong nhà hàng! Ánh mắt đó là thương hại, là khinh bỉ, là cười nhạo! Những ánh mắt đó khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Mạc Thiên Kim ngồi thụp xuống, mảnh vụn của ly rượu vỡ cắm sâu vào lòng bàn tay của cô ta! Máu chảy ra, đỏ thẫm cả một mảng. Cô ta chẳng còn nghe thấy người phục vụ đã nói những gì, trong đầu chỉ còn ánh mắt khủng bố của Lâm An Mỵ.
Bỏ lại Mạc Thiên Kim tại nhà hàng, Lâm An Mỵ khó chịu lên xe về nhà! Raymond vừa lái xe vừa liếc mắt qua kính chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt sắc bén của cô, cậu đành cười gượng rồi chuyên tâm lái xe! Làm việc cho cô mấy năm nay, cậu ta sâu sắc rút ra một kinh nghiệm. Bất cứ điều gì cô cũng có thể nhịn nhưng một khi động đến danh dự hay tự ái của cô thì sẽ nhận được ánh mắt đáng sợ kia cùng với thư mời của luật sư!
Có trách thì trách cô gái hôm nay tạt ly rượu lên đầu Lâm An Mỵ! Nếu như cô ta không làm gì thì có lẽ đã bình an rời khỏi nhà hàng. Nhưng giờ thì hay rồi, rượu cũng đã tạt, mà người như Lâm An Mỵ lại thù dai càng không hứng thú với nhận lời xin lỗi để hòa giải.
Dù sao bản thân cậu ta đứng về phía của Lâm An Mỵ nên dù cô gái kia có đẹp đến nỗi khiến Raymond có chút thương tiếc cũng vô ích. Phụ nữ đa phần đều phiền phức như nhau!
“Khoảng cách sẽ được xoá bỏ!” Lâm An Mỵ
Lâm An Mỵ vung tay cố thoát khỏi kềm chế của Trình Duệ, anh mím chặt môi tỏ vẻ không vui. Cô nhíu mày nhìn anh, bọn họ cứ nhìn nhau như thế suốt cả buổi. Trình Duệ dứt khoát kéo cô về phía anh rồi bế ngang cô lên, phá vỡ trạng thái tĩnh lặng của bọn họ.
Cô nổi giận nhưng vẫn phải vòng tay lên cổ anh để tránh bị ngã. Lâm An Mỵ lạnh giọng nói: "Thả em xuống!" Cô cũng muốn vùng vẫy hờn dỗi bảo anh: "Cút đi!", "Biến đi!" nhưng cô không làm được, cô không muốn dùng những từ ngữ đó tổn thương anh. Trong lòng cô giận, cô giận bản thân mình quá mềm lòng với anh.
Trình Duệ nhìn cô chậm rãi nói: "Trở về cùng anh!" Giọng nói của anh luôn khiến cô không tự chủ được mà đỏ ửng cả hai vành tai. Nhưng lúc này điều đó càng khiến cô cảm thấy khó xử.
Con người luôn có những cảm xúc khó mà kiểm soát được, yêu một người cảm giác trong lòng như một ly rượu. Hơi men bốc lên, mùi thơm quyến rũ nhưng lại khi đầy khi với.
Vô tình những điều người kia làm, người kia nói đều có thể khiến ta sống dở, chết dở. Tâm trạng của người ấy ảnh hưởng đến chính tâm trạng của chúng ta. Vui thì hạnh phúc vô ngần, nhưng buồn thì đau thấu tận tim gan.
Ngày đó anh bảo, anh không biết phải giải quyết chuyện của bọn ra sao. Cô không hiểu sao bản thân rất đau lòng, cực kỳ đau lòng! Cô có cảm giác với một Trình Duệ luôn quyết tuyệt, chững chạc và dịu dàng săn sóc.
Thế nhưng lần này anh mất trí, chính là lúc cô tỉnh lại từ mộng ảo của bản thân. Nhưng cũng chính là lúc cô nhận ra rằng rơi vào lưới tình thật đau. Đau đến mức như vừa đi qua một rừng gai nhọn, cả thể xác và tinh thần đều bị gai nhọn cào đến rỉ máu!
Lâm An Mỵ cảm thấy bản thân quá mâu thuẫn, trong lòng vạn lần muốn nói rất nhiều lời cùng anh nhưng cuối cùng chẳng thốt lên được bất kì lời nào. Đa phần những người thân của cô dần xa cách không phải vì cô không yêu thương họ mà cô không biết cách thể hiện tình cảm của mình cho họ biết để rồi mọi thứ trở nên càng lạnh nhạt và xa cách. Cô không muốn bản thân mở miệng cầu xin chút tình cảm nào từ người khác, sự kiêu ngạo như những chiếc gai nhím trên người cô khó mà bỏ được, bởi vì nó đã trở thành bản chất!
Trình Duệ quăng cô vào xe hơi, động tác linh hoạt cài dây an toàn khoá chặt cô trên ghế cạnh ghế lái! Lâm An Mỵ nhíu mày vùng vẫy nhưng sức cô quá yếu, lộn xộn chưa hết 5 giây thì anh đã đóng cửa xe, nhanh chóng sang ghế lái khởi hành! Lâm An Mỵ có ta định lộn xộn ko cho anh lái xe, tay chưa kịp chạm vào vô lăng thì anh đã liếc mắt lạnh giọng đập tắt tư định của cô: “Tốt nhất em nên ngoan ngoãn ngồi yên, xảy ra tai nạn thì hai ta cùng chết!”
Tim cô thót lên một cái, cô cụp mắt ngoan ngoãn buông tay. Trong lòng âm thầm cảm thấy khó chịu mà ko có chỗ phát tiết, cô liếc mắt thấy anh đang tập trung lái xe, trong lòng mắng thầm vài câu sau đó quay mặt ngắm cảnh bên đường!
Thế nhưng Lâm An Mỵ không ngờ, con người Trình Duệ trước đây bình tĩnh thong dong bao nhiêu thì giờ càng ngây thơ bấy nhiêu, ko phải do anh che giấu kĩ mà là thời gian và kinh nghiệm đã mài dũa cho anh loại khí chất chững chạc và trầm ổn! Cho nên cô im lặng không nói lời nào, anh liền tăng tốc xe đến khi cô nói chuyện với anh thì thôi!
Chiếc xe hơi màu đen quý phái lướt trên đường vắng với tốc độ cao, Lâm An Mỵ nhìn cảnh vật nhanh chóng bị thụt lùi phía sau càng lúc càng nhanh, cô run rẩy bám chặt tay vào ghế!
Trình Duệ liếc mắt nhìn cô một cái rồi lại tăng tốc, phô bày hết tất cả những kĩ năng lái xe siêu việt của anh! Tốc độ càng tăng thì trò đùa càng mạo hiểm, bình thường cô không bao giờ để Lương Đình cầm lái, ít nhất Raymond lái xe khá ổn định nên cô rất yên tâm! Nay anh đẳng cấp của anh còn hơn Lương Đình rất nhiều khiến cho cô một so em xanh mặt!
Tiếng gió gào thét bên tai, hoà cùng tiếng nói của Trình Duệ: “Lâu rồi không đua xe! Nên chưa dám tăng tốc nhiều! An tâm đi tốc độ này anh lái rất bình thường!” Khoé môi anh nhếch lên một cách ranh mãnh, còn Lâm An Mỵ thì giờ phút này vẻ mặt lạnh nhạt đã hoàn toàn sụp đổ thay vào đó là gương mặt sợ sệt mắt trợn to mồm há hóc tiếng hét vẫn còn kẹt lại trong cổ họng!
Trình Duệ thích thú lạng lách, dọa cô muốn “tè” ra quần!
Lâm An Mỵ cắn răng hét lên: “Chậm một chút!”
...
Sau đó Lâm An Mỵ chính thức bị giam giữ trái phép trong biệt tự độc lập của Trình Duệ! Bởi vì trong lúc cô sợ hãi tột cùng thì ai kia đã lợi dụng chuyện đó uy hiếp cô phải theo anh trở về!
Anh vẫn cho cô sử dụng các thiết bị liên lạc bình thường bởi vì cô chắc chắc sẽ không tủy tiện gọi điện báo cảnh sát bắt anh! Thứ nhất là do cô không nỡ, thứ hai là lử đất nước này dính líu đến điều tra thì danh dự sẽ bị người ta nghi ngờ điều đó sẽ là trở ngại cho tương lai của một bác sỹ như anh, thứ 3 là có thể cảnh sát không tin cô họ còn có thể cho là cô bị điên, thứ 4 là quá nhiều trình tự rường rà phức tạp!
Lâm An Mỵ rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, trong biệt thự của anh tiện nghi đầy đủ, chỉ thiếu người! Ngày ngày cô đều hưởng thụ cuộc sống lười biếng của một “gia nhân bị nhốt trong lâu đài quái vật”.
Cuộc sống cô bắt đầu phong phú trở lại, bỏ qua khoảng thời gian bận rộn từ lúc bắt đầu làm việc, từ lúc cô chẳng có thứ gì cho đến khi cô mua được những món đồ xa xỉ! Thế nhưng nói là làm việc mấy ngày, nghỉ ngơi cuối tuần cũng chẳng thoát khỏi được dư vị của sự căng thẳng để mọi lúc đều phải tỉnh táo và cảnh giác với mọi biến đổi của thị trường!
Ko như lúc này, cô chẳng có gì vướng bận!
Lâm An Mỵ gọi một cuốc điện thoại về cho mẹ mình. Cô bị Trình Duệ “bắt cóc” ngay tại một buổi xem mắt, ngoài ít tiền trong túi xách thì không còn gì khác ngoài điện thoại nên cô cũng không thể bỏ trốn!
Mẹ cô ậm ờ khi cô qua loa giải thích rằng có chuyện đột xuất, cô chỉ bảo là có việc gấp phải trở về thành phố H giải quyết!
Còn về phần Trình Duệ, cô và anh ngầm thừa nhận việc quay lại với nhau! Nhưng thái độ thì vẫn chưa có gì đột phá, anh để cô ngủ ở phòng anh, anh sang phòng khách ngủ! Lâm An Mỵ cảm thấy vô cùng bực dọc mà không có chỗ phát tiết! Cô quyết định nằm lười biếng, vấn đề là Trình Duệ vẫn im lặng làm hết việc nhà, chuẩn bị thức ăn cho cô, công việc bác sỹ của anh cô biết là rất vất vả nhưng anh vẫn về nhà sớm chuẩn bị chu đáo mọi thứ!
Đến ngày thứ bảy cô không chịu nổi cuộc sống nằm lười mà bắt Trình Duệ phải vất vả, gương mặt anh xanh xao hẳn đi! Đôi khi cô còn bắt gặp anh ngủ gật, xót xa không nỡ lòng nhìn anh như thế cộng thêm việc sức khỏe của anh liên quan trực tiếp đến khả năng chữa trị của bệnh nhân! Chung quy thì cô không thể để tình trạng đó tiếp tục như thế nên đã xắn tay áo lên làm việc nhà!
Cái gọi là nước chảy thành sông đơn giản rất nhiều, cô nhường một bước, anh liền thuận nước đẩy thuyền phụ giúp cô! Cố gắng nói thêm vài ba câu.
Hai người chỉ còn cần thêm một chút đột phá về thái độ!
--- ------
"Cô có biết tại sao tôi hẹn cô không?"
Lâm An Mỵ ngước mắt hờ hững cười với cô ta, môi mỏng nhếch lên tạo thành một nụ cười như có như không, giọng điệu lười biếng trả lời: "Không biết!"
Mạc Thiên Kim là một mỹ nữ thứ thiệt, đương nhiên không chỉ là con gái nhà "có điều kiện" mà vị tiểu thư này có những đường nét xinh được bộc lộ dưới tài trag điểm của chuyên gia! Mặt mộc là nỗi sợ của vô số phụ nữ nhưng xem ra dưới lớp trang điểm kia là một gương mặt không hề thua kém ai!
Liếc mắt ngó từ trên xuống dưới cô gái đối diện, Lâm An Mỵ cảm thán ngay cả bản thân cô cũng muốn đưa tay sờ lên làn da trắng mịn của vị tiểu thư này, muốn vòng tay ôm thử vòng eo đó có phải rất nhỏ hay không!? Càng muốn kiểm chứng bộ ngực kia có "độn" thêm gì hay không!? Cô gãi đầu hơi bối rối vì nổi lên tính háo sắc!
Cái tên Mạc Thiên Kim thật ra là do Mạc Thể đặt cho cô con gái này, cô con gái được sinh ra trong thời khắc công ti nhà họ Mạc rời vào khó khăn, thời điểm cô sinh ra trùng hợp với thời điểm công ty chuyển mình. Thế nên Mạc Thể càng thêm yêu thương đứa con gái này! Đặt tên Thiên Kim hi vọng cô nàng có thể trở thành một vị thiên kim tiểu thư mà người người ngưỡng mộ!
Mạc Thiên Kim nhăn mày: "Tôi muốn nói chuyện về Thế Dân với cô!"
Nếu không phải vì phép lịch sự, e là Lâm An Mỵ đã chậc lưỡi cảm thán! Cô gái trước mắt quá đẹp, cô chỉ đành mỉm cười lịch sự: "Cô cứ nói! Tôi sẽ lắng nghe!"
"Tôi biết Thế Dân thích cô!..."
Lâm An Mỵ hơi cúi đầu, ánh mắt cụp xuống nên không thể thấy được biểu cảm lúc này của cô! Chỉ có thể nhìn thấy cánh môi mím lại một đường thẳng tắp!
Mạc Thiên Kim tiếp tục: "Nhưng tôi yêu anh ấy! Hi vọng cô tránh xa chúng tôi ra!"
Lâm An Mỵ ngước mắt nhìn lại cô gái trước mắt, nụ cười của cô đã trở thành sự mỉa mai. Nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt, cô thật sự thưởng thức nét đẹp của cô ta, thế nhưng đời này lại có quá nhiều những chuyện khiến người ta đau đầu.
Lâm An Mỵ cười khổ, cô lấy tư cách gì thương hại người khác! Lúc không thể ở bên Trình Duệ đã khiến cô cảm nhận được mặt trái của tình yêu. Nó đáng sợ hơn những gì cô tưởng rất nhiều! Đối với cô gái trước mắt cô chỉ biết cười nhạt nhẽo, bởi vì đây chẳng phải do cô! Trước đây không phải bây giờ cũng chẳng phải, có trách hãy trách cô ấy yêu nhầm người.
Lâm An Mỵ trầm mặc không lâu sau đó lên tiếng: "Có lẽ cô đã lầm điều gì chăng? Tôi làm gì mà phải tránh xa hai người?" Cho dù cô có đứng ở lập trường của cô ài này suy nghĩ thì đó vẫn chỉ là một chút lòng đồng cảm, không có nghĩa cô sẽ đồng ý với quan điểm của cô ta và thực hiện những điều cô ta nói!
Cô ta nhìn chằm chằm vào Lâm An Mỵ: "Thế Dân đang cố gắng làm việc hợp tác với ND, tôi biết rõ cô đang làm việc ở đó!"
Lâm An Mỵ nhếch môi, ánh mắt chẳng biểu lộ chút ý cười nào: "Thì sao?"
Mạc Thiên Kim chậm rãi nói: "Nghe nói tháng trước cô xin nghỉ, nhưng lần này lại quay trở về!"
"Sau đó cậu ta thường xuyên đi xã giao hoặc bận rộn quá nhiều! Nên ý cô đây là nói, tôi và cậu ta có gì đó với nhau!" Lâm An Mỵ vốn cực kỳ bài xích bị đặt chung với tên người khác một cách vô lý. Bản thân cô đã vạch rõ ranh giới với Trần Thế Dân, cô không muốn dùng từ "chúng tôi" vì vốn dĩ, cô và cậu ta hoàn toàn chẳng có liên hệ gì nhau cũng chẳng cần phải gọp chung một bọn!
Mạc Thiên Kim bắt đầu nóng nảy: "Cô đừng tưởng tôi không biết..."
"Cô thì biết cái gì?" Lâm An Mỵ lạnh mặt liếc cô ta, "đừng tưởng tôi không biết" là mở đầu cho một câu chuyện máu chó đầy đầu. Cô đồng cảm với cô ta nhưng cũng không đồng tình kiểu đi đánh ghen nhầm lần kiểu này!
Mạc Thiên Kim tức giận hét: "Đương nhiên tôi biết, trợ lý của Thế Dân bảo rằng anh ấy đi gần đây thường đi chung với một người phụ nữ trẻ, không chỉ vậy tôi còn vô tình nhìn thấy hàng đống hóa đơn đặt hoa hồng nhưng đó đều không phải là dành cho tôi! Chỉ có cô, nhất định người thứ ba chính là cô!"
Lâm An Mỵ nhăn mày, lý trí và kinh nghiệm từ những cuộc xã giao thường ngày cho cô biết nên bình tĩnh. Thế nhưng trong lòng cô vẫn nổi lên chút lửa giận, ai đời có thể nghe người khác mắng mình là người thứ ba ngay trước mặt mà có thể hiền lành nhẫn nhịn như cô. Nếu cô gái này dám mắng người khác nhất định sẽ bị người ta đánh ngay chứ chẳng hiền như cô mà ngồi giải thích đâu!
Lửa giận của Lâm An Mỵ đã hơi nhen nhóm, chân mày cô đã nhăn lại, cảm xúc bộc phát! Ánh mắt không chỉ lạnh đi mà giọng nói còn trở nên lớn hơn hàm chứa sự bài xích và khó chịu: "Nếu cô còn tiếp tục nói nhảm thì tôi buộc phải kiện cô tội phỉ báng!"
Mạc Thiên Kim cười nhạo: "Phỉ báng? Đó ràng là sự thật!"
"...." Lâm An Mỵ á khẩu, một người phụ nữ chỉ còn biết ghen tuông đánh mất lý trí như vậy dù cô có ý định giải thích cũng vô ích! Người phụ nữ trước mắt, đã nhận định điều mà cô ta nghĩ là đúng, là sự thật! Thế nên, cho dù nói điều gì cũng chẳng thể nào khiến người phụ nữ này tin tưởng!
Lâm An Mỵ lấy túi xách, đứng dậy dự định rời đi. Cô quay lưng bỏ lại một câu: "Tôi đi trước!"
Mạc Thiên Kim hét to: "Đứng lại! Cô không được đi đâu hết!"
Lâm An Mỵ nhăn mày, cô bước nhanh đi không có chút ý định quay đầu lại! Thế nhưng đi được vài bước thì "Ào!" Dòng nước ánh lên màu đỏ từ trên tóc cô nhỏ giọt xuống, rồi tuôn trào ướt đẫm một mảng lớn trên nền áo chiffon trắng tinh!
Lâm An Mỵ cảm thấy lòng cô lạnh lẽo, đối với cô "một vừa hai phải" thì chẳng có chuyện gì xảy ra, dù sao cô cũng không phải muốn đi đến đâu liền kết thù đến đấy! Nhưng hiện tại cô chẳng thể nào vui vẻ bỏ qua cho cô gái xinh đẹp này! Cô quay đầu lại nhin chằm chằm vào mặt Mạc Thiên Kim, liếc mắt thấy bàn tay đang cằm ly rượu còn đọng lại vài giọt rượu đỏ quyến rũ.
Đối diện với anh mắt đáng sợ của Lâm An Mỵ, cô ta trừng mắt, run tay làm rơi ly rượu xuống sàn! "Choang" một tiếng ly rượu tan vỡ, tiếng vang vỡ nát đầy thanh thúy kích thích thính giác! Ánh mắt hung ác của cô như muốn xé nát Mạc Thiên Kim ra, đôi môi nhếch lên một nụ cười đểu cáng, Lâm An Mỵ vừa lòng nhìn cô ta run lẩy bẩy!
Raymond nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của một thư ký, cởi áo vest khoác lên cho Lâm An Mỵ, đưa danh thiếp cho Mạc Thiên Kim, để lại một câu hù dọa: "Luật sư của Giám đốc Lâm sẽ nhanh chóng đến tìm cô Mạc!"
Lâm An Mỵ khoác áo vest của Raymond, quay đầu đi thẳng! Tiếng giày cao gót thanh thúy giẫm lên sàn như từng chút từng chút một giẫm sâu vào lòng Mạc Thiên Kim! Cô ta đưa tay lên ngực, bình ổn lại trái tim đang run rẩy. Tự nói với chính mình, cô ta không sai! Đúng thế, trong cô ta vang lên giọng nói bảo rằng cô ta không hề sai, người sai là Lâm An Mỵ và Trần Thế Dân!
Thế nhưng cô ta trở nên rối loạn, người sai không phải cô ta vậy tại sao cô ta phải sợ!? Mạc Thiên Kim hoảng hốt khi thấy vô số ánh mắt của những người trong nhà hàng! Ánh mắt đó là thương hại, là khinh bỉ, là cười nhạo! Những ánh mắt đó khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Mạc Thiên Kim ngồi thụp xuống, mảnh vụn của ly rượu vỡ cắm sâu vào lòng bàn tay của cô ta! Máu chảy ra, đỏ thẫm cả một mảng. Cô ta chẳng còn nghe thấy người phục vụ đã nói những gì, trong đầu chỉ còn ánh mắt khủng bố của Lâm An Mỵ.
Bỏ lại Mạc Thiên Kim tại nhà hàng, Lâm An Mỵ khó chịu lên xe về nhà! Raymond vừa lái xe vừa liếc mắt qua kính chiếu hậu, bắt gặp ánh mắt sắc bén của cô, cậu đành cười gượng rồi chuyên tâm lái xe! Làm việc cho cô mấy năm nay, cậu ta sâu sắc rút ra một kinh nghiệm. Bất cứ điều gì cô cũng có thể nhịn nhưng một khi động đến danh dự hay tự ái của cô thì sẽ nhận được ánh mắt đáng sợ kia cùng với thư mời của luật sư!
Có trách thì trách cô gái hôm nay tạt ly rượu lên đầu Lâm An Mỵ! Nếu như cô ta không làm gì thì có lẽ đã bình an rời khỏi nhà hàng. Nhưng giờ thì hay rồi, rượu cũng đã tạt, mà người như Lâm An Mỵ lại thù dai càng không hứng thú với nhận lời xin lỗi để hòa giải.
Dù sao bản thân cậu ta đứng về phía của Lâm An Mỵ nên dù cô gái kia có đẹp đến nỗi khiến Raymond có chút thương tiếc cũng vô ích. Phụ nữ đa phần đều phiền phức như nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.