Chương 9: Lên đường mỏi mệt
Tiểu Yêu Nữ
16/09/2022
Sợ cậu nhóc hỏi nữa, anh nói tiếp luôn:
- Nếu cùng đồng hành thì khi có nguy hiểm hay khó khăn, hai gia đình sẽ cùng giúp đỡ nhau để vượt qua.
Tô Tịnh Y ngồi cạnh bên cười tủm tỉm. Những điều này cô đã biết khi còn ở hiện đại, giờ nghe chồng giảng, lại cảm thấy hay hay.
Đào Toàn và Hoằng Hiên gật gù. Nhớ khi xưa Đào Toàn là con trai cả nhà võ tướng nên chuyện quan trọng nhất của hắn là rèn luyện võ thuật. Những thứ quanh co lòng vòng giống quan văn này thực sự không hợp với hắn. Còn Hoằng Hiên, địa vị của cậu vốn đã cao, lại thêm đế quốc mục nát từ trong ra ngoài nên ai cũng muốn cậu chơi nhiều hơn học.
Thấy hai người như hiểu được đôi chút, Đào Diễn vô cùng hài lòng.
Lúc này, chuột đã chín đều. Tô Tịnh Y liền chia phần cho mọi người. Cái thứ thịt vừa thơm lại vừa dai này như một vết đao sắc bén khắc vào đáy lòng bọn họ. Khiến cho mãi đến tận về sau, bọn họ chẳng thể nào quên được.
Ăn uống xong đã là đầu giờ Dậu. Mặt trời cũng chuẩn bị lặn rồi. Đào Diễn nói với vợ:
- Em xem gần đây còn củi không, tìm thêm củi khô càng nhiều càng tốt.
Rồi anh quay sang nói với anh trai:
- Anh cả, anh hãy đi nói với ông bác lúc nãy là kiếm thêm củi gỗ càng nhiều càng tốt, đêm nay đốt hai ba đống lửa để phòng khi có sói.
Đào Toàn gật đầu. Đôi chân thon dài của hắn bước đi như bay. Hoằng Hiên thấy không có phần mình liền hỏi:
- Anh hai, anh hai, còn em đâu?
Đào Diễn vuốt vuốt đầu cậu:
- Anh hai đi phụ giúp chị hai, còn em thì hãy trải chiếu sẵn chờ mọi người về.
Hoằng Hiên không hài lòng.
- Em có thể đổi công việc với anh không?
Đáp lại cậu nhóc là một cái cười lạnh của Đào Diễn khiến cậu ủ rũ, bĩu môi, mắng thầm trong lòng. "Đồ cáo già, cứ tranh chị Tịnh Y với người ta miết!"
Đào Diễn biết cậu nhóc có lẽ đang mắng mình. Anh nghĩ: "Người ta có câu một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy mà mình dạy cậu ta bao lâu nay cậu ta lại không biết tôn sư trọng đạo là gì. Ha hả! Bài tập học thuộc lòng tăng lên gấp hai!"
Một cơn gió thổi qua, Hoằng Hiên thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài. Cậu nhóc đáng thương chỉ biết xoa xoa hai cánh tay rồi tiếp tục trải chiếu mà không biết rằng người anh trai vô lương tâm đang tính kế mình.
Lại nói bên nhà họ Đinh, Đinh Hoành nghe được những gì từ miệng của Đào Toàn thì tay chân run rẩy. Ông nắm lấy tay Đinh Hãn để giúp bản thân không ngã xuống.
- Cháu có chắc chứ?
Đào Toàn lắc lắc đầu:
- Đây là em trai cháu đoán được, dù đúng hay sai thì có đề phòng vẫn tốt hơn.
Đinh Hoành hoảng hốt nhớ lại cái ánh mắt lạnh buốt lúc chiều của Đào Diễn. Người như vậy vừa nhìn đã biết là có bản lĩnh. Thà rằng tin là có...
Đợi đến khi Đào Toàn quay về, ông lập tức triệu tập cuộc họp gia đình. Người nào đi tìm củi gỗ, người nào chăm sóc trẻ con, người nào chuẩn bị chỗ ngủ đều được ông phân chia rõ ràng.
Thấy hai nhà Đào Đinh đều nhặt nhiều củi gỗ, một vài gia đình khác cũng học theo. Nhưng phần lớn người còn lại đều mặc kệ.
Không phải Đào Diễn không muốn nói cho những người khác biết chuyện này, mà vì anh cũng không biết đàn sói có tới hay không. Nếu anh nói ra, không có chứng cứ sẽ không có người tin. Nếu sói không đến thì sẽ có người nói anh bịa chuyện giật gân, còn nếu sói đến thật họ lại bảo rằng do miệng anh xui xẻo mà thành. Đường nào cũng khiến cho nhiều người tức giận.
Như bây giờ khá tốt, những ai thông minh thì tìm thêm củi gỗ rồi nhóm thêm vài đống lửa. Như vậy bọn họ cũng không sợ quá nhiều đống lửa dẫn đến đám cháy.
Nếu sói không đến thì tất cả vui mừng, còn nếu đến...
Mặc cho số phận vậy. Đừng ai bảo anh ích kỉ máu lạnh, đối với anh bây giờ phải bảo đảm an toàn cho người thân thì mới tính đến chuyện cứu rỗi kẻ khác. Có ai dám bảo đảm rằng khi anh ra tiếng, những con người đang tức giận kia sẽ bỏ qua cho người thân của anh không? Đừng đùa! Anh cũng không phải bị điên mà hy sinh sự an toàn của gia đình mình chỉ để cứu những kẻ xa lạ.
Việc anh nhắc nhở nhà họ Đinh đã xem như trọn tình trọn nghĩa. Còn con đường dày đằng đẵng này, đoàn người đi được đến đâu thì phải xem bản lĩnh cá nhân của họ.
Vì nơi này là bãi đất trống nên nhà họ Đào đốt ba đốm lửa. Chúng vây quanh chiếc xe đẩy và hai chiếc chiếu.
Có sự đồng ý của Đào Diễn, Đinh Hoành chỉ huy cả gia đình dựa sát vào nhà anh. Những người nhặt nhiều củi gỗ nhanh chóng làm theo. Những người khác lại xì xầm bàn tán, phê bình ra vào.
Đêm khuya.
- Hú...
Một tiếng sói tru đã đánh thức mọi người. Nhà họ Đào đã chuẩn bị sẵn từ trước, Hoằng Hiên nhanh chóng chui lên xe đẩy. Đào Toàn, Đào Diễn và Tô Tịnh Y chia nhau canh giữa ba phía.
Nhà họ Đinh lập tức học theo. Đinh Hoành và hai người con trai cầm cuốc với gậy che ở phía ngoài, bên trong là hai người con dâu cầm dao bầu, cuối cùng là vợ ông ôm đứa cháu nhỏ.
- Nếu cùng đồng hành thì khi có nguy hiểm hay khó khăn, hai gia đình sẽ cùng giúp đỡ nhau để vượt qua.
Tô Tịnh Y ngồi cạnh bên cười tủm tỉm. Những điều này cô đã biết khi còn ở hiện đại, giờ nghe chồng giảng, lại cảm thấy hay hay.
Đào Toàn và Hoằng Hiên gật gù. Nhớ khi xưa Đào Toàn là con trai cả nhà võ tướng nên chuyện quan trọng nhất của hắn là rèn luyện võ thuật. Những thứ quanh co lòng vòng giống quan văn này thực sự không hợp với hắn. Còn Hoằng Hiên, địa vị của cậu vốn đã cao, lại thêm đế quốc mục nát từ trong ra ngoài nên ai cũng muốn cậu chơi nhiều hơn học.
Thấy hai người như hiểu được đôi chút, Đào Diễn vô cùng hài lòng.
Lúc này, chuột đã chín đều. Tô Tịnh Y liền chia phần cho mọi người. Cái thứ thịt vừa thơm lại vừa dai này như một vết đao sắc bén khắc vào đáy lòng bọn họ. Khiến cho mãi đến tận về sau, bọn họ chẳng thể nào quên được.
Ăn uống xong đã là đầu giờ Dậu. Mặt trời cũng chuẩn bị lặn rồi. Đào Diễn nói với vợ:
- Em xem gần đây còn củi không, tìm thêm củi khô càng nhiều càng tốt.
Rồi anh quay sang nói với anh trai:
- Anh cả, anh hãy đi nói với ông bác lúc nãy là kiếm thêm củi gỗ càng nhiều càng tốt, đêm nay đốt hai ba đống lửa để phòng khi có sói.
Đào Toàn gật đầu. Đôi chân thon dài của hắn bước đi như bay. Hoằng Hiên thấy không có phần mình liền hỏi:
- Anh hai, anh hai, còn em đâu?
Đào Diễn vuốt vuốt đầu cậu:
- Anh hai đi phụ giúp chị hai, còn em thì hãy trải chiếu sẵn chờ mọi người về.
Hoằng Hiên không hài lòng.
- Em có thể đổi công việc với anh không?
Đáp lại cậu nhóc là một cái cười lạnh của Đào Diễn khiến cậu ủ rũ, bĩu môi, mắng thầm trong lòng. "Đồ cáo già, cứ tranh chị Tịnh Y với người ta miết!"
Đào Diễn biết cậu nhóc có lẽ đang mắng mình. Anh nghĩ: "Người ta có câu một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy mà mình dạy cậu ta bao lâu nay cậu ta lại không biết tôn sư trọng đạo là gì. Ha hả! Bài tập học thuộc lòng tăng lên gấp hai!"
Một cơn gió thổi qua, Hoằng Hiên thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài. Cậu nhóc đáng thương chỉ biết xoa xoa hai cánh tay rồi tiếp tục trải chiếu mà không biết rằng người anh trai vô lương tâm đang tính kế mình.
Lại nói bên nhà họ Đinh, Đinh Hoành nghe được những gì từ miệng của Đào Toàn thì tay chân run rẩy. Ông nắm lấy tay Đinh Hãn để giúp bản thân không ngã xuống.
- Cháu có chắc chứ?
Đào Toàn lắc lắc đầu:
- Đây là em trai cháu đoán được, dù đúng hay sai thì có đề phòng vẫn tốt hơn.
Đinh Hoành hoảng hốt nhớ lại cái ánh mắt lạnh buốt lúc chiều của Đào Diễn. Người như vậy vừa nhìn đã biết là có bản lĩnh. Thà rằng tin là có...
Đợi đến khi Đào Toàn quay về, ông lập tức triệu tập cuộc họp gia đình. Người nào đi tìm củi gỗ, người nào chăm sóc trẻ con, người nào chuẩn bị chỗ ngủ đều được ông phân chia rõ ràng.
Thấy hai nhà Đào Đinh đều nhặt nhiều củi gỗ, một vài gia đình khác cũng học theo. Nhưng phần lớn người còn lại đều mặc kệ.
Không phải Đào Diễn không muốn nói cho những người khác biết chuyện này, mà vì anh cũng không biết đàn sói có tới hay không. Nếu anh nói ra, không có chứng cứ sẽ không có người tin. Nếu sói không đến thì sẽ có người nói anh bịa chuyện giật gân, còn nếu sói đến thật họ lại bảo rằng do miệng anh xui xẻo mà thành. Đường nào cũng khiến cho nhiều người tức giận.
Như bây giờ khá tốt, những ai thông minh thì tìm thêm củi gỗ rồi nhóm thêm vài đống lửa. Như vậy bọn họ cũng không sợ quá nhiều đống lửa dẫn đến đám cháy.
Nếu sói không đến thì tất cả vui mừng, còn nếu đến...
Mặc cho số phận vậy. Đừng ai bảo anh ích kỉ máu lạnh, đối với anh bây giờ phải bảo đảm an toàn cho người thân thì mới tính đến chuyện cứu rỗi kẻ khác. Có ai dám bảo đảm rằng khi anh ra tiếng, những con người đang tức giận kia sẽ bỏ qua cho người thân của anh không? Đừng đùa! Anh cũng không phải bị điên mà hy sinh sự an toàn của gia đình mình chỉ để cứu những kẻ xa lạ.
Việc anh nhắc nhở nhà họ Đinh đã xem như trọn tình trọn nghĩa. Còn con đường dày đằng đẵng này, đoàn người đi được đến đâu thì phải xem bản lĩnh cá nhân của họ.
Vì nơi này là bãi đất trống nên nhà họ Đào đốt ba đốm lửa. Chúng vây quanh chiếc xe đẩy và hai chiếc chiếu.
Có sự đồng ý của Đào Diễn, Đinh Hoành chỉ huy cả gia đình dựa sát vào nhà anh. Những người nhặt nhiều củi gỗ nhanh chóng làm theo. Những người khác lại xì xầm bàn tán, phê bình ra vào.
Đêm khuya.
- Hú...
Một tiếng sói tru đã đánh thức mọi người. Nhà họ Đào đã chuẩn bị sẵn từ trước, Hoằng Hiên nhanh chóng chui lên xe đẩy. Đào Toàn, Đào Diễn và Tô Tịnh Y chia nhau canh giữa ba phía.
Nhà họ Đinh lập tức học theo. Đinh Hoành và hai người con trai cầm cuốc với gậy che ở phía ngoài, bên trong là hai người con dâu cầm dao bầu, cuối cùng là vợ ông ôm đứa cháu nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.