Chương 9: Chương 07_Bị Trêu Ghẹo Giữa Phố Chợ
ngocanh123
07/05/2018
Ít giây sau cô bé quay lại trên tay đưa trước mặt nàng một cây sáo màu
nâu, có trạm khác hoa văn trên thân cây sáo,nhìn quá đẹp, tay Nguyễn
Ngọc đón lấy, đưa lên miệng thổi.
_ Nàng thổi một bản nhạc buồn, nghe như nức nở , nàng gửi gắm nổi nhớ thương đến mẹ theo từng âm điệu lên xuống,tiếng sáo thanh thoát vang xa làm cho những gia nhân trong phủ ,tất cả dừng lại công việc mà đứng lắng nghe tiếng sáo buồn não ruột của nàng .
_Từ ngoài cửa phủ bước vào, Tuấn Thành đã nghe được tiếng sáo, nhưng hắn không thể ngờ, đó lại là do nương tử của mình thổi hắn còn khen thầm : ai mà thổi hay đến mức như vậy?
_Chân bước nhẹ vào sương phòng, trước mắt hắn là dáng vẻ của nương tử, nàng thân y phục tím nhạt nhẹ nhàng, ngồi bên cửa sổ, mái tóc nàng xõa dài , trên tay cầm cây sáo, miệng nàng chúm chím thổi, đôi mắt phượng nhìn ra cửa sổ mà buồn rười rượi, hai hàng nước mắt rơi ướt cả gương mặt của nương tử, ngực hắn lúc này chợt nhói đau, đứng kế bên nàng là cô bé nữ tì , mà khi hắn bước vào nữ tì cũng không hay biết, vì mãi mê nghe nàng thổi sáo .
_ Hắn bước đến bên nữ tì ,tay vỗ nhẹ lên vai làm nữ tì giật mình quay sang, thấy được chủ nhân của mình, nữ tì cuối đầu hành lễ, tay hắn đưa lên vẫy nhẹ, thầm bảo lui ra, hiểu ý chủ nhân, nữ tì lui ra ngoài, tay cũng đóng nhẹ cửa phòng lại. Lúc này Tuấn Thành đi đến gần nương tử, hắn ngồi xuống từ phía sau lưng nàng, hắn an ổn nghe nàng thổi sáo, tim hắn lúc này đập lỗi nhịp, hắn nghĩ thầm : nương tử của mình sao lại có tài nghệ này, mà nàng thổi quá hay,không biết nàng còn những tài năng gì mà hắn chưa được biết nữa, cuối cùng Nguyễn Ngọc cũng thổi xong bài nhạc, nàng vẫn đưa mắt nhìn xa xôi, hắn lúc này hai tay vòng ra trước ôm cả người nương tử, kéo nàng vào lòng mình, hắn để chiếc cằm lên vai nương tử và khẻ nói vào tai nàng : Anh Anh ! Nàng thổi sáo thật là tuyệt , ta chưa từng nghe ai nói nương tử biết cái này đó, nhưng mà sao trong điệu nhạc nghe buồn quá, mà nương tử lại khóc nữa, tại sao nàng khóc? Nguyễn Ngọc nghe phu quân hỏi, nhưng thật sự nàng không biết phải trả lời sao cho đúng đây, cuối đầu trầm mặc, hắn thấy nương tử không trả lời, hai tay quay cả người nương tử cho nàng đối diện với hắn rồi lại lên tiếng nói tiếp : ta làm cho nương tử bị uất ức chuyện gì sao? Nghe hắn nói, nàng lắc đầu lia lịa như không đồng ý điều đó, ngước mặt nhìn hắn nàng đành nói dối : ta nhớ mẫu thân.
_ Nghe được lý do nương tử khóc, lòng hắn như vức được gánh nặng ngàn cân,tâm tình vui lên không ít, đưa tay vuốt mái tóc đen dài của nàng,lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt nàng rồi hắn khẻ nói, :nương tử nàng đừng buồn, để ta thu xếp công việc rồi đưa nàng hồi gia thăm mẫu thân một chuyến, giờ thì nàng đi cùng ta, đi dạo phố chợ.
_ Nghe được đi ra ngoài chơi gương mặt nương tử vui như được kẹo,nàng bước xuống khỏi giường vào bên trong rửa mặt, quay ra nàng vội nắm lấy tay phu quân lôi hắn hướng cửa mà đi .
_ Nàng thổi một bản nhạc buồn, nghe như nức nở , nàng gửi gắm nổi nhớ thương đến mẹ theo từng âm điệu lên xuống,tiếng sáo thanh thoát vang xa làm cho những gia nhân trong phủ ,tất cả dừng lại công việc mà đứng lắng nghe tiếng sáo buồn não ruột của nàng .
_Từ ngoài cửa phủ bước vào, Tuấn Thành đã nghe được tiếng sáo, nhưng hắn không thể ngờ, đó lại là do nương tử của mình thổi hắn còn khen thầm : ai mà thổi hay đến mức như vậy?
_Chân bước nhẹ vào sương phòng, trước mắt hắn là dáng vẻ của nương tử, nàng thân y phục tím nhạt nhẹ nhàng, ngồi bên cửa sổ, mái tóc nàng xõa dài , trên tay cầm cây sáo, miệng nàng chúm chím thổi, đôi mắt phượng nhìn ra cửa sổ mà buồn rười rượi, hai hàng nước mắt rơi ướt cả gương mặt của nương tử, ngực hắn lúc này chợt nhói đau, đứng kế bên nàng là cô bé nữ tì , mà khi hắn bước vào nữ tì cũng không hay biết, vì mãi mê nghe nàng thổi sáo .
_ Hắn bước đến bên nữ tì ,tay vỗ nhẹ lên vai làm nữ tì giật mình quay sang, thấy được chủ nhân của mình, nữ tì cuối đầu hành lễ, tay hắn đưa lên vẫy nhẹ, thầm bảo lui ra, hiểu ý chủ nhân, nữ tì lui ra ngoài, tay cũng đóng nhẹ cửa phòng lại. Lúc này Tuấn Thành đi đến gần nương tử, hắn ngồi xuống từ phía sau lưng nàng, hắn an ổn nghe nàng thổi sáo, tim hắn lúc này đập lỗi nhịp, hắn nghĩ thầm : nương tử của mình sao lại có tài nghệ này, mà nàng thổi quá hay,không biết nàng còn những tài năng gì mà hắn chưa được biết nữa, cuối cùng Nguyễn Ngọc cũng thổi xong bài nhạc, nàng vẫn đưa mắt nhìn xa xôi, hắn lúc này hai tay vòng ra trước ôm cả người nương tử, kéo nàng vào lòng mình, hắn để chiếc cằm lên vai nương tử và khẻ nói vào tai nàng : Anh Anh ! Nàng thổi sáo thật là tuyệt , ta chưa từng nghe ai nói nương tử biết cái này đó, nhưng mà sao trong điệu nhạc nghe buồn quá, mà nương tử lại khóc nữa, tại sao nàng khóc? Nguyễn Ngọc nghe phu quân hỏi, nhưng thật sự nàng không biết phải trả lời sao cho đúng đây, cuối đầu trầm mặc, hắn thấy nương tử không trả lời, hai tay quay cả người nương tử cho nàng đối diện với hắn rồi lại lên tiếng nói tiếp : ta làm cho nương tử bị uất ức chuyện gì sao? Nghe hắn nói, nàng lắc đầu lia lịa như không đồng ý điều đó, ngước mặt nhìn hắn nàng đành nói dối : ta nhớ mẫu thân.
_ Nghe được lý do nương tử khóc, lòng hắn như vức được gánh nặng ngàn cân,tâm tình vui lên không ít, đưa tay vuốt mái tóc đen dài của nàng,lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên mặt nàng rồi hắn khẻ nói, :nương tử nàng đừng buồn, để ta thu xếp công việc rồi đưa nàng hồi gia thăm mẫu thân một chuyến, giờ thì nàng đi cùng ta, đi dạo phố chợ.
_ Nghe được đi ra ngoài chơi gương mặt nương tử vui như được kẹo,nàng bước xuống khỏi giường vào bên trong rửa mặt, quay ra nàng vội nắm lấy tay phu quân lôi hắn hướng cửa mà đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.