Chương 11: Chương _09
ngocanh123
07/05/2018
ôm nàng vào lòng hỏi : sao vậy Anh Anh nàng bị đau ở đâu phải không, để
phu quân đi gọi thái y,dứt lời hắn muốn bước chân đi ra cửa, nhưng tay
nàng liền giữ chặt tay hắn, miệng lên tiếng nói : thiếp không bị thương, chỉ là thiếp cảm động thôi, nói lời xong hai tay nàng đưa lên sờ gương
mặt của hắn, nàng vuốt nhẹ trên đôi mày kiếm vì lo lắng cho nàng mà nó
cứ châu lại nhìn không đẹp nữa , được nương tử âu yếm ,vuốt ve hắn vui
không thể tả, gương mặt không còn căn thẳng miệng hắn nở nụ cười tươi
sáng ,ánh mắt nhìn nàng thêm phần mê mẩn, nhưng hắn chợt nhớ ra việc
chưa làm liền nói với nàng : để ta lấy y phục thay cho nương tử,cái này
dính máu và rách rồi, thay xong ta gọi người đem cơm vào, ăn xong nàng
còn phải uống thuốc nữa, Nguyễn Ngọc khẻ gật đầu, hắn đứng lên lấy y
phục thay cho nương tử, xong hắn bước ra ngoài sương phòng gọi gia nhân
đem bữa trưa vào, cho nương tử ăn uống thuốc đầy đủ, đở nương tử nằm
xuống ngủ, hắn buôn màn, bước chân rời khỏi sương phòng.
_ Bước ra ngoài hoa viên hắn gọi lớn,: người đâu? Dứt lời ba người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt, tay ôm quyền thi lễ : tham kiến minh chủ , : đứng lên đi ,các người đi điều tra bọn lúc sáng ra tay với nương tử của ta, ta muốn biết rõ về chúng, một ngày, ta cho thời gian một ngày các người đi đi: dạ bọn tiểu nhân tuân lệnh, dứt lời cả phóng người đi mất .
Tuấn Thành chân đi đến ôn tuyền tắm gội, vì cả y phục đều dính đầy máu của nương tử, hắn thề không để yên cho bọn chúng, làm cho nương tử bị thương, chúng phải chết.
_ Bước ra ngoài hoa viên hắn gọi lớn,: người đâu? Dứt lời ba người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt, tay ôm quyền thi lễ : tham kiến minh chủ , : đứng lên đi ,các người đi điều tra bọn lúc sáng ra tay với nương tử của ta, ta muốn biết rõ về chúng, một ngày, ta cho thời gian một ngày các người đi đi: dạ bọn tiểu nhân tuân lệnh, dứt lời cả phóng người đi mất .
Tuấn Thành chân đi đến ôn tuyền tắm gội, vì cả y phục đều dính đầy máu của nương tử, hắn thề không để yên cho bọn chúng, làm cho nương tử bị thương, chúng phải chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.