Chương 34: Giải Cứu
ngocanh123
16/06/2018
Tại chân núi Sơn La đoàn quân của triều đình do đại tướng Tuấn Thành dẫn đầu, lúc này Tuấn Thành lên tiếng ra lệnh điều động binh mã .
_ Phó tứơng Lê Thạch Vũ ngài dẫn dắt năm trăm binh sĩ đánh từ phía sau động phủ của chúng mà đánh vào, chặn đường lui của chúng, ta đây và các binh sĩ còn lại sẽ đánh trực diện ở phía trước, khi nào nhận được pháo sáng là phải rút lui hổ trợ ta ngay ngài có hiểu không ? .
Lê Thạch Vũ cuối đầu nhận lệnh hắn liền điều động binh sĩ đi theo mình vòng ra phía sau núi.
Tuấn Thành nhìn thấy đội quân của phó tứớng đã rời khỏi lúc này Tuấn Thành mới ra lệnh tấn công .
Sau khi mệnh lệnh được ban ra các binh sĩ hô lớn liền tấn công.
Tuấn Thành tước kiếm khỏi võ cưỡi bạch mã uy dũng tiến lên phía trước
Trận chiến kéo dài gần ba canh giờ, đám sơn tặc gần như bị tiêu diệt, bọn chúng tháo chạy khỏi sơn động Tuấn Thành ra lệnh bắt sống cho được tên trại chủ Hắc La Bảo Vương về triều đình phục mệnh, nhưng cũng trong lúc đuổi theo thì bất ngờ đội quân bị phục kích giữa hẻm núi, toán phục kích mặc y phục đen che mặt, nhìn sơ qua cũng phải gần một vạn tên .
Tuấn Thành ra lệnh dàng trận đồ để phá vòng vây, và ra lệnh bắn pháo sáng cầu viện binh từ phó tướng Thạch Vũ .
Tuấn Thành hắn nét mặt nghiêm nghị uy dũng ra sức để tiêu diệt địch và giữ cho mình an toàn để trở về với nương tử như lời đã hứa với nàng .
Trong lúc nguy hiểm này thì từ phía tây một toán bạch y vệ khoảng năm trăm người lướt gió liền lao vào trận đánh giải vây cho đại tướng quân .
Đội trưởng của bạch y vệ liền phóng đến bên Tuấn Thành đứng, hắn ôm quyền thi lễ liền nói .
_ Chủ nhân đã làm người phải kinh sợ, ứng cứu chậm trễ xin chủ nhân tha tội !
Tuấn Thành nhìn Lê Kiến Phúc hắn cười nhẹ liền đáp .
_ Ta không sao, nhưng mà sao các người biết ta gặp nguy mà ứng cứu vậy?
_ Dạ thưa chủ nhân, đó là do phu nhân đã sắp xếp từ trước khi ngài ra trận, phu nhân nghi ngờ trong triều đình có người muốn ám hại chủ nhân qua vụ việc này, nên đã cho gọi tiểu nhân đến căn dặn và sắp xếp việc ứng cứu ngày hôm nay đó ạ .
Vừa nghe xong Tuấn Thành liền giật mình, hắn không ngờ phu nhân lại tinh tường lòng người như vậy, nếu không nhờ có phu nhân chắc chắn là hôm nay hắn lành ít giữ nhiều rồi .
Hai người đứng ra ngoài nhìn các bạch y vệ và binh sĩ chiến đấu rất anh dũng, Tuấn Thành ra lệnh đốt sạch động phủ của sơn tặc bắt sống tên phó trại chủ về điều tra .
Trận chiến đã xong nhưng đến lúc này vẫn không thấy phó tướng quân đưa quân tiếp cứu, trong lòng Tuấn Thành đã hình thành mối nghi ngờ đối với người phó tướng này rồi, lúc này Tuấn Thành ra lệnh thu binh trở về thủ phủ .
_ Phó tứơng Lê Thạch Vũ ngài dẫn dắt năm trăm binh sĩ đánh từ phía sau động phủ của chúng mà đánh vào, chặn đường lui của chúng, ta đây và các binh sĩ còn lại sẽ đánh trực diện ở phía trước, khi nào nhận được pháo sáng là phải rút lui hổ trợ ta ngay ngài có hiểu không ? .
Lê Thạch Vũ cuối đầu nhận lệnh hắn liền điều động binh sĩ đi theo mình vòng ra phía sau núi.
Tuấn Thành nhìn thấy đội quân của phó tứớng đã rời khỏi lúc này Tuấn Thành mới ra lệnh tấn công .
Sau khi mệnh lệnh được ban ra các binh sĩ hô lớn liền tấn công.
Tuấn Thành tước kiếm khỏi võ cưỡi bạch mã uy dũng tiến lên phía trước
Trận chiến kéo dài gần ba canh giờ, đám sơn tặc gần như bị tiêu diệt, bọn chúng tháo chạy khỏi sơn động Tuấn Thành ra lệnh bắt sống cho được tên trại chủ Hắc La Bảo Vương về triều đình phục mệnh, nhưng cũng trong lúc đuổi theo thì bất ngờ đội quân bị phục kích giữa hẻm núi, toán phục kích mặc y phục đen che mặt, nhìn sơ qua cũng phải gần một vạn tên .
Tuấn Thành ra lệnh dàng trận đồ để phá vòng vây, và ra lệnh bắn pháo sáng cầu viện binh từ phó tướng Thạch Vũ .
Tuấn Thành hắn nét mặt nghiêm nghị uy dũng ra sức để tiêu diệt địch và giữ cho mình an toàn để trở về với nương tử như lời đã hứa với nàng .
Trong lúc nguy hiểm này thì từ phía tây một toán bạch y vệ khoảng năm trăm người lướt gió liền lao vào trận đánh giải vây cho đại tướng quân .
Đội trưởng của bạch y vệ liền phóng đến bên Tuấn Thành đứng, hắn ôm quyền thi lễ liền nói .
_ Chủ nhân đã làm người phải kinh sợ, ứng cứu chậm trễ xin chủ nhân tha tội !
Tuấn Thành nhìn Lê Kiến Phúc hắn cười nhẹ liền đáp .
_ Ta không sao, nhưng mà sao các người biết ta gặp nguy mà ứng cứu vậy?
_ Dạ thưa chủ nhân, đó là do phu nhân đã sắp xếp từ trước khi ngài ra trận, phu nhân nghi ngờ trong triều đình có người muốn ám hại chủ nhân qua vụ việc này, nên đã cho gọi tiểu nhân đến căn dặn và sắp xếp việc ứng cứu ngày hôm nay đó ạ .
Vừa nghe xong Tuấn Thành liền giật mình, hắn không ngờ phu nhân lại tinh tường lòng người như vậy, nếu không nhờ có phu nhân chắc chắn là hôm nay hắn lành ít giữ nhiều rồi .
Hai người đứng ra ngoài nhìn các bạch y vệ và binh sĩ chiến đấu rất anh dũng, Tuấn Thành ra lệnh đốt sạch động phủ của sơn tặc bắt sống tên phó trại chủ về điều tra .
Trận chiến đã xong nhưng đến lúc này vẫn không thấy phó tướng quân đưa quân tiếp cứu, trong lòng Tuấn Thành đã hình thành mối nghi ngờ đối với người phó tướng này rồi, lúc này Tuấn Thành ra lệnh thu binh trở về thủ phủ .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.