Chương 24: Về Nhà _01
ngocanh123
07/05/2018
_Thời hiện đại! năm 2017 tại bệnh viện của thành phố N, khoa tim mạch
phòng VIP 101,Nguyễn Ngọc nằm trên giường,chung quanh là những máy trợ
giúp để chữa bệnh như máy, đo nhịp tim, máy thở ô xy, máy kích tim để
phòng cho những trường hợp khẩn cấp, dây truyền dịch, mẹ của Nguyễn Ngọc bà tên: Trương Thủy Hằng bà đã 47 tuổi rồi, bà ngồi dựa vào ghế salon
hai mắt nhắm nghỉ ngơi, bà đã ở bệnh viện suốt từ khi con gái hôn mê,
tính đến ngày hôm nay đã hơn ba tháng rồi.
Lúc này trên giường Nguyện Ngọc bất ngờ mở to mắt,cô liền ngồi bật dậy, mắt cô nhìn chung quanh khung cảnh trước mắt, trong đầu lại mơ hồ tự hỏi:"đây là đâu vậy? Sao mà tất cả đều trắng tinh,cô nhìn phía bên phải thấy cái máy đang hoạt động,cô nhìn kỹ lại đó là máy đo điện tâm đồ, vậy đây là bệnh viện rồi,quyét mắt nhìn về bộ ghế ở góc phòng, nhìn thấy có người ngồi đó, cô mở to mắt nhìn kỹ hơn thì ra là mẹ,đúng rồi là mẹ mình, cô mừng quá gọi lớn: ..Mẹ!..mẹ ơi!.. mẹ ơi! .
Lúc này bà Hằng đang lim dim nghe tiếng gọi mình, bà liền mở mắt, nhìn thấy con gái ngồi trên giường,bà sợ mình nhìn lầm ,bà liền chớp mắt hai cái rồi nhìn lại lần nữa,cô ngồi đó nhìn bà cười tươi hai cánh tay cô đưa ra phía trước miệng cô lại gọi:"Mẹ ơi!con nhớ mẹ nhiều lắm"bà Hằng mừng quá ngồi bật dậy, chạy nhanh đến bên giường bà dang rộng hai tay ôm cả người con gái vào lòng mà khóc ròng tiếng khóc của hai mẹ con nức nở nghẹn ngào,bà mừng mà không biết nói gì, bàn tay bà vuốt mặt con gái,rồi lại hôn lên mặt cô,nổi mừng vui không thể nói bằng lời.
_Nguyễn Ngọc thì không thua gì mẹ cô khóc đỏ cả mặt,làm cô thấy hơi mệt, bà thấy con gái như vậy liền lo lắng tự trách:con gái bị tim mà bà không kiềm chế cảm xúc, làm cho con gái khóc theo mất rồi, lúc này bà trấn tĩnh lại, bà lấy khăn lau mặt cho cô,miệng bà nở nụ cười tươi và nói:"con tỉnh lại mẹ vui lắm, để mẹ đi ra gọi bác sĩ vào kiểm tra cho con nha"con ngồi yên ở đây nhé, cô liền gật đầu lia lịa, bà an tâm rời khỏi phòng bệnh.
_Nguyễn Ngọc thấy mẹ đã đi khỏi lúc này cô lại trầm tư suy nghĩ:vậy là mình đã trở lại hiện đại rồi, vậy còn nơi đó phu quân sẽ ra sao?.
Và cả cái thân xác kia thì thế nào?có chết đi không?nếu mà mình thật sự chết đi ,thì phu quân sẽ đau lòng chết mất,còn có đại huynh cùng tiểu muội nữa họ sẽ đau đớn khôn ngui, nhưng đành phải cam chịu, mình không có cách để trở lại nữa rồi.
Lúc này cửa phòng có người mở ra, bước vào là mẹ theo sau là vị bác sĩ lớn tuổi, bác sĩ đi đến bên giường ông nhìn cô cười hiền từ nói: con có thấy mệt ở đâu không? .
Tôi liền lắc đầu, ông lại nói: con nằm xuống đi,bác kiểm tra cho con,cô gật đầu liền nằm xuống nệm ,qua ít phút kiểm tra bác sĩ nhìn mẹ cô cười liền nói:"cô bé ổn rồi, ngày mai có thể xuất viện, về nhà gia đình phải bồi dưỡng cho cô bé, tránh cho cô bị xúc động, và làm nặng, cũng như chơi những loại thể thao quá dùng sức là không được" uống thuốc đều đặn thì cô bé sẽ sớm bình phục thôi.
Mẹ của cô nghe bác sĩ nói vậy mừng vui muốn khóc, bà rối rít cảm ơn ông bác sĩ liên tục, bà tiễn ông ra cửa,lúc này ở ngoài cửa có hai người vừa bước vào, cô quay lại nhìn, cô quá đỗi bất ngờ người vào lại là Ba của cô, ông tên Nguyễn Chí Lâm năm nay tính ra ông đã 54 tuổi rồi, ông đang ở nước ngoài mà, sao lại xuất hiện ở đây?.
Cô đang bận lo suy nghĩ ,mà ba cô đã đi đến đứng trước mặt ,hai cánh tay ông ôm cả người cô vào lòng, ông từ tốn nói: ba rất xin lỗi con gái yêu, ba đã không có chăm sóc cho con được đàng hoàng, ba không làm tròn nghĩa vụ của một người ba đối với con,từ nay con cho phép ba được bù đắp cho con,chăm sóc cho con nha con gái?.
_Nguyễn Ngọc không nói gì cô ôm chặt lấy người của ba mà khóc tức tưởi, những gì uất ức bao nhiêu năm giờ được dịp nó tuông ra hết một lần, mẹ cô nhìn con gái khóc nhiều quá bà lại lo lắng cho bệnh của cô,bà liền lên tiếng nói: anh à!con gái mình bác sĩ căn dặn không để con bé bị xúc động,sẽ làm tim mệt, ông Lâm nghe vợ nói ông liền giật mình, ông quên mất con bị tim cần phải tránh bị xúc động,ông Lâm trấn tĩnh lại buông con gái ra ,bàn tay ông đưa lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt của con, ông nở nụ cười tươi nhìn cô nói:Ba có mở công ty chi nhánh tại Việt Nam ba sẽ làm việc ở đây,ba sẽ chăm sóc con và mẹ, bên Mỹ công ty đã đi vào quỷ đạo,nên ba đã giao cho em gái con và chú con trông coi,con cứ an tâm,cô khẻ cười và gật đầu.
Bên ghế salon cô em gái Nguyễn Ngọc ngồi ôm mẹ từ nãy đến giờ, bấy giờ cô mới đứng lên đi đến bên giường, đôi mắt tròn xoe cô nhìn chị mình rồi nói:"chị hai chị có mệt ở đâu không?em rất mừng vì chị đã tỉnh lại,ba va mẹ lo lắng cho chị nhiều lắm đó"cô nói xong hai cánh tay cô bé ôm chị hai vào lòng khóc thút thít,hai ông bà ngồi trên ghế nhìn hai cô con gái ôm nhau,nước mắt không cầm được mà chảy ra.
Lúc này trên giường Nguyện Ngọc bất ngờ mở to mắt,cô liền ngồi bật dậy, mắt cô nhìn chung quanh khung cảnh trước mắt, trong đầu lại mơ hồ tự hỏi:"đây là đâu vậy? Sao mà tất cả đều trắng tinh,cô nhìn phía bên phải thấy cái máy đang hoạt động,cô nhìn kỹ lại đó là máy đo điện tâm đồ, vậy đây là bệnh viện rồi,quyét mắt nhìn về bộ ghế ở góc phòng, nhìn thấy có người ngồi đó, cô mở to mắt nhìn kỹ hơn thì ra là mẹ,đúng rồi là mẹ mình, cô mừng quá gọi lớn: ..Mẹ!..mẹ ơi!.. mẹ ơi! .
Lúc này bà Hằng đang lim dim nghe tiếng gọi mình, bà liền mở mắt, nhìn thấy con gái ngồi trên giường,bà sợ mình nhìn lầm ,bà liền chớp mắt hai cái rồi nhìn lại lần nữa,cô ngồi đó nhìn bà cười tươi hai cánh tay cô đưa ra phía trước miệng cô lại gọi:"Mẹ ơi!con nhớ mẹ nhiều lắm"bà Hằng mừng quá ngồi bật dậy, chạy nhanh đến bên giường bà dang rộng hai tay ôm cả người con gái vào lòng mà khóc ròng tiếng khóc của hai mẹ con nức nở nghẹn ngào,bà mừng mà không biết nói gì, bàn tay bà vuốt mặt con gái,rồi lại hôn lên mặt cô,nổi mừng vui không thể nói bằng lời.
_Nguyễn Ngọc thì không thua gì mẹ cô khóc đỏ cả mặt,làm cô thấy hơi mệt, bà thấy con gái như vậy liền lo lắng tự trách:con gái bị tim mà bà không kiềm chế cảm xúc, làm cho con gái khóc theo mất rồi, lúc này bà trấn tĩnh lại, bà lấy khăn lau mặt cho cô,miệng bà nở nụ cười tươi và nói:"con tỉnh lại mẹ vui lắm, để mẹ đi ra gọi bác sĩ vào kiểm tra cho con nha"con ngồi yên ở đây nhé, cô liền gật đầu lia lịa, bà an tâm rời khỏi phòng bệnh.
_Nguyễn Ngọc thấy mẹ đã đi khỏi lúc này cô lại trầm tư suy nghĩ:vậy là mình đã trở lại hiện đại rồi, vậy còn nơi đó phu quân sẽ ra sao?.
Và cả cái thân xác kia thì thế nào?có chết đi không?nếu mà mình thật sự chết đi ,thì phu quân sẽ đau lòng chết mất,còn có đại huynh cùng tiểu muội nữa họ sẽ đau đớn khôn ngui, nhưng đành phải cam chịu, mình không có cách để trở lại nữa rồi.
Lúc này cửa phòng có người mở ra, bước vào là mẹ theo sau là vị bác sĩ lớn tuổi, bác sĩ đi đến bên giường ông nhìn cô cười hiền từ nói: con có thấy mệt ở đâu không? .
Tôi liền lắc đầu, ông lại nói: con nằm xuống đi,bác kiểm tra cho con,cô gật đầu liền nằm xuống nệm ,qua ít phút kiểm tra bác sĩ nhìn mẹ cô cười liền nói:"cô bé ổn rồi, ngày mai có thể xuất viện, về nhà gia đình phải bồi dưỡng cho cô bé, tránh cho cô bị xúc động, và làm nặng, cũng như chơi những loại thể thao quá dùng sức là không được" uống thuốc đều đặn thì cô bé sẽ sớm bình phục thôi.
Mẹ của cô nghe bác sĩ nói vậy mừng vui muốn khóc, bà rối rít cảm ơn ông bác sĩ liên tục, bà tiễn ông ra cửa,lúc này ở ngoài cửa có hai người vừa bước vào, cô quay lại nhìn, cô quá đỗi bất ngờ người vào lại là Ba của cô, ông tên Nguyễn Chí Lâm năm nay tính ra ông đã 54 tuổi rồi, ông đang ở nước ngoài mà, sao lại xuất hiện ở đây?.
Cô đang bận lo suy nghĩ ,mà ba cô đã đi đến đứng trước mặt ,hai cánh tay ông ôm cả người cô vào lòng, ông từ tốn nói: ba rất xin lỗi con gái yêu, ba đã không có chăm sóc cho con được đàng hoàng, ba không làm tròn nghĩa vụ của một người ba đối với con,từ nay con cho phép ba được bù đắp cho con,chăm sóc cho con nha con gái?.
_Nguyễn Ngọc không nói gì cô ôm chặt lấy người của ba mà khóc tức tưởi, những gì uất ức bao nhiêu năm giờ được dịp nó tuông ra hết một lần, mẹ cô nhìn con gái khóc nhiều quá bà lại lo lắng cho bệnh của cô,bà liền lên tiếng nói: anh à!con gái mình bác sĩ căn dặn không để con bé bị xúc động,sẽ làm tim mệt, ông Lâm nghe vợ nói ông liền giật mình, ông quên mất con bị tim cần phải tránh bị xúc động,ông Lâm trấn tĩnh lại buông con gái ra ,bàn tay ông đưa lên lau đi những giọt nước mắt trên mặt của con, ông nở nụ cười tươi nhìn cô nói:Ba có mở công ty chi nhánh tại Việt Nam ba sẽ làm việc ở đây,ba sẽ chăm sóc con và mẹ, bên Mỹ công ty đã đi vào quỷ đạo,nên ba đã giao cho em gái con và chú con trông coi,con cứ an tâm,cô khẻ cười và gật đầu.
Bên ghế salon cô em gái Nguyễn Ngọc ngồi ôm mẹ từ nãy đến giờ, bấy giờ cô mới đứng lên đi đến bên giường, đôi mắt tròn xoe cô nhìn chị mình rồi nói:"chị hai chị có mệt ở đâu không?em rất mừng vì chị đã tỉnh lại,ba va mẹ lo lắng cho chị nhiều lắm đó"cô nói xong hai cánh tay cô bé ôm chị hai vào lòng khóc thút thít,hai ông bà ngồi trên ghế nhìn hai cô con gái ôm nhau,nước mắt không cầm được mà chảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.