Chương 97: Phiên ngoại 2: Xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư
Đào Ảnh Xác Ướp
26/06/2014
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, là vào tháng mười năm lớp mười kia.
Khi ấy, anh mới chuyển trường tới trường cấp ba thành phố S, trong lòng vừa không nỡ vừa bất đắc dĩ. Thật ra anh không muốn đi, nhưng lại không muốn cha mẹ buồn.
Có đôi khi, quá hiểu chuyện, cũng là một loại khó xử.
Vào dịp kỷ niệm ngày thành lập trường trung học J, Lục Khải bạn cùng bàn hồi học cấp hai hẹn anh đi chơi. Bởi vì là thứ bảy, anh liền bắt xe buýt đến đó. Lục Khải chờ anh ở bên xe buýt.
Có thể gặp lại bạn học cũ, anh rất vui. Xuống xe, anh và Lục Khải cười vỗ vai nhau.
Khi ấy, anh còn không biết, ngày này sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời anh.
Hội trường lớn trường trung học J rất rộng, anh và Lục Khải đứng ở phía sau, xuyên qua đám đông chật ních, nhìn về phía sân khấu. Tức thì, có vài phút anh không thể rời mắt.
Cây đàn pi-a-nô màu đen, cô gái mặc bộ lễ phục nho nhỏ màu đen an tĩnh ngồi đó, ngón tay như có sinh mệnh độc lập ấy, nhảy múa trên phím đàn đen trắng đan xen, tóc dài đen mượt như tơ thả tung sau lưng, ánh đèn hắt ánh sáng ngọc trên gương mặt trắng nõn, nụ cười nhàn nhạt, vừa đẹp mắt vừa dịu dàng.
Trong nháy mắt đó, anh chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, khuôn mặt nóng hầm hập khiến anh cực kỳ mất tự nhiên, nhưng lại không nỡ rời mắt.
Bản nhạc rất quen thuộc, cũng rất bình thường, ‘Gửi Elise’. Trước đây không phải anh chưa từng nghe, nhưng lần đầu tiên cảm thấy, dường như mỗi một nốt nhạc đều nhảy vào đáy lòng anh…
Lần đầu tiên anh biết, thì ra, tiếng tim đập có thể vang dội như thế, anh chậm rãi hô hấp, ôm ngực, rất sợ tiếng tim đập quá kịch liệt của mình sẽ hù dọa người khác.
Về sau anh mới hiểu được, thì ra, đây là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu). Vào cái mùa lá phong bắt đầu chuyển đỏ, anh, thu hoạch được khởi đầu, cũng là cuối cùng trong cuộc đời, rung động!
Cuối tuần đó, anh chuyển trường đi thành phố S, hành trình đi xe bốn tiếng đồng hồ cứ như thiên sơn vạn thủy (trăm núi nghìn sông). Cho nên, cuối tuần tiếp theo, anh lại về nhà. Cha mẹ thật ra rất vui, anh lại có chút chột dạ. Mà khi anh ngồi trên xe buýt tới trường trung học J thì tim lại bắt đầu đập loạn xạ.
Buổi chiều thứ bảy đó, anh ngồi trong quán cà phê nho nhỏ đối diện trường trung học J, uống một ly cà phê giá rẻ, mới rốt cuộc thấy được hình bóng mới chỉ gặp một lần nhưng cứ như đã quen biết từ lâu. Không phải là bộ lễ phục nho nhỏ nữa, không hề là mái tóc dài xõa tung, chỉ là đồng phục trường bình thường, tóc đuôi ngựa hoạt bát, vẫn đẹp như thế.
Anh ôm ngực, không nháy mắt nhìn cô gái học bù xong đang đi về nhà kia. Anh nghĩ, đợi một thời gian nữa. Yêu đương thời cấp ba, áp lực quá lớn, anh không muốn cô trở thành học sinh hư hỏng trong mắt các giáo viên. Còn có hai năm rưỡi mà thôi, đợi sau hai năm rưỡi nữa, anh nhất định phải thi cùng trường đại học với cô. Đợi lên đại học rồi, anh có thể tìm một cơ hội tỏ tình với cô, nói cho cô, mình thích cô cỡ nào…
Buổi tối nhận được giấy báo trúng tuyện đại học Z, một đêm anh không ngủ. anh tưởng tượng ra cảnh gặp gỡ cô trong khuôn viên trường đại học hết lần này tới lần khác, tưởng tượng mình nên bắt chuyện với cô thế nào. Thế nhưng thì ra chẳng ích gì, anh thật không ngờ tới ngay ngày đầu nhập học, anh đã gặp cô ở ký túc xá rồi.
Lúc đó, anh đang đi ra khỏi phòng tắm, bưng chậu rửa mặt, chuẩn bị lau lại bàn học, vừa ngẩng đầu liền thấy hình bóng quen thuộc, tươi cười đứng dưới ánh đèn.
Thật ra, ngay lúc ban đầu, anh còn cho rằng mình đang nằm mơ. Thật giống như cảnh mơ mấy ngày qua càng ngày càng rõ rệt, mang theo sự chờ đợi và sốt sắng gần như sắp thực hiện được giấc mộng.
Đến khi phát hiện cô là thật, tim ánh thoáng cái đập liên hồi. May là, cô ngoảnh đầu đi, cho nên không thấy dáng dấp hoảng loạn, vừa đỏ mặt vừa luống cuống chân tay của anh.
Chờ đến lúc anh gắng gượng kiềm chế được rối loạn tự đáy lòng, ổn định lại hô hấp, bạn cùng phòng với anh đã đang chào hỏi cô và bạn cô rồi. Khi rốt cuộc tầm mắt cô trở lại trên người anh thì anh nghe thấy mình dùng giọng điệu coi như là bình thản nói: “Xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư.”
Anh vừa ảo não vừa vui vẻ.
Anh nghĩ: thật tốt, mình nói với cô ấy ‘xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư’, tuy rằng không mỉm cười như trong tưởng tượng của mình. Đúng vậy, vừa rồi anh quên nở nụ cười, không biết cô ấy có nghĩ mình quá lạnh lùng không?
Nhưng mà, anh nghĩ, cả đời này anh sẽ luôn nhớ kỹ ngày này…
Phát hiện ý của Cao Thần, thật ra rất dễ. Bởi vì ánh mắt nóng rực của cậu ấy luôn dán vào cô, giống như ánh mắt của anh nhìn thấy qua gương.
Quả nhiên, sau Quốc Khánh, Cao Thần liền nói cho anh, cậu ấy tỏ tình rồi, với cô gái mình vẫn nhớ thương.
Anh nhìn ánh mắt mang theo thâm ý của Cao Thần, đáy lòng vừa đau vừa vội.
“Thừa Dư, mình biết, cậu cũng thích cô ấy, thật ra, mình không ngại cạnh tranh công bằng với cậu.”
Cạnh tranh công bằng sao? Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên. Tuy rằng, thoạt nhìn quan hệ của cô và Cao Thần rất tốt, nhưng nói không chừng…
Anh và Cao Thần đi tới dưới lầu ký túc xá thì gặp cô và bạn cùng phòng. Anh nắm chặt tay, điều chỉnh hô hấp, nhưng khi bắt gặp nụ cười ngọt ngào xán lạn như sao của cô dành cho Cao Thần, đột nhiên, những câu nói đã chuẩn bị cả dọc đường đã biết mất tăm.
Anh nên nói cái gì?
Có phải là nên tự giới thiệu trước? Đối với cô, mình chỉ là bạn cùng phòng của Cao Thần mà thôi. Giống như hiện tại, rõ ràng anh và Cao Thần đứng cạnh nhau, nhưng cô căn bản không nhìn thấy mình.
Lòng anh chậm rãi lắng xuống, vừa chua xót vừa đau đớn.
Anh là bạn thân của Cao Thần, nếu như tỏ tình, sợ rằng cô sẽ vừa kinh ngạc vừa lúng túng đi.
Anh nhếch nhếch khóe miệng, nghe được tiếng trái tim mình tan nát.
Cần gì? Nếu cô căn bản không thấy mình, sao phải khiến cô khó xử?
Vì vậy, anh cúi đầu, lùi ra sau một bước, buồn bã xoay người.
Dường như cô vẫn đứng tại chỗ, vừa chìa tay là có thể chạm tới, nhưng anh biết, thật ra đó là cự ly xa không thể với tới, thì ra mình đã cách cô ngày càng xa rồi…
Không quá vài ngày, anh nghe nói cô đã tiếp nhận Cao Thần rồi. Anh cười cười, nhưng miệng lại tràn ngập vị đắng chát. Hai mươi tuổi, anh đã nếm tới đau đớn và khắc khoải tình yêu khó mà nói nên lời.
Không muốn cô khó xử, cho nên, anh chọn lựa ăn nói cẩn thận. Không muốn khiến Cao Thần hiểu lầm, cho nên, anh yên lặng rời xa, không muốn lấy thân phận bạn của Cao Thần tiếp tục đối mặt với cô.
Anh nghĩ, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi. Ở bên người yêu dấu, cô mới có thể cười rực rỡ như vậy. Những điều này, anh không cho được.
Về sau, anh ra nước Anh một mình, đơn giản là thỉnh thoảng nghe cô nhắc tới muốn đi khi còn trẻ.
Khi một mình mờ mịt lang thang trên phố nước Anh, anh nhìn những người nước ngoài xa lạ nơi đất khách, đáy lòng nghĩ: thật tốt, cô theo Cao Thần tới thành phố S rồi, cô đang nỗ lực chấp nhất vì tình yêu của bản thân! Cô rất hạnh phúc đi!
Anh khẽ mỉm cười, nhìn người đến người đi trên đường, đáy lòng hoảng hốt và đau nhức.
Nhớ nhung, rất đắng, những cũng rất ngọt…
Anh nghĩ, mất đi cô, anh còn có rất nhiều.
Anh có người nhà, có bạn bè, có học sinh, còn có nhiều hồi ức như vậy.
Cho nên, dù là từ nay về sau không còn cơ hội gặp mặt, một mình anh cũng có thể sống rất tốt.
Đã nhiều năm, mỗi ngày trong giấc mộng, anh đều có thể trông thấy trời thu năm lớp mười ấy, cô gái tóc đen váy đen kia, một thoáng ngoảnh đầu lại đã có thể khiến anh ngừng thở!
Mãi đến một ngày Phạm Ý Mân gọi điện thoại tới. Anh đờ đẫn, như quay về tới năm lớp mười ấy, tim đập đập hẫng một nhịp, người hoảng hốt, như là không thể chạm chân xuống đất rồi.
Nhiều năm như vậy, một mình anh trôi giạt ở nước Anh, bởi vì, nơi này, đã từng ở trong giấc mơ xưa của cô, đây là một chút liên quan tới cô, thứ duy nhất anh có thể bắt được, anh có thể sở hữu, giấc mơ xưa cũ của cô…
Nhưng hôm nay, còn có ý nghĩa gì?
Anh thế mới biết, thế giới của anh có thể rất lớn, nhưng trái tim anh, rất nhỏ rất nhỏ, bên trong chỉ chứa một mình cô…
Mà trái tim đó, đã sớm đánh mất vào trời thu năm lớp mười ấy, cũng không thể tìm về. Mấy năm nay, trái tim anh, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, hôm nay, ngay cả cái xác này, cũng tan thành bụi phấn…
Ngày đó, anh cũng không biết mình từ trường học trở về nơi ở như thế nào. Anh chỉ cảm thấy lạnh, cái lạnh kín bầu trời, khắp mặt đất, như nước biển bao phủ lấy anh, mà anh mờ mịt thất thểu, cuối cùng không muốn giãy dụa…
Anh thuận lợi mua được vé máy bay về nước nhanh nhất, loại gấp rút này gần như muốn cắn nuốt anh. Nhưng anh cầm vé máy bay, đứng trong đại sảnh sân bay rộng lớn, lại vô cùng mờ mịt.
Anh muốn về nước, nhưng người kia, đã mất…
Xuống máy bay, anh nóng ruột lên xe, mấy ngày liền không ngủ, nhưng anh chỉ lo lắng ngay cả gặp mặt cô lần cuối mình cũng không kịp tới. Quả nhiên, chờ anh chạy tới, chỉ có bức ảnh chụp nụ cười tươi đẹp kia trên tấm bia mộ, vẫn cởi mở cười tươi với anh.
Anh, vẫn luôn tới quá muộn…
Anh suy sụp ngã xuống trước bia mộ, nhẹ chạm lên tấm bia mộ lãnh lẽo, hai tay dịu dàng xoa xoa tấm bia, nước mắt nóng hổi tuôn xuống theo gương mặt anh, thẩm thấu xuống dưới tấm bia mộ.
Phía dưới có cô gái xinh đẹp, tao nhã, đáng yêu, đã ở trong lòng anh mười chín năm kia đang nằm, cô tên là, Cố Hàm Ninh…
“Cố Hàm Ninh… Hàm Ninh…” Anh nhẹ giọng gọi, cái tên anh nhớ thương sâu tận đáy lòng đã rất nhiều năm không dám thốt ra, trúc trắc như vậy, rồi lại quen thuộc như thế.
Cố Hàm Ninh, nếu như, giờ anh chết đi, trên đường xuống suối vàng, anh còn có thể theo đuổi em không…
Khi ấy, anh mới chuyển trường tới trường cấp ba thành phố S, trong lòng vừa không nỡ vừa bất đắc dĩ. Thật ra anh không muốn đi, nhưng lại không muốn cha mẹ buồn.
Có đôi khi, quá hiểu chuyện, cũng là một loại khó xử.
Vào dịp kỷ niệm ngày thành lập trường trung học J, Lục Khải bạn cùng bàn hồi học cấp hai hẹn anh đi chơi. Bởi vì là thứ bảy, anh liền bắt xe buýt đến đó. Lục Khải chờ anh ở bên xe buýt.
Có thể gặp lại bạn học cũ, anh rất vui. Xuống xe, anh và Lục Khải cười vỗ vai nhau.
Khi ấy, anh còn không biết, ngày này sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời anh.
Hội trường lớn trường trung học J rất rộng, anh và Lục Khải đứng ở phía sau, xuyên qua đám đông chật ních, nhìn về phía sân khấu. Tức thì, có vài phút anh không thể rời mắt.
Cây đàn pi-a-nô màu đen, cô gái mặc bộ lễ phục nho nhỏ màu đen an tĩnh ngồi đó, ngón tay như có sinh mệnh độc lập ấy, nhảy múa trên phím đàn đen trắng đan xen, tóc dài đen mượt như tơ thả tung sau lưng, ánh đèn hắt ánh sáng ngọc trên gương mặt trắng nõn, nụ cười nhàn nhạt, vừa đẹp mắt vừa dịu dàng.
Trong nháy mắt đó, anh chỉ cảm thấy tim đập rộn lên, khuôn mặt nóng hầm hập khiến anh cực kỳ mất tự nhiên, nhưng lại không nỡ rời mắt.
Bản nhạc rất quen thuộc, cũng rất bình thường, ‘Gửi Elise’. Trước đây không phải anh chưa từng nghe, nhưng lần đầu tiên cảm thấy, dường như mỗi một nốt nhạc đều nhảy vào đáy lòng anh…
Lần đầu tiên anh biết, thì ra, tiếng tim đập có thể vang dội như thế, anh chậm rãi hô hấp, ôm ngực, rất sợ tiếng tim đập quá kịch liệt của mình sẽ hù dọa người khác.
Về sau anh mới hiểu được, thì ra, đây là nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu). Vào cái mùa lá phong bắt đầu chuyển đỏ, anh, thu hoạch được khởi đầu, cũng là cuối cùng trong cuộc đời, rung động!
Cuối tuần đó, anh chuyển trường đi thành phố S, hành trình đi xe bốn tiếng đồng hồ cứ như thiên sơn vạn thủy (trăm núi nghìn sông). Cho nên, cuối tuần tiếp theo, anh lại về nhà. Cha mẹ thật ra rất vui, anh lại có chút chột dạ. Mà khi anh ngồi trên xe buýt tới trường trung học J thì tim lại bắt đầu đập loạn xạ.
Buổi chiều thứ bảy đó, anh ngồi trong quán cà phê nho nhỏ đối diện trường trung học J, uống một ly cà phê giá rẻ, mới rốt cuộc thấy được hình bóng mới chỉ gặp một lần nhưng cứ như đã quen biết từ lâu. Không phải là bộ lễ phục nho nhỏ nữa, không hề là mái tóc dài xõa tung, chỉ là đồng phục trường bình thường, tóc đuôi ngựa hoạt bát, vẫn đẹp như thế.
Anh ôm ngực, không nháy mắt nhìn cô gái học bù xong đang đi về nhà kia. Anh nghĩ, đợi một thời gian nữa. Yêu đương thời cấp ba, áp lực quá lớn, anh không muốn cô trở thành học sinh hư hỏng trong mắt các giáo viên. Còn có hai năm rưỡi mà thôi, đợi sau hai năm rưỡi nữa, anh nhất định phải thi cùng trường đại học với cô. Đợi lên đại học rồi, anh có thể tìm một cơ hội tỏ tình với cô, nói cho cô, mình thích cô cỡ nào…
Buổi tối nhận được giấy báo trúng tuyện đại học Z, một đêm anh không ngủ. anh tưởng tượng ra cảnh gặp gỡ cô trong khuôn viên trường đại học hết lần này tới lần khác, tưởng tượng mình nên bắt chuyện với cô thế nào. Thế nhưng thì ra chẳng ích gì, anh thật không ngờ tới ngay ngày đầu nhập học, anh đã gặp cô ở ký túc xá rồi.
Lúc đó, anh đang đi ra khỏi phòng tắm, bưng chậu rửa mặt, chuẩn bị lau lại bàn học, vừa ngẩng đầu liền thấy hình bóng quen thuộc, tươi cười đứng dưới ánh đèn.
Thật ra, ngay lúc ban đầu, anh còn cho rằng mình đang nằm mơ. Thật giống như cảnh mơ mấy ngày qua càng ngày càng rõ rệt, mang theo sự chờ đợi và sốt sắng gần như sắp thực hiện được giấc mộng.
Đến khi phát hiện cô là thật, tim ánh thoáng cái đập liên hồi. May là, cô ngoảnh đầu đi, cho nên không thấy dáng dấp hoảng loạn, vừa đỏ mặt vừa luống cuống chân tay của anh.
Chờ đến lúc anh gắng gượng kiềm chế được rối loạn tự đáy lòng, ổn định lại hô hấp, bạn cùng phòng với anh đã đang chào hỏi cô và bạn cô rồi. Khi rốt cuộc tầm mắt cô trở lại trên người anh thì anh nghe thấy mình dùng giọng điệu coi như là bình thản nói: “Xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư.”
Anh vừa ảo não vừa vui vẻ.
Anh nghĩ: thật tốt, mình nói với cô ấy ‘xin chào, mình tên là Triệu Thừa Dư’, tuy rằng không mỉm cười như trong tưởng tượng của mình. Đúng vậy, vừa rồi anh quên nở nụ cười, không biết cô ấy có nghĩ mình quá lạnh lùng không?
Nhưng mà, anh nghĩ, cả đời này anh sẽ luôn nhớ kỹ ngày này…
Phát hiện ý của Cao Thần, thật ra rất dễ. Bởi vì ánh mắt nóng rực của cậu ấy luôn dán vào cô, giống như ánh mắt của anh nhìn thấy qua gương.
Quả nhiên, sau Quốc Khánh, Cao Thần liền nói cho anh, cậu ấy tỏ tình rồi, với cô gái mình vẫn nhớ thương.
Anh nhìn ánh mắt mang theo thâm ý của Cao Thần, đáy lòng vừa đau vừa vội.
“Thừa Dư, mình biết, cậu cũng thích cô ấy, thật ra, mình không ngại cạnh tranh công bằng với cậu.”
Cạnh tranh công bằng sao? Anh ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên. Tuy rằng, thoạt nhìn quan hệ của cô và Cao Thần rất tốt, nhưng nói không chừng…
Anh và Cao Thần đi tới dưới lầu ký túc xá thì gặp cô và bạn cùng phòng. Anh nắm chặt tay, điều chỉnh hô hấp, nhưng khi bắt gặp nụ cười ngọt ngào xán lạn như sao của cô dành cho Cao Thần, đột nhiên, những câu nói đã chuẩn bị cả dọc đường đã biết mất tăm.
Anh nên nói cái gì?
Có phải là nên tự giới thiệu trước? Đối với cô, mình chỉ là bạn cùng phòng của Cao Thần mà thôi. Giống như hiện tại, rõ ràng anh và Cao Thần đứng cạnh nhau, nhưng cô căn bản không nhìn thấy mình.
Lòng anh chậm rãi lắng xuống, vừa chua xót vừa đau đớn.
Anh là bạn thân của Cao Thần, nếu như tỏ tình, sợ rằng cô sẽ vừa kinh ngạc vừa lúng túng đi.
Anh nhếch nhếch khóe miệng, nghe được tiếng trái tim mình tan nát.
Cần gì? Nếu cô căn bản không thấy mình, sao phải khiến cô khó xử?
Vì vậy, anh cúi đầu, lùi ra sau một bước, buồn bã xoay người.
Dường như cô vẫn đứng tại chỗ, vừa chìa tay là có thể chạm tới, nhưng anh biết, thật ra đó là cự ly xa không thể với tới, thì ra mình đã cách cô ngày càng xa rồi…
Không quá vài ngày, anh nghe nói cô đã tiếp nhận Cao Thần rồi. Anh cười cười, nhưng miệng lại tràn ngập vị đắng chát. Hai mươi tuổi, anh đã nếm tới đau đớn và khắc khoải tình yêu khó mà nói nên lời.
Không muốn cô khó xử, cho nên, anh chọn lựa ăn nói cẩn thận. Không muốn khiến Cao Thần hiểu lầm, cho nên, anh yên lặng rời xa, không muốn lấy thân phận bạn của Cao Thần tiếp tục đối mặt với cô.
Anh nghĩ, chỉ cần cô hạnh phúc là tốt rồi. Ở bên người yêu dấu, cô mới có thể cười rực rỡ như vậy. Những điều này, anh không cho được.
Về sau, anh ra nước Anh một mình, đơn giản là thỉnh thoảng nghe cô nhắc tới muốn đi khi còn trẻ.
Khi một mình mờ mịt lang thang trên phố nước Anh, anh nhìn những người nước ngoài xa lạ nơi đất khách, đáy lòng nghĩ: thật tốt, cô theo Cao Thần tới thành phố S rồi, cô đang nỗ lực chấp nhất vì tình yêu của bản thân! Cô rất hạnh phúc đi!
Anh khẽ mỉm cười, nhìn người đến người đi trên đường, đáy lòng hoảng hốt và đau nhức.
Nhớ nhung, rất đắng, những cũng rất ngọt…
Anh nghĩ, mất đi cô, anh còn có rất nhiều.
Anh có người nhà, có bạn bè, có học sinh, còn có nhiều hồi ức như vậy.
Cho nên, dù là từ nay về sau không còn cơ hội gặp mặt, một mình anh cũng có thể sống rất tốt.
Đã nhiều năm, mỗi ngày trong giấc mộng, anh đều có thể trông thấy trời thu năm lớp mười ấy, cô gái tóc đen váy đen kia, một thoáng ngoảnh đầu lại đã có thể khiến anh ngừng thở!
Mãi đến một ngày Phạm Ý Mân gọi điện thoại tới. Anh đờ đẫn, như quay về tới năm lớp mười ấy, tim đập đập hẫng một nhịp, người hoảng hốt, như là không thể chạm chân xuống đất rồi.
Nhiều năm như vậy, một mình anh trôi giạt ở nước Anh, bởi vì, nơi này, đã từng ở trong giấc mơ xưa của cô, đây là một chút liên quan tới cô, thứ duy nhất anh có thể bắt được, anh có thể sở hữu, giấc mơ xưa cũ của cô…
Nhưng hôm nay, còn có ý nghĩa gì?
Anh thế mới biết, thế giới của anh có thể rất lớn, nhưng trái tim anh, rất nhỏ rất nhỏ, bên trong chỉ chứa một mình cô…
Mà trái tim đó, đã sớm đánh mất vào trời thu năm lớp mười ấy, cũng không thể tìm về. Mấy năm nay, trái tim anh, chỉ còn lại một cái xác trống rỗng, hôm nay, ngay cả cái xác này, cũng tan thành bụi phấn…
Ngày đó, anh cũng không biết mình từ trường học trở về nơi ở như thế nào. Anh chỉ cảm thấy lạnh, cái lạnh kín bầu trời, khắp mặt đất, như nước biển bao phủ lấy anh, mà anh mờ mịt thất thểu, cuối cùng không muốn giãy dụa…
Anh thuận lợi mua được vé máy bay về nước nhanh nhất, loại gấp rút này gần như muốn cắn nuốt anh. Nhưng anh cầm vé máy bay, đứng trong đại sảnh sân bay rộng lớn, lại vô cùng mờ mịt.
Anh muốn về nước, nhưng người kia, đã mất…
Xuống máy bay, anh nóng ruột lên xe, mấy ngày liền không ngủ, nhưng anh chỉ lo lắng ngay cả gặp mặt cô lần cuối mình cũng không kịp tới. Quả nhiên, chờ anh chạy tới, chỉ có bức ảnh chụp nụ cười tươi đẹp kia trên tấm bia mộ, vẫn cởi mở cười tươi với anh.
Anh, vẫn luôn tới quá muộn…
Anh suy sụp ngã xuống trước bia mộ, nhẹ chạm lên tấm bia mộ lãnh lẽo, hai tay dịu dàng xoa xoa tấm bia, nước mắt nóng hổi tuôn xuống theo gương mặt anh, thẩm thấu xuống dưới tấm bia mộ.
Phía dưới có cô gái xinh đẹp, tao nhã, đáng yêu, đã ở trong lòng anh mười chín năm kia đang nằm, cô tên là, Cố Hàm Ninh…
“Cố Hàm Ninh… Hàm Ninh…” Anh nhẹ giọng gọi, cái tên anh nhớ thương sâu tận đáy lòng đã rất nhiều năm không dám thốt ra, trúc trắc như vậy, rồi lại quen thuộc như thế.
Cố Hàm Ninh, nếu như, giờ anh chết đi, trên đường xuống suối vàng, anh còn có thể theo đuổi em không…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.