Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 402: Chưa chắc ai chết trong tay ai
Vân Vô Song
25/09/2022
Trong lòng ba người Cố Vũ Tùng đồng loạt dâng lên dự cảm xấu.
Lục Minh Hạo dè dặt hỏi: “Cô ta đã nói gì?”
Tưởng Tử Hàn khẽ hừ một tiếng rồi dựa vào sô pha, khoanh tay trước ngực rồi lạnh nhạt nói: “Cô ấy nói với tôi là các cậu có thành kiến với cô ấy, vì để bài xích cô ấy mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Còn nói các cậu đã từng dùng thủ đoạn thế này để chia rẽ tình cảm của chúng tôi. Vốn dĩ tôi không tin. Nhưng mà…”
Anh thoáng nhìn những tài liệu ở trên bàn trà: “Không ngờ lại bị vả mặt nhanh đến vậy, các cậu là anh em tốt của tôi mà lại khiến tôi thất vọng quá đấy!”
“Không phải vậy đâu anh Hàn…”
Cố Vũ Tùng lo sốt vó: “Bọn em là người thế nào, chẳng lẽ anh không biết rõ sao? Chúng em lại là loại người so đo từng tí, tùy tiện gây khó dễ với phụ nữ chắc? Chúng em cố ý nhắm vào Sở Thu Khánh để làm gì?”
Sự mỉa mai trong mắt Tưởng Tử Hàn càng nhiều hơn: “Đúng vậy, để làm gì? Tôi cũng muốn biết đây.”
Biểu cảm của anh lạnh nhạt: “Hoặc là các cậu nói thẳng cho tôi biết đi, Tống Hân Nghiên cho các người bao nhiêu lợi ích để các người móc tim móc phổi giúp cô ta như thế? À, suýt nữa tôi quên mất, cô của Tống Hân Nghiên là Tống Thanh Hoa đúng không?”
Ba người Cố Vũ Tùng kinh hãi.
Bà cha nó, chuyện này liên quan gì đến Tống Thanh Hoa!
Không phải!
Điều quan trọng là, anh em với nhau, sao anh lại hiểu lầm họ như vậy!
Cố Vũ Tùng nổi giận đùng đùng, than thở thấp giọng mỉa mai với Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Sở Thu Khánh cũng có tài phết đấy.”
Tô Thần Nam phân tích theo hướng khách quan: “Không phải là cô ta có tài, mà là cô ta đã đoán trước được là chúng ta sẽ làm như vậy, cho nên đã mớm lời với Tử Hàn, tiêm phòng trước cho anh ấy.”
Lục Minh Hạo gật đầu: “Đi sai một nước cờ rồi. Giờ thành ra như vậy, nhìn lại chuyện này, chẳng khác nào chúng ta đang châm ngòi chia rẽ. ”
Ba người đồng loạt im lặng.
“Không được, chúng ta không thể gánh cái tội này!”
Cố Vũ Tùng bất mãn “hừ” một tiếng rồi đứng dậy: “Anh Hàn, những gì bọn em đã nói đều là thật. Nếu anh không tin thì có thể tự mình điều tra xem bọn em nói dối hay Sở Thu Khánh nói dối!”
“Lão Tưởng, em chưa từng quản bất cứ chuyện gì của anh em, nhưng lần này…”
“Được rồi.” Tô Thần Nam lạnh nhạt ngắt lời hai người: “Đừng giải thích nữa.”
“Nhưng…” Cố Vũ Tùng còn muốn nói tiếp.
Tô Thần Nam nhìn Tưởng Tử Hàn rồi lạnh nhạt nói: “Tử Hàn không tin.”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ đã khiến Cố Vũ Tùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tô Thần Nam dọn dẹp những tài liệu rơi lả tả trên bàn lại rồi ném vào thùng rác, hờ hững nói: “Thật ra anh yêu Sở Thu Khánh hay yêu Tống Hân Nghiên đều không ảnh hưởng đến anh em bọn tôi. Suy cho cùng, người ở chung một nhà với cô ta cả đời cũng không phải chúng tôi. Tử Hàn, nếu người mà anh yêu thật lòng chính là Sở Thu Khánh…”
Anh ta ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Tôi ủng hộ anh.”
Chỉ có điều, Tống Hân Nghiên sẽ rất đáng thương.
Tưởng Tử Hàn bỗng dưng lại thấy tức giận: “Các cậu đang lấy lui làm tiến?”
Anh tức đến mức bật cười: “Đường đường là cậu ấm của tứ đại tài phiệt ở thủ đô mà lại bị một người phụ nữ uy hiếp hết cả đám! Các cậu đúng là anh em tốt của tôi đấy!”
Anh căm tức nhìn ba người Cố Vũ Tùng, lên tiếng cảnh cáo: “Chuyện hôm nay chấm dứt tại đây, tốt nhất đừng xảy ra lần thứ hai! Các cậu không đuổi được Tống Hân Nghiên thì tôi tự đuổi!”
Anh tức giận đứng dậy, đóng sầm cửa rời đi.
Chúc Minh Đức vẫn đứng nép bên cạnh cửa không dám lên tiếng, vội vàng gật đầu với ba người bên trong rồi túa mồ hôi lạnh đi theo.
“Đệch!”
Cố Vũ Tùng đạp thùng rác bên cạnh một cú.
Những trang giấy được anh em họ chuẩn bị tỉ mỉ mấy hôm đều bay tán loạn khắp cả phòng.
“Anh ấy bị mất trí nhớ con khỉ gì? Má nó, đầu bị cửa kẹp thì có! Có thể mất trí nhớ thành thế này sao? Đậu! Đã mất trí đến mức này rồi thì sao anh ấy không quên cả mình luôn đi!”
Thùng rác bị đá đổ, Tô Thần Nam cũng không quan tâm nữa, anh ta thở dài dựa vào sô pha, trầm ngâm nói: “Anh ấy là bệnh nhân, cũng là người đáng thương nhất. Hiện giờ anh ấy tàn nhẫn và ghét Tống Hân Nghiên, chờ tương lai khỏe lại, anh ấy sẽ vô cùng đau lòng và tự trách.”
Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo im lặng.
Lục Minh Hạo hỏi: “Vậy chúng ta làm gì tiếp theo đây? Mặc kệ à?”
“Không, vẫn phải quản thôi.” Tô Thần Nam nói: “Ngoài mặt chúng ta đồng ý với anh ấy, giúp anh ấy. Nhưng sau lưng thì chuyện gì nên làm vẫn cứ làm. Cần phải khuyên nhủ, an ủi Tống Hân Nghiên nhiều hơn mới được.”
“Bà nhà nó! Toàn chuyện quái gì thế này!”
Cố Vũ Tùng vuốt mặt.
Tống Hân Nghiên là bạn thân của Khương Thu Mộc.
Nếu anh ta thật sự giúp anh Hàn làm gì đó với Tống Hân Nghiên, dù chỉ giả vờ thôi nhưng cũng đủ khiến Khương Thu Mộc hận anh ta rồi…
Cố Vũ Tùng nhìn Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy lạ à? Anh Hàn lại mất trí nhớ về Tống Hân Nghiên. Chỉ cần chuyện liên quan đến cô ấy, anh ấy không quên thì cũng nhớ nhầm, điều bình thường cuối cùng còn sót lại chỉ toàn là căm hận và chán ghét. Cho dù tôi không học khoa thần kinh nhưng nghiên cứu y học nhiều năm như thế, tuy chưa từng gặp nhưng cũng được nghe về đủ loại bệnh kỳ quái. Còn căn bệnh của anh ấy thì tôi mới nghe lần đầu. Không có bất kỳ căn cứ nào cả, khiến người ta bất lực bó tay vô cùng.”
Lục Minh Hạo xòe hai tay ra: “Đừng hỏi tôi! Dù có hỏi tôi thì tôi cũng chỉ cảm thấy do lúc trước quan tâm quá mức, nên sau khi đầu óc bị tổn thương sẽ khiến bản thân làm tổn thương người mình quan tâm nhất.”
Cố Vũ Tùng như nghe chuyện nghìn lẻ một đêm: “Lời giải thích này chỉ để an ủi Tống Hân Nghiên thôi, dù sao tôi vẫn không tin!”
Tô Thần Nam khẽ giọng nói: “Nếu đã hết cách thì chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi. Chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta chịu oan ức một chút vậy, Tử Hàn hiểu lầm thì cứ mặc anh ấy. Nhưng mà lần này có khi chúng ta có lòng tốt lại biến thành chuyện xấu rồi, không những không giúp được Tống Hân Nghiên mà thậm chí còn khiến Tử Hàn càng hận cô ấy hơn.”
Lục Minh Hạo chấn động: “Không lẽ lão Tưởng thật sự tự ra tay với Tống Hân Nghiên đó chứ?”
Lòng Cố Vũ Tùng loạn tùng phèo.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy khả năng này rất lớn.
Nhưng mà…
Anh ta nghiền ngẫm nhếch môi: “Chuyện khác tôi không dám nói, nhưng nếu anh Hàn thật sự tự mình ra tay, tới lúc đối mặt chính diện với Tống Hân Nghiên thì chưa chắc ai sẽ chết trong tay ai đâu. Tống Hân Nghiên không phải loại phụ nữ yếu đuối.”
Mà ngược lại cô còn ghim dao găm vào tim chẳng hạn, tính tình mạnh mẽ ra tay thâm hậu, đâm chỉ có chuẩn.
Tô Thần Nam đánh mắt nhìn hai người, trầm giọng nhắc nhở: “Bất kể thế nào vẫn phải cho người túc trực bên cạnh Tống Hân Nghiên, bảo vệ cô ấy thật tốt trong khoảng thời gian này. Nếu nói thẳng với Tử Hàn vô dụng, vậy chỉ đành để tự anh ấy từ từ suy nghĩ.”
Ba người bàn bạc đâu vào đấy rồi rời đi làm việc của mình.
…
Hôm sau.
Tống Hân Nghiên có mặt trong phòng làm việc của Dạ Vũ Đình.
Biết cô sắp đến, hôm nay Dạ Vũ Đình ăn diện rất có tinh thần, anh ta khoác bộ đồ vest lên người, quần áo thẳng thớm không có một nếp nhăn, tóc tai chải ngược ra sau làm cái trán trơn bóng đầy đặn lộ ra, trông vừa đẹp trai vừa thành thục.
Anh ta nâng tách cà phê do tự tay mình pha cho Tống Hân Nghiên: “Nếm thử xem, anh cố tình học vì em đấy.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy nhưng không hề cảm động.
Cô nhìn về phía Dạ Nhất.
Dạ Nhất sửng sốt, hiểu chuyện lui ra ngoài.
Trong phòng làm việc bỗng chốc chỉ còn Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình.
Lúc này Tống Hân Nghiên mới đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng mặt: “Anh không muốn ly hôn đúng không?”
Gương mặt của Dạ Vũ Đình hiện lên vẻ si mê, lại tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: “Hân Nghiên, từ đầu tới cuối anh chưa từng muốn ly hôn với em. Anh đã nói rồi, có thể mục đích ban đầu của anh không mấy đơn thuần, nhưng sau đó anh thật sự bị em cuốn hút và yêu em. Em và Nam Mặc Tầm vốn là hai người khác nhau, sao anh có thể…”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007
Lục Minh Hạo dè dặt hỏi: “Cô ta đã nói gì?”
Tưởng Tử Hàn khẽ hừ một tiếng rồi dựa vào sô pha, khoanh tay trước ngực rồi lạnh nhạt nói: “Cô ấy nói với tôi là các cậu có thành kiến với cô ấy, vì để bài xích cô ấy mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Còn nói các cậu đã từng dùng thủ đoạn thế này để chia rẽ tình cảm của chúng tôi. Vốn dĩ tôi không tin. Nhưng mà…”
Anh thoáng nhìn những tài liệu ở trên bàn trà: “Không ngờ lại bị vả mặt nhanh đến vậy, các cậu là anh em tốt của tôi mà lại khiến tôi thất vọng quá đấy!”
“Không phải vậy đâu anh Hàn…”
Cố Vũ Tùng lo sốt vó: “Bọn em là người thế nào, chẳng lẽ anh không biết rõ sao? Chúng em lại là loại người so đo từng tí, tùy tiện gây khó dễ với phụ nữ chắc? Chúng em cố ý nhắm vào Sở Thu Khánh để làm gì?”
Sự mỉa mai trong mắt Tưởng Tử Hàn càng nhiều hơn: “Đúng vậy, để làm gì? Tôi cũng muốn biết đây.”
Biểu cảm của anh lạnh nhạt: “Hoặc là các cậu nói thẳng cho tôi biết đi, Tống Hân Nghiên cho các người bao nhiêu lợi ích để các người móc tim móc phổi giúp cô ta như thế? À, suýt nữa tôi quên mất, cô của Tống Hân Nghiên là Tống Thanh Hoa đúng không?”
Ba người Cố Vũ Tùng kinh hãi.
Bà cha nó, chuyện này liên quan gì đến Tống Thanh Hoa!
Không phải!
Điều quan trọng là, anh em với nhau, sao anh lại hiểu lầm họ như vậy!
Cố Vũ Tùng nổi giận đùng đùng, than thở thấp giọng mỉa mai với Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Sở Thu Khánh cũng có tài phết đấy.”
Tô Thần Nam phân tích theo hướng khách quan: “Không phải là cô ta có tài, mà là cô ta đã đoán trước được là chúng ta sẽ làm như vậy, cho nên đã mớm lời với Tử Hàn, tiêm phòng trước cho anh ấy.”
Lục Minh Hạo gật đầu: “Đi sai một nước cờ rồi. Giờ thành ra như vậy, nhìn lại chuyện này, chẳng khác nào chúng ta đang châm ngòi chia rẽ. ”
Ba người đồng loạt im lặng.
“Không được, chúng ta không thể gánh cái tội này!”
Cố Vũ Tùng bất mãn “hừ” một tiếng rồi đứng dậy: “Anh Hàn, những gì bọn em đã nói đều là thật. Nếu anh không tin thì có thể tự mình điều tra xem bọn em nói dối hay Sở Thu Khánh nói dối!”
“Lão Tưởng, em chưa từng quản bất cứ chuyện gì của anh em, nhưng lần này…”
“Được rồi.” Tô Thần Nam lạnh nhạt ngắt lời hai người: “Đừng giải thích nữa.”
“Nhưng…” Cố Vũ Tùng còn muốn nói tiếp.
Tô Thần Nam nhìn Tưởng Tử Hàn rồi lạnh nhạt nói: “Tử Hàn không tin.”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ đã khiến Cố Vũ Tùng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tô Thần Nam dọn dẹp những tài liệu rơi lả tả trên bàn lại rồi ném vào thùng rác, hờ hững nói: “Thật ra anh yêu Sở Thu Khánh hay yêu Tống Hân Nghiên đều không ảnh hưởng đến anh em bọn tôi. Suy cho cùng, người ở chung một nhà với cô ta cả đời cũng không phải chúng tôi. Tử Hàn, nếu người mà anh yêu thật lòng chính là Sở Thu Khánh…”
Anh ta ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Tôi ủng hộ anh.”
Chỉ có điều, Tống Hân Nghiên sẽ rất đáng thương.
Tưởng Tử Hàn bỗng dưng lại thấy tức giận: “Các cậu đang lấy lui làm tiến?”
Anh tức đến mức bật cười: “Đường đường là cậu ấm của tứ đại tài phiệt ở thủ đô mà lại bị một người phụ nữ uy hiếp hết cả đám! Các cậu đúng là anh em tốt của tôi đấy!”
Anh căm tức nhìn ba người Cố Vũ Tùng, lên tiếng cảnh cáo: “Chuyện hôm nay chấm dứt tại đây, tốt nhất đừng xảy ra lần thứ hai! Các cậu không đuổi được Tống Hân Nghiên thì tôi tự đuổi!”
Anh tức giận đứng dậy, đóng sầm cửa rời đi.
Chúc Minh Đức vẫn đứng nép bên cạnh cửa không dám lên tiếng, vội vàng gật đầu với ba người bên trong rồi túa mồ hôi lạnh đi theo.
“Đệch!”
Cố Vũ Tùng đạp thùng rác bên cạnh một cú.
Những trang giấy được anh em họ chuẩn bị tỉ mỉ mấy hôm đều bay tán loạn khắp cả phòng.
“Anh ấy bị mất trí nhớ con khỉ gì? Má nó, đầu bị cửa kẹp thì có! Có thể mất trí nhớ thành thế này sao? Đậu! Đã mất trí đến mức này rồi thì sao anh ấy không quên cả mình luôn đi!”
Thùng rác bị đá đổ, Tô Thần Nam cũng không quan tâm nữa, anh ta thở dài dựa vào sô pha, trầm ngâm nói: “Anh ấy là bệnh nhân, cũng là người đáng thương nhất. Hiện giờ anh ấy tàn nhẫn và ghét Tống Hân Nghiên, chờ tương lai khỏe lại, anh ấy sẽ vô cùng đau lòng và tự trách.”
Cố Vũ Tùng và Lục Minh Hạo im lặng.
Lục Minh Hạo hỏi: “Vậy chúng ta làm gì tiếp theo đây? Mặc kệ à?”
“Không, vẫn phải quản thôi.” Tô Thần Nam nói: “Ngoài mặt chúng ta đồng ý với anh ấy, giúp anh ấy. Nhưng sau lưng thì chuyện gì nên làm vẫn cứ làm. Cần phải khuyên nhủ, an ủi Tống Hân Nghiên nhiều hơn mới được.”
“Bà nhà nó! Toàn chuyện quái gì thế này!”
Cố Vũ Tùng vuốt mặt.
Tống Hân Nghiên là bạn thân của Khương Thu Mộc.
Nếu anh ta thật sự giúp anh Hàn làm gì đó với Tống Hân Nghiên, dù chỉ giả vờ thôi nhưng cũng đủ khiến Khương Thu Mộc hận anh ta rồi…
Cố Vũ Tùng nhìn Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Chẳng lẽ các cậu không cảm thấy lạ à? Anh Hàn lại mất trí nhớ về Tống Hân Nghiên. Chỉ cần chuyện liên quan đến cô ấy, anh ấy không quên thì cũng nhớ nhầm, điều bình thường cuối cùng còn sót lại chỉ toàn là căm hận và chán ghét. Cho dù tôi không học khoa thần kinh nhưng nghiên cứu y học nhiều năm như thế, tuy chưa từng gặp nhưng cũng được nghe về đủ loại bệnh kỳ quái. Còn căn bệnh của anh ấy thì tôi mới nghe lần đầu. Không có bất kỳ căn cứ nào cả, khiến người ta bất lực bó tay vô cùng.”
Lục Minh Hạo xòe hai tay ra: “Đừng hỏi tôi! Dù có hỏi tôi thì tôi cũng chỉ cảm thấy do lúc trước quan tâm quá mức, nên sau khi đầu óc bị tổn thương sẽ khiến bản thân làm tổn thương người mình quan tâm nhất.”
Cố Vũ Tùng như nghe chuyện nghìn lẻ một đêm: “Lời giải thích này chỉ để an ủi Tống Hân Nghiên thôi, dù sao tôi vẫn không tin!”
Tô Thần Nam khẽ giọng nói: “Nếu đã hết cách thì chỉ đành thuận theo tự nhiên thôi. Chuyện này kết thúc ở đây, chúng ta chịu oan ức một chút vậy, Tử Hàn hiểu lầm thì cứ mặc anh ấy. Nhưng mà lần này có khi chúng ta có lòng tốt lại biến thành chuyện xấu rồi, không những không giúp được Tống Hân Nghiên mà thậm chí còn khiến Tử Hàn càng hận cô ấy hơn.”
Lục Minh Hạo chấn động: “Không lẽ lão Tưởng thật sự tự ra tay với Tống Hân Nghiên đó chứ?”
Lòng Cố Vũ Tùng loạn tùng phèo.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy khả năng này rất lớn.
Nhưng mà…
Anh ta nghiền ngẫm nhếch môi: “Chuyện khác tôi không dám nói, nhưng nếu anh Hàn thật sự tự mình ra tay, tới lúc đối mặt chính diện với Tống Hân Nghiên thì chưa chắc ai sẽ chết trong tay ai đâu. Tống Hân Nghiên không phải loại phụ nữ yếu đuối.”
Mà ngược lại cô còn ghim dao găm vào tim chẳng hạn, tính tình mạnh mẽ ra tay thâm hậu, đâm chỉ có chuẩn.
Tô Thần Nam đánh mắt nhìn hai người, trầm giọng nhắc nhở: “Bất kể thế nào vẫn phải cho người túc trực bên cạnh Tống Hân Nghiên, bảo vệ cô ấy thật tốt trong khoảng thời gian này. Nếu nói thẳng với Tử Hàn vô dụng, vậy chỉ đành để tự anh ấy từ từ suy nghĩ.”
Ba người bàn bạc đâu vào đấy rồi rời đi làm việc của mình.
…
Hôm sau.
Tống Hân Nghiên có mặt trong phòng làm việc của Dạ Vũ Đình.
Biết cô sắp đến, hôm nay Dạ Vũ Đình ăn diện rất có tinh thần, anh ta khoác bộ đồ vest lên người, quần áo thẳng thớm không có một nếp nhăn, tóc tai chải ngược ra sau làm cái trán trơn bóng đầy đặn lộ ra, trông vừa đẹp trai vừa thành thục.
Anh ta nâng tách cà phê do tự tay mình pha cho Tống Hân Nghiên: “Nếm thử xem, anh cố tình học vì em đấy.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy nhưng không hề cảm động.
Cô nhìn về phía Dạ Nhất.
Dạ Nhất sửng sốt, hiểu chuyện lui ra ngoài.
Trong phòng làm việc bỗng chốc chỉ còn Tống Hân Nghiên và Dạ Vũ Đình.
Lúc này Tống Hân Nghiên mới đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng mặt: “Anh không muốn ly hôn đúng không?”
Gương mặt của Dạ Vũ Đình hiện lên vẻ si mê, lại tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: “Hân Nghiên, từ đầu tới cuối anh chưa từng muốn ly hôn với em. Anh đã nói rồi, có thể mục đích ban đầu của anh không mấy đơn thuần, nhưng sau đó anh thật sự bị em cuốn hút và yêu em. Em và Nam Mặc Tầm vốn là hai người khác nhau, sao anh có thể…”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.