Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 334: Cố vũ tùng nói hết với cô
Vân Vô Song
12/09/2022
Khương Thu Mộc nhận lấy ly nước uống ừng ực mấy ngụm mới xua tan vị đắng trong miệng.
Cố Vũ Tùng hoàn hồn, nhìn những viên thuốc bị nôn ra dưới đất, anh ta ấm ức lại bất lực: “Không uống được thì không uống, dữ dằn như thế làm cái gì?”
Anh ta thở dài, đỡ cô ấy nằm xuống giường: “Thôi bỏ đi, chút tỉnh lại rồi uống sau, dù sao truyền dịch cũng giống nhau…”
Cố Vũ Tùng lại đo nhiệt độ cho Khương Thu Mộc, vẫn còn hơi nóng, nhưng không nghiêm trọng mấy.
Anh ta cũng yên tâm: “Cơ thể đã hạ nhiệt, nếu không bị sốt trở lại thì sẽ không sao nữa.”
Tống Hân Nghiên lặng lẽ quan sát Cố Vũ Tùng.
Cậu Cố đã quen chỉ tay năm ngón, đoán chừng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ăn đòn lần nào, lúc này một bên mặt in dấu bàn tay, trông mắc cười vô cùng.
Tống Hân Nghiên cũng cười thật, nhưng nụ cười rất nhanh đã biến mất.
Cố Vũ Tùng cẩn thận đắp chăn cho Khương Thu Mộc rồi dặn dò cô ấy nếu cảm thấy không thoải mái phải gọi ngay cho bác sĩ.
Tống Hân Nghiên dần phân tâm, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Tưởng Tử Hàn.
Khi cô ốm, anh cũng cẩn thận canh giữ trước giường bệnh của cô.
Tống Hân Nghiên bỗng nhiên cảm thấy bức bách, trái tim co thắt mạnh, rất khó chịu.
Khương Thu Mộc đã ngủ tiếp lần nữa.
Cố Vũ Tùng nhìn cô ấy một lúc rồi quay lại nói với Tống Hân Nghiên đang ngẩn người: “Chị dâu, mai chị phải đi làm đúng không? Tôi sẽ phái người đưa chị về.”
Tống Hân Nghiên hoàn hồn rồi lắc đầu: “Không cần đâu, lỡ như đêm nay Đầu Gỗ tỉnh dậy muốn đi vệ sinh thì tôi giúp sẽ tiện hơn.”
Suy nghĩ một hồi, cô cười nói với Cố Vũ Tùng: “Nếu cậu thực sự muốn giúp, sáng mai tới thay ca cho tôi. Ban ngày có nhiều y tá, cậu là con trai nên không tiện, Đầu Gỗ có thể gọi y tá, tôi cũng có thể yên tâm đi làm.”
Cũng không biết có phải câu nói lúc nãy của Tống Hân Nghiên đã có tác dụng rồi hay không, mà lần này Cố Vũ Tùng không kiên trì nữa.
Anh ta gật đầu: “Được.”
Bước tới cửa, anh ta dừng bước chân và ngoảnh đầu lại, do dự một hồi mới nói: “Anh Hàn gần đây mất ăn mất ngủ vì chuyện của chị, tâm trạng anh ấy rất tệ. Dạo gần đây, đừng nói mấy người trong công ty anh ấy, ngay cả tôi và lão Lục lão Tô cũng phải nhìn sắc mặt anh ấy mà sống.”
Cố Vũ Tùng thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng đó không phải là kết quả anh Hàn muốn. Nguyên nhân anh ấy ly hôn với chị hồi đó một mặt là vì tâm trạng chị rất kích động, anh ấy muốn trấn an chị, mặt khác là để xoa dịu ba anh ấy. Nhưng từ đầu đến cuối anh ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với Sở Thu Khánh, cho nên sau này anh ấy mới làm giấy kết hôn giả, tất cả là để lừa Sở Thu Khánh và mẹ anh ấy. Hơn nữa, dù cho bà Mộ và Sở Thu Khánh có quậy đến mức nào, anh ấy cũng kiên quyết không tổ chức đám cưới…”
Tống Hân Nghiên vẫn bình thản, ánh mắt và giọng điệu không chút xao động: “Vậy thì sao?”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Chị dâu, hồi đó anh Hàn buông tay để chị ra đi là bởi vì anh ấy cảm thấy chị sẽ không rời bỏ anh ấy và kết hôn với Dạ Vũ Đình. Lúc đó, anh ấy chỉ muốn cho chị thời gian để hai người bình tĩnh lại, nhưng anh ấy quá tự tin, cứ ngỡ chị vẫn là của anh ấy, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại từng bước phát triển đến ngày hôm nay…”
Anh ta cười tự giễu: “Tôi quen biết anh ấy mười mấy năm, nhưng chưa từng thấy anh ấy để ý tới bất kỳ người phụ nữ nào… Không, phải nói là anh ấy chưa từng để ý đến một người, một sinh vật hay một thứ gì cả, chuyện gì cũng tự lực cánh sinh, cất giữ và bảo vệ cẩn thận. Dù cho năm đó biết được bệnh tình của Minh Trúc, anh ấy cũng bình tĩnh hơn so với chuyện xảy ra với chị.”
“Có lẽ chị không biết, vì để trả thù cho chị, anh ấy đã dùng con dao mổ yêu thích của mình để trừng trị Dạ Vũ Đình, Dạ Vũ Đình biến thành dạng gì chắc chị cũng biết rồi! Sau khi biết Tống Thanh Hoa ức hiếp chị, đêm đó anh ấy đã hẹn Tống Thanh Hoa ra ngoài, đổ mười chai rượu trắng và một nồi lẩu siêu cay đến biến thái vào bụng Tống Thanh Hoa, khiến bà ta suýt bị hành hạ đến chết. Nếu không phải được đưa đến bệnh viện kịp thời, e rằng bà ta đã không qua khỏi… Tôi chưa từng thấy anh ấy bối rối như vậy bao giờ, vì chị, ngay cả con dao mổ anh ấy yêu thích nhất có dính máu anh ấy cũng không tiếc.”
Tống Hân Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái lần cô bị cảnh sát giả bắt, con dao mổ trong tay anh lúc đi vào thì màu trắng, lúc ra lại là màu đỏ.
Anh thật sự tức giận đến thế sao?
Cố Vũ Tùng thở dài: “Chị dâu, chị đừng cãi cọ với anh ấy nữa, cũng đừng nghi ngờ thành ý và sự quan tâm của anh ấy đối với chị. Nếu chị thật sự tức giận thì cứ nói thẳng với anh ấy, có thù thì cũng báo thù ngay tại chỗ, giết người không dao mới là dày vò nhất. Hai người hành hạ nhau như vậy không thấy mệt mỏi không thấy đau khổ hay sao?”
Tống Hân Nghiên nhìn Cố Vũ Tùng với tâm trạng phức tạp.
Anh ta là bạn thân chí cốt của Tưởng Tử Hàn, nhưng với mình cùng lắm chỉ có thể coi là người quen.
Mấy lời tri kỷ này không đến lượt anh ta nói.
Cô rất ngạc nhiên khi hôm nay anh ta nói nhiều điều về Tưởng Tử Hàn trước mặt mình như vậy.
Cô kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu Cố, cậu nói những lời này với tôi thật sự khiến tôi rất bất ngờ, nhưng tình cảm giống như uống nước vậy, nóng lạnh tự người biết lấy. Tôi đã từng trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại, dù nội tâm có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng được sự hao mòn này. Tôi không ngu cũng chẳng ngốc, tôi biết dùng trái tim mình để cảm nhận được một người có thật lòng với tôi hay không.”
Cô nhếch môi: “Nếu có thể, xin cậu giúp tôi nhắn lại với Tưởng Tử Hàn một câu. Bây giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh, yên ổn làm việc, ở bên người thân, tạm thời không nghĩ tới chuyện khác. Nếu anh ấy thực sự tôn trọng tôi thì xin anh ấy đừng quấy rầy đến tôi nữa.”
Lời này thật bình thản và lạnh lùng
Cố Vũ Tùng thương cho người anh em của mình, anh ta cũng không nói gì thêm nữa: “Ngày mai tôi sẽ đến thay cho chị, chị nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong thì đóng cửa rời đi.
Tống Hân Nghiên bỗng thấy bối rối.
Cô đến bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn màn đêm bên ngoài hồi lâu, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Tại sao bọn họ lại đi đến cục diện như ngày hôm nay?
Dù rất muốn quay lại nhưng không có đường quay lại nữa rồi…
“Ding dong!”
Âm thanh tin nhắn tới của Zalo kéo cô trở về thực tại.
Tống Hân Nghiên lau nước mắt, quay lại giường bệnh cầm điện thoại lên xem.
Là tin nhắn của Tống Thanh Hoa.
‘Trích chút thời gian gặp nhau đi, tôi nghĩ chắc cô đã điều tra ra được tên Thẩm Hoài Ngưng không phải là tên thật của mẹ cô, nếu muốn biết thêm, hãy đến gặp tôi.’
Tống Hân Nghiên nhìn tin nhắn Zalo rồi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhấp vào khung trả lời…
Phòng bệnh bệnh viện Thành Song.
Điện thoại của Tống Thanh Hoa kêu lên “ding dong”.
Lưu Thái mở ra xem: “Tống Hân Nghiên hồi âm.”
Anh ta đưa điện thoại cho Tống Thanh Hoa.
‘Bà cảm thấy tôi sẽ tin những gì bà nói sao? Nói thật, lòng tin của tôi đối với bà bây giờ đã trở thành con số âm. Chưa kể là bà đang lừa tôi, dù cho bà có thật sự đưa kẻ giết người đến quỳ gối trước mặt tôi nhận lỗi, tôi cũng không tin!’
Gương mặt Tống Thanh Hoa tức đến vặn vẹo: “Con chó này, dám lên mặt dạy đời tao sao!”
Những vết bỏng bị phồng nước trên miệng bà ta vẫn chưa lành, vết bỏng vỡ ra rất đau, tiếng mắng chửi cũng cứng nhắc và không rõ ràng.
Lưu Thái thấy bà ta bị đau nên nhanh chóng an ủi: “Tống tổng, bà đừng nóng giận vì loại người này, không đáng đâu. Đợi bà dưỡng thương xong rồi nghĩ cách trừng trị cô ta cũng không muộn.”
Tống Thanh Hoa hít thở sâu vài cái để nguôi ngoai cơn tức giận, sau khi nghĩ xong, bà ta cầm lấy cái bảng Lưu Thái đưa cho và viết lên đó ba chữ - Tưởng Diệc Sâm.
Dù sao thì Lưu Thái cũng là một thân tín bên cạnh Tống Thanh Hoa, anh ta nhìn xong liền hiểu ý của bà ta.
“Tôi sẽ đi liên lạc và bảo anh ta đến gặp bà ngay.”\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f
Cố Vũ Tùng hoàn hồn, nhìn những viên thuốc bị nôn ra dưới đất, anh ta ấm ức lại bất lực: “Không uống được thì không uống, dữ dằn như thế làm cái gì?”
Anh ta thở dài, đỡ cô ấy nằm xuống giường: “Thôi bỏ đi, chút tỉnh lại rồi uống sau, dù sao truyền dịch cũng giống nhau…”
Cố Vũ Tùng lại đo nhiệt độ cho Khương Thu Mộc, vẫn còn hơi nóng, nhưng không nghiêm trọng mấy.
Anh ta cũng yên tâm: “Cơ thể đã hạ nhiệt, nếu không bị sốt trở lại thì sẽ không sao nữa.”
Tống Hân Nghiên lặng lẽ quan sát Cố Vũ Tùng.
Cậu Cố đã quen chỉ tay năm ngón, đoán chừng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ăn đòn lần nào, lúc này một bên mặt in dấu bàn tay, trông mắc cười vô cùng.
Tống Hân Nghiên cũng cười thật, nhưng nụ cười rất nhanh đã biến mất.
Cố Vũ Tùng cẩn thận đắp chăn cho Khương Thu Mộc rồi dặn dò cô ấy nếu cảm thấy không thoải mái phải gọi ngay cho bác sĩ.
Tống Hân Nghiên dần phân tâm, trong đầu đột nhiên nghĩ đến Tưởng Tử Hàn.
Khi cô ốm, anh cũng cẩn thận canh giữ trước giường bệnh của cô.
Tống Hân Nghiên bỗng nhiên cảm thấy bức bách, trái tim co thắt mạnh, rất khó chịu.
Khương Thu Mộc đã ngủ tiếp lần nữa.
Cố Vũ Tùng nhìn cô ấy một lúc rồi quay lại nói với Tống Hân Nghiên đang ngẩn người: “Chị dâu, mai chị phải đi làm đúng không? Tôi sẽ phái người đưa chị về.”
Tống Hân Nghiên hoàn hồn rồi lắc đầu: “Không cần đâu, lỡ như đêm nay Đầu Gỗ tỉnh dậy muốn đi vệ sinh thì tôi giúp sẽ tiện hơn.”
Suy nghĩ một hồi, cô cười nói với Cố Vũ Tùng: “Nếu cậu thực sự muốn giúp, sáng mai tới thay ca cho tôi. Ban ngày có nhiều y tá, cậu là con trai nên không tiện, Đầu Gỗ có thể gọi y tá, tôi cũng có thể yên tâm đi làm.”
Cũng không biết có phải câu nói lúc nãy của Tống Hân Nghiên đã có tác dụng rồi hay không, mà lần này Cố Vũ Tùng không kiên trì nữa.
Anh ta gật đầu: “Được.”
Bước tới cửa, anh ta dừng bước chân và ngoảnh đầu lại, do dự một hồi mới nói: “Anh Hàn gần đây mất ăn mất ngủ vì chuyện của chị, tâm trạng anh ấy rất tệ. Dạo gần đây, đừng nói mấy người trong công ty anh ấy, ngay cả tôi và lão Lục lão Tô cũng phải nhìn sắc mặt anh ấy mà sống.”
Cố Vũ Tùng thu lại dáng vẻ cà lơ phất phơ: “Giữa hai người đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng đó không phải là kết quả anh Hàn muốn. Nguyên nhân anh ấy ly hôn với chị hồi đó một mặt là vì tâm trạng chị rất kích động, anh ấy muốn trấn an chị, mặt khác là để xoa dịu ba anh ấy. Nhưng từ đầu đến cuối anh ấy cũng chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với Sở Thu Khánh, cho nên sau này anh ấy mới làm giấy kết hôn giả, tất cả là để lừa Sở Thu Khánh và mẹ anh ấy. Hơn nữa, dù cho bà Mộ và Sở Thu Khánh có quậy đến mức nào, anh ấy cũng kiên quyết không tổ chức đám cưới…”
Tống Hân Nghiên vẫn bình thản, ánh mắt và giọng điệu không chút xao động: “Vậy thì sao?”
Cố Vũ Tùng thở dài: “Chị dâu, hồi đó anh Hàn buông tay để chị ra đi là bởi vì anh ấy cảm thấy chị sẽ không rời bỏ anh ấy và kết hôn với Dạ Vũ Đình. Lúc đó, anh ấy chỉ muốn cho chị thời gian để hai người bình tĩnh lại, nhưng anh ấy quá tự tin, cứ ngỡ chị vẫn là của anh ấy, chỉ là không ngờ mọi chuyện lại từng bước phát triển đến ngày hôm nay…”
Anh ta cười tự giễu: “Tôi quen biết anh ấy mười mấy năm, nhưng chưa từng thấy anh ấy để ý tới bất kỳ người phụ nữ nào… Không, phải nói là anh ấy chưa từng để ý đến một người, một sinh vật hay một thứ gì cả, chuyện gì cũng tự lực cánh sinh, cất giữ và bảo vệ cẩn thận. Dù cho năm đó biết được bệnh tình của Minh Trúc, anh ấy cũng bình tĩnh hơn so với chuyện xảy ra với chị.”
“Có lẽ chị không biết, vì để trả thù cho chị, anh ấy đã dùng con dao mổ yêu thích của mình để trừng trị Dạ Vũ Đình, Dạ Vũ Đình biến thành dạng gì chắc chị cũng biết rồi! Sau khi biết Tống Thanh Hoa ức hiếp chị, đêm đó anh ấy đã hẹn Tống Thanh Hoa ra ngoài, đổ mười chai rượu trắng và một nồi lẩu siêu cay đến biến thái vào bụng Tống Thanh Hoa, khiến bà ta suýt bị hành hạ đến chết. Nếu không phải được đưa đến bệnh viện kịp thời, e rằng bà ta đã không qua khỏi… Tôi chưa từng thấy anh ấy bối rối như vậy bao giờ, vì chị, ngay cả con dao mổ anh ấy yêu thích nhất có dính máu anh ấy cũng không tiếc.”
Tống Hân Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái lần cô bị cảnh sát giả bắt, con dao mổ trong tay anh lúc đi vào thì màu trắng, lúc ra lại là màu đỏ.
Anh thật sự tức giận đến thế sao?
Cố Vũ Tùng thở dài: “Chị dâu, chị đừng cãi cọ với anh ấy nữa, cũng đừng nghi ngờ thành ý và sự quan tâm của anh ấy đối với chị. Nếu chị thật sự tức giận thì cứ nói thẳng với anh ấy, có thù thì cũng báo thù ngay tại chỗ, giết người không dao mới là dày vò nhất. Hai người hành hạ nhau như vậy không thấy mệt mỏi không thấy đau khổ hay sao?”
Tống Hân Nghiên nhìn Cố Vũ Tùng với tâm trạng phức tạp.
Anh ta là bạn thân chí cốt của Tưởng Tử Hàn, nhưng với mình cùng lắm chỉ có thể coi là người quen.
Mấy lời tri kỷ này không đến lượt anh ta nói.
Cô rất ngạc nhiên khi hôm nay anh ta nói nhiều điều về Tưởng Tử Hàn trước mặt mình như vậy.
Cô kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cậu Cố, cậu nói những lời này với tôi thật sự khiến tôi rất bất ngờ, nhưng tình cảm giống như uống nước vậy, nóng lạnh tự người biết lấy. Tôi đã từng trải qua hai cuộc hôn nhân thất bại, dù nội tâm có mạnh mẽ đến đâu cũng không thể chịu đựng được sự hao mòn này. Tôi không ngu cũng chẳng ngốc, tôi biết dùng trái tim mình để cảm nhận được một người có thật lòng với tôi hay không.”
Cô nhếch môi: “Nếu có thể, xin cậu giúp tôi nhắn lại với Tưởng Tử Hàn một câu. Bây giờ tôi chỉ muốn yên tĩnh, yên ổn làm việc, ở bên người thân, tạm thời không nghĩ tới chuyện khác. Nếu anh ấy thực sự tôn trọng tôi thì xin anh ấy đừng quấy rầy đến tôi nữa.”
Lời này thật bình thản và lạnh lùng
Cố Vũ Tùng thương cho người anh em của mình, anh ta cũng không nói gì thêm nữa: “Ngày mai tôi sẽ đến thay cho chị, chị nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong thì đóng cửa rời đi.
Tống Hân Nghiên bỗng thấy bối rối.
Cô đến bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn màn đêm bên ngoài hồi lâu, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.
Tại sao bọn họ lại đi đến cục diện như ngày hôm nay?
Dù rất muốn quay lại nhưng không có đường quay lại nữa rồi…
“Ding dong!”
Âm thanh tin nhắn tới của Zalo kéo cô trở về thực tại.
Tống Hân Nghiên lau nước mắt, quay lại giường bệnh cầm điện thoại lên xem.
Là tin nhắn của Tống Thanh Hoa.
‘Trích chút thời gian gặp nhau đi, tôi nghĩ chắc cô đã điều tra ra được tên Thẩm Hoài Ngưng không phải là tên thật của mẹ cô, nếu muốn biết thêm, hãy đến gặp tôi.’
Tống Hân Nghiên nhìn tin nhắn Zalo rồi suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhấp vào khung trả lời…
Phòng bệnh bệnh viện Thành Song.
Điện thoại của Tống Thanh Hoa kêu lên “ding dong”.
Lưu Thái mở ra xem: “Tống Hân Nghiên hồi âm.”
Anh ta đưa điện thoại cho Tống Thanh Hoa.
‘Bà cảm thấy tôi sẽ tin những gì bà nói sao? Nói thật, lòng tin của tôi đối với bà bây giờ đã trở thành con số âm. Chưa kể là bà đang lừa tôi, dù cho bà có thật sự đưa kẻ giết người đến quỳ gối trước mặt tôi nhận lỗi, tôi cũng không tin!’
Gương mặt Tống Thanh Hoa tức đến vặn vẹo: “Con chó này, dám lên mặt dạy đời tao sao!”
Những vết bỏng bị phồng nước trên miệng bà ta vẫn chưa lành, vết bỏng vỡ ra rất đau, tiếng mắng chửi cũng cứng nhắc và không rõ ràng.
Lưu Thái thấy bà ta bị đau nên nhanh chóng an ủi: “Tống tổng, bà đừng nóng giận vì loại người này, không đáng đâu. Đợi bà dưỡng thương xong rồi nghĩ cách trừng trị cô ta cũng không muộn.”
Tống Thanh Hoa hít thở sâu vài cái để nguôi ngoai cơn tức giận, sau khi nghĩ xong, bà ta cầm lấy cái bảng Lưu Thái đưa cho và viết lên đó ba chữ - Tưởng Diệc Sâm.
Dù sao thì Lưu Thái cũng là một thân tín bên cạnh Tống Thanh Hoa, anh ta nhìn xong liền hiểu ý của bà ta.
“Tôi sẽ đi liên lạc và bảo anh ta đến gặp bà ngay.”\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.