Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 360: Cùng anh yêu đương vụng trộm
Vân Vô Song
16/09/2022
Tưởng Tử Hàn thở phào nhẹ nhõm: “Rất lâu rồi không nhìn thấy em vui vẻ như vậy.”
Tống Hân Nghiên hơi choáng váng.
Cô thật sự đã từng vui vẻ sao?
Tống Hân Nghiên chống lên ngực anh, chống người lên, nhìn anh từ trên cao.
Ngũ quan của người đàn ông rất sâu, trong đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt lộ ra nhuệ khí.
Nhưng đôi mắt của anh lúc này tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Cổ họng Tống Hân Nghiên hơi nghẹn lại: “Tưởng Tử Hàn, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh cái gì?”
Tống Hân Nghiên nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh.
“Rất nhiều.” Cô trầm giọng nói: “Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng giây phút này, thật sự rất cảm ơn anh…”
Tưởng Tử Hàn thở hổn hển, cưng chiều xoa cái đầu nhỏ với mái tóc rối bù của cô: “Em cảm ơn quá sớm. Tống Hân Nghiên, sau nay anh muốn là người ở cùng quả trứng xui xẻo là em, đợi đến giây phút cuối cùng kia, em hãy nói cảm ơn với anh.”
Trước khi đến giây phút cuối cùng, anh đều sẽ đối xử tốt với cô.
Không, sau khi kiếp này kết thúc, kiếp sau, mãi mãi đều muốn ở bên cạnh cô!
Bù đắp tất cả những gì mà anh đã nợ cô.
Tống Hân Nghiên bất mãn trừng anh: “Anh mới là quả trứng xui xẻo, cả nhà anh đều là quả trứng xui xẻo!”
Chống lên người anh lật một cái, từ trên mặt đất bò dậy, mang theo cả người đầy bọt tuyết mà chạy.
Nụ cười cưng chiều trên khóe miệng Tưởng Tử Hàn càng sâu hơn, cũng đứng dậy, chạy về phía cô.
Anh kéo cô lên vòng đu quay.
Bánh xe hình tròn khổng lồ giống như bánh xe của số phận, từ điểm thấp nhất chậm rãi đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Tống Hân Nghiên không tận hưởng quá trình này.
Ngồi trong cáp treo nhỏ, cô luôn có cảm giác hoảng hốt khi chân không chạm đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang hồng hào, lại thay đổi theo sự thay đổi khoảng cách với mặt đất.
Giữa bầu trời gió tuyết gào thét.
Hơi thở Tống Hân Nghiên thở ra biến thành một đám sương mù trắng.
Cô lạnh, sợ hãi, cuộn tròn lại.
Tưởng Tử Hàn vô cùng đau lòng, ôm cô vào lòng, dùng áo khoác quấn chặt lấy cô: “Có anh ở đây, không sao.”
Tống Hân Nghiên bắt đầu điều chỉnh lại nhịp tim của mình: “Tôi biết, chỉ là có chút không thích ứng được với cảm giác chân không chạm đất này thôi. Nhưng…”
Sự sợ hãi vừa được đè xuống lại dâng lên, anh cúi đầu tìm môi của cô muốn hôn lên.
Tống Hân Nghiên quay đầu đi.
Vòng đu quay đã từ trên điểm cao nhất từ từ đi xuống.
Những suy nghĩ vốn đang nhảy nhót tràn đầy sự tưởng tượng cũng cùng rơi xuống, từng chút đến gần với hiện thực.
“Tưởng Tử Hàn, anh đừng như vậy. Bây giờ tôi vẫn là vợ của Dạ Vũ Đình, lại cùng với anh….”
Nụ hôn lúc nãy là nhất thời kích động, mất đi lí trí.
Loại sai lầm này, có một lần đã đủ rồi.
Anh nắm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn mình: “Hân Nghiên, em hãy nhớ rõ, đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của Tưởng Tử Hàn anh, cho dù là Dạ Vũ Đình hay là Lý Hàn Đình, cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp em từ tay anh. Còn về người phụ nữ điên Tống Thanh Hoa, nếu như bà ta thật sự tìm ra người ba đứa con mới sinh của em, anh cũng tuyệt đối không cho phép em và anh ta có bất kỳ liên quan nào! Không chỉ có như vậy, năm đó người đàn ông kia đã từng cưỡng hiếp em, anh sẽ từng chút từng chút giúp em đòi lại….”
Lời nói vừa rơi xuống.
“Hắt xì!”
Mũi đột nhiên cảm thấy ngứa, anh không nhịn được hắt xì một cái.
Tiếng hắt xì đã phá vỡ bầu không khí nghiêm túc như thế này….
Tống Hân Nghiên muốn cười cũng không dám cười, vội vàng đẩy tay anh ra, cứu vòm họng của mình: “Anh mau mặc áo hẳn hoi vào.”
Hôm nay, Tưởng Tử Hàn mặc vest màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông cừu.
Lúc này khóa chiếc áo khoác không cừu vẫn chưa được kéo lên, bộ vest cao cấp được làm bằng tay xa hoa kia không thể ngăn cản được gió lạnh và tuyết.
Cô quấn chiếc áo khoác vẫn chưa kéo khóa của anh lại…
…
Khu nghỉ ngơi của khu vui chơi.
Cố Vũ Tùng cử động cái cổ đã mỏi nhừ, than thở, oán trách: “Anh Hàn ở bên trên ôm ngọc mềm ôn hương trong lòng, mấy kẻ độc thân chúng ta không chỉ bị nhét cơm chó, còn phải làm cu li không sợ vất vả, không oán giận. Haiz, đúng là vì hạnh phúc của anh em, đảm nhận trách nhiệm là vật hi sinh to lớn. Chúc Minh Đức, ấn đi, đã đến lúc để ông chủ cậu nở mày nở mặt rồi…”
Lúc nói chuyện, anh ta đã châm một điếu thuốc, dùng đầu thuốc châm ngòi nổ của pháo hoa.
Phía bên kia, Chúc Minh Đức cũng đã châm một đường khác ở bên phía anh ta.
Hai người nhanh chóng lùi lại, quay về khu vực an toàn.
Lúc này, Chúc Minh Đức mới an ủi Cố Vũ Trung: “Cậu Cố, nếu cậu nghĩ như vậy, tâm trạng boss nhà tôi tốt, ngày tháng của mọi người cũng dễ sống hơn không phải sao, khổ một lúc, sướng cả đời, xứng đáng!”
Cố Vũ Tùng: “…”
Lại không thể đáp lại được, điều quan trọng là anh ta còn thật sự có cảm giác được an ủi.
Trên vòng quay khổng lồ.
“Bùm!”
Pháo hoa sặc sỡ nổ trong bầu trời tuyết.
Sự mãnh liệt của pháo hoa cùng với sự trắng tinh, nhè nhẹ của tuyết hình thành sự tương phản rõ rệt.
Tống Hân Nghiên dựa vào lòng Tưởng Tử Hàn nhìn cảnh tượng pháo hoa tuyết ở trước mặt, trong lòng sinh ra ảo giác năm tháng thật yên bình.
Khóe môi cô khẽ cong lên: “Đây là cảnh tượng đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy trong đời.”
Tưởng Tử Hàn hôn lên đuôi tóc cô, dùng áo khoác quấn chặt lấy cô: “Sau này có thời gian, đưa em đi xem nhưng phong cảnh còn đẹp hơn, muốn ngắm như thế nào thì ngắm như thế.”
Độ cong trên môi Tống Hân Nghiên dần mang theo vài phần giễu cợt: “Không có tâm trạng.”
Tưởng Tử Hàn dịu dàng nói: “Rất nhanh sẽ có. Anh đã liên lạc với người đang điều tra Tống Thanh Hoa rồi, điều tra từ bốn năm trước…nhưng tin tức trước mặt có được là bà ta chưa từng tiếp xúc với trẻ con.”
Vừa nhắc đến đứa bé, Tống Hân Nghiên lập tức ngồi thẳng dậy.
“Anh muốn nói, đứa bé không ở trong tay Tống Thanh Hoa?”
Cô cau mày: “Nhưng tóc của đứa bé mà bà ta đưa cho tôi thật sự là của họ. Giám định DNA là tôi làm, không thể xảy ra sai sót.”
Tưởng Tử Hàn đang định nói điều gì đó, Tống Hân Nghiên lại nói tiếp: “Anh muốn nói, tóc kia có khả năng là của mẹ tôi đúng không?”
Cô lắc đầu: “Không đâu. Tôi cũng đã làm xét nghiệm DNA với hai sợi tóc kia, không phải là của bà ấy…”
Nên, cho dù lúc trước đứa bé không ở chỗ Tống Thanh Hoa, nhưng bây giờ chắc chắn ở trong tay bà ta!\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005
Tống Hân Nghiên hơi choáng váng.
Cô thật sự đã từng vui vẻ sao?
Tống Hân Nghiên chống lên ngực anh, chống người lên, nhìn anh từ trên cao.
Ngũ quan của người đàn ông rất sâu, trong đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt lộ ra nhuệ khí.
Nhưng đôi mắt của anh lúc này tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Cổ họng Tống Hân Nghiên hơi nghẹn lại: “Tưởng Tử Hàn, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn anh cái gì?”
Tống Hân Nghiên nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn vào mắt anh.
“Rất nhiều.” Cô trầm giọng nói: “Tôi không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng giây phút này, thật sự rất cảm ơn anh…”
Tưởng Tử Hàn thở hổn hển, cưng chiều xoa cái đầu nhỏ với mái tóc rối bù của cô: “Em cảm ơn quá sớm. Tống Hân Nghiên, sau nay anh muốn là người ở cùng quả trứng xui xẻo là em, đợi đến giây phút cuối cùng kia, em hãy nói cảm ơn với anh.”
Trước khi đến giây phút cuối cùng, anh đều sẽ đối xử tốt với cô.
Không, sau khi kiếp này kết thúc, kiếp sau, mãi mãi đều muốn ở bên cạnh cô!
Bù đắp tất cả những gì mà anh đã nợ cô.
Tống Hân Nghiên bất mãn trừng anh: “Anh mới là quả trứng xui xẻo, cả nhà anh đều là quả trứng xui xẻo!”
Chống lên người anh lật một cái, từ trên mặt đất bò dậy, mang theo cả người đầy bọt tuyết mà chạy.
Nụ cười cưng chiều trên khóe miệng Tưởng Tử Hàn càng sâu hơn, cũng đứng dậy, chạy về phía cô.
Anh kéo cô lên vòng đu quay.
Bánh xe hình tròn khổng lồ giống như bánh xe của số phận, từ điểm thấp nhất chậm rãi đi lên đỉnh cao của cuộc đời.
Tống Hân Nghiên không tận hưởng quá trình này.
Ngồi trong cáp treo nhỏ, cô luôn có cảm giác hoảng hốt khi chân không chạm đất.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang hồng hào, lại thay đổi theo sự thay đổi khoảng cách với mặt đất.
Giữa bầu trời gió tuyết gào thét.
Hơi thở Tống Hân Nghiên thở ra biến thành một đám sương mù trắng.
Cô lạnh, sợ hãi, cuộn tròn lại.
Tưởng Tử Hàn vô cùng đau lòng, ôm cô vào lòng, dùng áo khoác quấn chặt lấy cô: “Có anh ở đây, không sao.”
Tống Hân Nghiên bắt đầu điều chỉnh lại nhịp tim của mình: “Tôi biết, chỉ là có chút không thích ứng được với cảm giác chân không chạm đất này thôi. Nhưng…”
Sự sợ hãi vừa được đè xuống lại dâng lên, anh cúi đầu tìm môi của cô muốn hôn lên.
Tống Hân Nghiên quay đầu đi.
Vòng đu quay đã từ trên điểm cao nhất từ từ đi xuống.
Những suy nghĩ vốn đang nhảy nhót tràn đầy sự tưởng tượng cũng cùng rơi xuống, từng chút đến gần với hiện thực.
“Tưởng Tử Hàn, anh đừng như vậy. Bây giờ tôi vẫn là vợ của Dạ Vũ Đình, lại cùng với anh….”
Nụ hôn lúc nãy là nhất thời kích động, mất đi lí trí.
Loại sai lầm này, có một lần đã đủ rồi.
Anh nắm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn mình: “Hân Nghiên, em hãy nhớ rõ, đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của Tưởng Tử Hàn anh, cho dù là Dạ Vũ Đình hay là Lý Hàn Đình, cũng đừng nghĩ đến chuyện cướp em từ tay anh. Còn về người phụ nữ điên Tống Thanh Hoa, nếu như bà ta thật sự tìm ra người ba đứa con mới sinh của em, anh cũng tuyệt đối không cho phép em và anh ta có bất kỳ liên quan nào! Không chỉ có như vậy, năm đó người đàn ông kia đã từng cưỡng hiếp em, anh sẽ từng chút từng chút giúp em đòi lại….”
Lời nói vừa rơi xuống.
“Hắt xì!”
Mũi đột nhiên cảm thấy ngứa, anh không nhịn được hắt xì một cái.
Tiếng hắt xì đã phá vỡ bầu không khí nghiêm túc như thế này….
Tống Hân Nghiên muốn cười cũng không dám cười, vội vàng đẩy tay anh ra, cứu vòm họng của mình: “Anh mau mặc áo hẳn hoi vào.”
Hôm nay, Tưởng Tử Hàn mặc vest màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông cừu.
Lúc này khóa chiếc áo khoác không cừu vẫn chưa được kéo lên, bộ vest cao cấp được làm bằng tay xa hoa kia không thể ngăn cản được gió lạnh và tuyết.
Cô quấn chiếc áo khoác vẫn chưa kéo khóa của anh lại…
…
Khu nghỉ ngơi của khu vui chơi.
Cố Vũ Tùng cử động cái cổ đã mỏi nhừ, than thở, oán trách: “Anh Hàn ở bên trên ôm ngọc mềm ôn hương trong lòng, mấy kẻ độc thân chúng ta không chỉ bị nhét cơm chó, còn phải làm cu li không sợ vất vả, không oán giận. Haiz, đúng là vì hạnh phúc của anh em, đảm nhận trách nhiệm là vật hi sinh to lớn. Chúc Minh Đức, ấn đi, đã đến lúc để ông chủ cậu nở mày nở mặt rồi…”
Lúc nói chuyện, anh ta đã châm một điếu thuốc, dùng đầu thuốc châm ngòi nổ của pháo hoa.
Phía bên kia, Chúc Minh Đức cũng đã châm một đường khác ở bên phía anh ta.
Hai người nhanh chóng lùi lại, quay về khu vực an toàn.
Lúc này, Chúc Minh Đức mới an ủi Cố Vũ Trung: “Cậu Cố, nếu cậu nghĩ như vậy, tâm trạng boss nhà tôi tốt, ngày tháng của mọi người cũng dễ sống hơn không phải sao, khổ một lúc, sướng cả đời, xứng đáng!”
Cố Vũ Tùng: “…”
Lại không thể đáp lại được, điều quan trọng là anh ta còn thật sự có cảm giác được an ủi.
Trên vòng quay khổng lồ.
“Bùm!”
Pháo hoa sặc sỡ nổ trong bầu trời tuyết.
Sự mãnh liệt của pháo hoa cùng với sự trắng tinh, nhè nhẹ của tuyết hình thành sự tương phản rõ rệt.
Tống Hân Nghiên dựa vào lòng Tưởng Tử Hàn nhìn cảnh tượng pháo hoa tuyết ở trước mặt, trong lòng sinh ra ảo giác năm tháng thật yên bình.
Khóe môi cô khẽ cong lên: “Đây là cảnh tượng đẹp nhất mà tôi từng nhìn thấy trong đời.”
Tưởng Tử Hàn hôn lên đuôi tóc cô, dùng áo khoác quấn chặt lấy cô: “Sau này có thời gian, đưa em đi xem nhưng phong cảnh còn đẹp hơn, muốn ngắm như thế nào thì ngắm như thế.”
Độ cong trên môi Tống Hân Nghiên dần mang theo vài phần giễu cợt: “Không có tâm trạng.”
Tưởng Tử Hàn dịu dàng nói: “Rất nhanh sẽ có. Anh đã liên lạc với người đang điều tra Tống Thanh Hoa rồi, điều tra từ bốn năm trước…nhưng tin tức trước mặt có được là bà ta chưa từng tiếp xúc với trẻ con.”
Vừa nhắc đến đứa bé, Tống Hân Nghiên lập tức ngồi thẳng dậy.
“Anh muốn nói, đứa bé không ở trong tay Tống Thanh Hoa?”
Cô cau mày: “Nhưng tóc của đứa bé mà bà ta đưa cho tôi thật sự là của họ. Giám định DNA là tôi làm, không thể xảy ra sai sót.”
Tưởng Tử Hàn đang định nói điều gì đó, Tống Hân Nghiên lại nói tiếp: “Anh muốn nói, tóc kia có khả năng là của mẹ tôi đúng không?”
Cô lắc đầu: “Không đâu. Tôi cũng đã làm xét nghiệm DNA với hai sợi tóc kia, không phải là của bà ấy…”
Nên, cho dù lúc trước đứa bé không ở chỗ Tống Thanh Hoa, nhưng bây giờ chắc chắn ở trong tay bà ta!\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.