Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 390: Đau thì cứ chịu đi
Vân Vô Song
23/09/2022
“Em đó…”
Tống Dương Minh nuông chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, sau đó mới đưa cô lên xe rồi rời đi.
Giọng nói của hai người xa dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Sở Thu Khánh nằm sấp trên mặt đất, mãi đến lúc không nghe thấy âm thanh của bọn họ nữa, lúc này cô ta mới co rúm bò dậy.
Tấm thảm Ba Tư hảo hạng, mềm mại bị cô ta nắm chặt đến mức nhăn nhúm: “Tống Hân Nghiên! Sở Thu Khánh tao xin thề, nếu đời này tao không giết mày thì tao thề sẽ không làm người!”
Cô ta không những muốn cô phải chết mà còn muốn cô sống không bằng chết!
Người mà cô yêu thương nhất, người thân đáng quý nhất của cô, cô ta sẽ không bỏ qua cho bất kì ai cả!
Chắc chắn không!
…
Ở bệnh viện.
Lúc Tưởng Tử Hàn tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.
Ba người Cố Vũ Tùng đi vào phòng bệnh: “Anh thấy thế nào rồi?”
Cơ thể anh mềm nhũn và yếu đuối do bị thuốc kích dục huỷ hoại.
Tưởng Tử Hàn oán giận ngồi dựa lưng vào đầu giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi lắm!”
Ba người Cố Vũ Tùng nghe anh nói mà nổi hết cả da gà.
Giọng điệu này dù nghe thế nào cũng không thấy anh đang có tâm trạng tốt…
“Anh Hàn…”
Cố Vũ Tùng sờ mũi rồi dè dặt nói: “Ngày hôm qua… Giữa anh và Tống Hân Nghiên… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chưa nói dứt lời, Tưởng Tử Hàn vừa nghe anh ta mở miệng thì cơn giận trong lòng lại bừng bừng cháy lên, chạy thẳng lên đỉnh đầu: “Sau này đừng nhắc tới cô ta ở trước mặt tôi nữa! Với cả…”
Ánh mắt anh lạnh băng quét về phía ba người Cố Vũ Tùng: “Sau này các cậu cũng không ai được qua lại với cô ta nữa! Nếu để tôi biết được các cậu lén lút qua lại với cô ta sau lưng tôi thì cứ tự động cút đi cho khuất mắt tôi.”
Chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi đây…
Lục Minh Hạo khó hiểu: “Chị ấy làm gì anh à?”
Tưởng Tử Hàn cắn răng: “Người phụ nữ đó chắc chắn có độc! Cô ta là một yêu nữ, một yêu nữ biết dùng bùa chú, trong lúc tôi không để ý thì cô ta đã hạ bùa mê thuốc lú gì đó cho tôi …”
Lục Minh Hạo: “…”
Ba anh em họ liếc nhìn nhau, đều thấy được sự cạn lời trong mắt đối phương.
Làm gì có ai rảnh rỗi hạ bùa mê cho anh đâu, rõ ràng là anh tự mình trao thân cho đám bùa mê đó rồi bị ngược đãi mà.
Haiz…
Rõ ràng trong lòng anh có người ta, vô cùng quan tâm đến người ta, vậy mà ký ức lại bị sai lệch dẫn đến anh không thể nhớ nổi những tình cảm sâu đậm năm xưa mà ngược lại còn chán ghét, tránh né người ta nữa chứ.
Chuyện này biết trách ai bây giờ?
Cố Vũ Tùng thấy ánh mắt của anh em nhà mình không tốt thì vội vàng đứng ra tiên phong đồng ý: “Rồi rồi rồi, không gặp thì không gặp. Vốn dĩ bọn em cũng chẳng có quan hệ gì với chị ấy cả. Chắc chắn sau này bọn em sẽ không gặp lại chị ấy, cũng tuyệt đối không để chị ấy xuất hiện trước mặt anh, không để anh nhìn thấy chị ấy!”
Lục Minh Hạo cũng vội vàng phụ hoạ: “Đúng thế, hai ngày nữa thôi là chúng ta về nước rồi, dù muốn gặp cũng không gặp được, anh cứ yên tâm đi.”
Lời đảm bảo đó càng nghe càng khiến lòng người thêm ngổn ngang cảm xúc.
Tưởng Tử Hàn vốn đang tràn ngập phẫn nộ nghe vậy trong lòng càng thêm bực bội.
Anh đưa tay lên ấn xuống ngực mình.
Nơi ấy khó chịu, đau đớn cứ như đang có ai nhảy nhót giẫm đạp ở trên đó vậy, nhưng anh lại không thể tả rõ cảm giác đau đớn ấy như thế nào.
“Anh sao vậy?” Tô Thần Nam nhíu mày hỏi.
Tưởng Tử Hàn hít sâu hai hơi mới đè nén được cảm giác hoang đường này trong lòng xuống.
Anh thả tay ra, nhíu mày nói: “Không biết tại sao tôi cứ thấy buồn bực.”
Ba người Cố Vũ Tùng lại nhìn nhau lần nữa, đều thấy được nét thở dài trên mặt nhau.
Hai bờ môi của Tưởng Tử Hàn mím chặt, vẻ mặt lạnh băng: “Tôi có thể khẳng định trái tim của tôi không phản bội Thu Khánh, nhưng hôm qua… Cơ thể của tôi ấy lại có phản ứng với một cô gái khác không phải cô ấy. Hành vi đó không những tệ bạc mà còn thật đáng xấu hổ! Sở Thu Khánh đã dâng hiến cả trái tim mình cho tôi, tôi thật lòng thấy rất có lỗi với cô ấy.”
Anh ngước mắt lên nhìn ba người anh em tốt của mình: “Phải về nước càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho hôn lễ.”
Cố Vũ Tùng: “…”
Lục Minh Hạo: “…”
Tô Thần Nam: “…”
Ba người nhìn chằm chằm vào nhau.
Lúc mới nghe được nửa đầu, ba người họ còn tưởng cuối cùng anh cũng đã sinh nghi, sẽ bắt đầu miệt mài tìm kiếm rốt cuộc người trong lòng mình là ai, vì sao cơ thể của mình lại cảm thấy hứng thú với một người mình ghét cay ghét đắng trong trí nhớ.
Ai mà ngờ được anh lại thốt ra một câu như thế, quay ngoắt 180 độ không ai hiểu kịp.
“Khụ!”
Tô Thần Nam ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng đề nghị: “Kết hôn là một chuyện cần rất nhiều thể lực, mà gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, thương thế của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Chi bằng anh cứ từ từ đã, trước mắt cứ nghỉ ngơi trước một thời gian, chờ tới năm sau xuân về hoa nở thì làm hôn lễ cũng không muộn, thời tiết lúc đó sẽ thích hợp lắm.”
“Đúng, đúng, đúng đó.” Cố Vũ Tùng vội vàng phụ hoạ: “Chúng ta sắp phải ăn Tết rồi, bây giờ chuẩn bị chỉ sợ là gấp quá.”
Lục Minh Hạo cũng gật đầu tán đồng.
Tưởng Tử Hàn lấy tay day day trán, kiên quyết nói: “Càng nhanh càng tốt!”
Đề nghị thất bại.
Ba người Cố Vũ Tùng thi nhau thở dài.
Người anh em à, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Là do chính anh nhiều lần quả quyết, tương lai sau này nếu có hối hận thì anh đừng giận cá chém thớt lên mấy người vô tội bọn họ là được rồi.
…
Cuối tuần.
Mấy người Tưởng Tử Hàn đăng ký thuận lợi.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh đứng ở một góc sảnh kính của sân bay, lén nhìn chiếc máy bay đang từ từ khởi động trên đường băng.
“Sao lúc nãy em không đi tiễn cậu ta?” Tống Dương Minh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Tống Hân Nghiên, hỏi cô.
Đôi mắt Tống Hân Nghiên không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay sắp bay về nước kia: “Anh ấy không muốn nhìn thấy em đâu.”
Chỉ mấy chữ đơn giản đã để lộ nỗi buồn đau không thể che giấu.
Tống Dương Minh đặt tay lên vai cô rồi vỗ nhẹ mấy cái, lặng lẽ an ủi.
Cùng lúc đó.
Trên máy bay.
Sau khi máy bay chạy một đoạn dài thì từ từ cất cánh.
Cảm giác không trọng lực đột nhiên ập tới khiến trong lòng Tưởng Tử Hàn căng thẳng, trái tim của anh bỗng như bị một bàn tay vô hình nắm chặt khiến nó dần khó chịu.
Anh buồn bực đè lên ngực mình, hai mày cũng dần nhíu lại.
“Anh sao thế?” Sở Thu Khánh ngồi bên cạnh thấy anh hơi khác lạ bèn hỏi.
Tưởng Tử Hàn mím chặt môi, không nói một chữ.
Khuôn mặt anh lúc này tái nhợt như tờ giấy trắng, trên trán cũng dần thấm ra một tầng mồ hôi lạnh với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Sở Thu Khánh vội tìm khăn giấy, cô ta vừa lau mồ hôi lạnh giúp anh vừa gọi toáng lên: “Charles!”
Chỉ một tiếng kêu đã làm náo loạn cả khoang hạng nhất.
Cũng may ở đây cũng chỉ có mấy người bọn họ mà thôi, sẽ không tới mức ảnh hưởng đến những người khác.
Ba anh em Cố Vũ Tùng, Chúc Minh Đức và Charles cùng tiếp viên hàng không nhanh chóng chạy tới.
“Sao lại thế này?!
Tô Thần Nam lạnh giọng hỏi.
Sở Thu Khánh sốt sắng đến mức đỏ cả mắt: “Tôi không biết, tự dưng anh ấy bị như thế.”
Tưởng Tử Hàn hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, rất nhanh đã thấm đẫm cả mái tóc của anh.
“Để tôi xem thử…”
Cố Vũ Tùng định tiến lên thì chợt nhớ tới lúc trước khi chuẩn bị về nước, Sở Thu Khánh quả quyết muốn đưa Charles theo, anh ta lại thu chân về.
Aiz, người ta không tin anh ta mà.
Quả nhiên, Sở Thu Khánh cứ như nghe thấy tiếng lòng của Cố Vũ Tùng, chỉ nhường lại chỗ cho một mình Charles.
Sau khi Charles kiểm tra từ trên xuống dưới, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: “Tôi không kiểm tra ra vấn đề gì cả.”
Anh ta hỏi Tưởng Tử Hàn: “Anh Tưởng, xin anh nói cho tôi biết anh thấy khó chịu ở đâu vậy?”
“Đau ở tim.”
Năm ngón tay thon dài của Tưởng Tử Hàn nắm chặt lấy quần áo nơi ngực trái mình, giọng khàn khàn: “Nơi này đột nhiên cảm thấy rất trống rỗng, không còn gì hết, giống như bị ai khoét mất một miếng thịt rồi vứt đi vậy, lại giống như… Bị ai đó lấy đi một mảnh ghép, trái tim vì không hoàn chỉnh mà trở nên đau đớn…”
Charles sửng sốt.
Triệu chứng kiểu gì thế này?
Đám người Cố Vũ Tùng thì yên lặng không nói một lời.
Sở Thu Khánh đang khóc lóc nức nở, nước mắt tuôn như suối giờ mới sực tỉnh lại.
Anh bệnh chỗ nào chứ!
Rõ ràng là trái tim bị con khốn Tống Hân Nghiên kia giữ lại ở nước M mà!
Trong mắt Sở Thu Khánh chứa đầy nước mắt, nhưng trong lòng cô ta lại tràn ngập vẻ tàn nhẫn, cả người không nhịn được mà run lên.
Trong lòng Cố Vũ Tùng cũng vì anh Hàn nhà mình không hiểu rõ tình cảm sâu đậm của bản thân mà bi ai chớp mắt một cái.
Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược mới được.
Đau à?
Đau thì cứ chịu đi!
Tống Dương Minh nuông chiều nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, sau đó mới đưa cô lên xe rồi rời đi.
Giọng nói của hai người xa dần, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Sở Thu Khánh nằm sấp trên mặt đất, mãi đến lúc không nghe thấy âm thanh của bọn họ nữa, lúc này cô ta mới co rúm bò dậy.
Tấm thảm Ba Tư hảo hạng, mềm mại bị cô ta nắm chặt đến mức nhăn nhúm: “Tống Hân Nghiên! Sở Thu Khánh tao xin thề, nếu đời này tao không giết mày thì tao thề sẽ không làm người!”
Cô ta không những muốn cô phải chết mà còn muốn cô sống không bằng chết!
Người mà cô yêu thương nhất, người thân đáng quý nhất của cô, cô ta sẽ không bỏ qua cho bất kì ai cả!
Chắc chắn không!
…
Ở bệnh viện.
Lúc Tưởng Tử Hàn tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau.
Ba người Cố Vũ Tùng đi vào phòng bệnh: “Anh thấy thế nào rồi?”
Cơ thể anh mềm nhũn và yếu đuối do bị thuốc kích dục huỷ hoại.
Tưởng Tử Hàn oán giận ngồi dựa lưng vào đầu giường, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi lắm!”
Ba người Cố Vũ Tùng nghe anh nói mà nổi hết cả da gà.
Giọng điệu này dù nghe thế nào cũng không thấy anh đang có tâm trạng tốt…
“Anh Hàn…”
Cố Vũ Tùng sờ mũi rồi dè dặt nói: “Ngày hôm qua… Giữa anh và Tống Hân Nghiên… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chưa nói dứt lời, Tưởng Tử Hàn vừa nghe anh ta mở miệng thì cơn giận trong lòng lại bừng bừng cháy lên, chạy thẳng lên đỉnh đầu: “Sau này đừng nhắc tới cô ta ở trước mặt tôi nữa! Với cả…”
Ánh mắt anh lạnh băng quét về phía ba người Cố Vũ Tùng: “Sau này các cậu cũng không ai được qua lại với cô ta nữa! Nếu để tôi biết được các cậu lén lút qua lại với cô ta sau lưng tôi thì cứ tự động cút đi cho khuất mắt tôi.”
Chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi đây…
Lục Minh Hạo khó hiểu: “Chị ấy làm gì anh à?”
Tưởng Tử Hàn cắn răng: “Người phụ nữ đó chắc chắn có độc! Cô ta là một yêu nữ, một yêu nữ biết dùng bùa chú, trong lúc tôi không để ý thì cô ta đã hạ bùa mê thuốc lú gì đó cho tôi …”
Lục Minh Hạo: “…”
Ba anh em họ liếc nhìn nhau, đều thấy được sự cạn lời trong mắt đối phương.
Làm gì có ai rảnh rỗi hạ bùa mê cho anh đâu, rõ ràng là anh tự mình trao thân cho đám bùa mê đó rồi bị ngược đãi mà.
Haiz…
Rõ ràng trong lòng anh có người ta, vô cùng quan tâm đến người ta, vậy mà ký ức lại bị sai lệch dẫn đến anh không thể nhớ nổi những tình cảm sâu đậm năm xưa mà ngược lại còn chán ghét, tránh né người ta nữa chứ.
Chuyện này biết trách ai bây giờ?
Cố Vũ Tùng thấy ánh mắt của anh em nhà mình không tốt thì vội vàng đứng ra tiên phong đồng ý: “Rồi rồi rồi, không gặp thì không gặp. Vốn dĩ bọn em cũng chẳng có quan hệ gì với chị ấy cả. Chắc chắn sau này bọn em sẽ không gặp lại chị ấy, cũng tuyệt đối không để chị ấy xuất hiện trước mặt anh, không để anh nhìn thấy chị ấy!”
Lục Minh Hạo cũng vội vàng phụ hoạ: “Đúng thế, hai ngày nữa thôi là chúng ta về nước rồi, dù muốn gặp cũng không gặp được, anh cứ yên tâm đi.”
Lời đảm bảo đó càng nghe càng khiến lòng người thêm ngổn ngang cảm xúc.
Tưởng Tử Hàn vốn đang tràn ngập phẫn nộ nghe vậy trong lòng càng thêm bực bội.
Anh đưa tay lên ấn xuống ngực mình.
Nơi ấy khó chịu, đau đớn cứ như đang có ai nhảy nhót giẫm đạp ở trên đó vậy, nhưng anh lại không thể tả rõ cảm giác đau đớn ấy như thế nào.
“Anh sao vậy?” Tô Thần Nam nhíu mày hỏi.
Tưởng Tử Hàn hít sâu hai hơi mới đè nén được cảm giác hoang đường này trong lòng xuống.
Anh thả tay ra, nhíu mày nói: “Không biết tại sao tôi cứ thấy buồn bực.”
Ba người Cố Vũ Tùng lại nhìn nhau lần nữa, đều thấy được nét thở dài trên mặt nhau.
Hai bờ môi của Tưởng Tử Hàn mím chặt, vẻ mặt lạnh băng: “Tôi có thể khẳng định trái tim của tôi không phản bội Thu Khánh, nhưng hôm qua… Cơ thể của tôi ấy lại có phản ứng với một cô gái khác không phải cô ấy. Hành vi đó không những tệ bạc mà còn thật đáng xấu hổ! Sở Thu Khánh đã dâng hiến cả trái tim mình cho tôi, tôi thật lòng thấy rất có lỗi với cô ấy.”
Anh ngước mắt lên nhìn ba người anh em tốt của mình: “Phải về nước càng sớm càng tốt để chuẩn bị cho hôn lễ.”
Cố Vũ Tùng: “…”
Lục Minh Hạo: “…”
Tô Thần Nam: “…”
Ba người nhìn chằm chằm vào nhau.
Lúc mới nghe được nửa đầu, ba người họ còn tưởng cuối cùng anh cũng đã sinh nghi, sẽ bắt đầu miệt mài tìm kiếm rốt cuộc người trong lòng mình là ai, vì sao cơ thể của mình lại cảm thấy hứng thú với một người mình ghét cay ghét đắng trong trí nhớ.
Ai mà ngờ được anh lại thốt ra một câu như thế, quay ngoắt 180 độ không ai hiểu kịp.
“Khụ!”
Tô Thần Nam ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng đề nghị: “Kết hôn là một chuyện cần rất nhiều thể lực, mà gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, thương thế của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Chi bằng anh cứ từ từ đã, trước mắt cứ nghỉ ngơi trước một thời gian, chờ tới năm sau xuân về hoa nở thì làm hôn lễ cũng không muộn, thời tiết lúc đó sẽ thích hợp lắm.”
“Đúng, đúng, đúng đó.” Cố Vũ Tùng vội vàng phụ hoạ: “Chúng ta sắp phải ăn Tết rồi, bây giờ chuẩn bị chỉ sợ là gấp quá.”
Lục Minh Hạo cũng gật đầu tán đồng.
Tưởng Tử Hàn lấy tay day day trán, kiên quyết nói: “Càng nhanh càng tốt!”
Đề nghị thất bại.
Ba người Cố Vũ Tùng thi nhau thở dài.
Người anh em à, chúng ta đã cố gắng hết sức rồi.
Là do chính anh nhiều lần quả quyết, tương lai sau này nếu có hối hận thì anh đừng giận cá chém thớt lên mấy người vô tội bọn họ là được rồi.
…
Cuối tuần.
Mấy người Tưởng Tử Hàn đăng ký thuận lợi.
Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh đứng ở một góc sảnh kính của sân bay, lén nhìn chiếc máy bay đang từ từ khởi động trên đường băng.
“Sao lúc nãy em không đi tiễn cậu ta?” Tống Dương Minh nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Tống Hân Nghiên, hỏi cô.
Đôi mắt Tống Hân Nghiên không chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay sắp bay về nước kia: “Anh ấy không muốn nhìn thấy em đâu.”
Chỉ mấy chữ đơn giản đã để lộ nỗi buồn đau không thể che giấu.
Tống Dương Minh đặt tay lên vai cô rồi vỗ nhẹ mấy cái, lặng lẽ an ủi.
Cùng lúc đó.
Trên máy bay.
Sau khi máy bay chạy một đoạn dài thì từ từ cất cánh.
Cảm giác không trọng lực đột nhiên ập tới khiến trong lòng Tưởng Tử Hàn căng thẳng, trái tim của anh bỗng như bị một bàn tay vô hình nắm chặt khiến nó dần khó chịu.
Anh buồn bực đè lên ngực mình, hai mày cũng dần nhíu lại.
“Anh sao thế?” Sở Thu Khánh ngồi bên cạnh thấy anh hơi khác lạ bèn hỏi.
Tưởng Tử Hàn mím chặt môi, không nói một chữ.
Khuôn mặt anh lúc này tái nhợt như tờ giấy trắng, trên trán cũng dần thấm ra một tầng mồ hôi lạnh với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.
Sở Thu Khánh vội tìm khăn giấy, cô ta vừa lau mồ hôi lạnh giúp anh vừa gọi toáng lên: “Charles!”
Chỉ một tiếng kêu đã làm náo loạn cả khoang hạng nhất.
Cũng may ở đây cũng chỉ có mấy người bọn họ mà thôi, sẽ không tới mức ảnh hưởng đến những người khác.
Ba anh em Cố Vũ Tùng, Chúc Minh Đức và Charles cùng tiếp viên hàng không nhanh chóng chạy tới.
“Sao lại thế này?!
Tô Thần Nam lạnh giọng hỏi.
Sở Thu Khánh sốt sắng đến mức đỏ cả mắt: “Tôi không biết, tự dưng anh ấy bị như thế.”
Tưởng Tử Hàn hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, rất nhanh đã thấm đẫm cả mái tóc của anh.
“Để tôi xem thử…”
Cố Vũ Tùng định tiến lên thì chợt nhớ tới lúc trước khi chuẩn bị về nước, Sở Thu Khánh quả quyết muốn đưa Charles theo, anh ta lại thu chân về.
Aiz, người ta không tin anh ta mà.
Quả nhiên, Sở Thu Khánh cứ như nghe thấy tiếng lòng của Cố Vũ Tùng, chỉ nhường lại chỗ cho một mình Charles.
Sau khi Charles kiểm tra từ trên xuống dưới, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: “Tôi không kiểm tra ra vấn đề gì cả.”
Anh ta hỏi Tưởng Tử Hàn: “Anh Tưởng, xin anh nói cho tôi biết anh thấy khó chịu ở đâu vậy?”
“Đau ở tim.”
Năm ngón tay thon dài của Tưởng Tử Hàn nắm chặt lấy quần áo nơi ngực trái mình, giọng khàn khàn: “Nơi này đột nhiên cảm thấy rất trống rỗng, không còn gì hết, giống như bị ai khoét mất một miếng thịt rồi vứt đi vậy, lại giống như… Bị ai đó lấy đi một mảnh ghép, trái tim vì không hoàn chỉnh mà trở nên đau đớn…”
Charles sửng sốt.
Triệu chứng kiểu gì thế này?
Đám người Cố Vũ Tùng thì yên lặng không nói một lời.
Sở Thu Khánh đang khóc lóc nức nở, nước mắt tuôn như suối giờ mới sực tỉnh lại.
Anh bệnh chỗ nào chứ!
Rõ ràng là trái tim bị con khốn Tống Hân Nghiên kia giữ lại ở nước M mà!
Trong mắt Sở Thu Khánh chứa đầy nước mắt, nhưng trong lòng cô ta lại tràn ngập vẻ tàn nhẫn, cả người không nhịn được mà run lên.
Trong lòng Cố Vũ Tùng cũng vì anh Hàn nhà mình không hiểu rõ tình cảm sâu đậm của bản thân mà bi ai chớp mắt một cái.
Tâm bệnh thì phải dùng tâm dược mới được.
Đau à?
Đau thì cứ chịu đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.