Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 409: Đây là điềm lành
Vân Vô Song
26/09/2022
Không thể tiếp tục đề tài này nữa, Tống Hân Nghiên vội vàng lấy đũa gắp
thức ăn cho hai đứa nhóc rồi chuyển đề tài: “Tụi con ăn mấy món này đi,
trẻ con không được ăn nhiều đồ cay quá đâu…”
Hai nhóc đã hài lòng được ăn món cay mình thích rồi nên cũng không đòi hỏi nữa, ăn mấy món thanh đạm dễ tiêu hóa cũng thấy ngon lành, say sưa vô cùng.
Nhìn hai đứa trẻ đang ăn uống thỏa mãn, Tống Hân Nghiên bỗng nổi cơn kích động.
Cô muốn bứt mấy cọng tóc của Tống Minh Triết đi giám định!
Một khi suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu rồi, cô chỉ ước gì được biết đáp án ngay lập tức!
Nghĩ vậy, Tống Hân Nghiên chuẩn bị hành động.
Nhưng hai nhóc này rất thông minh, cô định nói rõ với hai đứa rồi mới ra tay.
Tống Hân Nghiên nghĩ ra một lý do: “Bé cưng à, chúng ta…”
Cô vừa mới lên tiếng thì bảo mẫu đã vội vàng chạy tới ngắt lời cô.
“Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, trong nhà gọi đến giục tôi dẫn hai người trở về. Chúng ta ra ngoài lâu quá rồi, không thể kéo dài được nữa đâu.”
Hai nhóc lưu luyến đặt đũa xuống: “Được rồi.”
Tưởng Minh Trúc nhảy xuống ghế, đi tới chỗ Tống Hân Nghiên: “Bọn con phải về rồi.”
Tống Hân Nghiên ngồi xổm trước mặt cô bé, xoa nhẹ bím tóc nhỏ của cô bé.
Cô nhóc đang đắm chìm trong cảm giác khó chịu nên không phản kháng.
“Ừm, hẹn gặp lại, phải nhớ mẹ đó nha.”
“Dì Hân Nghiên ơi, cháu ôm dì được không?”
Tưởng Minh Triết xấu hổ hỏi.
Tống Hân Nghiên nở nụ cười ấm áp, một tay ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc vào lòng: “Có thể được quý ông nhỏ ôm, dì rất vui vẻ.”
Vẻ mặt bảo mẫu bên cạnh rất nôn nóng.
Tống Hân Nghiên thả tay ra, vẫy tay chào tạm biệt hai đứa trẻ.
Bảo mẫu đang định dẫn hai nhóc rời đi.
“Đợi đã.”
Suýt nữa cô đã quên chưa hoàn thành việc quan trọng vừa rồi, Tống Hân Nghiên vội vàng gọi hai đứa lại: “Khi nào chúng ta gặp lại?”
Do bảo mẫu đang ở đây nên chắc chắn cô không thể nói được, chỉ đành đợi cơ hội khác.
Hai cái đầu nhỏ chụm lại khẽ bàn bạc.
Tưởng Minh Trúc nặng nề lên tiếng như một người lớn phiên bản thu nhỏ: “Chủ nhật hay cuối tháng đều được.”
Cô bé suy nghĩ rồi hỏi: “Có phải mẹ sẽ tung sản phẩm mới ra thị trường vào ngày quốc tế phụ nữ đúng không?”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
“Hay là quyết định sau khi mẹ tung sản phẩm mới ra thị trường, đến lúc đó con với Tưởng Minh Triết sẽ đến chúc mừng mẹ.”
“Được.”
Tống Hân Nghiên đập tay với hai đứa, quyết định thời gian hẹn.
Sau khi hai đứa rời đi.
Tống Hân Nghiên quay lại ngồi vào bàn ăn.
Trước mặt là cả một bàn thức ăn thanh đạm chưa được động đến, cô lấy điện thoại ra.
Hình ảnh của Tống Thanh Hoa, Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Minh Triết lần lượt lướt qua trên màn hình.
Tống Hân Nghiên so sánh khuôn mặt và cả tính cách của họ, phát hiện dù nhìn thế nào thì Tưởng Minh Triết cũng không hề có chút liên quan nào tới hai kẻ bắt tay nhau làm chuyện xấu kia.
Hai đứa đi rồi khiến cô lại cảm thấy mất mát, hơn nữa cảm giác còn càng ngày càng kịch liệt.
Là sự kích động chưa từng có.
Rõ ràng đó chỉ là suy đoán nhưng cô lại phấn khích đến mức như thể sắp gặp mặt được con trai ruột của mình rồi. Cô đứng ngồi không yên, không muốn ở đây thêm chút nào nữa.
Không được, cô phải mau chóng lấy được mẫu DNA của Tưởng Minh Triết.
Nhưng lỡ đâu kết quả giám định của cậu bé giống cô và Minh Trúc, vậy cậu bé…
Tống Hân Nghiên siết chặt tay, trong đầu như lượt lại một hồi, hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Không!
Dù chỉ một phần nghìn cơ hội thì cô cũng muốn thử một lần.
Nếu kết quả giám định Tưởng Minh Triết là con trai của cô thì sao?
Ít nhất đã tìm thấy một đứa trong hai đứa con thất lạc của cô.
Còn đứa bé còn lại…
Tống Hân Nghiên bị suy nghĩ như ngựa thoát cương của mình làm chấn động, càng nghĩ càng xa, càng nghĩ càng kích động, cuối cùng cô ôm tâm trạng rối loạn tính tiền về nhà.
Khương Thu Mộc đang đắp mặt nạ ngồi xem TV ở phòng khách.
Thấy Tống Hân Nghiên đi vào, cô ấy kinh ngạc nói: “Không phải ra ngoài gặp hai nhóc kia ư, sao lại về sớm thế?”
Biểu cảm của Tống Hân Nghiên hơi hốt hoảng, ngơ ngác bỏ túi xách xuống rồi ngồi cạnh Khương Thu Mộc.
“Này! Tống Hân Nghiên, cậu sao thế?”
Khương Thu Mộc quơ tay trước mặt Tống Hân Nghiên, hỏi cô.
Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại: “Đầu Gỗ, tớ có một suy đoán rất chấn động, cậu nói xem, nếu Tưởng Minh Triết là một trong những đứa con thất lạc của tớ, vậy tớ…”
Một chuyện viển vông như thế mà cô cũng dám nghĩ cho được.
Khương Thu Mộc im lặng ngả người lại sô pha, cho rằng Tống Hân Nghiên khác thường như vậy là do nghĩ đến hai đứa con thất lạc của mình.
Cô ấy ủ rũ xoa đầu bạn thân: “Cục cưng à, đừng suy nghĩ lung tung. Nếu cậu có duyên với hai đứa bé thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được chúng thôi. Huống chi, lúc trước Tống Thanh Hoa đưa cho cậu hai cọng tóc không phải đã chứng minh hai đứa trẻ vẫn còn sống ở đâu đó trên thế giới này ư? Chỉ cần chúng ta theo dõi Tống Thanh Hoa sát sao, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm thấy bọn trẻ.”
“Không đâu.”
Tống Hân Nghiên chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ của mình cho rõ ràng, ôm chiếc gối vào trong ngực rồi nghiêm túc nói: “Lúc trước Dạ Vũ Đình nói với tớ Tống Thanh Hoa và Tưởng Diệc Sâm có hành vi tằng tịu nhập nhằng với nhau. Hôm nay tớ thử dò hỏi Tưởng Minh Triết, cậu nhóc đó không hề có mẹ. Thậm chí trước khi trở về nhà họ Tưởng, nó còn chưa từng gặp Tưởng Diệc Sâm.”
Cô nắm chặt tay Khương Thu Mộc, kích động nói: “Đầu Gỗ, cậu nghĩ thử đi, nếu Tưởng Minh Triết thật sự là con của Tưởng Diệc Sâm, cho dù là con riêng thì cũng chẳng có chuyện Tưởng Diệc Sâm không nuôi nổi thằng bé, càng không có chuyện không thể chịu trách nhiệm với thằng bé. Vậy tại sao trong suốt ngần ấy năm, anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt con mình chứ?”
Khương Thu Mộc thử suy nghĩ theo mạch suy nghĩ của Tống Hân Nghiên, lại phát hiện thật sự nghĩ thông được.
“Ôi đệch!”
Cô ấy bật thẳng người dậy, chấn động đến mức mặt nạ trên mặt rớt xuống: “Phân tích của cậu thật sự có khả năng đấy!”
Khương Thu Mộc cũng kích động theo: “Chuyện này dễ thôi, cậu và Tưởng Minh Triết cùng đi giám định DNA ngay, không phải mọi chân tướng sẽ rõ ràng hay sao.”
Tống Hân Nghiên ảo não: “Tớ cũng tính vậy, ban đầu cũng muốn hành động ngay rồi, nhưng lại bị bảo mẫu của thằng bé dẫn đi.”
“Chẳng phải các cậu ăn cơm cùng nhau à? Chiếc đũa thằng bé đã dùng cũng được mà.”
Tống Hân Nghiên ngơ ngác.
Đúng vậy, tại sao khi đó cô không nghĩ đến chứ?
Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu: “Không được, tớ không thể bí mật làm thế được. Tưởng Minh Triết thật lòng quý mến tớ, tớ không thể làm tổn thương một đứa bé thuần khiết như vậy. Mặc dù tớ muốn giám định DNA nhưng tớ sẽ nói cho thằng bé biết, để thằng bé lựa chọn phối hợp hay không.”
Khương Thu Mộc không giải thích được cảm giác vừa rối ren lại phức tạp này. Cô ấy thử suy nghĩ, hình như Tống Hân Nghiên làm thế cũng không sai.
Cô ấy gật đầu: “Đúng là không nên đánh rắn động cỏ, mặc dù nói với thằng bé nhưng vẫn phải làm một cách im hơi lặng tiếng. Nếu không, bị người có ý xấu nhắm đến thì lại rắc rối to. Cậu có hướng đi là được, đừng gấp, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Trong lúc hai người trò chuyện, dì giúp việc bưng chè trôi nước lên.
“Hôm nay là Nguyên tiêu, nhất định phải ăn chè trôi nước ngụ ý đoàn viên. Tranh thủ còn nóng, hai cháu mau ăn đi.”
“Lời này rất hay ạ, cảm ơn dì.”
Khương Thu Mộc xé mặt nạ trên mặt xuống, không đi rửa mặt mà nhận lấy thức ăn luôn, ăn trước đã rồi tính sau.
Lúc đi ra ngoài Tống Hân Nghiên vẫn chưa ăn gì, cho nên bây giờ cô cũng đang đói bụng.
Cô nuốt một miếng chè trôi nước xuống, vị ngọt thấm tận đáy lòng.
Cô cười ấm áp: “Ngọt thật! Đây là điềm lành!”
Ngay cả chè trôi nước cũng đang báo trước con đường tìm con thuận lợi của cô hay sao?
Đôi mắt của cô chợt ướt, nước mắt rơi tí tách vào chén chè.
Khương Thu Mộc ở bên cạnh thấy vậy.
Cô ấy vội vàng đặt chén và thìa xuống: “Vừa nãy còn ổn lắm mà, sao tự dưng lại khóc thế này?”
Hai nhóc đã hài lòng được ăn món cay mình thích rồi nên cũng không đòi hỏi nữa, ăn mấy món thanh đạm dễ tiêu hóa cũng thấy ngon lành, say sưa vô cùng.
Nhìn hai đứa trẻ đang ăn uống thỏa mãn, Tống Hân Nghiên bỗng nổi cơn kích động.
Cô muốn bứt mấy cọng tóc của Tống Minh Triết đi giám định!
Một khi suy nghĩ này đã xuất hiện trong đầu rồi, cô chỉ ước gì được biết đáp án ngay lập tức!
Nghĩ vậy, Tống Hân Nghiên chuẩn bị hành động.
Nhưng hai nhóc này rất thông minh, cô định nói rõ với hai đứa rồi mới ra tay.
Tống Hân Nghiên nghĩ ra một lý do: “Bé cưng à, chúng ta…”
Cô vừa mới lên tiếng thì bảo mẫu đã vội vàng chạy tới ngắt lời cô.
“Cậu chủ nhỏ, cô chủ nhỏ, trong nhà gọi đến giục tôi dẫn hai người trở về. Chúng ta ra ngoài lâu quá rồi, không thể kéo dài được nữa đâu.”
Hai nhóc lưu luyến đặt đũa xuống: “Được rồi.”
Tưởng Minh Trúc nhảy xuống ghế, đi tới chỗ Tống Hân Nghiên: “Bọn con phải về rồi.”
Tống Hân Nghiên ngồi xổm trước mặt cô bé, xoa nhẹ bím tóc nhỏ của cô bé.
Cô nhóc đang đắm chìm trong cảm giác khó chịu nên không phản kháng.
“Ừm, hẹn gặp lại, phải nhớ mẹ đó nha.”
“Dì Hân Nghiên ơi, cháu ôm dì được không?”
Tưởng Minh Triết xấu hổ hỏi.
Tống Hân Nghiên nở nụ cười ấm áp, một tay ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn của cậu nhóc vào lòng: “Có thể được quý ông nhỏ ôm, dì rất vui vẻ.”
Vẻ mặt bảo mẫu bên cạnh rất nôn nóng.
Tống Hân Nghiên thả tay ra, vẫy tay chào tạm biệt hai đứa trẻ.
Bảo mẫu đang định dẫn hai nhóc rời đi.
“Đợi đã.”
Suýt nữa cô đã quên chưa hoàn thành việc quan trọng vừa rồi, Tống Hân Nghiên vội vàng gọi hai đứa lại: “Khi nào chúng ta gặp lại?”
Do bảo mẫu đang ở đây nên chắc chắn cô không thể nói được, chỉ đành đợi cơ hội khác.
Hai cái đầu nhỏ chụm lại khẽ bàn bạc.
Tưởng Minh Trúc nặng nề lên tiếng như một người lớn phiên bản thu nhỏ: “Chủ nhật hay cuối tháng đều được.”
Cô bé suy nghĩ rồi hỏi: “Có phải mẹ sẽ tung sản phẩm mới ra thị trường vào ngày quốc tế phụ nữ đúng không?”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
“Hay là quyết định sau khi mẹ tung sản phẩm mới ra thị trường, đến lúc đó con với Tưởng Minh Triết sẽ đến chúc mừng mẹ.”
“Được.”
Tống Hân Nghiên đập tay với hai đứa, quyết định thời gian hẹn.
Sau khi hai đứa rời đi.
Tống Hân Nghiên quay lại ngồi vào bàn ăn.
Trước mặt là cả một bàn thức ăn thanh đạm chưa được động đến, cô lấy điện thoại ra.
Hình ảnh của Tống Thanh Hoa, Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Minh Triết lần lượt lướt qua trên màn hình.
Tống Hân Nghiên so sánh khuôn mặt và cả tính cách của họ, phát hiện dù nhìn thế nào thì Tưởng Minh Triết cũng không hề có chút liên quan nào tới hai kẻ bắt tay nhau làm chuyện xấu kia.
Hai đứa đi rồi khiến cô lại cảm thấy mất mát, hơn nữa cảm giác còn càng ngày càng kịch liệt.
Là sự kích động chưa từng có.
Rõ ràng đó chỉ là suy đoán nhưng cô lại phấn khích đến mức như thể sắp gặp mặt được con trai ruột của mình rồi. Cô đứng ngồi không yên, không muốn ở đây thêm chút nào nữa.
Không được, cô phải mau chóng lấy được mẫu DNA của Tưởng Minh Triết.
Nhưng lỡ đâu kết quả giám định của cậu bé giống cô và Minh Trúc, vậy cậu bé…
Tống Hân Nghiên siết chặt tay, trong đầu như lượt lại một hồi, hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Không!
Dù chỉ một phần nghìn cơ hội thì cô cũng muốn thử một lần.
Nếu kết quả giám định Tưởng Minh Triết là con trai của cô thì sao?
Ít nhất đã tìm thấy một đứa trong hai đứa con thất lạc của cô.
Còn đứa bé còn lại…
Tống Hân Nghiên bị suy nghĩ như ngựa thoát cương của mình làm chấn động, càng nghĩ càng xa, càng nghĩ càng kích động, cuối cùng cô ôm tâm trạng rối loạn tính tiền về nhà.
Khương Thu Mộc đang đắp mặt nạ ngồi xem TV ở phòng khách.
Thấy Tống Hân Nghiên đi vào, cô ấy kinh ngạc nói: “Không phải ra ngoài gặp hai nhóc kia ư, sao lại về sớm thế?”
Biểu cảm của Tống Hân Nghiên hơi hốt hoảng, ngơ ngác bỏ túi xách xuống rồi ngồi cạnh Khương Thu Mộc.
“Này! Tống Hân Nghiên, cậu sao thế?”
Khương Thu Mộc quơ tay trước mặt Tống Hân Nghiên, hỏi cô.
Tống Hân Nghiên hoàn hồn lại: “Đầu Gỗ, tớ có một suy đoán rất chấn động, cậu nói xem, nếu Tưởng Minh Triết là một trong những đứa con thất lạc của tớ, vậy tớ…”
Một chuyện viển vông như thế mà cô cũng dám nghĩ cho được.
Khương Thu Mộc im lặng ngả người lại sô pha, cho rằng Tống Hân Nghiên khác thường như vậy là do nghĩ đến hai đứa con thất lạc của mình.
Cô ấy ủ rũ xoa đầu bạn thân: “Cục cưng à, đừng suy nghĩ lung tung. Nếu cậu có duyên với hai đứa bé thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được chúng thôi. Huống chi, lúc trước Tống Thanh Hoa đưa cho cậu hai cọng tóc không phải đã chứng minh hai đứa trẻ vẫn còn sống ở đâu đó trên thế giới này ư? Chỉ cần chúng ta theo dõi Tống Thanh Hoa sát sao, sớm muộn gì cậu cũng sẽ tìm thấy bọn trẻ.”
“Không đâu.”
Tống Hân Nghiên chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ của mình cho rõ ràng, ôm chiếc gối vào trong ngực rồi nghiêm túc nói: “Lúc trước Dạ Vũ Đình nói với tớ Tống Thanh Hoa và Tưởng Diệc Sâm có hành vi tằng tịu nhập nhằng với nhau. Hôm nay tớ thử dò hỏi Tưởng Minh Triết, cậu nhóc đó không hề có mẹ. Thậm chí trước khi trở về nhà họ Tưởng, nó còn chưa từng gặp Tưởng Diệc Sâm.”
Cô nắm chặt tay Khương Thu Mộc, kích động nói: “Đầu Gỗ, cậu nghĩ thử đi, nếu Tưởng Minh Triết thật sự là con của Tưởng Diệc Sâm, cho dù là con riêng thì cũng chẳng có chuyện Tưởng Diệc Sâm không nuôi nổi thằng bé, càng không có chuyện không thể chịu trách nhiệm với thằng bé. Vậy tại sao trong suốt ngần ấy năm, anh ta chưa từng xuất hiện trước mặt con mình chứ?”
Khương Thu Mộc thử suy nghĩ theo mạch suy nghĩ của Tống Hân Nghiên, lại phát hiện thật sự nghĩ thông được.
“Ôi đệch!”
Cô ấy bật thẳng người dậy, chấn động đến mức mặt nạ trên mặt rớt xuống: “Phân tích của cậu thật sự có khả năng đấy!”
Khương Thu Mộc cũng kích động theo: “Chuyện này dễ thôi, cậu và Tưởng Minh Triết cùng đi giám định DNA ngay, không phải mọi chân tướng sẽ rõ ràng hay sao.”
Tống Hân Nghiên ảo não: “Tớ cũng tính vậy, ban đầu cũng muốn hành động ngay rồi, nhưng lại bị bảo mẫu của thằng bé dẫn đi.”
“Chẳng phải các cậu ăn cơm cùng nhau à? Chiếc đũa thằng bé đã dùng cũng được mà.”
Tống Hân Nghiên ngơ ngác.
Đúng vậy, tại sao khi đó cô không nghĩ đến chứ?
Nhưng ngay sau đó, cô lại lắc đầu: “Không được, tớ không thể bí mật làm thế được. Tưởng Minh Triết thật lòng quý mến tớ, tớ không thể làm tổn thương một đứa bé thuần khiết như vậy. Mặc dù tớ muốn giám định DNA nhưng tớ sẽ nói cho thằng bé biết, để thằng bé lựa chọn phối hợp hay không.”
Khương Thu Mộc không giải thích được cảm giác vừa rối ren lại phức tạp này. Cô ấy thử suy nghĩ, hình như Tống Hân Nghiên làm thế cũng không sai.
Cô ấy gật đầu: “Đúng là không nên đánh rắn động cỏ, mặc dù nói với thằng bé nhưng vẫn phải làm một cách im hơi lặng tiếng. Nếu không, bị người có ý xấu nhắm đến thì lại rắc rối to. Cậu có hướng đi là được, đừng gấp, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội.”
Tống Hân Nghiên gật đầu.
Trong lúc hai người trò chuyện, dì giúp việc bưng chè trôi nước lên.
“Hôm nay là Nguyên tiêu, nhất định phải ăn chè trôi nước ngụ ý đoàn viên. Tranh thủ còn nóng, hai cháu mau ăn đi.”
“Lời này rất hay ạ, cảm ơn dì.”
Khương Thu Mộc xé mặt nạ trên mặt xuống, không đi rửa mặt mà nhận lấy thức ăn luôn, ăn trước đã rồi tính sau.
Lúc đi ra ngoài Tống Hân Nghiên vẫn chưa ăn gì, cho nên bây giờ cô cũng đang đói bụng.
Cô nuốt một miếng chè trôi nước xuống, vị ngọt thấm tận đáy lòng.
Cô cười ấm áp: “Ngọt thật! Đây là điềm lành!”
Ngay cả chè trôi nước cũng đang báo trước con đường tìm con thuận lợi của cô hay sao?
Đôi mắt của cô chợt ướt, nước mắt rơi tí tách vào chén chè.
Khương Thu Mộc ở bên cạnh thấy vậy.
Cô ấy vội vàng đặt chén và thìa xuống: “Vừa nãy còn ổn lắm mà, sao tự dưng lại khóc thế này?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.