Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 29: Ghi âm vu oan
Vân Vô Song
17/07/2022
Trong video, Tống Quốc Dũng hỏi cô: “Tống Hân Nghiên, có phải con cố ý hại chị của con không?”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt đáp: “Đúng thì đã làm sao?”
“Nói vậy thì công thức chưa hoàn thiện kia cũng là do con cố ý đưa cho con bé à?”
“Ai bảo cô ta ngu? Cho cô ta là cô ta tin ngay.”
“Sao con có thể ác độc như vậy, đó là chị ruột của con cơ mà.”
Tống Hân Nghiên: “Nếu như cô ta thực sự coi tôi là em gái thì không nên quay về. Mọi thứ của nhà họ Tống đều là của tôi, cô ta dựa vào đâu mà muốn được chia một phần của tôi chứ…”
Tống Quốc Dũng vô cùng đau lòng, bắt cô chịu trách nhiệm.
Tống Hân Nghiên không kiên nhẫn đáp: “Công ty là của tôi, tôi có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm giải quyết rắc rối…”
Video chạy tới đây, hình ảnh bỗng bị làm mờ, tiếng cũng bị tắt.
Tống Hân Nghiên tức đỏ mắt, ngón tay đang nắm chặt điện thoại run rẩy, không tin nổi: “Sao ông ta có thể bóp méo sự thật như vậy? Đoạn ghi âm này là ghép vào!”
Cô tức giận vô cùng, nắm lấy túi xách muốn rời đi.
Tưởng Tử Hàn vươn tay ra níu được người lại, khẽ nói: “Ăn xong rồi đi.”
Ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn về khiến Tống Hân Nghiên như có gai đâm sau lưng.
Sắc mặt cô lúc trắng lúc tái: “Bây giờ làm sao mà tôi ăn được nổi nữa? Tôi phải đi tìm bọn họ! Tôi…”
“Tìm được rồi sau đó thì sao?” Tưởng Tử Hàn hỏi.
Tống Hân Nghiên bỗng dưng im bặt.
Lòng đầy phẫn nộ hệt như được người ta dội cho một gáo nước lạnh, khí lạnh xuyên tim chạy dọc từ xương sống phát ra.
Tưởng Tử Hàn ấn người ngồi xuống: “Ăn no rồi hẵng đi.”
Nước mắt ở vành mắt rơi xuống, Tống Hân Nghiên khó chịu nhăn mặt, nhanh chóng quệt đi.
Trong bát bỗng có thêm một con tôm đã được bóc sẵn.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên quay sang.
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc thản nhiên thu đũa về, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Ăn.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên lại có chút ấm áp, nín khóc mỉm cười.
Cặp ba con mới quen biết chưa lâu này vô hình trung luôn khiến cô thấy ấm áp, bất giác thấy yên tâm.
“Moa!”
Cô ôm lấy Tưởng Minh Trúc hôn một cái: “Cảm ơn bé cưng.”
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ý cười lại đậm thêm mấy phần, trong mắt thoáng hiện vẻ cảm kích: “Anh nói đúng, không thể vì hành động bỉ ổi của họ mà ngược đãi bản thân được. Cho dù có tìm họ nói lý thì cũng nên ăn no mới có sức!”
Tống Hân Nghiên cúi đầu ăn cơm.
Tưởng Tử Hàn gọi quản lý tới, cau có nhìn mấy người xung quanh đang bàn tán về họ: “Chỗ này của các anh người nào cũng vào được à? Đuổi hết mấy người làm ảnh hưởng bữa ăn của chúng tôi ra ngoài!”
Nụ cười trên mặt quản lý cứng lại, lộ ra vẻ ngại ngùng.
Mấy người ngồi xung quanh gần đó nghe được bèn mỉa mai.
Quản lý khó xử, nói: “Thưa anh, nhà hàng chúng tôi là nơi công cộng xây dựng theo hình thức mở, khách tới đây ăn, nói gì nhìn gì làm gì, chỉ cần không trái với quy tắc thì đều là quyền của họ, chúng tôi không có quyền can thiệp.”
Tưởng Tử Hàn lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Cố Vũ Tùng, hai ba câu đã nói xong yêu cầu của bản thân.
Đưa điện thoại cho quản lý.
Quản lý lạnh nhạt đón lấy, nghe điện thoại.
Mấy giây sau, mặt anh ta trắng bệch, vừa cung kính vừa hoảng sợ liên tục nói vâng: “Vâng… Vâng… Tôi lập tức làm ngay, cậu Cố, cậu yên tâm.”
Sau khi quản lý kính cẩn trả điện thoại về xong, chân như lắp bánh xe lửa, bay nhanh đi đuổi người.
Nhà hàng cuối cùng cũng yên tĩnh hơn.
Tống Hân Nghiên không hỏi Tưởng Tử Hàn đã làm gì, thất thần bới cơm.
Tưởng Tử Hàn lắc ly rượu vang trong tay: “Đoạn video ban nãy là chuyện gì?”
Tay đang cầm đũa của Tống Hân Nghiên nắm chặt lại, dẫu sao chuyện cũng đã xấu vậy rồi bèn kể lại chuyện Tống Quốc Dũng tới tìm cô.
“Chỉ có mỗi vậy thôi à?” Tưởng Tử Hàn cười khinh bỉ.
“Đối với anh thì chẳng phải chuyện gì to tát.” Tống Hân Nghiên buồn phiền đáp: “Chuyện này nếu do người khác làm ra thì tôi cũng chẳng để ý làm gì, nhưng đó là ba của tôi! Tôi vừa mới tìm được một chút tự tin thì họ đã như vậy…”
Mặt Tống Hân Nghiên lộ rõ vẻ mệt mỏi, lời tiếp sau cũng chẳng nói nữa.
Tưởng Tử Hàn đang lắc ly rượu cũng hơi ngừng lại: “Cô lo chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô hay là buồn lòng thất vọng vì cách làm của người nhà mình?”
Tống Hân Nghiên mím môi.
Cái người này đúng là, rõ ràng cái gì cũng nhìn thấu hết mà còn hỏi.
Cô cười gắp thức ăn cho Tưởng Tử Hàn và Tưởng Minh Trúc: “Người nhà của tôi không phải là anh và bé cưng Minh Trúc à? Sao tôi phải thấy đau lòng vì họ chứ? Tôi không vui là sợ danh tiếng của tôi bị ảnh hưởng, tới lúc ấy liên lụy tới anh và bé cưng Minh Trúc, không tốt biết bao chứ?”
Mồm mép tép nhảy!
Tưởng Tử Hàn liếc cô, cảm xúc nơi đáy mắt thoáng động: “Đoạn ghi âm ban nãy…”
Tống Hân Nghiên lập tức phản bác lại: “Đương nhiên không phải thật!”
Tưởng Tử Hàn cạn lời chau mày: “Thế thì cô sợ cái gì? Tôi chỉ thấy có tật thì giật mình chứ chưa thấy ai bị gièm pha, hãm hại còn vội vàng đưa mặt ra cho người ta đánh đâu. Ngu chết đi được.”
Tống Hân Nghiên bĩu môi.
Miệng của người đàn ông này ngâm trong thuốc trừ sâu phải không?
Có điều, lời của anh ta tuy hơi ngứa tai nhưng không hiểu sao lại khiến cô thấy ấm áp và yên lòng.
Tâm trạng của cô tốt hơn nhiều, khóe miệng cũng cong lên.
Tưởng Minh Trúc buông đũa, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong cặp sách ra ném cho Tống Hân Nghiên, giọng điệu bình bình: “Cho cô vay đấy.”
“?”
Tống Hân Nghiên cầm lấy thẻ, được quý đâm lo: “Bé con à, cháu có tiền tiết kiệm sao?”
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc kiêu ngạo hừ một tiếng: “Cô tưởng ai cũng nghèo rớt mồng tơi như cô chắc?”
Tống Hân Nghiên nghẹn họng.
Bị bạn nhỏ này xem thường rồi hả!
“Cô không phải nghèo, chỉ là bây giờ chưa có tiền thôi.”
Tống Hân Nghiên lí nhí thanh minh một câu, sau đấy lại tò mò: “Nhưng mà cháu cho cô thẻ là để làm gì?”
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc nhíu đôi lông mày đẹp đẽ của mình.
IQ của người lớn bây giờ đúng là làm cho bạn nhỏ thấy quan ngại!
Cô bé mất kiên nhẫn: “Không phải có người xấu hãm hại cô sao? Người khác bắt nạt cô, cô không biết nghĩ cách đáp trả à? Người trưởng thành đánh nhau phạm pháp, dùng pháp luật trừng trị họ có hiểu không? Còn cần tôi dạy cô chắc?”
Tống Hân Nghiên: “…”
Nét mặt của Tưởng Minh Trúc bây giờ đúng kiểu “Cô đã ngốc tới mức không còn thuốc chữa nữa rồi”, chẳng có kiên nhẫn đi giải thích, bà cụ non lên tiếng: “Tiền cho cô vay để đi kiện cáo. Đừng nghĩ là cho không, tôi đầu tư đấy, sau này cô kiếm được tiền rồi phải trả lãi cho tôi.”
Tống Hân Nghiên mặt mày rạng rỡ: “Trả! Trả cả vốn lẫn lãi luôn! Con gái tôi chu đáo quá!”
Cô ôm chầm lấy cô bé muốn thơm một cái.
Bạn nhỏ lanh tay lẹ mắt che lại gương mặt trắng tròn của mình, ra vẻ ghét bỏ: “Ai là con gái của cô!”
Tống Hân Nghiên cười khanh khách, mặt sáng ngời, trong lòng ấm áp vô cùng.
Bạn nhỏ cũng có lòng tự tôn rất cao, cho dù cô không định dùng tới tiền này nhưng cũng cất thẻ đi.
Cô nhóc khẽ nhếch miệng, quay sang nói với ba: “Con đã tài trợ cho vợ của ba phí luật sư rồi, ba không định tài trợ một vị luật sư à?”
Tống Hân Nghiên nhướng mày.
Quào, con bé này tuổi nhỏ mà ranh mãnh, còn biết cả luật sư luôn rồi.
Có điều, một người lớn chừng này như mình lại bị một bạn nhỏ dạy dỗ, quá mất mặt.
Cô liên tục xua tay: “Không cần không cần, vẫn chưa tới lúc ấy.”
Tưởng Tử Hàn lấy điện thoại, tra một dãy số rồi đưa sang bên cho cô: “Lưu lại đi.”
Tống Hân Nghiên cạn lời.
Một lớn một bé nhà này đúng là ba con ruột, cái kiểu hống hách thay người khác làm chủ đúng là giống y như đúc.
Cô chỉ đành lưu lại số vào điện thoại: “Luật sư Lưu đúng không? Hai vị yên tâm, lúc tôi cần nhất định sẽ đi tìm anh ta!”
Vừa mới nói xong, nhân viên phục vụ liền dẫn hai anh cảnh sát tới đây.
“Anh Tưởng, hai vị cảnh sát này nói muốn tìm cô Tống.”
Một vị cảnh sát trong đó nhìn cô đầy dò xét: “Tống Hân Nghiên?”
“Là tôi, hai anh có chuyện gì?”
“Chúng tôi nhận được điện thoại, nói cô muốn tự thú, bây giờ mời cô đi theo chúng tôi.”
Tống Hân Nghiên còn chưa kịp phản ứng lại.
“Rầm!”
Tưởng Tử Hàn đập đũa xuống bàn.
Tiếng vang làm người xung quanh phát khiếp.
Quản lý chưa kịp cản người lại lập tức khóc thầm, thôi xong đời rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tưởng Tử Hàn ngước đôi mắt lạnh lẽo lên chất vất: “Chỗ này của mấy anh có thể để cho người khác yên ổn ăn cơm được không?”
Tống Hân Nghiên lạnh nhạt đáp: “Đúng thì đã làm sao?”
“Nói vậy thì công thức chưa hoàn thiện kia cũng là do con cố ý đưa cho con bé à?”
“Ai bảo cô ta ngu? Cho cô ta là cô ta tin ngay.”
“Sao con có thể ác độc như vậy, đó là chị ruột của con cơ mà.”
Tống Hân Nghiên: “Nếu như cô ta thực sự coi tôi là em gái thì không nên quay về. Mọi thứ của nhà họ Tống đều là của tôi, cô ta dựa vào đâu mà muốn được chia một phần của tôi chứ…”
Tống Quốc Dũng vô cùng đau lòng, bắt cô chịu trách nhiệm.
Tống Hân Nghiên không kiên nhẫn đáp: “Công ty là của tôi, tôi có nghĩa vụ gánh vác trách nhiệm giải quyết rắc rối…”
Video chạy tới đây, hình ảnh bỗng bị làm mờ, tiếng cũng bị tắt.
Tống Hân Nghiên tức đỏ mắt, ngón tay đang nắm chặt điện thoại run rẩy, không tin nổi: “Sao ông ta có thể bóp méo sự thật như vậy? Đoạn ghi âm này là ghép vào!”
Cô tức giận vô cùng, nắm lấy túi xách muốn rời đi.
Tưởng Tử Hàn vươn tay ra níu được người lại, khẽ nói: “Ăn xong rồi đi.”
Ánh mắt mọi người xung quanh đổ dồn về khiến Tống Hân Nghiên như có gai đâm sau lưng.
Sắc mặt cô lúc trắng lúc tái: “Bây giờ làm sao mà tôi ăn được nổi nữa? Tôi phải đi tìm bọn họ! Tôi…”
“Tìm được rồi sau đó thì sao?” Tưởng Tử Hàn hỏi.
Tống Hân Nghiên bỗng dưng im bặt.
Lòng đầy phẫn nộ hệt như được người ta dội cho một gáo nước lạnh, khí lạnh xuyên tim chạy dọc từ xương sống phát ra.
Tưởng Tử Hàn ấn người ngồi xuống: “Ăn no rồi hẵng đi.”
Nước mắt ở vành mắt rơi xuống, Tống Hân Nghiên khó chịu nhăn mặt, nhanh chóng quệt đi.
Trong bát bỗng có thêm một con tôm đã được bóc sẵn.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên quay sang.
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc thản nhiên thu đũa về, lạnh lùng thốt ra một chữ: “Ăn.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên lại có chút ấm áp, nín khóc mỉm cười.
Cặp ba con mới quen biết chưa lâu này vô hình trung luôn khiến cô thấy ấm áp, bất giác thấy yên tâm.
“Moa!”
Cô ôm lấy Tưởng Minh Trúc hôn một cái: “Cảm ơn bé cưng.”
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ý cười lại đậm thêm mấy phần, trong mắt thoáng hiện vẻ cảm kích: “Anh nói đúng, không thể vì hành động bỉ ổi của họ mà ngược đãi bản thân được. Cho dù có tìm họ nói lý thì cũng nên ăn no mới có sức!”
Tống Hân Nghiên cúi đầu ăn cơm.
Tưởng Tử Hàn gọi quản lý tới, cau có nhìn mấy người xung quanh đang bàn tán về họ: “Chỗ này của các anh người nào cũng vào được à? Đuổi hết mấy người làm ảnh hưởng bữa ăn của chúng tôi ra ngoài!”
Nụ cười trên mặt quản lý cứng lại, lộ ra vẻ ngại ngùng.
Mấy người ngồi xung quanh gần đó nghe được bèn mỉa mai.
Quản lý khó xử, nói: “Thưa anh, nhà hàng chúng tôi là nơi công cộng xây dựng theo hình thức mở, khách tới đây ăn, nói gì nhìn gì làm gì, chỉ cần không trái với quy tắc thì đều là quyền của họ, chúng tôi không có quyền can thiệp.”
Tưởng Tử Hàn lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Cố Vũ Tùng, hai ba câu đã nói xong yêu cầu của bản thân.
Đưa điện thoại cho quản lý.
Quản lý lạnh nhạt đón lấy, nghe điện thoại.
Mấy giây sau, mặt anh ta trắng bệch, vừa cung kính vừa hoảng sợ liên tục nói vâng: “Vâng… Vâng… Tôi lập tức làm ngay, cậu Cố, cậu yên tâm.”
Sau khi quản lý kính cẩn trả điện thoại về xong, chân như lắp bánh xe lửa, bay nhanh đi đuổi người.
Nhà hàng cuối cùng cũng yên tĩnh hơn.
Tống Hân Nghiên không hỏi Tưởng Tử Hàn đã làm gì, thất thần bới cơm.
Tưởng Tử Hàn lắc ly rượu vang trong tay: “Đoạn video ban nãy là chuyện gì?”
Tay đang cầm đũa của Tống Hân Nghiên nắm chặt lại, dẫu sao chuyện cũng đã xấu vậy rồi bèn kể lại chuyện Tống Quốc Dũng tới tìm cô.
“Chỉ có mỗi vậy thôi à?” Tưởng Tử Hàn cười khinh bỉ.
“Đối với anh thì chẳng phải chuyện gì to tát.” Tống Hân Nghiên buồn phiền đáp: “Chuyện này nếu do người khác làm ra thì tôi cũng chẳng để ý làm gì, nhưng đó là ba của tôi! Tôi vừa mới tìm được một chút tự tin thì họ đã như vậy…”
Mặt Tống Hân Nghiên lộ rõ vẻ mệt mỏi, lời tiếp sau cũng chẳng nói nữa.
Tưởng Tử Hàn đang lắc ly rượu cũng hơi ngừng lại: “Cô lo chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô hay là buồn lòng thất vọng vì cách làm của người nhà mình?”
Tống Hân Nghiên mím môi.
Cái người này đúng là, rõ ràng cái gì cũng nhìn thấu hết mà còn hỏi.
Cô cười gắp thức ăn cho Tưởng Tử Hàn và Tưởng Minh Trúc: “Người nhà của tôi không phải là anh và bé cưng Minh Trúc à? Sao tôi phải thấy đau lòng vì họ chứ? Tôi không vui là sợ danh tiếng của tôi bị ảnh hưởng, tới lúc ấy liên lụy tới anh và bé cưng Minh Trúc, không tốt biết bao chứ?”
Mồm mép tép nhảy!
Tưởng Tử Hàn liếc cô, cảm xúc nơi đáy mắt thoáng động: “Đoạn ghi âm ban nãy…”
Tống Hân Nghiên lập tức phản bác lại: “Đương nhiên không phải thật!”
Tưởng Tử Hàn cạn lời chau mày: “Thế thì cô sợ cái gì? Tôi chỉ thấy có tật thì giật mình chứ chưa thấy ai bị gièm pha, hãm hại còn vội vàng đưa mặt ra cho người ta đánh đâu. Ngu chết đi được.”
Tống Hân Nghiên bĩu môi.
Miệng của người đàn ông này ngâm trong thuốc trừ sâu phải không?
Có điều, lời của anh ta tuy hơi ngứa tai nhưng không hiểu sao lại khiến cô thấy ấm áp và yên lòng.
Tâm trạng của cô tốt hơn nhiều, khóe miệng cũng cong lên.
Tưởng Minh Trúc buông đũa, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong cặp sách ra ném cho Tống Hân Nghiên, giọng điệu bình bình: “Cho cô vay đấy.”
“?”
Tống Hân Nghiên cầm lấy thẻ, được quý đâm lo: “Bé con à, cháu có tiền tiết kiệm sao?”
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc kiêu ngạo hừ một tiếng: “Cô tưởng ai cũng nghèo rớt mồng tơi như cô chắc?”
Tống Hân Nghiên nghẹn họng.
Bị bạn nhỏ này xem thường rồi hả!
“Cô không phải nghèo, chỉ là bây giờ chưa có tiền thôi.”
Tống Hân Nghiên lí nhí thanh minh một câu, sau đấy lại tò mò: “Nhưng mà cháu cho cô thẻ là để làm gì?”
Bạn nhỏ Tưởng Minh Trúc nhíu đôi lông mày đẹp đẽ của mình.
IQ của người lớn bây giờ đúng là làm cho bạn nhỏ thấy quan ngại!
Cô bé mất kiên nhẫn: “Không phải có người xấu hãm hại cô sao? Người khác bắt nạt cô, cô không biết nghĩ cách đáp trả à? Người trưởng thành đánh nhau phạm pháp, dùng pháp luật trừng trị họ có hiểu không? Còn cần tôi dạy cô chắc?”
Tống Hân Nghiên: “…”
Nét mặt của Tưởng Minh Trúc bây giờ đúng kiểu “Cô đã ngốc tới mức không còn thuốc chữa nữa rồi”, chẳng có kiên nhẫn đi giải thích, bà cụ non lên tiếng: “Tiền cho cô vay để đi kiện cáo. Đừng nghĩ là cho không, tôi đầu tư đấy, sau này cô kiếm được tiền rồi phải trả lãi cho tôi.”
Tống Hân Nghiên mặt mày rạng rỡ: “Trả! Trả cả vốn lẫn lãi luôn! Con gái tôi chu đáo quá!”
Cô ôm chầm lấy cô bé muốn thơm một cái.
Bạn nhỏ lanh tay lẹ mắt che lại gương mặt trắng tròn của mình, ra vẻ ghét bỏ: “Ai là con gái của cô!”
Tống Hân Nghiên cười khanh khách, mặt sáng ngời, trong lòng ấm áp vô cùng.
Bạn nhỏ cũng có lòng tự tôn rất cao, cho dù cô không định dùng tới tiền này nhưng cũng cất thẻ đi.
Cô nhóc khẽ nhếch miệng, quay sang nói với ba: “Con đã tài trợ cho vợ của ba phí luật sư rồi, ba không định tài trợ một vị luật sư à?”
Tống Hân Nghiên nhướng mày.
Quào, con bé này tuổi nhỏ mà ranh mãnh, còn biết cả luật sư luôn rồi.
Có điều, một người lớn chừng này như mình lại bị một bạn nhỏ dạy dỗ, quá mất mặt.
Cô liên tục xua tay: “Không cần không cần, vẫn chưa tới lúc ấy.”
Tưởng Tử Hàn lấy điện thoại, tra một dãy số rồi đưa sang bên cho cô: “Lưu lại đi.”
Tống Hân Nghiên cạn lời.
Một lớn một bé nhà này đúng là ba con ruột, cái kiểu hống hách thay người khác làm chủ đúng là giống y như đúc.
Cô chỉ đành lưu lại số vào điện thoại: “Luật sư Lưu đúng không? Hai vị yên tâm, lúc tôi cần nhất định sẽ đi tìm anh ta!”
Vừa mới nói xong, nhân viên phục vụ liền dẫn hai anh cảnh sát tới đây.
“Anh Tưởng, hai vị cảnh sát này nói muốn tìm cô Tống.”
Một vị cảnh sát trong đó nhìn cô đầy dò xét: “Tống Hân Nghiên?”
“Là tôi, hai anh có chuyện gì?”
“Chúng tôi nhận được điện thoại, nói cô muốn tự thú, bây giờ mời cô đi theo chúng tôi.”
Tống Hân Nghiên còn chưa kịp phản ứng lại.
“Rầm!”
Tưởng Tử Hàn đập đũa xuống bàn.
Tiếng vang làm người xung quanh phát khiếp.
Quản lý chưa kịp cản người lại lập tức khóc thầm, thôi xong đời rồi!
Quả nhiên, giây tiếp theo, Tưởng Tử Hàn ngước đôi mắt lạnh lẽo lên chất vất: “Chỗ này của mấy anh có thể để cho người khác yên ổn ăn cơm được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.