Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 474: Khiêu chiến với tưởng tử hàn
Vân Vô Song
18/10/2022
Người đàn ông kia bị làm mất mặt, nhưng lại không cam lòng quay về tay không như vậy.
Thấy Tống Hân Nghiên càng đánh càng ác, hoàn toàn không để ý tới đánh kiểu này có thể sẽ khiến mình bị thương, anh ta liền biết tâm trạng của cô cực kỳ tệ.
“Có phải chị bị thất tình không? Chị gái trông xinh đẹp như vậy, vứt bỏ một cây đại thụ già cỗi xấu xí xong lại lần nữa có cả khu rừng của riêng mình, tại sao phải không vui? Hay thế này đi, đợi lát nữa ra ngoài tôi mời chị đi uống rượu... A...!”
Người đàn ông vẫn cứ mãi lảm nhảm ồn ào như con ruồi đang vo ve vậy, sự phiền chán và tức giận trong lòng Tống Hân Nghiên bùng nổ, cô không thể nhịn được nữa, liền nện thẳng một quyền vào mặt tên kia.
Tên kia bị đánh mà không kịp trở tay, mũi đau vô cùng, hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra.
Phòng boxing yên tĩnh vài giây, rồi sau đó là những tràng cười không lớn không nhỏ.
Có người quen với người đàn ông kia cười to: “Lão Lý, tưởng dễ nhai mà cuối cùng lại khợp phải đúng miếng xương gân hả...”
“Còn chưa gì hết mà đã bị làm cho mặt mũi đầy máu thế kia. Tôi thấy cậu lần này xong rồi.”
“...”
Đủ loại lời nói hoặc là cười nhạo, hoặc là chế giễu hoặc là xem hài truyền hết vào tai Lão Lý cơ bắp cuồn cuộn kia, như một cái tát giáng mạnh vào mặt anh ta.
Sắc mặt tên cơ bắp trở nên khó chịu, bị chọc cho tức giận, lau máu dưới mũi rồi gào lên vung tay phải đánh trả: “Mẹ kiếp, đồ điếm, nể mặt mày ba phần mà mày lại tưởng mày ngon thật đấy à, còn dám ra tay với tao...”
Gương mặt Tống Hân Nghiên lạnh nhạt, vừa định lui về sau thì sau lưng bỗng có một lồng ngực áp đến, bàn tay người đàn ông đánh về phía cô còn cách mười hai mươi centimet nữa thì đã bị người ta nắm lấy cổ tay, cưỡng ép dừng lại giữa không trung.
Cả Tống Hân Nghiên và tên cơ bắp đồng thời khiếp sợ, đồng loạt quay đầu nhìn người tới.
Là Tưởng Tử Hàn!
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó dùng một tay đẩy cô ra khỏi lồng ngực, nắm chặt tay tên cơ bắp kia rồi dùng sức thật mạnh.
“Răng rắc!”
Tiếng xương bị trật khớp vang lên.
Tên cơ bắp thét lên như heo bị chọc tiết.
“Cái ngữ như mày mà cũng muốn ra tay?”
Tên cơ bắp đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, muốn rút bàn tay đã bị trật khớp ra khỏi tay Tưởng Tử Hàn: “Mày là ai, mau thả tao ra...”
Nhân viên trong phòng boxing đã báo cáo chuyện ồn ào này lên cấp trên từ sớm.
Ông chủ phòng tập boxing nhanh chóng chạy tới, vừa nhìn thấy Tưởng Tử Hàn liền vã mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng giải vây: “Tổng giám đốc Tưởng bớt giận, tên nhóc này có mắt nhưng không thấy thái sơn, để tôi dẫn đi dạy dỗ lại là được, anh không cần phải làm ô uế tay mình đâu.”
Tưởng Tử Hàn vung tay ra: “Cút!”
Tên cơ bắp bị quăng ra lui về sau hai bước, giận dữ muốn bước lên lý luận, nhưng ông chủ phòng tập boxing đã nhanh chóng nháy mắt với nhân viên công tác, một trái một phải kéo anh ta ra ngoài.
Tiếng nói mà ông chủ hạ giọng để cảnh cáo cũng loáng thoáng truyền đến: “Còn muốn tìm đường chết tới mức nào nữa hả? Cậu biết người kia là ai không? Tưởng Tử Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Tưởng Thị, tên nhóc nhà cậu không chết là may lắm lắm rồi, còn ồn ào nữa thì không được toàn thây đâu...”
Nhóm người đến cũng nhanh mà đi cũng vội.
Mấy người hớt chuyện cũng bị nhân viên công tác khuyên rời khỏi.
Tống Hân Nghiên mỉa mai nhìn Tưởng Tử Hàn: “Chú rể mà vẫn thời gian với tinh lực đến đây luyện boxing cơ à?”
Gương mặt Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt, ánh mắt u ám hăm doạ vô cùng đáng sợ: “Là cô bảo Chúc Minh Đức đăng ký hội viên ở đây cho tôi?”
Tống Hân Nghiên nhíu mày.
Tưởng Tử Hàn nhìn cô từ trên cao xuống, ép tới, giọng điệu lạnh lùng không gợn sóng vô cùng mỉa mai: “Bởi vì để cô có thể tới đây tiện đà quyến rũ tôi?”
Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng hiểu rõ mạch não của người đàn ông này.
Cô cạn lời liếc nhìn anh, không có tâm trạng đâu mà khịa anh, liền giơ tay đẩy anh ra muốn rời khỏi.
Cuối cùng thì bây giờ cô cũng đã hiểu, vì sao trước đây tên khốn này có thể bước vào phòng thay đồ mà không chút nể nang gì như vậy. Hoá ra là lúc đó anh kêu Chúc Minh Đức đăng ký hội viên ở đây cho mình!
Trong lòng Tống Hân Nghiên càng nghĩ càng tức giận.
Thời gian trôi qua thì cảnh vật cũng đổi khác, trước đó lần đầu tiên gặp nhau, anh còn tìm mọi cách để quấn lấy cô, lần này lại cho rằng cô đến đây để dụ dỗ anh. Nghĩ thôi là tức điên rồi!
Tưởng Tử Hàn duỗi cánh tay dài ra, ngăn cản cô gái nhỏ muốn lách qua bên cạnh anh để rời khỏi, đôi mày kiếm cau chặt đến mức có thể kẹp được một con ruồi, lạnh lùng nói: “Đây là thái độ cầu xin người khác của cô đấy à?”
Tống Hân Nghiên sững người một thoáng mới phản ứng lại được, anh đang nói đến việc cô nhờ anh ra tòa làm chứng giúp cô.
Cô mất kiên nhẫn dừng bước, hơi quay đầu lại về phía anh, nhướng mày nói: “Muốn tôi cầu xin anh?”
Tưởng Tử Hàn mím môi.
Khoé môi Tống Hân Nghiên lạnh lùng cong lên: “Được, chi bằng tới đây đánh một trận đi. Nếu ngay cả một người phụ nữ như tôi mà anh còn không thắng được thì lấy tư cách gì bắt tôi cầu xin anh!”
Lục Minh Hạo chỉ vừa mới đi toilet một chút thôi, mà khi trở về lại chứng kiến một bức tranh như thế.
Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, còn người phụ nữ thì ánh mắt chứa đựng sự mỉa mai khiêu khích.
Cậu ta hơi kinh ngạc, nhanh chóng động não, sau đấy lập tức xâu chuỗi hết tường tận sự việc.
Lục Minh Hạo hứng thú nhìn hai người, trong lòng “chậc, chậc” cảm thán.
Cách theo đuổi người khác của anh Hàn phèn quá đấy.
Nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ... Trông Tống Hân Nghiên làm ra tư thế tới chơi lớn một trận thế kia, hình như cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Đến khi Lục Minh Hạo hoàn hồn thì Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đã tiến vào trạng thái giằng co, chuẩn bị ra tay tới nơi rồi. Cậu ta giật mình, vội vàng chạy lên giữa để can ngăn.
Đùa không vậy hả, anh Hàn mà ra tay thật thì mười Tống Hân Nghiên cũng bị đánh cho gãy xương.
Cậu ta vội nói: “Ui trời trời trời, hai người làm gì đấy hả? Ông chủ người ta khó khăn lắm mới mở được phòng tập boxing, nếu như vì hai người mà ngày mai bị lên trang nhất nói xảy ra án mạng, thi đấu ngầm gì gì đó thì sao, người ta có còn tiếp tục làm ăn ở đây được nữa không chứ...”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên đồng thời nhìn về phía cậu ta, đồng thanh nói: “Cút!”
Lục Minh Hạo: “...”
Cậu ta đã làm gì sai?
Tại sao cậu ta lại phải xuất hiện ở đây!
“Rồi Ok!Ok!Ok! Tôi cút!”
Lục Minh Hạo rầu rĩ vuốt mũi lặng lẽ lui về sau, đứng trong góc nhỏ phía xa xa.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên nghiêm túc đưa tay lên thủ thế.
Tưởng Tử Hàn hờ hững không chút gợn sóng, đứng cách cô khoảng vài bước, nhìn cô hành động mà như xem hài kịch.
Đám người hóng hớt vừa mới bị nhân viên công tác tản ra cũng xúm lại.
Thậm chí còn có người lặng lẽ mở đồng hồ thể thao lên, quay lại hình ảnh phía đối diện.
Lục Minh Hạo nhíu mày, trong lòng tràn đầy cảm giác bất ổn, cảm giác, hình như sắp gặp chuyện không may.
Ánh mắt của cậu ta lại lần nữa hướng đến hai người trong sàn đấu.
Trông Tống Hân Nghiên có vẻ mạnh, nhưng dù sao cũng là phụ nữ.
Bất luận là chiều cao hay thể lực, hoặc là giá trị vũ lực thì cũng đều không phải là đối thủ của anh Hàn đã trải qua huấn luyện được.
Nếu trận đấu ngày hôm nay mà đánh thật thì sau này anh Hàn muốn xin tái hợp lại cũng sợ là hoàn toàn không còn cơ hội.
Nghĩ đến đây, cậu ta vội lấy điện thoại ra, nhanh chóng chia sẻ video hai người giằng co cho Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam, cũng điên cuồng tag hai người trong group.
“Mau nghĩ cách đi, hai người này sắp đánh nhau rồi, nếu không ngăn cản được thì phải phá sao đây? @Cố Tùng Vũ @Tô Thần Nam.”
Tống Hân Nghiên thủ thế đợi một lát, nhưng Tưởng Tử Hàn vẫn cứ thờ ơ.
Cô thầm tức giận, thu hồi động tác rồi nhíu mày giễu cợt: “Chắc không phải là anh không biết quy tắc đánh nhau giữa nam nữ đấy chứ?”
Cô vẫn chưa mất não, nên không thể nào có chuyện ngu ngốc đánh một trận lung tung loạn xạ với Tưởng Tử Hàn được.
Làm thế chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết à.
Tưởng Tử Hàn cười nhạo một tiếng: “Đúng là không biết thật.”
Anh cũng không ra tay với phụ nữ.
Giọng nói hờ hững không quan tâm của anh truyền đến: “Tôi cũng không chiếm lợi của phụ nữ, có quy tắc gì thì nói nghe thử đi.”
Tống Hân Nghiên cười mỉa một tiếng, lạnh lùng nói: “Bên nam đứng yên không thể di chuyển, không thể đánh trả, chỉ có thể tránh! Bên nữ ra quyền trước, 10 giây sau anh mới có thể đánh trả!”
“Ồ! Đúng là chưa từng nghe đấy.”
Tống Hân Nghiên nhướng mày nhìn đám người đang vây xem xung quanh: “Không tin à? Hỏi thử mấy người có mặt ở đây là biết, mọi người nói xem quy tắc này có đúng hay không?”
Thấy Tống Hân Nghiên càng đánh càng ác, hoàn toàn không để ý tới đánh kiểu này có thể sẽ khiến mình bị thương, anh ta liền biết tâm trạng của cô cực kỳ tệ.
“Có phải chị bị thất tình không? Chị gái trông xinh đẹp như vậy, vứt bỏ một cây đại thụ già cỗi xấu xí xong lại lần nữa có cả khu rừng của riêng mình, tại sao phải không vui? Hay thế này đi, đợi lát nữa ra ngoài tôi mời chị đi uống rượu... A...!”
Người đàn ông vẫn cứ mãi lảm nhảm ồn ào như con ruồi đang vo ve vậy, sự phiền chán và tức giận trong lòng Tống Hân Nghiên bùng nổ, cô không thể nhịn được nữa, liền nện thẳng một quyền vào mặt tên kia.
Tên kia bị đánh mà không kịp trở tay, mũi đau vô cùng, hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra.
Phòng boxing yên tĩnh vài giây, rồi sau đó là những tràng cười không lớn không nhỏ.
Có người quen với người đàn ông kia cười to: “Lão Lý, tưởng dễ nhai mà cuối cùng lại khợp phải đúng miếng xương gân hả...”
“Còn chưa gì hết mà đã bị làm cho mặt mũi đầy máu thế kia. Tôi thấy cậu lần này xong rồi.”
“...”
Đủ loại lời nói hoặc là cười nhạo, hoặc là chế giễu hoặc là xem hài truyền hết vào tai Lão Lý cơ bắp cuồn cuộn kia, như một cái tát giáng mạnh vào mặt anh ta.
Sắc mặt tên cơ bắp trở nên khó chịu, bị chọc cho tức giận, lau máu dưới mũi rồi gào lên vung tay phải đánh trả: “Mẹ kiếp, đồ điếm, nể mặt mày ba phần mà mày lại tưởng mày ngon thật đấy à, còn dám ra tay với tao...”
Gương mặt Tống Hân Nghiên lạnh nhạt, vừa định lui về sau thì sau lưng bỗng có một lồng ngực áp đến, bàn tay người đàn ông đánh về phía cô còn cách mười hai mươi centimet nữa thì đã bị người ta nắm lấy cổ tay, cưỡng ép dừng lại giữa không trung.
Cả Tống Hân Nghiên và tên cơ bắp đồng thời khiếp sợ, đồng loạt quay đầu nhìn người tới.
Là Tưởng Tử Hàn!
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó dùng một tay đẩy cô ra khỏi lồng ngực, nắm chặt tay tên cơ bắp kia rồi dùng sức thật mạnh.
“Răng rắc!”
Tiếng xương bị trật khớp vang lên.
Tên cơ bắp thét lên như heo bị chọc tiết.
“Cái ngữ như mày mà cũng muốn ra tay?”
Tên cơ bắp đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, muốn rút bàn tay đã bị trật khớp ra khỏi tay Tưởng Tử Hàn: “Mày là ai, mau thả tao ra...”
Nhân viên trong phòng boxing đã báo cáo chuyện ồn ào này lên cấp trên từ sớm.
Ông chủ phòng tập boxing nhanh chóng chạy tới, vừa nhìn thấy Tưởng Tử Hàn liền vã mồ hôi lạnh khắp người, vội vàng giải vây: “Tổng giám đốc Tưởng bớt giận, tên nhóc này có mắt nhưng không thấy thái sơn, để tôi dẫn đi dạy dỗ lại là được, anh không cần phải làm ô uế tay mình đâu.”
Tưởng Tử Hàn vung tay ra: “Cút!”
Tên cơ bắp bị quăng ra lui về sau hai bước, giận dữ muốn bước lên lý luận, nhưng ông chủ phòng tập boxing đã nhanh chóng nháy mắt với nhân viên công tác, một trái một phải kéo anh ta ra ngoài.
Tiếng nói mà ông chủ hạ giọng để cảnh cáo cũng loáng thoáng truyền đến: “Còn muốn tìm đường chết tới mức nào nữa hả? Cậu biết người kia là ai không? Tưởng Tử Hàn, tổng giám đốc tập đoàn Tưởng Thị, tên nhóc nhà cậu không chết là may lắm lắm rồi, còn ồn ào nữa thì không được toàn thây đâu...”
Nhóm người đến cũng nhanh mà đi cũng vội.
Mấy người hớt chuyện cũng bị nhân viên công tác khuyên rời khỏi.
Tống Hân Nghiên mỉa mai nhìn Tưởng Tử Hàn: “Chú rể mà vẫn thời gian với tinh lực đến đây luyện boxing cơ à?”
Gương mặt Tưởng Tử Hàn lạnh nhạt, ánh mắt u ám hăm doạ vô cùng đáng sợ: “Là cô bảo Chúc Minh Đức đăng ký hội viên ở đây cho tôi?”
Tống Hân Nghiên nhíu mày.
Tưởng Tử Hàn nhìn cô từ trên cao xuống, ép tới, giọng điệu lạnh lùng không gợn sóng vô cùng mỉa mai: “Bởi vì để cô có thể tới đây tiện đà quyến rũ tôi?”
Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng hiểu rõ mạch não của người đàn ông này.
Cô cạn lời liếc nhìn anh, không có tâm trạng đâu mà khịa anh, liền giơ tay đẩy anh ra muốn rời khỏi.
Cuối cùng thì bây giờ cô cũng đã hiểu, vì sao trước đây tên khốn này có thể bước vào phòng thay đồ mà không chút nể nang gì như vậy. Hoá ra là lúc đó anh kêu Chúc Minh Đức đăng ký hội viên ở đây cho mình!
Trong lòng Tống Hân Nghiên càng nghĩ càng tức giận.
Thời gian trôi qua thì cảnh vật cũng đổi khác, trước đó lần đầu tiên gặp nhau, anh còn tìm mọi cách để quấn lấy cô, lần này lại cho rằng cô đến đây để dụ dỗ anh. Nghĩ thôi là tức điên rồi!
Tưởng Tử Hàn duỗi cánh tay dài ra, ngăn cản cô gái nhỏ muốn lách qua bên cạnh anh để rời khỏi, đôi mày kiếm cau chặt đến mức có thể kẹp được một con ruồi, lạnh lùng nói: “Đây là thái độ cầu xin người khác của cô đấy à?”
Tống Hân Nghiên sững người một thoáng mới phản ứng lại được, anh đang nói đến việc cô nhờ anh ra tòa làm chứng giúp cô.
Cô mất kiên nhẫn dừng bước, hơi quay đầu lại về phía anh, nhướng mày nói: “Muốn tôi cầu xin anh?”
Tưởng Tử Hàn mím môi.
Khoé môi Tống Hân Nghiên lạnh lùng cong lên: “Được, chi bằng tới đây đánh một trận đi. Nếu ngay cả một người phụ nữ như tôi mà anh còn không thắng được thì lấy tư cách gì bắt tôi cầu xin anh!”
Lục Minh Hạo chỉ vừa mới đi toilet một chút thôi, mà khi trở về lại chứng kiến một bức tranh như thế.
Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, còn người phụ nữ thì ánh mắt chứa đựng sự mỉa mai khiêu khích.
Cậu ta hơi kinh ngạc, nhanh chóng động não, sau đấy lập tức xâu chuỗi hết tường tận sự việc.
Lục Minh Hạo hứng thú nhìn hai người, trong lòng “chậc, chậc” cảm thán.
Cách theo đuổi người khác của anh Hàn phèn quá đấy.
Nhưng nhìn tình cảnh hiện giờ... Trông Tống Hân Nghiên làm ra tư thế tới chơi lớn một trận thế kia, hình như cũng không phải là hoàn toàn vô dụng.
Đến khi Lục Minh Hạo hoàn hồn thì Tống Hân Nghiên và Tưởng Tử Hàn đã tiến vào trạng thái giằng co, chuẩn bị ra tay tới nơi rồi. Cậu ta giật mình, vội vàng chạy lên giữa để can ngăn.
Đùa không vậy hả, anh Hàn mà ra tay thật thì mười Tống Hân Nghiên cũng bị đánh cho gãy xương.
Cậu ta vội nói: “Ui trời trời trời, hai người làm gì đấy hả? Ông chủ người ta khó khăn lắm mới mở được phòng tập boxing, nếu như vì hai người mà ngày mai bị lên trang nhất nói xảy ra án mạng, thi đấu ngầm gì gì đó thì sao, người ta có còn tiếp tục làm ăn ở đây được nữa không chứ...”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn và Tống Hân Nghiên đồng thời nhìn về phía cậu ta, đồng thanh nói: “Cút!”
Lục Minh Hạo: “...”
Cậu ta đã làm gì sai?
Tại sao cậu ta lại phải xuất hiện ở đây!
“Rồi Ok!Ok!Ok! Tôi cút!”
Lục Minh Hạo rầu rĩ vuốt mũi lặng lẽ lui về sau, đứng trong góc nhỏ phía xa xa.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên nghiêm túc đưa tay lên thủ thế.
Tưởng Tử Hàn hờ hững không chút gợn sóng, đứng cách cô khoảng vài bước, nhìn cô hành động mà như xem hài kịch.
Đám người hóng hớt vừa mới bị nhân viên công tác tản ra cũng xúm lại.
Thậm chí còn có người lặng lẽ mở đồng hồ thể thao lên, quay lại hình ảnh phía đối diện.
Lục Minh Hạo nhíu mày, trong lòng tràn đầy cảm giác bất ổn, cảm giác, hình như sắp gặp chuyện không may.
Ánh mắt của cậu ta lại lần nữa hướng đến hai người trong sàn đấu.
Trông Tống Hân Nghiên có vẻ mạnh, nhưng dù sao cũng là phụ nữ.
Bất luận là chiều cao hay thể lực, hoặc là giá trị vũ lực thì cũng đều không phải là đối thủ của anh Hàn đã trải qua huấn luyện được.
Nếu trận đấu ngày hôm nay mà đánh thật thì sau này anh Hàn muốn xin tái hợp lại cũng sợ là hoàn toàn không còn cơ hội.
Nghĩ đến đây, cậu ta vội lấy điện thoại ra, nhanh chóng chia sẻ video hai người giằng co cho Cố Vũ Tùng và Tô Thần Nam, cũng điên cuồng tag hai người trong group.
“Mau nghĩ cách đi, hai người này sắp đánh nhau rồi, nếu không ngăn cản được thì phải phá sao đây? @Cố Tùng Vũ @Tô Thần Nam.”
Tống Hân Nghiên thủ thế đợi một lát, nhưng Tưởng Tử Hàn vẫn cứ thờ ơ.
Cô thầm tức giận, thu hồi động tác rồi nhíu mày giễu cợt: “Chắc không phải là anh không biết quy tắc đánh nhau giữa nam nữ đấy chứ?”
Cô vẫn chưa mất não, nên không thể nào có chuyện ngu ngốc đánh một trận lung tung loạn xạ với Tưởng Tử Hàn được.
Làm thế chẳng phải đâm đầu vào chỗ chết à.
Tưởng Tử Hàn cười nhạo một tiếng: “Đúng là không biết thật.”
Anh cũng không ra tay với phụ nữ.
Giọng nói hờ hững không quan tâm của anh truyền đến: “Tôi cũng không chiếm lợi của phụ nữ, có quy tắc gì thì nói nghe thử đi.”
Tống Hân Nghiên cười mỉa một tiếng, lạnh lùng nói: “Bên nam đứng yên không thể di chuyển, không thể đánh trả, chỉ có thể tránh! Bên nữ ra quyền trước, 10 giây sau anh mới có thể đánh trả!”
“Ồ! Đúng là chưa từng nghe đấy.”
Tống Hân Nghiên nhướng mày nhìn đám người đang vây xem xung quanh: “Không tin à? Hỏi thử mấy người có mặt ở đây là biết, mọi người nói xem quy tắc này có đúng hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.