Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 321: Không thể nhân từ mà nương tay
Vân Vô Song
09/09/2022
Lời nói của Chúc Minh Đức nhắc nhở Tưởng Tử Hàn.
Thần kinh của anh vốn dĩ đang căng cứng như thể đứng bên bờ vực đứt gãy đột nhiên được thả lỏng ra, bất ngờ đứng lại suy nghĩ hai giây: “Không kịp nữa rồi, gọi cảnh sát đi, tố cáo cửa hàng lẩu này mua bán mại dâm, đánh bạc và sử dụng chất kích thích. Lúc này không ai đến nhanh và hiệu quả bằng cảnh sát cả!”
Chúc Minh Đức lấy điện thoại ra, nhưng không gọi ngay: “...Chúng ta làm như vậy là báo án giả rồi. Hơn nữa, chúng ta chỉ là phát hiện ra xe của cô Tống ở đó chứ không phải thật sự xác định được cô Tống chắc chắn có ở trong. Nếu như cô ấy không ở trong đó....”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn qua anh ta.
Chúc Minh Đức lập tức câm miệng, vội vàng bấm số gọi...
Ở trong phòng, Tống Hân Nghiên giống như được mở công tắc nôn mửa.
Vào giây phúc này, toàn bộ những gì kiềm nén trước đó đều được phun ra lại bên ngoài, nôn đến độ không dừng được.
Dạ Vũ Đình cố nén cơn buồn nôn, lột sạch quần áo bẩn trên người cô sau đó mới ôm người dời qua chỗ khác.
Vừa đặt xuống, cô lại bắt đầu nôn.
Toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi hôi chua kinh tởm của chất nôn.
Sắc mặt Dạ Vũ Đình vô cùng khó coi.
Mẹ nó! Cho dù anh ta có ham muốn đến mức nào, trong tình huống này cũng rất khó có suy nghĩ đó.
Huống chi bây giờ anh ta vốn dĩ đã... không biết có được hay không.
Tống Thanh Hoa dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của Dạ Vũ Đình: “Đồ vô dụng!”
Bà ta xông lên, thẳng tay xé toạc chiếc áo len trên người Tống Hân Nghiên.
Dưới lớp áo len là một chiếc áo voan hoa nhí và quần legging.
Tống Thanh Hoa không có kiên nhẫn, nắm lấy cổ áo dùng sức xé ra.
“Xoẹt! Bực bực!”
Chiếc áo bị xé toạc, nút áo bung ra.
Áo sơ mi tản ra hai bên ngực, để lộ nội y màu xanh thẫm bên trong.
Làn da của người phụ nữ mềm mại, dưới tác dụng của rượu ửng lên màu hồng phấn, lại có thêm bộ nội y màu xanh thẫm làm nền, vô cùng quyến rũ.
Dạ Vũ Đình nhìn chằm chằm không chớp mắt.
“Ực!”
Anh ta không kiềm lòng được mà nuốt nước miếng.
Tống Thanh Hoa ghen tị đến đỏ cả mắt.
Đều là phụ nữ, thứ mà Tống Hân Nghiên có thì bà ta cũng có.
Chỉ là khác biệt quá lớn.
Tống Thanh Hoa kéo mạnh Dạ Vũ Đình qua: “Tôi biết Tưởng Tử Hàn đã phế cậu rồi, cho dù có ném một một món đồ chơi xinh đẹp quyến rũ như thế trước mặt cậu thì cậu cũng chẳng làm được trò trống gì. Nhưng mà Dạ Vũ Đình, cô ta không lấy lòng được cậu, nhưng cậu có thể lấy lòng cô ta!”
Lời này tính sát thương không lớn, nhưng lại mang tính sỉ nhục vô cùng mãnh liệt!
Sắc mặt Dạ Vũ Đình trở nên lạnh lùng, răng hàm gần như cắn thịt mềm trong miệng đến chảy máu.
Tống Thanh Hoa vẫn ra sức dụ dỗ anh ta: “Bây giờ chỉ cần cậu lấy lòng cô ta cho tốt, nói không chừng sau này cô ta sẽ khăng khăng một mực muốn ở bên cạnh cậu thì sao? Lúc này rồi mà cậu còn không chịu ra tay thì tính chờ tới khi nào?”
Dạ Vũ Đình siết chặt tay chịu sỉ nhục, sát ý hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Hoa.
Tống Thanh Hoa cũng không tỏ ra yếu thế mà nhìn lại anh ta, cười khẩy: “Làm sao? Lời tôi nói nghe không xuôi tai à??!”
Vài giây sau, Dạ Vũ Đình rũ mắt xuống: “Cô nói đúng.”
Anh ta buông lỏng tay ra, u sầu nói: “Tôi chưa từng nhìn thấy Tống Hân Nghiên trong bộ dạng này, máu nóng sôi trào, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào, nên nhất thời có chút...”
Sự tức giận và hận thù xen lẫn trong đôi mắt lạnh lùng của anh ta.
Anh ta đẩy tay Tống Thanh Hoa ra, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Hân Nghiên, đôi mắt lạnh như băng che đi ý hận thù: “Có một số việc, đúng thật là không thể nhân từ mà nương tay...”
Bàn tay không quá linh hoạt nắm lấy áo sơ mi của Tống Hân Nghiên dùng sức xé mạnh ra.
“Xoẹt!”
Phần vải trên nối liền với ống tay áo phía bên trái bị xé ra, biến thành nhiều mảnh.
Làn da mềm mại trên người Tống Hân Nghiên lộ ra ngoài không khí lạnh, ngay lập tức bên trên nổi lên vô số da gà nho nhỏ.
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình sâu thẳm, cũng dùng cách như vậy xé lớp vải bên phải trên người cô xuống, cửa phòng đột nhiên có người đẩy ra.
Là quản lý cửa hàng.
Bầu không khí vẩn đục và hình ảnh khó coi trong căn phòng đập thẳng vào tầm mắt và ngũ quan của cô ta.
Biểu cảm của cô ta nhăn nhó, không quan tâm đến mọi thứ: “Tống tổng, có người tố giác cửa hàng chúng tôi có liên quan đến mại dâm, đánh bạc và sử dụng chất kích thích, cảnh sát tới rồi, Dạ Nhất đang chặn ở bên ngoài nhưng có lẽ cũng không trụ được lâu đâu, hai người mau đi đi.”
Tống Thanh Hoa tức giận không cam lòng trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên với Dạ Vũ Đình vô dụng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng tuyệt tình: “Nơi này cậu tự giải quyết đi, tôi đi trước đây.”
Bà ta vừa nói xong liền cầm túi xách lên, dùng tay che đi phần đầu bị thương, đẩy quản lý cửa hàng ra rồi chạy nhanh ra ngoài.
“Mẹ nó! Cái thứ tiện nhân điên Tống Thanh Hoa này!”
Dạ Vũ Đình thấp giọng mắng một câu, ngay sau đó lập tức cởi áo khoác của mình ra.
Anh ta trùm Tống Hân Nghiên kín mít, nắm chặt lấy cánh tay cô đặt lên bả vai mình, vừa dìu vừa ôm, dẫn người đi ra ngoài: “Dẫn đường, đi cửa sau.”
“Hả... được... được.”
Quản lý cửa hàng sửng sốt, vội vàng dẫn anh ta rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng thì đúng ngay lúc cảnh sát vừa ập tới.
Dạ Nhất đi theo sau cảnh sát, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Anh ta đã cố hết sức để ngăn cản rồi!
“Có chuyện gì thế?” Cảnh sát chặn Dạ Vũ Đình và quản lý cửa hàng lại hỏi.
Sắc mặt quản lý cửa hàng trắng bệch.
Dạ Vũ Đình ung dung điềm tĩnh nói: “Tôi dẫn vợ tới đây mời khách ăn cơm, chỉ là tửu lượng của cô ấy yếu quá, uống quá nhiều lại còn nôn lên người...”
Dạ Nhất vội vàng lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn với cả ảnh kết hôn của Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên ra để xác nhận hai người họ thật sự là mối quan hệ hợp pháp.
Thêm vào đó, sắc mặt của Tống Hân Nghiên trông rất không ổn, cả người nồng nặc mùi rượu, trên người còn có mùi hôi chua của chất nôn, cảnh sát không nhìn ra điểm khác thường nên chỉ có thể thả hai người rời đi.
“Mau đến bệnh viện xem thử đi, uống đến mức sắc mặt biến đổi như vậy luôn, có còn muốn sống nữa không đấy.”
“Đồng chí cảnh sát nói rất phải, sau này tôi không dám để cô ấy uống nhiều như vậy nữa.”
Sau khi nói xong lời này, Dạ Vũ Đình liền vội vàng cùng Dạ Nhất rời đi.
Vừa đến trước cửa tiệm lẩu.
Một chiếc Rolls-Royce phanh “Két” một tiếng dừng trước mặt ba người bọn họ.
Dạ Vũ Đình và Dạ Nhất bất ngờ dừng lại.
Cửa xe mở ra, Tưởng Tử Hàn vô cùng tức giận đi về phía ba người bọn họ.
Dạ Nhất vội vàng mặc kệ Tống Hân Nghiên đang được mình đỡ, xông tới phía trước, chắn trước mặt Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên: “Anh Tưởng, xin mời...”
“Cút!”
Dạ Vũ Đình dùng một chân đá người ra.
Dạ Nhất vẫn muốn tiến lên chặn lại, Chúc Minh Đức đã dẫn người chạy tới, không nói hai lời liền khống chế anh ta.
Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Tống Hân Nghiên, hơi thở thô bạo trên người càng thêm điên cuồng tàn sát bừa bãi.
“Tưởng Tử... A!”
Dạ Vũ Đình vừa mở miệng ra, bụng đột nhiên đau nhói, cả người bị một lực mạnh đá văng ra ngoài.
Tống Hân Nghiên mất đi chỗ dựa, Tưởng Tử Hàn thấy cô như sắp ngã xuống, anh nhanh tay lẹ mắt vươn cánh tay dài ra ôm cô vào trong lồng ngực.
“Tưởng Tử Hàn! Tống Hân Nghiên là vợ của tôi!”
Dạ Vũ Đình ho khan một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói ra những chữ đó.
Sát ý trong mắt Tưởng Tử Hàn sôi trào.
Chúc Minh Đức sợ ông chủ nhà mình bị chọc giận sẽ làm ra chuyện mất lý trí, vội nói: “Boss, trạng thái của cô Tống có vấn đề. Phản ứng của cô ấy giống như bị ngộ độc rượu vậy!”
Lúc này Tưởng Tử Hàn không quan tâm tới những chuyện khác nữa, vội vàng bế ngang người cô đưa lên xe.
“Đến bệnh viện!”
Dạ Nhất vội vàng chạy đến bên cạnh Dạ Vũ Đình đỡ anh ta dậy.
Dạ Vũ Đình ho ra một ngụm máu, xấu hổ và giận dữ đến mức muốn nhào lên xe đoạt lấy Tống Hân Nghiên.
Dạ Nhất vội ngăn cản hành động của anh ta: “Ông chủ, cứ để họ đi đi. Đối phương có nhiều người, bây giờ lại còn có cảnh sát ở đây, không thể đối chọi được đâu!”
Nói xong, Dạ Nhất mặc kệ Dạ Vũ Đình đang vô cùng tức giận, cưỡng chế đưa người đi.
Trên xe.
Tống Hân Nghiên đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Tưởng Tử Hàn mở đèn pin trên điện thoại soi vào con ngươi của cô, trong lòng tức giận đến độ suýt chút nữa đã nổ tung tại chỗ.
“Tăng tốc! Đừng dừng lại!”
Anh lớn tiếng quát, đồng thời ra lệnh cho Chúc Minh Đức: “Lập tức kêu bệnh viện chuẩn bị! Người vừa đến thì khám ngay!”
“Rõ!”
Chúc Minh Đức vội vàng đáp lời.
Tài xế cũng không dám dừng lại, suốt cả đường đi không biết đã căng da đầu vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chạy một mạch tới bệnh viện.\b\b\b\b\b\b\b\b
Thần kinh của anh vốn dĩ đang căng cứng như thể đứng bên bờ vực đứt gãy đột nhiên được thả lỏng ra, bất ngờ đứng lại suy nghĩ hai giây: “Không kịp nữa rồi, gọi cảnh sát đi, tố cáo cửa hàng lẩu này mua bán mại dâm, đánh bạc và sử dụng chất kích thích. Lúc này không ai đến nhanh và hiệu quả bằng cảnh sát cả!”
Chúc Minh Đức lấy điện thoại ra, nhưng không gọi ngay: “...Chúng ta làm như vậy là báo án giả rồi. Hơn nữa, chúng ta chỉ là phát hiện ra xe của cô Tống ở đó chứ không phải thật sự xác định được cô Tống chắc chắn có ở trong. Nếu như cô ấy không ở trong đó....”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc mắt nhìn qua anh ta.
Chúc Minh Đức lập tức câm miệng, vội vàng bấm số gọi...
Ở trong phòng, Tống Hân Nghiên giống như được mở công tắc nôn mửa.
Vào giây phúc này, toàn bộ những gì kiềm nén trước đó đều được phun ra lại bên ngoài, nôn đến độ không dừng được.
Dạ Vũ Đình cố nén cơn buồn nôn, lột sạch quần áo bẩn trên người cô sau đó mới ôm người dời qua chỗ khác.
Vừa đặt xuống, cô lại bắt đầu nôn.
Toàn bộ căn phòng đều tràn ngập mùi hôi chua kinh tởm của chất nôn.
Sắc mặt Dạ Vũ Đình vô cùng khó coi.
Mẹ nó! Cho dù anh ta có ham muốn đến mức nào, trong tình huống này cũng rất khó có suy nghĩ đó.
Huống chi bây giờ anh ta vốn dĩ đã... không biết có được hay không.
Tống Thanh Hoa dường như cũng nhìn ra được suy nghĩ của Dạ Vũ Đình: “Đồ vô dụng!”
Bà ta xông lên, thẳng tay xé toạc chiếc áo len trên người Tống Hân Nghiên.
Dưới lớp áo len là một chiếc áo voan hoa nhí và quần legging.
Tống Thanh Hoa không có kiên nhẫn, nắm lấy cổ áo dùng sức xé ra.
“Xoẹt! Bực bực!”
Chiếc áo bị xé toạc, nút áo bung ra.
Áo sơ mi tản ra hai bên ngực, để lộ nội y màu xanh thẫm bên trong.
Làn da của người phụ nữ mềm mại, dưới tác dụng của rượu ửng lên màu hồng phấn, lại có thêm bộ nội y màu xanh thẫm làm nền, vô cùng quyến rũ.
Dạ Vũ Đình nhìn chằm chằm không chớp mắt.
“Ực!”
Anh ta không kiềm lòng được mà nuốt nước miếng.
Tống Thanh Hoa ghen tị đến đỏ cả mắt.
Đều là phụ nữ, thứ mà Tống Hân Nghiên có thì bà ta cũng có.
Chỉ là khác biệt quá lớn.
Tống Thanh Hoa kéo mạnh Dạ Vũ Đình qua: “Tôi biết Tưởng Tử Hàn đã phế cậu rồi, cho dù có ném một một món đồ chơi xinh đẹp quyến rũ như thế trước mặt cậu thì cậu cũng chẳng làm được trò trống gì. Nhưng mà Dạ Vũ Đình, cô ta không lấy lòng được cậu, nhưng cậu có thể lấy lòng cô ta!”
Lời này tính sát thương không lớn, nhưng lại mang tính sỉ nhục vô cùng mãnh liệt!
Sắc mặt Dạ Vũ Đình trở nên lạnh lùng, răng hàm gần như cắn thịt mềm trong miệng đến chảy máu.
Tống Thanh Hoa vẫn ra sức dụ dỗ anh ta: “Bây giờ chỉ cần cậu lấy lòng cô ta cho tốt, nói không chừng sau này cô ta sẽ khăng khăng một mực muốn ở bên cạnh cậu thì sao? Lúc này rồi mà cậu còn không chịu ra tay thì tính chờ tới khi nào?”
Dạ Vũ Đình siết chặt tay chịu sỉ nhục, sát ý hiện lên trong đôi mắt sâu thẳm của anh ta.
Anh ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Hoa.
Tống Thanh Hoa cũng không tỏ ra yếu thế mà nhìn lại anh ta, cười khẩy: “Làm sao? Lời tôi nói nghe không xuôi tai à??!”
Vài giây sau, Dạ Vũ Đình rũ mắt xuống: “Cô nói đúng.”
Anh ta buông lỏng tay ra, u sầu nói: “Tôi chưa từng nhìn thấy Tống Hân Nghiên trong bộ dạng này, máu nóng sôi trào, nhưng lại không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào, nên nhất thời có chút...”
Sự tức giận và hận thù xen lẫn trong đôi mắt lạnh lùng của anh ta.
Anh ta đẩy tay Tống Thanh Hoa ra, ngồi xổm xuống trước mặt Tống Hân Nghiên, đôi mắt lạnh như băng che đi ý hận thù: “Có một số việc, đúng thật là không thể nhân từ mà nương tay...”
Bàn tay không quá linh hoạt nắm lấy áo sơ mi của Tống Hân Nghiên dùng sức xé mạnh ra.
“Xoẹt!”
Phần vải trên nối liền với ống tay áo phía bên trái bị xé ra, biến thành nhiều mảnh.
Làn da mềm mại trên người Tống Hân Nghiên lộ ra ngoài không khí lạnh, ngay lập tức bên trên nổi lên vô số da gà nho nhỏ.
Đôi mắt lạnh lùng của Dạ Vũ Đình sâu thẳm, cũng dùng cách như vậy xé lớp vải bên phải trên người cô xuống, cửa phòng đột nhiên có người đẩy ra.
Là quản lý cửa hàng.
Bầu không khí vẩn đục và hình ảnh khó coi trong căn phòng đập thẳng vào tầm mắt và ngũ quan của cô ta.
Biểu cảm của cô ta nhăn nhó, không quan tâm đến mọi thứ: “Tống tổng, có người tố giác cửa hàng chúng tôi có liên quan đến mại dâm, đánh bạc và sử dụng chất kích thích, cảnh sát tới rồi, Dạ Nhất đang chặn ở bên ngoài nhưng có lẽ cũng không trụ được lâu đâu, hai người mau đi đi.”
Tống Thanh Hoa tức giận không cam lòng trừng mắt nhìn Tống Hân Nghiên với Dạ Vũ Đình vô dụng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng tuyệt tình: “Nơi này cậu tự giải quyết đi, tôi đi trước đây.”
Bà ta vừa nói xong liền cầm túi xách lên, dùng tay che đi phần đầu bị thương, đẩy quản lý cửa hàng ra rồi chạy nhanh ra ngoài.
“Mẹ nó! Cái thứ tiện nhân điên Tống Thanh Hoa này!”
Dạ Vũ Đình thấp giọng mắng một câu, ngay sau đó lập tức cởi áo khoác của mình ra.
Anh ta trùm Tống Hân Nghiên kín mít, nắm chặt lấy cánh tay cô đặt lên bả vai mình, vừa dìu vừa ôm, dẫn người đi ra ngoài: “Dẫn đường, đi cửa sau.”
“Hả... được... được.”
Quản lý cửa hàng sửng sốt, vội vàng dẫn anh ta rời đi.
Vừa bước ra khỏi phòng thì đúng ngay lúc cảnh sát vừa ập tới.
Dạ Nhất đi theo sau cảnh sát, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Anh ta đã cố hết sức để ngăn cản rồi!
“Có chuyện gì thế?” Cảnh sát chặn Dạ Vũ Đình và quản lý cửa hàng lại hỏi.
Sắc mặt quản lý cửa hàng trắng bệch.
Dạ Vũ Đình ung dung điềm tĩnh nói: “Tôi dẫn vợ tới đây mời khách ăn cơm, chỉ là tửu lượng của cô ấy yếu quá, uống quá nhiều lại còn nôn lên người...”
Dạ Nhất vội vàng lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn với cả ảnh kết hôn của Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên ra để xác nhận hai người họ thật sự là mối quan hệ hợp pháp.
Thêm vào đó, sắc mặt của Tống Hân Nghiên trông rất không ổn, cả người nồng nặc mùi rượu, trên người còn có mùi hôi chua của chất nôn, cảnh sát không nhìn ra điểm khác thường nên chỉ có thể thả hai người rời đi.
“Mau đến bệnh viện xem thử đi, uống đến mức sắc mặt biến đổi như vậy luôn, có còn muốn sống nữa không đấy.”
“Đồng chí cảnh sát nói rất phải, sau này tôi không dám để cô ấy uống nhiều như vậy nữa.”
Sau khi nói xong lời này, Dạ Vũ Đình liền vội vàng cùng Dạ Nhất rời đi.
Vừa đến trước cửa tiệm lẩu.
Một chiếc Rolls-Royce phanh “Két” một tiếng dừng trước mặt ba người bọn họ.
Dạ Vũ Đình và Dạ Nhất bất ngờ dừng lại.
Cửa xe mở ra, Tưởng Tử Hàn vô cùng tức giận đi về phía ba người bọn họ.
Dạ Nhất vội vàng mặc kệ Tống Hân Nghiên đang được mình đỡ, xông tới phía trước, chắn trước mặt Dạ Vũ Đình và Tống Hân Nghiên: “Anh Tưởng, xin mời...”
“Cút!”
Dạ Vũ Đình dùng một chân đá người ra.
Dạ Nhất vẫn muốn tiến lên chặn lại, Chúc Minh Đức đã dẫn người chạy tới, không nói hai lời liền khống chế anh ta.
Ánh mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn dừng trên khuôn mặt tái nhợt của Tống Hân Nghiên, hơi thở thô bạo trên người càng thêm điên cuồng tàn sát bừa bãi.
“Tưởng Tử... A!”
Dạ Vũ Đình vừa mở miệng ra, bụng đột nhiên đau nhói, cả người bị một lực mạnh đá văng ra ngoài.
Tống Hân Nghiên mất đi chỗ dựa, Tưởng Tử Hàn thấy cô như sắp ngã xuống, anh nhanh tay lẹ mắt vươn cánh tay dài ra ôm cô vào trong lồng ngực.
“Tưởng Tử Hàn! Tống Hân Nghiên là vợ của tôi!”
Dạ Vũ Đình ho khan một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói ra những chữ đó.
Sát ý trong mắt Tưởng Tử Hàn sôi trào.
Chúc Minh Đức sợ ông chủ nhà mình bị chọc giận sẽ làm ra chuyện mất lý trí, vội nói: “Boss, trạng thái của cô Tống có vấn đề. Phản ứng của cô ấy giống như bị ngộ độc rượu vậy!”
Lúc này Tưởng Tử Hàn không quan tâm tới những chuyện khác nữa, vội vàng bế ngang người cô đưa lên xe.
“Đến bệnh viện!”
Dạ Nhất vội vàng chạy đến bên cạnh Dạ Vũ Đình đỡ anh ta dậy.
Dạ Vũ Đình ho ra một ngụm máu, xấu hổ và giận dữ đến mức muốn nhào lên xe đoạt lấy Tống Hân Nghiên.
Dạ Nhất vội ngăn cản hành động của anh ta: “Ông chủ, cứ để họ đi đi. Đối phương có nhiều người, bây giờ lại còn có cảnh sát ở đây, không thể đối chọi được đâu!”
Nói xong, Dạ Nhất mặc kệ Dạ Vũ Đình đang vô cùng tức giận, cưỡng chế đưa người đi.
Trên xe.
Tống Hân Nghiên đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Tưởng Tử Hàn mở đèn pin trên điện thoại soi vào con ngươi của cô, trong lòng tức giận đến độ suýt chút nữa đã nổ tung tại chỗ.
“Tăng tốc! Đừng dừng lại!”
Anh lớn tiếng quát, đồng thời ra lệnh cho Chúc Minh Đức: “Lập tức kêu bệnh viện chuẩn bị! Người vừa đến thì khám ngay!”
“Rõ!”
Chúc Minh Đức vội vàng đáp lời.
Tài xế cũng không dám dừng lại, suốt cả đường đi không biết đã căng da đầu vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ, chạy một mạch tới bệnh viện.\b\b\b\b\b\b\b\b
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.