Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 272: Làm con gái ruột
Vân Vô Song
31/08/2022
Cùng một thời gian, ở một bệnh viện khác.
Dạ Nhất đứng ở trước giường bệnh của Dạ Vũ Đình: “Chuyện anh bị thương, bên phía Tưởng Tử Hàn đã thoát được hiềm nghi. Anh ta quá gian xảo, từ khi xảy ra chuyện tới nay, một chút chứng cứ cũng không giữ lại. Con đường chính quy chắc chắn không được. Hiện nay chỉ có ăn miếng trả miếng, bọn họ dám làm mùng 1, vậy chúng ta làm 15, đến lúc đó không sợ không có chứng cứ.”
Thần sắc của anh ta âm trầm: “Ông chủ, nếu đã chơi bẩn, dứt khoát chơi lớn đi!”
“Không vội.”
Dạ Vũ Đình bình tĩnh mở miệng: “Giết người giết tim, mối thù nhục nhã như này không báo, tôi không phải là đàn ông! Nhưng giết một người đâu có đơn giản, nhưng muốn giết trái tim của anh ta, vậy thì cần chút thời gian.”
Khóe miệng của anh ta nhếch lên, lộ ra độ cong âm hiểm: “Để anh ta chết thoải mái, sẽ quá hời cho anh ta!”
...
Tống Hân Nghiên lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình ở phòng bệnh.
Phòng bệnh ấm áp lại thoải mái, nếu không có những thiết bị ở đầu giường, nói là khách sạn năm sao cũng không quá.
Một bác sĩ nữ đi vào thay cô làm kiểm tra theo quy tắc bình thường, nhẹ giọng dặn dò: “Cơ thể của cô quá kém rồi, hạ đường huyết nghiêm trọng, vừa tới kỳ kinh nguyệt thì không chịu nổi, ngất đi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên vụt qua sự nghi hoặc.
Kỳ kinh nguyệt, hạ đường huyết, ngất xỉu?!
Tuy cô quả thật không ăn bữa sáng, nhưng cơ thể của cô luôn khỏe mạnh, không tới nỗi vừa tới kỳ kinh nguyệt thì ngất chứ?
Hơn nữa kỳ kinh nguyệt lần này khác với trước đây, lúc này cô đau giống như...
Nghĩ tới đây, Tống Hân Nghiên rùng mình.
Đau đớn lúc này giống với đau đớn khi cô bị dốc uống sẩy thai lần trước.
Tống Hân Nghiên đang nghĩ, lại có y tá bê cháo tổ yến nóng hổi vào: “Cô Tống, cô đã rất lâu không ăn gì rồi, ăn chút cháo tổ yến đi.”
Cháo tổ yến là dùng đường đỏ sữa bò hầm, hương vị thơm nồng, bổ máu bổ khí.
Tống Hân Nghiên lập tức sinh lòng cảnh giác: “Đây là nơi nào?”
Y tá bê cháo tổ yến và bác sĩ nhìn nhau.
Hai người đều không lên tiếng.
Mày liễu của Tống Hân Nghiên nhíu chặt: “Bệnh viện dưới trướng của Tưởng Thị?”
Hai người vẫn không nói chuyện.
Tống Hân Nghiên vén chăn muốn xuống giường.
“Ài, cô Tống, cô không thể xuống giường.”
Bác sĩ và y tá bê cháo sửng sốt, vội vàng muốn đi tới ấn cô trở lại.
Bọn họ còn chưa ra tay, Tống Hân Nghiên bỗng ngồi dậy chuẩn bị đứng dậy thì choáng váng một trận, cơ thể lảo đảo, lần nữa ngã lại trên giường.
Hai bác sĩ y tá vội vàng đỡ cô nằm lại giường.
Y tá khuyên: “Cô Tống, cơ thể của cô còn yếu, bất luận như thế nào cũng không thể tổn thương cơ thể của mình nhỉ?”
Bác sĩ thở dài nói: “Cô đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi cũng là cầm tiền làm việc, phía trên chỉ kêu chúng tôi phụ trách chăm sóc sức khỏe của cô, những chuyện khác không được nhiều lời.”
“Vậy nên đây thật sự là bệnh viện dưới trướng của Tưởng Thị.”
Bác sĩ mặc nhận.
“Điện thoại của tôi đâu?” Tống Hân Nghiên lại hỏi.
Y tá cẩn thận nói: “Tưởng tổng dặn cô phải nghỉ ngơi nhiều...”
Cho nên, điện thoại cũng thu của cô rồi.
Đây là giam lỏng một cách biến tướng sao?”
Trong lòng Tống Hân Nghiên đè nén lửa giận.
Y tá nhỏ giọng nói: “Tình trạng cơ thể của cô thật sự rất không tốt, ít nhất phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể xuống giường...”
“Cảm ơn, cầm cháo tới đây.” Tống Hân Nghiên không tiếp tục làm khó bọn họ nữa.
Lần đứng dậy vừa rồi đã khiến cô có nhận thức hoàn toàn mới về cơ thể của mình.
Là thật sự rất suy yếu.
Cô không cần thiết làm tổn thương cơ thể của mình.
Cho dù thật sự muốn làm gì, đầu tiên cũng phải khôi phục sức lực đã.
Cho nên, cô buộc phải ăn đồ ăn!
Cháo tổ yến nấu rất mềm, bỏ vào sữa bò đường đỏ, hương vị vừa đủ, ngửi thì rất thèm ăn.
Khi Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị ăn, trong mũi lại xộc vào một mùi hương hoa.
Hương hoa?!
Cô ngẩng đầu.
Cửa phòng bệnh không đóng, một chiếc xe điều khiển chở một bó hoa hồng to từ từ chạy vào.
Chiếc xe đi tới trước giường bệnh, dừng lại, không ngừng xoay vòng ở đó.
Giống như đang khoe khoang, lại giống như đang diễu võ giương oai.
Khẩu vị của Tống Hân Nghiên lập tức mất sạch.
Tưởng Tử Hàn, đồ trẻ con! Buồn nôn!
Cô để bát cháo xuống, bực bội nói: “Cô y tá, làm phiền giúp tôi ném nó ra ngoài.”
Y tá khó xử nhìn bó hoa hồng lớn đó.
Rất đắt, cô ta không dám ra tay.
“Con tỉ mỉ lựa chọn từng bông hoa hồng thế mà mẹ không thích.”
Một giọng nói non nớt vang lên, sau đó bóng hình nhỏ bé của Tưởng Minh Trúc xuất hiện ở cửa.
Cô bé cầm thiết bị điều khiển, dẩu cái miệng nhỏ mặt mày không vui.
Tâm trạng sa sút của Tống Hân Nghiên lập tức tốt lên, vui mừng nói: “Minh Trúc?! Hoa là con tặng à.”
Cô tưởng là Tưởng Tử Hàn...
“Xin lỗi, mẹ không biết là con tặng.”
Tống Hân Nghiên xin lỗi, vội vàng vén chăn muốn xuống giường đi ôm bó hoa hồng đó.
Y tá nhanh tay nhanh mắt, vội vàng ôm bó hoa đưa vào trong lòng cô.
Tống Hân Nghiên lần nữa ngồi lại, mỉm cười híp mắt nhìn cô bé: “Hoa Minh Trúc tặng rất đẹp, mẹ rất thích.’
Gương mặt nhỏ đánh lại của Tưởng Minh Trúc dịu lại, kiêu ngạo nói: “Như vậy còn tạm.”
Xua tay bảo y tá bác sĩ rời đi.
Cô bé dùng tay chân trèo lên giường bệnh ngồi cạnh Tống Hân Nghiên: “Bọn họ trông con rất chặt, không cho con chạy ra ngoài, con là âm thầm tới.’
“Cảm ơn cục cưng, nhìn thấy con, là chuyện vui vẻ nhất của mẹ mấy ngày nay.”
Tưởng Minh Trúc không nhăn nhúm lại, trên gương mặt nhỏ có ý cười rạng rỡ: “Con cũng rất vui. Lão Tưởng thật quá đáng, mấy ngày nay ngày ngày đưa con về nhà tổ ở cùng với bà cụ nội. Nhà của bà cụ nội còn có một đứa trẻ, lớn như con, cứ muốn làm anh của con, quá đáng ghét.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười lắng nghe.
Tuy cô bé đang oán thán, nhưng trong mắt lại có ánh sáng.
Quả nhiên, cô bé đổi lời, gương mặt nhỏ đanh lại giống như bà cụ non mà nghiêm túc nói: “Nhưng anh ấy biểu hiện không tệ, cho con mượn cái này.”
Tưởng Minh Trúc lắc lắc thiết bị điều khiển trong tay: “Nể tình anh ấy cho mẹ một bất ngờ, con miễn cưỡng giới thiệu cô Tống Hân Nghiên – bạn tốt nhất của con cho anh ấy làm quen...”
“Phì!”
Tống Hân Nghiên rất chua xót, cười rồi xoa tóc của cô bé: “Con đó, thật là rất cảm ơn bạn nhỏ Minh Trúc. Nói như vậy, mẹ sẽ có thêm một người bạn rồi.”
Tưởng Minh Trúc gật mạnh cái đầu nhỏ.
Nể tình mẹ bị bệnh, cô bé không so đo chuyện mẹ làm loạn kiểu tóc của cô bé.
Cô bé thấy đầu kim trên mu bàn tay của cô, ném thiết bị điều khiển đi, bê bát cháo độ ấm vừa đủ ở một bên lên, muốn đút cho cô.
Sợ mình làm không tốt, cô bé đánh đòn phủ đầu, cảnh cáo bằng giọng non nớt: “Con lớn như vậy, còn chưa đút cho ai hết, không được nói con làm không tốt, cũng không được chê bai!”
“Không chê bai.” Tống Hân Nghiên vội để bó hoa sang một bên, nghiêm túc ăn cháo cô bé đút.
Cháo ngọt nồng tan ra ở trong miệng, hốc mắt của cô bỗng cay xè, nước mắt chợt rơi xuống.
Trên gương mặt nhỏ của Tưởng Minh Trúc vụt qua tia hoảng loạn, lại giả bộ trấn định: “Con không động một tí là khóc rồi, mẹ còn rơi lệ, Tống Hân Nghiên mẹ có ngại không?!”
“Không ngại, bị Minh Trúc của chúng ta làm cho cảm động rơi lệ thì ngại gì chứ.” Tống Hân Nghiên khịt mũi, cảm khái: “Nếu con thật sự là con gái của mẹ, vậy thì tốt biết bao, mẹ chắc chắn nằm mơ cũng sẽ cười.”
Trong đôi mắt to đen láy của cô bé vụt qua ánh sáng, gương mặt nhỏ lại không vui mà sụ xuống.
Cô bé khí thế hừng hực trừng mắt với cô: “Mẹ trước đây nói coi con là con gái ruột, Tống Hân Nghiên, lời mẹ nói không tính rồi sao?”
Trái tim của Tống Hân Nghiên u ám trong thoáng chốc, cô vội vàng dỗ: “Đâu có, con vốn là con gái của mẹ...”
Dạ Nhất đứng ở trước giường bệnh của Dạ Vũ Đình: “Chuyện anh bị thương, bên phía Tưởng Tử Hàn đã thoát được hiềm nghi. Anh ta quá gian xảo, từ khi xảy ra chuyện tới nay, một chút chứng cứ cũng không giữ lại. Con đường chính quy chắc chắn không được. Hiện nay chỉ có ăn miếng trả miếng, bọn họ dám làm mùng 1, vậy chúng ta làm 15, đến lúc đó không sợ không có chứng cứ.”
Thần sắc của anh ta âm trầm: “Ông chủ, nếu đã chơi bẩn, dứt khoát chơi lớn đi!”
“Không vội.”
Dạ Vũ Đình bình tĩnh mở miệng: “Giết người giết tim, mối thù nhục nhã như này không báo, tôi không phải là đàn ông! Nhưng giết một người đâu có đơn giản, nhưng muốn giết trái tim của anh ta, vậy thì cần chút thời gian.”
Khóe miệng của anh ta nhếch lên, lộ ra độ cong âm hiểm: “Để anh ta chết thoải mái, sẽ quá hời cho anh ta!”
...
Tống Hân Nghiên lần nữa tỉnh lại, phát hiện mình ở phòng bệnh.
Phòng bệnh ấm áp lại thoải mái, nếu không có những thiết bị ở đầu giường, nói là khách sạn năm sao cũng không quá.
Một bác sĩ nữ đi vào thay cô làm kiểm tra theo quy tắc bình thường, nhẹ giọng dặn dò: “Cơ thể của cô quá kém rồi, hạ đường huyết nghiêm trọng, vừa tới kỳ kinh nguyệt thì không chịu nổi, ngất đi.”
Trong lòng Tống Hân Nghiên vụt qua sự nghi hoặc.
Kỳ kinh nguyệt, hạ đường huyết, ngất xỉu?!
Tuy cô quả thật không ăn bữa sáng, nhưng cơ thể của cô luôn khỏe mạnh, không tới nỗi vừa tới kỳ kinh nguyệt thì ngất chứ?
Hơn nữa kỳ kinh nguyệt lần này khác với trước đây, lúc này cô đau giống như...
Nghĩ tới đây, Tống Hân Nghiên rùng mình.
Đau đớn lúc này giống với đau đớn khi cô bị dốc uống sẩy thai lần trước.
Tống Hân Nghiên đang nghĩ, lại có y tá bê cháo tổ yến nóng hổi vào: “Cô Tống, cô đã rất lâu không ăn gì rồi, ăn chút cháo tổ yến đi.”
Cháo tổ yến là dùng đường đỏ sữa bò hầm, hương vị thơm nồng, bổ máu bổ khí.
Tống Hân Nghiên lập tức sinh lòng cảnh giác: “Đây là nơi nào?”
Y tá bê cháo tổ yến và bác sĩ nhìn nhau.
Hai người đều không lên tiếng.
Mày liễu của Tống Hân Nghiên nhíu chặt: “Bệnh viện dưới trướng của Tưởng Thị?”
Hai người vẫn không nói chuyện.
Tống Hân Nghiên vén chăn muốn xuống giường.
“Ài, cô Tống, cô không thể xuống giường.”
Bác sĩ và y tá bê cháo sửng sốt, vội vàng muốn đi tới ấn cô trở lại.
Bọn họ còn chưa ra tay, Tống Hân Nghiên bỗng ngồi dậy chuẩn bị đứng dậy thì choáng váng một trận, cơ thể lảo đảo, lần nữa ngã lại trên giường.
Hai bác sĩ y tá vội vàng đỡ cô nằm lại giường.
Y tá khuyên: “Cô Tống, cơ thể của cô còn yếu, bất luận như thế nào cũng không thể tổn thương cơ thể của mình nhỉ?”
Bác sĩ thở dài nói: “Cô đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi cũng là cầm tiền làm việc, phía trên chỉ kêu chúng tôi phụ trách chăm sóc sức khỏe của cô, những chuyện khác không được nhiều lời.”
“Vậy nên đây thật sự là bệnh viện dưới trướng của Tưởng Thị.”
Bác sĩ mặc nhận.
“Điện thoại của tôi đâu?” Tống Hân Nghiên lại hỏi.
Y tá cẩn thận nói: “Tưởng tổng dặn cô phải nghỉ ngơi nhiều...”
Cho nên, điện thoại cũng thu của cô rồi.
Đây là giam lỏng một cách biến tướng sao?”
Trong lòng Tống Hân Nghiên đè nén lửa giận.
Y tá nhỏ giọng nói: “Tình trạng cơ thể của cô thật sự rất không tốt, ít nhất phải tĩnh dưỡng mấy ngày mới có thể xuống giường...”
“Cảm ơn, cầm cháo tới đây.” Tống Hân Nghiên không tiếp tục làm khó bọn họ nữa.
Lần đứng dậy vừa rồi đã khiến cô có nhận thức hoàn toàn mới về cơ thể của mình.
Là thật sự rất suy yếu.
Cô không cần thiết làm tổn thương cơ thể của mình.
Cho dù thật sự muốn làm gì, đầu tiên cũng phải khôi phục sức lực đã.
Cho nên, cô buộc phải ăn đồ ăn!
Cháo tổ yến nấu rất mềm, bỏ vào sữa bò đường đỏ, hương vị vừa đủ, ngửi thì rất thèm ăn.
Khi Tống Hân Nghiên đang chuẩn bị ăn, trong mũi lại xộc vào một mùi hương hoa.
Hương hoa?!
Cô ngẩng đầu.
Cửa phòng bệnh không đóng, một chiếc xe điều khiển chở một bó hoa hồng to từ từ chạy vào.
Chiếc xe đi tới trước giường bệnh, dừng lại, không ngừng xoay vòng ở đó.
Giống như đang khoe khoang, lại giống như đang diễu võ giương oai.
Khẩu vị của Tống Hân Nghiên lập tức mất sạch.
Tưởng Tử Hàn, đồ trẻ con! Buồn nôn!
Cô để bát cháo xuống, bực bội nói: “Cô y tá, làm phiền giúp tôi ném nó ra ngoài.”
Y tá khó xử nhìn bó hoa hồng lớn đó.
Rất đắt, cô ta không dám ra tay.
“Con tỉ mỉ lựa chọn từng bông hoa hồng thế mà mẹ không thích.”
Một giọng nói non nớt vang lên, sau đó bóng hình nhỏ bé của Tưởng Minh Trúc xuất hiện ở cửa.
Cô bé cầm thiết bị điều khiển, dẩu cái miệng nhỏ mặt mày không vui.
Tâm trạng sa sút của Tống Hân Nghiên lập tức tốt lên, vui mừng nói: “Minh Trúc?! Hoa là con tặng à.”
Cô tưởng là Tưởng Tử Hàn...
“Xin lỗi, mẹ không biết là con tặng.”
Tống Hân Nghiên xin lỗi, vội vàng vén chăn muốn xuống giường đi ôm bó hoa hồng đó.
Y tá nhanh tay nhanh mắt, vội vàng ôm bó hoa đưa vào trong lòng cô.
Tống Hân Nghiên lần nữa ngồi lại, mỉm cười híp mắt nhìn cô bé: “Hoa Minh Trúc tặng rất đẹp, mẹ rất thích.’
Gương mặt nhỏ đánh lại của Tưởng Minh Trúc dịu lại, kiêu ngạo nói: “Như vậy còn tạm.”
Xua tay bảo y tá bác sĩ rời đi.
Cô bé dùng tay chân trèo lên giường bệnh ngồi cạnh Tống Hân Nghiên: “Bọn họ trông con rất chặt, không cho con chạy ra ngoài, con là âm thầm tới.’
“Cảm ơn cục cưng, nhìn thấy con, là chuyện vui vẻ nhất của mẹ mấy ngày nay.”
Tưởng Minh Trúc không nhăn nhúm lại, trên gương mặt nhỏ có ý cười rạng rỡ: “Con cũng rất vui. Lão Tưởng thật quá đáng, mấy ngày nay ngày ngày đưa con về nhà tổ ở cùng với bà cụ nội. Nhà của bà cụ nội còn có một đứa trẻ, lớn như con, cứ muốn làm anh của con, quá đáng ghét.”
Tống Hân Nghiên mỉm cười lắng nghe.
Tuy cô bé đang oán thán, nhưng trong mắt lại có ánh sáng.
Quả nhiên, cô bé đổi lời, gương mặt nhỏ đanh lại giống như bà cụ non mà nghiêm túc nói: “Nhưng anh ấy biểu hiện không tệ, cho con mượn cái này.”
Tưởng Minh Trúc lắc lắc thiết bị điều khiển trong tay: “Nể tình anh ấy cho mẹ một bất ngờ, con miễn cưỡng giới thiệu cô Tống Hân Nghiên – bạn tốt nhất của con cho anh ấy làm quen...”
“Phì!”
Tống Hân Nghiên rất chua xót, cười rồi xoa tóc của cô bé: “Con đó, thật là rất cảm ơn bạn nhỏ Minh Trúc. Nói như vậy, mẹ sẽ có thêm một người bạn rồi.”
Tưởng Minh Trúc gật mạnh cái đầu nhỏ.
Nể tình mẹ bị bệnh, cô bé không so đo chuyện mẹ làm loạn kiểu tóc của cô bé.
Cô bé thấy đầu kim trên mu bàn tay của cô, ném thiết bị điều khiển đi, bê bát cháo độ ấm vừa đủ ở một bên lên, muốn đút cho cô.
Sợ mình làm không tốt, cô bé đánh đòn phủ đầu, cảnh cáo bằng giọng non nớt: “Con lớn như vậy, còn chưa đút cho ai hết, không được nói con làm không tốt, cũng không được chê bai!”
“Không chê bai.” Tống Hân Nghiên vội để bó hoa sang một bên, nghiêm túc ăn cháo cô bé đút.
Cháo ngọt nồng tan ra ở trong miệng, hốc mắt của cô bỗng cay xè, nước mắt chợt rơi xuống.
Trên gương mặt nhỏ của Tưởng Minh Trúc vụt qua tia hoảng loạn, lại giả bộ trấn định: “Con không động một tí là khóc rồi, mẹ còn rơi lệ, Tống Hân Nghiên mẹ có ngại không?!”
“Không ngại, bị Minh Trúc của chúng ta làm cho cảm động rơi lệ thì ngại gì chứ.” Tống Hân Nghiên khịt mũi, cảm khái: “Nếu con thật sự là con gái của mẹ, vậy thì tốt biết bao, mẹ chắc chắn nằm mơ cũng sẽ cười.”
Trong đôi mắt to đen láy của cô bé vụt qua ánh sáng, gương mặt nhỏ lại không vui mà sụ xuống.
Cô bé khí thế hừng hực trừng mắt với cô: “Mẹ trước đây nói coi con là con gái ruột, Tống Hân Nghiên, lời mẹ nói không tính rồi sao?”
Trái tim của Tống Hân Nghiên u ám trong thoáng chốc, cô vội vàng dỗ: “Đâu có, con vốn là con gái của mẹ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.