Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 155: Mang thai 6 tuần
Vân Vô Song
08/08/2022
Đầu Tống Hân Nghiên lập tức trống rỗng, cả người loạng choạng.
Khương Thu Mộc lo lắng, nhanh chóng đỡ lấy cô: “Cậu đừng có sốt sắng, chắc chắn có người đang cố ý gây chuyện!”
Mặt Tống Hân Nghiên cắt không còn giọt máu, sự tức giận dưới đáy mắt dâng trào!
Cô gật đầu, cô cũng đã nghĩ đến điều đó rồi.
Mấy tháng gần đây, mỗi lần ra sản phẩm mới hoặc là cô có hoạt động gì lớn là y như rằng sẽ xuất hiện đủ các loại tình huống.
Cô cũng quen luôn rồi.
Có điều, không biết lần này là do có người cố ý hay là ngoài ý muốn.
Tống Hân Nghiên kìm nén lửa giận, nắm chặt hai tay.
“Rời khỏi nơi này trước đã, điều tra rõ xong rồi tính!” Khương Thu Mộc đỡ cô đang định đi ra ngoài.
Đột nhiên có chỉ vào hai cô rồi hét lớn: “Đó chính là Tống Hân Nghiên! Chủ của Nghiên Mị, mọi người mau ngăn cô ta lại đi, đừng để cô ta chạy!”
Đám đông lập tức kích động kéo đến xúm lại chỗ các cô.
Khương Thu Mộc vô thức ngăn Tống Hân Nghiên ở phía sau: “Tôi không cần biết ai là người phái các ngươi tới gây chuyện, nhưng son môi Văn Sang của chúng tôi văn hoàn toàn không có vấn đề gì hết.”
Cô ấy lấy hai thỏi son giống y đúc trong túi của mình cùng Tống Hân Nghiên ra, chỉ là màu son khác nhau.
“Mấy người nói thử xem chúng tôi cũng dùng son môi Văn Sang, vậy sao chúng tôi lại không sao?”
Thậm chí cô ấy còn thoa lại một lần nữa trước mặt mọi người.
Nhưng hoàn toàn không có bất cứ sức thuyết phục nào.
Người bị hại càng kích động hơn, tức giận mắng các cô dùng đương nhiên là không thể có vấn đề gì rồi, nhưng muốn kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn nên mới dùng nguyên liệu đểu hỏng để sản xuất, như vậy mới kiếm được nhiều tiền…
Thậm chí có người còn loáng thoáng xông tới, dáng vẻ định đánh nhau tới nơi.
Tống Hân Nghiên kéo Khương Thu Mộc về cạnh mình che chở: “Mọi người bình tĩnh lại chút đã. Trước khi chưa làm rõ mọi việc thì cho dù là lời của mọi người hay là chúng tôi thì đều chỉ là lời nói phiến diện từ một phía, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, cũng không có tác dụng bảo vệ lợi ích của cá nhân ai. Chuyện này tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích. Nhưng chuyện kim loại nặng vượt mức cho phép này chắc chắn, nhất định, tuyệt đối không có khả năng xảy ra.”
Cô nhìn mọi người xung quanh, muốn tìm ra người dẫn đầu làm loạn nhưng không tìm được.
“Nhãn hiệu của chúng tôi trong lĩnh vực sản xuất đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da cũng được coi là thương hiệu lâu đời rồi. Loại sai lầm cấp thấp này ngay cả công ty vừa mới vào nghề cũng sẽ không mắc phải, huống chi là nhãn hiệu nổi tiếng như chúng tôi! Tôi đảm bảo với mọi người, mấy năm nay, tất cả những sản phẩm được làm ra từ tay tôi đều an toàn vô hại, có thể yên tâm…”
Trấn an không có tác dụng lớn lắm, nhưng đã tốt hơn so với lúc trước.
Điện thoại của Tống Hân Nghiên vang lên.
Là Tô Diễm An.
Cô nói xin lỗi, nhận điện thoại trong đám đông đang gây ồn ào.
“Tổng giám đốc Tống, son môi xảy ra chuyện rồi. Các cửa hàng đểu phản hồi lại nói là có khách hàng sau khi dùng son môi Văn Sang của chúng ta thì trên miệng xuất hiện hiện tượng dị ứng. Số người bị dị ứng cũng không ít…”
Như sấm nổ bên tai.
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại.
Khương Thu Mộc thấy sắc mặt cô khác thường: “Ồn ào lớn rồi à?”
Tống Hân Nghiên gật đầu rồi lại lắc đầu: “Việc này không bình thường chút nào.”
“Rời đi trước đã rồi nói!” Trong lòng Khương Thu Mộc chùng xuống, không nói thêm lời nào đã cầm lấy tay Tống Hân Nghiên, chuẩn bị lùi ra sau mấy anh bảo vệ giữ gìn an ninh.
Nhưng còn chưa kịp đi thì nghe thấy trong đám đông có người gào lên: “Bọn họ chuẩn bị chạy kìa!”
Như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi.
Những khách hàng mới bình tĩnh lại một chút lập tức sôi trào lên.
Vừa hỗn loạn lại vừa căm phẫn.
“Báo công an đi!” Tống Hân Nghiên nhanh chóng quyết định, lập tức quát về phía một nhân viên bán hàng đang trốn sau quầy hàng.
Nhân viên bán hàng hoàn hồn, run run rẩy gọi 113.
Người mua hàng kích động tức giận đẩy bảo vệ ra ngoài, bổ nhào qua chỗ Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc.
Chửi bậy, chất vấn, thậm chí còn có người thê lương gào thét, muốn các cô cũng phải bị hủy hoại nhan sắc, cầm lấy son môi mình dùng xong bị dị ứng bôi vẽ loạn lên trên tay trên mặt các cô.
Khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc không đánh lại người bị hại vây lại từ bốn phương tám hướng.
Trong cơn hỗn loạn, tim Tống Hân Nghiên đột nhiên đập dồn dập, khó thở, oxy trong não như bị rút cạn đi.
Những người xông về phía cô, những tiếng chửi bậy dần dần lùi xa, trước mắt dần mờ đi, cơ thể mất kiểm soát ngã phịch xuống.
“Hân Nghiên…” Khương Thu Mộc bất chấp bị đánh, nhào qua chỗ cô.
“Đánh người bị thương rồi, bị thương rồi…”
“Có người ngất, mau báo cảnh sát… Gọi cấp cứu…”
“…”
Những người gây chuyện thấy đã xảy ra chuyện lớn, đám như ong vỡ tổ chạy bốn phương tám hướng.
Cửa hàng mới vừa nãy còn lộn xộn bay giờ chỉ còn lại nhân viên cửa hàng cùng với những người đứng ngoài hóng drama.
Khương Thu Mộc khóc nức nở, không biết Tống Hân Nghiên bị thương hay là bị sao, nhào tới người cô nhưng cũng không dám động chạm linh tinh: “Hân Nghiên… Tống Hân Nghiên…… Cậu đừng làm tớ sợ, mau tỉnh lại đi…”
Cuối cùng kết cục của vở kịch này là Tống Hân Nghiên té xỉu, cảnh sát tới.
Tại một góc cửa hàng.
Lệ Anh Vũ hờ hững lạnh nhạt dùng điện thoại quay lại hết khung cảnh vừa nãy rồi gửi đến zalo của Dạ Vũ Đình.
“Tất cả đều tiến triển thuận lợi.”
Qua mười phút, có vẻ Dạ Vũ Đình đã xem hết video mới trả lời lại.
“Rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ, tiếp tục đi.”
Lệ Anh Vũ nhăn mày: “Người cũng đã nhập viện luôn rồi, có phải là hơi quá rồi không? Anh không đau lòng à?”
Có tin nhắn thoại gửi tới.
Tâm trạng của Dạ Vũ Đình rất tốt, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Chỉ là tiếng cười này rất lạnh, lạnh đến mức có thể truyền vào tận sâu trong xương tủy.
“Còn nhớ rõ chuyện huấn luyện sói mà tôi từng nói với cậu không? Những thứ có dã tính đều rất ương ngạnh, sẽ không dễ dàng bị thuần phục đâu. Tống Hân Nghiên cũng thế! Không làm đến mức thảm thiết nhất thì cô ấy sẽ không nhớ lâu, cũng sẽ không nhớ được!”
“Bây giờ đã không còn ai giúp đỡ cô ta nữa, đả kích này vẫn còn chưa xong thì đã kích khác lại tới, cô ta đã cùng đường rồi. Bây giờ chỉ cần có người tùy tiện động một ngón tay thôi cũng có thể nghiền nát cô ta, đẩy cô ta vào vực sâu không ngóc đầu lên nổi. Cô ta sẽ hoàn toàn không trở mình được. Còn chúng ta không cần đuổi tận giết tuyệt thì cũng có thể đạt tới hiệu quả anh muốn.”
Dạ Vũ Đình không đáp lại.
Lệ Anh Vũ đợi một lát, ánh mắt lạnh lùng trùng xuống.
Anh ta cũng coi như đã giúp cô rồi.
Chỉ là vận may của cô hình như… Vẫn luôn không tốt lắm.
…
Bệnh viện.
Bác sĩ cấp cứu cầm lấy báo cáo thử máu nhíu mày: “Người nhà của Tống Hân Nghiên đâu.”
“Dạ, ở đây.”
Khương Thu Mộc chạy nhanh tới, đôi mắt sưng đỏ sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ nhíu mày: “Sao ba của đứa bé không tới? Cô là gì của cô ấy?”
Ba gì cơ?
Vẻ mặt Khương Thu Mộc ngơ ngác: “Tôi là bạn thân của cô ấy, chuyện của cô ấy tôi có thể quyết định được.”
Bác sĩ cạn lời, phẩy phẩy tờ báo cáo trong tay: “Cô ấy mang thai, sáu tuần rồi! Đứa trẻ có muốn giữ lại hay không, cô có thể quyết định được chắc?”
Đầu óc Khương Thu Mộc trống rỗng.
Mang… Mang thai á!
“Không lẽ các người không biết?”
Vẻ mặt bác sĩ rất không tán đồng: “Mau gọi chồng của cô ấy tới đây đi. Có thể sơ ý tới mức như vậy luôn, hai vợ chồng này đúng là nhân tài đấy. Dinh dưỡng không đủ, còn không ăn uống nghỉ ngơi điều độ, rốt cuộc thì có muốn đứa nhỏ này hay không thế?”
“Có… À… Không cần! Ơ. Má nó! Mang thai ấy ạ! Không phải chứ bác sĩ, ông có chắc chắn không? Mang thai thật ư?”
Khương Thu Mộc đã hoàn toàn loạn cào cào lên rồi.
Bác sĩ mất kiên nhẫn nói: “Kiểm tra máu, siêu âm đều đã làm hết rồi, không sai được. Hai cô là bạn đúng không? Mau báo cho ba đứa trẻ đến đây đi, không cần thì nói luôn để còn nhanh chóng phẫu thuật, người lớn cũng không phải chịu tội. Còn nếu muốn thì từ giờ trở đi phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn cơm đúng bữa…”
Khương Thu Mộc không biết nên cảm thấy vui vẻ cho bạn hay nên buồn cho cô nữa, hốc mắt không kìm được mà ươn ướt, nước mắt tràn ra, làm ướt cả gò má: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Tống Hân Nghiên được chuyển đến phòng bệnh.
Y tá đẩy nước thuốc tới muốn truyền dịch.
Khương Thu Mộc kích động cản lại: “Đây là thuốc gì? Thai phụ có thể sử dụng được không?”
Khương Thu Mộc lo lắng, nhanh chóng đỡ lấy cô: “Cậu đừng có sốt sắng, chắc chắn có người đang cố ý gây chuyện!”
Mặt Tống Hân Nghiên cắt không còn giọt máu, sự tức giận dưới đáy mắt dâng trào!
Cô gật đầu, cô cũng đã nghĩ đến điều đó rồi.
Mấy tháng gần đây, mỗi lần ra sản phẩm mới hoặc là cô có hoạt động gì lớn là y như rằng sẽ xuất hiện đủ các loại tình huống.
Cô cũng quen luôn rồi.
Có điều, không biết lần này là do có người cố ý hay là ngoài ý muốn.
Tống Hân Nghiên kìm nén lửa giận, nắm chặt hai tay.
“Rời khỏi nơi này trước đã, điều tra rõ xong rồi tính!” Khương Thu Mộc đỡ cô đang định đi ra ngoài.
Đột nhiên có chỉ vào hai cô rồi hét lớn: “Đó chính là Tống Hân Nghiên! Chủ của Nghiên Mị, mọi người mau ngăn cô ta lại đi, đừng để cô ta chạy!”
Đám đông lập tức kích động kéo đến xúm lại chỗ các cô.
Khương Thu Mộc vô thức ngăn Tống Hân Nghiên ở phía sau: “Tôi không cần biết ai là người phái các ngươi tới gây chuyện, nhưng son môi Văn Sang của chúng tôi văn hoàn toàn không có vấn đề gì hết.”
Cô ấy lấy hai thỏi son giống y đúc trong túi của mình cùng Tống Hân Nghiên ra, chỉ là màu son khác nhau.
“Mấy người nói thử xem chúng tôi cũng dùng son môi Văn Sang, vậy sao chúng tôi lại không sao?”
Thậm chí cô ấy còn thoa lại một lần nữa trước mặt mọi người.
Nhưng hoàn toàn không có bất cứ sức thuyết phục nào.
Người bị hại càng kích động hơn, tức giận mắng các cô dùng đương nhiên là không thể có vấn đề gì rồi, nhưng muốn kiếm mấy đồng tiền dơ bẩn nên mới dùng nguyên liệu đểu hỏng để sản xuất, như vậy mới kiếm được nhiều tiền…
Thậm chí có người còn loáng thoáng xông tới, dáng vẻ định đánh nhau tới nơi.
Tống Hân Nghiên kéo Khương Thu Mộc về cạnh mình che chở: “Mọi người bình tĩnh lại chút đã. Trước khi chưa làm rõ mọi việc thì cho dù là lời của mọi người hay là chúng tôi thì đều chỉ là lời nói phiến diện từ một phía, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả, cũng không có tác dụng bảo vệ lợi ích của cá nhân ai. Chuyện này tôi nhất định sẽ cho mọi người một lời giải thích. Nhưng chuyện kim loại nặng vượt mức cho phép này chắc chắn, nhất định, tuyệt đối không có khả năng xảy ra.”
Cô nhìn mọi người xung quanh, muốn tìm ra người dẫn đầu làm loạn nhưng không tìm được.
“Nhãn hiệu của chúng tôi trong lĩnh vực sản xuất đồ trang điểm mỹ phẩm dưỡng da cũng được coi là thương hiệu lâu đời rồi. Loại sai lầm cấp thấp này ngay cả công ty vừa mới vào nghề cũng sẽ không mắc phải, huống chi là nhãn hiệu nổi tiếng như chúng tôi! Tôi đảm bảo với mọi người, mấy năm nay, tất cả những sản phẩm được làm ra từ tay tôi đều an toàn vô hại, có thể yên tâm…”
Trấn an không có tác dụng lớn lắm, nhưng đã tốt hơn so với lúc trước.
Điện thoại của Tống Hân Nghiên vang lên.
Là Tô Diễm An.
Cô nói xin lỗi, nhận điện thoại trong đám đông đang gây ồn ào.
“Tổng giám đốc Tống, son môi xảy ra chuyện rồi. Các cửa hàng đểu phản hồi lại nói là có khách hàng sau khi dùng son môi Văn Sang của chúng ta thì trên miệng xuất hiện hiện tượng dị ứng. Số người bị dị ứng cũng không ít…”
Như sấm nổ bên tai.
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại.
Khương Thu Mộc thấy sắc mặt cô khác thường: “Ồn ào lớn rồi à?”
Tống Hân Nghiên gật đầu rồi lại lắc đầu: “Việc này không bình thường chút nào.”
“Rời đi trước đã rồi nói!” Trong lòng Khương Thu Mộc chùng xuống, không nói thêm lời nào đã cầm lấy tay Tống Hân Nghiên, chuẩn bị lùi ra sau mấy anh bảo vệ giữ gìn an ninh.
Nhưng còn chưa kịp đi thì nghe thấy trong đám đông có người gào lên: “Bọn họ chuẩn bị chạy kìa!”
Như giọt nước rơi vào chảo dầu sôi.
Những khách hàng mới bình tĩnh lại một chút lập tức sôi trào lên.
Vừa hỗn loạn lại vừa căm phẫn.
“Báo công an đi!” Tống Hân Nghiên nhanh chóng quyết định, lập tức quát về phía một nhân viên bán hàng đang trốn sau quầy hàng.
Nhân viên bán hàng hoàn hồn, run run rẩy gọi 113.
Người mua hàng kích động tức giận đẩy bảo vệ ra ngoài, bổ nhào qua chỗ Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc.
Chửi bậy, chất vấn, thậm chí còn có người thê lương gào thét, muốn các cô cũng phải bị hủy hoại nhan sắc, cầm lấy son môi mình dùng xong bị dị ứng bôi vẽ loạn lên trên tay trên mặt các cô.
Khung cảnh hỗn loạn vô cùng.
Tống Hân Nghiên cùng Khương Thu Mộc không đánh lại người bị hại vây lại từ bốn phương tám hướng.
Trong cơn hỗn loạn, tim Tống Hân Nghiên đột nhiên đập dồn dập, khó thở, oxy trong não như bị rút cạn đi.
Những người xông về phía cô, những tiếng chửi bậy dần dần lùi xa, trước mắt dần mờ đi, cơ thể mất kiểm soát ngã phịch xuống.
“Hân Nghiên…” Khương Thu Mộc bất chấp bị đánh, nhào qua chỗ cô.
“Đánh người bị thương rồi, bị thương rồi…”
“Có người ngất, mau báo cảnh sát… Gọi cấp cứu…”
“…”
Những người gây chuyện thấy đã xảy ra chuyện lớn, đám như ong vỡ tổ chạy bốn phương tám hướng.
Cửa hàng mới vừa nãy còn lộn xộn bay giờ chỉ còn lại nhân viên cửa hàng cùng với những người đứng ngoài hóng drama.
Khương Thu Mộc khóc nức nở, không biết Tống Hân Nghiên bị thương hay là bị sao, nhào tới người cô nhưng cũng không dám động chạm linh tinh: “Hân Nghiên… Tống Hân Nghiên…… Cậu đừng làm tớ sợ, mau tỉnh lại đi…”
Cuối cùng kết cục của vở kịch này là Tống Hân Nghiên té xỉu, cảnh sát tới.
Tại một góc cửa hàng.
Lệ Anh Vũ hờ hững lạnh nhạt dùng điện thoại quay lại hết khung cảnh vừa nãy rồi gửi đến zalo của Dạ Vũ Đình.
“Tất cả đều tiến triển thuận lợi.”
Qua mười phút, có vẻ Dạ Vũ Đình đã xem hết video mới trả lời lại.
“Rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ, tiếp tục đi.”
Lệ Anh Vũ nhăn mày: “Người cũng đã nhập viện luôn rồi, có phải là hơi quá rồi không? Anh không đau lòng à?”
Có tin nhắn thoại gửi tới.
Tâm trạng của Dạ Vũ Đình rất tốt, trong giọng nói còn mang theo ý cười.
Chỉ là tiếng cười này rất lạnh, lạnh đến mức có thể truyền vào tận sâu trong xương tủy.
“Còn nhớ rõ chuyện huấn luyện sói mà tôi từng nói với cậu không? Những thứ có dã tính đều rất ương ngạnh, sẽ không dễ dàng bị thuần phục đâu. Tống Hân Nghiên cũng thế! Không làm đến mức thảm thiết nhất thì cô ấy sẽ không nhớ lâu, cũng sẽ không nhớ được!”
“Bây giờ đã không còn ai giúp đỡ cô ta nữa, đả kích này vẫn còn chưa xong thì đã kích khác lại tới, cô ta đã cùng đường rồi. Bây giờ chỉ cần có người tùy tiện động một ngón tay thôi cũng có thể nghiền nát cô ta, đẩy cô ta vào vực sâu không ngóc đầu lên nổi. Cô ta sẽ hoàn toàn không trở mình được. Còn chúng ta không cần đuổi tận giết tuyệt thì cũng có thể đạt tới hiệu quả anh muốn.”
Dạ Vũ Đình không đáp lại.
Lệ Anh Vũ đợi một lát, ánh mắt lạnh lùng trùng xuống.
Anh ta cũng coi như đã giúp cô rồi.
Chỉ là vận may của cô hình như… Vẫn luôn không tốt lắm.
…
Bệnh viện.
Bác sĩ cấp cứu cầm lấy báo cáo thử máu nhíu mày: “Người nhà của Tống Hân Nghiên đâu.”
“Dạ, ở đây.”
Khương Thu Mộc chạy nhanh tới, đôi mắt sưng đỏ sốt ruột hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ nhíu mày: “Sao ba của đứa bé không tới? Cô là gì của cô ấy?”
Ba gì cơ?
Vẻ mặt Khương Thu Mộc ngơ ngác: “Tôi là bạn thân của cô ấy, chuyện của cô ấy tôi có thể quyết định được.”
Bác sĩ cạn lời, phẩy phẩy tờ báo cáo trong tay: “Cô ấy mang thai, sáu tuần rồi! Đứa trẻ có muốn giữ lại hay không, cô có thể quyết định được chắc?”
Đầu óc Khương Thu Mộc trống rỗng.
Mang… Mang thai á!
“Không lẽ các người không biết?”
Vẻ mặt bác sĩ rất không tán đồng: “Mau gọi chồng của cô ấy tới đây đi. Có thể sơ ý tới mức như vậy luôn, hai vợ chồng này đúng là nhân tài đấy. Dinh dưỡng không đủ, còn không ăn uống nghỉ ngơi điều độ, rốt cuộc thì có muốn đứa nhỏ này hay không thế?”
“Có… À… Không cần! Ơ. Má nó! Mang thai ấy ạ! Không phải chứ bác sĩ, ông có chắc chắn không? Mang thai thật ư?”
Khương Thu Mộc đã hoàn toàn loạn cào cào lên rồi.
Bác sĩ mất kiên nhẫn nói: “Kiểm tra máu, siêu âm đều đã làm hết rồi, không sai được. Hai cô là bạn đúng không? Mau báo cho ba đứa trẻ đến đây đi, không cần thì nói luôn để còn nhanh chóng phẫu thuật, người lớn cũng không phải chịu tội. Còn nếu muốn thì từ giờ trở đi phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn cơm đúng bữa…”
Khương Thu Mộc không biết nên cảm thấy vui vẻ cho bạn hay nên buồn cho cô nữa, hốc mắt không kìm được mà ươn ướt, nước mắt tràn ra, làm ướt cả gò má: “Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Tống Hân Nghiên được chuyển đến phòng bệnh.
Y tá đẩy nước thuốc tới muốn truyền dịch.
Khương Thu Mộc kích động cản lại: “Đây là thuốc gì? Thai phụ có thể sử dụng được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.