Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 349: Mẹ con gặp nhau
Vân Vô Song
14/09/2022
Tống Hân Nghiên nhếch miệng cười, đôi mắt trong veo hơi cong lên, có vẻ thực sự thoải mái: "Không tức giận, em rất vui. Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng!"
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Bấm chuông gọi người phục vụ tới: "Làm phiền mang một chai rượu vang đỏ qua đây."
"Được."
Người phục vụ định lui xuống.
“Chờ đã.” Tống Dương Minh vội vàng ngăn lại: “Không cần nữa, cảm ơn.”
Người phục vụ bối rối.
Cô ta nên nghe ai?
Tống Dương Minh nhắc nhở Tống Hân Nghiên: "Uống rượu thì không được vào tòa án. Chiều nay em còn muốn hầu tòa nữa không? Hơn nữa, cơ thể của em liên tục không khỏe, dạ dày còn chưa hồi phục hoàn toàn, sau này đồ ăn cay và rượu đều không liên quan đến em.”
"Anh……"
“Làm nũng cũng vô ích.” Tống Dương Minh giả bộ nghiêm túc, nói.
Khương Thu Mộc cũng gật đầu phụ họa: “Lần trước cậu bị ngộ độc rượu, suýt chút nữa dọa chết bọn tớ. Tớ ủng hộ anh Dương Minh.”
Hai đấu một.
Tống Hân Nghiên đã bị đánh bại.
“Thôi được.” Cô thỏa hiệp, khua khua tay với người phục vụ: “Không cần rượu nữa.”
“Này, chờ một chút.” Khương Thu Mộc cười híp mắt, nói: “Không có rượu, nhưng không có nghĩa là không ăn mừng. Làm phiền giúp chúng tôi nấu chút gừng với nước coca làm thức uống thay rượu, cảm xúc vẫn phải có chứ.”
Người phục vụ lui xuống.
Khương Thu Mộc lại tiếp tục lướt hotsearch, dán mắt nhìn những lời mắng chửi phía dưới.
Cô ấy vui đến mức cười hì hì: “Chậc chậc, tên cặn bã Dạ Vũ Đình lần này đã bị lật xe hoàn toàn rồi, gạch đá cũng xây được vô số tầng. Còn có chuyện này, có cư dân mạng phân tích, mục đích thực sự của việc mấy ngày trước anh ta tung ra những bức ảnh trước kia chính là lợi dụng danh nghĩa đạo đức để bức ép cậu. Muốn lợi dụng dư luận trên mạng để ép cậu bỏ qua cho người nhà của anh ta.”
Khương Thu Mộc gật đầu tán thành: “Vị dân cư mạng này thật là người sáng suốt, nói quá đúng. Xem xem, mới mấy ngày mà tên cặn bã họ Dạ đã thực sự bị tát vào mặt rồi...”
Tống Dương Minh đăm chiêu: "Sắc bén như vậy, cảm giác không giống một cư dân mạng bình thường."
Anh ấy nghi hoặc: “Có thể hiểu Dạ Vũ Đình như vậy, rốt cuộc người này là ai?”
“Không quan trọng anh ta là ai, chỉ cần có lợi cho chúng ta là được.” Khương Thu Mộc nói với vẻ không quan tâm.
Tống Hân Nghiên lại đột nhiên nói: “Tớ lại cảm thấy bức ảnh mấy ngày trước có thể không phải là do Dạ Vũ Đình tung ra".
Cô phân tích nghiêm túc: "Dạ Vũ Đình không ngốc, nếu đã giữ kín chuyện của Nam Mặc Tầm lâu như vậy, hơn nữa còn nhất quyết không chịu ly hôn thì làm sao có thể tùy tiện tiết lộ ra nội tình của mình như vậy chứ?”
“Nói như vậy cũng có lý.” Khương Thu Mộc suy nghĩ, nói: “Nếu không phải là anh ta, chẳng lẽ là...Tống Thanh Hoa?
Cô ấy nhìn Tống Hân Nghiên, sau đó lại nhìn Tống Dương Minh.
Lúc nói ra lời này, cô ấy thực sự vô cùng lo lắng.
Dù sao, Tống Thanh Hoa là cô ruột của người trong lòng cô ấy.
Ánh mắt của Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh rơi vào người Khương Thu Mộc.
Khương Thu Mộc cười gượng một tiếng: “Suy đoán cá nhân, tớ cũng chỉ nói thật mà thôi, dù sao nếu không phải là Dạ Vũ Đình, nghĩ đi nghĩ lại, người bên cạnh hai người cũng chỉ có bà ấy là đáng nghi. Cho dù từ tin tức nắm bắt được hay là năng lực bản thân, không ai có thể so sánh được với Tống Thanh Hoa...”
Trong khi đang thảo luận, điện thoại của Tống Dương Minh đổ chuông.
Anh ấy lấy ra xem: "Là cô.”
Căn phòng riêng lập tức trở nên yên lặng.
Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Hân Nghiên, ấn nút nghe máy.
Ngay sau đó, sắc mặt của anh ấy thay đổi.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Dương Minh nghiêm mặt: "Cô nói cô sẽ lập tức tới đây, còn dẫn theo... con của em. Biết chúng ta sẽ không tin bà ấy nên bà ấy dẫn theo bọn trẻ và báo cáo giám định huyết thống...”
Trong phòng riêng đột nhiên im lặng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tống Dương Minh lo lắng nhìn Tống Hân Nghiên: "Nếu em không muốn gặp, anh sẽ không để bà ấy đến đây...”
Lời nói của Tống Dương Minh rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như một chiếc búa âm vang, đập mạnh vào trong lòng Tống Hân Nghiên.
Cô sững sờ, đầu óc trở nên trống rỗng, giống như nghe hiểu lời của anh ấy, lại giống như nghe không hiểu gì.
Khương Thu Mộc cũng sững sờ, vô thức buột miệng: “Bà ta giấu bọn trẻ nhiều năm như vậy, đột nhiên lại đem bọn trẻ qua đây là muốn làm gì? Chúng ta đừng bị lừa, ngộ nhỡ không phải thì sao?”
Giọng nói có chút sắc bén.
Tống Dương Minh mím môi không nói gì.
Nhưng trong lòng mọi người đều có linh cảm rằng, Tống Thanh Hoa tìm đến vào lúc này, chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt gì.
Tống Hân Nghiên chậm mất vài giây, sau đó não mới có thể suy nghĩ lại.
Đôi tay buông thõng hai bên cạnh nắm chặt lại, cô nhắm mắt, đè nén lửa giận và căn hận trong lòng, khàn giọng nói: “Bà ta muốn tớ bỏ qua cho đám người Lâm Tịnh Thi, bỏ qua cho người nhà họ Dạ.”
Khương Thu Mộc nghe xong, lửa giận liền bốc lên cao: "Con mẹ nó...đi xé xác bà ta!"
Cô ấy đột nhiên đứng dậy muốn lao ra ngoài.
Tống Dương Minh vội vàng giữ người lại, ánh mắt lại rơi vào tên người Tống Hân Nghiên: “Cho dù em quyết định thế nào, anh cũng đều ủng hộ em.”
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, khi cô mở ra lần nữa, đôi mắt rất bình tĩnh.
Sự tức giận và đau khổ đã tan biến.
Cô nắm chặt tay, khàn giọng nói: "Anh, anh giúp em gửi tin nhắn cho bà ta, bảo bà ta rằng nếu bà ta muốn biết sự lựa chọn của em, chiều này trực tiếp đến tòa án.”
Sau khi ba người dùng bữa xong, vừa bước ra khỏi nhà hàng, một chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cánh cửa xe phía sau ra.
Tống Thanh Hoa đội mũ và đeo khẩu trang, xuống xe một cách tao nhã.
"Tôi đã nghĩ về điều đó, sớm muộn gì cũng phải gặp. Đợi lát nữa đến tòa án rồi, tôi sợ thời gian quá ngắn, không đủ để các cô nghiệm chứng chuyện xưa.”
Lúc bà ta nói, giọng nói gượng gạo mơ hồ, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc khi Tống Dương Minh nghe thấy ở bệnh viện ngày hôm đó.
Tống Thanh Hoa bước sang một bên nhường vị trí.
Người tài xế lại lần lượt bế hai đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi từ trên xe xuống.
Là hai bé trai giống nhau như đúc.
Bọn trẻ gầy và nhỏ, mái tóc khô, trên khuôn mặt không có chút thịt, làn da vốn phải mềm mại lại vàng vọt không có chút huyết sắc.
Tống Hân Nghiên hít thở một hơi, ánh mắt như thể đang cố định trên hai bóng hình nhỏ bé kia.
Hai đứa trẻ được tài xế đặt xuống đất một cách rụt rè.
Bọn trẻ nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên, đôi mắt nhỏ của hai đứa trẻ sáng lên, nhếch miệng cười.
Hai đứa trẻ chạy về phía Tống Hân Nghiên với bước chân chập chững, mỗi đứa một bên ôm lấy chân cô, gọi với giọng non nớt: “Mẹ, mẹ...”
"Đại Bảo nhớ mẹ."
"Tiểu Bảo cũng nhớ..."
"Oa……"
Cơ thể của hai cậu bé bộc phát ra sức mạnh lớn, bật khóc oa oa.
"Mẹ không đến gặp chúng con... Mẹ không cần Đại Bảo và Tiểu Bảo..."
Hai đứa trẻ khóc một cách cực kỳ thương tâm.
Tất cả mọi người có mặt đều bị cảnh này chấn động.
Tiếng khóc của hai đứa trẻ rất cuồng loạn, khiến cho trái tim tất cả mọi người đều thắt chặt lại.
Tống Hân Nghiên đứng đơ tại chỗ.
Không dám động đậy, cũng không thể động đậy.
Cô cụp mắt xuống, lúc ánh mắt trong veo chạm mắt với hai đôi mắt to tròn đẫm lệ, đồng tử lập tức co rút lại.
Một luồng chua xót xộc mạnh vào trong mũi, đôi mắt khó chịu, vành mắt đỏ lên.
Khóe môi của Tống Thanh Hoa cong lên đầy đắc ý sau lớp khẩu trang.
Bà ta lấy từ trong cặp ra hai phiếu báo cáo giám định đưa qua: “Đây là báo cáo giám định huyết thống của cô và bọn trẻ, còn có giấy chứng sinh.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên rời khỏi người bọn trẻ, nhìn vào những văn kiện mà Tống Thanh Hoa đưa qua.
Không nhận lấy cũng không có bất kỳ hành động nào.
Khương Thu Mộc chạy từng bước lớn qua, mang theo sự tức giận mà giật lấy những thứ đó: “Đừng tưởng bà tìm đại hai đứa nhỏ đến đây là có thể lừa gạt bọn tôi.”
Cô ấy mở tờ báo cáo ra một cách đầy tức giận.
Báo cáo giám định là giấy tờ của cơ quan giám định có tiếng ở thủ đô, ký tên và đóng dấu không thể giả.
Lật xuống dưới, là giấy chứng sinh của hai đứa trẻ.
Ngày 18 tháng 10 năm 20xx…\b\b\b\b\b\b\b\b
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Bấm chuông gọi người phục vụ tới: "Làm phiền mang một chai rượu vang đỏ qua đây."
"Được."
Người phục vụ định lui xuống.
“Chờ đã.” Tống Dương Minh vội vàng ngăn lại: “Không cần nữa, cảm ơn.”
Người phục vụ bối rối.
Cô ta nên nghe ai?
Tống Dương Minh nhắc nhở Tống Hân Nghiên: "Uống rượu thì không được vào tòa án. Chiều nay em còn muốn hầu tòa nữa không? Hơn nữa, cơ thể của em liên tục không khỏe, dạ dày còn chưa hồi phục hoàn toàn, sau này đồ ăn cay và rượu đều không liên quan đến em.”
"Anh……"
“Làm nũng cũng vô ích.” Tống Dương Minh giả bộ nghiêm túc, nói.
Khương Thu Mộc cũng gật đầu phụ họa: “Lần trước cậu bị ngộ độc rượu, suýt chút nữa dọa chết bọn tớ. Tớ ủng hộ anh Dương Minh.”
Hai đấu một.
Tống Hân Nghiên đã bị đánh bại.
“Thôi được.” Cô thỏa hiệp, khua khua tay với người phục vụ: “Không cần rượu nữa.”
“Này, chờ một chút.” Khương Thu Mộc cười híp mắt, nói: “Không có rượu, nhưng không có nghĩa là không ăn mừng. Làm phiền giúp chúng tôi nấu chút gừng với nước coca làm thức uống thay rượu, cảm xúc vẫn phải có chứ.”
Người phục vụ lui xuống.
Khương Thu Mộc lại tiếp tục lướt hotsearch, dán mắt nhìn những lời mắng chửi phía dưới.
Cô ấy vui đến mức cười hì hì: “Chậc chậc, tên cặn bã Dạ Vũ Đình lần này đã bị lật xe hoàn toàn rồi, gạch đá cũng xây được vô số tầng. Còn có chuyện này, có cư dân mạng phân tích, mục đích thực sự của việc mấy ngày trước anh ta tung ra những bức ảnh trước kia chính là lợi dụng danh nghĩa đạo đức để bức ép cậu. Muốn lợi dụng dư luận trên mạng để ép cậu bỏ qua cho người nhà của anh ta.”
Khương Thu Mộc gật đầu tán thành: “Vị dân cư mạng này thật là người sáng suốt, nói quá đúng. Xem xem, mới mấy ngày mà tên cặn bã họ Dạ đã thực sự bị tát vào mặt rồi...”
Tống Dương Minh đăm chiêu: "Sắc bén như vậy, cảm giác không giống một cư dân mạng bình thường."
Anh ấy nghi hoặc: “Có thể hiểu Dạ Vũ Đình như vậy, rốt cuộc người này là ai?”
“Không quan trọng anh ta là ai, chỉ cần có lợi cho chúng ta là được.” Khương Thu Mộc nói với vẻ không quan tâm.
Tống Hân Nghiên lại đột nhiên nói: “Tớ lại cảm thấy bức ảnh mấy ngày trước có thể không phải là do Dạ Vũ Đình tung ra".
Cô phân tích nghiêm túc: "Dạ Vũ Đình không ngốc, nếu đã giữ kín chuyện của Nam Mặc Tầm lâu như vậy, hơn nữa còn nhất quyết không chịu ly hôn thì làm sao có thể tùy tiện tiết lộ ra nội tình của mình như vậy chứ?”
“Nói như vậy cũng có lý.” Khương Thu Mộc suy nghĩ, nói: “Nếu không phải là anh ta, chẳng lẽ là...Tống Thanh Hoa?
Cô ấy nhìn Tống Hân Nghiên, sau đó lại nhìn Tống Dương Minh.
Lúc nói ra lời này, cô ấy thực sự vô cùng lo lắng.
Dù sao, Tống Thanh Hoa là cô ruột của người trong lòng cô ấy.
Ánh mắt của Tống Hân Nghiên và Tống Dương Minh rơi vào người Khương Thu Mộc.
Khương Thu Mộc cười gượng một tiếng: “Suy đoán cá nhân, tớ cũng chỉ nói thật mà thôi, dù sao nếu không phải là Dạ Vũ Đình, nghĩ đi nghĩ lại, người bên cạnh hai người cũng chỉ có bà ấy là đáng nghi. Cho dù từ tin tức nắm bắt được hay là năng lực bản thân, không ai có thể so sánh được với Tống Thanh Hoa...”
Trong khi đang thảo luận, điện thoại của Tống Dương Minh đổ chuông.
Anh ấy lấy ra xem: "Là cô.”
Căn phòng riêng lập tức trở nên yên lặng.
Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Hân Nghiên, ấn nút nghe máy.
Ngay sau đó, sắc mặt của anh ấy thay đổi.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Dương Minh nghiêm mặt: "Cô nói cô sẽ lập tức tới đây, còn dẫn theo... con của em. Biết chúng ta sẽ không tin bà ấy nên bà ấy dẫn theo bọn trẻ và báo cáo giám định huyết thống...”
Trong phòng riêng đột nhiên im lặng, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Tống Dương Minh lo lắng nhìn Tống Hân Nghiên: "Nếu em không muốn gặp, anh sẽ không để bà ấy đến đây...”
Lời nói của Tống Dương Minh rất nhẹ nhàng nhưng lại giống như một chiếc búa âm vang, đập mạnh vào trong lòng Tống Hân Nghiên.
Cô sững sờ, đầu óc trở nên trống rỗng, giống như nghe hiểu lời của anh ấy, lại giống như nghe không hiểu gì.
Khương Thu Mộc cũng sững sờ, vô thức buột miệng: “Bà ta giấu bọn trẻ nhiều năm như vậy, đột nhiên lại đem bọn trẻ qua đây là muốn làm gì? Chúng ta đừng bị lừa, ngộ nhỡ không phải thì sao?”
Giọng nói có chút sắc bén.
Tống Dương Minh mím môi không nói gì.
Nhưng trong lòng mọi người đều có linh cảm rằng, Tống Thanh Hoa tìm đến vào lúc này, chắc chắn sẽ không phải chuyện tốt gì.
Tống Hân Nghiên chậm mất vài giây, sau đó não mới có thể suy nghĩ lại.
Đôi tay buông thõng hai bên cạnh nắm chặt lại, cô nhắm mắt, đè nén lửa giận và căn hận trong lòng, khàn giọng nói: “Bà ta muốn tớ bỏ qua cho đám người Lâm Tịnh Thi, bỏ qua cho người nhà họ Dạ.”
Khương Thu Mộc nghe xong, lửa giận liền bốc lên cao: "Con mẹ nó...đi xé xác bà ta!"
Cô ấy đột nhiên đứng dậy muốn lao ra ngoài.
Tống Dương Minh vội vàng giữ người lại, ánh mắt lại rơi vào tên người Tống Hân Nghiên: “Cho dù em quyết định thế nào, anh cũng đều ủng hộ em.”
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, khi cô mở ra lần nữa, đôi mắt rất bình tĩnh.
Sự tức giận và đau khổ đã tan biến.
Cô nắm chặt tay, khàn giọng nói: "Anh, anh giúp em gửi tin nhắn cho bà ta, bảo bà ta rằng nếu bà ta muốn biết sự lựa chọn của em, chiều này trực tiếp đến tòa án.”
Sau khi ba người dùng bữa xong, vừa bước ra khỏi nhà hàng, một chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.
Tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cánh cửa xe phía sau ra.
Tống Thanh Hoa đội mũ và đeo khẩu trang, xuống xe một cách tao nhã.
"Tôi đã nghĩ về điều đó, sớm muộn gì cũng phải gặp. Đợi lát nữa đến tòa án rồi, tôi sợ thời gian quá ngắn, không đủ để các cô nghiệm chứng chuyện xưa.”
Lúc bà ta nói, giọng nói gượng gạo mơ hồ, nhưng đã đỡ hơn nhiều so với lúc khi Tống Dương Minh nghe thấy ở bệnh viện ngày hôm đó.
Tống Thanh Hoa bước sang một bên nhường vị trí.
Người tài xế lại lần lượt bế hai đứa trẻ khoảng ba bốn tuổi từ trên xe xuống.
Là hai bé trai giống nhau như đúc.
Bọn trẻ gầy và nhỏ, mái tóc khô, trên khuôn mặt không có chút thịt, làn da vốn phải mềm mại lại vàng vọt không có chút huyết sắc.
Tống Hân Nghiên hít thở một hơi, ánh mắt như thể đang cố định trên hai bóng hình nhỏ bé kia.
Hai đứa trẻ được tài xế đặt xuống đất một cách rụt rè.
Bọn trẻ nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên, đôi mắt nhỏ của hai đứa trẻ sáng lên, nhếch miệng cười.
Hai đứa trẻ chạy về phía Tống Hân Nghiên với bước chân chập chững, mỗi đứa một bên ôm lấy chân cô, gọi với giọng non nớt: “Mẹ, mẹ...”
"Đại Bảo nhớ mẹ."
"Tiểu Bảo cũng nhớ..."
"Oa……"
Cơ thể của hai cậu bé bộc phát ra sức mạnh lớn, bật khóc oa oa.
"Mẹ không đến gặp chúng con... Mẹ không cần Đại Bảo và Tiểu Bảo..."
Hai đứa trẻ khóc một cách cực kỳ thương tâm.
Tất cả mọi người có mặt đều bị cảnh này chấn động.
Tiếng khóc của hai đứa trẻ rất cuồng loạn, khiến cho trái tim tất cả mọi người đều thắt chặt lại.
Tống Hân Nghiên đứng đơ tại chỗ.
Không dám động đậy, cũng không thể động đậy.
Cô cụp mắt xuống, lúc ánh mắt trong veo chạm mắt với hai đôi mắt to tròn đẫm lệ, đồng tử lập tức co rút lại.
Một luồng chua xót xộc mạnh vào trong mũi, đôi mắt khó chịu, vành mắt đỏ lên.
Khóe môi của Tống Thanh Hoa cong lên đầy đắc ý sau lớp khẩu trang.
Bà ta lấy từ trong cặp ra hai phiếu báo cáo giám định đưa qua: “Đây là báo cáo giám định huyết thống của cô và bọn trẻ, còn có giấy chứng sinh.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên rời khỏi người bọn trẻ, nhìn vào những văn kiện mà Tống Thanh Hoa đưa qua.
Không nhận lấy cũng không có bất kỳ hành động nào.
Khương Thu Mộc chạy từng bước lớn qua, mang theo sự tức giận mà giật lấy những thứ đó: “Đừng tưởng bà tìm đại hai đứa nhỏ đến đây là có thể lừa gạt bọn tôi.”
Cô ấy mở tờ báo cáo ra một cách đầy tức giận.
Báo cáo giám định là giấy tờ của cơ quan giám định có tiếng ở thủ đô, ký tên và đóng dấu không thể giả.
Lật xuống dưới, là giấy chứng sinh của hai đứa trẻ.
Ngày 18 tháng 10 năm 20xx…\b\b\b\b\b\b\b\b
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.