Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 169: Mẹ tìm nhà nào là con diệt nhà đấy
Vân Vô Song
11/08/2022
Tưởng Tử Hàn chậm rãi thở dài: “Mẹ không nghe rõ hay là nghe không hiểu thế? Có cần con nói rõ hơn không?”
Mộ Kiều Dung thở gấp hai hồi, nhắm mặt lại, nhẹ nhàng hạ giọng nói: "Tử Hàn à, chuyện lúc trước là lỗi của mẹ. Mẹ không nên bỏ qua mong muốn của con, thay con quyết định bất kỳ điều gì. Nhưng người phản đối con và Tống Hân Nghiên ở bên nhau là mẹ, hại con bé sảy thai cũng là mẹ, những chuyện này không hề liên quan đến Thu Khánh, sao con lại làm liên lụy đến Sở Thị?"
Tưởng Tử Hàn hỏi vặn lại: "Không làm liên lụy đến Sở Thị, chẳng lẽ lại kéo Tưởng Thị vào? Con thì chẳng sao cả đâu, nhưng mẹ có thể chấp nhận nổi không?"
Sắc mặt Mộ Kiều Dung tái mét.
Tưởng Tử Hàn cười mỉa: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, còn nhiều gia đình ở thủ đô có thể xứng vai xứng vế với nhà họ Tưởng lắm, mẹ không tin thì cứ tiếp tục đi. Mẹ tìm nhà nào là con sẽ tiêu diệt nhà đó! Không tin thì chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!"
Nói dứt lời, Tưởng Tử Hàn đi lên lầu.
Một lát sau, anh bế Tưởng Minh Trúc từ trên lầu đi xuống.
Mộ Kiều Dung hoang mang hoảng sợ: "Con muốn đưa Minh Trúc đi đâu?"
Tưởng Minh Trúc cười khì khì, vẫy tay với Mộ Kiều Dung, cất giọng nói non nớt: "Ba muốn đưa con về nhà với mẹ, tạm biệt bà nội nha!"
Mộ Kiều Dung khiếp sợ ngay tại chỗ.
Sở Thu Khánh giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu nhìn hai ba con Tưởng Tử Hàn rời khỏi biệt thự.
Sau nỗi khiếp sợ, Mộ Kiều Dung vội vàng nhìn về phía Sở Thu Khánh: "Thu Khánh à, chuyện lần này là do dì quá nóng vội, con đừng lo, dì sẽ nghĩ cách."
Sự thù hận trên mặt Sở Thu Khánh lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười đáng thương tội nghiệp: "Không trách dì được, là do con, con không nên rung động với Tử Hàn."
Hai tay buông thõng bên hông siết chặt lại.
Mọi thứ thành ra như thế này đều tại Tống Hân Nghiên hết!
Cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
Những nhục nhã mà hôm nay cô ta phải chịu đều sẽ trả lại cho cô y chang!
...
Trên xe.
Tưởng Minh Trúc ngồi trên ghế an toàn dành cho trẻ em, lạnh lùng dành lời khen cho ba mình: "Cuối cùng cũng thấy ba khí phách được một lần, ngầu đấy!”
Tưởng Tử Hàn véo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô bé: "Dạo này con ngột ngạt lắm à?"
Tưởng Minh Trúc lườm anh: "Bây giờ ba mới nhận ra sao?"
"Không thích thủ đô đến vậy ư?" Tưởng Tử Hàn im lặng một lát: "Có muốn ra nước ngoài sống không?"
Hàng lông mày nhỏ xinh của Tưởng Minh Trúc nhướng lên: "Tống Hân Nghiên bỏ ba ra nước ngoài rồi à?"
Tưởng Tử Hàn không vui nhíu mày.
Con bé này mới có tí tuổi đầu mà cả ngày như bà cụ non, lại còn bỏ rơi với không bỏ rơi.
Lời trách mắng đến bên miệng.
Tưởng Minh Trúc lập tức thông minh nói: "Không được mắng con! Ngay cả người mù cũng nhìn ra được hai người có vấn đề! Huống hồ gần đây mẹ cũng không gọi điện thoại cho con."
Dừng một lát, cô bé lại hỏi: "Mẹ có khỏe không? Lâu rồi không gặp, con rất nhớ mẹ..."
Lời răn dạy càng khó thốt ra khỏi miệng.
Tưởng Tử Hàn khẽ thở dài, xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của con gái: "Cô ấy đi rồi, nhưng ba sẽ tìm lại được."
Cô nhóc động viên, cổ vũ ba: "Cố lên nào! Con coi trọng ba! Đã làm sai việc gì thì phải mạnh dạn sửa sai."
Cô bé vỗ ngực bảo đảm: "Mẹ không tha thứ cho ba thì còn có con. Ba mau chóng tìm mẹ đi, sau đó chúng ta sum họp với mẹ!"
Tưởng Tử Hàn bất lực mỉm cười: "Được!"
...
Nước Úc.
Sân bay thành phố C.
Tống Hân Nghiên dừng bước ở trạm kiểm tra an ninh: "Anh à, thuận buồm xuôi gió nhé."
Tống Dương Minh lo lắng nhìn em gái: "Em thực sự không cần anh ở lại với em sao?"
Tống Hân Nghiên lắc đầu: "Mỗi người đều có con đường mình muốn đi. Anh có công việc và trách nhiệm phải gánh vác, em cũng vậy. Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."
Tống Dương Minh gật đầu: "Anh xử lý xong chuyện của Tống Thị sẽ nhanh chóng bay qua đây. Trong khoảng thời gian này, em làm quen với môi trường xung quanh trước đi, đừng có chạy lung tung. Ở nước ngoài không thể so với trong nước đâu, có quá nhiều chuyện không thể kiểm soát được, nếu em gặp chuyện gì mà anh lại không ở đây, em..."
"Anh!" Tống Hân Nghiên buồn cười: "Anh cũng dài dòng với cô gái khác như vậy thì sẽ không tìm được bạn gái đâu."
Tống Dương Minh nhìn em gái chăm chú.
Câu "Ngoài em ra, anh không muốn tìm bạn gái khác" lượn lờ quanh đầu lưỡi rồi bị anh ấy nuốt trở vào.
Tống Hân Nghiên đẩy anh ấy về phía trạm kiểm soát an ninh: "Anh mau về đi. Anh là quân nhân, bảo vệ quốc gia mới là trách nhiệm của anh. Em là em gái của quân nhân, sẽ không làm anh mất mặt đâu."
Tống Dương Minh kìm nén sự không nỡ trong lòng mình, nghiêm túc gật đầu, sau đó sải bước vào cửa trạm kiểm soát.
Tống Hân Nghiên dõi mắt nhìn theo anh ấy vào trong, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa mới xoay người rời đi.
Tống Dương Minh chỉ tốn bốn năm ngày đã sắp xếp xong mọi nhu cầu thiết yếu cuộc sống cho cô ở đây.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
Khi hai người tới sân bay, một chiếc xe máy đã chờ sẵn ở ngoài.
Tống Hân Nghiên lái xe về phía nội thành.
"Rầm!"
Vừa vào thành phố, cô bị một chiếc xe chạy nhanh bám đuôi.
Tống Hân Nghiên im lặng xuống xe, lúc nhìn thấy vết lõm ở đuôi xe, cô bỗng cảm thấy cạn lời.
Tài xế ở phía sau cũng vội vã xuống xe, chạy tới xem xét: "Xin lỗi, xin lỗi cô, cô không có bị thương chứ?"
Là một anh chàng trẻ tuổi vô cùng đẹp trai.
Tóc nhuộm vàng óng, ăn mặc rất thời trang, trên trán lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ rất gấp gáp.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: "Không sao."
"Vậy thì tốt rồi!"
Anh chàng thời thượng nhìn xung quanh một vòng, sau đó chỉ vào một chỗ gần đó nói: "Ở đây có một cửa hàng 4S, cô lái xe qua đó sửa đi. Xin lỗi cô nha, trong nhà có việc gấp, tôi phải về trước một chuyến. Hay là cô lái xe qua đó đi, tôi sẽ ứng trước cho tôi một số tiền bồi thường. Số còn lại chờ tôi xử lý xong công việc sẽ đến tìm cô thương lượng nhé?"
Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp, cầm hai tay đưa cho cô.
Tống Hân Nghiên không nhận cũng không nói gì, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt đề phòng.
Không thể trách cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử được.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cảnh tượng này rất giống lúc cô bị Tống Mỹ Như bắt cóc rồi muốn đẩy cô vào chỗ chết, chỉ là bình cũ rượu mới thôi.
Cô quay người lên xe, khóa xe lại, nâng cửa kính lên, tất cả động tác đều nhanh gọn trôi chảy khiến người ta không phản ứng kịp.
Anh chàng đẹp trai sững sờ.
Tống Hân Nghiên hạ cửa xe xuống một phần ba: "Xe đậu ở đây cản đường lắm, anh lái xe qua cửa hàng 4S trước đi. Chẳng phải anh nói có việc gấp sao? Đi thanh toán trước đi."
Cô không thiếu số tiền này, cũng không muốn vì nó mà bị người khác hãm hại.
Mặc dù chỗ này không ai quen biết cô.
Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Anh chàng đẹp trai hoàn hồn: "Ồ, được được, cảm ơn cô."
Sau khi cất danh thiếp đi, anh ta lái xe theo sau Tống Hân Nghiên đến cửa hàng 4S.
Anh chàng đẹp trai sảng khoái thanh toán, để lại danh thiếp xong mới vội vã rời đi.
Xe bị đâm không nghiêm trọng, chỉ cần hút phần bị lõm ra thôi, còn chẳng cần sơn lại.
Nhân viên cửa hàng 4S lấy hóa đơn ra, Tống Hân Nghiên nhận lấy, cúi đầu ký tên.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại bên cạnh hai người.
Có người xuống xe.
"Xin chào, xe tôi đặt đã tới chưa?" Người đó đi về phía bên này hỏi.
Giọng nói nghe hơi quen, Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng lúc người kia cũng nhìn sang.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều kinh ngạc.
Dạ Vũ Đình?
Tống Hân Nghiên kinh ngạc.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Dạ Vũ Đình ngạc nhiên: "Hân Thiên, thật trùng hợp, không ngờ có thể gặp cô ở nước Úc."
Tống Hân Nghiên nở nụ cười bất ngờ: "Đúng là trùng hợp thật. Anh Dạ, đã lâu không gặp."
Mộ Kiều Dung thở gấp hai hồi, nhắm mặt lại, nhẹ nhàng hạ giọng nói: "Tử Hàn à, chuyện lúc trước là lỗi của mẹ. Mẹ không nên bỏ qua mong muốn của con, thay con quyết định bất kỳ điều gì. Nhưng người phản đối con và Tống Hân Nghiên ở bên nhau là mẹ, hại con bé sảy thai cũng là mẹ, những chuyện này không hề liên quan đến Thu Khánh, sao con lại làm liên lụy đến Sở Thị?"
Tưởng Tử Hàn hỏi vặn lại: "Không làm liên lụy đến Sở Thị, chẳng lẽ lại kéo Tưởng Thị vào? Con thì chẳng sao cả đâu, nhưng mẹ có thể chấp nhận nổi không?"
Sắc mặt Mộ Kiều Dung tái mét.
Tưởng Tử Hàn cười mỉa: "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, còn nhiều gia đình ở thủ đô có thể xứng vai xứng vế với nhà họ Tưởng lắm, mẹ không tin thì cứ tiếp tục đi. Mẹ tìm nhà nào là con sẽ tiêu diệt nhà đó! Không tin thì chúng ta cứ chống mắt lên mà xem!"
Nói dứt lời, Tưởng Tử Hàn đi lên lầu.
Một lát sau, anh bế Tưởng Minh Trúc từ trên lầu đi xuống.
Mộ Kiều Dung hoang mang hoảng sợ: "Con muốn đưa Minh Trúc đi đâu?"
Tưởng Minh Trúc cười khì khì, vẫy tay với Mộ Kiều Dung, cất giọng nói non nớt: "Ba muốn đưa con về nhà với mẹ, tạm biệt bà nội nha!"
Mộ Kiều Dung khiếp sợ ngay tại chỗ.
Sở Thu Khánh giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu nhìn hai ba con Tưởng Tử Hàn rời khỏi biệt thự.
Sau nỗi khiếp sợ, Mộ Kiều Dung vội vàng nhìn về phía Sở Thu Khánh: "Thu Khánh à, chuyện lần này là do dì quá nóng vội, con đừng lo, dì sẽ nghĩ cách."
Sự thù hận trên mặt Sở Thu Khánh lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười đáng thương tội nghiệp: "Không trách dì được, là do con, con không nên rung động với Tử Hàn."
Hai tay buông thõng bên hông siết chặt lại.
Mọi thứ thành ra như thế này đều tại Tống Hân Nghiên hết!
Cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô!
Những nhục nhã mà hôm nay cô ta phải chịu đều sẽ trả lại cho cô y chang!
...
Trên xe.
Tưởng Minh Trúc ngồi trên ghế an toàn dành cho trẻ em, lạnh lùng dành lời khen cho ba mình: "Cuối cùng cũng thấy ba khí phách được một lần, ngầu đấy!”
Tưởng Tử Hàn véo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của cô bé: "Dạo này con ngột ngạt lắm à?"
Tưởng Minh Trúc lườm anh: "Bây giờ ba mới nhận ra sao?"
"Không thích thủ đô đến vậy ư?" Tưởng Tử Hàn im lặng một lát: "Có muốn ra nước ngoài sống không?"
Hàng lông mày nhỏ xinh của Tưởng Minh Trúc nhướng lên: "Tống Hân Nghiên bỏ ba ra nước ngoài rồi à?"
Tưởng Tử Hàn không vui nhíu mày.
Con bé này mới có tí tuổi đầu mà cả ngày như bà cụ non, lại còn bỏ rơi với không bỏ rơi.
Lời trách mắng đến bên miệng.
Tưởng Minh Trúc lập tức thông minh nói: "Không được mắng con! Ngay cả người mù cũng nhìn ra được hai người có vấn đề! Huống hồ gần đây mẹ cũng không gọi điện thoại cho con."
Dừng một lát, cô bé lại hỏi: "Mẹ có khỏe không? Lâu rồi không gặp, con rất nhớ mẹ..."
Lời răn dạy càng khó thốt ra khỏi miệng.
Tưởng Tử Hàn khẽ thở dài, xoa cái đầu nhỏ đáng yêu của con gái: "Cô ấy đi rồi, nhưng ba sẽ tìm lại được."
Cô nhóc động viên, cổ vũ ba: "Cố lên nào! Con coi trọng ba! Đã làm sai việc gì thì phải mạnh dạn sửa sai."
Cô bé vỗ ngực bảo đảm: "Mẹ không tha thứ cho ba thì còn có con. Ba mau chóng tìm mẹ đi, sau đó chúng ta sum họp với mẹ!"
Tưởng Tử Hàn bất lực mỉm cười: "Được!"
...
Nước Úc.
Sân bay thành phố C.
Tống Hân Nghiên dừng bước ở trạm kiểm tra an ninh: "Anh à, thuận buồm xuôi gió nhé."
Tống Dương Minh lo lắng nhìn em gái: "Em thực sự không cần anh ở lại với em sao?"
Tống Hân Nghiên lắc đầu: "Mỗi người đều có con đường mình muốn đi. Anh có công việc và trách nhiệm phải gánh vác, em cũng vậy. Yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân."
Tống Dương Minh gật đầu: "Anh xử lý xong chuyện của Tống Thị sẽ nhanh chóng bay qua đây. Trong khoảng thời gian này, em làm quen với môi trường xung quanh trước đi, đừng có chạy lung tung. Ở nước ngoài không thể so với trong nước đâu, có quá nhiều chuyện không thể kiểm soát được, nếu em gặp chuyện gì mà anh lại không ở đây, em..."
"Anh!" Tống Hân Nghiên buồn cười: "Anh cũng dài dòng với cô gái khác như vậy thì sẽ không tìm được bạn gái đâu."
Tống Dương Minh nhìn em gái chăm chú.
Câu "Ngoài em ra, anh không muốn tìm bạn gái khác" lượn lờ quanh đầu lưỡi rồi bị anh ấy nuốt trở vào.
Tống Hân Nghiên đẩy anh ấy về phía trạm kiểm soát an ninh: "Anh mau về đi. Anh là quân nhân, bảo vệ quốc gia mới là trách nhiệm của anh. Em là em gái của quân nhân, sẽ không làm anh mất mặt đâu."
Tống Dương Minh kìm nén sự không nỡ trong lòng mình, nghiêm túc gật đầu, sau đó sải bước vào cửa trạm kiểm soát.
Tống Hân Nghiên dõi mắt nhìn theo anh ấy vào trong, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa mới xoay người rời đi.
Tống Dương Minh chỉ tốn bốn năm ngày đã sắp xếp xong mọi nhu cầu thiết yếu cuộc sống cho cô ở đây.
||||| Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau? |||||
Khi hai người tới sân bay, một chiếc xe máy đã chờ sẵn ở ngoài.
Tống Hân Nghiên lái xe về phía nội thành.
"Rầm!"
Vừa vào thành phố, cô bị một chiếc xe chạy nhanh bám đuôi.
Tống Hân Nghiên im lặng xuống xe, lúc nhìn thấy vết lõm ở đuôi xe, cô bỗng cảm thấy cạn lời.
Tài xế ở phía sau cũng vội vã xuống xe, chạy tới xem xét: "Xin lỗi, xin lỗi cô, cô không có bị thương chứ?"
Là một anh chàng trẻ tuổi vô cùng đẹp trai.
Tóc nhuộm vàng óng, ăn mặc rất thời trang, trên trán lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ rất gấp gáp.
Tống Hân Nghiên lắc đầu: "Không sao."
"Vậy thì tốt rồi!"
Anh chàng thời thượng nhìn xung quanh một vòng, sau đó chỉ vào một chỗ gần đó nói: "Ở đây có một cửa hàng 4S, cô lái xe qua đó sửa đi. Xin lỗi cô nha, trong nhà có việc gấp, tôi phải về trước một chuyến. Hay là cô lái xe qua đó đi, tôi sẽ ứng trước cho tôi một số tiền bồi thường. Số còn lại chờ tôi xử lý xong công việc sẽ đến tìm cô thương lượng nhé?"
Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp, cầm hai tay đưa cho cô.
Tống Hân Nghiên không nhận cũng không nói gì, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt đề phòng.
Không thể trách cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử được.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cảnh tượng này rất giống lúc cô bị Tống Mỹ Như bắt cóc rồi muốn đẩy cô vào chỗ chết, chỉ là bình cũ rượu mới thôi.
Cô quay người lên xe, khóa xe lại, nâng cửa kính lên, tất cả động tác đều nhanh gọn trôi chảy khiến người ta không phản ứng kịp.
Anh chàng đẹp trai sững sờ.
Tống Hân Nghiên hạ cửa xe xuống một phần ba: "Xe đậu ở đây cản đường lắm, anh lái xe qua cửa hàng 4S trước đi. Chẳng phải anh nói có việc gấp sao? Đi thanh toán trước đi."
Cô không thiếu số tiền này, cũng không muốn vì nó mà bị người khác hãm hại.
Mặc dù chỗ này không ai quen biết cô.
Nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.
Anh chàng đẹp trai hoàn hồn: "Ồ, được được, cảm ơn cô."
Sau khi cất danh thiếp đi, anh ta lái xe theo sau Tống Hân Nghiên đến cửa hàng 4S.
Anh chàng đẹp trai sảng khoái thanh toán, để lại danh thiếp xong mới vội vã rời đi.
Xe bị đâm không nghiêm trọng, chỉ cần hút phần bị lõm ra thôi, còn chẳng cần sơn lại.
Nhân viên cửa hàng 4S lấy hóa đơn ra, Tống Hân Nghiên nhận lấy, cúi đầu ký tên.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại bên cạnh hai người.
Có người xuống xe.
"Xin chào, xe tôi đặt đã tới chưa?" Người đó đi về phía bên này hỏi.
Giọng nói nghe hơi quen, Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng lúc người kia cũng nhìn sang.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi bên đều kinh ngạc.
Dạ Vũ Đình?
Tống Hân Nghiên kinh ngạc.
Tại sao anh ta lại ở đây?
Dạ Vũ Đình ngạc nhiên: "Hân Thiên, thật trùng hợp, không ngờ có thể gặp cô ở nước Úc."
Tống Hân Nghiên nở nụ cười bất ngờ: "Đúng là trùng hợp thật. Anh Dạ, đã lâu không gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.