Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 316: Miếng thịt đến miệng bay đi mất
Vân Vô Song
09/09/2022
Vẻ thong dong trên mặt Dạ Vũ Đình liền tan đi, lông mày nhíu chặt khó nén nỗi kinh ngạc.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, anh ta liền che giấu cảm xúc rất kỹ càng, nụ cười dịu dàng lại tuấn nhã: “Quả nhiên là cô rất lợi hại, ngay cả những chuyện này cũng biết.”
“Tôi có biết cũng chẳng sao hết, bây giờ người biết chuyện này không phải là ít, cũng không thể coi như là bí mật.”
Tống Thanh Hoa nghiêm túc nói: “Tôi đã nói rồi, cậu và ba cậu rất giống nhau, ngay cả người phụ nữ mà mình thích cũng cùng một loại. Bề ngoài không tranh quyền thế, trong lòng lại tràn ngập dục vọng, những người phụ nữ này có một khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú, bất cứ người đàn ông nào yêu họ cũng không thể hoàn hảo không tổn hại, càng sẽ không nhận được sự chăm sóc dịu dàng từ bọn họ.”
Dạ Vũ Đình lấy trà thay rượu mời Tống Thanh Hoa: “Nếu không thì tại sao lại có câu chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ? Nhưng mà trong tất cả những người phụ nữ này, chỉ có cô là lại hợi nhất, Vũ Đình rất cảm kích.”
Tống Thanh Hoa cụng ly với anh ta, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Không cần phải nói nhảm nữa, năm đó tôi thiếu ba cậu một cái mạng, cho nên tôi đã đồng ý với ông ta, sau này chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ cố gắng giúp cậu một tay. Cho nên cậu không cần phải để chút chuyện nhỏ này ở trong lòng, càng không cần vì chuyện không đáng nhắc tới mà liên tục nịnh bợ.”
“Dù sao vẫn phải biết ơn. Cô, hợp tác vui vẻ?”
Lúc này, Tống Thanh Hoa còn chưa kịp trả lời thì cửa đã bị gõ.
Sau đó, cửa được đẩy ra, Tống Hân Nghiên bước vào.
Dạ Vũ Đình như là trở mặt, ý cười lấy lòng trên mặt chợt biến mất, trở thành kinh ngạc: “Hân Nghiên, sao em lại ở đây?”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Thanh Hoa, mỉa mai nói: “Không cần phải giả vờ đâu, tôi xuất hiện ở đây chắc chắn cô biết là anh gọi tôi đến. Cô, tôi nói có đúng không?”
Tống Thanh Hoa tán thưởng cười một tiếng: “Nếu không thì làm sao có thể nói rằng một cô gái thông minh như cháu khiến người khác vừa yêu vừa hận chứ.”
Bà ta chuyển hướng nhìn Dạ Vũ Đình: “Lúc nãy tôi đã nói như thế nào, đứa cháu gái này của tôi thông minh lắm đúng không?”
Dạ Vũ Đình gật đầu, dịu dàng cười nói: “Nhưng mà mong cô đừng làm khó Hân Nghiên, dù sao thì cô ấy cũng là vợ của tôi.”
Nói xong, anh ta đứng dậy nhẹ gật đầu với Tống Hân Nghiên và Tống Thanh Hoa: “Hai người nói chuyện đi, anh đi vào phòng rửa tay.”
Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
“Ở lại đi.” Tống Thanh Hoa ung dung dùng trà: “Đều là người một nhà, không cần phải kiếm cớ né tránh, có đúng không cháu gái.”
Dạ Vũ Đình nhìn Tống Hân Nghiên, trong mắt có ẩn chứa sự cẩn thận và tham lam.
“Đúng.” Tống Hân Nghiên cười nói: “Cô nói rất đúng.”
Cô đi vào ngồi xuống vị trí giữa hai người bọn họ.
“Muốn ăn cái gì tự mình chọn đi.” Tống Thanh Hoa đẩy menu đến trước mặt Tống Hân Nghiên: “Cô đã tùy tiện chọn một ít rồi, cháu xem xem mình có cần gì thêm không.”
“Cô cảm thấy là lúc tôi đối mặt với cô vẫn còn có thể ăn à?”
Tống Hân Nghiên nhận lấy thực đơn rồi bỏ xuống, cười khẽ một tiếng: “Thế thì tôi lại vô tâm quá nhỉ?”
Bị phản bác, Tống Thanh Hoa cũng không tức giận.
Bà ta nhíu mày tỏ vẻ như tính tình mình rất tốt: “Lúc cô đói bụng, tính tình cũng không tốt, không muốn nói chuyện. Cho nên, cho dù Hân Nghiên không thấy ngon miệng thì vẫn phải để cháu chịu thiệt mà nhẫn nhịn ăn chút gì đó với mọi người.”
“Không chịu thiệt, tôi chỉ cảm thấy không ngon miệng mà thôi, không nói là tôi không ăn.”
Tống Hân Nghiên bình thản nói: “Tôi không phải là người ngược đãi sức khỏe của mình.”
Cô cầm lấy thực đơn quét mắt nhìn, cô chọn mấy món mà mình thích ăn ở phía trên, gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
“Cô không thường ở trong nước, chắc chắn là rất ít khi ăn lẩu, hôm nay tôi mời.”
“Vậy cô cảm ơn.” Tống Thanh Hoa nở một nụ cười vô hại.
Dạ Vũ Đình nhìn hai người phụ nữ, khóe miệng nở một độ cong vừa phải.
Anh ta đã thấy nhiều cuộc cãi vã, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai người phụ nữ bắt đầu một trận chiến không có khói lửa.
Bề ngoài thì khách khí, nhưng mà trong lòng là sóng ngầm mãnh liệt.
Anh ta có hơi chờ mong.
Lẩu được mang lên rất nhanh.
Tống Hân Nghiên tự tay làm nước sốt, không hề vội vàng chút nào mà bắt đầu bỏ đồ ăn vào trong nồi lẩu.
Hương vị thơm nồng kích thích tràn ngập căn phòng, lôi kéo vị giá.
“Em sảy thai mấy ngày nữa mới tới một tháng, không thể ăn quá cay.” Dạ Vũ Đình dịu dàng ngăn cản.
Nói xong, đũa và thìa đúng lúc vươn tới gấp miếng thịt trong đũa cô bỏ vào trong nồi.
Tống Hân Nghiên lập tức trầm mặc.
Một tháng gần đây cô đều ăn mấy món thanh đạm.
Mùi lẩu bay ra, vừa có chút khẩu vị thì tới miệng lại bay đi.
Cô nhìn Dạ Vũ Đình, trong mắt là cảm xúc phức tạp.
Đối với đề tài này, cô không có cách nào mở miệng.
Tống Thanh Hoa nhìn Dạ Vũ Đình, cong môi châm chọc cười nói: “Thế gian này có hàng nghìn hàng vạn đàn ông, người rộng lượng như cậu đúng là chẳng tìm được mấy người.”
Bà ta gấp rau xanh trong nồi lẩu bỏ vào trong chén mình: “Vợ mình mang thai con của người đàn ông khác lại bị sảy thai, cậu còn quan tâm sức khỏe của con bé như thế, chỉ tính cách này, muốn người khác không không phục cũng khó đó... huống hồ chi, người đàn ông đó lại là kẻ thù giết ba của vợ cậu.”
Một lời nói kích thích hàng nghìn con sóng.
Ánh mắt Tống Hân Nghiên đột nhiên trở nên sắc bén, cô lạnh lùng nhìn Tống Thanh Hoa.
Dạ Vũ Đình cũng nhìn cô, lượng tin tức trong câu nói này thật sự quá lớn.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tống Thanh Hoa làm như không phát giác ra chuyện gì, chậm rãi ưu nhã ăn đồ ăn.
“Sao mọi người không ăn đi?” Ăn xong đồ ăn trong miệng, dường như bà ta mới phát hiện ra hai người khác không có động tĩnh: “Nhìn tôi làm cái gì, quả thật mùi vị của quán lẩu này rất ngon, hiếm khi mới ăn được một lần, chẳng có mấy quán được tôi khen đâu.”
Nói xong, lại tiếp tục gắp đồ.
Tống Hân Nghiên kìm nén nắm chặt đôi đũa trong tay, hít thở sâu mấy lần mới có thể kìm nén sự tức giận và gấp gáp trong lòng.
Cô lại dùng đũa gắp thịt một lần nữa, thả vào trong nước dùng rồi bắt đầu ăn.
Ánh mắt Tống Thanh Hoa lướt qua mặt cô, đặt đôi đũa xuống, cười nói: “Nhìn cô kìa, chỉ biết lo thứ mình thích, đã sớm nghe nói Hân Nghiên không cay thì không vui, ăn lẩu thanh đạm với cô chắc chắn là không thoải mái đúng không, nhân viên phục vụ.”
Bà ta gọi với ra ngoài cửa.
Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa lập tức đi vào.
Tống Thanh Hoa chỉ chỉ vào nước lẩu đỏ au: “Thêm ít gia vị vào nồi đi.”
“Được ạ, xin hỏi bà muốn loại nào, hiện tại nước dùng nằm ở mức cay vừa, chúng tôi có mức cay đặt biệt và cay cao cấp.”
“Cháu gái tôi thích cay, chắc chắn là con bé không thích cay vừa, lấy loại cay cao cấp hơn đi, cho gấp đôi lượng cay.”
Dạ Vũ Đình hơi nhíu mày.
Tống Thanh Hoa đang muốn ra chiêu à?
“Được, xin quý khách chờ một chút.”
Nhân viên phục vụ muốn lui ra ngoài.
“Vũ Đình.” Tống Thanh Hoa lại mở miệng trước Dạ Vũ Đình: “Cậu đi chọn chút rượu ngon, nghe nói là rượu ở đây không tệ, cứ chọn rượu có nồng độ cồn cao nhất.”
“Ăn lẩu thì vẫn nên uống trà giải nhiệt mới tốt.” Dạ Vũ Đình đề nghị.
Tống Thanh Hoa nhìn anh ta: “Ăn lẩu nên uống cùng rượu, vậy thì mới có thể ăn ngon.”
Giọng nói của bà ta lạnh nhạt, vẻ mặt cũng rất hờ hững, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng lại là vẻ kiên quyết không cho người khác từ chối.
Dạ Vũ Đình do dự một chút, rất nhanh liền có lựa chọn.
Anh ta đi cùng nhân viên phục vụ.
Tống Hân Nghiên đã để đũa xuống từ lâu.
Tống Thanh Hoa biết mục đích của chuyến đi này, cho nên lấy nhỏ thắng lớn, nói dăm ba câu liền nắm thóp cô.
Nhưng mà cô lại không thể từ chối.
Bởi vì cô muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến mẹ.
Mà chỉ có Tống Thanh Hoa mới có thể cho cô đáp án này.
Nhưng mà bây giờ rõ ràng là người phụ nữ này đang nói với cô rằng, bà ta không vui, cho nên muốn làm khó cô.
Chẳng những cô không thể từ chối mà còn phải nhẫn nhục chịu đựng, để mặc cho bà ta chơi vui.
Sau khi rượu với nồng độ cồn cao cùng với lẩu cay gấp đôi được mang lên, mùi vị cay nồng xộc thẳng vào mỗi.
Nhưng ba người ngồi trước bàn đều không có phản ứng.
Tống Thanh Hoa đích thân mở một chai rượu rót vào tách trà lớn rồi đẩy nó đến trước mặt Tống Hân Nghiên.
“Hân Nghiên, đừng khách khí.”
Không riêng gì rượu, mà thịt và rau trong nồi lẩu cay nồng cũng được gắp tới liên tục.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, anh ta liền che giấu cảm xúc rất kỹ càng, nụ cười dịu dàng lại tuấn nhã: “Quả nhiên là cô rất lợi hại, ngay cả những chuyện này cũng biết.”
“Tôi có biết cũng chẳng sao hết, bây giờ người biết chuyện này không phải là ít, cũng không thể coi như là bí mật.”
Tống Thanh Hoa nghiêm túc nói: “Tôi đã nói rồi, cậu và ba cậu rất giống nhau, ngay cả người phụ nữ mà mình thích cũng cùng một loại. Bề ngoài không tranh quyền thế, trong lòng lại tràn ngập dục vọng, những người phụ nữ này có một khuôn mặt xinh đẹp và thanh tú, bất cứ người đàn ông nào yêu họ cũng không thể hoàn hảo không tổn hại, càng sẽ không nhận được sự chăm sóc dịu dàng từ bọn họ.”
Dạ Vũ Đình lấy trà thay rượu mời Tống Thanh Hoa: “Nếu không thì tại sao lại có câu chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ? Nhưng mà trong tất cả những người phụ nữ này, chỉ có cô là lại hợi nhất, Vũ Đình rất cảm kích.”
Tống Thanh Hoa cụng ly với anh ta, nhấp một ngụm trà rồi nói: “Không cần phải nói nhảm nữa, năm đó tôi thiếu ba cậu một cái mạng, cho nên tôi đã đồng ý với ông ta, sau này chỉ cần tôi có thể làm được thì nhất định sẽ cố gắng giúp cậu một tay. Cho nên cậu không cần phải để chút chuyện nhỏ này ở trong lòng, càng không cần vì chuyện không đáng nhắc tới mà liên tục nịnh bợ.”
“Dù sao vẫn phải biết ơn. Cô, hợp tác vui vẻ?”
Lúc này, Tống Thanh Hoa còn chưa kịp trả lời thì cửa đã bị gõ.
Sau đó, cửa được đẩy ra, Tống Hân Nghiên bước vào.
Dạ Vũ Đình như là trở mặt, ý cười lấy lòng trên mặt chợt biến mất, trở thành kinh ngạc: “Hân Nghiên, sao em lại ở đây?”
Tống Hân Nghiên lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống Thanh Hoa, mỉa mai nói: “Không cần phải giả vờ đâu, tôi xuất hiện ở đây chắc chắn cô biết là anh gọi tôi đến. Cô, tôi nói có đúng không?”
Tống Thanh Hoa tán thưởng cười một tiếng: “Nếu không thì làm sao có thể nói rằng một cô gái thông minh như cháu khiến người khác vừa yêu vừa hận chứ.”
Bà ta chuyển hướng nhìn Dạ Vũ Đình: “Lúc nãy tôi đã nói như thế nào, đứa cháu gái này của tôi thông minh lắm đúng không?”
Dạ Vũ Đình gật đầu, dịu dàng cười nói: “Nhưng mà mong cô đừng làm khó Hân Nghiên, dù sao thì cô ấy cũng là vợ của tôi.”
Nói xong, anh ta đứng dậy nhẹ gật đầu với Tống Hân Nghiên và Tống Thanh Hoa: “Hai người nói chuyện đi, anh đi vào phòng rửa tay.”
Nói xong liền muốn đi ra ngoài.
“Ở lại đi.” Tống Thanh Hoa ung dung dùng trà: “Đều là người một nhà, không cần phải kiếm cớ né tránh, có đúng không cháu gái.”
Dạ Vũ Đình nhìn Tống Hân Nghiên, trong mắt có ẩn chứa sự cẩn thận và tham lam.
“Đúng.” Tống Hân Nghiên cười nói: “Cô nói rất đúng.”
Cô đi vào ngồi xuống vị trí giữa hai người bọn họ.
“Muốn ăn cái gì tự mình chọn đi.” Tống Thanh Hoa đẩy menu đến trước mặt Tống Hân Nghiên: “Cô đã tùy tiện chọn một ít rồi, cháu xem xem mình có cần gì thêm không.”
“Cô cảm thấy là lúc tôi đối mặt với cô vẫn còn có thể ăn à?”
Tống Hân Nghiên nhận lấy thực đơn rồi bỏ xuống, cười khẽ một tiếng: “Thế thì tôi lại vô tâm quá nhỉ?”
Bị phản bác, Tống Thanh Hoa cũng không tức giận.
Bà ta nhíu mày tỏ vẻ như tính tình mình rất tốt: “Lúc cô đói bụng, tính tình cũng không tốt, không muốn nói chuyện. Cho nên, cho dù Hân Nghiên không thấy ngon miệng thì vẫn phải để cháu chịu thiệt mà nhẫn nhịn ăn chút gì đó với mọi người.”
“Không chịu thiệt, tôi chỉ cảm thấy không ngon miệng mà thôi, không nói là tôi không ăn.”
Tống Hân Nghiên bình thản nói: “Tôi không phải là người ngược đãi sức khỏe của mình.”
Cô cầm lấy thực đơn quét mắt nhìn, cô chọn mấy món mà mình thích ăn ở phía trên, gọi nhân viên phục vụ mang thức ăn lên.
“Cô không thường ở trong nước, chắc chắn là rất ít khi ăn lẩu, hôm nay tôi mời.”
“Vậy cô cảm ơn.” Tống Thanh Hoa nở một nụ cười vô hại.
Dạ Vũ Đình nhìn hai người phụ nữ, khóe miệng nở một độ cong vừa phải.
Anh ta đã thấy nhiều cuộc cãi vã, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai người phụ nữ bắt đầu một trận chiến không có khói lửa.
Bề ngoài thì khách khí, nhưng mà trong lòng là sóng ngầm mãnh liệt.
Anh ta có hơi chờ mong.
Lẩu được mang lên rất nhanh.
Tống Hân Nghiên tự tay làm nước sốt, không hề vội vàng chút nào mà bắt đầu bỏ đồ ăn vào trong nồi lẩu.
Hương vị thơm nồng kích thích tràn ngập căn phòng, lôi kéo vị giá.
“Em sảy thai mấy ngày nữa mới tới một tháng, không thể ăn quá cay.” Dạ Vũ Đình dịu dàng ngăn cản.
Nói xong, đũa và thìa đúng lúc vươn tới gấp miếng thịt trong đũa cô bỏ vào trong nồi.
Tống Hân Nghiên lập tức trầm mặc.
Một tháng gần đây cô đều ăn mấy món thanh đạm.
Mùi lẩu bay ra, vừa có chút khẩu vị thì tới miệng lại bay đi.
Cô nhìn Dạ Vũ Đình, trong mắt là cảm xúc phức tạp.
Đối với đề tài này, cô không có cách nào mở miệng.
Tống Thanh Hoa nhìn Dạ Vũ Đình, cong môi châm chọc cười nói: “Thế gian này có hàng nghìn hàng vạn đàn ông, người rộng lượng như cậu đúng là chẳng tìm được mấy người.”
Bà ta gấp rau xanh trong nồi lẩu bỏ vào trong chén mình: “Vợ mình mang thai con của người đàn ông khác lại bị sảy thai, cậu còn quan tâm sức khỏe của con bé như thế, chỉ tính cách này, muốn người khác không không phục cũng khó đó... huống hồ chi, người đàn ông đó lại là kẻ thù giết ba của vợ cậu.”
Một lời nói kích thích hàng nghìn con sóng.
Ánh mắt Tống Hân Nghiên đột nhiên trở nên sắc bén, cô lạnh lùng nhìn Tống Thanh Hoa.
Dạ Vũ Đình cũng nhìn cô, lượng tin tức trong câu nói này thật sự quá lớn.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tống Thanh Hoa làm như không phát giác ra chuyện gì, chậm rãi ưu nhã ăn đồ ăn.
“Sao mọi người không ăn đi?” Ăn xong đồ ăn trong miệng, dường như bà ta mới phát hiện ra hai người khác không có động tĩnh: “Nhìn tôi làm cái gì, quả thật mùi vị của quán lẩu này rất ngon, hiếm khi mới ăn được một lần, chẳng có mấy quán được tôi khen đâu.”
Nói xong, lại tiếp tục gắp đồ.
Tống Hân Nghiên kìm nén nắm chặt đôi đũa trong tay, hít thở sâu mấy lần mới có thể kìm nén sự tức giận và gấp gáp trong lòng.
Cô lại dùng đũa gắp thịt một lần nữa, thả vào trong nước dùng rồi bắt đầu ăn.
Ánh mắt Tống Thanh Hoa lướt qua mặt cô, đặt đôi đũa xuống, cười nói: “Nhìn cô kìa, chỉ biết lo thứ mình thích, đã sớm nghe nói Hân Nghiên không cay thì không vui, ăn lẩu thanh đạm với cô chắc chắn là không thoải mái đúng không, nhân viên phục vụ.”
Bà ta gọi với ra ngoài cửa.
Nhân viên phục vụ đứng ngoài cửa lập tức đi vào.
Tống Thanh Hoa chỉ chỉ vào nước lẩu đỏ au: “Thêm ít gia vị vào nồi đi.”
“Được ạ, xin hỏi bà muốn loại nào, hiện tại nước dùng nằm ở mức cay vừa, chúng tôi có mức cay đặt biệt và cay cao cấp.”
“Cháu gái tôi thích cay, chắc chắn là con bé không thích cay vừa, lấy loại cay cao cấp hơn đi, cho gấp đôi lượng cay.”
Dạ Vũ Đình hơi nhíu mày.
Tống Thanh Hoa đang muốn ra chiêu à?
“Được, xin quý khách chờ một chút.”
Nhân viên phục vụ muốn lui ra ngoài.
“Vũ Đình.” Tống Thanh Hoa lại mở miệng trước Dạ Vũ Đình: “Cậu đi chọn chút rượu ngon, nghe nói là rượu ở đây không tệ, cứ chọn rượu có nồng độ cồn cao nhất.”
“Ăn lẩu thì vẫn nên uống trà giải nhiệt mới tốt.” Dạ Vũ Đình đề nghị.
Tống Thanh Hoa nhìn anh ta: “Ăn lẩu nên uống cùng rượu, vậy thì mới có thể ăn ngon.”
Giọng nói của bà ta lạnh nhạt, vẻ mặt cũng rất hờ hững, nhưng trong đôi mắt lạnh lùng lại là vẻ kiên quyết không cho người khác từ chối.
Dạ Vũ Đình do dự một chút, rất nhanh liền có lựa chọn.
Anh ta đi cùng nhân viên phục vụ.
Tống Hân Nghiên đã để đũa xuống từ lâu.
Tống Thanh Hoa biết mục đích của chuyến đi này, cho nên lấy nhỏ thắng lớn, nói dăm ba câu liền nắm thóp cô.
Nhưng mà cô lại không thể từ chối.
Bởi vì cô muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan đến mẹ.
Mà chỉ có Tống Thanh Hoa mới có thể cho cô đáp án này.
Nhưng mà bây giờ rõ ràng là người phụ nữ này đang nói với cô rằng, bà ta không vui, cho nên muốn làm khó cô.
Chẳng những cô không thể từ chối mà còn phải nhẫn nhục chịu đựng, để mặc cho bà ta chơi vui.
Sau khi rượu với nồng độ cồn cao cùng với lẩu cay gấp đôi được mang lên, mùi vị cay nồng xộc thẳng vào mỗi.
Nhưng ba người ngồi trước bàn đều không có phản ứng.
Tống Thanh Hoa đích thân mở một chai rượu rót vào tách trà lớn rồi đẩy nó đến trước mặt Tống Hân Nghiên.
“Hân Nghiên, đừng khách khí.”
Không riêng gì rượu, mà thịt và rau trong nồi lẩu cay nồng cũng được gắp tới liên tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.