Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 244: Sở thu khánh bị đưa đi
Vân Vô Song
26/08/2022
"Có." Luật sư Vệ là một người đàn ông trung niên mập mạp, dùng não quá nhiều, Địa Trung Hải chỉ còn là một hình tròn.
Ông ta lấy máy tính ra, mở ra đoạn camera giám sát đó, cả 4 người ngồi xung quanh xem.
Khương Thu Mộc bốc lấy một miếng bánh hoa, vừa ăn vừa nhóp nhép nói: "Đoạn camera này tớ và anh Dương Minh đã coi rất nhiều lần, không bỏ lỡ một giây nào, shipper căn bản không có cơ hội ra tay."
Tống Dương Minh gật đầu: "Đúng là không có."
Quan trọng nhất là món quà đã được gói, dù có muốn ra tay, cho dù có thời gian thì cũng không đủ cho anh ta ra tay.
Tống Hân Nghiên vừa nghe vừa nhìn chằm chằm vào máy tính.
Mắt nhìn đến đau rồi cũng không nhìn ra tại sao.
Khương Thu Mộc vươn tay chặn trước mặt cô, đưa miếng bánh vào miệng cô: "Nghỉ ngơi thư giãn chút đi, chúng ta đã coi lâu như vậy cũng không coi ra vấn đề gì, cho dù có thể bị cậu coi ra, thì cũng không vội."
Tống Hân Nghiên nhìn đi chỗ khác, chớp chớp đôi mắt khô khốc, ngoan ngoãn ăn uống và nghỉ ngơi.
Khương Thu Mộc tò mò nói: "Trước đây cậu nói cậu và Dạ Vũ Đình cùng thành lập một công ty? Công ty mới thế nào, đưa bọn tớ đi tham quan đi. Thuận tiện đi trải nghiệm các loại mỹ thực ở Thủ Đô luôn.
Tống Dương Minh cũng nhìn em gái của mình.
Đây là Thủ Đô, không phải Hải Thành.
Tống Hân Nghiên ở đây xảy ra chuyện gì đều nằm ngoài tầm với của họ.
Nếu có thể hiểu kỹ hơn, đương nhiên có thể yên tâm hơn.
Tống Hân Nghiên bảo luật sư Vệ copy một bản tư liệu camera này, Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc ra khỏi quán trà.
...
Tưởng Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Cố Vũ Tùng bước vào cùng luật sư, ngồi xuống ghế sofa ở khu vực lễ tân.
"Em và luật sư Lưu đã thảo luận rất lâu, nghi ngờ người hạ độc Minh Trúc và người đánh thuốc Dương Liễu là cùng một người. Chỉ là tạm thời bọn em vẫn chưa biết mục đích của người này là gì. Cả Thủ Đô không có nhiều người có thể đồng thời có tư cách lấy được hai loại thuốc này, nơi đồng thời có cả hai loại thuốc này càng không nhiều. Bọn em đã tốn không ít thời gian để kiểm tra ghi chép dùng thuốc của cả Thủ Đô thời gian gần đây, đều rất bình thường. Chỉ có điều....."
Lúc này, anh ta dừng lại một lúc, rồi chuyển lời: "Khi bọn em điều tra, cũng phát hiện ra một điều thú vị."
"Nói tiếng người đi."
Tưởng Tử Hàn cau mày, lạnh lùng nói.
Cố Vũ Tùng: "..."
Không nói nên lời.
Anh ta làm việc chăm chỉ như vậy, khen ngợi anh ta vài câu, hứa hẹn sẽ giới thiệu một cô gái đến từ Thủ Đô cho anh ta gì đó, thì có làm sao nào!
Cố Vũ Tùng chán nản: "Em gái của Dạ Vũ Đình là học y, anh có biết không?"
Tưởng Tử Hàn không phủ nhận.
Anh đã đọc tất cả các tài liệu về mười tám đời tổ tông của Dạ Vũ Đình rồi.
Vẻ mặt của Cố Vũ Tùng trở nên nghiêm túc hơn: "Vì tác dụng phụ này, loại thuốc gây nhồi máu cơ tim vừa ra thị trường không lâu đã bị ép buộc hủy bỏ. Nhưng trùng hợp là bệnh viện mà Dạ Như Tuyết đang thực tập lại đúng lúc có. Càng trùng hợp hơn, là loại thuốc khiến Minh Trúc trúng độc, bệnh viện đó cũng có."
Không khí trong văn phòng chùng xuống.
Cố Vũ Tùng trầm giọng nói: "Nếu là do người nhà họ Dạ làm, thì chuyện này thú vị rồi. Dù sao... Tống… ờm, một người là chị dâu, một người là em chồng.
Tưởng Tử Hàn cau mày không vui, không nói gì.
Luật sư Lưu cũng đưa ra kết quả điều tra của chính mình ra: "Dương Liễu là một bồi bàn của KTV trước khi chết, bị bắt vì tội đánh nhau. Tôi đã điều tra cuộc sống của cô ta, mặc dù trước đó người phụ nữ này có quan hệ với đồng nghiệp không tốt lắm, nhưng vì nhát gan, nên luôn cô đơn ít nói, đừng nói là ra tay, cho dù là cãi nhau cũng chưa từng. Hôm đó đột nhiên lại ra tay, còn đánh đối phương bị thương nghiêm trọng, sau đó bị bắt đi cũng vô cùng phối hợp, thái độ nhận tội vô cùng tốt, mọi thứ đều rất bất thường."
Anh ta đẩy chiếc kính không gọng lên sống mũi: "Ngoài những bất thường này ra, các mối quan hệ xã hội khác của Dương Liễu cũng không có gì bất thường. Có thể bị xúi giục uống loại thuốc nguy hiểm đến tính mạng như vậy hẳn là vì đã nhận lợi ích của người khác, nhưng tôi đã điều tra khoản chi tiêu trong tài khoản của cô ta, không có bất thường là tiền đột nhiên nhiều hơn hay gì cả, cho nên manh mối này không có nhiều thông tin có ích. Điều tra đến đây cũng đã là đến cuối rồi, nếu còn tra sâu thêm... "
Tưởng Tử Hàn lặng lẽ lật xem tài liệu do Cố Vũ Tùng và luật sư Lưu mang đến, đột nhiên nhớ tới giao dịch mà Sở Thu Khánh đã uy hiếp mình trước đó.
Bàn tay lật tài liệu chợt khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn hai người: "Nếu hiện giờ chưa đủ bằng chứng, vậy thì tạo ra một số bằng chứng. Làm giả một chút, những sự thật bị che giấu đó tự nhiên sẽ lộ ra ra."
"Làm giả?" Cố Vũ Tùng lập tức ngồi thẳng dậy: "Làm giả?
...
Lịch Viên.
Sở Thu Khánh đang ăn cơm cùng Mộ Kiều Dung và Tưởng Minh Trúc.
Tưởng Tử Hàn đột nhiên quay về.
Phía sau anh là Cố Vũ Tùng và hai cảnh sát.
Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh ngạc nhiên đứng dậy,bước tới.
Mộ Kiều Dung liếc mắt nhìn hai người cảnh sát, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: "Muốn dẫn bạn bè về sao không nói trước một tiếng, còn có hai cảnh sát này là ai..."
Tưởng Tử Hàn mặc kệ mẹ, khẽ nghiêng đầu về phía Cố Vũ Tùng nói: "Cậu đưa Minh Trúc ra ngoài trước đi, chuyện ở đây không thích hợp với trẻ con."
"Được." Cố Vũ Tùng đáp, gật gật đầu với Mộ Kiều Dung: "Dì ơi, làm phiền rồi. Bé con, đi theo chú Cố đi nào."
Rất nhiều điều kỳ lạ lóe lên trong cái đầu nhỏ bé của Tưởng Minh Trúc, chớp chớp đôi mắt to đen như quả nho nhìn ba, rồi nhìn sắc mặt không tốt lắm của bà nội và cả bà dì khó ưa bên cạnh.
Cô bé nhỏ bé dứt khoác đặt tay vào lòng bàn tay to lớn của Cố Vũ Tùng, đi theo anh.
Không ai nói gì, bầu không khí có một chút dồn nén..
Mộ Kiều Dung không vui mà hỏi con trai mình: "Tử Hàn, rốt cuộc con đang định làm gì?"
Tưởng Tử Hàn không trả lời, thay vào đó, cảnh sát đưa ra giấy tờ chứng minh của mình: "Bà Mộ, chúng tôi đến để yêu cầu cô Sở theo chúng tôi về đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra."
Sở Thu Khánh đang đứng sau lưng Mộ Kiều Dung, sửng sốt: "Tôi?"
Bộ dạng cô ta như bị đả kích, thương tâm không ngớt: "Tử Hàn, em biết anh không thích em, nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng là vợ anh, sao anh có thể sỉ nhục em như vậy, đưa cảnh sát đến nhà tìm em nữa chứ? Anh làm vậy là đang tát vào mặt ai chứ?"
"Cô Sở, hãy hợp tác với chúng tôi."
Vẻ mặt Mộ Kiều Dung khó coi cực kỳ: "Tử Hàn, rốt cuộc chuyện là sao?"
Trong lòng Sở Thu Khánh lúc này có một loại dự cảm không tốt, hai tay chắp trước người theo bản năng siết lại, căng thẳng nhìn Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn chậm rãi nói: "Cảnh sát đã tìm thấy một loại thuốc trong văn phòng của Sở Thu Khánh, cùng một loại với thuốc mà Minh Trúc trúng."
Sở Thu Khánh vẻ mặt kinh hãi, dứt khoát nói: "Không thể!"
"Tại sao không thể?" Tưởng Tử Hàn hỏi ngược lại.
Cảnh sát cũng nghiêm túc nói: "Bằng chứng xác thực! Đồ chơi mà cô Tống mua được chuyển phát nhanh từ cửa hàng đến Lịch Viên, toàn bộ quá trình đều được giám sát, họ không có cơ hội để ra tay. Ngược lại, cô Sở thường xuyên ra vào Lịch Viên có thể dễ dàng hạ độc vào trong đồ chơi sau khi được xé tem. Hơn nữa cô Sở có động cơ. Cô Tống là vợ cũ của anh Tưởng, cố Sở là vợ hiện tại, anh Tưởng đã chứng thực, cô Sở và anh Tưởng tình cảm vốn không hòa thuận, động cơ vu nhọ cho cô Tống là rất hợp lý. Điểm quan trọng nhất... "
Cảnh sát liếc nhìn Tưởng Tử Hàn: "Theo lời anh Tưởng cung cấp, ban đầu cô Sở đã nói với anh ấy, cô biết hung thủ thật sự là ai, hơn nữa có chứng cứ. Trong khi tất cả mọi người đều không tra được manh mối, cô Sở làm sao mà biết manh mối vậy, hơn nữa tra được hung thủ thật sự, mà còn tìm được chứng cứ? Biết hung thủ thật sự mà còn có ý bao che, cho dù cô Sở không phải người trực tiếp bỏ độc, thì cũng không thoát khỏi liên can với chuyện này."
Ông ta lấy máy tính ra, mở ra đoạn camera giám sát đó, cả 4 người ngồi xung quanh xem.
Khương Thu Mộc bốc lấy một miếng bánh hoa, vừa ăn vừa nhóp nhép nói: "Đoạn camera này tớ và anh Dương Minh đã coi rất nhiều lần, không bỏ lỡ một giây nào, shipper căn bản không có cơ hội ra tay."
Tống Dương Minh gật đầu: "Đúng là không có."
Quan trọng nhất là món quà đã được gói, dù có muốn ra tay, cho dù có thời gian thì cũng không đủ cho anh ta ra tay.
Tống Hân Nghiên vừa nghe vừa nhìn chằm chằm vào máy tính.
Mắt nhìn đến đau rồi cũng không nhìn ra tại sao.
Khương Thu Mộc vươn tay chặn trước mặt cô, đưa miếng bánh vào miệng cô: "Nghỉ ngơi thư giãn chút đi, chúng ta đã coi lâu như vậy cũng không coi ra vấn đề gì, cho dù có thể bị cậu coi ra, thì cũng không vội."
Tống Hân Nghiên nhìn đi chỗ khác, chớp chớp đôi mắt khô khốc, ngoan ngoãn ăn uống và nghỉ ngơi.
Khương Thu Mộc tò mò nói: "Trước đây cậu nói cậu và Dạ Vũ Đình cùng thành lập một công ty? Công ty mới thế nào, đưa bọn tớ đi tham quan đi. Thuận tiện đi trải nghiệm các loại mỹ thực ở Thủ Đô luôn.
Tống Dương Minh cũng nhìn em gái của mình.
Đây là Thủ Đô, không phải Hải Thành.
Tống Hân Nghiên ở đây xảy ra chuyện gì đều nằm ngoài tầm với của họ.
Nếu có thể hiểu kỹ hơn, đương nhiên có thể yên tâm hơn.
Tống Hân Nghiên bảo luật sư Vệ copy một bản tư liệu camera này, Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc ra khỏi quán trà.
...
Tưởng Thị, văn phòng tổng giám đốc.
Cố Vũ Tùng bước vào cùng luật sư, ngồi xuống ghế sofa ở khu vực lễ tân.
"Em và luật sư Lưu đã thảo luận rất lâu, nghi ngờ người hạ độc Minh Trúc và người đánh thuốc Dương Liễu là cùng một người. Chỉ là tạm thời bọn em vẫn chưa biết mục đích của người này là gì. Cả Thủ Đô không có nhiều người có thể đồng thời có tư cách lấy được hai loại thuốc này, nơi đồng thời có cả hai loại thuốc này càng không nhiều. Bọn em đã tốn không ít thời gian để kiểm tra ghi chép dùng thuốc của cả Thủ Đô thời gian gần đây, đều rất bình thường. Chỉ có điều....."
Lúc này, anh ta dừng lại một lúc, rồi chuyển lời: "Khi bọn em điều tra, cũng phát hiện ra một điều thú vị."
"Nói tiếng người đi."
Tưởng Tử Hàn cau mày, lạnh lùng nói.
Cố Vũ Tùng: "..."
Không nói nên lời.
Anh ta làm việc chăm chỉ như vậy, khen ngợi anh ta vài câu, hứa hẹn sẽ giới thiệu một cô gái đến từ Thủ Đô cho anh ta gì đó, thì có làm sao nào!
Cố Vũ Tùng chán nản: "Em gái của Dạ Vũ Đình là học y, anh có biết không?"
Tưởng Tử Hàn không phủ nhận.
Anh đã đọc tất cả các tài liệu về mười tám đời tổ tông của Dạ Vũ Đình rồi.
Vẻ mặt của Cố Vũ Tùng trở nên nghiêm túc hơn: "Vì tác dụng phụ này, loại thuốc gây nhồi máu cơ tim vừa ra thị trường không lâu đã bị ép buộc hủy bỏ. Nhưng trùng hợp là bệnh viện mà Dạ Như Tuyết đang thực tập lại đúng lúc có. Càng trùng hợp hơn, là loại thuốc khiến Minh Trúc trúng độc, bệnh viện đó cũng có."
Không khí trong văn phòng chùng xuống.
Cố Vũ Tùng trầm giọng nói: "Nếu là do người nhà họ Dạ làm, thì chuyện này thú vị rồi. Dù sao... Tống… ờm, một người là chị dâu, một người là em chồng.
Tưởng Tử Hàn cau mày không vui, không nói gì.
Luật sư Lưu cũng đưa ra kết quả điều tra của chính mình ra: "Dương Liễu là một bồi bàn của KTV trước khi chết, bị bắt vì tội đánh nhau. Tôi đã điều tra cuộc sống của cô ta, mặc dù trước đó người phụ nữ này có quan hệ với đồng nghiệp không tốt lắm, nhưng vì nhát gan, nên luôn cô đơn ít nói, đừng nói là ra tay, cho dù là cãi nhau cũng chưa từng. Hôm đó đột nhiên lại ra tay, còn đánh đối phương bị thương nghiêm trọng, sau đó bị bắt đi cũng vô cùng phối hợp, thái độ nhận tội vô cùng tốt, mọi thứ đều rất bất thường."
Anh ta đẩy chiếc kính không gọng lên sống mũi: "Ngoài những bất thường này ra, các mối quan hệ xã hội khác của Dương Liễu cũng không có gì bất thường. Có thể bị xúi giục uống loại thuốc nguy hiểm đến tính mạng như vậy hẳn là vì đã nhận lợi ích của người khác, nhưng tôi đã điều tra khoản chi tiêu trong tài khoản của cô ta, không có bất thường là tiền đột nhiên nhiều hơn hay gì cả, cho nên manh mối này không có nhiều thông tin có ích. Điều tra đến đây cũng đã là đến cuối rồi, nếu còn tra sâu thêm... "
Tưởng Tử Hàn lặng lẽ lật xem tài liệu do Cố Vũ Tùng và luật sư Lưu mang đến, đột nhiên nhớ tới giao dịch mà Sở Thu Khánh đã uy hiếp mình trước đó.
Bàn tay lật tài liệu chợt khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn hai người: "Nếu hiện giờ chưa đủ bằng chứng, vậy thì tạo ra một số bằng chứng. Làm giả một chút, những sự thật bị che giấu đó tự nhiên sẽ lộ ra ra."
"Làm giả?" Cố Vũ Tùng lập tức ngồi thẳng dậy: "Làm giả?
...
Lịch Viên.
Sở Thu Khánh đang ăn cơm cùng Mộ Kiều Dung và Tưởng Minh Trúc.
Tưởng Tử Hàn đột nhiên quay về.
Phía sau anh là Cố Vũ Tùng và hai cảnh sát.
Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh ngạc nhiên đứng dậy,bước tới.
Mộ Kiều Dung liếc mắt nhìn hai người cảnh sát, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại: "Muốn dẫn bạn bè về sao không nói trước một tiếng, còn có hai cảnh sát này là ai..."
Tưởng Tử Hàn mặc kệ mẹ, khẽ nghiêng đầu về phía Cố Vũ Tùng nói: "Cậu đưa Minh Trúc ra ngoài trước đi, chuyện ở đây không thích hợp với trẻ con."
"Được." Cố Vũ Tùng đáp, gật gật đầu với Mộ Kiều Dung: "Dì ơi, làm phiền rồi. Bé con, đi theo chú Cố đi nào."
Rất nhiều điều kỳ lạ lóe lên trong cái đầu nhỏ bé của Tưởng Minh Trúc, chớp chớp đôi mắt to đen như quả nho nhìn ba, rồi nhìn sắc mặt không tốt lắm của bà nội và cả bà dì khó ưa bên cạnh.
Cô bé nhỏ bé dứt khoác đặt tay vào lòng bàn tay to lớn của Cố Vũ Tùng, đi theo anh.
Không ai nói gì, bầu không khí có một chút dồn nén..
Mộ Kiều Dung không vui mà hỏi con trai mình: "Tử Hàn, rốt cuộc con đang định làm gì?"
Tưởng Tử Hàn không trả lời, thay vào đó, cảnh sát đưa ra giấy tờ chứng minh của mình: "Bà Mộ, chúng tôi đến để yêu cầu cô Sở theo chúng tôi về đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra."
Sở Thu Khánh đang đứng sau lưng Mộ Kiều Dung, sửng sốt: "Tôi?"
Bộ dạng cô ta như bị đả kích, thương tâm không ngớt: "Tử Hàn, em biết anh không thích em, nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng là vợ anh, sao anh có thể sỉ nhục em như vậy, đưa cảnh sát đến nhà tìm em nữa chứ? Anh làm vậy là đang tát vào mặt ai chứ?"
"Cô Sở, hãy hợp tác với chúng tôi."
Vẻ mặt Mộ Kiều Dung khó coi cực kỳ: "Tử Hàn, rốt cuộc chuyện là sao?"
Trong lòng Sở Thu Khánh lúc này có một loại dự cảm không tốt, hai tay chắp trước người theo bản năng siết lại, căng thẳng nhìn Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn chậm rãi nói: "Cảnh sát đã tìm thấy một loại thuốc trong văn phòng của Sở Thu Khánh, cùng một loại với thuốc mà Minh Trúc trúng."
Sở Thu Khánh vẻ mặt kinh hãi, dứt khoát nói: "Không thể!"
"Tại sao không thể?" Tưởng Tử Hàn hỏi ngược lại.
Cảnh sát cũng nghiêm túc nói: "Bằng chứng xác thực! Đồ chơi mà cô Tống mua được chuyển phát nhanh từ cửa hàng đến Lịch Viên, toàn bộ quá trình đều được giám sát, họ không có cơ hội để ra tay. Ngược lại, cô Sở thường xuyên ra vào Lịch Viên có thể dễ dàng hạ độc vào trong đồ chơi sau khi được xé tem. Hơn nữa cô Sở có động cơ. Cô Tống là vợ cũ của anh Tưởng, cố Sở là vợ hiện tại, anh Tưởng đã chứng thực, cô Sở và anh Tưởng tình cảm vốn không hòa thuận, động cơ vu nhọ cho cô Tống là rất hợp lý. Điểm quan trọng nhất... "
Cảnh sát liếc nhìn Tưởng Tử Hàn: "Theo lời anh Tưởng cung cấp, ban đầu cô Sở đã nói với anh ấy, cô biết hung thủ thật sự là ai, hơn nữa có chứng cứ. Trong khi tất cả mọi người đều không tra được manh mối, cô Sở làm sao mà biết manh mối vậy, hơn nữa tra được hung thủ thật sự, mà còn tìm được chứng cứ? Biết hung thủ thật sự mà còn có ý bao che, cho dù cô Sở không phải người trực tiếp bỏ độc, thì cũng không thoát khỏi liên can với chuyện này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.