Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu
Chương 186: Vĩnh viễn không được nhắm vào nhà họ sở
Vân Vô Song
14/08/2022
Lúc mấy người Tưởng Diệc Sâm, Tưởng Dĩ Bình và Chu Tinh Ân nhận được tin tức rồi vội vàng chạy tới thì vừa mới cấp cứu xong.
Sau một hồi lăn lộn, Tưởng Khải Chính mặt xám như tro tàn chợt tỉnh lại một cách kỳ lạ.
Tưởng Tử Hàn không hề nhẹ nhõm chút nào mà lòng càng chùng xuống.
Tưởng Khải Chính nhìn con trai máu me khắp người, nở nụ cười hiếm thấy.
Có điều ông ta cười quá khó khăn, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn: “Con về rồi đấy à.”
Đôi mắt của Tưởng Tử Hàn ửng đỏ: “Tỉnh là tốt rồi, muốn nói gì thì đợi dưỡng tốt tinh thần rồi hẵng nói, bây giờ nên nghỉ ngơi trước đã.”
“Ba tự biết rõ cơ thể của mình mà.” Tưởng Khải Chính bình tĩnh mà yếu ớt: “Ba sợ mình nhắm mắt lại… thì không thể tỉnh dậy được nữa. Tử Hàn… gọi hai anh của con vào đây, ba… ba có chuyện muốn nói.”
Cổ họng Tưởng Tử Hàn nghẹn lại, gật đầu: “Bọn họ đang ở ngoài, ba đợi một lát.”
Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình nhanh chóng vào phòng.
“Chú hai! Chú sao rồi?”
“Ba! Ba có đỡ hơn chút nào không? Ba khó chịu ở đâu thì nói với con, con đi kêu bác sĩ.”
Hai người vừa lo lắng vừa nôn nóng cực kỳ.
Tưởng Khải Chính nhìn ba đứa trẻ do một tay mình nuôi lớn, hơi thở yếu ớt, nói: “Lần này ba sợ mình không qua khỏi, sau này các con…”
“Ba! Ba đừng nói bậy.” Hai mắt Tưởng Dĩ Bình đỏ bừng.
Khuôn mặt Tưởng Diệc Sâm lạnh lùng, bờ môi mỏng nhếch lên: “Tử Hàn chữa bệnh rất giỏi, có nó ở đây, chú sẽ không sao đâu.”
Tưởng Tử Hàn mặc bộ đồ vô khuẩn, đứng bên cạnh không nói gì, đôi tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt lại.
“... Cứ nghe ba nói hết đã.” Tưởng Khải Chính nói yếu ớt: “Con người sớm muộn gì cũng sẽ chết, không cần phải đau khổ đâu… Ba đã viết xong di chúc từ lâu rồi, đợi sau khi ba chết, các con đều có phần… Mỗi người các con đều sẽ nhận được thứ mình nên có, đừng tàn nhẫn đấu đá tranh giành với nhau…”
Ba anh em nhà họ Tưởng đồng loạt gật đầu.
Tưởng Khải Chính tiếp tục nói: “Ba là người chồng thất bại, cũng là người ba thất bại... Dĩ Bình, Tử Hàn, cả đời này ba có lỗi với các con và mẹ của các con… Là chồng, ba không chung thủy với hôn nhân, làm tổn thương trái tim mẹ Dĩ Bình, cũng không thể cho mẹ Tử Hàn một danh phận… Là ba, ba không thể cho các con một gia đình đầy đủ như người bình thường…”
Tưởng Khải Chính nói đứt quãng, ông ta nói xong một loạt, cứ như đang “đẩy khí nhóm lò” vậy, lấy một hơi dài xong mới hòa hoãn lại được.
Im lặng thật lâu, ông ta mới tiếp tục: “Hôn nhân và gia đình của ba đều hỏng hết… tất cả mọi người đều không được hạnh phúc… Ba không lo lắng cho Dĩ Bình, chỉ có Tử Hàn con thôi, từ nhỏ con là người có chính kiến… nhưng về phụ nữ… con không nên đi theo còn đường mà ba đã đi, đưa ra lựa chọn sai lầm.”
Tưởng Dĩ Bình cúi đôi mắt đỏ bừng xuống, không lên tiếng.
“Con sẽ không đâu.” Tưởng Từ Hàn khẽ nói.
Tưởng Khải Chính lộ vẻ vui mừng: “Người phụ nữ ở Hải Thành không thích hợp với con. Sở… Sở Thu Khánh tuy còn nhiều thiếu sót, nhưng con bé tuyệt đối xứng đôi với con… Tử Hàn, cắt đứt với người phụ nữ ở Hải Thành đi, kết hôn với Sở Thu Khánh, đây là yêu cầu cuối cùng của ba đối với con.”
Tròng mắt của Tưởng Tử Hàn trở nên đông lạnh, vừa kinh ngạc lại vừa giễu cợt: “Ba kêu con đừng đi vào con đường cũ của ba, nhưng lại muốn con lựa chọn giống ba năm đó sao?”
Tưởng Khải Chính không còn sức trả lời con trai, chỉ hỏi: “Con đồng ý không?”
Tưởng Tử Hàn mím môi, chỉ nhìn Tưởng Khải Chính một lúc lâu mà không nói gì.
Cả Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình đều đánh mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, trong mắt cả hai đều toát lên vẻ lo lắng.
Nhất là Tưởng Dĩ Bình, sự ghen tỵ và không cam lòng đã tràn ra khắp người.
Thật sự không ngờ, ba lại thiên vị thằng con riêng Tưởng Tử Hàn này như vậy!
Không biết Tưởng Tử Hàn làm gì mà khoảng thời gian trước lại lặng lẽ xử lý nhà họ Sở, suýt nữa đã khiến ba của Sở Thu Khánh vào tù.
Lúc tất cả mọi người đều cho là nhà họ Sở đã xong đời, ba lại tự mình ra mặt cứu nhà họ Sở.
Tuy người khác không biết nhưng anh ta lại biết, ba phải vận dụng rất nhiều mối quan hệ mới bảo vệ được nhà họ Sở.
Thế nhưng ba chẳng những không tìm thằng con trời đánh Tưởng Tử Hàn để tính sổ mà còn kiên quyết muốn hoàn thành ước định liên hôn giữa hai nhà Sở Tưởng.
Thật không hiểu sao ba lại cố chấp như vậy nữa.
“Có con ở đây, sẽ không để ba gặp chuyện không may đâu. Con học y nhiều năm như thế, nếu cả ba mình cũng không trị khỏi thì mấy năm học y đều coi như uổng công hết rồi.”
Giọng nói trầm thấp của Tưởng Tử Hàn cắt đứt nỗi oán thầm của Tưởng Dĩ Bình.
Tưởng Khải Chính ho khan mấy tiếng.
Ba anh em lập tức tiến lên.
Tưởng Khải Chính khẽ lắc đầu, vui mừng nói: “Có thể nghe con nói lời này… ba rất vui mừng.”
Quan hệ giữa hai ba con họ không quá thân thiết, thậm chí còn không được coi là hòa thuận.
Những lời như thế chưa từng xuất hiện trong suốt hơn hai mươi năm qua.
Tưởng Khải Chính cười xong thì cảm thán: “Dù có chữa được hay không, ba vẫn hy vọng con đồng ý với ba chuyện vừa nói, nếu không ba sẽ chết không nhắm mắt.”
“Ba!”
Tưởng Dĩ Bình vốn đã không vui vì ba thiên vị Tưởng Tử Hàn, nghiến răng nói: “Đừng nói mấy lời xui xẻo nữa!”
Tưởng Khải Chính im lặng hồi lâu mới cố hết sức khoát tay: “Sống chết có số, không phải nói mấy lời thì sẽ chết ngay được đâu…”
Ông ta lại nhìn sang Tưởng Tử Hàn: “Nếu lần này ba có thể vượt qua, con vẫn không muốn thì ba sẽ không ép con. Nhưng nếu như… ba chết, Tử Hàn, đồng ý với ba cưới Sở Thu Khánh, cũng đồng ý vĩnh viễn không được phép nhằm vào nhà họ Sở nữa. Đây là món nợ ba thiếu nhà họ Sở…”
Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên ngột ngạt.
Tưởng Tử Hàn im lặng không trả lời.
“Tử Hàn, đồng ý với ba!”
Tưởng Khải Chính nhấn mạnh.
Ông ta kích động, lại bắt đầu khó thở.
Bỗng chốc, các thiết bị trong phòng bệnh đồng loạt vang lên âm thanh báo động.
Sắc mặt Tưởng Khải Chính căng đến mức đỏ bừng, miệng há rộng ra để hít thở, máu tươi lại tràn ra khỏi miệng.
Hai anh em Tưởng Dĩ Bình và Tưởng Diệc Sâm đều kinh hãi.
Tưởng Dĩ Bình nắm thẳng lấy cổ áo của Tưởng Tử Hàn, nghiến răng nói: “Ba kêu mày nói kìa, mày không nghe thấy sao! Một chuyện tốt như vậy, bảo mày đồng ý thì mày sẽ chết được chắc?”
Tưởng Diệc Sâm vừa giúp Tưởng Khải Chính thở thông vừa tức giận nói: “Em ba, đến lúc này rồi mà em còn chọc chú hai tức giận sao? Đồng ý với chú để dỗ dành chú hai không được à?”
Tưởng Tử Hàn lướt qua hai anh em họ, đối diện với Tưởng Khải Chính.
Mặc dù đã bệnh đến nước này, nhưng ba của anh vẫn kiểm soát tất cả mọi chuyện với thái độ không cho phép từ chối.
Ông ta đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không được sửa đổi.
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, hất tay Tưởng Dĩ Bình ra.
Nhưng không đợi anh lên tiếng thì đã nghe Tưởng Diệc Sâm vội vàng nói: “Chú hai, chú đừng kích động, Tử Hàn đã đồng ý rồi. Cháu với em hai sẽ trông chừng nó để nó thực hiện lời hứa. Chú đừng xen vào những chuyện này nữa, yên tâm dưỡng bệnh, phối hợp với điều trị của bác sĩ…”
“Tốt… tốt lắm…”
Tưởng Khải Chính mỉm cười nói liền tù tì hai câu. Vừa dứt lời, ông ta phun thẳng một ngụm máu lên bộ đồ vô khuẩn trên người Tưởng Diệc Sâm.
Cùng lúc đó, màn hình điện tâm đồ vang lên âm thanh “tích tích” chói tai.
Bác sĩ và y tá xông tới.
Hai anh em Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình bị người ta đẩy sang một bên.
Tưởng Tử Hàn đứng bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Bác sĩ phát hiện cảm xúc của anh không tốt lắm nên không dám khuyên anh tham gia cấp cứu.
Những người không liên quan nhanh chóng bị y tá mời ra ngoài.
Bên ngoài phòng bệnh.
Tưởng Tử Hàn cởi bộ đồ vô khuẩn ra, kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt vốn điển trai lạnh lùng nay lại càng lạnh lùng hơn, sắc mặt u tối.
Tưởng Dĩ Bình nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt băng giá: “Nhà họ Sở và nhà họ Tưởng là quan hệ thân thiết nhiều đời, Sở Thu Khánh lại là thục nữ nhà quyền quý mà biết bao con em thế gia ở thủ đô đều muốn cưới. Sống chết trước mắt nhưng ba vẫn lo lắng cho hôn nhân của mày, cưới một cô gái một lòng một dạ với mày khó đến vậy sao?”
Sau một hồi lăn lộn, Tưởng Khải Chính mặt xám như tro tàn chợt tỉnh lại một cách kỳ lạ.
Tưởng Tử Hàn không hề nhẹ nhõm chút nào mà lòng càng chùng xuống.
Tưởng Khải Chính nhìn con trai máu me khắp người, nở nụ cười hiếm thấy.
Có điều ông ta cười quá khó khăn, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn: “Con về rồi đấy à.”
Đôi mắt của Tưởng Tử Hàn ửng đỏ: “Tỉnh là tốt rồi, muốn nói gì thì đợi dưỡng tốt tinh thần rồi hẵng nói, bây giờ nên nghỉ ngơi trước đã.”
“Ba tự biết rõ cơ thể của mình mà.” Tưởng Khải Chính bình tĩnh mà yếu ớt: “Ba sợ mình nhắm mắt lại… thì không thể tỉnh dậy được nữa. Tử Hàn… gọi hai anh của con vào đây, ba… ba có chuyện muốn nói.”
Cổ họng Tưởng Tử Hàn nghẹn lại, gật đầu: “Bọn họ đang ở ngoài, ba đợi một lát.”
Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình nhanh chóng vào phòng.
“Chú hai! Chú sao rồi?”
“Ba! Ba có đỡ hơn chút nào không? Ba khó chịu ở đâu thì nói với con, con đi kêu bác sĩ.”
Hai người vừa lo lắng vừa nôn nóng cực kỳ.
Tưởng Khải Chính nhìn ba đứa trẻ do một tay mình nuôi lớn, hơi thở yếu ớt, nói: “Lần này ba sợ mình không qua khỏi, sau này các con…”
“Ba! Ba đừng nói bậy.” Hai mắt Tưởng Dĩ Bình đỏ bừng.
Khuôn mặt Tưởng Diệc Sâm lạnh lùng, bờ môi mỏng nhếch lên: “Tử Hàn chữa bệnh rất giỏi, có nó ở đây, chú sẽ không sao đâu.”
Tưởng Tử Hàn mặc bộ đồ vô khuẩn, đứng bên cạnh không nói gì, đôi tay buông thõng bên hông vô thức siết chặt lại.
“... Cứ nghe ba nói hết đã.” Tưởng Khải Chính nói yếu ớt: “Con người sớm muộn gì cũng sẽ chết, không cần phải đau khổ đâu… Ba đã viết xong di chúc từ lâu rồi, đợi sau khi ba chết, các con đều có phần… Mỗi người các con đều sẽ nhận được thứ mình nên có, đừng tàn nhẫn đấu đá tranh giành với nhau…”
Ba anh em nhà họ Tưởng đồng loạt gật đầu.
Tưởng Khải Chính tiếp tục nói: “Ba là người chồng thất bại, cũng là người ba thất bại... Dĩ Bình, Tử Hàn, cả đời này ba có lỗi với các con và mẹ của các con… Là chồng, ba không chung thủy với hôn nhân, làm tổn thương trái tim mẹ Dĩ Bình, cũng không thể cho mẹ Tử Hàn một danh phận… Là ba, ba không thể cho các con một gia đình đầy đủ như người bình thường…”
Tưởng Khải Chính nói đứt quãng, ông ta nói xong một loạt, cứ như đang “đẩy khí nhóm lò” vậy, lấy một hơi dài xong mới hòa hoãn lại được.
Im lặng thật lâu, ông ta mới tiếp tục: “Hôn nhân và gia đình của ba đều hỏng hết… tất cả mọi người đều không được hạnh phúc… Ba không lo lắng cho Dĩ Bình, chỉ có Tử Hàn con thôi, từ nhỏ con là người có chính kiến… nhưng về phụ nữ… con không nên đi theo còn đường mà ba đã đi, đưa ra lựa chọn sai lầm.”
Tưởng Dĩ Bình cúi đôi mắt đỏ bừng xuống, không lên tiếng.
“Con sẽ không đâu.” Tưởng Từ Hàn khẽ nói.
Tưởng Khải Chính lộ vẻ vui mừng: “Người phụ nữ ở Hải Thành không thích hợp với con. Sở… Sở Thu Khánh tuy còn nhiều thiếu sót, nhưng con bé tuyệt đối xứng đôi với con… Tử Hàn, cắt đứt với người phụ nữ ở Hải Thành đi, kết hôn với Sở Thu Khánh, đây là yêu cầu cuối cùng của ba đối với con.”
Tròng mắt của Tưởng Tử Hàn trở nên đông lạnh, vừa kinh ngạc lại vừa giễu cợt: “Ba kêu con đừng đi vào con đường cũ của ba, nhưng lại muốn con lựa chọn giống ba năm đó sao?”
Tưởng Khải Chính không còn sức trả lời con trai, chỉ hỏi: “Con đồng ý không?”
Tưởng Tử Hàn mím môi, chỉ nhìn Tưởng Khải Chính một lúc lâu mà không nói gì.
Cả Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình đều đánh mắt nhìn Tưởng Tử Hàn, trong mắt cả hai đều toát lên vẻ lo lắng.
Nhất là Tưởng Dĩ Bình, sự ghen tỵ và không cam lòng đã tràn ra khắp người.
Thật sự không ngờ, ba lại thiên vị thằng con riêng Tưởng Tử Hàn này như vậy!
Không biết Tưởng Tử Hàn làm gì mà khoảng thời gian trước lại lặng lẽ xử lý nhà họ Sở, suýt nữa đã khiến ba của Sở Thu Khánh vào tù.
Lúc tất cả mọi người đều cho là nhà họ Sở đã xong đời, ba lại tự mình ra mặt cứu nhà họ Sở.
Tuy người khác không biết nhưng anh ta lại biết, ba phải vận dụng rất nhiều mối quan hệ mới bảo vệ được nhà họ Sở.
Thế nhưng ba chẳng những không tìm thằng con trời đánh Tưởng Tử Hàn để tính sổ mà còn kiên quyết muốn hoàn thành ước định liên hôn giữa hai nhà Sở Tưởng.
Thật không hiểu sao ba lại cố chấp như vậy nữa.
“Có con ở đây, sẽ không để ba gặp chuyện không may đâu. Con học y nhiều năm như thế, nếu cả ba mình cũng không trị khỏi thì mấy năm học y đều coi như uổng công hết rồi.”
Giọng nói trầm thấp của Tưởng Tử Hàn cắt đứt nỗi oán thầm của Tưởng Dĩ Bình.
Tưởng Khải Chính ho khan mấy tiếng.
Ba anh em lập tức tiến lên.
Tưởng Khải Chính khẽ lắc đầu, vui mừng nói: “Có thể nghe con nói lời này… ba rất vui mừng.”
Quan hệ giữa hai ba con họ không quá thân thiết, thậm chí còn không được coi là hòa thuận.
Những lời như thế chưa từng xuất hiện trong suốt hơn hai mươi năm qua.
Tưởng Khải Chính cười xong thì cảm thán: “Dù có chữa được hay không, ba vẫn hy vọng con đồng ý với ba chuyện vừa nói, nếu không ba sẽ chết không nhắm mắt.”
“Ba!”
Tưởng Dĩ Bình vốn đã không vui vì ba thiên vị Tưởng Tử Hàn, nghiến răng nói: “Đừng nói mấy lời xui xẻo nữa!”
Tưởng Khải Chính im lặng hồi lâu mới cố hết sức khoát tay: “Sống chết có số, không phải nói mấy lời thì sẽ chết ngay được đâu…”
Ông ta lại nhìn sang Tưởng Tử Hàn: “Nếu lần này ba có thể vượt qua, con vẫn không muốn thì ba sẽ không ép con. Nhưng nếu như… ba chết, Tử Hàn, đồng ý với ba cưới Sở Thu Khánh, cũng đồng ý vĩnh viễn không được phép nhằm vào nhà họ Sở nữa. Đây là món nợ ba thiếu nhà họ Sở…”
Bầu không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên ngột ngạt.
Tưởng Tử Hàn im lặng không trả lời.
“Tử Hàn, đồng ý với ba!”
Tưởng Khải Chính nhấn mạnh.
Ông ta kích động, lại bắt đầu khó thở.
Bỗng chốc, các thiết bị trong phòng bệnh đồng loạt vang lên âm thanh báo động.
Sắc mặt Tưởng Khải Chính căng đến mức đỏ bừng, miệng há rộng ra để hít thở, máu tươi lại tràn ra khỏi miệng.
Hai anh em Tưởng Dĩ Bình và Tưởng Diệc Sâm đều kinh hãi.
Tưởng Dĩ Bình nắm thẳng lấy cổ áo của Tưởng Tử Hàn, nghiến răng nói: “Ba kêu mày nói kìa, mày không nghe thấy sao! Một chuyện tốt như vậy, bảo mày đồng ý thì mày sẽ chết được chắc?”
Tưởng Diệc Sâm vừa giúp Tưởng Khải Chính thở thông vừa tức giận nói: “Em ba, đến lúc này rồi mà em còn chọc chú hai tức giận sao? Đồng ý với chú để dỗ dành chú hai không được à?”
Tưởng Tử Hàn lướt qua hai anh em họ, đối diện với Tưởng Khải Chính.
Mặc dù đã bệnh đến nước này, nhưng ba của anh vẫn kiểm soát tất cả mọi chuyện với thái độ không cho phép từ chối.
Ông ta đã quyết định chuyện gì thì tuyệt đối không được sửa đổi.
Tưởng Tử Hàn nhắm mắt lại, hất tay Tưởng Dĩ Bình ra.
Nhưng không đợi anh lên tiếng thì đã nghe Tưởng Diệc Sâm vội vàng nói: “Chú hai, chú đừng kích động, Tử Hàn đã đồng ý rồi. Cháu với em hai sẽ trông chừng nó để nó thực hiện lời hứa. Chú đừng xen vào những chuyện này nữa, yên tâm dưỡng bệnh, phối hợp với điều trị của bác sĩ…”
“Tốt… tốt lắm…”
Tưởng Khải Chính mỉm cười nói liền tù tì hai câu. Vừa dứt lời, ông ta phun thẳng một ngụm máu lên bộ đồ vô khuẩn trên người Tưởng Diệc Sâm.
Cùng lúc đó, màn hình điện tâm đồ vang lên âm thanh “tích tích” chói tai.
Bác sĩ và y tá xông tới.
Hai anh em Tưởng Diệc Sâm và Tưởng Dĩ Bình bị người ta đẩy sang một bên.
Tưởng Tử Hàn đứng bên cạnh vẫn không nhúc nhích.
Bác sĩ phát hiện cảm xúc của anh không tốt lắm nên không dám khuyên anh tham gia cấp cứu.
Những người không liên quan nhanh chóng bị y tá mời ra ngoài.
Bên ngoài phòng bệnh.
Tưởng Tử Hàn cởi bộ đồ vô khuẩn ra, kéo khẩu trang xuống, khuôn mặt vốn điển trai lạnh lùng nay lại càng lạnh lùng hơn, sắc mặt u tối.
Tưởng Dĩ Bình nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt băng giá: “Nhà họ Sở và nhà họ Tưởng là quan hệ thân thiết nhiều đời, Sở Thu Khánh lại là thục nữ nhà quyền quý mà biết bao con em thế gia ở thủ đô đều muốn cưới. Sống chết trước mắt nhưng ba vẫn lo lắng cho hôn nhân của mày, cưới một cô gái một lòng một dạ với mày khó đến vậy sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.