Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Chương 372: Yêu cô ấy, thương cô ấy, che chở cô ấy

Vân Vô Song

19/09/2022

Sở Thu Khánh bị ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng này khiến đáy lòng nôn nóng, đứng ngồi không yên.

Chẳng lẽ ca phẫu thuật xảy ra vấn đề?

Cuối cùng Tưởng Tử Hàn đánh mắt về, nhẹ giọng nói: “Được.”

Sở Thu Khánh chợt thở phào nhẹ nhõm, yên lòng nở nụ cười.

Ngoài cửa.

Tống Hân Nghiên như thể bị một chữ “Được” kia của Tưởng Tử Hàn đâm vào lồng ngực, đánh cho cô không thể tỉnh táo trở lại.

Cô thẫn thờ nhìn người đàn ông trong phòng bệnh.

Gương mặt quen thuộc, diện mạo quen thuộc, nhưng chỉ qua một đêm, người đàn ông này và người đã dịu dàng, cưng chiều cô ngày hôm qua như hai người hoàn toàn khác.

Nghe xong, Cố Vũ Tùng cũng phải hít ngược một hơi.

Tốc độ đi tìm đường chết của anh Hàn thật sự đến cả tên lửa cũng đuổi không kịp.

Khó khăn lắm thái độ Tống Hân Nghiên mới mềm mỏng xuống bớt, bây giờ anh lại muốn “game over” nó lần nữa.

“Chị dâu, não anh Hàn đang bị thương, lời nói lúc này của anh ấy không thể tính được đâu.”

Cố Vũ Tùng trước nay mồm mép ngọt lịm nay lại luống cuống, nói năng hơi lộn xộn: “Với lại, anh ấy chỉ là tạm thời như thế, sẽ khỏe lại nhanh thôi... Chị, chị đừng so đo với anh ấy.”

Nói thì là nói như vậy, nhưng chính bản thân anh ta cũng cảm thấy không đủ sức thuyết phục.

Thân là một bác sĩ, anh ta đã từng gặp qua đủ kiểu bệnh nhân, các kiểu mất trí nhớ lại càng không hề ít.

Nhưng trường hợp trí nhớ hỗn loạn sau khi bị thương, đã thế còn là kiểu mất trí có chọn lọc như người anh em này của mình thì đúng thật là hiếm.

“Cố Vũ Tùng, cậu có tin vào duyên phận không?”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên vẫn nhìn chăm chú vào Tưởng Tử Hàn trong phòng bệnh, khẽ hỏi.

Cố Vũ Tùng sửng sốt: “Cái này... Tôi tin.”

Tống Hân Nghiên khẽ hé môi dưới: “Có một số duyên phận là lương duyên, có một số là nghiệt duyên. Còn có một loại khác gọi là có duyên không phận.”

Cô và Tống Hân Nghiên có lẽ chính là loại cuối cùng.

Khó khăn lắm cô mới hạ quyết tâm, bất kể chân tướng đằng sau của ân oán đời trước có như thế nào, cô vẫn sẽ ở cạnh anh.

Từ đầu đến cuối cô luôn lựa chọn tin tưởng anh!

Chỉ cần anh nói, cô sẽ tin!

Nhưng bây giờ...

Anh đã buông bỏ.



Tuy là bởi vì lý do bị thương.

Nhưng nếu như anh sẽ không bao giờ khỏe lại thì phải làm sao?

Trái tim cô vừa đau vừa thắt lại, ánh mắt cũng sưng tấy và chua xót đến khó chịu.

Cố Vũ Tùng bỗng chốc không biết nên nói gì.

Im lặng đến lúng túng, lúc này Chúc Minh Đức dẫn theo mấy người bạn chuyên khoa não do Cố Vũ Tùng mời đến.

Cố Vũ Tùng thở phào, vội giúp Chúc Minh Đức cùng dẫn mọi người vào trong.

Tống Hân Nghiên nhớ tới ánh mắt chán ghét khi nhìn mình của Tưởng Tử Hàn trước lúc hôn mê, cô đành chọn ở lại bên ngoài.

Trong phòng bệnh phải hội chẩn, Sở Thu Khánh cũng không ở lại nữa.

Cô ta đắc chí đi ra, khi vừa nhìn thấy Tống Hân Nghiên ở ngoài cửa thì liền vô thức ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo mạn đi tới trước mặt cô: “Có câu nói là gì ấy nhỉ? Sông có khúc người có lúc. Tống Hân Nghiên, cô nhìn xem dáng vẻ sa sút của cô bây giờ đi, ông trời quả nhiên đã mở mắt rồi.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên vẫn nhìn vào trong phòng bệnh, không hề mảy may để ý đến Sở Thu Khánh.

Sở Thu Khánh oán thầm, hừ lạnh một tiếng: “Nhìn đi, nhìn cho rõ vào, về sau không được nhìn nữa đâu. Dù trước kia cô có yêu anh Hàn bao nhiêu, yêu đến cả mạng cũng không cần thì đã làm sao? Bây giờ chẳng phải anh ấy nhìn cô một cái còn ngại bẩn mắt hay sao?”

“Nói xong rồi à?”

Tống Hân Nghiên thậm chí còn không di dời ánh mắt, cô thờ ơ nói: “Nói xong rồi thì cút!”

Sở Thu Khánh bị Tống Hân Nghiên chọc cho sôi máu.

Nếu không phải lo Tưởng Tử Hàn trong phòng bệnh sẽ nghe được động tĩnh ở đây thì cô ta đã tát một bạt tay vào mặt cô từ lâu rồi.

Sở Thu Khánh nghiến răng phẫn nộ: “Người nên cút là cô mới phải! Cô còn giả vờ cái gì, bây giờ tôi mới chính là người vợ mà anh Hàn nhận định. Dù cô có đứng đây đến mức xuyên thủng cả tòa nhà thì cũng vô dụng thôi, sau này anh Hàn chính là chồng của tôi, cô có tư cách gì mà đứng ở đây nói chuyện với tôi!”

Sự lo lắng của Tống Hân Nghiên chuyển hóa thành cơn tức giận.

Cô quay đầu lại nắm lấy cổ áo Sở Thu Khánh, hai tròng mắt đỏ bừng lên vì tức giận, cô quát: “Anh ấy chỉ bị thương, trí nhớ tạm thời rối loạn thôi. Sở Thu Khánh, nếu cô muốn một người đang bị bệnh như anh ấy thì tôi cũng không ý kiến. Nhưng nếu như cô dám quấy rối sự hồi phục của anh ấy, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Cút!”

Tống Hân Nghiên phẫn nộ đẩy cô ta ra, hai mắt căm phẫn đến dữ tợn khiến người ta khiếp sợ.

Sở Thu Khánh bị chấn động đến mức tim đập loạn nhịp.

Hoà hoãn lại vài giây, cô ta nén nỗi sợ xuống, cười khẩy: “Yên tâm đi, bây giờ tôi còn hy vọng anh ấy khỏe lại hơn cả cô. Sau này anh ấy là chồng tôi mà, tôi nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất để điều trị cho anh ấy. Đến lúc đó, anh ấy sẽ càng cảm động về những gì tôi đã làm cho anh ấy, sẽ tốt với tôi gấp bội, không muốn làm tổn thương tôi, sẽ đau lòng cho tôi, yêu tôi, che chở tôi. Còn cô thì chỉ có thể đứng nhìn từ xa thôi!”

Sở Thu Khánh nghiến răng: “Tống Hân Nghiên, cô thật sự cho rằng khi anh ấy khỏe lại thì sẽ toàn tâm toàn ý với cô hay sao? Đúng là ngây thơ quá dấy!”

Tống Hân Nghiên nhìn Sở Thu Khánh, không hề để tâm đến lời nói của cô ta.

Nhưng không biết vì sao trong lòng cô lại nặng trĩu, vừa khó chịu lại vừa bất an.

Cô dứt khoát đánh mắt về, không hề để ý đến Sở Thu Khánh như chó điên này nữa: “Vậy à? Thế tôi sẽ đợi xem.”

Sở Thu Khánh bị thái độ của cô chọc tức không nhẹ.

Nhưng lại không dám ầm ĩ với Tống Hân Nghiên vào lúc này.



Bất cứ điều gì có thể làm khơi dậy hồi ức của Tưởng Tử Hàn đối với Tống Hân Nghiên lúc này, cô ta sẽ không làm.

“Muốn nhìn thì cứ nhìn đi, thừa dịp còn cơ hội thì nhìn nhiều một chút. Chờ sau này anh Hàn xuất viện rồi, cô có muốn nhìn tôi cũng không cho cô nhìn.”

Sở Thu Khánh hung tợn nói xong, bắt đầu cười hả hê ác độc.

Tống Hân Nghiên cảm thấy ghê tởm nhưng cũng không nói lời nào với cô ta nữa.

So đo với một con chó điên, trừ khi cô cũng điên rồi!

Sở Thu Khánh tức giận đến mức sắc mặt vặn vẹo, Tống Hân Nghiên không hề để ý đến cô ta. Cô ta cứ như đang đấm vào bông, có giận cũng không thể phát ra được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Tống Hân Nghiên.

Nhóm chuyên gia đã hoàn thành kiểm tra.

Cố Vũ Tùng dẫn mọi người ra khỏi phòng.

Chuyên gia đi đầu vừa đi vừa nói với Cố Vũ Tùng: “Trường hợp của bệnh nhân này thực sự rất hiếm. Tôi đoán não bộ bị ảnh hưởng bởi dị vật bên ngoài, cụ thể như thế nào thì phải chụp CT não mới biết được. Nhưng trước mắt thì cơ thể vẫn không có vấn đề gì khác. Đối với vết thương thế này thì mất trí nhớ là chuyện rất bình thường, không nghiêm trọng lắm.”

Sở Thu Khánh nghe chuyên gia nói vậy, tim lập tức giật thót.

Cô ta căng thẳng đến mức ngừng cả thở, tay vô thức siết chặt thành nắm đấm.

Người mà Cố Vũ Tùng tìm về quả nhiên có kinh nghiệm, chỉ mới kiểm tra sơ bộ bước đầu mà đã suy ra được đại khái, suy đoán cũng vô cùng chuẩn xác.

Không, cô ta không thể để Cố Vũ Tùng làm hỏng chuyện được!

Cố Vũ Tùng vô thức nhìn về phía Tống Hân Nghiên đang im lặng, suy nghĩ gì đó rồi nói với mấy người bạn: “Làm phiền các anh phải đến đây một chuyến rồi, tôi cũng không am hiểu khoa não bộ cho lắm. Các anh là chuyên gia, vẫn phiền các anh mau chóng đưa ra phương án điều trị, tốt nhất là làm sao giúp anh Hàn khôi phục trí nhớ càng sớm càng tốt.”

Mọi người trong nhóm chuyên gia gật đầu: “Yên tâm, chờ sau khi vết thương của bệnh nhân ổn định trở lại, chúng tôi sẽ nhanh chóng thu xếp chụp CT, có kết quả rồi chúng tôi sẽ báo ngay cho anh.”

Chúc Minh Đức tiễn nhóm chuyên gia rời đi.

Cố Vũ Tùng trầm mặt nhìn Tống Hân Nghiên: “Không vào với anh ấy một chút sao?”

Tống Hân Nghiên lưỡng lự vài giây, cắn răng một cái rồi đẩy cửa đi vào.

Ánh mắt Sở Thu Khánh theo sát với chuyển động của cô, nhìn chằm chằm hai người trong phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên đi đến trước giường Tưởng Tử Hàn.

Cô im lặng nhìn anh, trong đôi mắt sáng trong như nước không giấu được vẻ đau xót.

“Tưởng Tử Hàn, em là Tống Hân Nghiên.”

Cô lên tiếng, âm thanh khàn trầm thấp: “Anh thật sự không nhớ em sao?”

Tưởng Tử Hàn hờ hững nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, tựa như chết tâm.

Trái tim Tống Hân Nghiên như bị ánh nhìn đó của anh đâm xuyên qua, đau đến nghẹt thở.

“Anh... Anh đừng nói đùa nữa được không! Anh đưa em từ trong nước đến đây, sau đó... sau đó...”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Duyên Trời Định: Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook