Duyên Trời Định Cậu Là Của Tôi
Chương 19: Thanh mai trúc mã
Choi Do Sung
02/04/2024
Kết thúc cuộc thi chạy, cô xuống canteen mua nước. Lúc đi lên lớp cô gặp lại người con trai thi chạy cùng mình. Cậu ta thấy cô thì chạy lại chào hỏi: “ Chào cậu Trúc Linh. Lâu rồi không gặp.”
Cô nhìn cậu ta ngơ ngác, trông cậu ta rất quen nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi. “ Cậu là......”
Thấy cô không nhận ra mình cậu ta có chút thất vọng rồi cũng giới thiệu tên của mình: “ Tôi là Nghiêm Hoàng Anh. Cậu không nhận ra tôi à?”
Anh giới thiệu tên của mình xong cô mới nhận ra anh. Nghiêm Hoàng Anh là thanh mai trúc mã của cô. Hai nhà Nghiêm - Vương là đối tác làm ăn nên hai người cũng biết nhau. Hai người chơi với nhau từ nhỏ. Đến năm 10 tuổi thì gia đình của Hoàng Anh chuyển đến thành phố khác làm ăn. Hai người từ đó không gặp mặt nhau cho đến hôm nay hai người mới gặp lại.
“ Hoàng Anh tôi không nhận ra cậu luôn đấy. Dạo này cậu khỏe không?”
“ Tôi vẫn khỏe, lâu rồi không gặp.” Hoàng Anh cười nói với cô rất vui vẻ
Hai người vừa đi vừa ôn lại chuyện xưa. Hai người cười nói rất vui mà không biết rằng ở một góc nào đó có một ánh mắt đằng đằng sát khí đang theo dõi hai người.
Một lúc sau hai người cũng đến chỗ mọi người tập trung. Châu San thấy cô đi với một người nữa liền chạy lại hỏi: “ Trúc Linh cậu đi đâu mà lâu vậy? Đây là ai vậy?”
“ Tớ đi mua nước. À đây là Nghiêm Hoàng Anh bạn thuở nhỏ của tớ. Hoàng Anh đây là Châu San bạn thân của tôi.”
Hoàng Anh nghe cô giới thiệu thì gật đầu nhìn Châu San: “ Chào cậu, tôi là Nghiêm Hoàng Anh, rất vui được làm quen với cậu.”
“ Dương Châu San!” Châu San trả lời rồi cầm tay Trúc Linh về lớp.
Sau cuộc thi chạy là cuộc thi nhảy dậy đồng đội. Mỗi lớp chọn ra 5 bạn cả nam và nữ thi nhảy. Lớp nào nhảy được nhiều nhất là lớp chiến thắng. Sau khi ban giám khảo hô khẩu hiệu thì các lớp bắt đầu nhảy.
Chơi trò chơi đến khoảng năm giờ chiều thì tất cả học sinh về nhà tắm rửa, ăn cơm. Tối nay tất cả học sinh các lớp sẽ ở lại trông trại.
Về đến nhà cô thấy trong nhà có khách. Đi vào thì thấy là Hoàng Anh và bố mẹ của cậu ta. Cô đi đến chào hỏi bố mẹ Hoàng Anh rồi xin phép lên phòng trước. Thay quần áo xong thì cô xuống nhà ăn cơm rồi chuẩn bị lên trường.
7 giờ 30 phút Châu San đến đón cô lên trường. Cô chào bố mẹ và ông bà Nghiêm rồi lên xe đi đến trường. Buổi tối ở trường rất náo nhiệt, cô rủ Châu San đi tham quan lều của các lớp. Vì mai sẽ diễn ra hội chợ nên các lớp sẽ chuẩn bị các món đồ của lớp đem ra trưng bày và bán cho các học sinh.
Đi hết một vòng quanh sân, cô dừng lại trước một cái lều đặc biệt. Lều được trang trí đèn nháy xung quanh, hai bên là hai bình hoa nhỏ màu trắng. Bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt, gấu bông và một số vật dụng khác. Điểm đặc biệt ở đây là bên ngoài lều không ghi tên lớp nào cả.
Cô nghi hoặc quay qua hỏi Châu San: “ Lều này là của lớp nào vậy? Nó đẹp quá đi.”
Châu San ngó nghiêng xung quanh tìm chủ nhân của chiếc lều đó. Hiển nhiên là chẳng thấy ai. Đang tìm chủ nhân của chiếc lều thì Hoàng Anh chạy đến chỗ hai người.
“ Hai cậu ở đây sao? Tôi tìm hai cậu mãi, chúng ta qua đằng đó chơi đi.” Hoàng Anh chỉ tay về hướng một lớp mở trò chơi bém phi tiêu. Cô và Châu San thích thú chạy lại đó.
Học sinh tập trung ở đó rất đông. Có hai chàng trai đang ném, mọi người xung quanh cổ vũ rất nhiệt tình. Một trong hai người ném trúng được ba quả bóng nhận được một con gấu bông. Đến lúc hai người đó quay lại thì cô như chết lặng. Bởi vì hai người đó là bạn của anh, nếu cô nhớ không nhầm thì một người là Lục Minh Vũ còn một người Trương Xuân Nam.
Đột nhiên Lục Minh Vũ chạy đến chỗ cô và Châu San. Cậu ta đưa con gấu trong tay cho Châu San. Châu San nhận lấy con gấu mỉm cười ôm lấy Minh Vũ. Rồi họ quay sang cô, lúc này Lục Minh Vũ mới nhận ra cô. Châu San kéo tay cô lại giới thiệu: “ Giới thiệu với cậu đây là bạn trai tớ Lục Minh Vũ. Còn đây là bạn thân của em Vương Trúc Linh.”
Lục Minh Vũ nhìn cô rồi gật đầu như đã hiểu. Lúc này đám bạn của anh cũng đi đến. Từ xa cô đã nhận ra anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh cùng với chiếc quần jean màu đen. Mái tóc được anh chửi chuốt gọn gàng. Họ càng lúc càng đến gần cô muốn chạy khỏi đây ngay lập tức. Vào lúc cô quay người chạy đi Châu San nắm lấy tay cô kéo đi. Cô cố gắng gỡ tay Châu San ra nhưng không được.
“ Hay là chúng ta đi chơi cùng nhau đi. Dù sao thì chúng tôi cũng là lần đầu đến đây.” Triệu Vũ Hạo lên tiếng đề nghị rồi quay qua xem phản ứng của anh như thế nào. Trái với tưởng tượng của cậu ta anh chỉ thờ ơ không quan tâm.
Vương Trúc Linh nghe thấy vậy thì từ chối: “ Tôi có việc bận để Châu San dẫn các cậu đi.” Nói rồi cô định đi thì Châu San lên tiếng: “ Cậu có việc gì chứ? Đi cùng mọi người đi, dù sao bây giờ cậu về lều cũng chỉ có một mình. Tất cả mọi người đều đi chơi hết rồi.”
“ Chẳng phải vẫn có Hoàng Anh sao? Tớ đi tìm cậu ấy.” Cô định bỏ đi thì Châu San lại nói: “ Cậu ấy có việc phải về trước rồi.”
Biết không còn đường lui cô đành phải đi theo họ. Suốt dọc đường đi cô cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên. Bởi chỉ cần nhìn thấy anh là kia ức của ngày hôm đó lại ùa về. Cô thật sự không muốn nhìn thấy anh một chút nào.
Cô nhìn cậu ta ngơ ngác, trông cậu ta rất quen nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi. “ Cậu là......”
Thấy cô không nhận ra mình cậu ta có chút thất vọng rồi cũng giới thiệu tên của mình: “ Tôi là Nghiêm Hoàng Anh. Cậu không nhận ra tôi à?”
Anh giới thiệu tên của mình xong cô mới nhận ra anh. Nghiêm Hoàng Anh là thanh mai trúc mã của cô. Hai nhà Nghiêm - Vương là đối tác làm ăn nên hai người cũng biết nhau. Hai người chơi với nhau từ nhỏ. Đến năm 10 tuổi thì gia đình của Hoàng Anh chuyển đến thành phố khác làm ăn. Hai người từ đó không gặp mặt nhau cho đến hôm nay hai người mới gặp lại.
“ Hoàng Anh tôi không nhận ra cậu luôn đấy. Dạo này cậu khỏe không?”
“ Tôi vẫn khỏe, lâu rồi không gặp.” Hoàng Anh cười nói với cô rất vui vẻ
Hai người vừa đi vừa ôn lại chuyện xưa. Hai người cười nói rất vui mà không biết rằng ở một góc nào đó có một ánh mắt đằng đằng sát khí đang theo dõi hai người.
Một lúc sau hai người cũng đến chỗ mọi người tập trung. Châu San thấy cô đi với một người nữa liền chạy lại hỏi: “ Trúc Linh cậu đi đâu mà lâu vậy? Đây là ai vậy?”
“ Tớ đi mua nước. À đây là Nghiêm Hoàng Anh bạn thuở nhỏ của tớ. Hoàng Anh đây là Châu San bạn thân của tôi.”
Hoàng Anh nghe cô giới thiệu thì gật đầu nhìn Châu San: “ Chào cậu, tôi là Nghiêm Hoàng Anh, rất vui được làm quen với cậu.”
“ Dương Châu San!” Châu San trả lời rồi cầm tay Trúc Linh về lớp.
Sau cuộc thi chạy là cuộc thi nhảy dậy đồng đội. Mỗi lớp chọn ra 5 bạn cả nam và nữ thi nhảy. Lớp nào nhảy được nhiều nhất là lớp chiến thắng. Sau khi ban giám khảo hô khẩu hiệu thì các lớp bắt đầu nhảy.
Chơi trò chơi đến khoảng năm giờ chiều thì tất cả học sinh về nhà tắm rửa, ăn cơm. Tối nay tất cả học sinh các lớp sẽ ở lại trông trại.
Về đến nhà cô thấy trong nhà có khách. Đi vào thì thấy là Hoàng Anh và bố mẹ của cậu ta. Cô đi đến chào hỏi bố mẹ Hoàng Anh rồi xin phép lên phòng trước. Thay quần áo xong thì cô xuống nhà ăn cơm rồi chuẩn bị lên trường.
7 giờ 30 phút Châu San đến đón cô lên trường. Cô chào bố mẹ và ông bà Nghiêm rồi lên xe đi đến trường. Buổi tối ở trường rất náo nhiệt, cô rủ Châu San đi tham quan lều của các lớp. Vì mai sẽ diễn ra hội chợ nên các lớp sẽ chuẩn bị các món đồ của lớp đem ra trưng bày và bán cho các học sinh.
Đi hết một vòng quanh sân, cô dừng lại trước một cái lều đặc biệt. Lều được trang trí đèn nháy xung quanh, hai bên là hai bình hoa nhỏ màu trắng. Bên trong có rất nhiều đồ ăn vặt, gấu bông và một số vật dụng khác. Điểm đặc biệt ở đây là bên ngoài lều không ghi tên lớp nào cả.
Cô nghi hoặc quay qua hỏi Châu San: “ Lều này là của lớp nào vậy? Nó đẹp quá đi.”
Châu San ngó nghiêng xung quanh tìm chủ nhân của chiếc lều đó. Hiển nhiên là chẳng thấy ai. Đang tìm chủ nhân của chiếc lều thì Hoàng Anh chạy đến chỗ hai người.
“ Hai cậu ở đây sao? Tôi tìm hai cậu mãi, chúng ta qua đằng đó chơi đi.” Hoàng Anh chỉ tay về hướng một lớp mở trò chơi bém phi tiêu. Cô và Châu San thích thú chạy lại đó.
Học sinh tập trung ở đó rất đông. Có hai chàng trai đang ném, mọi người xung quanh cổ vũ rất nhiệt tình. Một trong hai người ném trúng được ba quả bóng nhận được một con gấu bông. Đến lúc hai người đó quay lại thì cô như chết lặng. Bởi vì hai người đó là bạn của anh, nếu cô nhớ không nhầm thì một người là Lục Minh Vũ còn một người Trương Xuân Nam.
Đột nhiên Lục Minh Vũ chạy đến chỗ cô và Châu San. Cậu ta đưa con gấu trong tay cho Châu San. Châu San nhận lấy con gấu mỉm cười ôm lấy Minh Vũ. Rồi họ quay sang cô, lúc này Lục Minh Vũ mới nhận ra cô. Châu San kéo tay cô lại giới thiệu: “ Giới thiệu với cậu đây là bạn trai tớ Lục Minh Vũ. Còn đây là bạn thân của em Vương Trúc Linh.”
Lục Minh Vũ nhìn cô rồi gật đầu như đã hiểu. Lúc này đám bạn của anh cũng đi đến. Từ xa cô đã nhận ra anh, anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh cùng với chiếc quần jean màu đen. Mái tóc được anh chửi chuốt gọn gàng. Họ càng lúc càng đến gần cô muốn chạy khỏi đây ngay lập tức. Vào lúc cô quay người chạy đi Châu San nắm lấy tay cô kéo đi. Cô cố gắng gỡ tay Châu San ra nhưng không được.
“ Hay là chúng ta đi chơi cùng nhau đi. Dù sao thì chúng tôi cũng là lần đầu đến đây.” Triệu Vũ Hạo lên tiếng đề nghị rồi quay qua xem phản ứng của anh như thế nào. Trái với tưởng tượng của cậu ta anh chỉ thờ ơ không quan tâm.
Vương Trúc Linh nghe thấy vậy thì từ chối: “ Tôi có việc bận để Châu San dẫn các cậu đi.” Nói rồi cô định đi thì Châu San lên tiếng: “ Cậu có việc gì chứ? Đi cùng mọi người đi, dù sao bây giờ cậu về lều cũng chỉ có một mình. Tất cả mọi người đều đi chơi hết rồi.”
“ Chẳng phải vẫn có Hoàng Anh sao? Tớ đi tìm cậu ấy.” Cô định bỏ đi thì Châu San lại nói: “ Cậu ấy có việc phải về trước rồi.”
Biết không còn đường lui cô đành phải đi theo họ. Suốt dọc đường đi cô cứ cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên. Bởi chỉ cần nhìn thấy anh là kia ức của ngày hôm đó lại ùa về. Cô thật sự không muốn nhìn thấy anh một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.