Quyển 1 - Chương 4: Cùng nhau thừa phụng Phật Tổ phổ độ chúng sinh
An Tư Nguyên
01/10/2013
Lúc trước quán trà đang ồn ào náo nhiệt nay thoắt cái đã vắng vẻ hoang tàn, vắng lặng khiến người ta rùng mình.
Chỉ còn lại duy nhất một bàn có khách ngồi.
Một người đàn ông ngồi khoanh chân bên cạnh cửa sổ, búi tóc rối bời quấn sau gáy, dáng vẻ uể oải, nhưng lại khoác chiếc áo cà sa rất chỉnh tề, màu xanh lục nhức mắt như mầm non vươn lên khỏi mặt đất trong những ngày xuân, mới mẻ khiến ta khó thích nghi.
“Thí chủ, chữ này… ôi!” Y nhíu mày nhìn chăm chăm vào chữ người đàn ông kia đang viết trên giấy, vừa nói xong, ngước mắt lên, trước mặt là một đám người trong giang hồ hùng hổ đi tới, trong đó cô nương đi đầu thu hút toàn bộ sự chú ý của y.
Giả bộ thở sâu, y ngượng ngạo quay mình lại, mặt nhìn ra phía cửa sổ, chỉ lo cô nương kia nhìn thấy y.
“Đại sư, có gì cứ nói đừng ngại!” Người đàn ông đối diện cứ nghĩ y có điều khó nói.
“Thí chủ phải chăng là người làm ăn buôn bán? Nếu bần tăng không hiểu lầm thiển ý thì gần đây thí chủ có tai ương, nhẹ thì mất tài sản, nặng thì máu chảy…” mới nói được nửa, bỗng y ngừng lại do đoàn người từ xa đi đến bỗng dừng lại gần đó.
Sợi dây thần kinh của Ngộ Sắc chợt căng lên, từ từ quay đầu, tập trung chú ý về phía đó. Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra thì đã nghe một câu nói cay nghiệt, “Người không quan trọng không cần phải nhắc đến!”
Trực giác báo cho y sắp có một vở kịch hay sắp diễn ra, bỏ lỡ thì tiếc lắm.
Nghĩ vậy, Ngộ Sắc cố vểnh tai tiếp tục nghe lén.
“Thưa đại sư, xin ngài hãy nói cho xong đi ạ!”
“Đại sư đang giao lưu với Phật, không được làm phiền!” Y không thèm quay đầu lại, trả lời bâng quơ.
Người đàn ông thấy vậy đành ngoan ngoãn lùi lại một bên, không dám cả thở mạnh, sợ làm ảnh hưởng đến việc đại sư giao lưu với Phật.
Dù vậy nhưng đường phố ồn ào nên Ngộ Sắc cũng không thể nghe rõ chuyện gì đang diễn ra.
Mãi đến khi bóng Hình Hoan dần tiến sát cửa sổ quán trà, y mới tập trung nheo mắt, ánh mắt dõi theo từng bước đi của nàng.
Lý trí báo cho y rằng cô nương này rất phiền phức, không nên dính vào. Nhưng sự cô quạnh bao trùm lên nàng quá đậm đặc khiến y khó lòng bỏ qua.
Y cố ý ho khan mấy tiếng để thu hút sự chú ý của nàng, nhưng nàng lại chẳng hay biết gì trong khi đang đứng cạnh y.
Thấy vậy, Ngộ Sắc đành liều chuyển từ bị động sang chủ động. Y chìa tay ra giật mạnh tóc nàng.
“A…” Nàng giật mình kêu lên thất thanh.
Ngộ Sắc với tay lôi nàng đến gần khung cửa sổ, đồng thời luồn tay ôm lấy eo ôm nàng vào, thái độ vẫn cợt nhả như trước: “Xin chào, vị hôn thê.”
“Đồ-chết-tiệt!” Chuyện thế gian thật lạ kỳ. Có những người, khi không quen nhau dù có cùng ngồi tại một quán trà cũng không gặp nhau. Nhưng khi đã quen rồi thì ngày nào cũng có thể gặp được nhau. Cũng như bây giờ, sự ngạc nhiên của Hình Hoan được thay thế bằng sự phẫn nộ sau khi nghe thấy giọng nói, câu nói đã quen thuộc.
Ngộ Sắc nhoẻn miệng cười tươi rói, nhìn Hình Hoan với ánh mắt giễu cợt. Nhưng lần này Hình Hoan lại im lặng. Nàng quay người đi, lạnh lùng nói: “Đại sư, tưởng vị hôn thê của đại sư đã chết rồi chứ?”
Y vẫn mỉm cười nhưng sững lại nhìn nàng trong giây lát, còn nhớ như in khuôn mặt ấy mấy hôm trước còn vô cùng sinh động, thế mà nay, ủ rũ, trông như một con dế mèn bại trận. Sự đồng cảm trong y bỗng chốc dâng lên “Chẳng phải nàng vẫn đang sống sờ sờ đó sao? Đi nào, chúng ta đi ôn lại chuyện xưa!”
Nói rồi, mặc kệ nàng nghĩ gì, y nắm chặt cổ tay nàng, nhằm thẳng đầu hồi quán trà mà tiến.
Hình Hoan cố hết sức nhưng không sao thoát ra được.
“Đại sư, đại sư có vị hôn thê thật sao? Chẳng phải đại sư đã xuất gia sao?”
Sau lưng hai người thấp thoáng câu hỏi khe khẽ, bỗng dưng Ngộ Sắc dừng phắt lại như phải bỏng, hất tay Hình Hoan ra, y mỉm cười quay lưng lại như nhớ ra chuyện chính, “Ồ, thưa thí chủ, chuyện là thế này…”
Ngộ Sắc chau mày lại, trong lòng tự nghĩ ra vô số những chuyện bịa đặt nhưng cuối cùng lại bị chính mình phủ quyết. Đã biết trước là gặp cô nương này chắc chắn chẳng có việc gì hay ho cả, thế mà y vẫn ngu ngốc chủ động trêu ghẹo người ta. Thấy con dê béo sắp tuột khỏi tay mình, y buồn bã nhắm mặt lại, miệng khẽ rên một tiếng ảo não.
Hình Hoan thấy tình thế có sự xoay chuyển, nàng chiếm thế thượng phong nên có phần thảnh thơi, bắt đầu quan sát người đàn ông lạ mặt vừa cất tiếng nói.
Khuôn mặt thư sinh, đôi mắt thanh tú, nụ cười tươi tắn.
Trên quần áo của vị công tử này thêu đầy kim tuyến, thắt lưng khảm bạc, cổ còn đeo rất nhiều vòng vàng nữa chứ!
Hình Hoan ngạc nhiên hít thở thật sâu, đang định chuyển dời ánh mắt tách mình ra khỏi sự việc này thì bất chợt bắt gặp chữ viết trên chiếc quạt anh ta đang cầm.
Hình Hoan nghiêng người, nhếch mép cười gian xảo, hạ thấp giọng nói vẻ đắc ý: “Đại sư cứ tiếp tục lê bước đi! Đã phiêu chốn giang hồ, sao tránh khỏi lúc ướt giày!”
“Thật là không có văn hóa! Phải nói là “thường đi dạo bờ sông, sao tránh khỏi lúc ướt giày.” Y bĩu môi đáp trả, nơi khóe mắt hàm ý giễu cợt.
“Ồ, tiểu nữ không có văn hóa, vậy đại sư hãy tìm ai đó thông tuệ để giúp đại sư toại nguyện.”
“Ai nói cô nương không có văn hóa, bần tăng sẽ giúp cô xử lý hắn.”
Ý thỏa hiệp của y khiến Hình Hoan hài lòng. Nàng quay người lại, điệu bộ đáng thương, khổ sở nhìn người đàn ông lạ, hai mắt ngấn lệ, “Nhậm công tử, ngài hiểu nhầm rồi…”
“Ồ, sao cô nương này lại biết họ của tại hạ?”
“… Trực giác mách bảo!” Vị công tử này, muốn người ta không biết thì đừng có viết tên mình ở trên quạt, lại còn viết to tướng thế kia.
“Đại sư, quả nhiên là con người có phân biệt đẳng cấp, ngay cả vị hôn thê của đại sư cũng biết tiên tri. Xin hỏi vị hôn thê của đại sư quý danh là chi?”
“Nhậm công tử, ngài đừng nói như vậy, giờ thiếp đã không còn là vị hôn thê của đại sư nữa. Ngài nói như vậy e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đại sư. Thiếp tên Hình Hoan, trước kia đúng là có hôn ước với đại sư đây, nhưng đúng ngày thành thân, đại sư chợt nhận ra đức Phật cần chàng hơn nên chẳng một lời từ biệt đã xuất gia. Bao năm nay thiếp đã hiểu không thể tranh giành với Phật tổ. Dù có yêu chàng cũng đành lặng lẽ đi theo chàng. Bởi vậy, đến tận hôm nay thiếp chỉ muốn cắt đứt trần duyên với đại sư, cứ coi như… coi như thiếp đã chết. Kiếp này không có duyên thì xin đợi kiếp sau. Chí ít ngày nữa thiếp cũng sẽ xuất gia, muốn cùng chàng hầu hạ Phật tổ, phổ độ chúng sinh.”
Cũng giống như lần trước, chỉ cần mở lời là nàng có thể kể cả một câu chuyện lưu loát, sinh động, lôi cuốn như kể chuyện thật từ đầu chí cuối không cần cấu từ, không cần ngẫm nghĩ. Khả năng này của nàng khiến Ngộ Sắc cũng phải khâm phục.
Như vậy có thể thấy, có lẽ số lượng vị hôn phu mà nàng chưa kịp bái đường còn nhiều hơn cả vị hôn thê đã mất của y.
“Ta biết rằng ta và nàng đúng là tri kỷ hiểu thấu lòng nhau, nàng luôn hiểu lòng ta.” Bỏ chạy xuất gia đúng ngày thành hôn ư? Lần sau làm ơn thử nói về ta đê tiện thêm chút nữa!
“Ừm, thiếp hiểu!” Chả cần ta phải nói, bản thân ngươi cũng đã đê tiện lắm rồi!
Những lời thoại ngầm chảy xuyên tâm can hai người, người ngoài không ai hiểu được. Vị Nhậm công tử là kẻ đứng bên cạnh thì chỉ thấy trong ánh mắt của hai người này lộ rõ tình sâu ý đậm, sống chết có nhau. Rõ ràng là câu chuyện hiếm có trong chốn nhân gian này khiến hắn có phần xúc động, “Mối nhân duyên này quá xúc động, tình cảm này quá xúc động. Nhưng đại sư, chuyện đã qua thì cứ để nó trôi đi, chúng ta bàn chuyện trước mắt có được không? Đúng là ta sẽ phá sản, sẽ có chuyện máu chảy sao?”
“Nhậm công tử, ở đây người đông phức tạp, không tiện nói nhiều…” Không đợi Ngộ Sắc lên tiếng, Hình Hoan đã cướp lời.
“Không sao, nếu đại sư và vị sư thái tương lai không chê, xin mời hai vị rảo bước đến phủ của tại hạ!” Nhậm công tử vội cắt lời nàng, không để họ có cơ hội rút lui.
“Thí chủ đã nói vậy, chúng tôi xin đi theo thí chủ.” Ngộ Sắc kéo Hình Hoan đi về phía trước.
Hình Hoan trịnh trọng gật đầu, bám sát theo sau, khi ghé sát Ngộ Sắc, nàng thì thầm: “Lừa được vụ này chia năm mươi năm mươi.”
“Ba mươi, bảy mươi.”
“Năm mươi, năm mươi!” Giọng nói của nàng rất kiên định, quyết không nhường giá.
“Bốn mươi, sáu mươi?” Y rít qua khóe miệng, tìm kiếm cơ hội gỡ gạc.
“À, Nhậm công tử, thiếp chợt nhớ ra…”
“Năm mươi, năm mươi!” Ngộ Sắc cảm nhận rõ ràng dư vị đau buốt từ trong tim, ôm ngực, hạ thấp giọng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
Nhậm Vạn Ngân, năm nay vừa tròn hai mươi mốt tuổi, chưa vợ, là con một trong nhà, vừa thừa kế gia tài sự nghiệp chưa được một năm, là thương gia giàu có nổi tiếng kinh thành. Loại tương ớt “Cha nuôi” do tổ tiên họ Nhậm sáng chế nổi tiếng khắp thiên hạ giúp hắn kiếm được rất nhiều tiền. Người đời bàn tán hắn cướp của người nghèo để làm giàu, lấy mạnh ức hiếp yếu, lừa gạt đàn ông, ức hiếp đàn bà, ham hố mỹ sắc, không thói ác nào không làm, tập trung tất cả những thói xấu của nhị thế tổ, đồng thời phát huy tối ưu những thói xấu đó. Nhưng điều khiến Nhậm Vạn Ngân nổi tiếng hơn cả là tính cách bủn xỉn của y, kiểu mọt đục cứt sắt, thậm chí còn hơn cả mức đó.
Phần trên là thông tin bối cảnh của thí chủ họ Nhậm. Trên đường đi, Ngộ Sắc trình bày ngắn gọn cho nàng biết điều này.
“Vậy sao được, bủn xỉn như vậy làm sao mà lừa được?” Hình Hoan không cần dùng nhiệm vụ đầy thách thức này để tìm kiếm cảm giác thành công, nàng chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng.
“Ta không tin hắn không có chỗ hở. Quyết định thế đi, dùng mỹ nhân kế! Nàng lên! Ta yểm hộ phía sau.” Ánh mắt y kiên định, lòng đầy quyết tâm.
“Đừng có đùa thế chứ! Thiếp đã thành thân, là phụ nữ đã có chồng rồi…”
Lời biện giải tiết liệt của nàng chưa dứt thì một chậu nước đổ ập đến, làm nàng phải ngậm miệng.
Bốn bể bỗng dưng im bặt. A hoàn bị giật chậu nước đứng như trời trồng không hiểu chuyện gì xảy ra, Nhậm Vạn Ngân dẫn đường phía trước hiếu kỳ quay đầu lại, ngay cả những người trên kẻ dưới đi ngang qua cũng đứng khựng lại.
Từng cặp mắt nhất loạt đổ dồn vào Hình Hoan. Nàng run rẩy ngẩn người đứng như trời trồng, từng giọt nước chảy tong tỏng từ tóc nàng xuống đất. Khoảng đất quanh chỗ nàng đứng ướt sũng. Một lát sau, Hình Hoan hơi ngẩng đầu lên, hắt xì hơi một tiếng vang giòn, khi đó mọi người mới bừng tỉnh, định thần lại.
“Đại sư, ngài…” Nhậm Vạn Ngân kinh ngạc nhìn vật chứng là chiếc chậu đồng trống không Ngộ Sắc đang cầm trên tay. Thật khó hiểu nổi đôi uyên ương chưa cưới trước kia đang định toan tính điều gì.
“Thí chủ đừng lấy làm lạ, đây là phong tục ở quê chúng tôi, hắt nước thể hiện sự tôn trọng, ta tôn trọng cô nương ấy nên hắt nước. Chắc thí chủ có xiêm y để nàng thay chứ? Đừng để nàng bị cảm lạnh.”
“Có, có, có”. Nhậm Vạn Ngân gật đầu lia lịa, cho thấy đã hiểu chuyện. May mà trong lúc gấp gáp, hắn cũng nhớ ra là phải để nàng thay bộ xiêm y đã ướt, liền vội dặn dò a hoàn đang đứng ngẩn người ở đó: “Mau đi kiếm bộ đồ cho cô nương này, đưa cô nương đến phòng khách… À, đúng rồi, không cần phải quá tốt, cô nương đây rất giản dị.”
“Đa tạ, vậy thí chủ đến tiền sảnh trước, khi nào nàng chuẩn bị xong chúng tôi sẽ đến.” Y chắp tay, cung kính tiễn Nhậm Vạn Ngân. Quay lại thì thấy Hình Hoan vẫn đứng yên bất động như cũ, hai má đỏ ửng lên, trừng mắt nhìn y vẻ tức giận, ngọn lửa trong mắt dường như có thể phun trào bất cứ lúc nào. Y cười ngượng cố giải thích: “Hắt nước quả thực là thể hiện sự tôn trọng, người xuất gia không nói dối đâu.”
“Thiếp biết.” Nàng mím môi, trong giọng nói nghe rõ sự nhẫn nhịn.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nàng có văn hóa như vậy chắc chắn là sẽ hiểu.”
“Tôn trọng hơn nữa chắc là sẽ hắt nước sôi chứ?!”
Hắt nước sôi vào đầu thì sao đầu nàng không sưng vù lên như đầu con lợn chứ?
Câu hỏi còn chưa được nói, cánh cửa đã cót két mở ra, Hình Hoan bước ra với bộ xiêm y đã thay. Ngộ Sắc thấy vụ hắt nước vừa rồi thật là đáng. Đúng như những gì y đã lường từ trước, sau khi cởi bỏ chiếc áo bông quê mùa, người con gái đáng ghét này dù không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng vẫn là một tiểu giai nhân thanh tú.
Mỹ nhân kế, tất nhiên là phải có mỹ nhân rồi.
“Đi, tốc chiến tốc thắng!” Hình Hoan hoàn toàn không hề quan tâm đến bề ngoài của mình lúc này, nàng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau đó phân chia chiến lợi phẩm rồi đường ai nấy đi.
Nhưng tên hòa thượng giả này lại không chịu thỏa hiệp, không cho nàng đi ngay, còn kéo nàng quay lại, mở tung cửa phòng ra, kéo nàng đến trước bàn trang điểm.
Hình Hoan chưa kịp hiểu y định làm gì, chỉ thấy da đầu mình đau nhói. Nàng ngạc nhiên ngước nhìn vào chiếc gương đồng, búi tóc trên đầu đã bung ra. Và hòa thượng đáng lý phải giữ phép tắc không được lại gần nữ giới nay đang nắm lấy lọn tóc nàng chau mày, nàng nói: “Làm gì đấy, chẳng nhẽ lại muốn cạo đầu thiếp thật? Không cần phải hi sinh đến mức đó chứ!”
“Kiểu tóc của nàng xấu quá, đưa lược cho ta!” Y ngước mắt lên, không buồn phân bua với nàng nữa, nghiêng người nhìn vào gương rồi suy nghĩ kiểu tóc cho phù hợp với nàng.
Lời phê bình thẳng thắn khiến nàng hơi buồn, nhăn mặt lại. Giọng nói của y và Vĩnh An có phần giống nhau, chỉ có điều cách nói không khiến người ta đau lòng như Vĩnh An. Triệu Vĩnh An cũng thường chê tóc nàng xấu, mặt xấu, nếu đưa nàng ra ngoài sẽ làm mất mặt chàng.
Thực ra ngoài mẹ ra, chưa từng có ai khen nàng xinh đẹp, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng vẻ bề ngoài là quan trọng. Trước khi xuất giá, mẹ nàng nói trách nhiệm của người vợ là hầu hạ chu đáo tướng công, không cãi lời, không đố kỵ… Những lời dặn dò đó nàng như khắc ghi trong lòng không bao giờ quên, nàng nghĩ rằng chỉ cần làm được những điều đó thì tướng công sẽ yêu thương mình.
Nhưng chính câu nói “Người không quan trọng không cần nhắc đến” khiến nàng nhận ra một điều liệu có phải mình đang đi sai hướng? Đã hai năm rồi, với chàng, nàng chỉ là “ người không quan trọng” mà thôi!
“Ta thật sự xấu xí như vậy sao?” Nàng đang lúc yếu lòng, chẳng cần biết bên cạnh mình là bạn hay là thù, cũng hình như đã quên đi tất cả các hiềm khích, nàng lên tiếng hỏi y.
Nghe giọng nói tội nghiệp của nàng lúc này, cộng thêm những ấn tượng về nàng lúc trước, Ngộ Sắc chợt khựng lại, những ngón tay đang thoăn thoắt uốn tóc cho nàng bỗng loạn nhịp. Y cười, nhìn thẳng nàng trong gương đồng, “Rất đẹp, không xấu…” Ta đã nhìn thấy những người còn xấu hơn nàng!
“Những gì ngươi nói thật khó tin.” Nàng nhăn mũi lại, quả là những gì y nói rất khó tin.
Ừ, điều này thì y không phủ nhận, thậm chí trước sự phân biệt rạch ròi của nàng, y còn mỉm cười tán thưởng. Ngón tay của y vẫn thành thục lấy từng lọn tóc, cẩn thận nhẹ nhàng giúp nàng cố định kiểu tóc, vừa làm y vừa hỏi: “Cô nương thành thân thật rồi sao?”
“Tất nhiên rồi.” Thật khó có cơ hội nói một câu thành thật với y nên nàng trả lời rất dõng dạc, hùng hồn.
“Vậy tại sao lại làm việc cho nhà họ Triệu?”
“Ơ, sao ngươi biết?” Nàng tỏ ra khó hiểu trong chốc lát, nhưng nghĩ lại thì đây cũng chẳng phải là bí mật gì, y biết thì cũng không lấy làm lạ. “Ta là người chốn giang hồ, tướng công cũng vậy, cả hai đều xuề xòa nên thành thân thì vẫn thành thân mà làm thuê kiếm sống thì vẫn tiếp tục làm, không sao cả.”
“Thế tướng công của nàng đâu?” Việc tướng công của nàng để nàng một mình bị sỉ nhục ở Quần Anh lầu còn khiến y thấy lạ hơn việc nàng làm a hoàn cho nhà họ Triệu. Hoặc có thể trong khái niệm xuề xòa của họ, việc xảy ra ngày hôm đó không phải là bị sỉ nhục?
Câu hỏi này khiến Hình Hoan chợt nghẹn lại, cả người cũng như trùng xuống.
“Thôi được rồi, coi như ta chưa hỏi gì, đừng có giở bộ mặt như oan phụ như thế với ta?”
“Tướng công của ta đã có người thương, người đó… không phải là ta.” Nàng luôn nhớ rằng đã hứa với Triệu Vĩnh An là phải luôn giấu giếm mối quan hệ của họ, nhưng như thế này cũng không tính là công khai chứ? Nàng đã chịu đựng quá lâu, rất muốn có người để dốc bầu tâm sự.
“Lời của cô nương, cũng thật khó tin!” Y quả thực không hiểu nổi trong đầu nàng còn có bao nhiêu câu chuyện khiến người ta phải muốn trào nước mắt nữa.
“… Vậy thế này đi, hôm nay là mồng tám, từ nay trở đi, hàng tháng vào mồng tám cả hai chúng ta không được phép nói dối. Nếu không sau này sinh con ra sẽ không có nách.” Hình Hoan thành khẩn thề thốt, thấy Ngộ Sắc gật đầu tỏ ý đồng tình, nàng thở dài và nói lại một lần nữa, “Người trong lòng của tướng công thật sự không phải là ta.”
“Cô nương thích anh ta không?”
“Chàng là tướng công của tiểu nữ mà.” Nàng trả lời gián tiếp, ý là đã gả cho người ta tức là người nhà người ta, không có sự chọn lựa, bắt buộc phải thích.
Nàng vừa nói hết lời thì y cũng đã làm xong tóc cho nàng, y cẩn thận chọn một chiếc trâm cài đầu tinh tế, cài lên mái tóc nàng. Hai tay y áp lên cạnh má nàng lắc mạnh cái đầu không chịu để yên, ngắm nghía một lúc sau, y mỉm cười mãn nguyện.
Lấy lại tâm trạng, ý cúi người, áp sát gần nàng, môi gần như chạm vào mái tóc nàng, thì thầm như trêu ghẹo: “Tối nay đừng về nhà, thỉnh thoảng hãy sống vì bản thân một chút.”
Một câu nói đầy quan tâm đã điểm trúng huyệt như lướt nhẹ qua tai, sưởi ấm trái tim băng giá của nàng, lan tỏa một cảm giác kỳ lạ. Hình Hoan cảm giác như có những con sóng gợn cứ lan tỏa trong lòng mình, khiến tim nàng run lên.
Cảm giác đặc biệt chưa kịp cảm nhận hết thì từ ngoài cửa hắt vào giọng nói trầm trầm.
Chỉ còn lại duy nhất một bàn có khách ngồi.
Một người đàn ông ngồi khoanh chân bên cạnh cửa sổ, búi tóc rối bời quấn sau gáy, dáng vẻ uể oải, nhưng lại khoác chiếc áo cà sa rất chỉnh tề, màu xanh lục nhức mắt như mầm non vươn lên khỏi mặt đất trong những ngày xuân, mới mẻ khiến ta khó thích nghi.
“Thí chủ, chữ này… ôi!” Y nhíu mày nhìn chăm chăm vào chữ người đàn ông kia đang viết trên giấy, vừa nói xong, ngước mắt lên, trước mặt là một đám người trong giang hồ hùng hổ đi tới, trong đó cô nương đi đầu thu hút toàn bộ sự chú ý của y.
Giả bộ thở sâu, y ngượng ngạo quay mình lại, mặt nhìn ra phía cửa sổ, chỉ lo cô nương kia nhìn thấy y.
“Đại sư, có gì cứ nói đừng ngại!” Người đàn ông đối diện cứ nghĩ y có điều khó nói.
“Thí chủ phải chăng là người làm ăn buôn bán? Nếu bần tăng không hiểu lầm thiển ý thì gần đây thí chủ có tai ương, nhẹ thì mất tài sản, nặng thì máu chảy…” mới nói được nửa, bỗng y ngừng lại do đoàn người từ xa đi đến bỗng dừng lại gần đó.
Sợi dây thần kinh của Ngộ Sắc chợt căng lên, từ từ quay đầu, tập trung chú ý về phía đó. Chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra thì đã nghe một câu nói cay nghiệt, “Người không quan trọng không cần phải nhắc đến!”
Trực giác báo cho y sắp có một vở kịch hay sắp diễn ra, bỏ lỡ thì tiếc lắm.
Nghĩ vậy, Ngộ Sắc cố vểnh tai tiếp tục nghe lén.
“Thưa đại sư, xin ngài hãy nói cho xong đi ạ!”
“Đại sư đang giao lưu với Phật, không được làm phiền!” Y không thèm quay đầu lại, trả lời bâng quơ.
Người đàn ông thấy vậy đành ngoan ngoãn lùi lại một bên, không dám cả thở mạnh, sợ làm ảnh hưởng đến việc đại sư giao lưu với Phật.
Dù vậy nhưng đường phố ồn ào nên Ngộ Sắc cũng không thể nghe rõ chuyện gì đang diễn ra.
Mãi đến khi bóng Hình Hoan dần tiến sát cửa sổ quán trà, y mới tập trung nheo mắt, ánh mắt dõi theo từng bước đi của nàng.
Lý trí báo cho y rằng cô nương này rất phiền phức, không nên dính vào. Nhưng sự cô quạnh bao trùm lên nàng quá đậm đặc khiến y khó lòng bỏ qua.
Y cố ý ho khan mấy tiếng để thu hút sự chú ý của nàng, nhưng nàng lại chẳng hay biết gì trong khi đang đứng cạnh y.
Thấy vậy, Ngộ Sắc đành liều chuyển từ bị động sang chủ động. Y chìa tay ra giật mạnh tóc nàng.
“A…” Nàng giật mình kêu lên thất thanh.
Ngộ Sắc với tay lôi nàng đến gần khung cửa sổ, đồng thời luồn tay ôm lấy eo ôm nàng vào, thái độ vẫn cợt nhả như trước: “Xin chào, vị hôn thê.”
“Đồ-chết-tiệt!” Chuyện thế gian thật lạ kỳ. Có những người, khi không quen nhau dù có cùng ngồi tại một quán trà cũng không gặp nhau. Nhưng khi đã quen rồi thì ngày nào cũng có thể gặp được nhau. Cũng như bây giờ, sự ngạc nhiên của Hình Hoan được thay thế bằng sự phẫn nộ sau khi nghe thấy giọng nói, câu nói đã quen thuộc.
Ngộ Sắc nhoẻn miệng cười tươi rói, nhìn Hình Hoan với ánh mắt giễu cợt. Nhưng lần này Hình Hoan lại im lặng. Nàng quay người đi, lạnh lùng nói: “Đại sư, tưởng vị hôn thê của đại sư đã chết rồi chứ?”
Y vẫn mỉm cười nhưng sững lại nhìn nàng trong giây lát, còn nhớ như in khuôn mặt ấy mấy hôm trước còn vô cùng sinh động, thế mà nay, ủ rũ, trông như một con dế mèn bại trận. Sự đồng cảm trong y bỗng chốc dâng lên “Chẳng phải nàng vẫn đang sống sờ sờ đó sao? Đi nào, chúng ta đi ôn lại chuyện xưa!”
Nói rồi, mặc kệ nàng nghĩ gì, y nắm chặt cổ tay nàng, nhằm thẳng đầu hồi quán trà mà tiến.
Hình Hoan cố hết sức nhưng không sao thoát ra được.
“Đại sư, đại sư có vị hôn thê thật sao? Chẳng phải đại sư đã xuất gia sao?”
Sau lưng hai người thấp thoáng câu hỏi khe khẽ, bỗng dưng Ngộ Sắc dừng phắt lại như phải bỏng, hất tay Hình Hoan ra, y mỉm cười quay lưng lại như nhớ ra chuyện chính, “Ồ, thưa thí chủ, chuyện là thế này…”
Ngộ Sắc chau mày lại, trong lòng tự nghĩ ra vô số những chuyện bịa đặt nhưng cuối cùng lại bị chính mình phủ quyết. Đã biết trước là gặp cô nương này chắc chắn chẳng có việc gì hay ho cả, thế mà y vẫn ngu ngốc chủ động trêu ghẹo người ta. Thấy con dê béo sắp tuột khỏi tay mình, y buồn bã nhắm mặt lại, miệng khẽ rên một tiếng ảo não.
Hình Hoan thấy tình thế có sự xoay chuyển, nàng chiếm thế thượng phong nên có phần thảnh thơi, bắt đầu quan sát người đàn ông lạ mặt vừa cất tiếng nói.
Khuôn mặt thư sinh, đôi mắt thanh tú, nụ cười tươi tắn.
Trên quần áo của vị công tử này thêu đầy kim tuyến, thắt lưng khảm bạc, cổ còn đeo rất nhiều vòng vàng nữa chứ!
Hình Hoan ngạc nhiên hít thở thật sâu, đang định chuyển dời ánh mắt tách mình ra khỏi sự việc này thì bất chợt bắt gặp chữ viết trên chiếc quạt anh ta đang cầm.
Hình Hoan nghiêng người, nhếch mép cười gian xảo, hạ thấp giọng nói vẻ đắc ý: “Đại sư cứ tiếp tục lê bước đi! Đã phiêu chốn giang hồ, sao tránh khỏi lúc ướt giày!”
“Thật là không có văn hóa! Phải nói là “thường đi dạo bờ sông, sao tránh khỏi lúc ướt giày.” Y bĩu môi đáp trả, nơi khóe mắt hàm ý giễu cợt.
“Ồ, tiểu nữ không có văn hóa, vậy đại sư hãy tìm ai đó thông tuệ để giúp đại sư toại nguyện.”
“Ai nói cô nương không có văn hóa, bần tăng sẽ giúp cô xử lý hắn.”
Ý thỏa hiệp của y khiến Hình Hoan hài lòng. Nàng quay người lại, điệu bộ đáng thương, khổ sở nhìn người đàn ông lạ, hai mắt ngấn lệ, “Nhậm công tử, ngài hiểu nhầm rồi…”
“Ồ, sao cô nương này lại biết họ của tại hạ?”
“… Trực giác mách bảo!” Vị công tử này, muốn người ta không biết thì đừng có viết tên mình ở trên quạt, lại còn viết to tướng thế kia.
“Đại sư, quả nhiên là con người có phân biệt đẳng cấp, ngay cả vị hôn thê của đại sư cũng biết tiên tri. Xin hỏi vị hôn thê của đại sư quý danh là chi?”
“Nhậm công tử, ngài đừng nói như vậy, giờ thiếp đã không còn là vị hôn thê của đại sư nữa. Ngài nói như vậy e rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đại sư. Thiếp tên Hình Hoan, trước kia đúng là có hôn ước với đại sư đây, nhưng đúng ngày thành thân, đại sư chợt nhận ra đức Phật cần chàng hơn nên chẳng một lời từ biệt đã xuất gia. Bao năm nay thiếp đã hiểu không thể tranh giành với Phật tổ. Dù có yêu chàng cũng đành lặng lẽ đi theo chàng. Bởi vậy, đến tận hôm nay thiếp chỉ muốn cắt đứt trần duyên với đại sư, cứ coi như… coi như thiếp đã chết. Kiếp này không có duyên thì xin đợi kiếp sau. Chí ít ngày nữa thiếp cũng sẽ xuất gia, muốn cùng chàng hầu hạ Phật tổ, phổ độ chúng sinh.”
Cũng giống như lần trước, chỉ cần mở lời là nàng có thể kể cả một câu chuyện lưu loát, sinh động, lôi cuốn như kể chuyện thật từ đầu chí cuối không cần cấu từ, không cần ngẫm nghĩ. Khả năng này của nàng khiến Ngộ Sắc cũng phải khâm phục.
Như vậy có thể thấy, có lẽ số lượng vị hôn phu mà nàng chưa kịp bái đường còn nhiều hơn cả vị hôn thê đã mất của y.
“Ta biết rằng ta và nàng đúng là tri kỷ hiểu thấu lòng nhau, nàng luôn hiểu lòng ta.” Bỏ chạy xuất gia đúng ngày thành hôn ư? Lần sau làm ơn thử nói về ta đê tiện thêm chút nữa!
“Ừm, thiếp hiểu!” Chả cần ta phải nói, bản thân ngươi cũng đã đê tiện lắm rồi!
Những lời thoại ngầm chảy xuyên tâm can hai người, người ngoài không ai hiểu được. Vị Nhậm công tử là kẻ đứng bên cạnh thì chỉ thấy trong ánh mắt của hai người này lộ rõ tình sâu ý đậm, sống chết có nhau. Rõ ràng là câu chuyện hiếm có trong chốn nhân gian này khiến hắn có phần xúc động, “Mối nhân duyên này quá xúc động, tình cảm này quá xúc động. Nhưng đại sư, chuyện đã qua thì cứ để nó trôi đi, chúng ta bàn chuyện trước mắt có được không? Đúng là ta sẽ phá sản, sẽ có chuyện máu chảy sao?”
“Nhậm công tử, ở đây người đông phức tạp, không tiện nói nhiều…” Không đợi Ngộ Sắc lên tiếng, Hình Hoan đã cướp lời.
“Không sao, nếu đại sư và vị sư thái tương lai không chê, xin mời hai vị rảo bước đến phủ của tại hạ!” Nhậm công tử vội cắt lời nàng, không để họ có cơ hội rút lui.
“Thí chủ đã nói vậy, chúng tôi xin đi theo thí chủ.” Ngộ Sắc kéo Hình Hoan đi về phía trước.
Hình Hoan trịnh trọng gật đầu, bám sát theo sau, khi ghé sát Ngộ Sắc, nàng thì thầm: “Lừa được vụ này chia năm mươi năm mươi.”
“Ba mươi, bảy mươi.”
“Năm mươi, năm mươi!” Giọng nói của nàng rất kiên định, quyết không nhường giá.
“Bốn mươi, sáu mươi?” Y rít qua khóe miệng, tìm kiếm cơ hội gỡ gạc.
“À, Nhậm công tử, thiếp chợt nhớ ra…”
“Năm mươi, năm mươi!” Ngộ Sắc cảm nhận rõ ràng dư vị đau buốt từ trong tim, ôm ngực, hạ thấp giọng không còn cách nào khác, đành phải đồng ý.
Nhậm Vạn Ngân, năm nay vừa tròn hai mươi mốt tuổi, chưa vợ, là con một trong nhà, vừa thừa kế gia tài sự nghiệp chưa được một năm, là thương gia giàu có nổi tiếng kinh thành. Loại tương ớt “Cha nuôi” do tổ tiên họ Nhậm sáng chế nổi tiếng khắp thiên hạ giúp hắn kiếm được rất nhiều tiền. Người đời bàn tán hắn cướp của người nghèo để làm giàu, lấy mạnh ức hiếp yếu, lừa gạt đàn ông, ức hiếp đàn bà, ham hố mỹ sắc, không thói ác nào không làm, tập trung tất cả những thói xấu của nhị thế tổ, đồng thời phát huy tối ưu những thói xấu đó. Nhưng điều khiến Nhậm Vạn Ngân nổi tiếng hơn cả là tính cách bủn xỉn của y, kiểu mọt đục cứt sắt, thậm chí còn hơn cả mức đó.
Phần trên là thông tin bối cảnh của thí chủ họ Nhậm. Trên đường đi, Ngộ Sắc trình bày ngắn gọn cho nàng biết điều này.
“Vậy sao được, bủn xỉn như vậy làm sao mà lừa được?” Hình Hoan không cần dùng nhiệm vụ đầy thách thức này để tìm kiếm cảm giác thành công, nàng chỉ quan tâm đến kết quả cuối cùng.
“Ta không tin hắn không có chỗ hở. Quyết định thế đi, dùng mỹ nhân kế! Nàng lên! Ta yểm hộ phía sau.” Ánh mắt y kiên định, lòng đầy quyết tâm.
“Đừng có đùa thế chứ! Thiếp đã thành thân, là phụ nữ đã có chồng rồi…”
Lời biện giải tiết liệt của nàng chưa dứt thì một chậu nước đổ ập đến, làm nàng phải ngậm miệng.
Bốn bể bỗng dưng im bặt. A hoàn bị giật chậu nước đứng như trời trồng không hiểu chuyện gì xảy ra, Nhậm Vạn Ngân dẫn đường phía trước hiếu kỳ quay đầu lại, ngay cả những người trên kẻ dưới đi ngang qua cũng đứng khựng lại.
Từng cặp mắt nhất loạt đổ dồn vào Hình Hoan. Nàng run rẩy ngẩn người đứng như trời trồng, từng giọt nước chảy tong tỏng từ tóc nàng xuống đất. Khoảng đất quanh chỗ nàng đứng ướt sũng. Một lát sau, Hình Hoan hơi ngẩng đầu lên, hắt xì hơi một tiếng vang giòn, khi đó mọi người mới bừng tỉnh, định thần lại.
“Đại sư, ngài…” Nhậm Vạn Ngân kinh ngạc nhìn vật chứng là chiếc chậu đồng trống không Ngộ Sắc đang cầm trên tay. Thật khó hiểu nổi đôi uyên ương chưa cưới trước kia đang định toan tính điều gì.
“Thí chủ đừng lấy làm lạ, đây là phong tục ở quê chúng tôi, hắt nước thể hiện sự tôn trọng, ta tôn trọng cô nương ấy nên hắt nước. Chắc thí chủ có xiêm y để nàng thay chứ? Đừng để nàng bị cảm lạnh.”
“Có, có, có”. Nhậm Vạn Ngân gật đầu lia lịa, cho thấy đã hiểu chuyện. May mà trong lúc gấp gáp, hắn cũng nhớ ra là phải để nàng thay bộ xiêm y đã ướt, liền vội dặn dò a hoàn đang đứng ngẩn người ở đó: “Mau đi kiếm bộ đồ cho cô nương này, đưa cô nương đến phòng khách… À, đúng rồi, không cần phải quá tốt, cô nương đây rất giản dị.”
“Đa tạ, vậy thí chủ đến tiền sảnh trước, khi nào nàng chuẩn bị xong chúng tôi sẽ đến.” Y chắp tay, cung kính tiễn Nhậm Vạn Ngân. Quay lại thì thấy Hình Hoan vẫn đứng yên bất động như cũ, hai má đỏ ửng lên, trừng mắt nhìn y vẻ tức giận, ngọn lửa trong mắt dường như có thể phun trào bất cứ lúc nào. Y cười ngượng cố giải thích: “Hắt nước quả thực là thể hiện sự tôn trọng, người xuất gia không nói dối đâu.”
“Thiếp biết.” Nàng mím môi, trong giọng nói nghe rõ sự nhẫn nhịn.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, nàng có văn hóa như vậy chắc chắn là sẽ hiểu.”
“Tôn trọng hơn nữa chắc là sẽ hắt nước sôi chứ?!”
Hắt nước sôi vào đầu thì sao đầu nàng không sưng vù lên như đầu con lợn chứ?
Câu hỏi còn chưa được nói, cánh cửa đã cót két mở ra, Hình Hoan bước ra với bộ xiêm y đã thay. Ngộ Sắc thấy vụ hắt nước vừa rồi thật là đáng. Đúng như những gì y đã lường từ trước, sau khi cởi bỏ chiếc áo bông quê mùa, người con gái đáng ghét này dù không đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng vẫn là một tiểu giai nhân thanh tú.
Mỹ nhân kế, tất nhiên là phải có mỹ nhân rồi.
“Đi, tốc chiến tốc thắng!” Hình Hoan hoàn toàn không hề quan tâm đến bề ngoài của mình lúc này, nàng chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, sau đó phân chia chiến lợi phẩm rồi đường ai nấy đi.
Nhưng tên hòa thượng giả này lại không chịu thỏa hiệp, không cho nàng đi ngay, còn kéo nàng quay lại, mở tung cửa phòng ra, kéo nàng đến trước bàn trang điểm.
Hình Hoan chưa kịp hiểu y định làm gì, chỉ thấy da đầu mình đau nhói. Nàng ngạc nhiên ngước nhìn vào chiếc gương đồng, búi tóc trên đầu đã bung ra. Và hòa thượng đáng lý phải giữ phép tắc không được lại gần nữ giới nay đang nắm lấy lọn tóc nàng chau mày, nàng nói: “Làm gì đấy, chẳng nhẽ lại muốn cạo đầu thiếp thật? Không cần phải hi sinh đến mức đó chứ!”
“Kiểu tóc của nàng xấu quá, đưa lược cho ta!” Y ngước mắt lên, không buồn phân bua với nàng nữa, nghiêng người nhìn vào gương rồi suy nghĩ kiểu tóc cho phù hợp với nàng.
Lời phê bình thẳng thắn khiến nàng hơi buồn, nhăn mặt lại. Giọng nói của y và Vĩnh An có phần giống nhau, chỉ có điều cách nói không khiến người ta đau lòng như Vĩnh An. Triệu Vĩnh An cũng thường chê tóc nàng xấu, mặt xấu, nếu đưa nàng ra ngoài sẽ làm mất mặt chàng.
Thực ra ngoài mẹ ra, chưa từng có ai khen nàng xinh đẹp, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ rằng vẻ bề ngoài là quan trọng. Trước khi xuất giá, mẹ nàng nói trách nhiệm của người vợ là hầu hạ chu đáo tướng công, không cãi lời, không đố kỵ… Những lời dặn dò đó nàng như khắc ghi trong lòng không bao giờ quên, nàng nghĩ rằng chỉ cần làm được những điều đó thì tướng công sẽ yêu thương mình.
Nhưng chính câu nói “Người không quan trọng không cần nhắc đến” khiến nàng nhận ra một điều liệu có phải mình đang đi sai hướng? Đã hai năm rồi, với chàng, nàng chỉ là “ người không quan trọng” mà thôi!
“Ta thật sự xấu xí như vậy sao?” Nàng đang lúc yếu lòng, chẳng cần biết bên cạnh mình là bạn hay là thù, cũng hình như đã quên đi tất cả các hiềm khích, nàng lên tiếng hỏi y.
Nghe giọng nói tội nghiệp của nàng lúc này, cộng thêm những ấn tượng về nàng lúc trước, Ngộ Sắc chợt khựng lại, những ngón tay đang thoăn thoắt uốn tóc cho nàng bỗng loạn nhịp. Y cười, nhìn thẳng nàng trong gương đồng, “Rất đẹp, không xấu…” Ta đã nhìn thấy những người còn xấu hơn nàng!
“Những gì ngươi nói thật khó tin.” Nàng nhăn mũi lại, quả là những gì y nói rất khó tin.
Ừ, điều này thì y không phủ nhận, thậm chí trước sự phân biệt rạch ròi của nàng, y còn mỉm cười tán thưởng. Ngón tay của y vẫn thành thục lấy từng lọn tóc, cẩn thận nhẹ nhàng giúp nàng cố định kiểu tóc, vừa làm y vừa hỏi: “Cô nương thành thân thật rồi sao?”
“Tất nhiên rồi.” Thật khó có cơ hội nói một câu thành thật với y nên nàng trả lời rất dõng dạc, hùng hồn.
“Vậy tại sao lại làm việc cho nhà họ Triệu?”
“Ơ, sao ngươi biết?” Nàng tỏ ra khó hiểu trong chốc lát, nhưng nghĩ lại thì đây cũng chẳng phải là bí mật gì, y biết thì cũng không lấy làm lạ. “Ta là người chốn giang hồ, tướng công cũng vậy, cả hai đều xuề xòa nên thành thân thì vẫn thành thân mà làm thuê kiếm sống thì vẫn tiếp tục làm, không sao cả.”
“Thế tướng công của nàng đâu?” Việc tướng công của nàng để nàng một mình bị sỉ nhục ở Quần Anh lầu còn khiến y thấy lạ hơn việc nàng làm a hoàn cho nhà họ Triệu. Hoặc có thể trong khái niệm xuề xòa của họ, việc xảy ra ngày hôm đó không phải là bị sỉ nhục?
Câu hỏi này khiến Hình Hoan chợt nghẹn lại, cả người cũng như trùng xuống.
“Thôi được rồi, coi như ta chưa hỏi gì, đừng có giở bộ mặt như oan phụ như thế với ta?”
“Tướng công của ta đã có người thương, người đó… không phải là ta.” Nàng luôn nhớ rằng đã hứa với Triệu Vĩnh An là phải luôn giấu giếm mối quan hệ của họ, nhưng như thế này cũng không tính là công khai chứ? Nàng đã chịu đựng quá lâu, rất muốn có người để dốc bầu tâm sự.
“Lời của cô nương, cũng thật khó tin!” Y quả thực không hiểu nổi trong đầu nàng còn có bao nhiêu câu chuyện khiến người ta phải muốn trào nước mắt nữa.
“… Vậy thế này đi, hôm nay là mồng tám, từ nay trở đi, hàng tháng vào mồng tám cả hai chúng ta không được phép nói dối. Nếu không sau này sinh con ra sẽ không có nách.” Hình Hoan thành khẩn thề thốt, thấy Ngộ Sắc gật đầu tỏ ý đồng tình, nàng thở dài và nói lại một lần nữa, “Người trong lòng của tướng công thật sự không phải là ta.”
“Cô nương thích anh ta không?”
“Chàng là tướng công của tiểu nữ mà.” Nàng trả lời gián tiếp, ý là đã gả cho người ta tức là người nhà người ta, không có sự chọn lựa, bắt buộc phải thích.
Nàng vừa nói hết lời thì y cũng đã làm xong tóc cho nàng, y cẩn thận chọn một chiếc trâm cài đầu tinh tế, cài lên mái tóc nàng. Hai tay y áp lên cạnh má nàng lắc mạnh cái đầu không chịu để yên, ngắm nghía một lúc sau, y mỉm cười mãn nguyện.
Lấy lại tâm trạng, ý cúi người, áp sát gần nàng, môi gần như chạm vào mái tóc nàng, thì thầm như trêu ghẹo: “Tối nay đừng về nhà, thỉnh thoảng hãy sống vì bản thân một chút.”
Một câu nói đầy quan tâm đã điểm trúng huyệt như lướt nhẹ qua tai, sưởi ấm trái tim băng giá của nàng, lan tỏa một cảm giác kỳ lạ. Hình Hoan cảm giác như có những con sóng gợn cứ lan tỏa trong lòng mình, khiến tim nàng run lên.
Cảm giác đặc biệt chưa kịp cảm nhận hết thì từ ngoài cửa hắt vào giọng nói trầm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.