Chương 16
Duyên Yully
19/08/2016
Vì kì thi mới kết thúc, mùa đông lại đến nên chuyến đi sớm hôm nay có vẻ lạnh hơn mọi khi. Mới 5 giờ sáng đã tập hợp tất cả học sinh được tham dự chuyến từ thiện này đi.
Mặc dù chuyển sang nhà mới, to đẹp, sang trọng hơn nhưng trong nhà chỉ có hai người quan tâm cô thôi. Ba mẹ thì chưa về, Ly Thư thì về rồi nhưng lại chưa đụng độ trong nhà, chỉ khi chuẩn bị chuyến đi này cô mới gặp Ly Thư.
Thật sự thì cô chẳng biết xưng hô thế nào cho phải, mà cô cũng không nói được, có quan trọng điều đó đâu.
-“Bản chất là một con vịt thì dù có làm gì cũng không biến thành thiên nga được đâu, đó là viễn tưởng.”
Gặp Ly Thư, cô chỉ nghe đúng một câu đó rồi tất cả như chưa có gì, Ly Thư chẳng thèm liếc nhìn cô nữa, rõ ràng là tỏ thái độ chán ghét.
Cô cũng chẳng bận tâm, tìm chỗ ngồi. Nhã Phương thấy cô ngồi rồi cũng ngồi theo, ánh mắt nhỏ nhìn cô trông buồn miên man, giống như nhỏ đã nghe được câu nói kia vậy.
-“Lạnh không?”
Cô lắc đầu, nhưng tay hình như đã muốn cóng.
Bên cạnh Nhã Phương còn muốn nói gì đó, liền bắt gặp một ánh mắt “nhường chỗ được không” đầy thương cảm nên ngậm ngùi bước đi. Nhường lại chỗ cho người vô duyên nào đó.
Cô đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sương sớm đọng lại thật tuyệt hảo, gió lùa khe khẽ vào cửa sổ đang he hé. Ánh mặt trời như ẩn như hiện trong đám mây mù kia, tạo ra một khung cảnh chạy dài rồi vụt qua rất tuyệt.
Cô ngồi đó, chống một tay lên nhìn ngoài trời, từng đàn chim như tập thể dục sáng, cũng có khi đang tự mình tìm đồ ăn sáng, mặc dù sao, nó vẫn hấp dẫn ánh mắt nhìn của cô.
Cho đến khi, tay cô được một bàn tay ấm áp bao phủ cô mới thoát khỏi cơn mộng tưởng để trở về hiện thực.
Cô nhíu mày định không quay lại vì nghĩ đó là Nhã Phương, nhưng đôi tay thô cứng cỏi và mạnh mẽ, lại có chút dịu dàng ấy thì không thể nào là cô ấy.
Vừa quay lại đã thấy khuôn mặt ấy đập vào, mày chau lại càng chặt hơn.
Vừa định rút tay ra nhưng bàn tay ai đó vẫn giữ chặt.
-“ muốn cóng rồi, đừng bướng.”Trái tim cô khẽ rung, hành động này có nghĩa là gì vậy. Cô không thể nào trả lời được, chỉ để mặc tay ai đó chà nhẹ trên tay mình để có độ ấm cho cả hai.
-“Đã ăn gì chưa?”
Theo phản xạ cô lắc đầu, bởi vì bữa sáng của cô đã bị ai đó làm thành thói quen rồi, hôm nay quên mất phải đi từ thiện nên…
-“Biết ngay mà, tôi có đem cho cậu đây.”
Nói xong Hàn Phong nở nụ cười rồi mở balo mình ra lấy hộp sữa với bánh mì cho cô. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt chứa nhiều điều phức tạp.
Bên kia, Ly Thư thấy hành động đó, tự nhiên rất bực. Cô đã nghĩ hắn chỉ là một người để đính hôn, đặc biệt là chưa có tình cảm gì, sao lại thấy tức giận thế nhỉ? Chỉ muốn lao lên trên kia nói “Hàn Phong là chồng sắp cưới của tôi” thế thôi. Nhưng lại không thể, đành bất lực ngồi nhìn hai người họ thân tình với nhau.
Cái gì Ly Thư ta đã muốn, không ai dành được cả. Em gái, đừng làm chị phải làm quá lên.
Nhã Phương lúc nãy nhường chỗ cho Hàn Phong nên không có chỗ nào ngồi, chỉ còn mỗi chỗ Thành Danh. Nên giờ nhỏ có thể nhìn kĩ thái độ của hắn. Thành Danh tay nắm thành quyền, nhìn hai người trên kia tình tứ thì nghiến răng, ánh mắt tràn ngập tức giận. Nhã Phương không giỏi về mặt tình cảm nhưng vẫn nhận ra được, hắn có tình cảm với Kì Thư. Tự dưng lòng nhói một cái, chẳng ai hiểu nguyên nhân.
Xe dừng lại sau 4 tiếng đồng hồ, dừng ngay trước một nhà tình thương, ngay trên một vùng núi hẻo lánh nhưng không khí và phong cảnh thì rất tốt, đẹp và trong lành.
Theo thói quen cô vừa xuống xe làdang hai tay hít một hơi rồi mới đi theo mọi người vào trong.
Cô chỉ đem vài áo lông của mình, vài quyển sách ý nghĩa và chút bánh tự cô làm đem đến đây thôi, mà nhiêu đồ đó cũng đủ chật vật cả hai tay của cô.
-“Đưa tôi xách giùm.”
Cô hất tay, ý muốn không cần rồi tự mình mang vào trong, tự dưng Hàn Phong thấy trong lòng trống rỗng, chỉ một hành động đó cũng đủ làm lòng cậu thấy cay cay, đắng đắng. Chỉ muốn giúp thôi mà, có gì phải tỏ thái độ như thế trong khi ban nãy trên xe còn bình thường, thậm chí có chút thân mật.
-“Ôi cậu tặng gì đó.”
Nhã Phương nhanh chân chạy lại bên cô, khoác vai cô, trên tay Nhã Phương không có thứ gì. Cô nhíu mày nhìn Nhã Phương, trầm mặc.
-“Đưa mình cầm giúp cho, thấy cậu đem đồ hơi nhiều nha.”
Cô nhìn lại mọi người, đúng là chỉ mình cô đem đồ nhiều. Ngoài kia, người thì đem một hai món. Nhưng cầm thì rất gọn, chẳng giống như cô. Rõ ràng mọi người tỏ thái độ rất hứng khi đi đến đây, vậy sao không tỏ ra hứng thú đến cùng, đến đây rồi khi thấy nhiều đứa bệnh tật, đứa cụt tay, sứt môi, cụt chân, câm, điếc, mù thì lại tránh né như xua đuổi tà thế. Cô chẳng hiểu sao lòng đột nhiên cảm thấy tức giận.
Nhưng cô lại chọn cách im lặng không làm bất cứ hành động gì ngoài việc chia đồ cho các bé, rồi tự mình cắt bánh cho mấy đứa bé ăn. Bọn chúng cứ ríu rít theo cô.
-“Đúng là cùng một loại nên dễ hiểu nhau.”
Ngọc Hà, hình như lớp bên cạnh lên tiếng chế nhạo.
-“Im đi, cậu biết gì mà nói.”
Nhã Phương bên cạnh bất bình thay cô.
-“Sao không biết, cậu không thấy cô ta với bọn chúng là cùng một giuột à.”
Bọn trẻ thì không hiểu gì nhưng bọn họ thì hiểu rõ, có vài người còn bật cười khúc khích. Cô chỉ liếc mắt nhìn Ngọc Hà một cái rồi không làm gì cả, cứ tiếp tục cắt bánh.
-“Cậu thật quá đáng, dám nói người khác như vậy?”
-“Tôi thích thì đã sao, sự thật là sự thật, cậu còn bênh cô ta cái gì, làm bạn với một người câm thật phiền phức. Đến cãi nhau cũng để bạn mình ra mặt.”
Ngọc Hà nói xong bỏ đi ra ngoài. Thực sự cô ta rất ghét cô, đơn giản về nhan sắc, về học tập và về phương diện tình cảm. Cô ta cũng có, sắc, học, gia, thế mà chưa hề có. Còn cô, bị câm mà vẫn câu được hai chàng trai. Không ai nói không có nghĩa là không ai biết cô đang bắt cá hai tay.
Họ đang đồn với nhau rằng cô làm vậy là để câu ra con cá nào lớn, con cá nào bé để dễ lựa chọn.
Hàn Phong thì không nói làm gì. Nhưng Thành Danh, nghe nói cha cậu ta cũng rất hùng mạnh nha, có thể ngang ngửa Hàn Phong à.
Nhã Phương trầm mặc nhìn Kì Thư, không biết cô có để trong lòng những lời kia không nhưng cô vẫn tỏ ra thản nhiên như thế.
Tiếp theo là thăm cô nhi viện ở phía sau nhà tình thương, nơi đây là các bé có vẻ dễ nhìn hơn nên mọi người ai cũng thích, mấy bé ở đây thoạt nhìn đều rấ dễ thương.
Bây giờ cô mới biết tại sao bọn họ lại đem ít đồ như vậy, chí ít họ cũng mang rất nhiều tiền theo bên người.
-“Em gái, vất vả rồi.”
Ly Thư đưa khăn cho cô lau mồ hôi khi vác rất nhiều đồ, mặc dù trời lạnh nhưng không biết sao mồ hôi cô vẫn chảy.
Cô nhìn Ly Thư không nói gì, cũng không có ý định nhận lấy.
-“Cố làm gì?”
Bên cạnh Hàn Phong đã đứng từ lúc nào, lại còn tự nhiên lau mồ hôi cho cô. Lúc đầu cô hơi ngẩn người ra vì hành động bất ngờ này nhưng sau khi định thần lại cô gạt tay hắn ra, cũng chẳng thèm nhìn xem cảm xúc hắn là gì mà xoay người bỏ đi vào trong.
Hàn Phong tay vẫn còn trên chân không, nhíu mày nhìn bóng dáng cô khuất. Không biết cảm xúc của chính mình lúc này là gì nữa.
-“Thích nó?”
Là một câu hỏi nhưng nói ra lại giống như khẳng định. Lúc này Hàn Phong mới thu tay về, ánh mắt khó chịu nhìn Ly Thư. Khuôn mặt giống nhau, giống rất giống, nhưng đó là so với người khác, còn với hắn, chỉ mới liếc qua cũng đủ biết khác biệt nhau lớn đến mức nào.
-“Thì sao?”
-“Cậu đừng quên hôn ước…”
-“Vớ vẩn, không cần cô nhắc.”
-“Đừng nói với tôi vì tưởng tôi là nó nên mới đồng ý hôn ước làm ăn này.”
-“Thế thì sao, kể từ lúc biết người tôi sẽ kết hôn không phải là cô ấy mà là cô thì giao ước đã bị hủy rồi.”
-“Đúng là ngày một ngày hai, nếu cậu cảm thấy hủy hôn ước này dễ đến thế thì cứ thử đi.”
-“Chẳng thứ gì làm khó được tôi cả.”
-“Hàn Phong, cậu nên nhớ khi cậu đã mở miệng đồng ý cuộc hôn ước này thì dù cậu có từ bỏ mà tôi lại không đồng ý thì cũng chẳng có nghĩa lí gì đâu, và ngược lại. Thế nên cậu đừng hòng mơ tưởng.”
-“Chờ đi.”
Nói xong Hàn Phong bỏ vào trong. Khi thấy cô đang chơi đùa cùng bọn trẻ, bất giác chuyện lúc nãy hắn quên đi, đôi môi khẽ cong lên nụ cười. Cô không cười, nhưng hắn có thể thấy ánh mắt cô đang khẽ cong lên. Cho thấy tâm trạng cô rất tốt.
-“Chị xinh đẹp, sao chị không nói gì.”
Một đứa bé gái đnag đùa với cô, tự dưng hỏi một câu như thế làm động tác trên tay cô dừng lại, lúc sau cô khẽ quấn khăn quàng cổ cho nó, sau lại xoa xoa đầu nó. Chẳng biết phải làm thế nào vì nếu có viết giấy thì nó cũng không hiểu vì nó quá nhỏ, chưa đi học thì làm sao biết chữ.
-“Chị bị viêm họng, phải cắt nhadam nên không thể nói chuyện, đợi khi nào chị bớt rồi sẽ nói cho em.”
Ở đâu Hàn Phong bước tới, giải thích giúp cô. Cô chỉ nhìn hắn đầy phức tạp, chỉ nhìn thôi, không có bất cứ hành động gì giống như là ánh mắt cảm kích cả.
-“Oa, chị xinh đẹp vậy chắc giọng chị cũng dễ nghe nhỉ, đúng không anh đẹp trai.”
Cô bé mỉm cười quay sang nói với Hàn Phong, hắn chỉ cười cười rồi gật đầu.
-“Ừ, dễ nghe vô cùng.”
Khi nói ra câu đó, hắn đã nhận ngay cái liếc mắt từ cô, ánh mắt cô tỏ vẻ không vui. Nhưng cô nào biết, trong tưởng tượng hàng ngàn lần của hắn là được nghe giọng nói của cô. Giống như ngày ấy, cô gái bé nhỏ đứng trước mặt hắn, thì thầm những chuyện vui và đỡ hắn dậy sau vấp ngã.
Cô mãi mãi không biết được lần đầu tiên hai người gặp mặt đã từ rất lâu rồi, có khi là 10 năm trước. Ánh mắt đó mãi ghim chặt trong trí nhớ hắn, một cô gái có đôi mắt màu xanh biếc. Đáng lẽ hắn sẽ không biết nếu như ngày cô bị bệnh hắn không lên phòng cô. Khi thấy đôi mắt cô, hắn đã rất ngạc nhiên nhưng vờ đi như không thấy gì. Đợi đến khi đeo lens vào, hắn mới dám tin đó là sự thật. Bởi có lẽ, cô chính là cô bé 10 năm trước hắn luôn tìm kiếm.
Mặc dù chuyển sang nhà mới, to đẹp, sang trọng hơn nhưng trong nhà chỉ có hai người quan tâm cô thôi. Ba mẹ thì chưa về, Ly Thư thì về rồi nhưng lại chưa đụng độ trong nhà, chỉ khi chuẩn bị chuyến đi này cô mới gặp Ly Thư.
Thật sự thì cô chẳng biết xưng hô thế nào cho phải, mà cô cũng không nói được, có quan trọng điều đó đâu.
-“Bản chất là một con vịt thì dù có làm gì cũng không biến thành thiên nga được đâu, đó là viễn tưởng.”
Gặp Ly Thư, cô chỉ nghe đúng một câu đó rồi tất cả như chưa có gì, Ly Thư chẳng thèm liếc nhìn cô nữa, rõ ràng là tỏ thái độ chán ghét.
Cô cũng chẳng bận tâm, tìm chỗ ngồi. Nhã Phương thấy cô ngồi rồi cũng ngồi theo, ánh mắt nhỏ nhìn cô trông buồn miên man, giống như nhỏ đã nghe được câu nói kia vậy.
-“Lạnh không?”
Cô lắc đầu, nhưng tay hình như đã muốn cóng.
Bên cạnh Nhã Phương còn muốn nói gì đó, liền bắt gặp một ánh mắt “nhường chỗ được không” đầy thương cảm nên ngậm ngùi bước đi. Nhường lại chỗ cho người vô duyên nào đó.
Cô đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sương sớm đọng lại thật tuyệt hảo, gió lùa khe khẽ vào cửa sổ đang he hé. Ánh mặt trời như ẩn như hiện trong đám mây mù kia, tạo ra một khung cảnh chạy dài rồi vụt qua rất tuyệt.
Cô ngồi đó, chống một tay lên nhìn ngoài trời, từng đàn chim như tập thể dục sáng, cũng có khi đang tự mình tìm đồ ăn sáng, mặc dù sao, nó vẫn hấp dẫn ánh mắt nhìn của cô.
Cho đến khi, tay cô được một bàn tay ấm áp bao phủ cô mới thoát khỏi cơn mộng tưởng để trở về hiện thực.
Cô nhíu mày định không quay lại vì nghĩ đó là Nhã Phương, nhưng đôi tay thô cứng cỏi và mạnh mẽ, lại có chút dịu dàng ấy thì không thể nào là cô ấy.
Vừa quay lại đã thấy khuôn mặt ấy đập vào, mày chau lại càng chặt hơn.
Vừa định rút tay ra nhưng bàn tay ai đó vẫn giữ chặt.
-“ muốn cóng rồi, đừng bướng.”Trái tim cô khẽ rung, hành động này có nghĩa là gì vậy. Cô không thể nào trả lời được, chỉ để mặc tay ai đó chà nhẹ trên tay mình để có độ ấm cho cả hai.
-“Đã ăn gì chưa?”
Theo phản xạ cô lắc đầu, bởi vì bữa sáng của cô đã bị ai đó làm thành thói quen rồi, hôm nay quên mất phải đi từ thiện nên…
-“Biết ngay mà, tôi có đem cho cậu đây.”
Nói xong Hàn Phong nở nụ cười rồi mở balo mình ra lấy hộp sữa với bánh mì cho cô. Cô nhìn hắn bằng ánh mắt chứa nhiều điều phức tạp.
Bên kia, Ly Thư thấy hành động đó, tự nhiên rất bực. Cô đã nghĩ hắn chỉ là một người để đính hôn, đặc biệt là chưa có tình cảm gì, sao lại thấy tức giận thế nhỉ? Chỉ muốn lao lên trên kia nói “Hàn Phong là chồng sắp cưới của tôi” thế thôi. Nhưng lại không thể, đành bất lực ngồi nhìn hai người họ thân tình với nhau.
Cái gì Ly Thư ta đã muốn, không ai dành được cả. Em gái, đừng làm chị phải làm quá lên.
Nhã Phương lúc nãy nhường chỗ cho Hàn Phong nên không có chỗ nào ngồi, chỉ còn mỗi chỗ Thành Danh. Nên giờ nhỏ có thể nhìn kĩ thái độ của hắn. Thành Danh tay nắm thành quyền, nhìn hai người trên kia tình tứ thì nghiến răng, ánh mắt tràn ngập tức giận. Nhã Phương không giỏi về mặt tình cảm nhưng vẫn nhận ra được, hắn có tình cảm với Kì Thư. Tự dưng lòng nhói một cái, chẳng ai hiểu nguyên nhân.
Xe dừng lại sau 4 tiếng đồng hồ, dừng ngay trước một nhà tình thương, ngay trên một vùng núi hẻo lánh nhưng không khí và phong cảnh thì rất tốt, đẹp và trong lành.
Theo thói quen cô vừa xuống xe làdang hai tay hít một hơi rồi mới đi theo mọi người vào trong.
Cô chỉ đem vài áo lông của mình, vài quyển sách ý nghĩa và chút bánh tự cô làm đem đến đây thôi, mà nhiêu đồ đó cũng đủ chật vật cả hai tay của cô.
-“Đưa tôi xách giùm.”
Cô hất tay, ý muốn không cần rồi tự mình mang vào trong, tự dưng Hàn Phong thấy trong lòng trống rỗng, chỉ một hành động đó cũng đủ làm lòng cậu thấy cay cay, đắng đắng. Chỉ muốn giúp thôi mà, có gì phải tỏ thái độ như thế trong khi ban nãy trên xe còn bình thường, thậm chí có chút thân mật.
-“Ôi cậu tặng gì đó.”
Nhã Phương nhanh chân chạy lại bên cô, khoác vai cô, trên tay Nhã Phương không có thứ gì. Cô nhíu mày nhìn Nhã Phương, trầm mặc.
-“Đưa mình cầm giúp cho, thấy cậu đem đồ hơi nhiều nha.”
Cô nhìn lại mọi người, đúng là chỉ mình cô đem đồ nhiều. Ngoài kia, người thì đem một hai món. Nhưng cầm thì rất gọn, chẳng giống như cô. Rõ ràng mọi người tỏ thái độ rất hứng khi đi đến đây, vậy sao không tỏ ra hứng thú đến cùng, đến đây rồi khi thấy nhiều đứa bệnh tật, đứa cụt tay, sứt môi, cụt chân, câm, điếc, mù thì lại tránh né như xua đuổi tà thế. Cô chẳng hiểu sao lòng đột nhiên cảm thấy tức giận.
Nhưng cô lại chọn cách im lặng không làm bất cứ hành động gì ngoài việc chia đồ cho các bé, rồi tự mình cắt bánh cho mấy đứa bé ăn. Bọn chúng cứ ríu rít theo cô.
-“Đúng là cùng một loại nên dễ hiểu nhau.”
Ngọc Hà, hình như lớp bên cạnh lên tiếng chế nhạo.
-“Im đi, cậu biết gì mà nói.”
Nhã Phương bên cạnh bất bình thay cô.
-“Sao không biết, cậu không thấy cô ta với bọn chúng là cùng một giuột à.”
Bọn trẻ thì không hiểu gì nhưng bọn họ thì hiểu rõ, có vài người còn bật cười khúc khích. Cô chỉ liếc mắt nhìn Ngọc Hà một cái rồi không làm gì cả, cứ tiếp tục cắt bánh.
-“Cậu thật quá đáng, dám nói người khác như vậy?”
-“Tôi thích thì đã sao, sự thật là sự thật, cậu còn bênh cô ta cái gì, làm bạn với một người câm thật phiền phức. Đến cãi nhau cũng để bạn mình ra mặt.”
Ngọc Hà nói xong bỏ đi ra ngoài. Thực sự cô ta rất ghét cô, đơn giản về nhan sắc, về học tập và về phương diện tình cảm. Cô ta cũng có, sắc, học, gia, thế mà chưa hề có. Còn cô, bị câm mà vẫn câu được hai chàng trai. Không ai nói không có nghĩa là không ai biết cô đang bắt cá hai tay.
Họ đang đồn với nhau rằng cô làm vậy là để câu ra con cá nào lớn, con cá nào bé để dễ lựa chọn.
Hàn Phong thì không nói làm gì. Nhưng Thành Danh, nghe nói cha cậu ta cũng rất hùng mạnh nha, có thể ngang ngửa Hàn Phong à.
Nhã Phương trầm mặc nhìn Kì Thư, không biết cô có để trong lòng những lời kia không nhưng cô vẫn tỏ ra thản nhiên như thế.
Tiếp theo là thăm cô nhi viện ở phía sau nhà tình thương, nơi đây là các bé có vẻ dễ nhìn hơn nên mọi người ai cũng thích, mấy bé ở đây thoạt nhìn đều rấ dễ thương.
Bây giờ cô mới biết tại sao bọn họ lại đem ít đồ như vậy, chí ít họ cũng mang rất nhiều tiền theo bên người.
-“Em gái, vất vả rồi.”
Ly Thư đưa khăn cho cô lau mồ hôi khi vác rất nhiều đồ, mặc dù trời lạnh nhưng không biết sao mồ hôi cô vẫn chảy.
Cô nhìn Ly Thư không nói gì, cũng không có ý định nhận lấy.
-“Cố làm gì?”
Bên cạnh Hàn Phong đã đứng từ lúc nào, lại còn tự nhiên lau mồ hôi cho cô. Lúc đầu cô hơi ngẩn người ra vì hành động bất ngờ này nhưng sau khi định thần lại cô gạt tay hắn ra, cũng chẳng thèm nhìn xem cảm xúc hắn là gì mà xoay người bỏ đi vào trong.
Hàn Phong tay vẫn còn trên chân không, nhíu mày nhìn bóng dáng cô khuất. Không biết cảm xúc của chính mình lúc này là gì nữa.
-“Thích nó?”
Là một câu hỏi nhưng nói ra lại giống như khẳng định. Lúc này Hàn Phong mới thu tay về, ánh mắt khó chịu nhìn Ly Thư. Khuôn mặt giống nhau, giống rất giống, nhưng đó là so với người khác, còn với hắn, chỉ mới liếc qua cũng đủ biết khác biệt nhau lớn đến mức nào.
-“Thì sao?”
-“Cậu đừng quên hôn ước…”
-“Vớ vẩn, không cần cô nhắc.”
-“Đừng nói với tôi vì tưởng tôi là nó nên mới đồng ý hôn ước làm ăn này.”
-“Thế thì sao, kể từ lúc biết người tôi sẽ kết hôn không phải là cô ấy mà là cô thì giao ước đã bị hủy rồi.”
-“Đúng là ngày một ngày hai, nếu cậu cảm thấy hủy hôn ước này dễ đến thế thì cứ thử đi.”
-“Chẳng thứ gì làm khó được tôi cả.”
-“Hàn Phong, cậu nên nhớ khi cậu đã mở miệng đồng ý cuộc hôn ước này thì dù cậu có từ bỏ mà tôi lại không đồng ý thì cũng chẳng có nghĩa lí gì đâu, và ngược lại. Thế nên cậu đừng hòng mơ tưởng.”
-“Chờ đi.”
Nói xong Hàn Phong bỏ vào trong. Khi thấy cô đang chơi đùa cùng bọn trẻ, bất giác chuyện lúc nãy hắn quên đi, đôi môi khẽ cong lên nụ cười. Cô không cười, nhưng hắn có thể thấy ánh mắt cô đang khẽ cong lên. Cho thấy tâm trạng cô rất tốt.
-“Chị xinh đẹp, sao chị không nói gì.”
Một đứa bé gái đnag đùa với cô, tự dưng hỏi một câu như thế làm động tác trên tay cô dừng lại, lúc sau cô khẽ quấn khăn quàng cổ cho nó, sau lại xoa xoa đầu nó. Chẳng biết phải làm thế nào vì nếu có viết giấy thì nó cũng không hiểu vì nó quá nhỏ, chưa đi học thì làm sao biết chữ.
-“Chị bị viêm họng, phải cắt nhadam nên không thể nói chuyện, đợi khi nào chị bớt rồi sẽ nói cho em.”
Ở đâu Hàn Phong bước tới, giải thích giúp cô. Cô chỉ nhìn hắn đầy phức tạp, chỉ nhìn thôi, không có bất cứ hành động gì giống như là ánh mắt cảm kích cả.
-“Oa, chị xinh đẹp vậy chắc giọng chị cũng dễ nghe nhỉ, đúng không anh đẹp trai.”
Cô bé mỉm cười quay sang nói với Hàn Phong, hắn chỉ cười cười rồi gật đầu.
-“Ừ, dễ nghe vô cùng.”
Khi nói ra câu đó, hắn đã nhận ngay cái liếc mắt từ cô, ánh mắt cô tỏ vẻ không vui. Nhưng cô nào biết, trong tưởng tượng hàng ngàn lần của hắn là được nghe giọng nói của cô. Giống như ngày ấy, cô gái bé nhỏ đứng trước mặt hắn, thì thầm những chuyện vui và đỡ hắn dậy sau vấp ngã.
Cô mãi mãi không biết được lần đầu tiên hai người gặp mặt đã từ rất lâu rồi, có khi là 10 năm trước. Ánh mắt đó mãi ghim chặt trong trí nhớ hắn, một cô gái có đôi mắt màu xanh biếc. Đáng lẽ hắn sẽ không biết nếu như ngày cô bị bệnh hắn không lên phòng cô. Khi thấy đôi mắt cô, hắn đã rất ngạc nhiên nhưng vờ đi như không thấy gì. Đợi đến khi đeo lens vào, hắn mới dám tin đó là sự thật. Bởi có lẽ, cô chính là cô bé 10 năm trước hắn luôn tìm kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.