Chương 4: Tiểu Ngư tinh Hải Ngư
Yamahashi Manasa
17/09/2016
Khóe môi Lâm Giang Bảo Ngọc cơ hồ giật mấy cái. Trong lòng thầm hỏi nhà đứa bé này ở dưới nước chăng?
Nước mắt đứa bé rơi ào ào, như vậy càng làm nàng bức bối hơn. Oán than trời đất vì sao sinh nàng ra lại tặng thêm miễn phí tính cách hiếu kì này. Bình thường sẽ rất hữu dụng, nhưng giờ không những vô dụng mà còn gây rắc rối, biết trước như vậy nàng tuyệt đối nghe lời dưỡng mẫu rồi.
Thở dài một chút, nàng e dè hỏi nhi đồng đang khóc như suối chảy kia:
- Tiểu… tiểu muội, nhà của muội, là ở đâu?
Nhi đồng vẫn không hề ngừng khóc, mím môi chỉ xuống nước. Nàng nhìn theo, cơ hồ muốn nhảy xuống xem có phải sự thật không. Nhà sao xây dưới nước được, đứa bé này sống dưới nước à? Thật tò mò quá đi mất. Hôm nay nàng toàn gặp những điều lạ không a~
Dẹp bỏ sự tò mò của bản thân sang một bên, Lâm Giang Bảo Ngọc phải ngăn cho đứa bé này ngừng khóc mới được. Nàng bày ra bộ dáng ân cần khuyên nhủ:
- Muội muội nín đi! Muội tên là gì? Tại sao nhà muội lại ở dưới nước? Muội là ai?…
Đứa bé lúc này mới ngừng khóc vênh mặt tự đắc nói:
- Ta là Ngư tinh…
Vừa mới nói ra thì Ngư tinh phát hiện mình lỡ lời. Liên Hoa tiên tử từng bảo nàng không nên tiếp xúc nhiều với con người. Từ khi Liên Hoa tiên tử bị đày xuống trần làm người phàm đến giờ, đã qua ba kiếp luân hồi, Ngư tinh vì nàng ta mà hao hơi phí sức tìm kiếm. Ngư tinh sống đến nay cũng đã hơn năm trăm năm, làm sao gọi một người phàm trưa đầy hai mươi tuổi làm tỷ tỷ được?
Lâm Giang Bảo Ngọc mặt hiện lên sắc khí tò mò hơn bao giờ hết. Nàng từng nghe mọi người nói có Ngư tinh thật sự a~ Bây giờ nàng có nên làm giống trong truyện dưỡng mẫu hay kể: bắt Ngư tinh mổ bụng lấy tiên đơn nuốt để trường sinh bất lão không? Tại sao nàng lại có suy nghĩ đó chứ, thật là buồn cười mà. Chắc chắn là mấy câu chuyên truyền miệng đó ảnh hưởng rất xấu tới nàng a~
Thành thật mà nói thì Lâm Giang Bảo Ngọc cũng không tin chắc mấy về chuyện thật sự có Ngư tinh? Nàng chỉ để ý đứa bé nàng thật sau sự rất dễ thương a~ Rồi nàng lại cười cười nhìn tiểu Ngư tinh năm trăm tuổi đang luống cuống vì nói sai lời. Nàng giả vờ nói:
- Ta không tin thật sự có Ngư tinh.
Tiểu Ngư tinh thở phù mặc dù trong lòng phản đối kịch liệt lời Bảo Ngọc nói. "Ngư tinh có thật mà~" Nhìn bộ dáng vừa thở phù vừa tức giận của tiểu Ngư nàng cố gắn lắm mới nhịn không cười một trận hả hê. Tiểu Ngư đối với người trước mặt này vô cùng cảm thấy thân thiết, chỉ có điều, chính mình cũng không chịu thừa nhận sự thân thiết đó nên rất khó nhận ra. Tiểu Ngư nhìn nàng một hồi lâu, sau đó cười nói:
- Đúng rồi, "không có Ngư tinh".
Tuy miệng Tiểu Ngư nói vậy nhưng trong lòng không ngừng rào thét, "vậy ta là gì a?". Bảo Ngọc lại tiếp tục hỏi:
- Vậy tiểu cô nương, nhà của cô ở đâu? Tại sao cô nói ta phá nhà của cô?
Tiểu Ngư mặc dù sống hơn năm trăm năm rồi nhưng vẫn chỉ có thân xác của một đứa bé. Là do Tiểu Ngư kiềm hãm sự phát triển của mình lại, nếu không, chỉ e là Tiểu Ngư bây giờ đầu tóc bạc phơ trở thành lão nà bà mất rồi. Lý do Tiểu Ngư không muốn lớn là vì… Liên Hoa tiên tử. Ấp úng mãi Ngư tinh mới trả lời được:
- Lúc đó ta chỉ nói đùa thôi, ta không có nhà…
Câu nói này, sau nghe quen quá. Lâm Giang Bảo Ngọc âm thầm cảm thán. Nàng lại dấy lên sự thương cảm chưa từng có. Kể cả lúc rời xa mẹ nuôi nàng cũng chưa từng có cảm giác này. Bảo Ngọc hết sức thân thiết nói:
- Nếu ngươi không có nhà thì đi theo ta đi.
Tiểu Ngư trong vô thức gật đầu. Nghĩ lại mà thấy hối hận quá a~ Nhưng dù sao Ngư tinh cũng ở nơi này hơn ba trăm năm chưa ra khỏi, lần này đi một chút, chắc không sao đâu?
Lâm Giang Bảo Ngọc vẫn còn có nhiều điều muốn hỏi. Trên đường cứ tình trạng ta hỏi ngươi trả lời. Lúc nàng hỏi tên của Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đã trả lời một câu vô cùng… có lẽ là sốc. Câu trả lời là, "ta không có tên". Lâm Giang Bảo Ngọc nói sẽ gọi Tiểu Ngư là Hải Ngư.
Ba ngày sau hai người tới kinh thành. Kinh thành bây giờ vô cùng phồn hoa, lại đang trong thời kì phát triển nên buôn bán rất nhiều thứ. Hải Ngư nhìn quanh khắp nơi, hào hứng tới mức kéo Bảo Ngọc đi khắp nơi. Ba ngày trôi qua cũng đủ để hai người hiểu được nhau. Dù Lâm Giang Bảo Ngọc biết Hải Ngư là Ngư tinh, nhưng nàng vẫn thấy rất mến Ngư tinh. Nàng thích Ngư tinh ở sự hồn nhiên, ngây thơ, bộ dáng lại rất dễ thương a~ Nhớ tới chuyện này nàng lại bất giác cười cười.
Đang lựa đồ ở quầy tơ lụa thì ở đằng xa nghe tiếng người khác xì xào. Nàng bỏ tấm lụa trong tay ra đi về hướng đó. Nằm giữa đám đông là một cô nương chừng mười tuổi. Nàng lách người vào trong, nhận ra cô nương đó là Hải Ngư, nàng nhanh chóng cố gắn chen vào. Nhưng vẫn có người nhanh chân hơn nàng. Đó là một nam nhân trẻ tuổi, độ mười ba mười bốn tuổi. Hắn ta lay lay tay Hải Ngư, Hải Ngư vẫn không động đậy. Bảo Ngọc chen chân vào được, nhìn mớ muối bên cạnh Hải Ngư khẽ nhíu mày. Bảo Ngọc đẩy hắn ra, cõng Hải Ngư đi tìm con sông gần nhất. Do cõng Hải Ngư, thêm lo lắng nên Bảo Ngọc bị phân tâm, có người bám theo sau mà không hay.
Đặt Hải Ngư ở vũng nước cạn. Thân hình Hải Ngư bổng chốc có khói bốc lên, ba bốn lớp áo ngoài dày bị thêu rụi, từ từ nhỏ lại biến thành con cá nhỏ màu vàng vàng, bụng to to. Bảo Ngọc tự dưng muốn cười, cơ hồ nhận đến nội thương. Trong tưởng tượng của nàng, Hải Ngư ít ra phải to như quả dừa, nào ngờ lại bé cỡ hai ngón tay mảnh khảnh của nàng gộp lại thế kia. Thì ra trước giờ người cãi nhau cùng nàng lại là một con cá nhỏ như vậy, càng nghĩ nàng càng muốn cười nha.
Người đằng sau gốc cây kinh ngạc đến há hốc cả mồm, miệng liên tục lẩm bẩm hai từ "yêu quái". Bảo Ngọc nghe tiếng người, mặc dù rất nhỏ nhưng nàng lại nghe rõ, môi ngừng cười, nàng trở nên cảnh giác hơn. Là thù hay bạn, còn chưa biết được. Phút chốc nàng biến mất, rồi xuất hiện phía sau người đó, tay bốp lấy cổ hắn, ánh mắt lẫn giọng nói cực kì sắc bén:
- Ngươi đi theo bọn ta có ý định gì?
Lòng hắn thầm cầu nguyện, mong rằng sống được đến ngày mai, đồng thời cũng thắc mắc, cô nương khi nãy biến thành cá nhỏ, vậy cô nương này lợi hại hơn, sẽ biến thành con gì? Dù lòng có nghĩ vậy hắn cũng chẳng dám nói ra, chỉ bám chặt lấy tay Bảo Ngọc đang xiết cổ hắn, khó khăn nói:
- Ta là Đông Mạnh Quân, ta thực không có ý xấu, nếu có nữa lời gian dối, trời sẽ đánh chết ta...
Bảo Ngọc vừa buông tay xuống, hắn ta kim cổ thở hỗn hển. Nàng thực sự không có ý định giết hắn, chỉ là nhất thời nóng giận vì hắn dám theo dõi mình mà thôi. Cũng có thể nói là hù dọa. Nhưng mà… họ Đông này… chắc không phải đâu. Tự lắc đầu phủ nhận, để lại lời cảnh cáo hắn xong nàng cũng trở lại với Hải Ngư. Tiến lại gần vũng nước nàng thấy con cá đang bơi bơi lội lội, xem ra loài thủy ngư tinh như Hải Ngư cũng thật dễ nuôi a~ Bật cười thích thú nàng lấy tay ra chọc chọc vào bụng con cá, nói:
- Không ngờ, hình dáng thật của ngươi lại nhỏ đến vậy.
Lúc này thật sự nàng không nhận được nữa, bật cười ha ha. Hải Ngư bực mình diễu đôi môi cá, cãi lại:
- Ta mới không cần tỷ khinh miệt ta như thế, nếu đúng tuổi, ta chắn chắn đã là lão bà bà đi cong lưng không nổi. Có điều…
Con cá con ấp a ấp úng, hồi lâu sau mới nói tiếp:
- Có điều, tỷ biết ta không phải là người từ khi nào?
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, lấp lánh ý cười:
-Từ khi ngươi mới xuất hiện.
Cá con nghe vậy trề môi, thì ra lúc đó nàng biết rồi mà còn giả vờ. Cá con tức đến nghẹn họng a~ Bảo Ngọc vừa xoa cằm vừa nghĩ, có nên sửa tên của con cá nhỏ láo toét này lại không? Tên đẹp vậy đi đặt cho một con cá, thiệt là uổng quá đi. Cá nhỏ chắc chắn tức giận nếu như biết được suy nghĩ của nàng. Quang quản một lúc lâu, Bảo Ngọc mới hỏi:
- Tại sao ngươi bị như vậy?
Cá con nhớ lại là tức tới muốn thổ huyết, vẩy đuôi thật mạnh. Cái tên tiểu tử khốn kiếp, dám đòi mua cá phơi khô a~ Thật là tức sôi cả máu. Nàng không cho hắn mua, dùng phép thuật điều khiển tay hắn. Mấy trăm năm nay, Hải Ngư chỉ chăm chăm một một tìm Liên Hoa tiên tử mà không thèm tu đạo, đến cả phép thuật cũng bỏ không cần luyện. Vì đó dẫn tới việc, tay người kia cố gắn tự kiểm soát, kết quả hất cả thao muối gần đó lên người Hải Ngư, hại nàng suýt mất cái mạng "già".
Bảo Ngọc nghe xong càng cười lớn hơn, thì ra nguy nhân vụ sém chết này là do Hải Ngư tự làm tự chịu. Đâu thể trách người kia, dù sao cũng chỉ là người, áp đảo được sức mạnh của một con tiểu yêu là đáng tự hào lăm rồi. Hải Ngư giận dối biểu môi, để xem lần sau nàng gặp lại thiếu niên kia sẽ xử trí hắn thế nào.
Càng nghĩ lại càng muốn nghĩ, hắn ta cũng thật rất tuấn tú nha. Xem ra con cá này cũng rất là háo sắc, chẳng giống vẻ ngoài chút nào.
Sau khi ngâm nước gần một canh giờ, Hải Ngư dường như trở lại bình thường. Mấy vết bỏng do muối tạo ra cũng biến mất. Hải Ngư biến thành người với bộ đồ vẫn màu vàng nhưng hoa văn và kiểu dáng có khác một chút. Bảo Ngọc miễn cưỡng lắc đầu, con tiểu yêu tinh này, thực rất thích màu vàng a~
Hải Ngư vẫn không thể tiếp xúc với vài thứ như muối, nắng gắt hay lữa, và một số thứ mà cá bình thường chạm vào là chết. Mỗi ngày điều phải ngâm nước hai canh giờ. Sau khi tu luyện khoảng ngàn năm mới có thể biến thành mỹ nhân ngư thật sự.
Lúc này đã quá giờ Mùi, bụng của cả Hải Ngư và Bảo Ngọc điều đói meo. Biết làm sao được, từ sáng hai người chỉ ăn hai cái màn thầu to, đến giờ vẫn chưa ăn gì hết. Hải Ngư đột nhiên thấy thèm phấn của Liên Hoa tỷ tỷ, nó ngọt làm sao. Đã hơn ba trăm năm rồi, làm sao Hải Ngư nhớ được mùa vị đó nữa, thật sự rất thèm a~
Bảo Ngọc mặc kêu ánh mắt thèm thuồng, hồi tưởng của Hải Ngư, nghĩ sau khi ra khỏi đây sẽ ăn cái gì. Hải Ngư tuyệt đối không thể ăn cay, dường như là ăn toàn thực vật, không ăn thịt.
Sau khi trở lại kinh thành náo nhiệt, Bảo Ngọc thầm oán than. Lúc cõng Hải Ngư chạy liên tục đến đây, tại sao thấy gần mà giờ lại xa như vậy. Biết trước vậy đây nàng sẽ vào quán trọ ở rồi cho Hải Ngư nhâm nước ở đó là được, cần gì phải đi đi về về như thế này. Chọn được một quán trọ hạn khá khá, Bảo Ngọc đặt hai một phòng. Nàng nghĩ, tối đến cho con cá nhỏ này vào chậu chứa nước ngủ là được, phải tiết kiệm tiền nữa chứ.
Gọi một số món ăn, đa số điều được làm từ hoa sen. Điều này chứng tỏ người chọn là Hải Ngư rồi. Bảo Ngọc cũng chẳng có ý kiến, nàng đói thì món gì cũng ăn được.
Sắp xếp cho Hải Ngư xong, Bảo Ngọc đi hỏi một số người về Lâm gia. Đến tối trở về, định đi tắm thì thấy có con cá trong bồn tắm, nàng chẳng buồn quan tâm, con cá này giống cái cơ mà. Đẩy con cá nhỏ qua một bên, nàng lấy đồ trong tay nãy ra để tắm. Cá nhỏ cũng lười ra ngoài, chỉ nằm một góc nhỏ để cho Bảo Ngọc tắm.
Bảo Ngọc sau khi cởi nốt lớp áo cuối cùng cũng nhảy vào. Nước đập mạnh làm Hải Ngư tỉnh giất ngủ, vô tình nhìn thấy trước ngực trái của Bảo Ngọc có cái bớt hình hoa sen. Nghi ngờ đó là sự thật, nhưng chỉ nhìn thoáng qua không thấy rõ, thêm đèn lòng cũng không sáng lắm. Cá con cá lượn lờ trước mặt Bảo Ngọc làm nàng tăng cảnh giác, hù dọa nói:
- Tiểu Ngư tinh háo sắc, ngươi nhìn cái gì? Có tin ta bỏ ngươi ra ngoài không hả?
Tiểu Ngư dẫu môi:
- Làm như ta thích lắm không bằng.
Bảo Ngọc cũng chẳng so đo, tắm một hồi rồi thay y phục khác.
Lúc thay y phục, Hải Ngư nhìn thấy cái bớt đó lần nữa. Lần này thì Hải Ngư chắc chắn mình không nhận sai người, vui mừng hớn hở. Chỉ có điều, cá cần phải ngâm nước đủ giờ mới có thể sống trên bờ, phải nén cái vui mừng đó lại.
Nước mắt đứa bé rơi ào ào, như vậy càng làm nàng bức bối hơn. Oán than trời đất vì sao sinh nàng ra lại tặng thêm miễn phí tính cách hiếu kì này. Bình thường sẽ rất hữu dụng, nhưng giờ không những vô dụng mà còn gây rắc rối, biết trước như vậy nàng tuyệt đối nghe lời dưỡng mẫu rồi.
Thở dài một chút, nàng e dè hỏi nhi đồng đang khóc như suối chảy kia:
- Tiểu… tiểu muội, nhà của muội, là ở đâu?
Nhi đồng vẫn không hề ngừng khóc, mím môi chỉ xuống nước. Nàng nhìn theo, cơ hồ muốn nhảy xuống xem có phải sự thật không. Nhà sao xây dưới nước được, đứa bé này sống dưới nước à? Thật tò mò quá đi mất. Hôm nay nàng toàn gặp những điều lạ không a~
Dẹp bỏ sự tò mò của bản thân sang một bên, Lâm Giang Bảo Ngọc phải ngăn cho đứa bé này ngừng khóc mới được. Nàng bày ra bộ dáng ân cần khuyên nhủ:
- Muội muội nín đi! Muội tên là gì? Tại sao nhà muội lại ở dưới nước? Muội là ai?…
Đứa bé lúc này mới ngừng khóc vênh mặt tự đắc nói:
- Ta là Ngư tinh…
Vừa mới nói ra thì Ngư tinh phát hiện mình lỡ lời. Liên Hoa tiên tử từng bảo nàng không nên tiếp xúc nhiều với con người. Từ khi Liên Hoa tiên tử bị đày xuống trần làm người phàm đến giờ, đã qua ba kiếp luân hồi, Ngư tinh vì nàng ta mà hao hơi phí sức tìm kiếm. Ngư tinh sống đến nay cũng đã hơn năm trăm năm, làm sao gọi một người phàm trưa đầy hai mươi tuổi làm tỷ tỷ được?
Lâm Giang Bảo Ngọc mặt hiện lên sắc khí tò mò hơn bao giờ hết. Nàng từng nghe mọi người nói có Ngư tinh thật sự a~ Bây giờ nàng có nên làm giống trong truyện dưỡng mẫu hay kể: bắt Ngư tinh mổ bụng lấy tiên đơn nuốt để trường sinh bất lão không? Tại sao nàng lại có suy nghĩ đó chứ, thật là buồn cười mà. Chắc chắn là mấy câu chuyên truyền miệng đó ảnh hưởng rất xấu tới nàng a~
Thành thật mà nói thì Lâm Giang Bảo Ngọc cũng không tin chắc mấy về chuyện thật sự có Ngư tinh? Nàng chỉ để ý đứa bé nàng thật sau sự rất dễ thương a~ Rồi nàng lại cười cười nhìn tiểu Ngư tinh năm trăm tuổi đang luống cuống vì nói sai lời. Nàng giả vờ nói:
- Ta không tin thật sự có Ngư tinh.
Tiểu Ngư tinh thở phù mặc dù trong lòng phản đối kịch liệt lời Bảo Ngọc nói. "Ngư tinh có thật mà~" Nhìn bộ dáng vừa thở phù vừa tức giận của tiểu Ngư nàng cố gắn lắm mới nhịn không cười một trận hả hê. Tiểu Ngư đối với người trước mặt này vô cùng cảm thấy thân thiết, chỉ có điều, chính mình cũng không chịu thừa nhận sự thân thiết đó nên rất khó nhận ra. Tiểu Ngư nhìn nàng một hồi lâu, sau đó cười nói:
- Đúng rồi, "không có Ngư tinh".
Tuy miệng Tiểu Ngư nói vậy nhưng trong lòng không ngừng rào thét, "vậy ta là gì a?". Bảo Ngọc lại tiếp tục hỏi:
- Vậy tiểu cô nương, nhà của cô ở đâu? Tại sao cô nói ta phá nhà của cô?
Tiểu Ngư mặc dù sống hơn năm trăm năm rồi nhưng vẫn chỉ có thân xác của một đứa bé. Là do Tiểu Ngư kiềm hãm sự phát triển của mình lại, nếu không, chỉ e là Tiểu Ngư bây giờ đầu tóc bạc phơ trở thành lão nà bà mất rồi. Lý do Tiểu Ngư không muốn lớn là vì… Liên Hoa tiên tử. Ấp úng mãi Ngư tinh mới trả lời được:
- Lúc đó ta chỉ nói đùa thôi, ta không có nhà…
Câu nói này, sau nghe quen quá. Lâm Giang Bảo Ngọc âm thầm cảm thán. Nàng lại dấy lên sự thương cảm chưa từng có. Kể cả lúc rời xa mẹ nuôi nàng cũng chưa từng có cảm giác này. Bảo Ngọc hết sức thân thiết nói:
- Nếu ngươi không có nhà thì đi theo ta đi.
Tiểu Ngư trong vô thức gật đầu. Nghĩ lại mà thấy hối hận quá a~ Nhưng dù sao Ngư tinh cũng ở nơi này hơn ba trăm năm chưa ra khỏi, lần này đi một chút, chắc không sao đâu?
Lâm Giang Bảo Ngọc vẫn còn có nhiều điều muốn hỏi. Trên đường cứ tình trạng ta hỏi ngươi trả lời. Lúc nàng hỏi tên của Tiểu Ngư, Tiểu Ngư đã trả lời một câu vô cùng… có lẽ là sốc. Câu trả lời là, "ta không có tên". Lâm Giang Bảo Ngọc nói sẽ gọi Tiểu Ngư là Hải Ngư.
Ba ngày sau hai người tới kinh thành. Kinh thành bây giờ vô cùng phồn hoa, lại đang trong thời kì phát triển nên buôn bán rất nhiều thứ. Hải Ngư nhìn quanh khắp nơi, hào hứng tới mức kéo Bảo Ngọc đi khắp nơi. Ba ngày trôi qua cũng đủ để hai người hiểu được nhau. Dù Lâm Giang Bảo Ngọc biết Hải Ngư là Ngư tinh, nhưng nàng vẫn thấy rất mến Ngư tinh. Nàng thích Ngư tinh ở sự hồn nhiên, ngây thơ, bộ dáng lại rất dễ thương a~ Nhớ tới chuyện này nàng lại bất giác cười cười.
Đang lựa đồ ở quầy tơ lụa thì ở đằng xa nghe tiếng người khác xì xào. Nàng bỏ tấm lụa trong tay ra đi về hướng đó. Nằm giữa đám đông là một cô nương chừng mười tuổi. Nàng lách người vào trong, nhận ra cô nương đó là Hải Ngư, nàng nhanh chóng cố gắn chen vào. Nhưng vẫn có người nhanh chân hơn nàng. Đó là một nam nhân trẻ tuổi, độ mười ba mười bốn tuổi. Hắn ta lay lay tay Hải Ngư, Hải Ngư vẫn không động đậy. Bảo Ngọc chen chân vào được, nhìn mớ muối bên cạnh Hải Ngư khẽ nhíu mày. Bảo Ngọc đẩy hắn ra, cõng Hải Ngư đi tìm con sông gần nhất. Do cõng Hải Ngư, thêm lo lắng nên Bảo Ngọc bị phân tâm, có người bám theo sau mà không hay.
Đặt Hải Ngư ở vũng nước cạn. Thân hình Hải Ngư bổng chốc có khói bốc lên, ba bốn lớp áo ngoài dày bị thêu rụi, từ từ nhỏ lại biến thành con cá nhỏ màu vàng vàng, bụng to to. Bảo Ngọc tự dưng muốn cười, cơ hồ nhận đến nội thương. Trong tưởng tượng của nàng, Hải Ngư ít ra phải to như quả dừa, nào ngờ lại bé cỡ hai ngón tay mảnh khảnh của nàng gộp lại thế kia. Thì ra trước giờ người cãi nhau cùng nàng lại là một con cá nhỏ như vậy, càng nghĩ nàng càng muốn cười nha.
Người đằng sau gốc cây kinh ngạc đến há hốc cả mồm, miệng liên tục lẩm bẩm hai từ "yêu quái". Bảo Ngọc nghe tiếng người, mặc dù rất nhỏ nhưng nàng lại nghe rõ, môi ngừng cười, nàng trở nên cảnh giác hơn. Là thù hay bạn, còn chưa biết được. Phút chốc nàng biến mất, rồi xuất hiện phía sau người đó, tay bốp lấy cổ hắn, ánh mắt lẫn giọng nói cực kì sắc bén:
- Ngươi đi theo bọn ta có ý định gì?
Lòng hắn thầm cầu nguyện, mong rằng sống được đến ngày mai, đồng thời cũng thắc mắc, cô nương khi nãy biến thành cá nhỏ, vậy cô nương này lợi hại hơn, sẽ biến thành con gì? Dù lòng có nghĩ vậy hắn cũng chẳng dám nói ra, chỉ bám chặt lấy tay Bảo Ngọc đang xiết cổ hắn, khó khăn nói:
- Ta là Đông Mạnh Quân, ta thực không có ý xấu, nếu có nữa lời gian dối, trời sẽ đánh chết ta...
Bảo Ngọc vừa buông tay xuống, hắn ta kim cổ thở hỗn hển. Nàng thực sự không có ý định giết hắn, chỉ là nhất thời nóng giận vì hắn dám theo dõi mình mà thôi. Cũng có thể nói là hù dọa. Nhưng mà… họ Đông này… chắc không phải đâu. Tự lắc đầu phủ nhận, để lại lời cảnh cáo hắn xong nàng cũng trở lại với Hải Ngư. Tiến lại gần vũng nước nàng thấy con cá đang bơi bơi lội lội, xem ra loài thủy ngư tinh như Hải Ngư cũng thật dễ nuôi a~ Bật cười thích thú nàng lấy tay ra chọc chọc vào bụng con cá, nói:
- Không ngờ, hình dáng thật của ngươi lại nhỏ đến vậy.
Lúc này thật sự nàng không nhận được nữa, bật cười ha ha. Hải Ngư bực mình diễu đôi môi cá, cãi lại:
- Ta mới không cần tỷ khinh miệt ta như thế, nếu đúng tuổi, ta chắn chắn đã là lão bà bà đi cong lưng không nổi. Có điều…
Con cá con ấp a ấp úng, hồi lâu sau mới nói tiếp:
- Có điều, tỷ biết ta không phải là người từ khi nào?
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mĩ, lấp lánh ý cười:
-Từ khi ngươi mới xuất hiện.
Cá con nghe vậy trề môi, thì ra lúc đó nàng biết rồi mà còn giả vờ. Cá con tức đến nghẹn họng a~ Bảo Ngọc vừa xoa cằm vừa nghĩ, có nên sửa tên của con cá nhỏ láo toét này lại không? Tên đẹp vậy đi đặt cho một con cá, thiệt là uổng quá đi. Cá nhỏ chắc chắn tức giận nếu như biết được suy nghĩ của nàng. Quang quản một lúc lâu, Bảo Ngọc mới hỏi:
- Tại sao ngươi bị như vậy?
Cá con nhớ lại là tức tới muốn thổ huyết, vẩy đuôi thật mạnh. Cái tên tiểu tử khốn kiếp, dám đòi mua cá phơi khô a~ Thật là tức sôi cả máu. Nàng không cho hắn mua, dùng phép thuật điều khiển tay hắn. Mấy trăm năm nay, Hải Ngư chỉ chăm chăm một một tìm Liên Hoa tiên tử mà không thèm tu đạo, đến cả phép thuật cũng bỏ không cần luyện. Vì đó dẫn tới việc, tay người kia cố gắn tự kiểm soát, kết quả hất cả thao muối gần đó lên người Hải Ngư, hại nàng suýt mất cái mạng "già".
Bảo Ngọc nghe xong càng cười lớn hơn, thì ra nguy nhân vụ sém chết này là do Hải Ngư tự làm tự chịu. Đâu thể trách người kia, dù sao cũng chỉ là người, áp đảo được sức mạnh của một con tiểu yêu là đáng tự hào lăm rồi. Hải Ngư giận dối biểu môi, để xem lần sau nàng gặp lại thiếu niên kia sẽ xử trí hắn thế nào.
Càng nghĩ lại càng muốn nghĩ, hắn ta cũng thật rất tuấn tú nha. Xem ra con cá này cũng rất là háo sắc, chẳng giống vẻ ngoài chút nào.
Sau khi ngâm nước gần một canh giờ, Hải Ngư dường như trở lại bình thường. Mấy vết bỏng do muối tạo ra cũng biến mất. Hải Ngư biến thành người với bộ đồ vẫn màu vàng nhưng hoa văn và kiểu dáng có khác một chút. Bảo Ngọc miễn cưỡng lắc đầu, con tiểu yêu tinh này, thực rất thích màu vàng a~
Hải Ngư vẫn không thể tiếp xúc với vài thứ như muối, nắng gắt hay lữa, và một số thứ mà cá bình thường chạm vào là chết. Mỗi ngày điều phải ngâm nước hai canh giờ. Sau khi tu luyện khoảng ngàn năm mới có thể biến thành mỹ nhân ngư thật sự.
Lúc này đã quá giờ Mùi, bụng của cả Hải Ngư và Bảo Ngọc điều đói meo. Biết làm sao được, từ sáng hai người chỉ ăn hai cái màn thầu to, đến giờ vẫn chưa ăn gì hết. Hải Ngư đột nhiên thấy thèm phấn của Liên Hoa tỷ tỷ, nó ngọt làm sao. Đã hơn ba trăm năm rồi, làm sao Hải Ngư nhớ được mùa vị đó nữa, thật sự rất thèm a~
Bảo Ngọc mặc kêu ánh mắt thèm thuồng, hồi tưởng của Hải Ngư, nghĩ sau khi ra khỏi đây sẽ ăn cái gì. Hải Ngư tuyệt đối không thể ăn cay, dường như là ăn toàn thực vật, không ăn thịt.
Sau khi trở lại kinh thành náo nhiệt, Bảo Ngọc thầm oán than. Lúc cõng Hải Ngư chạy liên tục đến đây, tại sao thấy gần mà giờ lại xa như vậy. Biết trước vậy đây nàng sẽ vào quán trọ ở rồi cho Hải Ngư nhâm nước ở đó là được, cần gì phải đi đi về về như thế này. Chọn được một quán trọ hạn khá khá, Bảo Ngọc đặt hai một phòng. Nàng nghĩ, tối đến cho con cá nhỏ này vào chậu chứa nước ngủ là được, phải tiết kiệm tiền nữa chứ.
Gọi một số món ăn, đa số điều được làm từ hoa sen. Điều này chứng tỏ người chọn là Hải Ngư rồi. Bảo Ngọc cũng chẳng có ý kiến, nàng đói thì món gì cũng ăn được.
Sắp xếp cho Hải Ngư xong, Bảo Ngọc đi hỏi một số người về Lâm gia. Đến tối trở về, định đi tắm thì thấy có con cá trong bồn tắm, nàng chẳng buồn quan tâm, con cá này giống cái cơ mà. Đẩy con cá nhỏ qua một bên, nàng lấy đồ trong tay nãy ra để tắm. Cá nhỏ cũng lười ra ngoài, chỉ nằm một góc nhỏ để cho Bảo Ngọc tắm.
Bảo Ngọc sau khi cởi nốt lớp áo cuối cùng cũng nhảy vào. Nước đập mạnh làm Hải Ngư tỉnh giất ngủ, vô tình nhìn thấy trước ngực trái của Bảo Ngọc có cái bớt hình hoa sen. Nghi ngờ đó là sự thật, nhưng chỉ nhìn thoáng qua không thấy rõ, thêm đèn lòng cũng không sáng lắm. Cá con cá lượn lờ trước mặt Bảo Ngọc làm nàng tăng cảnh giác, hù dọa nói:
- Tiểu Ngư tinh háo sắc, ngươi nhìn cái gì? Có tin ta bỏ ngươi ra ngoài không hả?
Tiểu Ngư dẫu môi:
- Làm như ta thích lắm không bằng.
Bảo Ngọc cũng chẳng so đo, tắm một hồi rồi thay y phục khác.
Lúc thay y phục, Hải Ngư nhìn thấy cái bớt đó lần nữa. Lần này thì Hải Ngư chắc chắn mình không nhận sai người, vui mừng hớn hở. Chỉ có điều, cá cần phải ngâm nước đủ giờ mới có thể sống trên bờ, phải nén cái vui mừng đó lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.