Chương 17
Wolf
15/03/2024
Phó Dịch Thần bất giác nở một nụ cười tự giễu: “Mẹ tự mình quyết định tất cả. Thế mẹ còn gọi con về đây làm gì?”
Ông Phó cũng chẳng thể im lặng trước thái độ của vợ mình được nữa, ông khó chịu lên tiếng: “Tố Oanh, con nó đã không thích, hà cớ gì hết lần này đến lần khác em bắt ép con như thế?”
“Tôi chỉ muốn tốt cho nó, Lucsi có gì không tốt. Hơn nữa, chúng ta thuộc về nước Anh, không thể nào mãi sống ở cái thành phố này anh hiểu không?”
“Đúng, gia đình của Lucsi không lớn mạnh bằng gia tộc nhà họ Phó nhưng ở Anh vẫn có tiếng nói nhất định, mối hôn sự này chỉ có lợi, tuyệt đối không có hại.” Phó phu nhân nói tiếp.
Phó Quân Tùng như hiểu ra điều gì đó, ôn tồn hỏi lại: “Em muốn về Anh?”
“Đúng vậy, đấy mới chính là nơi chúng ta thuộc về, không phải nơi này.”
“Em muốn về Anh thì cứ việc, hà tất gì lấy hôn nhân của con trai mình ra để đánh đổi? Em sống ích kỷ như thế từ bao giờ thế Tố Oanh?”
“Anh nói chuyện nghe dễ dàng như vậy? Đơn giản là anh và Dịch Thần vẫn có thể ung dung tự tại, còn em thì sao?”
“Em đừng quên chuyện năm đó là do ai. Đừng chỉ biết đổ lỗi cho người khác, em nhìn lại bản thân em thử xem? Nếu năm đó không có Dịch Thần thì liệu giờ này em còn có thể đứng đây lớn tiếng với cha con anh sao?”
Phó Dịch Thần vẫn trầm ngâm, im lặng nghe cuộc nói chuyện của hai người, đơn giản anh hiểu được phần nào lý do vì sao mẹ anh hết lần này đến lần khác muốn anh cưới Lucsi.
Hai bên vẫn lời qua tiếng lại, chẳng ai chịu nhường ai. Phó Dịch Thần bất lực thở dài: “Đủ rồi.”
“Nếu mẹ muốn về Anh sinh sống con sẽ đưa mẹ về đó nhưng chuyện giữa con và cô ta tuyệt đối không bao giờ xảy ra. Con hy vọng đây sẽ lần cuối cùng con nghe mẹ nhắc đến chuyện này nếu không cho dù thế lực nhà cô ta ở Anh có như thế nào đi chăng nữa thì Phó Dịch Thần con nhất định sẽ không để yên. Mẹ đừng dồn con vào đường cùng nếu không hậu quả mẹ tự nhận lấy.”
Phó Dịch Thần nói xong liền cứ như vậy dứt khoát rời khỏi nhà họ Phó. Cả bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa ai đụng đũa miếng nào.
Phó Quân Tùng khó chịu nhìn sang Phó phu nhân: “Bà vừa lòng bà chưa?”
“Tôi là vì ai mới làm như vậy hả?”
“Vì ai? Bà vì bản thân bà thì đúng hơn.”
“Sát thủ số 1 nước Anh, tay thiện xạ cừ khôi, thủ lĩnh căn cứ địa Zenus – Doãn Ngọc Tố Oanh mà phải nhờ đến thế lực nhỏ bé của Lucsi mới có thể về nước Anh sao, bà không thấy nực cười à? Bà đừng nghĩ tôi và Dịch Thần không biết bà đang toan tính chuyện gì, dừng lại trước khi mọi việc đi quá xa, bà nghe rõ chưa?”
Phó Quân Tùng cũng chẳng còn tâm trạng dùng bữa, ông trở về phòng nghỉ ngơi để mặc Doãn Ngọc Tố Oanh một mình trong phòng ăn.
[...]
Phó Dịch Thần mang theo tâm trạng bực bội lái xe rời khỏi nhà họ Phó, chiếc xe lao vun vút trên đường nhưng mãi anh vẫn chưa biết đi đâu, cuối cùng chiếc xe dừng lại ở căn chung cư đối diện với Đường Hinh Duyệt.
Đường Hinh Duyệt kết thúc buổi làm việc ở bệnh viện, cô quyết định lái xe đến siêu thị mua một ít thức ăn sau đó trở về chung cư một chuyến, cũng lâu rồi cô không có về đây.
Cô đỗ xe vào tầng hầm, vui vẻ cầm nguyên liệu thức ăn vừa mua được đi vào thang máy. Trùng hợp, thang máy vừa mở ra, Đường Hinh Duyệt đã thấy Phó Dịch Thần, cô đơ cả người ra, cứ đứng yên tại chỗ.
Phó Dịch Thần thấy cô vẫn đứng yên không chịu vào, tay ấn nút giữ thang máy, cất giọng hỏi: “Không vào sao?”
Đường Hinh Duyệt nghe tiếng anh liền bất giác trả lời: “Có vào, vào chứ.”
Dứt câu, Đường Hinh Duyệt đi vào bên trong thang máy. Thang máy lúc này chỉ có hai người, không khí đầy vẻ ám muội. Đường Hinh Duyệt nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, nhịn không được bèn lên tiếng hỏi han: “Anh làm bây giờ mới về sau? Trông anh có vẻ rất mệt mỏi.”
Phó Dịch Thần lắc đầu: “Không phải, đã xong việc từ rất sớm nhưng có một chút chuyện riêng nên bây giờ mới có thể về nghỉ ngơi.”
“Ồ.” Bất giác Đường Hinh Duyệt lại cảm thấy tò mò về ‘chút chuyện riêng’ trong lời của Phó Dịch Thần là chuyện gì.
“Còn Đường tiểu thư? Công việc ở bệnh viện rất vất vả sao?”
“Hả? Sao anh biết tôi vừa ở bệnh viện về?”
“Đoán.”
“Đoán? Thế thì Phó tổng nên hành nghề bói toán thì hơn, nói rất đúng.”
Phó Dịch Thần phì cười: “Phong cách của Đường tiểu thư với vai trò là một bác sĩ thật sự rất khác khi xuất hiện với vai trò là người điều hành Đường thị.”
“Có sao?”
“Ừ.”
Thang máy dừng ở tầng 10, cả hai đều bước ra. Đường Hinh Duyệt thấy anh trở về nhà lúc này, cô nghĩ chắc anh vẫn chưa ăn gì bèn lên tiếng: “À, Phó tổng này.”
“Hửm?” Động tác mở cửa phòng của Phó Dịch Thần dừng hẳn.
“Anh đã ăn tối chưa? Nếu chưa thì tôi mời anh ăn cơm tối nhé?”
Câu nói vừa dứt, Đường Hinh Duyệt liền cảm thấy hối hận, ai đời lại mời người ta về nhà dùng cơm tối chứ.
“Làm phiền Đường tiểu thư rồi.”
“Không cần khách sáo. Dù sao cũng chỉ có một mình tôi sống ở đây, có người ăn chung sẽ vui hơn không phải sao?” Đường Hinh Duyệt gượng gạo đáp.
Đường Hinh Duyệt mở cửa, đứng nép sang một bên nhường đường cho Phó Dịch Thần bước vào.
“Anh vào nhà đi.”
Phó Dịch Thần đi vào bên trong, cách bày trí khá đơn giản, cũng không khác căn của anh là mấy, đơn giản vì Đường Hinh Duyệt không mấy khi ở đây, cô mua căn chung cư này chỉ đơn giản để né tránh sự thúc giục kết hôn của Đường phu nhân còn anh quyết định mua căn hộ ở đây chỉ đơn giản là nó ở đối diện với Đường Hinh Duyệt.
“Anh đợi một lát, tôi vào trong chuẩn bị thức ăn.”
“Tôi giúp cô.”
“Không cần đâu, ai đời lại để khách vào bếp chứ.” Đường Hinh Duyệt gấp gáp từ chối.
“Trời cũng tối rồi, tôi phụ cô một tay như vậy sẽ nhanh có đồ ăn hơn không phải sao? Hơn nữa, tôi ăn ké, cũng nên thể hiện mình là người có ích một chút chứ.” Phó Dịch Thần tìm đại một lý do, nghe có vẻ cũng khá hợp lý.
Đường Hinh Duyệt ngờ vực hỏi ngược lại: “Anh... biết nấu ăn sao?”
“Một chút.”
“Được rồi, thế anh phụ tôi một tay.”
“Ừ.”
Phó Dịch Thần xoắn tay áo, vui vẻ vào bếp cùng Đường Hinh Duyệt chuẩn bị bữa tối. Cảnh tượng này chẳng khác nào các cặp đôi yêu nhau hay các cặp vợ chồng mới cưới cùng nhau vào bếp là mấy.
Nói là phụ Đường Hinh Duyệt một tay nhưng hầu như Phó Dịch Thần đều làm hết, anh chỉ để Đường Hinh Duyệt phụ những việc lặt vặt.
Đường Hinh Duyệt lúc đầu còn nghi ngờ khả năng nấu nướng của Phó Dịch Thần nhưng khi nhìn thấy một bàn thức ăn được bày biện vô cùng đẹp mắt thì Đường Hinh Duyệt cũng phải trầm trồ tán thưởng.
“Tay nghề nấu ăn của Phó tổng có vẻ rất tốt nhỉ?”
“Nhìn đẹp mắt thôi vẫn chưa đủ để đánh giá nhỉ? Đường tiểu thư nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Đường Hinh Duyệt lấy đũa gắp một miếng cho vào miệng, mùi vị rất ngon, rất hợp khẩu vị của cô. Đường Hinh Duyệt gật gù tán thưởng: “Rất ngon. Cô gái nào lấy được Phó tổng chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc nhỉ?”
Ông Phó cũng chẳng thể im lặng trước thái độ của vợ mình được nữa, ông khó chịu lên tiếng: “Tố Oanh, con nó đã không thích, hà cớ gì hết lần này đến lần khác em bắt ép con như thế?”
“Tôi chỉ muốn tốt cho nó, Lucsi có gì không tốt. Hơn nữa, chúng ta thuộc về nước Anh, không thể nào mãi sống ở cái thành phố này anh hiểu không?”
“Đúng, gia đình của Lucsi không lớn mạnh bằng gia tộc nhà họ Phó nhưng ở Anh vẫn có tiếng nói nhất định, mối hôn sự này chỉ có lợi, tuyệt đối không có hại.” Phó phu nhân nói tiếp.
Phó Quân Tùng như hiểu ra điều gì đó, ôn tồn hỏi lại: “Em muốn về Anh?”
“Đúng vậy, đấy mới chính là nơi chúng ta thuộc về, không phải nơi này.”
“Em muốn về Anh thì cứ việc, hà tất gì lấy hôn nhân của con trai mình ra để đánh đổi? Em sống ích kỷ như thế từ bao giờ thế Tố Oanh?”
“Anh nói chuyện nghe dễ dàng như vậy? Đơn giản là anh và Dịch Thần vẫn có thể ung dung tự tại, còn em thì sao?”
“Em đừng quên chuyện năm đó là do ai. Đừng chỉ biết đổ lỗi cho người khác, em nhìn lại bản thân em thử xem? Nếu năm đó không có Dịch Thần thì liệu giờ này em còn có thể đứng đây lớn tiếng với cha con anh sao?”
Phó Dịch Thần vẫn trầm ngâm, im lặng nghe cuộc nói chuyện của hai người, đơn giản anh hiểu được phần nào lý do vì sao mẹ anh hết lần này đến lần khác muốn anh cưới Lucsi.
Hai bên vẫn lời qua tiếng lại, chẳng ai chịu nhường ai. Phó Dịch Thần bất lực thở dài: “Đủ rồi.”
“Nếu mẹ muốn về Anh sinh sống con sẽ đưa mẹ về đó nhưng chuyện giữa con và cô ta tuyệt đối không bao giờ xảy ra. Con hy vọng đây sẽ lần cuối cùng con nghe mẹ nhắc đến chuyện này nếu không cho dù thế lực nhà cô ta ở Anh có như thế nào đi chăng nữa thì Phó Dịch Thần con nhất định sẽ không để yên. Mẹ đừng dồn con vào đường cùng nếu không hậu quả mẹ tự nhận lấy.”
Phó Dịch Thần nói xong liền cứ như vậy dứt khoát rời khỏi nhà họ Phó. Cả bàn thức ăn vô cùng thịnh soạn nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa ai đụng đũa miếng nào.
Phó Quân Tùng khó chịu nhìn sang Phó phu nhân: “Bà vừa lòng bà chưa?”
“Tôi là vì ai mới làm như vậy hả?”
“Vì ai? Bà vì bản thân bà thì đúng hơn.”
“Sát thủ số 1 nước Anh, tay thiện xạ cừ khôi, thủ lĩnh căn cứ địa Zenus – Doãn Ngọc Tố Oanh mà phải nhờ đến thế lực nhỏ bé của Lucsi mới có thể về nước Anh sao, bà không thấy nực cười à? Bà đừng nghĩ tôi và Dịch Thần không biết bà đang toan tính chuyện gì, dừng lại trước khi mọi việc đi quá xa, bà nghe rõ chưa?”
Phó Quân Tùng cũng chẳng còn tâm trạng dùng bữa, ông trở về phòng nghỉ ngơi để mặc Doãn Ngọc Tố Oanh một mình trong phòng ăn.
[...]
Phó Dịch Thần mang theo tâm trạng bực bội lái xe rời khỏi nhà họ Phó, chiếc xe lao vun vút trên đường nhưng mãi anh vẫn chưa biết đi đâu, cuối cùng chiếc xe dừng lại ở căn chung cư đối diện với Đường Hinh Duyệt.
Đường Hinh Duyệt kết thúc buổi làm việc ở bệnh viện, cô quyết định lái xe đến siêu thị mua một ít thức ăn sau đó trở về chung cư một chuyến, cũng lâu rồi cô không có về đây.
Cô đỗ xe vào tầng hầm, vui vẻ cầm nguyên liệu thức ăn vừa mua được đi vào thang máy. Trùng hợp, thang máy vừa mở ra, Đường Hinh Duyệt đã thấy Phó Dịch Thần, cô đơ cả người ra, cứ đứng yên tại chỗ.
Phó Dịch Thần thấy cô vẫn đứng yên không chịu vào, tay ấn nút giữ thang máy, cất giọng hỏi: “Không vào sao?”
Đường Hinh Duyệt nghe tiếng anh liền bất giác trả lời: “Có vào, vào chứ.”
Dứt câu, Đường Hinh Duyệt đi vào bên trong thang máy. Thang máy lúc này chỉ có hai người, không khí đầy vẻ ám muội. Đường Hinh Duyệt nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh, nhịn không được bèn lên tiếng hỏi han: “Anh làm bây giờ mới về sau? Trông anh có vẻ rất mệt mỏi.”
Phó Dịch Thần lắc đầu: “Không phải, đã xong việc từ rất sớm nhưng có một chút chuyện riêng nên bây giờ mới có thể về nghỉ ngơi.”
“Ồ.” Bất giác Đường Hinh Duyệt lại cảm thấy tò mò về ‘chút chuyện riêng’ trong lời của Phó Dịch Thần là chuyện gì.
“Còn Đường tiểu thư? Công việc ở bệnh viện rất vất vả sao?”
“Hả? Sao anh biết tôi vừa ở bệnh viện về?”
“Đoán.”
“Đoán? Thế thì Phó tổng nên hành nghề bói toán thì hơn, nói rất đúng.”
Phó Dịch Thần phì cười: “Phong cách của Đường tiểu thư với vai trò là một bác sĩ thật sự rất khác khi xuất hiện với vai trò là người điều hành Đường thị.”
“Có sao?”
“Ừ.”
Thang máy dừng ở tầng 10, cả hai đều bước ra. Đường Hinh Duyệt thấy anh trở về nhà lúc này, cô nghĩ chắc anh vẫn chưa ăn gì bèn lên tiếng: “À, Phó tổng này.”
“Hửm?” Động tác mở cửa phòng của Phó Dịch Thần dừng hẳn.
“Anh đã ăn tối chưa? Nếu chưa thì tôi mời anh ăn cơm tối nhé?”
Câu nói vừa dứt, Đường Hinh Duyệt liền cảm thấy hối hận, ai đời lại mời người ta về nhà dùng cơm tối chứ.
“Làm phiền Đường tiểu thư rồi.”
“Không cần khách sáo. Dù sao cũng chỉ có một mình tôi sống ở đây, có người ăn chung sẽ vui hơn không phải sao?” Đường Hinh Duyệt gượng gạo đáp.
Đường Hinh Duyệt mở cửa, đứng nép sang một bên nhường đường cho Phó Dịch Thần bước vào.
“Anh vào nhà đi.”
Phó Dịch Thần đi vào bên trong, cách bày trí khá đơn giản, cũng không khác căn của anh là mấy, đơn giản vì Đường Hinh Duyệt không mấy khi ở đây, cô mua căn chung cư này chỉ đơn giản để né tránh sự thúc giục kết hôn của Đường phu nhân còn anh quyết định mua căn hộ ở đây chỉ đơn giản là nó ở đối diện với Đường Hinh Duyệt.
“Anh đợi một lát, tôi vào trong chuẩn bị thức ăn.”
“Tôi giúp cô.”
“Không cần đâu, ai đời lại để khách vào bếp chứ.” Đường Hinh Duyệt gấp gáp từ chối.
“Trời cũng tối rồi, tôi phụ cô một tay như vậy sẽ nhanh có đồ ăn hơn không phải sao? Hơn nữa, tôi ăn ké, cũng nên thể hiện mình là người có ích một chút chứ.” Phó Dịch Thần tìm đại một lý do, nghe có vẻ cũng khá hợp lý.
Đường Hinh Duyệt ngờ vực hỏi ngược lại: “Anh... biết nấu ăn sao?”
“Một chút.”
“Được rồi, thế anh phụ tôi một tay.”
“Ừ.”
Phó Dịch Thần xoắn tay áo, vui vẻ vào bếp cùng Đường Hinh Duyệt chuẩn bị bữa tối. Cảnh tượng này chẳng khác nào các cặp đôi yêu nhau hay các cặp vợ chồng mới cưới cùng nhau vào bếp là mấy.
Nói là phụ Đường Hinh Duyệt một tay nhưng hầu như Phó Dịch Thần đều làm hết, anh chỉ để Đường Hinh Duyệt phụ những việc lặt vặt.
Đường Hinh Duyệt lúc đầu còn nghi ngờ khả năng nấu nướng của Phó Dịch Thần nhưng khi nhìn thấy một bàn thức ăn được bày biện vô cùng đẹp mắt thì Đường Hinh Duyệt cũng phải trầm trồ tán thưởng.
“Tay nghề nấu ăn của Phó tổng có vẻ rất tốt nhỉ?”
“Nhìn đẹp mắt thôi vẫn chưa đủ để đánh giá nhỉ? Đường tiểu thư nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”
Đường Hinh Duyệt lấy đũa gắp một miếng cho vào miệng, mùi vị rất ngon, rất hợp khẩu vị của cô. Đường Hinh Duyệt gật gù tán thưởng: “Rất ngon. Cô gái nào lấy được Phó tổng chắc hẳn sẽ rất hạnh phúc nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.