Chương 30
Wolf
21/03/2024
Đường Hinh Duyệt rầu rĩ, không vui, sao anh lại giận dai như vậy chứ lại còn chẳng thèm ôm lấy cô một cái. Cô xoay người lại, kiễng chân hôn lên môi anh, động tác vô cùng liền mạch nhưng với chiều cao chênh lệch khá nhiều, Đường Hinh Duyệt dù đã ngẩn đầu và kiễng chân lên nhưng cũng không sao hôn được môi anh, nụ hôn chỉ xẹt qua cằm của anh rồi dừng ở đó.
Đường Hinh Duyệt cảm thấy hơi bực mình, giọng không vui lên tiếng: “Anh không thể nào cúi người xuống được sao?”
Phó Dịch Thần bất ngờ bị cô mắng liền sửng sốt, không phải là anh đang giận cô sao? Sao chưa gì cô đã quay sang giận ngược lại anh rồi, không phải người cần được dỗ dành là anh à.
“Em định ở chốn đông người chiếm tiện nghi của anh? Hửm?”
“Cái gì mà chiếm tiện nghi chứ. Anh là bạn trai em, cúi người xuống cho em hôn một cái thì đã làm sao.”
“Định dùng cách này để dỗ anh?”
“Không được sao?”
Phó Dịch Thần cười đến mức mặt mày sáng lên, anh cúi đầu để môi mình chạm vào môi cô.
“Vậy thì em dỗ anh đi.”
Phó Dịch Thần kéo sát người cô vào người anh, nhẹ nhàng áp môi xuống, chủ động hôn lấy môi cô như để thỏa mãn cơn nhớ nhưng mấy ngày qua. Lưỡi anh bắt đầu thăm dò rồi nhanh chóng tiến vào bên trong cái miệng nhỏ của Đường Hinh Duyệt, khuấy loạn hô hấp của cô.
Lần đầu tiên cả hai hôn nhau ở chốn đông người nên Đường Hinh Duyệt có phần hơi xấu hổ khi mọi người nhìn vào. Cô chui tọt vào trong vạt áo của Phó Dịch Thần, giọng nhỏ nhẹ: “Mình về nhà thôi.”
Phó Dịch Thần đưa tay kéo người cô ra khỏi vạt áo của mình: “Sao thế? Xấu hổ à?”
Gương mặt của Đường Hinh Duyệt đã đỏ bừng lên không chỉ vì lời nói của Phó Dịch Thần mà còn những ánh mắt của những người xung quanh liên tục dán lên người cả hai.
“Thế anh đã hết giận chưa?”
“Không biết.” Phó Dịch Thần điềm nhiên đáp.
“Hết giận thì em đưa anh về nhà.”
“Nếu không thì sao?” Phó Dịch Thần hỏi ngược lại.
“Nếu không thì anh cứ tiếp tục ở lại đây, khi nào hết giận em sẽ đến đón anh sau hoặc anh có thể tự bắt xe về. Anh giàu như thế không lẽ ngay cả tiền đi taxi cũng không có.”
Nói xong Đường Hinh Duyệt đi thẳng ra khỏi sân bay. Phó Dịch Thần liền vội vàng kéo vali đuổi theo cô. Rất nhanh đã đuổi kịp, Phó Dịch Thần cầm lấy tay cô: “Về nhà thôi.”
Phó Dịch Thần lái xe đưa cô về căn biệt thự riêng của anh. Đường Hinh Duyệt thấy đường về nhà rất lạ bèn lên tiếng hỏi: “Không phải chúng ta về nhà sao? Anh đưa em đi đâu đấy?”
“Về nhà.”
“Nhưng đây đâu phải đường về nhà.”
“Về nhà anh.”
“Hả?”
Nhà mà anh nói là nhà riêng của anh hay là nhà họ Phó? Gương mặt Đường Hinh Duyệt lóe lên một nét lo lắng.
Phó Dịch Thần nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt của cô liền lên tiếng trấn an: “Yên tâm, là nhà riêng của anh không phải nhà họ Phó.”
“Khi nào em sẵn sàng hoặc có sự đồng ý của em thì anh mới đưa em về nhà chính gặp ba mẹ.” Phó Dịch Thần nói tiếp.
“Cảm ơn anh.”
Chiếc xe lao nhanh trên đường, từ sân bay về biệt thự của anh cũng mất gần một tiếng đồng hồ mới có thể tới nơi.
Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự vô cùng sang chảnh, được xây dựng với kiến trúc vô cùng hiện đại. Không gian bên ngoài được trồng khá nhiều cây xanh và hoa tạo cảm giác mát mẻ cho căn nhà.
“Vào nhà thôi em.”
“Dạ vâng.”
Phó Dịch Thần một tay cầm lấy tay cô, tay còn lại xách vali đi vào bên trong. Nội thất bên trong căn nhà cũng được chủ nhân của nó bày trí khá vừa mắt.
Đây là nhà riêng của Phó Dịch Thần, những lúc mệt mỏi cần không gian yên tĩnh anh đều sẽ về đây. Nơi này không có người làm, mọi thứ trong căn nhà này đều do một tay Phó Dịch Thần làm hết kể cả chuyện dọn dẹp nhà cửa. Anh không muốn có bất kỳ ai đến quấy rầy cuộc sống của anh ở đây và tất nhiên Đường Hinh Duyệt chính là ngoại lệ duy nhất bởi cô chính là nữ chủ nhân tương lai của căn nhà này.
Phó Dịch Thần đem đồ đạc lên lầu để cất còn Đường Hinh Duyệt thì đi dạo một vòng tham quan căn nhà.
Đường Hinh Duyệt thấy anh đã thay bộ đồ vest ra, thay vào đó là một bộ đồ đơn giản, thoải mái hơn liền lên tiếng: “Tối nay anh ở lại đây ạ?”
“Ừm.”
Đường Hinh Duyệt chỉ tay vào người mình, nói với giọng có vẻ mặt đầy sự nghi ngờ: “Với em?”
“Căn nhà này có mỗi em với anh. Nếu không ở cùng em thì ở với ai.”
“Nhưng mà ở đây làm gì có đồ cho em chứ.”
“Em mặc đồ của anh chắc cũng không tệ.” Phó Dịch Thần đáp.
“Anh điên à.”
“Lại mắng người. Sao lúc trước anh không biết cái miệng nhỏ này của em lại thích mắng người như thế chứ?”
“Giờ thì anh biết rồi đó, hối hận vẫn còn kịp.”
Phó Dịch Thần mặt mày xám xịt: “Hối hận chuyện gì?”
“Em không nói chuyện với anh. Anh toàn tự mình quyết định, chẳng bao giờ hỏi đến ý kiến của em.”
Phó Dịch Thần liền lại gần cô, kéo người cô ôm vào lòng, giọng điệu cực kỳ cưng chiều: “Được rồi, đừng giận nữa. Ngày mai anh sẽ cho người đem đồ đến cho em, có được không?”
“Anh vẫn quyết định tối nay ở lại đây?”
Phó Dịch Thần gật đầu: “Ừ.”
Đường Hinh Duyệt thở dài, cô rời khỏi vòng tay của Phó Dịch Thần, chậm chậm đi ra ghế sofa ở phòng khách mở ti vi lên xem.
Phó Dịch Thần ngoái người nhìn theo bóng lưng của Đường Hinh Duyệt: “Vẫn giận anh à?”
“Thế em không nên giận anh à?”
Phó Dịch Thần nhoẻn miệng cười: “Thế tối nay bạn gái muốn ăn gì, anh chuẩn bị đồ ăn cho em.”
“Gì cũng được.” Đường Hinh Duyệt qua loa đáp.
Phó Dịch Thần nhéo mũi cô, cưng chiều lên tiếng: “Anh có quà cho em, ở trong vali ấy. Em vào em có thích không.”
“Sẵn tiện em vào tắm đi, anh nấu ăn xong mình ăn cơm tối.”
“Anh đừng nghĩ nhiêu đó là có thể mua chuộc được em.”
Đường Hinh Duyệt lên lầu chuẩn bị đi tắm còn Phó Dịch Thần thì lấy tạp dề đeo vào cặm cụi chuẩn bị cơm tối.
Đường Hinh Duyệt mở tủ quần áo ra xem, quả thật ở đây chẳng có một bộ quần áo nào để cô có thể mặt được cả. Chần chừ một hồi, cô với tay lấy chiếc áo sơ mi trắng của Phó Dịch Thần ướm thử vào người, với độ dài này có vẻ sẽ ổn, cô nghĩ vậy. Nếu không cô chẳng biết mình nên mặc cái gì nữa cả.
Phó Dịch Thần nấu ăn xong, anh lên lầu thấy cô vẫn còn đang trong nhà tắm liền lấy quần áo sang phòng bên cạnh để tắm như vậy khi cô tắm xong cả hai có thể dùng cơm tối.
Đường Hinh Duyệt đã tắm xong từ lâu nhưng cô vẫn chần chừ mãi chưa chịu ra, chiếc áo sơ mi của Phó Dịch Thần chỉ vừa đủ che đi những điểm nhạy cảm trên người của cô. Đường Hinh Duyệt cầm lấy quần áo cho vào máy giặt rồi mới chậm chạp đi xuống dưới nhà.
Phó Dịch Thần tắm xong, anh sấy khô tóc rồi nhanh chóng xuống nhà để dọn cơm. Thấy Đường Hinh Duyệt vẫn chưa xuống anh liền cất giọng gọi vọng lên lầu: “Hinh Duyệt, em xong chưa, xuống ăn cơm.”
Đường Hinh Duyệt đang đi xuống, nghe giọng anh gọi liền lên tiếng đáp: “Em xong rồi.”
Phó Dịch Thần nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của mình liền lên tiếng: “Hinh Duyệt, em định dụ dỗ anh đấy à?”
Đường Hinh Duyệt cảm thấy hơi bực mình, giọng không vui lên tiếng: “Anh không thể nào cúi người xuống được sao?”
Phó Dịch Thần bất ngờ bị cô mắng liền sửng sốt, không phải là anh đang giận cô sao? Sao chưa gì cô đã quay sang giận ngược lại anh rồi, không phải người cần được dỗ dành là anh à.
“Em định ở chốn đông người chiếm tiện nghi của anh? Hửm?”
“Cái gì mà chiếm tiện nghi chứ. Anh là bạn trai em, cúi người xuống cho em hôn một cái thì đã làm sao.”
“Định dùng cách này để dỗ anh?”
“Không được sao?”
Phó Dịch Thần cười đến mức mặt mày sáng lên, anh cúi đầu để môi mình chạm vào môi cô.
“Vậy thì em dỗ anh đi.”
Phó Dịch Thần kéo sát người cô vào người anh, nhẹ nhàng áp môi xuống, chủ động hôn lấy môi cô như để thỏa mãn cơn nhớ nhưng mấy ngày qua. Lưỡi anh bắt đầu thăm dò rồi nhanh chóng tiến vào bên trong cái miệng nhỏ của Đường Hinh Duyệt, khuấy loạn hô hấp của cô.
Lần đầu tiên cả hai hôn nhau ở chốn đông người nên Đường Hinh Duyệt có phần hơi xấu hổ khi mọi người nhìn vào. Cô chui tọt vào trong vạt áo của Phó Dịch Thần, giọng nhỏ nhẹ: “Mình về nhà thôi.”
Phó Dịch Thần đưa tay kéo người cô ra khỏi vạt áo của mình: “Sao thế? Xấu hổ à?”
Gương mặt của Đường Hinh Duyệt đã đỏ bừng lên không chỉ vì lời nói của Phó Dịch Thần mà còn những ánh mắt của những người xung quanh liên tục dán lên người cả hai.
“Thế anh đã hết giận chưa?”
“Không biết.” Phó Dịch Thần điềm nhiên đáp.
“Hết giận thì em đưa anh về nhà.”
“Nếu không thì sao?” Phó Dịch Thần hỏi ngược lại.
“Nếu không thì anh cứ tiếp tục ở lại đây, khi nào hết giận em sẽ đến đón anh sau hoặc anh có thể tự bắt xe về. Anh giàu như thế không lẽ ngay cả tiền đi taxi cũng không có.”
Nói xong Đường Hinh Duyệt đi thẳng ra khỏi sân bay. Phó Dịch Thần liền vội vàng kéo vali đuổi theo cô. Rất nhanh đã đuổi kịp, Phó Dịch Thần cầm lấy tay cô: “Về nhà thôi.”
Phó Dịch Thần lái xe đưa cô về căn biệt thự riêng của anh. Đường Hinh Duyệt thấy đường về nhà rất lạ bèn lên tiếng hỏi: “Không phải chúng ta về nhà sao? Anh đưa em đi đâu đấy?”
“Về nhà.”
“Nhưng đây đâu phải đường về nhà.”
“Về nhà anh.”
“Hả?”
Nhà mà anh nói là nhà riêng của anh hay là nhà họ Phó? Gương mặt Đường Hinh Duyệt lóe lên một nét lo lắng.
Phó Dịch Thần nhìn thấy sự lo lắng trên gương mặt của cô liền lên tiếng trấn an: “Yên tâm, là nhà riêng của anh không phải nhà họ Phó.”
“Khi nào em sẵn sàng hoặc có sự đồng ý của em thì anh mới đưa em về nhà chính gặp ba mẹ.” Phó Dịch Thần nói tiếp.
“Cảm ơn anh.”
Chiếc xe lao nhanh trên đường, từ sân bay về biệt thự của anh cũng mất gần một tiếng đồng hồ mới có thể tới nơi.
Chiếc xe dừng lại ở một căn biệt thự vô cùng sang chảnh, được xây dựng với kiến trúc vô cùng hiện đại. Không gian bên ngoài được trồng khá nhiều cây xanh và hoa tạo cảm giác mát mẻ cho căn nhà.
“Vào nhà thôi em.”
“Dạ vâng.”
Phó Dịch Thần một tay cầm lấy tay cô, tay còn lại xách vali đi vào bên trong. Nội thất bên trong căn nhà cũng được chủ nhân của nó bày trí khá vừa mắt.
Đây là nhà riêng của Phó Dịch Thần, những lúc mệt mỏi cần không gian yên tĩnh anh đều sẽ về đây. Nơi này không có người làm, mọi thứ trong căn nhà này đều do một tay Phó Dịch Thần làm hết kể cả chuyện dọn dẹp nhà cửa. Anh không muốn có bất kỳ ai đến quấy rầy cuộc sống của anh ở đây và tất nhiên Đường Hinh Duyệt chính là ngoại lệ duy nhất bởi cô chính là nữ chủ nhân tương lai của căn nhà này.
Phó Dịch Thần đem đồ đạc lên lầu để cất còn Đường Hinh Duyệt thì đi dạo một vòng tham quan căn nhà.
Đường Hinh Duyệt thấy anh đã thay bộ đồ vest ra, thay vào đó là một bộ đồ đơn giản, thoải mái hơn liền lên tiếng: “Tối nay anh ở lại đây ạ?”
“Ừm.”
Đường Hinh Duyệt chỉ tay vào người mình, nói với giọng có vẻ mặt đầy sự nghi ngờ: “Với em?”
“Căn nhà này có mỗi em với anh. Nếu không ở cùng em thì ở với ai.”
“Nhưng mà ở đây làm gì có đồ cho em chứ.”
“Em mặc đồ của anh chắc cũng không tệ.” Phó Dịch Thần đáp.
“Anh điên à.”
“Lại mắng người. Sao lúc trước anh không biết cái miệng nhỏ này của em lại thích mắng người như thế chứ?”
“Giờ thì anh biết rồi đó, hối hận vẫn còn kịp.”
Phó Dịch Thần mặt mày xám xịt: “Hối hận chuyện gì?”
“Em không nói chuyện với anh. Anh toàn tự mình quyết định, chẳng bao giờ hỏi đến ý kiến của em.”
Phó Dịch Thần liền lại gần cô, kéo người cô ôm vào lòng, giọng điệu cực kỳ cưng chiều: “Được rồi, đừng giận nữa. Ngày mai anh sẽ cho người đem đồ đến cho em, có được không?”
“Anh vẫn quyết định tối nay ở lại đây?”
Phó Dịch Thần gật đầu: “Ừ.”
Đường Hinh Duyệt thở dài, cô rời khỏi vòng tay của Phó Dịch Thần, chậm chậm đi ra ghế sofa ở phòng khách mở ti vi lên xem.
Phó Dịch Thần ngoái người nhìn theo bóng lưng của Đường Hinh Duyệt: “Vẫn giận anh à?”
“Thế em không nên giận anh à?”
Phó Dịch Thần nhoẻn miệng cười: “Thế tối nay bạn gái muốn ăn gì, anh chuẩn bị đồ ăn cho em.”
“Gì cũng được.” Đường Hinh Duyệt qua loa đáp.
Phó Dịch Thần nhéo mũi cô, cưng chiều lên tiếng: “Anh có quà cho em, ở trong vali ấy. Em vào em có thích không.”
“Sẵn tiện em vào tắm đi, anh nấu ăn xong mình ăn cơm tối.”
“Anh đừng nghĩ nhiêu đó là có thể mua chuộc được em.”
Đường Hinh Duyệt lên lầu chuẩn bị đi tắm còn Phó Dịch Thần thì lấy tạp dề đeo vào cặm cụi chuẩn bị cơm tối.
Đường Hinh Duyệt mở tủ quần áo ra xem, quả thật ở đây chẳng có một bộ quần áo nào để cô có thể mặt được cả. Chần chừ một hồi, cô với tay lấy chiếc áo sơ mi trắng của Phó Dịch Thần ướm thử vào người, với độ dài này có vẻ sẽ ổn, cô nghĩ vậy. Nếu không cô chẳng biết mình nên mặc cái gì nữa cả.
Phó Dịch Thần nấu ăn xong, anh lên lầu thấy cô vẫn còn đang trong nhà tắm liền lấy quần áo sang phòng bên cạnh để tắm như vậy khi cô tắm xong cả hai có thể dùng cơm tối.
Đường Hinh Duyệt đã tắm xong từ lâu nhưng cô vẫn chần chừ mãi chưa chịu ra, chiếc áo sơ mi của Phó Dịch Thần chỉ vừa đủ che đi những điểm nhạy cảm trên người của cô. Đường Hinh Duyệt cầm lấy quần áo cho vào máy giặt rồi mới chậm chạp đi xuống dưới nhà.
Phó Dịch Thần tắm xong, anh sấy khô tóc rồi nhanh chóng xuống nhà để dọn cơm. Thấy Đường Hinh Duyệt vẫn chưa xuống anh liền cất giọng gọi vọng lên lầu: “Hinh Duyệt, em xong chưa, xuống ăn cơm.”
Đường Hinh Duyệt đang đi xuống, nghe giọng anh gọi liền lên tiếng đáp: “Em xong rồi.”
Phó Dịch Thần nhìn thấy cô mặc áo sơ mi của mình liền lên tiếng: “Hinh Duyệt, em định dụ dỗ anh đấy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.