Chương 34
candy
25/04/2014
Sáng chủ nhật nó rất hay ngủ nướng vì mọi hôm phải dậy sớm để đi học còn hôm nay thì nó phải từ bỏ sự nghiệp ngủ nướng của mình lại để lê mông
xuống giường mà thở dài ngao ngán.
-Tên mặt khỉ chết tiệt hẹn ngày nào không hẹn, hẹn ngay đúng ngày này-nó lầm bầm đi vào phòng làm VSCN
Khoảng 7h sáng nó đứng ở đầu đường chờ hắn
-Hú hú tui nè-nó vẫy vẫy tay
-Khiếp thú xuất chuồng à-nó dừng xe cái két ngay trước mặt nó tỏ vẻ đâm chiêu
-Ông đang nói ai đấy. Mới sáng đừng làm tui nóng đó-nó chỉ tay hăm dọa
-Tui không nói bà chẳng lẽ nói tui à, mới sáng mà hú hú như vượn.
-Hứ, tui đói rồi đi ăn sáng mà sao ông không lấy xe máy đi mà đi xe đạp vậy-nó lảng sang chuyện khác
-Tui thích vậy đó, bà chỉ xứng với chiếc xe đạp thôi
-Hê hê ông khổ chứ ai khổ đâu
-Thì ai nói gì đâu, thôi leo lên đi
Chưa đợi hắn nói nó đã nhảy tót lên xe ngồi rồi hehe.
Sáng đó hắn chở nó đi đâu xa lắm nó cũng chẳng bết nữa
-Chở đi đâu đó, í đừng nói là chở ra chỗ hoang vu rồi bỏ tui ở đó một mình nha-nó túm lấy áo hắn
-Haha lâu lâu bà cũng thông minh phết-hắn hất mũi tỏ vẻ khoái chí
-Không đâu tui còn chưa tạm biệt ba mẹ lần cuối mà-nó núm áo hắn chặt hơn
-Rách áo, buông ra đi nào haha
Nó chỉ muốn nhảy phốc xuống xe ngay bây giờ nhưng hoàn cảnh không cho phép hức. Đi được một đoạn khá xa thì hắn dừng lại
-Xuống xe-hắn ngoảnh đầu lại nhìn nó
-Không-nó bám chặt yên xe
-Xuống dắt bộ mới vào được-hắn chợt phì cười vì hành động trẻ con của nó
Nó ngoan ngoãn leo xuống xe mặc cho số phận mình trôi nỗi như thế nào, không biết hắn đang định làm gì.
-Gần tới rồi đó-hắn chỉ tay về phía trước con đường mòn
-Mong là gần tới đi bộ nãy giờ mỏi chân quá-nó nhăn nhó
Chốc sau nó và hắn dừng trước cổng “Trại trẻ mồ côi”, nói thật thì nó khá bất ngờ khi hắn dẫn nó tới đây
-Sao ông nói đi chơi mà
-Thì đi làm từ thiện cũng là đi chơi mà
-Sao không nói sớm để tui mang mấy con gấu bông lên cho tụi nhỏ chơi
-Không ngờ bà cũng tốt bụng ghê vậy mà lâu nay tui cứ tưởng bà là đồ máu lạnh-hắn cười hả hê
-Cẩn thận cái miệng ông đấy
Đang mãi nói chuyện thì có một có một người phụ nữa trạc tuổi mẹ nó đi ra
-Quân tới chơi hả con, mấy đứa nhỏ nhắc con miết. Sao mấy bữa nay con ít tới chơi vậy-người phụ nữ hiền từ nói
-Dạ tại mấy bữa nay con bận học quá nên ít chơi-hắn lễ phép
-Còn đây là bạn con hả?
-Dạ bạn ấy tên Mi
-Thôi hai đứa vào trong đi-người phụ nữa đó đi vào trong
-Ông hay tới đây lắm hả?
-Những khi thấy buồn, vào trong chơi với mấy đứa nhỏ đi vui lắm-hắn cằm tay nó đi
Hắn dẫn nó đi vào trong, bên trong rất đẹp có một khu vườn trồng toàn hoa và cỏ nhìn xanh mướt.
-A anh Quân tới tụi bay ơi-một đám con nít chạy ùa tới vây quanh lấy hắn
-Mấy dứa dạo này có ngoan không? Lì là anh không phát quà đâu nha
-Ngoan lắm anh ơi,mà chị kia là bạn gái anh hả?-một thằng nhóc thốt ra câu nói làm nó giật mình
-Không bạn anh thôi nhưng hông phải bình thường đâu bạn thân đấy nhóc-hắn xoa đầu đứa nhỏ cười hiền
Đây là lần đầu tiên nó thấy hắn dễ thương và không chọc quê trước mặt mọi người nữa đặc biệt là tụi nhóc này.
-Chị ơi đi chơi với tụi em đi-một đứa bé gái lôi nó đi
Buổi sáng nó và hắn cùng chơi với tụi nhỏ nhưng mà sự có mặt của nó đã làm cho hắn mất đi một số đứa bé dễ thương chẳng qua là thế này ở trại trẻ mồ côi này rất ít có người lui tới chỉ có mấy nhà từ thiện nhưng hầu hết là người trung niên. Với tuổi như nó và hắn thì rất hiếm người tới.
-Chị Mi qua đây chơi với tụi em thường xuyên nha chứ tụi con trai toàn chơi mấy trò bạo lực tụi em không muốn tí nào-mấy đứa nhỏ giựt giựt áo nó
-TRò gì mà bạo lực hả em?-nó tò mò
-Bắn súng nước đó chị
Nó mỉm cười nhìn tụi nhóc dễ thương này mà muốn khóc, từ lúc mới sinh ra tụi nhỏ đã bị ba mẹ vứt bỏ phũ phàng dù sao cũng là đứa con họ mang nặng đẻ đau cơ mà sao con người lại nhẫn tâm đến thế. May ba mẹ nó không làm như vậy với nó, nó có một gia đình hạnh phúc là quá đủ oy hì hì.
-Lùn vào ăn cơm kìa-hắn gọi í ới
-Biết rồi-nó dẵn mấy đứa nhỏ vào phòng ăn nhìn rất ra dáng một bà chị hề hề
Sau buổi cơm trưa hắn cho mấy đứa nhỏ đi ngủ trưa rồi dẫn nó ra chỗ ghế đá ngồi
-Vui không?
-Vui quá trời luôn -nó vuốt nhẹ mái tóc
-Ưm vậy là được rồi, hồi nhỏ tui với bà cũng hay chơi mấy trò này lắm có lầm bà còn bị té nữa
-Còn nhớ hả? Tại ông làm tui té chớ bộ
-Hoho tại hồi đó bà tròn trĩnh quá nên chạy dễ té đó mà
Mới nghĩ tốt về hắn vậy mà giờ hắn lại nổi loạn rồi
-Ông nói xấu tôi không sợ quả báo à-nó bĩu môi
-Không haha
-Thiên lôi sẽ dòm ngó ông-nó quay mặt hướng khác
Ngày hôm đó nó cảm thấy thoái mái làm sao? Không ngờ đi làm từ thiện lại vui đến vậy nếu có dịp nó sẽ lên đây thăm tụi nhỏ lần 2 và không những lần 2 mà là thường xuyên cũng có khi. Chiều khoảng 4h hắn dắt xe đạp ra chở nó về tụi nhỏ thì cứ mếu máo tỏ vẻ không muốn rời xe hehe.
-Thấy sức hút của tui chưa haha
-Chỉ với mấy đứa nhỏ thôi đồ lùn
Hắn nhấn bàn đạp đi về lại thành phố, trở lại với nơi nhộn nhịp và nhiều bộn bề của công việc. Tạm biệt nơi đem lại cho nó nhiều cảm xúc vui nhộn quên hết đi những buồn phiền của cuộc sống. Hẹn ngày gặp lại.
-Tên mặt khỉ chết tiệt hẹn ngày nào không hẹn, hẹn ngay đúng ngày này-nó lầm bầm đi vào phòng làm VSCN
Khoảng 7h sáng nó đứng ở đầu đường chờ hắn
-Hú hú tui nè-nó vẫy vẫy tay
-Khiếp thú xuất chuồng à-nó dừng xe cái két ngay trước mặt nó tỏ vẻ đâm chiêu
-Ông đang nói ai đấy. Mới sáng đừng làm tui nóng đó-nó chỉ tay hăm dọa
-Tui không nói bà chẳng lẽ nói tui à, mới sáng mà hú hú như vượn.
-Hứ, tui đói rồi đi ăn sáng mà sao ông không lấy xe máy đi mà đi xe đạp vậy-nó lảng sang chuyện khác
-Tui thích vậy đó, bà chỉ xứng với chiếc xe đạp thôi
-Hê hê ông khổ chứ ai khổ đâu
-Thì ai nói gì đâu, thôi leo lên đi
Chưa đợi hắn nói nó đã nhảy tót lên xe ngồi rồi hehe.
Sáng đó hắn chở nó đi đâu xa lắm nó cũng chẳng bết nữa
-Chở đi đâu đó, í đừng nói là chở ra chỗ hoang vu rồi bỏ tui ở đó một mình nha-nó túm lấy áo hắn
-Haha lâu lâu bà cũng thông minh phết-hắn hất mũi tỏ vẻ khoái chí
-Không đâu tui còn chưa tạm biệt ba mẹ lần cuối mà-nó núm áo hắn chặt hơn
-Rách áo, buông ra đi nào haha
Nó chỉ muốn nhảy phốc xuống xe ngay bây giờ nhưng hoàn cảnh không cho phép hức. Đi được một đoạn khá xa thì hắn dừng lại
-Xuống xe-hắn ngoảnh đầu lại nhìn nó
-Không-nó bám chặt yên xe
-Xuống dắt bộ mới vào được-hắn chợt phì cười vì hành động trẻ con của nó
Nó ngoan ngoãn leo xuống xe mặc cho số phận mình trôi nỗi như thế nào, không biết hắn đang định làm gì.
-Gần tới rồi đó-hắn chỉ tay về phía trước con đường mòn
-Mong là gần tới đi bộ nãy giờ mỏi chân quá-nó nhăn nhó
Chốc sau nó và hắn dừng trước cổng “Trại trẻ mồ côi”, nói thật thì nó khá bất ngờ khi hắn dẫn nó tới đây
-Sao ông nói đi chơi mà
-Thì đi làm từ thiện cũng là đi chơi mà
-Sao không nói sớm để tui mang mấy con gấu bông lên cho tụi nhỏ chơi
-Không ngờ bà cũng tốt bụng ghê vậy mà lâu nay tui cứ tưởng bà là đồ máu lạnh-hắn cười hả hê
-Cẩn thận cái miệng ông đấy
Đang mãi nói chuyện thì có một có một người phụ nữa trạc tuổi mẹ nó đi ra
-Quân tới chơi hả con, mấy đứa nhỏ nhắc con miết. Sao mấy bữa nay con ít tới chơi vậy-người phụ nữ hiền từ nói
-Dạ tại mấy bữa nay con bận học quá nên ít chơi-hắn lễ phép
-Còn đây là bạn con hả?
-Dạ bạn ấy tên Mi
-Thôi hai đứa vào trong đi-người phụ nữa đó đi vào trong
-Ông hay tới đây lắm hả?
-Những khi thấy buồn, vào trong chơi với mấy đứa nhỏ đi vui lắm-hắn cằm tay nó đi
Hắn dẫn nó đi vào trong, bên trong rất đẹp có một khu vườn trồng toàn hoa và cỏ nhìn xanh mướt.
-A anh Quân tới tụi bay ơi-một đám con nít chạy ùa tới vây quanh lấy hắn
-Mấy dứa dạo này có ngoan không? Lì là anh không phát quà đâu nha
-Ngoan lắm anh ơi,mà chị kia là bạn gái anh hả?-một thằng nhóc thốt ra câu nói làm nó giật mình
-Không bạn anh thôi nhưng hông phải bình thường đâu bạn thân đấy nhóc-hắn xoa đầu đứa nhỏ cười hiền
Đây là lần đầu tiên nó thấy hắn dễ thương và không chọc quê trước mặt mọi người nữa đặc biệt là tụi nhóc này.
-Chị ơi đi chơi với tụi em đi-một đứa bé gái lôi nó đi
Buổi sáng nó và hắn cùng chơi với tụi nhỏ nhưng mà sự có mặt của nó đã làm cho hắn mất đi một số đứa bé dễ thương chẳng qua là thế này ở trại trẻ mồ côi này rất ít có người lui tới chỉ có mấy nhà từ thiện nhưng hầu hết là người trung niên. Với tuổi như nó và hắn thì rất hiếm người tới.
-Chị Mi qua đây chơi với tụi em thường xuyên nha chứ tụi con trai toàn chơi mấy trò bạo lực tụi em không muốn tí nào-mấy đứa nhỏ giựt giựt áo nó
-TRò gì mà bạo lực hả em?-nó tò mò
-Bắn súng nước đó chị
Nó mỉm cười nhìn tụi nhóc dễ thương này mà muốn khóc, từ lúc mới sinh ra tụi nhỏ đã bị ba mẹ vứt bỏ phũ phàng dù sao cũng là đứa con họ mang nặng đẻ đau cơ mà sao con người lại nhẫn tâm đến thế. May ba mẹ nó không làm như vậy với nó, nó có một gia đình hạnh phúc là quá đủ oy hì hì.
-Lùn vào ăn cơm kìa-hắn gọi í ới
-Biết rồi-nó dẵn mấy đứa nhỏ vào phòng ăn nhìn rất ra dáng một bà chị hề hề
Sau buổi cơm trưa hắn cho mấy đứa nhỏ đi ngủ trưa rồi dẫn nó ra chỗ ghế đá ngồi
-Vui không?
-Vui quá trời luôn -nó vuốt nhẹ mái tóc
-Ưm vậy là được rồi, hồi nhỏ tui với bà cũng hay chơi mấy trò này lắm có lầm bà còn bị té nữa
-Còn nhớ hả? Tại ông làm tui té chớ bộ
-Hoho tại hồi đó bà tròn trĩnh quá nên chạy dễ té đó mà
Mới nghĩ tốt về hắn vậy mà giờ hắn lại nổi loạn rồi
-Ông nói xấu tôi không sợ quả báo à-nó bĩu môi
-Không haha
-Thiên lôi sẽ dòm ngó ông-nó quay mặt hướng khác
Ngày hôm đó nó cảm thấy thoái mái làm sao? Không ngờ đi làm từ thiện lại vui đến vậy nếu có dịp nó sẽ lên đây thăm tụi nhỏ lần 2 và không những lần 2 mà là thường xuyên cũng có khi. Chiều khoảng 4h hắn dắt xe đạp ra chở nó về tụi nhỏ thì cứ mếu máo tỏ vẻ không muốn rời xe hehe.
-Thấy sức hút của tui chưa haha
-Chỉ với mấy đứa nhỏ thôi đồ lùn
Hắn nhấn bàn đạp đi về lại thành phố, trở lại với nơi nhộn nhịp và nhiều bộn bề của công việc. Tạm biệt nơi đem lại cho nó nhiều cảm xúc vui nhộn quên hết đi những buồn phiền của cuộc sống. Hẹn ngày gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.