Chương 4
Đàm Mộc Hy
23/04/2017
Hic, eo ôi, giọng nghe buồn nôn quá a... khiếp quá!
- Khụ, à chào cô. Tôi là trợ lí mới của Tổng giám đốc, có chuyện gì không ạ?
Mặc dù không thích nhưng nó vẫn cố tỏ ra là một hậu bối lịch sự.
- À.. ra là cô thật. Cô nghĩ với loại người như cô thì tôi có chuyện gì để nói?
Cô nàng đó kiêu ngạo hất mặt.
- Cái đó thì làm sao tôi biết được. Tự dưng cô đến nói với tôi rồi giờ còn hỏi tôi nói chuyện gì. Tôi không có nhiều thời gian, mong cô nghiêm túc cho. - Nó đẩy gọng kính ra vẻ người trí thức.
- Cô, cái đồ nấm lùn kia. Tôi nói cho cô biết, tôi vào nơi này đã được một năm rồi, tôi... rất thích Vũ tổng, tôi cấm cô tăm tia ngài ấy, nghe rõ chưa? - Cô nàng kia bực mình nói.
À, hoá ra là kiểu này.
Hừ, còn dám kêu mình là nấm lùn nữa. Đợi đấy.
- Thưa cô, tôi nói cho cô biết một sự thật mất lòng nhé. Cô, xinh đấy, dáng đẹp đấy, mỗi tội não ngắn quá! Cô có biết cái lời kia mà lọt vào tai Vũ tổng ấy, cô có tin là cô bị đuổi việc ngay không? Với lại , cô có biết cái giọng của cô kinh khủng tới mức nào không? Nghe buồn nôn lắm đấy. Muốn quyến rũ được Vũ tổng, khó lắm, mà trước tiên cô phải đi làm sạch răng của mình đi, rau chân vịt còn dính trên kẽ răng kìa. Nên giữ hình tượng một chút chứ? - Nó tuôn ra cả một tràng dài.
- Cô, cô dám xúc phạm tôi như vậy? Cô chết chắc rồi! - Cô gái kia tức giận chỉ tay vào mặt nó.
- Cô à, tôi đã nói trước đó là sự thật mất lòng rồi mà! - Nó đáp tỉnh bơ.
- Hừ, cô nhớ đấy, cô dám đắc tội với tiểu thư họ Kim, Kim Ái Na tôi thì cô chết chắc rồi! Hừ, nhớ đấy,đồ nấm lùn đáng ghét! - Ái Na chỉ tay vào mặt nó rồi tức tối bỏ đi.
- Vâng, tôi sẽ nhớ! - Nó nói với theo.
Xì, nghĩ bà đây sợ chắc, mơ tưởng đi.
Mà quên mất, mình còn phải đi mua đồ ăn nữa, cũng muộn rồi.
Cơ mà sao không thấy Thư và chị Như đâu nhỉ?
- Nhi ơi!! - Một giọng nói vang lên.
A, vừa nhắc là tới liền à...
- Nhi, bà ăn chưa? Mà tôi thấy bà vừa nói chuyện với ai hả? Trông vui thế. - Thư vỗ vai nó.
- Hể? Vui á? Mắt bà có vấn đề rồi Thư, tụi tôi cãi nhau đó! - Nó chẹp miệng.
- Cãi nhau? Với ai đấy? - Thư.
- Tiểu thư nhà họ Kim, Kim Ái Na, trưởng phòng marketing. - Như vừa nhìn theo bóng dáng Ái Na vừa nói.
- À, là con mụ ẻo lả đó. Thôi kệ đi, chúng ta đi ăn, đói lắm rồi nè!! - Thư nói rồi kéo tay nó và Như đi một mạch.
o0o
- Hả? Sao cơ? Bà bị họ bắt đi mua đồ ăn á? - Thư bật thốt lên.
- Suỵt, bà nói nhỏ thôi. Haiz, tôi bị áp bức dữ lắm a. - Nó - Mà tên Tinh Anh cứ soi mói tôi kinh lắm ấy.
Như ở một bên không nói gì mà cười khúc khích.
- Có gì mà chị cười ghê thế? - Thư thấy lạ hỏi.
- Không, không có gì, mà anh Tinh Anh soi mói em ghê lắm à Nhi? - Như lảng đi.
Nó gật đầu.
- Vâng, y như ngày xưa, toàn soi mói, làm khó em thôi!
- Mới là không có y như đâu! - Như buột miệng nói.
- Sao cơ? - Nó.
- À không không! Mà em không đi mang đồ ăn à? Muộn rồi đấy! - Như giục nó.
- Haiz, vậy em đi đây, tạm biệt hai người!
Nó thở dài rồi đi nhanh về phía thang máy.
...
o0o
" Cạch "
Nó mở nhẹ cửa phòng.
- Thức ăn đã về rồi đây!
Nó mệt mỏi nói, nó thực sự đói lắm rồi a.
Tinh Anh thấy nó về liền bỏ tập tài liệu trên tay rồi nói.
- Để sang bên bàn ăn kia cho tôi. Bày biện cho gọn gàng ra.
- Này này, vậy tôi có được ăn cùng không? - Nó dò xét.
- Cô nghĩ xem? Hừm, đáng ra là không được đâu, nhưng thấy cô vất vả nên tôi cho phép cô cùng ăn đấy! - Tinh Anh xoa cằm nói.
- Oa, cảm ơn nha!
Nó cười tít mắt. Coi như anh ta biết điều đấy.
Tinh Anh ngơ ngác nhìn nụ cười của nó.
" Đáng yêu... ấy, cái gì thế này? Kệ cô ta đi. Xuỳ, xuỳ... "
Tinh Anh lắc mạnh đaùa để xua đi suy nghĩ vừa rồi của mình.
Đáng yêu? Cô ta mà đáng yêu? Đáng ghét thì có!
...
Bảo, nó và Tinh Anh đã ngồi xuống bàn còn mình Nhật vẫn đang làm gì đó.
- Ủa Trịnh tổng, chê đồ ăn hay là không đói vậy? Tôi nói anh nghe nhá, làm việc cũng có chừng mực thôi chứ, chăm chỉ quá cũng không ổn à? - Nó lắc đầu nhìn Nhật.
- Không ổn? - Nhật nhíu mày.
- Vâng, anh thấy đấy, đẹp trai thì anh có, lại soái, ngầu, có địa vị. Vậy mà đến bây giờ tôi nghe nói anh, mà cả ba anh đều đang độc thân, chưa có bạn gái nhỉ? - Nó cười gian.
Nghe đến đây, cả ba người đều nhìn vào nó im lặng và mang vẻ không vui.
Tinh Anh bỗng đập bàn rồi đứng dậy.
- Cô im lặng mà ăn không được sao?
Nói xong anh mang theo vẻ bực bội bỏ ra ngoài.
Nó chớp chớp mắt, chưa hiểu gì.
- Ăn cũng không yên! - Bảo bỏ lại câu nói lạnh nhạt đó rồi đi về phía bàn làm việc.
Nó ngơ ngác. Nó nói sai gì à?
Chỉ là nói bọn họ chưa có bạn gái, không yêu đương thôi mà...
- Nhiều chuyện như vậy thì sớm mà nghỉ việc đi. - Nhật lạnh lùng nói.
...Hể? Hể?
Nó há hốc.
Sao nói đến chuyện tình cảm là họ lại nghiêm túc, dữ dằn vậy?
Sao họ lại có phản ứng mạnh như thế?
Tim nó bỗng đập mạnh.
Haiz, tim nó lại nhói nữa rồi....
Không biết họ đã từng thích nó chưa?
Khi ấy nó còn là một con nhỏ xấu xí...
...
---- Hết chương ----
- Khụ, à chào cô. Tôi là trợ lí mới của Tổng giám đốc, có chuyện gì không ạ?
Mặc dù không thích nhưng nó vẫn cố tỏ ra là một hậu bối lịch sự.
- À.. ra là cô thật. Cô nghĩ với loại người như cô thì tôi có chuyện gì để nói?
Cô nàng đó kiêu ngạo hất mặt.
- Cái đó thì làm sao tôi biết được. Tự dưng cô đến nói với tôi rồi giờ còn hỏi tôi nói chuyện gì. Tôi không có nhiều thời gian, mong cô nghiêm túc cho. - Nó đẩy gọng kính ra vẻ người trí thức.
- Cô, cái đồ nấm lùn kia. Tôi nói cho cô biết, tôi vào nơi này đã được một năm rồi, tôi... rất thích Vũ tổng, tôi cấm cô tăm tia ngài ấy, nghe rõ chưa? - Cô nàng kia bực mình nói.
À, hoá ra là kiểu này.
Hừ, còn dám kêu mình là nấm lùn nữa. Đợi đấy.
- Thưa cô, tôi nói cho cô biết một sự thật mất lòng nhé. Cô, xinh đấy, dáng đẹp đấy, mỗi tội não ngắn quá! Cô có biết cái lời kia mà lọt vào tai Vũ tổng ấy, cô có tin là cô bị đuổi việc ngay không? Với lại , cô có biết cái giọng của cô kinh khủng tới mức nào không? Nghe buồn nôn lắm đấy. Muốn quyến rũ được Vũ tổng, khó lắm, mà trước tiên cô phải đi làm sạch răng của mình đi, rau chân vịt còn dính trên kẽ răng kìa. Nên giữ hình tượng một chút chứ? - Nó tuôn ra cả một tràng dài.
- Cô, cô dám xúc phạm tôi như vậy? Cô chết chắc rồi! - Cô gái kia tức giận chỉ tay vào mặt nó.
- Cô à, tôi đã nói trước đó là sự thật mất lòng rồi mà! - Nó đáp tỉnh bơ.
- Hừ, cô nhớ đấy, cô dám đắc tội với tiểu thư họ Kim, Kim Ái Na tôi thì cô chết chắc rồi! Hừ, nhớ đấy,đồ nấm lùn đáng ghét! - Ái Na chỉ tay vào mặt nó rồi tức tối bỏ đi.
- Vâng, tôi sẽ nhớ! - Nó nói với theo.
Xì, nghĩ bà đây sợ chắc, mơ tưởng đi.
Mà quên mất, mình còn phải đi mua đồ ăn nữa, cũng muộn rồi.
Cơ mà sao không thấy Thư và chị Như đâu nhỉ?
- Nhi ơi!! - Một giọng nói vang lên.
A, vừa nhắc là tới liền à...
- Nhi, bà ăn chưa? Mà tôi thấy bà vừa nói chuyện với ai hả? Trông vui thế. - Thư vỗ vai nó.
- Hể? Vui á? Mắt bà có vấn đề rồi Thư, tụi tôi cãi nhau đó! - Nó chẹp miệng.
- Cãi nhau? Với ai đấy? - Thư.
- Tiểu thư nhà họ Kim, Kim Ái Na, trưởng phòng marketing. - Như vừa nhìn theo bóng dáng Ái Na vừa nói.
- À, là con mụ ẻo lả đó. Thôi kệ đi, chúng ta đi ăn, đói lắm rồi nè!! - Thư nói rồi kéo tay nó và Như đi một mạch.
o0o
- Hả? Sao cơ? Bà bị họ bắt đi mua đồ ăn á? - Thư bật thốt lên.
- Suỵt, bà nói nhỏ thôi. Haiz, tôi bị áp bức dữ lắm a. - Nó - Mà tên Tinh Anh cứ soi mói tôi kinh lắm ấy.
Như ở một bên không nói gì mà cười khúc khích.
- Có gì mà chị cười ghê thế? - Thư thấy lạ hỏi.
- Không, không có gì, mà anh Tinh Anh soi mói em ghê lắm à Nhi? - Như lảng đi.
Nó gật đầu.
- Vâng, y như ngày xưa, toàn soi mói, làm khó em thôi!
- Mới là không có y như đâu! - Như buột miệng nói.
- Sao cơ? - Nó.
- À không không! Mà em không đi mang đồ ăn à? Muộn rồi đấy! - Như giục nó.
- Haiz, vậy em đi đây, tạm biệt hai người!
Nó thở dài rồi đi nhanh về phía thang máy.
...
o0o
" Cạch "
Nó mở nhẹ cửa phòng.
- Thức ăn đã về rồi đây!
Nó mệt mỏi nói, nó thực sự đói lắm rồi a.
Tinh Anh thấy nó về liền bỏ tập tài liệu trên tay rồi nói.
- Để sang bên bàn ăn kia cho tôi. Bày biện cho gọn gàng ra.
- Này này, vậy tôi có được ăn cùng không? - Nó dò xét.
- Cô nghĩ xem? Hừm, đáng ra là không được đâu, nhưng thấy cô vất vả nên tôi cho phép cô cùng ăn đấy! - Tinh Anh xoa cằm nói.
- Oa, cảm ơn nha!
Nó cười tít mắt. Coi như anh ta biết điều đấy.
Tinh Anh ngơ ngác nhìn nụ cười của nó.
" Đáng yêu... ấy, cái gì thế này? Kệ cô ta đi. Xuỳ, xuỳ... "
Tinh Anh lắc mạnh đaùa để xua đi suy nghĩ vừa rồi của mình.
Đáng yêu? Cô ta mà đáng yêu? Đáng ghét thì có!
...
Bảo, nó và Tinh Anh đã ngồi xuống bàn còn mình Nhật vẫn đang làm gì đó.
- Ủa Trịnh tổng, chê đồ ăn hay là không đói vậy? Tôi nói anh nghe nhá, làm việc cũng có chừng mực thôi chứ, chăm chỉ quá cũng không ổn à? - Nó lắc đầu nhìn Nhật.
- Không ổn? - Nhật nhíu mày.
- Vâng, anh thấy đấy, đẹp trai thì anh có, lại soái, ngầu, có địa vị. Vậy mà đến bây giờ tôi nghe nói anh, mà cả ba anh đều đang độc thân, chưa có bạn gái nhỉ? - Nó cười gian.
Nghe đến đây, cả ba người đều nhìn vào nó im lặng và mang vẻ không vui.
Tinh Anh bỗng đập bàn rồi đứng dậy.
- Cô im lặng mà ăn không được sao?
Nói xong anh mang theo vẻ bực bội bỏ ra ngoài.
Nó chớp chớp mắt, chưa hiểu gì.
- Ăn cũng không yên! - Bảo bỏ lại câu nói lạnh nhạt đó rồi đi về phía bàn làm việc.
Nó ngơ ngác. Nó nói sai gì à?
Chỉ là nói bọn họ chưa có bạn gái, không yêu đương thôi mà...
- Nhiều chuyện như vậy thì sớm mà nghỉ việc đi. - Nhật lạnh lùng nói.
...Hể? Hể?
Nó há hốc.
Sao nói đến chuyện tình cảm là họ lại nghiêm túc, dữ dằn vậy?
Sao họ lại có phản ứng mạnh như thế?
Tim nó bỗng đập mạnh.
Haiz, tim nó lại nhói nữa rồi....
Không biết họ đã từng thích nó chưa?
Khi ấy nó còn là một con nhỏ xấu xí...
...
---- Hết chương ----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.