Chương 35: CAFE, LATTE VÀ CAPPUCHINO
KiyokoYamaguchi
13/04/2016
Tại quán “LUCKY AND LOVE”, mọi ngày thì nơi đây sẽ yên tĩnh đến lạ thường nhưng hôm nay thì không.
Hôm nay quán thực sự rất ồn ào và vui vẻ, đôi bận vang lên tiếng cười đùa của 7 người họ.
Tiếng cười còn lấn át cả tiếng đài radio phát đi phát lại bản tấu violin.
– Không ngờ hai người lại là anh em đấy !: Vừa hạ cốc latte xuống, Minh Châu ngạc nhiên nói (Vâng, nhân vật lâu ngày mới xuất hiện lại)
– Thì em cũng đâu có ngờ đâu: Dương Chi nói, nhẹ đưa cốc capuchino chạm môi và nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ.
– Nhưng anh thực sự rất vui khi tìm lại được đứa em gái thất lạc bấy lâu nay của mình. Đã vậy nó còn có nhữmg người bạn rất tuyệt nữa chứ !: Tuấn nói và nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê của mình.
Cà phê tuy đắng nhưng nó lại mang tính kích thích đến thần kinh con người.
Latte khá là ngọt mang nghĩa nhẹ nhàng.
Còn cappuchino thì là sự kết hợp của cà phê và sữa. Hòa trộn giữa đắng và ngọt nhưng vô cùng tinh tế.
3 thứ nước uống này là thứ mà nãy giờ họ cùng ngồi nhâm nhi, uống với nhau.
Sau một hồi trò chuyện từ trên trời dưới biển xong thì mọi người tạm biệt nhau.
Chỉ còn lại mình Dương Chi và Gia Duy.
Âm thanh yên tĩnh chìm trong bản tấu violin. Nhẹ nhàng, trầm bổng, du dương.
Đó là những gì Dương Chi suy nghĩ khi đang lắng nghe bản hòa tấu này.
– Hay quá nhỉ ?: Phá tan âm thanh yên tĩnh là câu nói của Gia Duy.
Nó hơi nhíu chân mày tí rồi lại giãn ra. Nó nhìn Gia Duy với ánh mắt ‘Đừng có phá mạch cảm xúc khi nghe nhạc của tôi’
Thấy thế thì hắn cũng thôi luôn. Chứ nói tiếp chắc bị Dương Chi cho mấy cú vào bụng (bị thế người thường có thể sớm vô viện)
Sau khi kết thúc bản hòa tấu và cái radio bắt đầu lặp đi lặp đoạn cũ thì Dương Chi nhẹ nhàng nói:
– Anh vừa nãy nói gì hả ?
– Quên luôn rồi, cái ánh mắt của nhóc làm anh quên mất tiêu rồi.
– Ánh mắt nào ? Cái ánh mắt trìu mến đó hả ?: Nó hồn nhiên đáp lại.
-Thôi thôi, bỏ qua đi. Nè,…
– Gì hả ?: Dương Chi nhẹ ngẩng đầu lên tí và bắt gặp ánh mắt của Gia Duy.
Một ánh mắt dịu dàng, trìu mến và vô cùng ấm áp.
– Anh có ý gì hả ? : Nó nghi hoặc nhìn hắn, sống lưng rờn rợn. Hình như có gì đó sẽ xảy ra.
– Chậc, nhóc không hiểu hả ? Anh thực sự t…
Leng keng ~
Gia Duy chưa nói xong thì có người phá đám
– Chậc: Gia Duy chẹp miệng tỏ thái độ.-‘Tên nào phá đám vậy!?’
Người bước vào là một chàng trai cao tầm trung, diện mạo cũng bình thường mặc áo sơmi trắng quần bò đen.
Nó chợt ngước mắt nhìn chàng trai với ánh mắt hứng thú. Gia Duy lại nhíu mày nhìn nó. Rồi sau đó nhìn sang tên kia.
Tên đó có gì mà Dương Chi nhìn kinh vậy ?
– Không biết anh ấy mua giày ở đâu vậy ?: Dương Chi nhìn vào chiếc giày của tên vừa này đi qua.
Chậc, vậy mà hắn cứ tưởng.
– Nhóc thích giày hả ?: Gia Duy hỏi nó
– Ừm: Dương Chi nhẹ gật đầu cái
– Sau này nếu thích anh mua cho một đôi, nhưng đừng nhìn người ta vậy, kì lắm đó.
– Thật hả ?
– Thật luôn, anh đây đâu nói đùa.
– Cảm ơn nha !: Nó nói và cười nhe răng để lộ răng khểnh.
Phải nói mặt Gia Duy lúc này hơi đỏ tí, tim đập nhanh hơn. Nhóc à, em làm tôi bối rối thật đấy.
Để tránh Dương Chi phát hiện hắn đỏ mặt, Gia Duy liền chọc nó:
– Mà phải nhỉ, nhóc chắc phải mua giày đế cao thì mới có thể ngẩng cao đầu sánh bước với anh nhỉ. Dù gì nhóc cũng chỉ là một đứa lùn thôi mà: Hắn nói và dí đầu Dương Chi xuống ý chỉ nó lùn
Nhân tiện nói luôn, Dương Chi là đứa thấp nhất trong cái nhóm 7 người này. Nó chỉ cao đúng 1m54 thôi. Đó là lí do nhìn nó nhỏ con nên nhiều người bắt nạt nó chăng ?
– Hả !? Đá anh phát bây giờ: Nó nói và đá một phát vào chân hắn. Nói đá phát chứ đá thật luôn nè.
– Rồi, anh đùa thôi mà: Hắn nói và ôm lấy cái chân tội nghiệp của mình.
– Lần sau anh cứ thử đùa kiểu trêu ngươi tôi nữa đi. Tôi cho anh đi gặp Diêm Vương bây giờ: Nó liếc cái cảnh báo Gia Duy
– Rồi: Hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại
Thời gian còn lại thì Dương Chi và Gia Duy cùng nhau ngồi nói chuyện và uống cappuchino.
Và bản hòa tấu violin vẫn cũ lặp đi lặp lại trên cái đài radio đó
———————————-
Sorry các bạn, mãi mới ra chap mới được. dạo này kiểm tra nhiều quá nên mình không có thời gian viết truyện cộng thêm việc sa ngã vào bài bạc làm con tác giả thêm lười. xin lỗi nha.
Tạm thời thì cho mấy chap bình yên đã, sau này sóng gió thế nào thì sau hẵng tính.
Không liên quan nhưng teppi, sáng nay mày bị tao trêu đó. Câu tao sẽ hôm đăng truyện vào hôm nay là nói thật. câu không đăng mới là nói dối. teehee !
Cá tháng tư vui vẻ nha các bạn !
Hôm nay quán thực sự rất ồn ào và vui vẻ, đôi bận vang lên tiếng cười đùa của 7 người họ.
Tiếng cười còn lấn át cả tiếng đài radio phát đi phát lại bản tấu violin.
– Không ngờ hai người lại là anh em đấy !: Vừa hạ cốc latte xuống, Minh Châu ngạc nhiên nói (Vâng, nhân vật lâu ngày mới xuất hiện lại)
– Thì em cũng đâu có ngờ đâu: Dương Chi nói, nhẹ đưa cốc capuchino chạm môi và nhẹ nhàng uống một ngụm nhỏ.
– Nhưng anh thực sự rất vui khi tìm lại được đứa em gái thất lạc bấy lâu nay của mình. Đã vậy nó còn có nhữmg người bạn rất tuyệt nữa chứ !: Tuấn nói và nhẹ nhàng khuấy cốc cà phê của mình.
Cà phê tuy đắng nhưng nó lại mang tính kích thích đến thần kinh con người.
Latte khá là ngọt mang nghĩa nhẹ nhàng.
Còn cappuchino thì là sự kết hợp của cà phê và sữa. Hòa trộn giữa đắng và ngọt nhưng vô cùng tinh tế.
3 thứ nước uống này là thứ mà nãy giờ họ cùng ngồi nhâm nhi, uống với nhau.
Sau một hồi trò chuyện từ trên trời dưới biển xong thì mọi người tạm biệt nhau.
Chỉ còn lại mình Dương Chi và Gia Duy.
Âm thanh yên tĩnh chìm trong bản tấu violin. Nhẹ nhàng, trầm bổng, du dương.
Đó là những gì Dương Chi suy nghĩ khi đang lắng nghe bản hòa tấu này.
– Hay quá nhỉ ?: Phá tan âm thanh yên tĩnh là câu nói của Gia Duy.
Nó hơi nhíu chân mày tí rồi lại giãn ra. Nó nhìn Gia Duy với ánh mắt ‘Đừng có phá mạch cảm xúc khi nghe nhạc của tôi’
Thấy thế thì hắn cũng thôi luôn. Chứ nói tiếp chắc bị Dương Chi cho mấy cú vào bụng (bị thế người thường có thể sớm vô viện)
Sau khi kết thúc bản hòa tấu và cái radio bắt đầu lặp đi lặp đoạn cũ thì Dương Chi nhẹ nhàng nói:
– Anh vừa nãy nói gì hả ?
– Quên luôn rồi, cái ánh mắt của nhóc làm anh quên mất tiêu rồi.
– Ánh mắt nào ? Cái ánh mắt trìu mến đó hả ?: Nó hồn nhiên đáp lại.
-Thôi thôi, bỏ qua đi. Nè,…
– Gì hả ?: Dương Chi nhẹ ngẩng đầu lên tí và bắt gặp ánh mắt của Gia Duy.
Một ánh mắt dịu dàng, trìu mến và vô cùng ấm áp.
– Anh có ý gì hả ? : Nó nghi hoặc nhìn hắn, sống lưng rờn rợn. Hình như có gì đó sẽ xảy ra.
– Chậc, nhóc không hiểu hả ? Anh thực sự t…
Leng keng ~
Gia Duy chưa nói xong thì có người phá đám
– Chậc: Gia Duy chẹp miệng tỏ thái độ.-‘Tên nào phá đám vậy!?’
Người bước vào là một chàng trai cao tầm trung, diện mạo cũng bình thường mặc áo sơmi trắng quần bò đen.
Nó chợt ngước mắt nhìn chàng trai với ánh mắt hứng thú. Gia Duy lại nhíu mày nhìn nó. Rồi sau đó nhìn sang tên kia.
Tên đó có gì mà Dương Chi nhìn kinh vậy ?
– Không biết anh ấy mua giày ở đâu vậy ?: Dương Chi nhìn vào chiếc giày của tên vừa này đi qua.
Chậc, vậy mà hắn cứ tưởng.
– Nhóc thích giày hả ?: Gia Duy hỏi nó
– Ừm: Dương Chi nhẹ gật đầu cái
– Sau này nếu thích anh mua cho một đôi, nhưng đừng nhìn người ta vậy, kì lắm đó.
– Thật hả ?
– Thật luôn, anh đây đâu nói đùa.
– Cảm ơn nha !: Nó nói và cười nhe răng để lộ răng khểnh.
Phải nói mặt Gia Duy lúc này hơi đỏ tí, tim đập nhanh hơn. Nhóc à, em làm tôi bối rối thật đấy.
Để tránh Dương Chi phát hiện hắn đỏ mặt, Gia Duy liền chọc nó:
– Mà phải nhỉ, nhóc chắc phải mua giày đế cao thì mới có thể ngẩng cao đầu sánh bước với anh nhỉ. Dù gì nhóc cũng chỉ là một đứa lùn thôi mà: Hắn nói và dí đầu Dương Chi xuống ý chỉ nó lùn
Nhân tiện nói luôn, Dương Chi là đứa thấp nhất trong cái nhóm 7 người này. Nó chỉ cao đúng 1m54 thôi. Đó là lí do nhìn nó nhỏ con nên nhiều người bắt nạt nó chăng ?
– Hả !? Đá anh phát bây giờ: Nó nói và đá một phát vào chân hắn. Nói đá phát chứ đá thật luôn nè.
– Rồi, anh đùa thôi mà: Hắn nói và ôm lấy cái chân tội nghiệp của mình.
– Lần sau anh cứ thử đùa kiểu trêu ngươi tôi nữa đi. Tôi cho anh đi gặp Diêm Vương bây giờ: Nó liếc cái cảnh báo Gia Duy
– Rồi: Hắn chỉ nhẹ nhàng đáp lại
Thời gian còn lại thì Dương Chi và Gia Duy cùng nhau ngồi nói chuyện và uống cappuchino.
Và bản hòa tấu violin vẫn cũ lặp đi lặp lại trên cái đài radio đó
———————————-
Sorry các bạn, mãi mới ra chap mới được. dạo này kiểm tra nhiều quá nên mình không có thời gian viết truyện cộng thêm việc sa ngã vào bài bạc làm con tác giả thêm lười. xin lỗi nha.
Tạm thời thì cho mấy chap bình yên đã, sau này sóng gió thế nào thì sau hẵng tính.
Không liên quan nhưng teppi, sáng nay mày bị tao trêu đó. Câu tao sẽ hôm đăng truyện vào hôm nay là nói thật. câu không đăng mới là nói dối. teehee !
Cá tháng tư vui vẻ nha các bạn !
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.