Chương 13
KiyokoYamaguchi
13/04/2016
NGÀY MỘT – LẠC
Ngay sau khi xe dừng tại khu cắm trại B thì nó đã nhanh chóng từ biệt mấy anh chị ấy và về đoạn tụ với lớp
– Bà đây rồi ? Cứ tưởng bị bắt cóc sang Trung Quốc rồi chứ, à không….có khi bà còn bắt cóc ngược lại người ta đó !: Cô đùa
– Mà cô đi xe ai đến đây vậy ?: Cậu từ đâu thò đầu ra hỏi
– Xe lớp anh tôi: Nó đáp lại
– Sao không ở bên đấy luôn đi !
-Chuẩn, cho lớp khỏi đông tí !
Câu nói của 2 người này đúng là nghe chán sống thật mà, chưa ném 2 người xuống vách đá là may rồi đấy. Nó hít vào thở ra một cái để lấy lại bình tĩnh. Nhưng mắt vẫn lườm 2 người.
– Rồi, không chọc nữa ! Nhanh đi, chuẩn bị dựng lều đó. Tui và bà chung một lều nhé !: Cô dỗ dành nó
– Tạm tha cho mi đó
Lớp nó chọn chỗ trung tâm của khu cắm trại nên ở đây không khí rất là trong lành.
Còn quan trọng nhất là vấn đề…..làm thế nào để dựng lều nhỉ ?
– 2 người đứng đực mặt ra đấy làm gì vậy ? Không tính dựng lều hả ?: Cậu hỏi
– Có biết làm đâu: 2 người họ thản nhiên đáp lại
– Giời ! Nhìn tôi làm một lần để sau này nhớ nè
Cậu loay hoay một hồi, rồi cuối cùng cũng dựng xong cái lều cho 2 đứa nó.
– Thank you nha ! ÔSIN !: Nó nói và cười cười cái
– Cười cái gì ? Thưa thầy bạn Dương Chi tình nguyện đi kiếm củi này !
– Thế hả ?Đii vuii nhaa emm !: Thầy đứng từ đằng xa nói
– Thế nha ! Đi vui vẻ !
Cậu nói rồi xua xua nó. Còn nó vừa đi vừa lẩm bẩm nguyền rủ cậu.
Khi vào khá sâu thì nó bắt đầu lượm củi. Lượm được kha khá thì nó nghĩ sẽ đi tham quan khu rừng một chút.
Nó đột nhiên nhớ đến một truyền thuyết mà cô kể cho nó:
” Một số người may mắn khi vào khu rừng gặp được một hồ nước. Khi nhìn thẳng vào mặt nước thì chồng tương lại của bạn sẽ phản chiếu trên mặt nước ”
‘Nghe cũng hay hay đấy chứ. Có lẽ mình nên tìm thử ‘
Nó càng vào sâu rừng hơn, sâu hơn, sâu hơn nữa ….
– Aizzz…. Mình bỏ cuộc, chẳng hiểu đứa nào giỏi đến mức tìm được cái hồ vậy !
Nó bực tức và đá vào một viên sỏi gần đó.
Tõm !
Một âm thanh vang lên, nó chợt ngạc nhiên, tìm được rồi sao ?
Nó lại gần chỗ phát ra tiếng tũm đó.
Hiện ra trước mắt nó là một hồ nước lớn. Nó giống như một cái gương khổng lồ vậy !
Nó cúi xuống và nhìn xuống. Mặt nước liền phản chiếu gương mặt nó.
Mái tóc đen dài óng ả. Làn da trắng. Đôi mắt đen. Cái mũi nhỏ nhắn. Gò má ửng hồng. Làn môi đượm sắc đỏ.
Bên cạnh hình ảnh phản chiếu của nó là…hắn ?!
– Yo ! Nhóc nhìn gì vậy ?
Chẳng hiẻu hắn được đấy từ lúc nào, đập nhẹ vai nó một cái.
– Ah !!
Giật mình, nó ngã ra phía sau.
‘Thảo nào cũng ướt nhẹp cho mà coi ‘
Nó chỉ nhắm chặt mắt và đón nhận rằng mình sẽ rơi xuống hồ. Nhưng may thay hắn đã ôm chặt lấy eo nó để nó không rơi xuống.
– Cảm ơn: Nó lấy lại được thăng bằng, đứng vững lại và nói
– Nhóc đang gì ở đây vậy ?
– Kiếm củi: Nó chán nản đáp lại : – Mà anh ở đây làm gì ?
– Đi loanh quanh thôi
– Dù gì tôi cũng chán rồi, về đây: Nó vẫy vẫy tay và bỏ hắn lại
– Đi chậm cái : Hắn đuổi kịp nó chỉ trong mấy bước (chân dài mà =~=) :- Ai lại để một cô gái đi một mình trong khu rừng chứ. Nói đi, chỗ lớp nhóc cắm trại ở đây, anh dẫn về.
– Chỗ trung tâm khu cắm trại
– Được rồi , đi nào
– Nhưng: Nó chợt sững người lại :- Tôi không nhớ đường về chỗ cắm trại
– Haha: Hắn cười vào mặt nó: – May cho nhóc là có anh ở đây, anh đây là chuyên gia mò đường đó. Cứ tin ở anh đi.
Nó nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ như muốn nói ‘có tin được không vậy ?’
– Tin được mà
Mà đành phải tinh hắn thôi, vì hắn là hi vọng duy nhất để về được của nó.
Nói thế chứ….
30 phút sau ….
– ‘Tin được mà’. Tin được mà vòng vo nãy giờ đã tìm được đâu!: Nó cằn nhằn nãy giờ:- Sao lúc đầu tôi lại tin anh nhỉ ?!
– Bình tĩnh, để anh suy nghĩ chút đã
Hắn liền ngồi trầm tư suy nghĩ một lát rồi lại nói một câu khiên nó đầy thất vọng :
– Anh không nghĩ được gì cả
– Aiz…. Biết ngay là không tin được anh mà
– Anh đây đã cố hết sư…: Hắn đang nói thì tự nhiên ngừng lại
– Sao vậy ?
– Có vết gì đó trên thân cây này thì phải
Hắn nói, thấy vậy nó bèn lại xem. Trên thân cây là một vết cắt chữ ‘A’ to. Nó chợt sững người lại nhưng rồi cũng lấy lại được bình tĩnh.
– Đi theo tôi, tôi biết phải làm gì rồi: Nó nói
– Cách gì vậy ?
– Anh chỉ cần đi theo thôi: Giọng nói của nó như lạnh lại
Hắn cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng theo nó. Cứ thể, cả 2 bắt đầu tìm thấy những cái cây khắc những kí hiệu, kí tự khác nhau. Chúng đều không hề liên quan đến nhau gì cả.
Sau cùng hai người tìm thấy cái cây khắc chữ ‘Z’ thì nó chợt nói:
– Chúng ta về đến nơi rồi đó
Cái cây mà 2 người đang đứng gần nằm khá gần với khu cắm trại của nó. Hắn ngạc nhiên ngìn nó và hỏi :
– Làm thế nào mà nhóc tìm được đường về hay vậy ?
– Tôi : Nó cắn chặt môi dưới và nói tiếp : – Tôi không thể nói được
Nó nói xong thì lẳng lặng bỏ về khu cắm trại trong khi hắn chỉ im lặng nhìn bóng cô đi khuất dần.
‘ Nhóc đang giấu điều gì trong lòng vậy ? ‘
Ngay sau khi xe dừng tại khu cắm trại B thì nó đã nhanh chóng từ biệt mấy anh chị ấy và về đoạn tụ với lớp
– Bà đây rồi ? Cứ tưởng bị bắt cóc sang Trung Quốc rồi chứ, à không….có khi bà còn bắt cóc ngược lại người ta đó !: Cô đùa
– Mà cô đi xe ai đến đây vậy ?: Cậu từ đâu thò đầu ra hỏi
– Xe lớp anh tôi: Nó đáp lại
– Sao không ở bên đấy luôn đi !
-Chuẩn, cho lớp khỏi đông tí !
Câu nói của 2 người này đúng là nghe chán sống thật mà, chưa ném 2 người xuống vách đá là may rồi đấy. Nó hít vào thở ra một cái để lấy lại bình tĩnh. Nhưng mắt vẫn lườm 2 người.
– Rồi, không chọc nữa ! Nhanh đi, chuẩn bị dựng lều đó. Tui và bà chung một lều nhé !: Cô dỗ dành nó
– Tạm tha cho mi đó
Lớp nó chọn chỗ trung tâm của khu cắm trại nên ở đây không khí rất là trong lành.
Còn quan trọng nhất là vấn đề…..làm thế nào để dựng lều nhỉ ?
– 2 người đứng đực mặt ra đấy làm gì vậy ? Không tính dựng lều hả ?: Cậu hỏi
– Có biết làm đâu: 2 người họ thản nhiên đáp lại
– Giời ! Nhìn tôi làm một lần để sau này nhớ nè
Cậu loay hoay một hồi, rồi cuối cùng cũng dựng xong cái lều cho 2 đứa nó.
– Thank you nha ! ÔSIN !: Nó nói và cười cười cái
– Cười cái gì ? Thưa thầy bạn Dương Chi tình nguyện đi kiếm củi này !
– Thế hả ?Đii vuii nhaa emm !: Thầy đứng từ đằng xa nói
– Thế nha ! Đi vui vẻ !
Cậu nói rồi xua xua nó. Còn nó vừa đi vừa lẩm bẩm nguyền rủ cậu.
Khi vào khá sâu thì nó bắt đầu lượm củi. Lượm được kha khá thì nó nghĩ sẽ đi tham quan khu rừng một chút.
Nó đột nhiên nhớ đến một truyền thuyết mà cô kể cho nó:
” Một số người may mắn khi vào khu rừng gặp được một hồ nước. Khi nhìn thẳng vào mặt nước thì chồng tương lại của bạn sẽ phản chiếu trên mặt nước ”
‘Nghe cũng hay hay đấy chứ. Có lẽ mình nên tìm thử ‘
Nó càng vào sâu rừng hơn, sâu hơn, sâu hơn nữa ….
– Aizzz…. Mình bỏ cuộc, chẳng hiểu đứa nào giỏi đến mức tìm được cái hồ vậy !
Nó bực tức và đá vào một viên sỏi gần đó.
Tõm !
Một âm thanh vang lên, nó chợt ngạc nhiên, tìm được rồi sao ?
Nó lại gần chỗ phát ra tiếng tũm đó.
Hiện ra trước mắt nó là một hồ nước lớn. Nó giống như một cái gương khổng lồ vậy !
Nó cúi xuống và nhìn xuống. Mặt nước liền phản chiếu gương mặt nó.
Mái tóc đen dài óng ả. Làn da trắng. Đôi mắt đen. Cái mũi nhỏ nhắn. Gò má ửng hồng. Làn môi đượm sắc đỏ.
Bên cạnh hình ảnh phản chiếu của nó là…hắn ?!
– Yo ! Nhóc nhìn gì vậy ?
Chẳng hiẻu hắn được đấy từ lúc nào, đập nhẹ vai nó một cái.
– Ah !!
Giật mình, nó ngã ra phía sau.
‘Thảo nào cũng ướt nhẹp cho mà coi ‘
Nó chỉ nhắm chặt mắt và đón nhận rằng mình sẽ rơi xuống hồ. Nhưng may thay hắn đã ôm chặt lấy eo nó để nó không rơi xuống.
– Cảm ơn: Nó lấy lại được thăng bằng, đứng vững lại và nói
– Nhóc đang gì ở đây vậy ?
– Kiếm củi: Nó chán nản đáp lại : – Mà anh ở đây làm gì ?
– Đi loanh quanh thôi
– Dù gì tôi cũng chán rồi, về đây: Nó vẫy vẫy tay và bỏ hắn lại
– Đi chậm cái : Hắn đuổi kịp nó chỉ trong mấy bước (chân dài mà =~=) :- Ai lại để một cô gái đi một mình trong khu rừng chứ. Nói đi, chỗ lớp nhóc cắm trại ở đây, anh dẫn về.
– Chỗ trung tâm khu cắm trại
– Được rồi , đi nào
– Nhưng: Nó chợt sững người lại :- Tôi không nhớ đường về chỗ cắm trại
– Haha: Hắn cười vào mặt nó: – May cho nhóc là có anh ở đây, anh đây là chuyên gia mò đường đó. Cứ tin ở anh đi.
Nó nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ như muốn nói ‘có tin được không vậy ?’
– Tin được mà
Mà đành phải tinh hắn thôi, vì hắn là hi vọng duy nhất để về được của nó.
Nói thế chứ….
30 phút sau ….
– ‘Tin được mà’. Tin được mà vòng vo nãy giờ đã tìm được đâu!: Nó cằn nhằn nãy giờ:- Sao lúc đầu tôi lại tin anh nhỉ ?!
– Bình tĩnh, để anh suy nghĩ chút đã
Hắn liền ngồi trầm tư suy nghĩ một lát rồi lại nói một câu khiên nó đầy thất vọng :
– Anh không nghĩ được gì cả
– Aiz…. Biết ngay là không tin được anh mà
– Anh đây đã cố hết sư…: Hắn đang nói thì tự nhiên ngừng lại
– Sao vậy ?
– Có vết gì đó trên thân cây này thì phải
Hắn nói, thấy vậy nó bèn lại xem. Trên thân cây là một vết cắt chữ ‘A’ to. Nó chợt sững người lại nhưng rồi cũng lấy lại được bình tĩnh.
– Đi theo tôi, tôi biết phải làm gì rồi: Nó nói
– Cách gì vậy ?
– Anh chỉ cần đi theo thôi: Giọng nói của nó như lạnh lại
Hắn cũng chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng theo nó. Cứ thể, cả 2 bắt đầu tìm thấy những cái cây khắc những kí hiệu, kí tự khác nhau. Chúng đều không hề liên quan đến nhau gì cả.
Sau cùng hai người tìm thấy cái cây khắc chữ ‘Z’ thì nó chợt nói:
– Chúng ta về đến nơi rồi đó
Cái cây mà 2 người đang đứng gần nằm khá gần với khu cắm trại của nó. Hắn ngạc nhiên ngìn nó và hỏi :
– Làm thế nào mà nhóc tìm được đường về hay vậy ?
– Tôi : Nó cắn chặt môi dưới và nói tiếp : – Tôi không thể nói được
Nó nói xong thì lẳng lặng bỏ về khu cắm trại trong khi hắn chỉ im lặng nhìn bóng cô đi khuất dần.
‘ Nhóc đang giấu điều gì trong lòng vậy ? ‘
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.