Chương 45: CHƯƠNG 45
KiyokoYamaguchi
31/05/2016
Mẹ ! Sao mẹ lại gả con cho người khác ?!
Sáng hôm sau…
(Nếu các bạn thắc mắc sao con au không viết tiếp thì là vì au mắc cỡ lắm ! *e thẹn + đỏ mặt* ehehe :))
– Aiz… Đau đầu quá…
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi lên mặt Dương Chi. Nó uể oải vươn mình, cảm thấy kì lạ khi thấy cả người ê ẩm đau nhức. Mắt nhắm mắt mở, nó ngồi dậy, sự ê buốt kèm theo nhức mỏi truyền từ dưới lên khiến nó run rẩy. Càng kì lạ hơn khi nó cảm thấy… thân thể mát mát lành lạnh. Nó từ từ nhìn xuống…
.
.
.
– Cái quái gì… (=”=)
Dương Chi “mặt không đổi sắc” nhìn thân mình đang trong tình trạng “không mảnh vải che thân”. Nó “nhẹ nhàng” quay đầu sang bên theo kiểu robot… Và nó thấy người nằm cạnh nó là…
Dương-Gia-Duy !!!
– Aaaaaaahhhhhh !!!
Dương Chi vận hết công suất hét lên thất thanh, một cước đạp bay Gia Duy xuống giường cùng với một nửa tấm chăn, đồng thời túm lấy cái ga giuờng một cái “roạt”, trong phút chốc cả người đã bị bọc kín.
– Ách ! Đau quá !
Gia Duy bị đạp không thương tiếc, đầu “êm ái” chạm đất trước. Cơn đau xộc lên khiến hắn tỉnh cả ngủ. Gia Duy nhăn mặt nhìn lên thì thấy Dương Chi đang nhìn mình với ánh mắt… xin thứ lỗi cho hắn không nhìn ra là ánh mắt gì. Mặt Dương Chi đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng lệ.
Rồi hắn nhận ra một sự thật phũ phàng nào đó khi nhìn lại mình. Gia Duy từ từ trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng nói:
– Bình tĩnh, chúng ta có thể từ từ nói chuyện vớ…
– Im miệng và biến khỏi đây ngay-lập-tức !!!
Trái lại, Dương Chi có vẻ mất bình tĩnh và hét lên một chặp nữa. Gia Duy nhanh chóng túm lấy cái chăn + quần áo của mình mà “lượn” khỏi phòng, để lại một mình Dương Chi với một mớ suy nghĩ hổ lốn.
Vớ lấy cái gối gần đấy, Dương Chi áp mặt vào và hét lên lần 3.
– Aaaaahhhhh… (Tần số âm thanh khẳng định có thể vỡ cửa kính)
Một mùi hương chợt thoang thoảng vờn quanh, xộc vào mũi nó. Là mùi bạc hà và khỏi nói cũng biết của ai…
– Cút !!: Nó ném cái gối ra xa không thương tiếc. (RIP~ cái gối :))
Mọi kí ức về ngày hôm qua ùa về trí óc nó, dù men rượu nặng kí nốc vào đã “chắn ngang”…
Nó và hắn đã…
ÁÁÁÁÁ !!!
Rượu thật đáng sợ, trong phút chốc có thể khiến mất một đời người. (cụ thể là đời nó :)) Nghĩ lại nó thật muốn đào một cái lỗ mà chui xuống quá ! Thường ngày nó kiên định lắm mà, sao bỗng dưng lại… đồng ý vậy chứ ???!!! Ôi giời đất ơi rượu ơi là rượu…
Nó hít vào thở ra thật sâu. Bình tĩnh, trước hết phải tắm rửa thay đồ rồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Gia Duy đã.
Dương Chi nhẹ nhàng đứng dậy, quấn tấm ga quanh người. Nó chợt liếc thấy những đốm hoa văn màu đỏ sậm nổi bật như trêu ngươi trên tấm ga trắng.
Thật muốn phun một tràng chửi thề, lần đầu tiên của nó… Ôi… Dẹp sự ức chế thần kinh đang dần dâng lên trong đầu, Dương Chi mở tủ lấy đồ mới, ngó lơ đống quần áo vứt tứ tung trên sàn, lạch bạch chạy vào nhà tắm.
Xong xuôi đâu đấy, Dương Chi soi lại mình trong gương, và thật may là nó đã làm vậy, vì…
Đậu má rau xanh !
Tên biến thái Dương Gia Duy đó dám để lại dấu hôn trên người nó ! abcxyz$%
Giờ nghĩ lại nếu nó và hắn đã lỡ làm với nhau thì giờ ai thèm cưới nó nữa chứ ?! ( T/g: Thôi thì làm dâu nhà ảnh luôn đi)
“Em không thèm ăn cơm, em không thèm ăn cá, em chỉ cần xỏ lá chơi khăm mỗi ngày…~”
Dương Chi đang đứng ngây ngốc với “tương lai mai sau” của mình thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại ngoài kia. Với tốc độ bàn thờ, nó bẻ lại cổ áo sơmi che đi dấu vết “bằng chứng phạm tội” kia rồi chạy nhanh ra ngoài bắt máy.
Đập vào mắt nó là dòng chữ huyền thoại khiến nó mém ngã: “MẪU HẬU ĐẠI NHÂN”
– Mẹ à, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không đi xem mắt đâu !
Không quan tâm đầu dây kia định nói gì thì Dương Chi em nó đã ngay lập tức nói một tràng.
– Rồi rồi, mở cửa cho mẹ đã. : Người mà Dương Chi đặt tên là “MẪU HẬU ĐẠI NHÂN” ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói.
– … Dạ ?: Dương Chi tạm thời đang trong trạng thái “não chưa thông”.
– Xuống mở cửa đi, mẹ đang đứng trước cửa nhà con này.
– … : Nó chết sững người, mẹ nó đang ở đây, ngay trước cửa nhà nó !: – Mẹ, mẹ đứng yên đấy, con xuống ngay đây !
Chưa để đầu dây bên kia phản ứng nó liền tắt máy rồi phi như bay xuống tầng.
– Sao vội vậy ?: Gia Duy thấy nó đi xuống trong tình trạng khá vội vã liền hỏi
– Để chút nữa nói !
Nó phẩy phẩy tay rồi hấp tấp mở cửa.
– Mẹ ! : Nó gọi người phụ nữ đứng trước cửa.
Một người phụ nữ trung niên tầm 40-41 tuổi đang đứng trước cửa nhà nó. Bà mặc trên người bộ váy kiêu sa màu rượu vang phối với chiếc vòng ngọc trai trắng. Tự nhiên nó thấy hơi buồn nôn. Nốc cả đống rượu vào dạ dày thì nhìn cái này thấy buồn nôn là đúng rồi.
Bộ váy màu rượu vang càng tôn thêm nước da trắng của người phụ nữ, dáng người bà vẫn còn đượm lại vẻ mềm mại thời thanh xuân thiếu nữ. Mái tóc bà được búi cao gọn gàng, vẻ đẹp tuổi trung niên bọc bên ngoài phong thái cao quý nhã nhặn. Đôi mắt bà hiền hòa mà sắc sảo như nhìn thấu tâm can người khác.
– Sao mẹ lại biết nhà con ở đây ?
– Mẹ hỏi thằng Minh.: Người phụ nữ mỉm cười.
Tên anh trai chết tiệt ! Nó thầm rủa anh nó.
(Cùng lúc đó, khi Thiên Minh đang vui vẻ nói cười với Minh Châu thì anh chợt thấy ớn lạnh sống lưng: ‘Đứa nào vừa nhắc mình à ???’)
– Tính đứng ngoài này nói chuyện hả ?: Người phụ nữ nghiêng đầu nhướn mày.
– A, con xin lỗi, mẹ vào đi !
Bước vào phòng khách, hai mẹ con liền đụng độ “kẻ ngoài cuộc” Gia Duy.
‘Chết cha ! Mình quên mất còn tên này ở đây !’
– Ồ, Gia Duy, sao cháu lại ở đây ?
– Bác Hạ, đã lâu không gặp : Hắn lẽ phép cúi đầu cái chào mẹ nó.
Dafuq !? Bộ 2 người quen nhau hả ?
– Hai người quen nhau sao ?: Nó ngạc nhiên hỏi
– Eh ? Mẹ chưa nói với con hả ? Đây là người đi xem mắt mẹ bảo đó : Bà Hạ trưng cái mặt ngây thơ vô tội ra
– ‘ Nói lúc nào vậy ?’…
– Mà sao cháu lại ở đây vậy ? : Bà Hạ liền quay sang hỏi Gia Duy : Đã thế cả 2 đứa ăn má khá xộc xệch, đầu tóc khá bù rù nữa. Có chuyện gì giữa hai đứa vậy ?: Đột nhiên sự sắc sảo hiện len trên đôi mắt bà và nó làm 2 người kia giật bắn cả mình.
– Mẹ nói gì vậy ? Chuyện gì là chuyện gì ?
– Bác cứ đùa hơi quá đó.
Dựa vào biểu hiện lúng túng của cả 2 người thì bà Hạ cũng hiểu ra mọi chuyện rồi. Bà chỉ vui vẻ nói:
– Con biết đó, sau việc bác Vũ ( Cha của Gia Duy ) hủy hôn ước với nhà cô bé Minh Thư thì mẹ đã ngỏ lời gả con cho nhà Gia Duy.
– Mẹ ! Sao mẹ nỡ lòng gả con gái mẹ đi như vậy !
– Sao ? Con không thích Gia Duy sao ?
– Không phải ,… Chỉ là mẹ có thể cho bọn con thờu gian để tìm hiểu nhau được không ?
Bà Hạ khá ngạc nhiên, có vẻ Dương Chi rất nghiêm túc nên bà chỉ vui vẻ đáp lại:
– Được, nhưng nhanh lên để mẹ sớm có cháu mà bế đó.
– Mẹ !!!
_________________________
Con au là đứa khá phũ nên xin lỗi phải phang vào
(Còn tiếp)
Sáng hôm sau…
(Nếu các bạn thắc mắc sao con au không viết tiếp thì là vì au mắc cỡ lắm ! *e thẹn + đỏ mặt* ehehe :))
– Aiz… Đau đầu quá…
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, rọi lên mặt Dương Chi. Nó uể oải vươn mình, cảm thấy kì lạ khi thấy cả người ê ẩm đau nhức. Mắt nhắm mắt mở, nó ngồi dậy, sự ê buốt kèm theo nhức mỏi truyền từ dưới lên khiến nó run rẩy. Càng kì lạ hơn khi nó cảm thấy… thân thể mát mát lành lạnh. Nó từ từ nhìn xuống…
.
.
.
– Cái quái gì… (=”=)
Dương Chi “mặt không đổi sắc” nhìn thân mình đang trong tình trạng “không mảnh vải che thân”. Nó “nhẹ nhàng” quay đầu sang bên theo kiểu robot… Và nó thấy người nằm cạnh nó là…
Dương-Gia-Duy !!!
– Aaaaaaahhhhhh !!!
Dương Chi vận hết công suất hét lên thất thanh, một cước đạp bay Gia Duy xuống giường cùng với một nửa tấm chăn, đồng thời túm lấy cái ga giuờng một cái “roạt”, trong phút chốc cả người đã bị bọc kín.
– Ách ! Đau quá !
Gia Duy bị đạp không thương tiếc, đầu “êm ái” chạm đất trước. Cơn đau xộc lên khiến hắn tỉnh cả ngủ. Gia Duy nhăn mặt nhìn lên thì thấy Dương Chi đang nhìn mình với ánh mắt… xin thứ lỗi cho hắn không nhìn ra là ánh mắt gì. Mặt Dương Chi đỏ bừng, khóe mắt rưng rưng lệ.
Rồi hắn nhận ra một sự thật phũ phàng nào đó khi nhìn lại mình. Gia Duy từ từ trấn tĩnh lại, nhẹ nhàng nói:
– Bình tĩnh, chúng ta có thể từ từ nói chuyện vớ…
– Im miệng và biến khỏi đây ngay-lập-tức !!!
Trái lại, Dương Chi có vẻ mất bình tĩnh và hét lên một chặp nữa. Gia Duy nhanh chóng túm lấy cái chăn + quần áo của mình mà “lượn” khỏi phòng, để lại một mình Dương Chi với một mớ suy nghĩ hổ lốn.
Vớ lấy cái gối gần đấy, Dương Chi áp mặt vào và hét lên lần 3.
– Aaaaahhhhh… (Tần số âm thanh khẳng định có thể vỡ cửa kính)
Một mùi hương chợt thoang thoảng vờn quanh, xộc vào mũi nó. Là mùi bạc hà và khỏi nói cũng biết của ai…
– Cút !!: Nó ném cái gối ra xa không thương tiếc. (RIP~ cái gối :))
Mọi kí ức về ngày hôm qua ùa về trí óc nó, dù men rượu nặng kí nốc vào đã “chắn ngang”…
Nó và hắn đã…
ÁÁÁÁÁ !!!
Rượu thật đáng sợ, trong phút chốc có thể khiến mất một đời người. (cụ thể là đời nó :)) Nghĩ lại nó thật muốn đào một cái lỗ mà chui xuống quá ! Thường ngày nó kiên định lắm mà, sao bỗng dưng lại… đồng ý vậy chứ ???!!! Ôi giời đất ơi rượu ơi là rượu…
Nó hít vào thở ra thật sâu. Bình tĩnh, trước hết phải tắm rửa thay đồ rồi xuống nói chuyện đàng hoàng với Gia Duy đã.
Dương Chi nhẹ nhàng đứng dậy, quấn tấm ga quanh người. Nó chợt liếc thấy những đốm hoa văn màu đỏ sậm nổi bật như trêu ngươi trên tấm ga trắng.
Thật muốn phun một tràng chửi thề, lần đầu tiên của nó… Ôi… Dẹp sự ức chế thần kinh đang dần dâng lên trong đầu, Dương Chi mở tủ lấy đồ mới, ngó lơ đống quần áo vứt tứ tung trên sàn, lạch bạch chạy vào nhà tắm.
Xong xuôi đâu đấy, Dương Chi soi lại mình trong gương, và thật may là nó đã làm vậy, vì…
Đậu má rau xanh !
Tên biến thái Dương Gia Duy đó dám để lại dấu hôn trên người nó ! abcxyz$%
Giờ nghĩ lại nếu nó và hắn đã lỡ làm với nhau thì giờ ai thèm cưới nó nữa chứ ?! ( T/g: Thôi thì làm dâu nhà ảnh luôn đi)
“Em không thèm ăn cơm, em không thèm ăn cá, em chỉ cần xỏ lá chơi khăm mỗi ngày…~”
Dương Chi đang đứng ngây ngốc với “tương lai mai sau” của mình thì chợt nghe tiếng chuông điện thoại ngoài kia. Với tốc độ bàn thờ, nó bẻ lại cổ áo sơmi che đi dấu vết “bằng chứng phạm tội” kia rồi chạy nhanh ra ngoài bắt máy.
Đập vào mắt nó là dòng chữ huyền thoại khiến nó mém ngã: “MẪU HẬU ĐẠI NHÂN”
– Mẹ à, con đã nói bao nhiêu lần rồi, con không đi xem mắt đâu !
Không quan tâm đầu dây kia định nói gì thì Dương Chi em nó đã ngay lập tức nói một tràng.
– Rồi rồi, mở cửa cho mẹ đã. : Người mà Dương Chi đặt tên là “MẪU HẬU ĐẠI NHÂN” ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói.
– … Dạ ?: Dương Chi tạm thời đang trong trạng thái “não chưa thông”.
– Xuống mở cửa đi, mẹ đang đứng trước cửa nhà con này.
– … : Nó chết sững người, mẹ nó đang ở đây, ngay trước cửa nhà nó !: – Mẹ, mẹ đứng yên đấy, con xuống ngay đây !
Chưa để đầu dây bên kia phản ứng nó liền tắt máy rồi phi như bay xuống tầng.
– Sao vội vậy ?: Gia Duy thấy nó đi xuống trong tình trạng khá vội vã liền hỏi
– Để chút nữa nói !
Nó phẩy phẩy tay rồi hấp tấp mở cửa.
– Mẹ ! : Nó gọi người phụ nữ đứng trước cửa.
Một người phụ nữ trung niên tầm 40-41 tuổi đang đứng trước cửa nhà nó. Bà mặc trên người bộ váy kiêu sa màu rượu vang phối với chiếc vòng ngọc trai trắng. Tự nhiên nó thấy hơi buồn nôn. Nốc cả đống rượu vào dạ dày thì nhìn cái này thấy buồn nôn là đúng rồi.
Bộ váy màu rượu vang càng tôn thêm nước da trắng của người phụ nữ, dáng người bà vẫn còn đượm lại vẻ mềm mại thời thanh xuân thiếu nữ. Mái tóc bà được búi cao gọn gàng, vẻ đẹp tuổi trung niên bọc bên ngoài phong thái cao quý nhã nhặn. Đôi mắt bà hiền hòa mà sắc sảo như nhìn thấu tâm can người khác.
– Sao mẹ lại biết nhà con ở đây ?
– Mẹ hỏi thằng Minh.: Người phụ nữ mỉm cười.
Tên anh trai chết tiệt ! Nó thầm rủa anh nó.
(Cùng lúc đó, khi Thiên Minh đang vui vẻ nói cười với Minh Châu thì anh chợt thấy ớn lạnh sống lưng: ‘Đứa nào vừa nhắc mình à ???’)
– Tính đứng ngoài này nói chuyện hả ?: Người phụ nữ nghiêng đầu nhướn mày.
– A, con xin lỗi, mẹ vào đi !
Bước vào phòng khách, hai mẹ con liền đụng độ “kẻ ngoài cuộc” Gia Duy.
‘Chết cha ! Mình quên mất còn tên này ở đây !’
– Ồ, Gia Duy, sao cháu lại ở đây ?
– Bác Hạ, đã lâu không gặp : Hắn lẽ phép cúi đầu cái chào mẹ nó.
Dafuq !? Bộ 2 người quen nhau hả ?
– Hai người quen nhau sao ?: Nó ngạc nhiên hỏi
– Eh ? Mẹ chưa nói với con hả ? Đây là người đi xem mắt mẹ bảo đó : Bà Hạ trưng cái mặt ngây thơ vô tội ra
– ‘ Nói lúc nào vậy ?’…
– Mà sao cháu lại ở đây vậy ? : Bà Hạ liền quay sang hỏi Gia Duy : Đã thế cả 2 đứa ăn má khá xộc xệch, đầu tóc khá bù rù nữa. Có chuyện gì giữa hai đứa vậy ?: Đột nhiên sự sắc sảo hiện len trên đôi mắt bà và nó làm 2 người kia giật bắn cả mình.
– Mẹ nói gì vậy ? Chuyện gì là chuyện gì ?
– Bác cứ đùa hơi quá đó.
Dựa vào biểu hiện lúng túng của cả 2 người thì bà Hạ cũng hiểu ra mọi chuyện rồi. Bà chỉ vui vẻ nói:
– Con biết đó, sau việc bác Vũ ( Cha của Gia Duy ) hủy hôn ước với nhà cô bé Minh Thư thì mẹ đã ngỏ lời gả con cho nhà Gia Duy.
– Mẹ ! Sao mẹ nỡ lòng gả con gái mẹ đi như vậy !
– Sao ? Con không thích Gia Duy sao ?
– Không phải ,… Chỉ là mẹ có thể cho bọn con thờu gian để tìm hiểu nhau được không ?
Bà Hạ khá ngạc nhiên, có vẻ Dương Chi rất nghiêm túc nên bà chỉ vui vẻ đáp lại:
– Được, nhưng nhanh lên để mẹ sớm có cháu mà bế đó.
– Mẹ !!!
_________________________
Con au là đứa khá phũ nên xin lỗi phải phang vào
(Còn tiếp)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.