Chương 20: NÓI CHUYỆN CÙNG ANH
KiyokoYamaguchi
13/04/2016
(Giống như cái tiêu đề đã nói, chap nói chủ yếu chỉ có lời thoại
thôi. Không phải tôi lười đâu. Cuộc đối thoại này ai tinh ý sẽ biết được trước cốt truyện sau này đó)
____________________________________
Sáng hôm sau, nó đến quán cà phê “LUCKY AND LOVE”. Như mọi khi, nó ngồi một mình trong bóng tối và nhâm nhi một cốc cappuchino.
Thưởng thức vị ngon của cốc cappuchino nóng, nó nhắm mắt lại và thưởng thức tiếng đàn của chiếc đài cũ kĩ.
Leng keng ~
Tiếng chuông cửa nhẹ vang lên, nó không thèm mở mắt xem đó là ai. Chỉ nở trên môi một nụ cười. Vì nó biết người đó là ai rồi.
Người đó tiến đến chỗ nó, nhẹ nhàng kéo ghế và ngồi xuống.
– Anh về rồi sao ?
Nó mở mắt ra. Hiện trong đôi mắt đen của nó là một chàng trai. Cái dáng vẻ cao cao thân quen.Mái tóc đen mềm mại mà nó hay sờ nhẹ hồi xưa. Đôi mắt nâu trông ngỗ nghịch và đầy hiếu kì. Cái mũi cao, khóe môi nở một nụ cười thân thiện với nó.
– Ừ anh về rồi !
– Bao lâu nay anh đã ở đâu vậy Phong ?
– Anh phải….: Phong mập mờ nói thì nó chợt ngăn lại
– Nếu anh không thích nói cũng không sao đâu. Giờ anh về là em đã vui rồi !: Nó ân cần nói
– Cảm ơn em đã hiểu cho anh, Dương Chi !: Phong nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.
Bàn tay ấm áp, to lớn của Phong ôm gọn lấy bàn tay lạnh lẽo, băng giá của nó.
– Dạo này em sống tốt chứ ?
– Cũng tàm tạm
– Sức khỏe vẫn bình thường chứ ?
– Không biết nữa
– Không biết là sao ?
– Chắc bị bệnh tim hay sao ý. Tim nó cứ nhói nhói ý. Chắc em sắp chết thì phải ?: Nó cười nhạt một cái
-Vậy hả ? Nhớ uống thuốc thường xuyên nhé !
– Vâng !: Nó cười một cái và đưa cốc cappuchino lên uống một ngụm
– Rồi. Anh nghe bang chủ nói rằng em bắt đầu quay lại hoạt động hả ?
– Ừ, rảnh mà. Ở bên Mĩ chán chết, em phải giả làm con ngoan trò giỏi tận 2 năm đó. Về đây tha hồ quậy cho đã nên em đã quay lại thành Death !
– Anh chắc sẽ quay đầu lại với thế giới ngầm thôi
– Hả ? Sao vậy ?: Nó tròn mắt nhìn anh
– Anh giờ chỉ muốn một cuộc sống bình yên cạnh em thôi: Anh dịu dàng nói
– Nghe sến quá đó: Nó cười
– À, anh sẽ đi học lại đó. Cùng trường với em luôn đó
– Ừ nhỉ, anh hơn em một tuổi nên vẫn phải đi học mà. Anh học lớp nào thế ?
– Lớp 11a4 thì phải ?
– Eh ? Cùng lớp vớu anh em và tên biến thái đó !
Nó ngạc nhiên đến mức đứng dậy mà đập bàn. Phong tròn mắt nhìn nó, lần đầu tiên Phong thấy nó phản ứng như vậy.
– Trùng hợp thật nhỉ ? Mà ‘tên biến thái’ em nói là ai vậy ?: Anh hỏi. Có vẻ Dương Chi của anh đã thay đổi nhiều nhỉ. Từ trước đêna giờ nó đâu nhắc đến bất cứ tên con trai nào ngoài anh nó đâu chứ.
– Tên đó ư ? Hắn là bạn của anh em. Một tên rất chi là đáng ghét, khó ưa. Ấn tượng đầu của em với hắn là…Chẹp ! Nói chung hắn là tên đáng ghét, khó ưa, tên biến thái,….: Nó chửi một tràng về hắn đến mức Phong phải tròn mắt nhìn nó (lần nữa):- Xin lỗi, em nói hơi nhiều thì phải..: Nó chợt ngượng ngịu, lại uống một ngụm.
– Có vẻ em đã thay đổi quá nhiều nhỉ ?: Anh cười nhẹ nhưng hiện ra đôi mắt nâu là một vẻ u sầu
– Sao vậy ?: Nó lo lắng hỏi
– Không có gì đâu. Công nhận giờ em ra dáng con gái thục nữ rồi nhỉ ! Hồi đó em như tên con trai í. Nghịch không ai nghịch bằng !: Anh trêu nó
– Hứ !: Nó phồng má, giận đỏ mặt:- Thế mà bao lâu nay em mong mỏi chờ anh !
– Ấy, anh xin lỗi mà
– Tưởng xin lỗi là xong hả ! Em không bỏ qua dễ dàng thế đâu !
– …
– Này, nói g….ưm ưm..
Vừa quay mặt sang là nó liền bị cưỡng hôn.
Phong hôn nó cuồng nhiệt. Lưỡi tấn công cả khoang miệng của nó. Nó thì cứng đơ, không cử động gì cả. Nhưng thực sự, nó không thể chịu được nữa, khó thở lắm.
Đến khi thấy nó gần như không chịu được nữa thì Phong mới tha cho nó. Nhưng anh không quên liếm nhẹ cái vị ngọt của đôi môi đỏ mọng của nó.
– Anh… Anh: Mặt nó giờ đỏ đến tận vành tai: – Hừ, tạm tha cho anh đó
– Oh, cũng muộn rồi. Mau về thôi!: Phong nói
Sau khi trả tiền xong. Nó khoác tay Phong và bước ra ngoài. Đi được một đoạn thì…
– Mai Dương Chi ?
Cả Dương Chi và Phong đều quay người lại.
Người vừa gọi nó là Dương Gia Duy !?
——————————————————
Thế nào, đọc xong có phát hiện ra chi tiết nào không ? Không phát hiện được thì chờ chờ đến gần cuối sẽ được tiết lộ nhé.
Và sau đây là câu hỏi sẽ liên quan đến ending của câu truyện:
Đỏ hay đen ?
Cứ từ từ suy nghĩ mà trả lời nhé. Nhớ đấy, ảnh hưởng đến ending đó
____________________________________
Sáng hôm sau, nó đến quán cà phê “LUCKY AND LOVE”. Như mọi khi, nó ngồi một mình trong bóng tối và nhâm nhi một cốc cappuchino.
Thưởng thức vị ngon của cốc cappuchino nóng, nó nhắm mắt lại và thưởng thức tiếng đàn của chiếc đài cũ kĩ.
Leng keng ~
Tiếng chuông cửa nhẹ vang lên, nó không thèm mở mắt xem đó là ai. Chỉ nở trên môi một nụ cười. Vì nó biết người đó là ai rồi.
Người đó tiến đến chỗ nó, nhẹ nhàng kéo ghế và ngồi xuống.
– Anh về rồi sao ?
Nó mở mắt ra. Hiện trong đôi mắt đen của nó là một chàng trai. Cái dáng vẻ cao cao thân quen.Mái tóc đen mềm mại mà nó hay sờ nhẹ hồi xưa. Đôi mắt nâu trông ngỗ nghịch và đầy hiếu kì. Cái mũi cao, khóe môi nở một nụ cười thân thiện với nó.
– Ừ anh về rồi !
– Bao lâu nay anh đã ở đâu vậy Phong ?
– Anh phải….: Phong mập mờ nói thì nó chợt ngăn lại
– Nếu anh không thích nói cũng không sao đâu. Giờ anh về là em đã vui rồi !: Nó ân cần nói
– Cảm ơn em đã hiểu cho anh, Dương Chi !: Phong nhẹ nhàng ôm lấy bàn tay nhỏ bé của nó.
Bàn tay ấm áp, to lớn của Phong ôm gọn lấy bàn tay lạnh lẽo, băng giá của nó.
– Dạo này em sống tốt chứ ?
– Cũng tàm tạm
– Sức khỏe vẫn bình thường chứ ?
– Không biết nữa
– Không biết là sao ?
– Chắc bị bệnh tim hay sao ý. Tim nó cứ nhói nhói ý. Chắc em sắp chết thì phải ?: Nó cười nhạt một cái
-Vậy hả ? Nhớ uống thuốc thường xuyên nhé !
– Vâng !: Nó cười một cái và đưa cốc cappuchino lên uống một ngụm
– Rồi. Anh nghe bang chủ nói rằng em bắt đầu quay lại hoạt động hả ?
– Ừ, rảnh mà. Ở bên Mĩ chán chết, em phải giả làm con ngoan trò giỏi tận 2 năm đó. Về đây tha hồ quậy cho đã nên em đã quay lại thành Death !
– Anh chắc sẽ quay đầu lại với thế giới ngầm thôi
– Hả ? Sao vậy ?: Nó tròn mắt nhìn anh
– Anh giờ chỉ muốn một cuộc sống bình yên cạnh em thôi: Anh dịu dàng nói
– Nghe sến quá đó: Nó cười
– À, anh sẽ đi học lại đó. Cùng trường với em luôn đó
– Ừ nhỉ, anh hơn em một tuổi nên vẫn phải đi học mà. Anh học lớp nào thế ?
– Lớp 11a4 thì phải ?
– Eh ? Cùng lớp vớu anh em và tên biến thái đó !
Nó ngạc nhiên đến mức đứng dậy mà đập bàn. Phong tròn mắt nhìn nó, lần đầu tiên Phong thấy nó phản ứng như vậy.
– Trùng hợp thật nhỉ ? Mà ‘tên biến thái’ em nói là ai vậy ?: Anh hỏi. Có vẻ Dương Chi của anh đã thay đổi nhiều nhỉ. Từ trước đêna giờ nó đâu nhắc đến bất cứ tên con trai nào ngoài anh nó đâu chứ.
– Tên đó ư ? Hắn là bạn của anh em. Một tên rất chi là đáng ghét, khó ưa. Ấn tượng đầu của em với hắn là…Chẹp ! Nói chung hắn là tên đáng ghét, khó ưa, tên biến thái,….: Nó chửi một tràng về hắn đến mức Phong phải tròn mắt nhìn nó (lần nữa):- Xin lỗi, em nói hơi nhiều thì phải..: Nó chợt ngượng ngịu, lại uống một ngụm.
– Có vẻ em đã thay đổi quá nhiều nhỉ ?: Anh cười nhẹ nhưng hiện ra đôi mắt nâu là một vẻ u sầu
– Sao vậy ?: Nó lo lắng hỏi
– Không có gì đâu. Công nhận giờ em ra dáng con gái thục nữ rồi nhỉ ! Hồi đó em như tên con trai í. Nghịch không ai nghịch bằng !: Anh trêu nó
– Hứ !: Nó phồng má, giận đỏ mặt:- Thế mà bao lâu nay em mong mỏi chờ anh !
– Ấy, anh xin lỗi mà
– Tưởng xin lỗi là xong hả ! Em không bỏ qua dễ dàng thế đâu !
– …
– Này, nói g….ưm ưm..
Vừa quay mặt sang là nó liền bị cưỡng hôn.
Phong hôn nó cuồng nhiệt. Lưỡi tấn công cả khoang miệng của nó. Nó thì cứng đơ, không cử động gì cả. Nhưng thực sự, nó không thể chịu được nữa, khó thở lắm.
Đến khi thấy nó gần như không chịu được nữa thì Phong mới tha cho nó. Nhưng anh không quên liếm nhẹ cái vị ngọt của đôi môi đỏ mọng của nó.
– Anh… Anh: Mặt nó giờ đỏ đến tận vành tai: – Hừ, tạm tha cho anh đó
– Oh, cũng muộn rồi. Mau về thôi!: Phong nói
Sau khi trả tiền xong. Nó khoác tay Phong và bước ra ngoài. Đi được một đoạn thì…
– Mai Dương Chi ?
Cả Dương Chi và Phong đều quay người lại.
Người vừa gọi nó là Dương Gia Duy !?
——————————————————
Thế nào, đọc xong có phát hiện ra chi tiết nào không ? Không phát hiện được thì chờ chờ đến gần cuối sẽ được tiết lộ nhé.
Và sau đây là câu hỏi sẽ liên quan đến ending của câu truyện:
Đỏ hay đen ?
Cứ từ từ suy nghĩ mà trả lời nhé. Nhớ đấy, ảnh hưởng đến ending đó
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.