Chương 27: ỐM
KiyokoYamaguchi
13/04/2016
Đau đầu, mỏi người và nóng là trạng thái hiện tại của nó.
Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên thu được là cái trần phòng quen thuộc.
‘A, trần nhà mình đẹp quá… Eh…? Trần nhà mình…..???’
Đầu đau như búa bổ khiến nó choáng váng. Nó gắng ngồi dậy và có cái gì đó rớt xuống. Là khăn ướt.
Cả người mềm nhũn không chút sức khiến nó nằm vật xuống, hết ngồi dậy luôn. Đùa sao trời, thế này thì phải nằm mãi ư?
Cạch…
Cửa phòng nó mở ra, người bước vào là anh.
– Dậy rồi hả ?: Anh nhẹ nhàng và ân cần nói.
Hôm nay anh trông có vẻ lo lắng cho nó lắm thì phải ?
– Sao em mệt thế này anh ?: Nó nói nhỏ nhẹ vì giờ đang rất đau họng
– Hôm qua có người phát hiện mày đang nằm bất tỉnh dưới trời mưa nên anh mấy biết đường đưa mày về. Không ngờ mày còn bị sốt nữa chứ.
Anh vừa nói vừa tiến gần và đặt khay thức ăn trên bàn.
– Mày với thằng Phong chia tay rồi hả ?: Anh hỏi tiếp
– Không ngờ tin tức lan nhanh thật đấy: Nó không ngạc nhiên cho lắm vì nó biết thảo nào anh sẽ sớm biết thôi.
– Thằng Phong nó đi Mĩ rồi đó, từ tối hôm qua rồi.
– Vậy hả ? ‘Đương nhiên, không còn lí do để ở lại anh đi cũng đúng’ : Nó bình thản trả lời.
– Mày trông không có gì là ngạc nhiên nhỉ ?: Anh nhìn nó: – Thôi, cháo anh mày để đấy. Khi nào muốn ăn thì ngồi dậy mà ăn nhé.
Anh đi ra và đóng cửa lại. Chỉ còn một mình nó trong phòng.
Nó ngồi dậy để ăn bát cháo nóng. Múc một thìa cháo, thổi nhẹ cho đỡ nóng. Ngon đấy chứ !
Rầm !!!
– Eh… ? ‘Gì vậy, trời đánh còn tránh bữa ăn mà’.
Cánh cửa long ra khỏi bản lề và sập xuống luôn. Vĩnh biệt mày cửa ạ ! Nó ngước mắt nhìn cái đứa đã ‘phá hoại tài sản bất hợp pháp’.
Lù lù trước cửa là Trương Ngọc Linh và chị Nguyệt Minh Châu.
– Nghe nói mi bị bệnh, ta với chị Minh Châu đến thăm nè: Cô nói,tay đang xách túi trà sữa.
– Nghe nói em sốt cao lớn, đã đỡ hơn chưa ?: Trái với con bạn của nó, chị Minh Châu ân cần hỏi.
– Không sao, em đỡ hơn nhiều rồi: Nó nói
– Nhìn thế thôi chứ hết ốm cái nó lại như con voi ấy mà.
Ngay lập tức ánh nhìn giật điện chiếu vào cô.
– À, mong đại nhân nguôi giận, tiêu nhân lỡ miệng: Nhận ra được sát khí đang bộc phát, cô cũng biết đường hạ hỏa nó.
– Rồi rồi: Chị chen ngang vào, nhẹ nhàng hỏi nó: – Nghe Minh nói em và Phong đã chia tay hả ?
Nó không nói gì cả, cắm cúi ăn tiếp bát cháo mà anh làm cho.
– Phong đòi chia tay hả ?: Chị hỏi tiếp.
Nó khựng lại, nhẹ gật đầu một cái .
– Có nói lí do không ?
Nó lắc đầu. Nhìn qua cũng biết nó đang nói dối nhưng Linh và chị Minh Châu cũng không nói gì.
– Thôi, uống đi này. : Linh đưa cho Dương Chi cốc trà sữa kiwi.
– Ừm….
Nó nhận lấy cốc trà sữa, đầu ngón tay nó có thể cảm nhận được cái lạnh đang tỏa ra.
Nó đặt cốc trên bàn, để tí nữa uống sau vậy.
– À, Dương bảo tôi đưa cái này cho mi nè: Linh chìa một mẩu giấy ra cho Dương Chi.
– Ừm…
– Vậy tôi và chị Minh Châu về đây. Mau khỏi bệnh nhé !
Cả 2 ra khỏi phòng nó, nhẹ đóng khẽ cửa lại. Đối với nó, không làm gì chính là điều buồn chán nhất.
Thôi, lấy mấy quyển truyện tranh ra đọc vậy.
Với sức lực cuối cùng, Dương Chi đứng dậy bước xuống giường, lê từng bước đến tủ sách. Mỗi bước nặng như đeo đá khiến nó càng thấy mệt mỏi hơn.
Nó sốt cao vậy sao ? Vừa cầm được quyển truyện thì cả người đã run bắn lên rồi bất động như tượng.
Theo quán tính thì thể nào nó cũng sẽ có một cú hôn với thảm thân yêu cho mà coi.
Nhưng…thiệt là may mắn cho nó là đã có người kịp thời đỡ.
Là Dương Gia Duy.
– Nguy hiểm thật đấy, cẩn thận chứ nhóc !
Gia Duy nói và kéo người Dương Chi vào sát người mình.
Chả biết vô tình hay cố ý mà hai khuôn mặt áp sát nhau, chóp mũi cũng chạm nhau luôn.
– Eh… Áaa!!: Dương Chi hét lên và đẩy Gia Duy ra. Xem ra vẫn còn khỏe gớm !
Dù chỉ một thoáng, hai người vẫn nhìn thấy khuôn mặt đối phương đỏ bừng lên.
– A…xin…xin lỗi…: Gia Duy cúi gằm mặt xuống, lắp bắp. Kì lạ à nghen.
– Hơ… Không sao đâu: Dương Chi quay mặt đi.
Cả 2 đều che đi cái mẹt đỏ ửng của mình.
Trong lúc này có lẽ nó đã thấy có chút gì đó kì lạ với tim mình. Một cảm giác hụt hẫng, cứ như vừa đập lỡ một nhịp tim vậy.
Phì !
Nó chợt bật cười.
– Sao tự nhiên cười vậy ?
– Không, chỉ là tự nhiên tôi thấy buồn cười thôi.
.
.
.
.
Cùng lúc đó tại sân bay Nội Bài…
Một chàng trai đang đứng trước cửa ra vào, tay kéo một chiếc vali.
Chàng trai đó ngước nhìn lên bầu trời và suy nghĩ điều gì đó. Bỗng nhiên chàng trai chợt mình cười một cái và nói:”Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em là một cô bé mạnh mẽ mà Dương Chi”
Nói rồi chàng trai đó nhẹ nhàng vào trong để chuẩn bị cho chuyến bay của mình
Mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên thu được là cái trần phòng quen thuộc.
‘A, trần nhà mình đẹp quá… Eh…? Trần nhà mình…..???’
Đầu đau như búa bổ khiến nó choáng váng. Nó gắng ngồi dậy và có cái gì đó rớt xuống. Là khăn ướt.
Cả người mềm nhũn không chút sức khiến nó nằm vật xuống, hết ngồi dậy luôn. Đùa sao trời, thế này thì phải nằm mãi ư?
Cạch…
Cửa phòng nó mở ra, người bước vào là anh.
– Dậy rồi hả ?: Anh nhẹ nhàng và ân cần nói.
Hôm nay anh trông có vẻ lo lắng cho nó lắm thì phải ?
– Sao em mệt thế này anh ?: Nó nói nhỏ nhẹ vì giờ đang rất đau họng
– Hôm qua có người phát hiện mày đang nằm bất tỉnh dưới trời mưa nên anh mấy biết đường đưa mày về. Không ngờ mày còn bị sốt nữa chứ.
Anh vừa nói vừa tiến gần và đặt khay thức ăn trên bàn.
– Mày với thằng Phong chia tay rồi hả ?: Anh hỏi tiếp
– Không ngờ tin tức lan nhanh thật đấy: Nó không ngạc nhiên cho lắm vì nó biết thảo nào anh sẽ sớm biết thôi.
– Thằng Phong nó đi Mĩ rồi đó, từ tối hôm qua rồi.
– Vậy hả ? ‘Đương nhiên, không còn lí do để ở lại anh đi cũng đúng’ : Nó bình thản trả lời.
– Mày trông không có gì là ngạc nhiên nhỉ ?: Anh nhìn nó: – Thôi, cháo anh mày để đấy. Khi nào muốn ăn thì ngồi dậy mà ăn nhé.
Anh đi ra và đóng cửa lại. Chỉ còn một mình nó trong phòng.
Nó ngồi dậy để ăn bát cháo nóng. Múc một thìa cháo, thổi nhẹ cho đỡ nóng. Ngon đấy chứ !
Rầm !!!
– Eh… ? ‘Gì vậy, trời đánh còn tránh bữa ăn mà’.
Cánh cửa long ra khỏi bản lề và sập xuống luôn. Vĩnh biệt mày cửa ạ ! Nó ngước mắt nhìn cái đứa đã ‘phá hoại tài sản bất hợp pháp’.
Lù lù trước cửa là Trương Ngọc Linh và chị Nguyệt Minh Châu.
– Nghe nói mi bị bệnh, ta với chị Minh Châu đến thăm nè: Cô nói,tay đang xách túi trà sữa.
– Nghe nói em sốt cao lớn, đã đỡ hơn chưa ?: Trái với con bạn của nó, chị Minh Châu ân cần hỏi.
– Không sao, em đỡ hơn nhiều rồi: Nó nói
– Nhìn thế thôi chứ hết ốm cái nó lại như con voi ấy mà.
Ngay lập tức ánh nhìn giật điện chiếu vào cô.
– À, mong đại nhân nguôi giận, tiêu nhân lỡ miệng: Nhận ra được sát khí đang bộc phát, cô cũng biết đường hạ hỏa nó.
– Rồi rồi: Chị chen ngang vào, nhẹ nhàng hỏi nó: – Nghe Minh nói em và Phong đã chia tay hả ?
Nó không nói gì cả, cắm cúi ăn tiếp bát cháo mà anh làm cho.
– Phong đòi chia tay hả ?: Chị hỏi tiếp.
Nó khựng lại, nhẹ gật đầu một cái .
– Có nói lí do không ?
Nó lắc đầu. Nhìn qua cũng biết nó đang nói dối nhưng Linh và chị Minh Châu cũng không nói gì.
– Thôi, uống đi này. : Linh đưa cho Dương Chi cốc trà sữa kiwi.
– Ừm….
Nó nhận lấy cốc trà sữa, đầu ngón tay nó có thể cảm nhận được cái lạnh đang tỏa ra.
Nó đặt cốc trên bàn, để tí nữa uống sau vậy.
– À, Dương bảo tôi đưa cái này cho mi nè: Linh chìa một mẩu giấy ra cho Dương Chi.
– Ừm…
– Vậy tôi và chị Minh Châu về đây. Mau khỏi bệnh nhé !
Cả 2 ra khỏi phòng nó, nhẹ đóng khẽ cửa lại. Đối với nó, không làm gì chính là điều buồn chán nhất.
Thôi, lấy mấy quyển truyện tranh ra đọc vậy.
Với sức lực cuối cùng, Dương Chi đứng dậy bước xuống giường, lê từng bước đến tủ sách. Mỗi bước nặng như đeo đá khiến nó càng thấy mệt mỏi hơn.
Nó sốt cao vậy sao ? Vừa cầm được quyển truyện thì cả người đã run bắn lên rồi bất động như tượng.
Theo quán tính thì thể nào nó cũng sẽ có một cú hôn với thảm thân yêu cho mà coi.
Nhưng…thiệt là may mắn cho nó là đã có người kịp thời đỡ.
Là Dương Gia Duy.
– Nguy hiểm thật đấy, cẩn thận chứ nhóc !
Gia Duy nói và kéo người Dương Chi vào sát người mình.
Chả biết vô tình hay cố ý mà hai khuôn mặt áp sát nhau, chóp mũi cũng chạm nhau luôn.
– Eh… Áaa!!: Dương Chi hét lên và đẩy Gia Duy ra. Xem ra vẫn còn khỏe gớm !
Dù chỉ một thoáng, hai người vẫn nhìn thấy khuôn mặt đối phương đỏ bừng lên.
– A…xin…xin lỗi…: Gia Duy cúi gằm mặt xuống, lắp bắp. Kì lạ à nghen.
– Hơ… Không sao đâu: Dương Chi quay mặt đi.
Cả 2 đều che đi cái mẹt đỏ ửng của mình.
Trong lúc này có lẽ nó đã thấy có chút gì đó kì lạ với tim mình. Một cảm giác hụt hẫng, cứ như vừa đập lỡ một nhịp tim vậy.
Phì !
Nó chợt bật cười.
– Sao tự nhiên cười vậy ?
– Không, chỉ là tự nhiên tôi thấy buồn cười thôi.
.
.
.
.
Cùng lúc đó tại sân bay Nội Bài…
Một chàng trai đang đứng trước cửa ra vào, tay kéo một chiếc vali.
Chàng trai đó ngước nhìn lên bầu trời và suy nghĩ điều gì đó. Bỗng nhiên chàng trai chợt mình cười một cái và nói:”Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Em là một cô bé mạnh mẽ mà Dương Chi”
Nói rồi chàng trai đó nhẹ nhàng vào trong để chuẩn bị cho chuyến bay của mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.