Ế Quá Rồi, Mau Lấy Chồng Thôi!
Chương 19
Lan Rùa
18/12/2021
Khánh đứng nấp ở bụi hoa râm bụt cách đó không xa nhếch mép cười khinh.
Những người hay thượng cẳng chân hạ cẳng tay như chị Khuê thì đầu óc họ
thực sự chẳng chứa được gì nhiều ngoài bã đậu cả. Khế còn nhỏ, con chưa
thể tự mình đi ra đây. Nếu con thực sự bị bắt cóc thì bọn người xấu sẽ
bán con đi lấy tiền chứ bắt cóc xong vứt bé xuống sông thì bắt cóc làm
gì? Nhưng chị Khuê mà phân tích tình huống thấu đáo được như Khánh thì
chị đã là học viên cao học chứ đâu còn là con đàn bà bần nông mới tốt
nghiệp cấp ba. Chị ngu là việc hiển nhiên rồi, không cần phải bàn cãi.
Ngay sau khi chị nhảy xuống sông, Khánh đã lén gọi điện cho anh Minh
mách lẻo:
- Anh Minh ơi! Nguy rồi anh ơi! Có người nhìn thấy chị Khuê nhà em đang đi lảng vảng quanh con sông gần nhà anh đấy. Em sợ chị mất bình tĩnh làm liều.
Anh Minh ngái ngủ thắc mắc:
- Mới sáng ra em đã nói linh tinh cái gì vậy Khánh? Anh vừa gặp Khuê hôm kia, hai đứa vẫn nói cười phớ lớ với nhau mà. Với cả tính cách của Khuê lạc quan lắm, Khuê chẳng bao giờ nghĩ quẩn đâu.
- Đúng là hồi xưa chị Khuê rất lạc quan, nhưng từ ngày lấy chồng, trải qua nhiều chuyện tiêu cực nên tâm lý chị bị ảnh hưởng nặng nề anh ạ. Chị toàn giả bộ cười để che giấu những vết thương lòng thôi.
- Thật hả? Sao lại ra nông nỗi đó hả em?
- Em kể với anh nhưng anh không được nói lại với ai nhé, kẻo người ta lại mắng em nhiều chuyện.
- Ừ, em kể đi, anh hứa sẽ giữ bí mật.
- Chị Khuê bị mẹ Hợt đánh chửi suốt ngày. Anh Kiệt thì đêm nào cũng tơ tưởng tới người yêu cũ, lạnh nhạt với chị. Suốt nhiều tháng liền anh Kiệt không chịu ngủ chung với vợ, hại chị Khuê mãi không có bầu. Mỗi khi nghe người làng chửi là đồ không biết đẻ, chị ức chế lắm. Chị luôn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, cơ mà chị càng hiền thì anh Kiệt và mẹ Hợt càng được nước lấn tới. Hôm qua, anh Kiệt đi chơi với người tình và con riêng cả đêm không về khiến chị Khuê rất đau lòng. Sáng nay, mẹ Hợt không những không an ủi chị mà còn tát chị sưng mặt chỉ vì tối qua chị quên không khoá cổng. Chị Khuê khóc nhiều lắm, chị bảo với em là chị không thể chịu đựng thêm được nữa… chị muốn buông bỏ…
- Chỉ nghe em kể thôi mà anh cũng thấy chua xót rồi.
- Vâng, còn nhiều chuyện lắm, để bữa khác em kể anh nghe sau nhé. Giờ anh mau đi tìm chị Khuê giúp em được không ạ? Em lo cho chị quá!
Anh Minh vội vã chạy ra con sông gần nhà mình, trông thấy bạn thân chìm dần xuống đáy sông, anh hốt hoảng lao xuống cứu chị. Anh đưa chị lên bờ, cuống quít sơ cứu cho chị. Khánh khinh khỉnh nhìn hai anh chị. Đôi mắt cô đảo như rang lạc quan sát tứ phía, nom thấy bóng bà Yến từ xa, Khánh nhanh chân chạy tới chỗ bà, hớt hải bảo:
- Thím Yến, con xin thím đừng đi ra ngoài bờ sông.
Bà Yến tò mò hỏi:
- Sao vậy con? Có chuyện gì à?
- Dạ, đâu có gì đâu.
Khánh biết tính bà Yến mà, cô càng tỏ ra bí ẩn thì bà càng tò mò. Bà Yến gạt Khánh qua một bên, kiễng chân rồi rướn cái cổ lên để hóng hớt. Bà nhìn thấy hai bóng người, nữ nằm ở trên bờ sông, nam thì quỳ ngay bên cạnh nữ, thi thoảng người nam lại cúi đầu xuống, chạm môi mình vào môi người nữ. Bà chau mày thắc mắc:
- Nom ai như con Khuê ý nhỉ?
- Vâng. Đúng là chị Khuê rồi thím ạ.
Khánh nhỏ nhẹ nói. Bà Yến hốt hoảng la lên:
- Ối làng nước ơi! Con Khuê làm cái trò mất nết với thằng nào thế kia? Mới sáng ra đã áo quần không chỉnh tề, còn hôn với chả hít nữa chứ. Hai cái đứa trơ trẽn không biết nhục, tởm quá đi thôi. Thím phải đi ra ngoài đấy bắt quả tang rồi chửi cho tụi nó một trận mới được.
Nếu bà Yến phát hiện ra anh Minh đang hô hấp nhân tạo cho chị Khuê thì còn gì là vui nữa? Khánh thở dài can ngăn bà:
- Thôi, thím ra ngoài đấy làm gì? Chứng kiến mấy cái cảnh dung tục đó chỉ tổ làm bẩn mắt thím thôi.
Bà Yến thực tâm cũng không muốn coi cảnh trai gái chim chuột nên bà thôi không đi bắt quả tang nữa. Bà rủ Khánh đi về, vừa đi, bà vừa tò mò hỏi:
- Xa quá nên thím nhìn không rõ, con có biết danh tính cái thằng vừa hôn con Khuê không?
- Anh Minh đó thím. - Khánh đáp.
- Ơ, hoá ra là thằng Minh hả? Thấy tụi nó cứ gặp nhau liền cười nói rôm rả thím đã nghi ngờ rồi. Nhưng thím không dám tin con Khuê sẽ cắm sừng thằng Kiệt.
- Dạ. Chuyện của anh Minh qua lại với chị Khuê không phải ngày một ngày hai thím ạ. Tuần nào hai anh chị chả âu yếm nhau vài ba lần ở ngoài bờ sông.
- Vậy á? Kinh hãi! Cơ mà sao mãi tới hôm nay thím mới bắt gặp tụi nó làm trò mèo nhỉ?
- Tại vì mọi khi anh chị hay hẹn nhau tầm hai giờ sáng để khó bị phát hiện đó thím. Hôm nay chả hiểu sơ suất thế nào mà hai người lại gặp nhau tầm này thím nhỉ? Tâm lý của những người thích ăn vụng thực sự kỳ dị quá á!
- Ừ. Thím cũng chả hiểu. Căn bản tụi mình toàn là gái chính chuyên, làm sao mà hiểu được loại đàn bà “nhăng nhoàn” hả con?
- Dạ. Thím nói chí phải.
- Vậy mà thím còn tưởng Khuê đi tìm bé Khế.
- Con cũng tưởng vậy, con còn sợ chị lao xuống sông tìm Khế nên mới lo lắng đi theo chị… ai dè lại bắt quả tang chị hẹn hò anh Minh ở đây. Hai người vừa gặp đã lao vào hôn nhau thắm thiết rồi mần nhau đủ kiểu.
- Eo ui! Tởm!
- Nếu chuyện này bị lộ ra thì chẳng biết chị Khuê sẽ bị khinh rẻ tới mức nào đây? Tội nghiệp chị!
- Con lo cho con mất nết đấy làm gì? Kệ nó! Loại khốn nạn như nó đáng bị người làng chửi rủa, mạt sát!
- Cho dù chị Khuê có sai cỡ nào thì bác Tạm cũng là anh trai ruột của ba con, một giọt máu đào hơn ao nước lã thím ơi. Con cắn rơm cắn cỏ con lạy thím, con xin thím giúp con giữ bí mật này.
- Con ý, cứ bị thiện lương quá đáng. Có đứa em họ như con đúng là phúc phận ngàn kiếp của con Khuê. Con an tâm, thím là người kín mồm kín miệng nhất cái làng này. Hãy tin thím!
Khánh tin thím Yến là người kín mồm kín miệng, chuyện chị Khuê “nhăng nhoàn” nhất định thím sẽ chỉ chia sẻ với mấy người kín mồm kín miệng khác. Và rồi mấy người kín mồm kín miệng đó sẽ lại đi chia sẻ bí mật với một vài người kín mồm kín miệng khác nữa, dần dần, cả làng sẽ biết hết. Khánh cười thầm trong bụng. Tất nhiên, bề ngoài cô vẫn tỏ vẻ đau khổ vì chưa tìm được bé Khế. Hễ say rượu, thằng chồng khốn nạn của Khánh lại bị lú lẫn và phát biểu ra toàn câu gây ngứa. Nó lè nhè chê Khế đen thui, xấu hoắc, không phải con nó. Nó bảo nó chỉ có một đứa con ruột do Huệ đẻ ra thôi. Có lần nốc nhiều rượu quá, nó còn tuyên bố sẽ đem Khế cho người khác để đón Khoa về nuôi. Khánh nghe mà chỉ muốn cho chồng vài quả đấm, nhưng hiện tại cô phụ thuộc kinh tế vào thằng dở người đấy nên đâu dám manh động. Khánh đoán thằng chó đêm qua say rượu nên lại bị điên, lại hoang tưởng Khế không phải con nó rồi có khi khùng lên đem thằng bé đi cho rồi. Mũ của Khế bị rớt ở ven sông nên khả năng cao bé bị ba mình đem cho nhà cô Mừng ở gần đấy. Cô Mừng bị hiếm muộn nên thèm con nít dữ lắm, chắc chắn cô sẽ không làm hại Khế đâu.
Khánh giả bộ lo lắng chạy khắp nơi tìm con. Suốt mấy tiếng liền, vì gào khóc inh ỏi nên giọng Khánh khản đặc, mặt nhớp nháp toàn nước mắt, nom rất đáng thương. Khi thằng chồng cô đã bớt men say, trông thấy cô thảm như vậy, nó cắn rứt lương tâm lắm. Khương chạy vội qua nhà cô Mừng đón bé Khế về, đồng thời chuyển cho Khánh một trăm triệu. Tính thằng hèn này là vậy đấy, chẳng mấy khi mở lời xin lỗi vợ khi phạm lỗi đâu, chỉ chuyển tiền làm hoà thôi. May mà Khánh không ghét tiền. Cô cũng không thấy hối hận khi đã lấy Khương. Cơ mà nếu được trở về quá khứ, Khánh còn lâu mới để dính bầu với nó. Cô sẽ chỉ tiêu tiền của Khương thôi, còn về con cái, Khánh muốn sinh con cho một người đàn ông có nhân cách tốt, một người đàn ông cô yêu, một người tên là Kiệt. Mà chả biết bao giờ anh Kiệt mới về nhỉ? Khánh nhớ anh ghê. Thề chứ Khánh chưa bao giờ nhớ ai như nhớ anh Kiệt, xa anh một tí mà ruột gan nó cứ cồn cào, khó chịu kiểu gì á. Khánh cứ đi ra đi vào, ngóng trông mãi thôi. Đến tận xế chiều cô mới được gặp lại bóng dáng thân thương ấy. Thấy Khánh pha nước cam cho anh Kiệt, mẹ Hợt ghé tai cô dặn dò:
- Ba Hời đã chửi Khương một trận rồi, chuyện Khế bị mất tích cả nhà mình cứ thế cho vào dĩ vãng thôi, con đừng kể gì với anh Kiệt nữa. Anh từng bị trầm cảm nên ba mẹ nghĩ anh biết càng ít chuyện gây nhức đầu càng tốt.
- Dạ, con biết rồi ạ.
Khánh ngoan ngoãn đáp lời mẹ chồng rồi đem cốc nước cam ra ngoài phòng khách, nhỏ nhẹ mời anh Kiệt:
- Em mời anh dùng nước cam ạ.
Anh Kiệt chả hề cảm ơn Khánh vì đã pha nước cam cho cô, anh cũng không uống nước. Anh chỉ hỏi:
- Chị Khuê đi đâu rồi em?
- Dạ, chị ra khỏi nhà từ sáng sớm, cơ mà em không biết chị đi đâu anh ạ.
Tâm trạng anh Kiệt chùng xuống. Hôm qua, nhận được tin nhắn đòi giải tán của chị Khuê, anh buồn nẫu ruột nên tắt máy luôn. Anh không muốn đôi co với chị nhiều, vì anh biết dẫu có cãi nhau cũng không đi đến đâu cả. Anh chỉ hi vọng trong thời gian anh giữ im lặng, vợ sẽ tĩnh tâm lại rồi khi anh về, hai vợ chồng sẽ làm hoà. Ngặt nỗi, chị không có ở nhà, điện thoại chị để trên giường nên anh gọi cho chị cũng không được. Cả một đêm dài anh thức trắng đợi chị nhưng không thấy tăm hơi chị đâu. Sáng hôm sau, anh đi loanh quanh tìm chị thì tình cờ nghe thấy người ta buôn chuyện rôm rả ở quán nước vối:
- Này! Các mụ biết tin gì chưa? Sáng hôm qua, bà Yến trông thấy con Khuê và thằng Minh ăn mặc không chỉnh tề rồi cùng nhau lăn qua lộn lại trên bờ sông đấy, hăng lắm.
- Thế cơ á? Kinh hãi! Con Khuê ế già ra mới lấy được chồng, không biết giữ gìn hạnh phúc gia đình thì thôi, lại đi cắm sừng thằng Kiệt, cái đồ đàn bà mất nết!
- Công nhận, mất nết thực sự. Tôi thì tôi không trông thấy cái đoạn tụi nó lăn lộn với nhau, nhưng tôi trông thấy thằng Minh bồng con Khuê rồi hớt hải chạy đi đâu ý. Ở trong lòng thằng Minh, con Khuê mong manh lắm chứ không hổ báo cáo chồn như ở cạnh Kiệt đâu. Người nó cứ mềm nhũn ra, tay thì buông thõng như kiểu yếu ớt lắm ý. Chắc ăn vụng bị bắt quả tang nhục quá nên tôi gọi nó chẳng thèm đáp, mắt nó nhắm nghiền luôn.
- Úi giời! Nhục qua đi ý chứ, là tôi thì tôi cũng chẳng dám mở mắt ra nhìn ai cả. Mà bà có biết tụi nó chạy về hướng nào không?
- Ai mà biết được? Nhưng nếu mà là tôi ý, làm ra cái chuyện ê chề như thế xong bị bắt quả tang chắc tôi chạy đi đâu thì chạy chớ không dám vác mặt về làng nữa.
Sống lưng anh Kiệt buốt lạnh. Khánh thấy sắc mặt anh tái nhợt thì lại được thể làm người tốt. Cô dịu dàng nói:
- Anh Kiệt! Anh đừng giận chị Khuê nhé. Bác Tạm, bác Được, ba Hời, mẹ Hợt sau khi biết chuyện đều tuyên bố sẽ từ chị Khuê rồi. Bây giờ đến cả anh cũng giận chị nữa thì chị sống sao nổi? Có gì anh cứ bình tĩnh đợi chị về rồi nói chuyện với chị cho rõ ngọn ngành, đừng vì mấy lời đồn thổi linh tinh mà nghi hoặc chị.
- Anh Minh ơi! Nguy rồi anh ơi! Có người nhìn thấy chị Khuê nhà em đang đi lảng vảng quanh con sông gần nhà anh đấy. Em sợ chị mất bình tĩnh làm liều.
Anh Minh ngái ngủ thắc mắc:
- Mới sáng ra em đã nói linh tinh cái gì vậy Khánh? Anh vừa gặp Khuê hôm kia, hai đứa vẫn nói cười phớ lớ với nhau mà. Với cả tính cách của Khuê lạc quan lắm, Khuê chẳng bao giờ nghĩ quẩn đâu.
- Đúng là hồi xưa chị Khuê rất lạc quan, nhưng từ ngày lấy chồng, trải qua nhiều chuyện tiêu cực nên tâm lý chị bị ảnh hưởng nặng nề anh ạ. Chị toàn giả bộ cười để che giấu những vết thương lòng thôi.
- Thật hả? Sao lại ra nông nỗi đó hả em?
- Em kể với anh nhưng anh không được nói lại với ai nhé, kẻo người ta lại mắng em nhiều chuyện.
- Ừ, em kể đi, anh hứa sẽ giữ bí mật.
- Chị Khuê bị mẹ Hợt đánh chửi suốt ngày. Anh Kiệt thì đêm nào cũng tơ tưởng tới người yêu cũ, lạnh nhạt với chị. Suốt nhiều tháng liền anh Kiệt không chịu ngủ chung với vợ, hại chị Khuê mãi không có bầu. Mỗi khi nghe người làng chửi là đồ không biết đẻ, chị ức chế lắm. Chị luôn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, cơ mà chị càng hiền thì anh Kiệt và mẹ Hợt càng được nước lấn tới. Hôm qua, anh Kiệt đi chơi với người tình và con riêng cả đêm không về khiến chị Khuê rất đau lòng. Sáng nay, mẹ Hợt không những không an ủi chị mà còn tát chị sưng mặt chỉ vì tối qua chị quên không khoá cổng. Chị Khuê khóc nhiều lắm, chị bảo với em là chị không thể chịu đựng thêm được nữa… chị muốn buông bỏ…
- Chỉ nghe em kể thôi mà anh cũng thấy chua xót rồi.
- Vâng, còn nhiều chuyện lắm, để bữa khác em kể anh nghe sau nhé. Giờ anh mau đi tìm chị Khuê giúp em được không ạ? Em lo cho chị quá!
Anh Minh vội vã chạy ra con sông gần nhà mình, trông thấy bạn thân chìm dần xuống đáy sông, anh hốt hoảng lao xuống cứu chị. Anh đưa chị lên bờ, cuống quít sơ cứu cho chị. Khánh khinh khỉnh nhìn hai anh chị. Đôi mắt cô đảo như rang lạc quan sát tứ phía, nom thấy bóng bà Yến từ xa, Khánh nhanh chân chạy tới chỗ bà, hớt hải bảo:
- Thím Yến, con xin thím đừng đi ra ngoài bờ sông.
Bà Yến tò mò hỏi:
- Sao vậy con? Có chuyện gì à?
- Dạ, đâu có gì đâu.
Khánh biết tính bà Yến mà, cô càng tỏ ra bí ẩn thì bà càng tò mò. Bà Yến gạt Khánh qua một bên, kiễng chân rồi rướn cái cổ lên để hóng hớt. Bà nhìn thấy hai bóng người, nữ nằm ở trên bờ sông, nam thì quỳ ngay bên cạnh nữ, thi thoảng người nam lại cúi đầu xuống, chạm môi mình vào môi người nữ. Bà chau mày thắc mắc:
- Nom ai như con Khuê ý nhỉ?
- Vâng. Đúng là chị Khuê rồi thím ạ.
Khánh nhỏ nhẹ nói. Bà Yến hốt hoảng la lên:
- Ối làng nước ơi! Con Khuê làm cái trò mất nết với thằng nào thế kia? Mới sáng ra đã áo quần không chỉnh tề, còn hôn với chả hít nữa chứ. Hai cái đứa trơ trẽn không biết nhục, tởm quá đi thôi. Thím phải đi ra ngoài đấy bắt quả tang rồi chửi cho tụi nó một trận mới được.
Nếu bà Yến phát hiện ra anh Minh đang hô hấp nhân tạo cho chị Khuê thì còn gì là vui nữa? Khánh thở dài can ngăn bà:
- Thôi, thím ra ngoài đấy làm gì? Chứng kiến mấy cái cảnh dung tục đó chỉ tổ làm bẩn mắt thím thôi.
Bà Yến thực tâm cũng không muốn coi cảnh trai gái chim chuột nên bà thôi không đi bắt quả tang nữa. Bà rủ Khánh đi về, vừa đi, bà vừa tò mò hỏi:
- Xa quá nên thím nhìn không rõ, con có biết danh tính cái thằng vừa hôn con Khuê không?
- Anh Minh đó thím. - Khánh đáp.
- Ơ, hoá ra là thằng Minh hả? Thấy tụi nó cứ gặp nhau liền cười nói rôm rả thím đã nghi ngờ rồi. Nhưng thím không dám tin con Khuê sẽ cắm sừng thằng Kiệt.
- Dạ. Chuyện của anh Minh qua lại với chị Khuê không phải ngày một ngày hai thím ạ. Tuần nào hai anh chị chả âu yếm nhau vài ba lần ở ngoài bờ sông.
- Vậy á? Kinh hãi! Cơ mà sao mãi tới hôm nay thím mới bắt gặp tụi nó làm trò mèo nhỉ?
- Tại vì mọi khi anh chị hay hẹn nhau tầm hai giờ sáng để khó bị phát hiện đó thím. Hôm nay chả hiểu sơ suất thế nào mà hai người lại gặp nhau tầm này thím nhỉ? Tâm lý của những người thích ăn vụng thực sự kỳ dị quá á!
- Ừ. Thím cũng chả hiểu. Căn bản tụi mình toàn là gái chính chuyên, làm sao mà hiểu được loại đàn bà “nhăng nhoàn” hả con?
- Dạ. Thím nói chí phải.
- Vậy mà thím còn tưởng Khuê đi tìm bé Khế.
- Con cũng tưởng vậy, con còn sợ chị lao xuống sông tìm Khế nên mới lo lắng đi theo chị… ai dè lại bắt quả tang chị hẹn hò anh Minh ở đây. Hai người vừa gặp đã lao vào hôn nhau thắm thiết rồi mần nhau đủ kiểu.
- Eo ui! Tởm!
- Nếu chuyện này bị lộ ra thì chẳng biết chị Khuê sẽ bị khinh rẻ tới mức nào đây? Tội nghiệp chị!
- Con lo cho con mất nết đấy làm gì? Kệ nó! Loại khốn nạn như nó đáng bị người làng chửi rủa, mạt sát!
- Cho dù chị Khuê có sai cỡ nào thì bác Tạm cũng là anh trai ruột của ba con, một giọt máu đào hơn ao nước lã thím ơi. Con cắn rơm cắn cỏ con lạy thím, con xin thím giúp con giữ bí mật này.
- Con ý, cứ bị thiện lương quá đáng. Có đứa em họ như con đúng là phúc phận ngàn kiếp của con Khuê. Con an tâm, thím là người kín mồm kín miệng nhất cái làng này. Hãy tin thím!
Khánh tin thím Yến là người kín mồm kín miệng, chuyện chị Khuê “nhăng nhoàn” nhất định thím sẽ chỉ chia sẻ với mấy người kín mồm kín miệng khác. Và rồi mấy người kín mồm kín miệng đó sẽ lại đi chia sẻ bí mật với một vài người kín mồm kín miệng khác nữa, dần dần, cả làng sẽ biết hết. Khánh cười thầm trong bụng. Tất nhiên, bề ngoài cô vẫn tỏ vẻ đau khổ vì chưa tìm được bé Khế. Hễ say rượu, thằng chồng khốn nạn của Khánh lại bị lú lẫn và phát biểu ra toàn câu gây ngứa. Nó lè nhè chê Khế đen thui, xấu hoắc, không phải con nó. Nó bảo nó chỉ có một đứa con ruột do Huệ đẻ ra thôi. Có lần nốc nhiều rượu quá, nó còn tuyên bố sẽ đem Khế cho người khác để đón Khoa về nuôi. Khánh nghe mà chỉ muốn cho chồng vài quả đấm, nhưng hiện tại cô phụ thuộc kinh tế vào thằng dở người đấy nên đâu dám manh động. Khánh đoán thằng chó đêm qua say rượu nên lại bị điên, lại hoang tưởng Khế không phải con nó rồi có khi khùng lên đem thằng bé đi cho rồi. Mũ của Khế bị rớt ở ven sông nên khả năng cao bé bị ba mình đem cho nhà cô Mừng ở gần đấy. Cô Mừng bị hiếm muộn nên thèm con nít dữ lắm, chắc chắn cô sẽ không làm hại Khế đâu.
Khánh giả bộ lo lắng chạy khắp nơi tìm con. Suốt mấy tiếng liền, vì gào khóc inh ỏi nên giọng Khánh khản đặc, mặt nhớp nháp toàn nước mắt, nom rất đáng thương. Khi thằng chồng cô đã bớt men say, trông thấy cô thảm như vậy, nó cắn rứt lương tâm lắm. Khương chạy vội qua nhà cô Mừng đón bé Khế về, đồng thời chuyển cho Khánh một trăm triệu. Tính thằng hèn này là vậy đấy, chẳng mấy khi mở lời xin lỗi vợ khi phạm lỗi đâu, chỉ chuyển tiền làm hoà thôi. May mà Khánh không ghét tiền. Cô cũng không thấy hối hận khi đã lấy Khương. Cơ mà nếu được trở về quá khứ, Khánh còn lâu mới để dính bầu với nó. Cô sẽ chỉ tiêu tiền của Khương thôi, còn về con cái, Khánh muốn sinh con cho một người đàn ông có nhân cách tốt, một người đàn ông cô yêu, một người tên là Kiệt. Mà chả biết bao giờ anh Kiệt mới về nhỉ? Khánh nhớ anh ghê. Thề chứ Khánh chưa bao giờ nhớ ai như nhớ anh Kiệt, xa anh một tí mà ruột gan nó cứ cồn cào, khó chịu kiểu gì á. Khánh cứ đi ra đi vào, ngóng trông mãi thôi. Đến tận xế chiều cô mới được gặp lại bóng dáng thân thương ấy. Thấy Khánh pha nước cam cho anh Kiệt, mẹ Hợt ghé tai cô dặn dò:
- Ba Hời đã chửi Khương một trận rồi, chuyện Khế bị mất tích cả nhà mình cứ thế cho vào dĩ vãng thôi, con đừng kể gì với anh Kiệt nữa. Anh từng bị trầm cảm nên ba mẹ nghĩ anh biết càng ít chuyện gây nhức đầu càng tốt.
- Dạ, con biết rồi ạ.
Khánh ngoan ngoãn đáp lời mẹ chồng rồi đem cốc nước cam ra ngoài phòng khách, nhỏ nhẹ mời anh Kiệt:
- Em mời anh dùng nước cam ạ.
Anh Kiệt chả hề cảm ơn Khánh vì đã pha nước cam cho cô, anh cũng không uống nước. Anh chỉ hỏi:
- Chị Khuê đi đâu rồi em?
- Dạ, chị ra khỏi nhà từ sáng sớm, cơ mà em không biết chị đi đâu anh ạ.
Tâm trạng anh Kiệt chùng xuống. Hôm qua, nhận được tin nhắn đòi giải tán của chị Khuê, anh buồn nẫu ruột nên tắt máy luôn. Anh không muốn đôi co với chị nhiều, vì anh biết dẫu có cãi nhau cũng không đi đến đâu cả. Anh chỉ hi vọng trong thời gian anh giữ im lặng, vợ sẽ tĩnh tâm lại rồi khi anh về, hai vợ chồng sẽ làm hoà. Ngặt nỗi, chị không có ở nhà, điện thoại chị để trên giường nên anh gọi cho chị cũng không được. Cả một đêm dài anh thức trắng đợi chị nhưng không thấy tăm hơi chị đâu. Sáng hôm sau, anh đi loanh quanh tìm chị thì tình cờ nghe thấy người ta buôn chuyện rôm rả ở quán nước vối:
- Này! Các mụ biết tin gì chưa? Sáng hôm qua, bà Yến trông thấy con Khuê và thằng Minh ăn mặc không chỉnh tề rồi cùng nhau lăn qua lộn lại trên bờ sông đấy, hăng lắm.
- Thế cơ á? Kinh hãi! Con Khuê ế già ra mới lấy được chồng, không biết giữ gìn hạnh phúc gia đình thì thôi, lại đi cắm sừng thằng Kiệt, cái đồ đàn bà mất nết!
- Công nhận, mất nết thực sự. Tôi thì tôi không trông thấy cái đoạn tụi nó lăn lộn với nhau, nhưng tôi trông thấy thằng Minh bồng con Khuê rồi hớt hải chạy đi đâu ý. Ở trong lòng thằng Minh, con Khuê mong manh lắm chứ không hổ báo cáo chồn như ở cạnh Kiệt đâu. Người nó cứ mềm nhũn ra, tay thì buông thõng như kiểu yếu ớt lắm ý. Chắc ăn vụng bị bắt quả tang nhục quá nên tôi gọi nó chẳng thèm đáp, mắt nó nhắm nghiền luôn.
- Úi giời! Nhục qua đi ý chứ, là tôi thì tôi cũng chẳng dám mở mắt ra nhìn ai cả. Mà bà có biết tụi nó chạy về hướng nào không?
- Ai mà biết được? Nhưng nếu mà là tôi ý, làm ra cái chuyện ê chề như thế xong bị bắt quả tang chắc tôi chạy đi đâu thì chạy chớ không dám vác mặt về làng nữa.
Sống lưng anh Kiệt buốt lạnh. Khánh thấy sắc mặt anh tái nhợt thì lại được thể làm người tốt. Cô dịu dàng nói:
- Anh Kiệt! Anh đừng giận chị Khuê nhé. Bác Tạm, bác Được, ba Hời, mẹ Hợt sau khi biết chuyện đều tuyên bố sẽ từ chị Khuê rồi. Bây giờ đến cả anh cũng giận chị nữa thì chị sống sao nổi? Có gì anh cứ bình tĩnh đợi chị về rồi nói chuyện với chị cho rõ ngọn ngành, đừng vì mấy lời đồn thổi linh tinh mà nghi hoặc chị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.