Ế Quá Rồi, Mau Lấy Chồng Thôi!
Chương 11: Những câu chuyện bịa
Lan Rùa
18/12/2021
Khánh rơm rớm nước mắt. Cô dỗi:
- Nếu con có nói gì không hay không phải khiến cho ba hiểu nhầm lòng con thì con xin lỗi ba. Con no rồi. Con xin phép ba mẹ cho con về phòng.
Bà Hợt xót con dâu và xót cả đứa cháu nhỏ trong bụng mẹ nên mắng ông Hời:
- Khánh chỉ muốn tốt cho gia đình thôi mà. Người một nhà với nhau, sao ông ăn nói thô lỗ thế?
- Ơ hay? Bà mà cũng có tư cách mắng tôi cơ à? Hôm cưới tôi nghe đồn bà còn chửi Khuê kinh hơn nhiều.
- Thì lúc đấy tôi tưởng Khuê giấu chuyện từng có bầu nên tôi bị điên, chứ bình thường tôi đâu hành xử như thế. Đang bữa cơm mà lôi cớt vào, mất cả ngon!
Khương thấy mẹ cáu ba thì quay sang bảo vợ:
- Tính ba nóng, nghe cái gì chướng tai thì ba chửi lại luôn chứ ba có ý gì đâu mà em phải dỗi cơm? Sắp làm mẹ rồi mà cứ như con nít. Mau ăn đi cho con khoẻ!
Khánh tủi thân ngồi ăn cơm. Một lát sau, chị Khuê khoác tay anh Kiệt đi vào bếp. Có mặt đông đủ cả gia đình ở đây mà chị chả biết giữ ý giữ tứ gì, thể hiện tình cảm quá trớn, nom phát ghét!
- Con xin lỗi cả nhà ạ. Con ngủ quên giờ cơm. Con xin tự nhận hình phạt là rửa bát ạ.
- Là tại con. Khuê đặt báo thức năm giờ chiều để dậy phụ mẹ nấu bữa tối, nhưng con lén vợ huỷ báo thức.
Khánh biết thừa anh Kiệt nói dối. Nhưng lạ thay, chả ai vạch trần anh cả. Ba Hời trêu:
- Không sao, ngủ cho khoẻ, tối lấy sức chiến đấu tiếp.
Mẹ Hợt xới cơm cho anh chị rồi nhỏ nhẹ bảo:
- Mau ngồi xuống ăn cơm đi! Bữa nay mẹ nấu dấm cá đấy, ngon lắm!
- Dạ, chị Hợt không cần nói đâu ạ, em ngửi mùi thơm là biết ngon rồi. Hồi xưa em non dại, cứ tưởng trình nấu nướng của chị Được nhà em là nhất. Ai ngờ gặp chị Hợt rồi em mới ngộ ra nhận thức của mình còn hạn hẹp quá. So với chị Được thì chị Hợt đây ở một cái đẳng cấp cao và xa quá đỗi, có lẽ là thiên hạ đệ nhất không ai sánh bằng.
- Úi dào! Con khỏi phải nói những điều đã quá rõ ràng. Một trong những tật xấu lớn nhất của cuộc đời mẹ là nấu ăn ngon quá đỗi. Không giấu gì con chứ có mỗi chuyện thổi cơm thôi mà mẹ cũng thổi xuất sắc luôn, cái nồi cơm mẹ thổi nó dẻo, nó thơm rồi cái hạt cơm nó lại cứ trắng mẩy ra. Chỉ cần thêm vài giọt nước mắm thôi là ba Hời có thể đánh bay ba bát cơm đầy đấy con ạ. Từ ngày về ở với mẹ ông ấy béo quay béo cút luôn à!
Bà Hợt hồ hởi tâm sự. Ông Hời chẹp miệng bảo:
- Phải là béo khoẻ béo đẹp chứ, béo quay béo cút thì như cái lu xấu òm ý à.
- Ừ nhỉ? Già rồi nên hơi nhầm lẫn tí, ông xã thông cảm. Ông xã béo khoẻ béo đẹp, nom nó lại cứ ngon giai hết cả phần thiên hạ, báo hại tôi phải giữ chồng phát mệt.
- Úi! Anh đẹp giai, chị đẹp gái, thảo nào đẻ ra toàn cực phẩm, ai không biết còn tưởng hai ông con trai của anh chị là diễn viên điện ảnh ý chứ!
Cái giọng thảo mai của chị Khuê khiến Khánh buồn nôn. Ấy vậy mà mẹ Hợt cười không khép được miệng. Ba Hời, anh Kiệt, anh Khương cũng cười. Có gì đáng buồn cười đâu? Mọi người cười làm Khánh bất đắc dĩ phải giả bộ cười. A! Hi! Hi! Hi! Chả vui quái gì sất! Cô gắp miếng cá, gỡ xương rồi đặt vào bát chồng. Bình thường, Khánh vẫn luôn làm việc này, nhưng bữa nay thấy anh Kiệt gỡ xương cá cho chị Khuê, tâm trạng cô trùng xuống hẳn. Khi về phòng riêng, Khánh bảo chồng:
- Chồng nè! Lần sau ăn cá chồng cũng gỡ xương cho vợ giống như anh Kiệt nhé!
Khương tức điên. Khương ghét nhất là bị so sánh với anh Kiệt. Hồi Khương học tiểu học, trong một lần dạy Khương học, ba Hời buột miệng hỏi:
- Sao anh trai con học giỏi thiệt giỏi mà con lại học ngu thiệt ngu vậy là hả?
- Con xin lỗi ba. Con sẽ cố gắng hơn.
Khương nói. Đợi lúc ba không để ý, Khương bắt con cún cưng của anh Kiệt, ôm nó chạy thục mạng ra ngoài chợ rồi bỏ nó ở ngoài đó. Anh Kiệt đi học về không thấy cún đâu thì rất lo lắng. Anh chạy đi tìm nó khắp nơi nhưng chẳng thấy tăm hơi nó ở đâu. Anh Kiệt ít nói, là kiểu người khó tiếp cận, nhưng anh mà đã thương cái gì thì anh thương da diết và ghê gớm lắm. Anh buồn mất mấy tháng liền đâm ra học hành sa sút hẳn. Thấy anh bị điểm kém rồi bị ba Hời mắng, Khương khoái trí dễ sợ. Đến Tết, Ba Hời phải mua cho anh một con cún khác anh mới vực dậy tinh thần, học hành mới hoành tráng trở lại. Khương cũng cố gắng chăm chỉ học để khỏi bị so sánh với anh trai. Nỗ lực của Khương được đền đáp bằng tấm bằng đại học sáng giá.
Tuy nhiên, do tính cách hiếu thắng, bộp chộp và thói hay cãi sếp nhem nhẻm nên Khương chẳng đi làm được ở đâu dài lâu cả. Ngược lại, anh Kiệt hiền lành, tốt bụng, cầu tiến, biết cách làm hài lòng sếp nên sự nghiệp thăng tiến rất nhanh. Sau này khi trở thành sếp lớn, anh tốt với nhân viên nên cũng được nhân viên yêu quý hết mực, bọn họ cực kỳ trung thành với anh. Khương nhận thấy anh Kiệt cũng giỏi chuyên môn, nhưng mà chưa thể gọi là tài năng xuất chúng, phần lớn sự thành công của anh đều đến từ việc anh có khả năng thu phục lòng người. Anh Kiệt giàu lắm, nghỉ hưu ba năm rồi mà tiền vẫn nhiều như nước. Cơ mà tính anh hơi chặt chẽ. Mặc dù Khương xin tiền mua đất và mua xe anh vẫn cho, nhưng lại kèm theo điều kiện khi làm giấy tờ, đất và xe đều phải đứng tên anh. Anh bày đặt thanh cao tuyên bố:
- Khi nào chú bỏ cái món bài bạc online thì anh mới giao tài sản cho chú được.
Khương chả hiểu sao anh Kiệt lại chướng mắt với việc Khương chơi bài online nữa. Vui mà! Lần Khương lỗ nặng nhất cũng có hơn hai trăm triệu chứ mấy, số tiền đó đâu hề lớn đối với anh Kiệt mà anh cứ sân si hoài, nhức đầu. Khương thở dài bảo vợ:
- Anh Kiệt từng bị phản bội một lần nên anh ấy không bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào đàn bà. Em đừng để vẻ bề ngoài hiền lành của anh ấy đánh lừa. Anh ấy nghèo, chẳng lo gì được cho chị Khuê nên thích thể hiện tí để được đẹp mặt, thùng rỗng kêu to mà. Còn anh, anh vất vả lăn lộn ngoài xã hội để lo cho cả gia đình rồi, về tới nhà anh muốn thoải mái, không muốn giả tạo màu mè nữa.
Khánh thấy chồng mình nói khá hợp lý. Cô chăm chú nhìn chồng chơi bài online. Có ván anh thắng hai triệu, anh cao hứng quay sang hôn má cô, có ván anh thua năm triệu, anh chửi thề rõ to. Khánh tự động viên rằng chồng cô giàu nên mới dám đánh cược lớn như vậy chứ chồng chị Khuê nghèo, có mười lá gan cũng chẳng dám động vào bài bạc. Cơ mà, chẳng hiểu sao, khi ngó qua cửa sổ nhìn xuống dưới sân, thấy anh chồng nghèo rớt mồng tơi của chị Khuê đang ngồi ngắm trăng với chị ấy, Khánh lại thấy lòng mình trống trải vô cùng. Khuê lơ đãng nhìn lên cũng thấy Khánh, chị hôn gió cô em họ rồi hồ hởi bảo chồng:
- Khánh nhà em xinh đáo để, nhờ anh nhờ!
Anh Kiệt ghé tai chị Khuê, thật thà thủ thỉ:
- Cũng xinh, nhưng ăn thua gì so với cô em đây.
Chị Khuê đập vào vai anh Kiệt mắng yêu:
- Cái ông anh này nữa… “lói với chả lăng”…
- Nói với chả năng làm sao?
- Còn sao nữa? Nói với chả năng hơi bị điêu nhưng thế nào vẫn cứ thuận cái lỗ tai người nghe quá đỗi!
- Sự thật thế nào anh nói thế mà. Điêu chỗ nào?
- Điêu ở chỗ ai cũng bảo em ứ xinh bằng Khánh ý.
- Ai bảo kệ người ta, anh thấy xinh hơn kệ anh.
- Vâng. Ngẫm lại thì lỗi cũng đâu phải tại anh xã khác người đâu, tại là tại em lại cứ xinh đúng cái gu của anh xã đấy chứ! Thôi, nếu quan điểm của anh xã đã là như thế thì phận làm vợ là em đây xin phép được tôn trọng ạ.
Anh Kiệt phì cười xoa đầu chị Khuê. Chị đứng dậy bẹo má anh, ngọt giọng rủ rê:
- Anh xã! Đi hưởng tuần trăng mật với em không?
- Đi đâu?
- Đi du lịch quanh làng.
Chị Khuê vô tư đáp. Anh Kiệt cười sặc sụa. Nhưng anh vẫn lẽo đẽo đi theo chị. Suốt cả tuần, lúc nào bận thì hai anh chị ở trên phòng trả bài cho nhau, khi rảnh lại nắm tay nhau đi du lịch từ ruộng khoai tới mương cá, có hôm còn hứng lên rủ nhau đi vào vườn chuối hái hoa chuối về làm nộm. Hai người quanh quẩn bên nhau suốt nên sang thứ hai đầu tuần mới, thấy chị Khuê vô tư đạp xe đi ra ngoài một mình, anh Kiệt có chút không vui. Anh lái ô tô đi chầm chậm đằng sau chị. Chị Khuê không hề biết mình bị theo dõi. Chị vô tư hát hò líu lo, thi thoảng gặp con dốc cao chị cong mông đạp xe cật lực, lúc xuống dốc thì lao con xe vun vút không thèm dùng phanh hại anh Kiệt sốt hết cả ruột. Anh lo lắng phóng xe đến gần xe chị, gằn giọng hỏi:
- Đi đâu mà không dắt theo chồng?
Chị Khuê tưởng bị thằng trẻ trâu nào trêu ghẹo nên chẳng thèm quay sang nhìn. Chị trả treo:
- Chồng chứ có phải chó đâu mà dắt theo?
- Ra vậy. Xem ra trong lòng cô em, địa vị của con chó còn cao hơn cả thằng chồng, nhờ?
Chị Khuê bấy giờ mới giật mình. Chị vội liếc sang chiếc xe ô tô đang đi chầm chậm ngay bên cạnh. Nhận ra bạn cùng giường, chị dừng xe, vui vẻ hét toáng lên:
- Á! Anh xã! Sao anh xã lại đi xe ô tô của chú Khương? Mà anh xã biết lái xe á? Bất ngờ như một trò đùa thế hả? Anh xã đi đâu vậy?
Anh Kiệt cũng dừng xe. Vì con đường này dẫn xuống thị trấn nên anh đáp:
- Anh có việc phải xuống thị trấn.
- Đùa nhau à? Trùng hợp thế chứ lị. Em cũng đang có việc phải xuống thị trấn nè, anh xã cho em đi nhờ với. Nãy giờ em đạp xe “mọi hít cạ mông”.
Chị Khuê cố ý nói ngọng. Anh Kiệt kiêu căng bảo:
- Nhờ vả gì? Quen thân gì mà nhờ?
- Ơ hay cái ông anh này, nói năng “bừn cừi” nhờ? Vợ chồng với nhau mà kêu không quen thân? Vừa tối qua còn trả bài cho nhau xong cơ mà? Cái lúc ấy lại chả thân quen quá đi còn gì?
- Thân quen gì mà lại giấu nhau đi xuống thị trấn ăn mảnh một mình! Thân ai nấy lo à?
- Em đâu có ăn mảnh gì đâu. Em thấy thím Yến bảo doanh thu bán rau ở chợ làng mình nhỏ như cái mắt muỗi nên em đang phải đi xuống thị trấn thuê cửa hàng để bán rau sạch. Cơ mà chuyện kinh doanh phức tạp lắm, ông anh cứ để em lo đi, ông anh chỉ cần trả bài tốt là được.
Chị Khuê trêu. Anh Kiệt chẳng giận chị được nữa. Anh xuống xe, mở cốp, tống chiếc xe đạp vào đó rồi cho chị Khuê đi nhờ xuống thị trấn. Tới nhà chị My, chị Khuê ghé tai anh Kiệt dặn dò:
- Ông anh đần thì đừng lên tiếng, kẻo người ta thấy anh lơ ngơ lại bắt chẹt về giá.
Anh Kiệt gật đầu. Chị Khuê đon đả hỏi bạn thân:
- Giá thuê cửa hàng này là bao nhiêu hả My?
Chị My lén lút liếc anh Kiệt. Hôm Khuê lấy chồng, chị sợ mất tiền mừng nên viện lý do bận đi công tác để không đến dự đám cưới. Nghe bạn bè đồn Khuê lấy chồng đẹp trai lắm chị tưởng tụi nó đùa. Ai dè đẹp thật, mà nom trẻ hơn Khuê nhiều, chả biết tin đồn anh hơn tuổi Khuê có chính xác không nữa. Chị My điệu đà lấy tay vuốt tóc, dịu dàng nói:
- Người lạ thì tớ lấy ba mươi triệu một tháng, nhưng hai đứa mình chơi thân từ hồi cấp ba nên tớ nể cậu, tớ chỉ lấy Khuê hai mươi triệu một tháng thôi.
- Hả? Rẻ thế á? Vậy bọn tớ ký hợp đồng cả năm luôn.
Anh Kiệt đã định không can thiệp gì vào chuyện kinh doanh của chị Khuê rồi, cơ mà chị ngu ngoài sức tưởng tượng của anh nên anh ngứa mồm hỏi vợ:
- Em không hỏi ý kiến anh à?
Anh xã biết cái qué gì về kinh doanh đâu mà chị Khuê phải hỏi ý kiến anh? Tuy nhiên, sợ anh bị mất mặt trước bạn thân của mình nên chị đành phải giả bộ hỏi:
- À em quên, ý anh xã thế nào?
- Cửa hàng này vị trí xấu, giá thì quá chát, anh không đồng ý thuê.
Chị Khuê ghé tai anh Kiệt nói thầm:
- Anh bị ngáo giá à? Giá thế còn chát gì nữa? Ở bên Nhật một cửa hàng như này giá thuê đắt gấp năm lần đấy!
Anh Kiệt cười khổ. Anh lôi chị Khuê ra ngoài, tống cổ chị lên xe, đưa chị đi dạo một vòng quanh thị trấn, thi thoảng đi qua một vài cửa hàng có biển hiệu cho thuê, anh dừng xe lại, hất hàm bảo chị tự xuống xe hỏi giá. Sau khi khảo giá cho thuê của mười cửa hàng ở mười vị trí khác nhau, chị thẹn thùng bảo anh:
- Xin lỗi ông anh, hoá ra giá bạn My cho em thuê cửa hàng là chát thật, hoá ra… em mới là kẻ bị ngáo giá.
Anh Kiệt cười cười đưa chị Khuê tới một ngôi nhà hai mặt tiền nằm ngay ở trung tâm thị trấn. Anh mở cửa cho chị coi nhà chán chê rồi mới hỏi:
- Em thấy sao?
- Vị trí siêu đẹp, mặt bằng rộng rãi, nói chung là ưng cái bụng anh xã ạ. Nhà của người quen anh xã ạ?
- Ừ.
- Anh xã mau cho em số điện thoại của chủ nhà để em hỏi giá cả coi thế nào.
Anh Kiệt trêu:
- Anh chủ nhà này đần lắm, chuyện kinh doanh phức tạp toàn vợ anh ấy lo thôi. Em có lấy số điện thoại của vợ anh ấy không?
- Anh hỏi thừa thế! Mau cho em số đi!
Anh Kiệt dùng bút viết vào lòng bàn tay chị Khuê một dãy số. Chị đọc dãy số, cáu kỉnh mắng chồng:
- Chuyện kinh doanh của em là trò đùa của anh đấy hả? Mau đưa số điện thoại của chị vợ anh chủ nhà cho em, ông anh nhì nhằng mất thời gian quá đi thôi.
- Ơ? Anh đưa số đấy rồi còn gì?
- Số này là số của em mà!
- Ừ. Đúng rồi. Số của em đó.
Anh Kiệt tủm tỉm nói. Chị Khuê nhìn lại dãy số trong lòng bàn tay mình rồi chua xót ngồi phệt xuống đất, ôm mặt oà khóc. Anh Kiệt hoảng hốt ngồi xuống ôm chị. Chị đấm bùm bụp vào ngực anh, mếu máo than vãn:
- Hồi trước, người ta đồn anh bị khùng, em còn hận người ta tung tin thất thiệt. Tới giờ phút này em mới nhận ra, phàm là chuyện trên đời, không có lửa thì làm sao có khói? Hoá ra anh xã của em bị khùng thật. Mới ba mươi lăm tuổi đã bắt đầu có triệu chứng của bệnh hoang tưởng rồi. Hiện tại anh nhận nhà của người khác là nhà của mình. Sau này bệnh nặng thêm, anh ra ngoài đường, anh nói với thiên hạ rằng con sông kia, con suối kia, rồi cả ngọn núi đằng xa xa kia cũng là của anh tất thì em biết giấu mặt vào đâu hả? Em đeo mo cau ra đường à?
Anh Kiệt thấy vợ đau lòng cũng rơm rớm nước mắt theo. Anh hôn trán chị, nhỏ nhẹ nói:
- Anh xin lỗi. Là anh không tốt. Lẽ ra anh nên nói rõ mọi chuyện với em ngay từ đầu. Thực ra trước khi nghỉ hưu, anh từng làm Tổng Giám đốc của công ty du lịch…
Anh Kiệt chưa kịp nói hết câu thì chị Khuê đã đau khổ cướp lời anh:
- Công ty du lịch Đi Một Vòng Quanh Làng hả? Kiệt ơi là Kiệt! Võ Lâm Hào Kiệt! Tên thì rõ hay mà người thì ngơ ngơ cứ như sống ở trên mây thế hả? Anh bị bệnh từ bao giờ? Sao không nói sớm để em dắt đi khám rồi còn cắt thuốc uống? Vợ chồng với nhau rồi, có gì mà phải thẹn?
Anh Kiệt tức điên cả người. Anh gằn giọng nói:
- Anh. Không. Bị. Khùng.
Chị Khuê sụt sịt ôm anh Kiệt. Chị hôn má anh, xoa lưng anh, vỗ về động viên:
- Dù sao thì thừa nhận mình bị khùng cũng không hề dễ dàng gì… nhưng không sao cả đâu anh xã… có em ở đây rồi. Chuyện gì thì cũng có cách giải quyết cả thôi. Chỉ cần anh nhận thức được mình bị bệnh, mất bao nhiêu tiền em cũng sẽ cho anh đi chữa trị. Chuyện này ngoài vợ chồng mình ra sẽ không có người thứ ba biết được… chẳng ai dám chê cười anh đâu, vậy nên anh nhất định không được tự ti. Anh xã hãy vì em mà dũng cảm lên, hãy mạnh mẽ đối diện với sự thật, anh nhé!
- Nếu con có nói gì không hay không phải khiến cho ba hiểu nhầm lòng con thì con xin lỗi ba. Con no rồi. Con xin phép ba mẹ cho con về phòng.
Bà Hợt xót con dâu và xót cả đứa cháu nhỏ trong bụng mẹ nên mắng ông Hời:
- Khánh chỉ muốn tốt cho gia đình thôi mà. Người một nhà với nhau, sao ông ăn nói thô lỗ thế?
- Ơ hay? Bà mà cũng có tư cách mắng tôi cơ à? Hôm cưới tôi nghe đồn bà còn chửi Khuê kinh hơn nhiều.
- Thì lúc đấy tôi tưởng Khuê giấu chuyện từng có bầu nên tôi bị điên, chứ bình thường tôi đâu hành xử như thế. Đang bữa cơm mà lôi cớt vào, mất cả ngon!
Khương thấy mẹ cáu ba thì quay sang bảo vợ:
- Tính ba nóng, nghe cái gì chướng tai thì ba chửi lại luôn chứ ba có ý gì đâu mà em phải dỗi cơm? Sắp làm mẹ rồi mà cứ như con nít. Mau ăn đi cho con khoẻ!
Khánh tủi thân ngồi ăn cơm. Một lát sau, chị Khuê khoác tay anh Kiệt đi vào bếp. Có mặt đông đủ cả gia đình ở đây mà chị chả biết giữ ý giữ tứ gì, thể hiện tình cảm quá trớn, nom phát ghét!
- Con xin lỗi cả nhà ạ. Con ngủ quên giờ cơm. Con xin tự nhận hình phạt là rửa bát ạ.
- Là tại con. Khuê đặt báo thức năm giờ chiều để dậy phụ mẹ nấu bữa tối, nhưng con lén vợ huỷ báo thức.
Khánh biết thừa anh Kiệt nói dối. Nhưng lạ thay, chả ai vạch trần anh cả. Ba Hời trêu:
- Không sao, ngủ cho khoẻ, tối lấy sức chiến đấu tiếp.
Mẹ Hợt xới cơm cho anh chị rồi nhỏ nhẹ bảo:
- Mau ngồi xuống ăn cơm đi! Bữa nay mẹ nấu dấm cá đấy, ngon lắm!
- Dạ, chị Hợt không cần nói đâu ạ, em ngửi mùi thơm là biết ngon rồi. Hồi xưa em non dại, cứ tưởng trình nấu nướng của chị Được nhà em là nhất. Ai ngờ gặp chị Hợt rồi em mới ngộ ra nhận thức của mình còn hạn hẹp quá. So với chị Được thì chị Hợt đây ở một cái đẳng cấp cao và xa quá đỗi, có lẽ là thiên hạ đệ nhất không ai sánh bằng.
- Úi dào! Con khỏi phải nói những điều đã quá rõ ràng. Một trong những tật xấu lớn nhất của cuộc đời mẹ là nấu ăn ngon quá đỗi. Không giấu gì con chứ có mỗi chuyện thổi cơm thôi mà mẹ cũng thổi xuất sắc luôn, cái nồi cơm mẹ thổi nó dẻo, nó thơm rồi cái hạt cơm nó lại cứ trắng mẩy ra. Chỉ cần thêm vài giọt nước mắm thôi là ba Hời có thể đánh bay ba bát cơm đầy đấy con ạ. Từ ngày về ở với mẹ ông ấy béo quay béo cút luôn à!
Bà Hợt hồ hởi tâm sự. Ông Hời chẹp miệng bảo:
- Phải là béo khoẻ béo đẹp chứ, béo quay béo cút thì như cái lu xấu òm ý à.
- Ừ nhỉ? Già rồi nên hơi nhầm lẫn tí, ông xã thông cảm. Ông xã béo khoẻ béo đẹp, nom nó lại cứ ngon giai hết cả phần thiên hạ, báo hại tôi phải giữ chồng phát mệt.
- Úi! Anh đẹp giai, chị đẹp gái, thảo nào đẻ ra toàn cực phẩm, ai không biết còn tưởng hai ông con trai của anh chị là diễn viên điện ảnh ý chứ!
Cái giọng thảo mai của chị Khuê khiến Khánh buồn nôn. Ấy vậy mà mẹ Hợt cười không khép được miệng. Ba Hời, anh Kiệt, anh Khương cũng cười. Có gì đáng buồn cười đâu? Mọi người cười làm Khánh bất đắc dĩ phải giả bộ cười. A! Hi! Hi! Hi! Chả vui quái gì sất! Cô gắp miếng cá, gỡ xương rồi đặt vào bát chồng. Bình thường, Khánh vẫn luôn làm việc này, nhưng bữa nay thấy anh Kiệt gỡ xương cá cho chị Khuê, tâm trạng cô trùng xuống hẳn. Khi về phòng riêng, Khánh bảo chồng:
- Chồng nè! Lần sau ăn cá chồng cũng gỡ xương cho vợ giống như anh Kiệt nhé!
Khương tức điên. Khương ghét nhất là bị so sánh với anh Kiệt. Hồi Khương học tiểu học, trong một lần dạy Khương học, ba Hời buột miệng hỏi:
- Sao anh trai con học giỏi thiệt giỏi mà con lại học ngu thiệt ngu vậy là hả?
- Con xin lỗi ba. Con sẽ cố gắng hơn.
Khương nói. Đợi lúc ba không để ý, Khương bắt con cún cưng của anh Kiệt, ôm nó chạy thục mạng ra ngoài chợ rồi bỏ nó ở ngoài đó. Anh Kiệt đi học về không thấy cún đâu thì rất lo lắng. Anh chạy đi tìm nó khắp nơi nhưng chẳng thấy tăm hơi nó ở đâu. Anh Kiệt ít nói, là kiểu người khó tiếp cận, nhưng anh mà đã thương cái gì thì anh thương da diết và ghê gớm lắm. Anh buồn mất mấy tháng liền đâm ra học hành sa sút hẳn. Thấy anh bị điểm kém rồi bị ba Hời mắng, Khương khoái trí dễ sợ. Đến Tết, Ba Hời phải mua cho anh một con cún khác anh mới vực dậy tinh thần, học hành mới hoành tráng trở lại. Khương cũng cố gắng chăm chỉ học để khỏi bị so sánh với anh trai. Nỗ lực của Khương được đền đáp bằng tấm bằng đại học sáng giá.
Tuy nhiên, do tính cách hiếu thắng, bộp chộp và thói hay cãi sếp nhem nhẻm nên Khương chẳng đi làm được ở đâu dài lâu cả. Ngược lại, anh Kiệt hiền lành, tốt bụng, cầu tiến, biết cách làm hài lòng sếp nên sự nghiệp thăng tiến rất nhanh. Sau này khi trở thành sếp lớn, anh tốt với nhân viên nên cũng được nhân viên yêu quý hết mực, bọn họ cực kỳ trung thành với anh. Khương nhận thấy anh Kiệt cũng giỏi chuyên môn, nhưng mà chưa thể gọi là tài năng xuất chúng, phần lớn sự thành công của anh đều đến từ việc anh có khả năng thu phục lòng người. Anh Kiệt giàu lắm, nghỉ hưu ba năm rồi mà tiền vẫn nhiều như nước. Cơ mà tính anh hơi chặt chẽ. Mặc dù Khương xin tiền mua đất và mua xe anh vẫn cho, nhưng lại kèm theo điều kiện khi làm giấy tờ, đất và xe đều phải đứng tên anh. Anh bày đặt thanh cao tuyên bố:
- Khi nào chú bỏ cái món bài bạc online thì anh mới giao tài sản cho chú được.
Khương chả hiểu sao anh Kiệt lại chướng mắt với việc Khương chơi bài online nữa. Vui mà! Lần Khương lỗ nặng nhất cũng có hơn hai trăm triệu chứ mấy, số tiền đó đâu hề lớn đối với anh Kiệt mà anh cứ sân si hoài, nhức đầu. Khương thở dài bảo vợ:
- Anh Kiệt từng bị phản bội một lần nên anh ấy không bao giờ tin tưởng tuyệt đối vào đàn bà. Em đừng để vẻ bề ngoài hiền lành của anh ấy đánh lừa. Anh ấy nghèo, chẳng lo gì được cho chị Khuê nên thích thể hiện tí để được đẹp mặt, thùng rỗng kêu to mà. Còn anh, anh vất vả lăn lộn ngoài xã hội để lo cho cả gia đình rồi, về tới nhà anh muốn thoải mái, không muốn giả tạo màu mè nữa.
Khánh thấy chồng mình nói khá hợp lý. Cô chăm chú nhìn chồng chơi bài online. Có ván anh thắng hai triệu, anh cao hứng quay sang hôn má cô, có ván anh thua năm triệu, anh chửi thề rõ to. Khánh tự động viên rằng chồng cô giàu nên mới dám đánh cược lớn như vậy chứ chồng chị Khuê nghèo, có mười lá gan cũng chẳng dám động vào bài bạc. Cơ mà, chẳng hiểu sao, khi ngó qua cửa sổ nhìn xuống dưới sân, thấy anh chồng nghèo rớt mồng tơi của chị Khuê đang ngồi ngắm trăng với chị ấy, Khánh lại thấy lòng mình trống trải vô cùng. Khuê lơ đãng nhìn lên cũng thấy Khánh, chị hôn gió cô em họ rồi hồ hởi bảo chồng:
- Khánh nhà em xinh đáo để, nhờ anh nhờ!
Anh Kiệt ghé tai chị Khuê, thật thà thủ thỉ:
- Cũng xinh, nhưng ăn thua gì so với cô em đây.
Chị Khuê đập vào vai anh Kiệt mắng yêu:
- Cái ông anh này nữa… “lói với chả lăng”…
- Nói với chả năng làm sao?
- Còn sao nữa? Nói với chả năng hơi bị điêu nhưng thế nào vẫn cứ thuận cái lỗ tai người nghe quá đỗi!
- Sự thật thế nào anh nói thế mà. Điêu chỗ nào?
- Điêu ở chỗ ai cũng bảo em ứ xinh bằng Khánh ý.
- Ai bảo kệ người ta, anh thấy xinh hơn kệ anh.
- Vâng. Ngẫm lại thì lỗi cũng đâu phải tại anh xã khác người đâu, tại là tại em lại cứ xinh đúng cái gu của anh xã đấy chứ! Thôi, nếu quan điểm của anh xã đã là như thế thì phận làm vợ là em đây xin phép được tôn trọng ạ.
Anh Kiệt phì cười xoa đầu chị Khuê. Chị đứng dậy bẹo má anh, ngọt giọng rủ rê:
- Anh xã! Đi hưởng tuần trăng mật với em không?
- Đi đâu?
- Đi du lịch quanh làng.
Chị Khuê vô tư đáp. Anh Kiệt cười sặc sụa. Nhưng anh vẫn lẽo đẽo đi theo chị. Suốt cả tuần, lúc nào bận thì hai anh chị ở trên phòng trả bài cho nhau, khi rảnh lại nắm tay nhau đi du lịch từ ruộng khoai tới mương cá, có hôm còn hứng lên rủ nhau đi vào vườn chuối hái hoa chuối về làm nộm. Hai người quanh quẩn bên nhau suốt nên sang thứ hai đầu tuần mới, thấy chị Khuê vô tư đạp xe đi ra ngoài một mình, anh Kiệt có chút không vui. Anh lái ô tô đi chầm chậm đằng sau chị. Chị Khuê không hề biết mình bị theo dõi. Chị vô tư hát hò líu lo, thi thoảng gặp con dốc cao chị cong mông đạp xe cật lực, lúc xuống dốc thì lao con xe vun vút không thèm dùng phanh hại anh Kiệt sốt hết cả ruột. Anh lo lắng phóng xe đến gần xe chị, gằn giọng hỏi:
- Đi đâu mà không dắt theo chồng?
Chị Khuê tưởng bị thằng trẻ trâu nào trêu ghẹo nên chẳng thèm quay sang nhìn. Chị trả treo:
- Chồng chứ có phải chó đâu mà dắt theo?
- Ra vậy. Xem ra trong lòng cô em, địa vị của con chó còn cao hơn cả thằng chồng, nhờ?
Chị Khuê bấy giờ mới giật mình. Chị vội liếc sang chiếc xe ô tô đang đi chầm chậm ngay bên cạnh. Nhận ra bạn cùng giường, chị dừng xe, vui vẻ hét toáng lên:
- Á! Anh xã! Sao anh xã lại đi xe ô tô của chú Khương? Mà anh xã biết lái xe á? Bất ngờ như một trò đùa thế hả? Anh xã đi đâu vậy?
Anh Kiệt cũng dừng xe. Vì con đường này dẫn xuống thị trấn nên anh đáp:
- Anh có việc phải xuống thị trấn.
- Đùa nhau à? Trùng hợp thế chứ lị. Em cũng đang có việc phải xuống thị trấn nè, anh xã cho em đi nhờ với. Nãy giờ em đạp xe “mọi hít cạ mông”.
Chị Khuê cố ý nói ngọng. Anh Kiệt kiêu căng bảo:
- Nhờ vả gì? Quen thân gì mà nhờ?
- Ơ hay cái ông anh này, nói năng “bừn cừi” nhờ? Vợ chồng với nhau mà kêu không quen thân? Vừa tối qua còn trả bài cho nhau xong cơ mà? Cái lúc ấy lại chả thân quen quá đi còn gì?
- Thân quen gì mà lại giấu nhau đi xuống thị trấn ăn mảnh một mình! Thân ai nấy lo à?
- Em đâu có ăn mảnh gì đâu. Em thấy thím Yến bảo doanh thu bán rau ở chợ làng mình nhỏ như cái mắt muỗi nên em đang phải đi xuống thị trấn thuê cửa hàng để bán rau sạch. Cơ mà chuyện kinh doanh phức tạp lắm, ông anh cứ để em lo đi, ông anh chỉ cần trả bài tốt là được.
Chị Khuê trêu. Anh Kiệt chẳng giận chị được nữa. Anh xuống xe, mở cốp, tống chiếc xe đạp vào đó rồi cho chị Khuê đi nhờ xuống thị trấn. Tới nhà chị My, chị Khuê ghé tai anh Kiệt dặn dò:
- Ông anh đần thì đừng lên tiếng, kẻo người ta thấy anh lơ ngơ lại bắt chẹt về giá.
Anh Kiệt gật đầu. Chị Khuê đon đả hỏi bạn thân:
- Giá thuê cửa hàng này là bao nhiêu hả My?
Chị My lén lút liếc anh Kiệt. Hôm Khuê lấy chồng, chị sợ mất tiền mừng nên viện lý do bận đi công tác để không đến dự đám cưới. Nghe bạn bè đồn Khuê lấy chồng đẹp trai lắm chị tưởng tụi nó đùa. Ai dè đẹp thật, mà nom trẻ hơn Khuê nhiều, chả biết tin đồn anh hơn tuổi Khuê có chính xác không nữa. Chị My điệu đà lấy tay vuốt tóc, dịu dàng nói:
- Người lạ thì tớ lấy ba mươi triệu một tháng, nhưng hai đứa mình chơi thân từ hồi cấp ba nên tớ nể cậu, tớ chỉ lấy Khuê hai mươi triệu một tháng thôi.
- Hả? Rẻ thế á? Vậy bọn tớ ký hợp đồng cả năm luôn.
Anh Kiệt đã định không can thiệp gì vào chuyện kinh doanh của chị Khuê rồi, cơ mà chị ngu ngoài sức tưởng tượng của anh nên anh ngứa mồm hỏi vợ:
- Em không hỏi ý kiến anh à?
Anh xã biết cái qué gì về kinh doanh đâu mà chị Khuê phải hỏi ý kiến anh? Tuy nhiên, sợ anh bị mất mặt trước bạn thân của mình nên chị đành phải giả bộ hỏi:
- À em quên, ý anh xã thế nào?
- Cửa hàng này vị trí xấu, giá thì quá chát, anh không đồng ý thuê.
Chị Khuê ghé tai anh Kiệt nói thầm:
- Anh bị ngáo giá à? Giá thế còn chát gì nữa? Ở bên Nhật một cửa hàng như này giá thuê đắt gấp năm lần đấy!
Anh Kiệt cười khổ. Anh lôi chị Khuê ra ngoài, tống cổ chị lên xe, đưa chị đi dạo một vòng quanh thị trấn, thi thoảng đi qua một vài cửa hàng có biển hiệu cho thuê, anh dừng xe lại, hất hàm bảo chị tự xuống xe hỏi giá. Sau khi khảo giá cho thuê của mười cửa hàng ở mười vị trí khác nhau, chị thẹn thùng bảo anh:
- Xin lỗi ông anh, hoá ra giá bạn My cho em thuê cửa hàng là chát thật, hoá ra… em mới là kẻ bị ngáo giá.
Anh Kiệt cười cười đưa chị Khuê tới một ngôi nhà hai mặt tiền nằm ngay ở trung tâm thị trấn. Anh mở cửa cho chị coi nhà chán chê rồi mới hỏi:
- Em thấy sao?
- Vị trí siêu đẹp, mặt bằng rộng rãi, nói chung là ưng cái bụng anh xã ạ. Nhà của người quen anh xã ạ?
- Ừ.
- Anh xã mau cho em số điện thoại của chủ nhà để em hỏi giá cả coi thế nào.
Anh Kiệt trêu:
- Anh chủ nhà này đần lắm, chuyện kinh doanh phức tạp toàn vợ anh ấy lo thôi. Em có lấy số điện thoại của vợ anh ấy không?
- Anh hỏi thừa thế! Mau cho em số đi!
Anh Kiệt dùng bút viết vào lòng bàn tay chị Khuê một dãy số. Chị đọc dãy số, cáu kỉnh mắng chồng:
- Chuyện kinh doanh của em là trò đùa của anh đấy hả? Mau đưa số điện thoại của chị vợ anh chủ nhà cho em, ông anh nhì nhằng mất thời gian quá đi thôi.
- Ơ? Anh đưa số đấy rồi còn gì?
- Số này là số của em mà!
- Ừ. Đúng rồi. Số của em đó.
Anh Kiệt tủm tỉm nói. Chị Khuê nhìn lại dãy số trong lòng bàn tay mình rồi chua xót ngồi phệt xuống đất, ôm mặt oà khóc. Anh Kiệt hoảng hốt ngồi xuống ôm chị. Chị đấm bùm bụp vào ngực anh, mếu máo than vãn:
- Hồi trước, người ta đồn anh bị khùng, em còn hận người ta tung tin thất thiệt. Tới giờ phút này em mới nhận ra, phàm là chuyện trên đời, không có lửa thì làm sao có khói? Hoá ra anh xã của em bị khùng thật. Mới ba mươi lăm tuổi đã bắt đầu có triệu chứng của bệnh hoang tưởng rồi. Hiện tại anh nhận nhà của người khác là nhà của mình. Sau này bệnh nặng thêm, anh ra ngoài đường, anh nói với thiên hạ rằng con sông kia, con suối kia, rồi cả ngọn núi đằng xa xa kia cũng là của anh tất thì em biết giấu mặt vào đâu hả? Em đeo mo cau ra đường à?
Anh Kiệt thấy vợ đau lòng cũng rơm rớm nước mắt theo. Anh hôn trán chị, nhỏ nhẹ nói:
- Anh xin lỗi. Là anh không tốt. Lẽ ra anh nên nói rõ mọi chuyện với em ngay từ đầu. Thực ra trước khi nghỉ hưu, anh từng làm Tổng Giám đốc của công ty du lịch…
Anh Kiệt chưa kịp nói hết câu thì chị Khuê đã đau khổ cướp lời anh:
- Công ty du lịch Đi Một Vòng Quanh Làng hả? Kiệt ơi là Kiệt! Võ Lâm Hào Kiệt! Tên thì rõ hay mà người thì ngơ ngơ cứ như sống ở trên mây thế hả? Anh bị bệnh từ bao giờ? Sao không nói sớm để em dắt đi khám rồi còn cắt thuốc uống? Vợ chồng với nhau rồi, có gì mà phải thẹn?
Anh Kiệt tức điên cả người. Anh gằn giọng nói:
- Anh. Không. Bị. Khùng.
Chị Khuê sụt sịt ôm anh Kiệt. Chị hôn má anh, xoa lưng anh, vỗ về động viên:
- Dù sao thì thừa nhận mình bị khùng cũng không hề dễ dàng gì… nhưng không sao cả đâu anh xã… có em ở đây rồi. Chuyện gì thì cũng có cách giải quyết cả thôi. Chỉ cần anh nhận thức được mình bị bệnh, mất bao nhiêu tiền em cũng sẽ cho anh đi chữa trị. Chuyện này ngoài vợ chồng mình ra sẽ không có người thứ ba biết được… chẳng ai dám chê cười anh đâu, vậy nên anh nhất định không được tự ti. Anh xã hãy vì em mà dũng cảm lên, hãy mạnh mẽ đối diện với sự thật, anh nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.