Chương 31: Chương 31
Trang Sơ
17/12/2016
Trong khoảng
thời gian ôn thi đại học, tôi tiếp xúc với mấy giáo viên dạy kèm, đến
mấy trung tâm luyện thi còn nhiều hơn cả thấy hắn.
Hắn dường như cũng rất bận.
"Ngủ đi, mai dậy sớm còn thi chứ!"
Nhận lấy cốc nước ấm từ mẹ, tôi mới nhìn cái đồng hồ treo tường vừa điểm đúng 12 giờ. Mở lại hộp tin nhắn hàng dài chúc thi đỗ của đám bạn, tôi như được tiếp thêm nghị lực thế nhưng thật thất vọng khi không hề có tin nào từ hắn cả.
"Mạnh mẽ lên Tâm ơi!"
Gập lại sách vở, nhét đồ dùng cần thiết vào cặp rồi tôi mới an tâm chuẩn bị đi ngủ.
Đến thành phố C ở tạm một nhà trọ nhỏ, trải qua 3 ngày thi căng thẳng, tôi mới dám lật cái bàn học lên mà quẩy một trận. Chỉ mới đó thôi còn ca thán ghét đi học ghét làm bài tập, ghét kiểm tra miệng thế mà giờ cũng đã đến lúc muốn ca thán cũng chả có mà ca.
Thi cử xong, vừa về đến nhà tôi đã đánh một giấc hơn nửa ngày mới chịu dậy. Sau đó là một trận càn quét lương thực bù đắp tinh thần thể chất. Thật tuyệt vời khi có cả tháng dài vỗ béo, chiều chuộng bản thân tùy thích.
Lần đầu tiên tôi được trải cái cảm giác lo lắng cho điểm số, lo lắng cho tương lai của mình là như thế nào.
Run run tay nhấn enter, một bảng kết quả hiện ra. Tim tôi giật thót, tay tôi đó giờ bịt mắt lại không dám mở ra xem.
Tôi biết sợ hãi, biết sợ cái tin mình trượt, sợ phụ lòng mong mỏi của mẹ, với niềm tin của hắn.
Thế nhưng kết quả không như mong đợi. Tôi quá thê thảm với điểm số chán chưa từng thấy. Sốc, tôi sốc đến không nói nổi lời nào, bao tháng ngày qua miệt mài tôi học, công sức bỏ ra ngang ngửa Edison thử nghiệm dây tóc bóng đèn đấy chứ?
[Vương Thư, tao trượt rồi. Thật thê thảm, tao quá vô dụng. Quá thê thảm.]
Nhắn một tin như vậy cho hắn, tôi cười khổ sở nằm vật ra giường. Khóc rồi, lần đầu tiên tôi phải khóc vì điểm số.
Cứ nghĩ đến những đêm mẹ thức cùng tôi truyền sức mạnh, nghĩ đến lời động viên của hắn là sống mũi tôi cay nghẹt. Tôi là kẻ vô dụng. Tay tôi tự động tra google các cách để tự sát.
...
Thế quái nào đọc xong tôi cười đau bụng, mọe kiếp, thế này thì tự tử kiểu gì hả tôi ơi! Gì mà: TRẦM MÌNH HOẶC NHẢY LẦU.
Ưu điểm :
+ Trầm mình : được đi bơi mát mẻ
+ Nhảy lầu : phi thân từ trên cao, gió thổi lồng lộng -->mát. Ít ra có cảm giác được bay.
Khuyết điểm :
+ Trầm mình : có thể bị cứu. 3 ngày sau mới nổi lên với bề ngoài không được xinh đẹp cho lắm. Bốc mùi.
+ Nhảy lầu : tư thế tiếp đất không được đẹp, cơ thể sẽ bị giựt.
Lời khuyên : nên nhảy vào ban đêm để không ai phát hiện mà cứu.
Ôi ô nghĩ nghĩ lại tức bụng hài muốn chết!(Sơ: = )) Mấy chế cứ thử tra xem). Đùa chứ tuôi còn chưa được nghiệm cảm giác quẩy trên nóc nhà là dư lào thì sao nỡ thăng thiên tề tựu với tổ tiên được chớ.
"Phong Tâm."
Nhìn bên cửa là dáng hình cao cao của hắn. Thôi xong, mới vớt được tí tinh thần thì lại bị thả rơi xuống vực, tay vội đưa lên đặt ngang mặt, vội che đi nước mắt đang vô thức chảy, vội che đi gương mặt thảm hại của mình.
Cảm nhận được đệm giường lún xuống, hắn lại gần, tay hắn đỡ lấy tôi nâng dậy. Khẽ khàng để tôi dựa vào lòng mình, hắn nói.
"Số báo danh là 001069 cơ mà?"
"Ừ, a ui... sao mày dám gõ đầu tao?"
Khó chịu để hắn kéo cái má trái phát đau, tôi sụt sịt nhìn lại màn hình laptop.
"Đệt!! Tao gõ nhầm thành 096!!"
Nắm lấy tia hi vọng nhỏ nhoi, tôi tra lại lần nữa, điểm không tệ nha, quá sức tưởng tượng luôn.
Tim tôi như được hồi sinh, nó đập liên hồi, hít một hơi thật sâu... Tôi hét lên.
"BỐ MẸ ƠI CON ĐỖ CHẮC RỒI!!!!!"
Sau đó thì đứng lên giường, kéo hắn đứng theo rồi nhảy loạn xạ một hồi. Đến khi mất thăng bằng ngã tiếp vào lòng hắn thì hai chân tôi vẫn không ngừng giãy giãy để bộc lộ niềm vui sướng.
Đón lấy cái hôn nhẹ rơi trên môi, tôi cười rộ lên như thằng trốn trại lâu ngày, vui quá, vui đến nỗi không nói thêm được gì nữa.
"Nhìn đi đâu, nhìn tao đây này." - Tôi dùng ngón trỏ chọc chọc má hắn.
"... Muốn quà không?"
"Hỏi thừa."
Tôi thấy hắn cho tay vào túi quần mò mẫm một hồi, xong rồi chìa ra bàn tay phải đang nắm lại như đang giữ vật gì đó.
"Nhẫn đúng không?"
Tôi thừa chất xám để biết được điều này. Sao chớ, tuôi biết nà khi tuôi đủ 18 tuổi cũng là lúc có thể kết hôn. Mà hắn lại...
"Kẹo, ăn đi."
Vẻ mặt tôi be like ( ̄- ̄) .
Đệch, thi sấp mặt lồng ra để rồi nhận cái cục kẹo bé tí tẹo này sao? Ngươi nghĩ bổn vương rẻ tiền thế sao?
Trề môi rồi phồng mang trợn má hất mặt ngạo kiều, tôi bày tỏ sâu sắc sự khinh bỉ đối với món quà này.
"Tâm."
"Hông nghe."
"Tâm."
"Hông nghe."
"Cún à."
"Gâu gâu."
Tôi đấu không lại vẻ đẹp trai lồng lộn khiêu dâm khâm diêu của Vương Thư đâu. Đành đầu hàng nhìn hắn tự cho kẹo vào miệng mình rồi tiến đến nâng cằm tôi, hơi bóp hàm khiến tôi hé miệng. Sau đó là màn trao đổi nội bộ môi miệng.
Nói thật trước đây nghĩ mấy cặp tình nhân làm ra trò này được thì tởm thấy mẹ, nay nghĩ lại đúng là tự vả mông vào mặt.
Cứ say sưa quyện vị ngọt bên hắn, tôi quên hết trời đất mây xanh.
"Tâm, mày có chịu đi chợ không! Trưa chiều đến nơi rồi!"
Chỉ khi tiếng mẹ tôi từ lầu dưới vọng lên thì mới kéo được chút hồn về. Hốt hoảng kéo lại khóa quần, tôi xoắn xuýt chạy đi.
"Ra kia lấy hộ mẹ cái ví."
Tôi cun cút nghe theo. Ngoái ra sau đã thấy mẹ cười cười nói nói với hắn.
Chậc, tôi không còn gì nghi ngờ về lai lịch của mình nữa, tôi đích thị là được hốt về từ bãi rác số 3.
May mắn là được hắn đưa đi bằng ô tô mới oách. Bên nhau chưa bao lâu thì công việc lại réo hắn rời đi, tôi tiếc lắm chứ, nhưng biết làm sao được.
Đi cùng hắn, tôi hỏi khẽ.
"Này, nếu như tao bị bắt cóc muốn cứu mày phải đưa 100 tỉ nếu không chúng nó sẽ giết tao, mày sẽ nộp 100 tỉ chớ?"
Thấy hắn chậm lại bước chân rồi đứng lại. Tôi theo thế cũng đi nhanh tới sóng vai với hắn.
"Có."
Tôi mím chặt môi giấu đi nụ cười hạnh phắ-----
"Bo thêm tiền lo tang lễ."
Biết ngay mà, ảo tưởng cái éo gì cho mệt.
Nương theo ánh nhìn xa xăm của hắn về phía chân trời, tôi thấy từng áng mây phấn cam hững hờ, hững hờ trôi khi mà ánh chiều tà buông xuống.
Sắc cam ấy ứng lên gương mặt hắn. Khiến gương mặt vô cảm ấy phảng phất cái buồn gì đó.
Nó vô tình nhuộm màu buồn lên cả một nỗi niềm vô hình trong tôi... một dự cảm không lành.
________________
Vương Thư mắt nhìn áng mây cam nhưng lại không hề để tâm đến nó.
Hắn nghĩ đến một hình ảnh nào đó sắp tới, hắn nghĩ đến việc sẽ rời xa tên ngố.
_________
*Sơ bị nhầm ở chương 30 đoạn Tâm với Thư ở siêu thị, phải là Vương Ngân chứ không phải Vương Thư hồi bé mặc váy đâu nhá = )))) Cám ơn nàng Mel Obama đã nhắc.
Sơ: Thi cử thế nào rồi các tình yêu.
Quà động lực nè, cảm ơn Wattpad đã hỗ trợ Sơ show bức ảnh cực soái của mình để khích lệ tinh thần các nàng. Xin nhỗi vì bận sống ảo trên Fb nên bơ truyện...
Sao = )) Không nói lên lời đúng hông nà, ui ui Sơ đẹp trơi vỡi
Ngại cá o(╯□╰)o
Đùa thôi = )) hãy để Sơ ảo tưởng tí cho vui chớ :33
Hơn 800Fl ùi nà, đủ 1k sẽ show video nuôn ◑▂◑ mặc dù biết rằng sẽ bị bơ.
Thi tốt nha <3
Hắn dường như cũng rất bận.
"Ngủ đi, mai dậy sớm còn thi chứ!"
Nhận lấy cốc nước ấm từ mẹ, tôi mới nhìn cái đồng hồ treo tường vừa điểm đúng 12 giờ. Mở lại hộp tin nhắn hàng dài chúc thi đỗ của đám bạn, tôi như được tiếp thêm nghị lực thế nhưng thật thất vọng khi không hề có tin nào từ hắn cả.
"Mạnh mẽ lên Tâm ơi!"
Gập lại sách vở, nhét đồ dùng cần thiết vào cặp rồi tôi mới an tâm chuẩn bị đi ngủ.
Đến thành phố C ở tạm một nhà trọ nhỏ, trải qua 3 ngày thi căng thẳng, tôi mới dám lật cái bàn học lên mà quẩy một trận. Chỉ mới đó thôi còn ca thán ghét đi học ghét làm bài tập, ghét kiểm tra miệng thế mà giờ cũng đã đến lúc muốn ca thán cũng chả có mà ca.
Thi cử xong, vừa về đến nhà tôi đã đánh một giấc hơn nửa ngày mới chịu dậy. Sau đó là một trận càn quét lương thực bù đắp tinh thần thể chất. Thật tuyệt vời khi có cả tháng dài vỗ béo, chiều chuộng bản thân tùy thích.
Lần đầu tiên tôi được trải cái cảm giác lo lắng cho điểm số, lo lắng cho tương lai của mình là như thế nào.
Run run tay nhấn enter, một bảng kết quả hiện ra. Tim tôi giật thót, tay tôi đó giờ bịt mắt lại không dám mở ra xem.
Tôi biết sợ hãi, biết sợ cái tin mình trượt, sợ phụ lòng mong mỏi của mẹ, với niềm tin của hắn.
Thế nhưng kết quả không như mong đợi. Tôi quá thê thảm với điểm số chán chưa từng thấy. Sốc, tôi sốc đến không nói nổi lời nào, bao tháng ngày qua miệt mài tôi học, công sức bỏ ra ngang ngửa Edison thử nghiệm dây tóc bóng đèn đấy chứ?
[Vương Thư, tao trượt rồi. Thật thê thảm, tao quá vô dụng. Quá thê thảm.]
Nhắn một tin như vậy cho hắn, tôi cười khổ sở nằm vật ra giường. Khóc rồi, lần đầu tiên tôi phải khóc vì điểm số.
Cứ nghĩ đến những đêm mẹ thức cùng tôi truyền sức mạnh, nghĩ đến lời động viên của hắn là sống mũi tôi cay nghẹt. Tôi là kẻ vô dụng. Tay tôi tự động tra google các cách để tự sát.
...
Thế quái nào đọc xong tôi cười đau bụng, mọe kiếp, thế này thì tự tử kiểu gì hả tôi ơi! Gì mà: TRẦM MÌNH HOẶC NHẢY LẦU.
Ưu điểm :
+ Trầm mình : được đi bơi mát mẻ
+ Nhảy lầu : phi thân từ trên cao, gió thổi lồng lộng -->mát. Ít ra có cảm giác được bay.
Khuyết điểm :
+ Trầm mình : có thể bị cứu. 3 ngày sau mới nổi lên với bề ngoài không được xinh đẹp cho lắm. Bốc mùi.
+ Nhảy lầu : tư thế tiếp đất không được đẹp, cơ thể sẽ bị giựt.
Lời khuyên : nên nhảy vào ban đêm để không ai phát hiện mà cứu.
Ôi ô nghĩ nghĩ lại tức bụng hài muốn chết!(Sơ: = )) Mấy chế cứ thử tra xem). Đùa chứ tuôi còn chưa được nghiệm cảm giác quẩy trên nóc nhà là dư lào thì sao nỡ thăng thiên tề tựu với tổ tiên được chớ.
"Phong Tâm."
Nhìn bên cửa là dáng hình cao cao của hắn. Thôi xong, mới vớt được tí tinh thần thì lại bị thả rơi xuống vực, tay vội đưa lên đặt ngang mặt, vội che đi nước mắt đang vô thức chảy, vội che đi gương mặt thảm hại của mình.
Cảm nhận được đệm giường lún xuống, hắn lại gần, tay hắn đỡ lấy tôi nâng dậy. Khẽ khàng để tôi dựa vào lòng mình, hắn nói.
"Số báo danh là 001069 cơ mà?"
"Ừ, a ui... sao mày dám gõ đầu tao?"
Khó chịu để hắn kéo cái má trái phát đau, tôi sụt sịt nhìn lại màn hình laptop.
"Đệt!! Tao gõ nhầm thành 096!!"
Nắm lấy tia hi vọng nhỏ nhoi, tôi tra lại lần nữa, điểm không tệ nha, quá sức tưởng tượng luôn.
Tim tôi như được hồi sinh, nó đập liên hồi, hít một hơi thật sâu... Tôi hét lên.
"BỐ MẸ ƠI CON ĐỖ CHẮC RỒI!!!!!"
Sau đó thì đứng lên giường, kéo hắn đứng theo rồi nhảy loạn xạ một hồi. Đến khi mất thăng bằng ngã tiếp vào lòng hắn thì hai chân tôi vẫn không ngừng giãy giãy để bộc lộ niềm vui sướng.
Đón lấy cái hôn nhẹ rơi trên môi, tôi cười rộ lên như thằng trốn trại lâu ngày, vui quá, vui đến nỗi không nói thêm được gì nữa.
"Nhìn đi đâu, nhìn tao đây này." - Tôi dùng ngón trỏ chọc chọc má hắn.
"... Muốn quà không?"
"Hỏi thừa."
Tôi thấy hắn cho tay vào túi quần mò mẫm một hồi, xong rồi chìa ra bàn tay phải đang nắm lại như đang giữ vật gì đó.
"Nhẫn đúng không?"
Tôi thừa chất xám để biết được điều này. Sao chớ, tuôi biết nà khi tuôi đủ 18 tuổi cũng là lúc có thể kết hôn. Mà hắn lại...
"Kẹo, ăn đi."
Vẻ mặt tôi be like ( ̄- ̄) .
Đệch, thi sấp mặt lồng ra để rồi nhận cái cục kẹo bé tí tẹo này sao? Ngươi nghĩ bổn vương rẻ tiền thế sao?
Trề môi rồi phồng mang trợn má hất mặt ngạo kiều, tôi bày tỏ sâu sắc sự khinh bỉ đối với món quà này.
"Tâm."
"Hông nghe."
"Tâm."
"Hông nghe."
"Cún à."
"Gâu gâu."
Tôi đấu không lại vẻ đẹp trai lồng lộn khiêu dâm khâm diêu của Vương Thư đâu. Đành đầu hàng nhìn hắn tự cho kẹo vào miệng mình rồi tiến đến nâng cằm tôi, hơi bóp hàm khiến tôi hé miệng. Sau đó là màn trao đổi nội bộ môi miệng.
Nói thật trước đây nghĩ mấy cặp tình nhân làm ra trò này được thì tởm thấy mẹ, nay nghĩ lại đúng là tự vả mông vào mặt.
Cứ say sưa quyện vị ngọt bên hắn, tôi quên hết trời đất mây xanh.
"Tâm, mày có chịu đi chợ không! Trưa chiều đến nơi rồi!"
Chỉ khi tiếng mẹ tôi từ lầu dưới vọng lên thì mới kéo được chút hồn về. Hốt hoảng kéo lại khóa quần, tôi xoắn xuýt chạy đi.
"Ra kia lấy hộ mẹ cái ví."
Tôi cun cút nghe theo. Ngoái ra sau đã thấy mẹ cười cười nói nói với hắn.
Chậc, tôi không còn gì nghi ngờ về lai lịch của mình nữa, tôi đích thị là được hốt về từ bãi rác số 3.
May mắn là được hắn đưa đi bằng ô tô mới oách. Bên nhau chưa bao lâu thì công việc lại réo hắn rời đi, tôi tiếc lắm chứ, nhưng biết làm sao được.
Đi cùng hắn, tôi hỏi khẽ.
"Này, nếu như tao bị bắt cóc muốn cứu mày phải đưa 100 tỉ nếu không chúng nó sẽ giết tao, mày sẽ nộp 100 tỉ chớ?"
Thấy hắn chậm lại bước chân rồi đứng lại. Tôi theo thế cũng đi nhanh tới sóng vai với hắn.
"Có."
Tôi mím chặt môi giấu đi nụ cười hạnh phắ-----
"Bo thêm tiền lo tang lễ."
Biết ngay mà, ảo tưởng cái éo gì cho mệt.
Nương theo ánh nhìn xa xăm của hắn về phía chân trời, tôi thấy từng áng mây phấn cam hững hờ, hững hờ trôi khi mà ánh chiều tà buông xuống.
Sắc cam ấy ứng lên gương mặt hắn. Khiến gương mặt vô cảm ấy phảng phất cái buồn gì đó.
Nó vô tình nhuộm màu buồn lên cả một nỗi niềm vô hình trong tôi... một dự cảm không lành.
________________
Vương Thư mắt nhìn áng mây cam nhưng lại không hề để tâm đến nó.
Hắn nghĩ đến một hình ảnh nào đó sắp tới, hắn nghĩ đến việc sẽ rời xa tên ngố.
_________
*Sơ bị nhầm ở chương 30 đoạn Tâm với Thư ở siêu thị, phải là Vương Ngân chứ không phải Vương Thư hồi bé mặc váy đâu nhá = )))) Cám ơn nàng Mel Obama đã nhắc.
Sơ: Thi cử thế nào rồi các tình yêu.
Quà động lực nè, cảm ơn Wattpad đã hỗ trợ Sơ show bức ảnh cực soái của mình để khích lệ tinh thần các nàng. Xin nhỗi vì bận sống ảo trên Fb nên bơ truyện...
Sao = )) Không nói lên lời đúng hông nà, ui ui Sơ đẹp trơi vỡi
Ngại cá o(╯□╰)o
Đùa thôi = )) hãy để Sơ ảo tưởng tí cho vui chớ :33
Hơn 800Fl ùi nà, đủ 1k sẽ show video nuôn ◑▂◑ mặc dù biết rằng sẽ bị bơ.
Thi tốt nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.