[Eabo] Sau Khi Bị Đánh Dấu, Alpha Siêu Khó Dỗ
Chương 63
Địch Dữ
20/05/2022
Chu Điệt là Enigma duy nhất, nên trường học muốn kiểm tra đo lường các
số liệu của hắn để làm hồ sơ lưu lại, vì vậy đã gọi người đến phòng cách ly trong giờ nghỉ trưa.
Bác sĩ trường là một ông cụ hiền lành ôn hòa: "Huấn luyện mấy ngày nay đều tiếp thu được hết đúng không? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Chu Điệt trả lời đúng sự thật.
"Được rồi, cảm ơn bạn học Chu đã phối hợp. Cháu là Enigma duy nhất trong trường chúng ta, mấy số liệu này chỉ lưu lại tham khảo, sẽ không để cho người khác biết." Bác sĩ trường lấy tài liệu đóng dấu lại, "Ông đến văn phòng một chuyến, cháu nghỉ ngơi ở đây một lát đi."
Chu Điệt đáp ứng, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện buổi sáng quên sạc pin, bây giờ đã tắt nguồn.
Không biết kẹo Tiểu Vân Biên đang làm gì nữa.
Đang lúc phân tâm, một mùi hương thanh đạm bay qua chóp mũi, Chu Điệt như suy tư gì đó nâng mắt lên nhìn về phía cửa.
Đường Nhược nhìn thấy bác sĩ trường đi rồi, xác nhận trong phòng cách ly chỉ còn lại một mình Chu Điệt nên mới đi vào, nhưng khi nhìn thấy Chu Điệt vẫn rất căng thẳng.
"Tớ... tớ đến đây lấy thuốc ức chế." Cậu ta ho nhẹ một tiếng, giọng nói khàn khàn suy yếu của Omega trong kỳ đặc thù làm Alpha nào nhìn thấy cũng phải sinh lòng thương tiếc.
Chu Điệt 'ừ' một tiếng, tiện tay lấy quyển sách điều dưỡng Omega trên kệ sách nhỏ ở bên cạnh ra xem, không thèm liếc mắt nhìn Đường Nhược một cái.
Đường Nhược đã đăng ký thời kỳ đặc thù ngay từ khi huấn luyện quân sự vừa bắt đầu, chỗ này sẽ chuẩn bị sẵn thuốc ức chế chuyên dụng cho cậu ta, khi cần thì đến lấy là được.
Đường Nhược vốn đã có thuốc ức chế của mình, nhưng Văn Lâm yêu cầu cậu ta tiếp cận Chu Điệt, đây là cơ hội tốt nhất.
Omega hít sâu một hơi, lấy thuốc ức chế xong thì cẩn thận nhìn Chu Điệt.
Cậu ta không tìm được lý do tốt nhất, chỉ có thể nhẹ giọng kèm theo thỉnh cầu đáng thương nói: "Bạn học, cậu có thể tiêm vào giúp tớ không?"
Vẻ ngoài của Omega cao cấp đều khá nổi bật, từ nhỏ Đường Nhược đã hưởng qua không ít ưu đãi vì lý do này, ngay cả Văn Lâm cũng sẽ ngẫu nhiên mềm lòng trước thỉnh cầu của cậu ta.
Bạn học cùng lớp, lại là thời kỳ đặc thù, Chu Điệt là Alpha cao cấp sẽ không vội từ chối loại này.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng Chu Điệt lại tuyệt tình như vậy.
Chu Điệt ung dung lật một trang sách, giọng nói lười biếng: "Omega 18 tuổi, mỗi lần vào kỳ động dục đều cần dựa vào người khác?"
Sắc mặt Đường Nhược nháy mắt trở nên khó coi, ngón tay nắm chặt bình thuốc ức chế nhỏ: "Tớ, tớ có hơi chóng mặt."
"Vậy cậu đợi chú, bác sĩ trường sẽ lập tức quay lại, tôi không chuyên nghiệp."
Mùi hương của Hương thảo dần dần trở nên nồng đậm, Đường Nhược quẫn bách ngồi trên ghế, bó tay bó chân không biết làm sao.
Mời Alpha khác tiêm thuốc ức chế giúp mình đã là câu dẫn lớn nhất mà cậu ta biết, nhưng yêu cầu của Văn Lâm không cho cậu ta đường lui.
Cậu ta muốn dụ dỗ Alpha trước mặt, làm hắn mất khống chế.
Rất nhanh đã xem xong sách điều dưỡng, Chu Điệt không có hứng thú xem thêm sách phổ cập khoa học khác, cuối cùng cũng chuyển ánh mắt về phía một người khác trong góc.
Pheromone gần như đã vượt qua nồng độ nguy hiểm, sắc mặt Omega đỏ ửng, thoạt trông rất yếu đuối dễ vỡ.
Trạng thái như vậy thật sự là một miếng mồi ngon đối với Alpha.
Chu Điệt giơ tay chống cằm: "Không phải cậu có Alpha à, không đi tìm cậu ta đòi đánh dấu, dùng thuốc ức chế không tốt cho cơ thể đâu."
Rốt cuộc Đường Nhược cũng chờ được hắn chủ động đáp lời, đôi mắt dâng lên ánh nước, chực khóc bất lực nhìn Chu Điệt: "Đó không phải là Alpha của tớ..."
Cậu ta đã ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Nếu là những người khác thì đã sớm biết Omega trước mặt này không có chủ, có thể tùy ý đánh dấu tạm thời.
Chu Điệt chậm rãi phát ra một câu: "Vậy có thể là do tôi quá cổ hủ."
Những lời này như một bàn tay giáng xuống mặt Đường Nhược, cả người cậu ta run rẩy: "Cậu nói tớ không biết liêm sỉ?"
Chu Điệt nâng mắt lên: "Không phải ý đó, đừng tự hạ thấp mình."
"Được, nếu tớ thừa nhận thì sao?" Đường Nhược đứng lên, nhu cầu sinh lý đã áp chế cảm giác xấu hổ của cậu ta.
Omega đã bị Alpha chiếm qua, trong thời kỳ đặc thù càng khát vọng được pheromone xoa dịu, thuốc ức chế vốn không phải lựa chọn tốt nhất.
"Tớ yêu cầu đánh dấu tạm thời, có thể chứ?" Tay Đường Nhược khẽ kéo cổ áo xuống, "Tớ sẽ không kêu cậu chịu trách nhiệm."
"Đủ rồi." Chu Điệt nhẹ giọng nói, ý cười lười biếng nơi đuôi mắt đã biến mất không còn tăm hơi, "Omega không biết điều thì không khiến người ta thích được đâu."
Đường Nhược cứng đờ tại chỗ, khô nóng cả người bị một ánh mắt của Chu Điệt dập tắt, tay chân cậu ta lạnh lẽo ngay giữa mùa hè nóng bức.
"Đáng giá à?" Chu Điệt chống cằm, không cảm xúc nhìn cậu ta, "Những chuyện Văn Lâm kêu cậu làm."
Sự sợ hãi vô cớ lan tràn trong nội tâm Omega, mưu kế bị người ta nhìn thấu, cả người cậu ta trông vô cùng chật vật.
Cuối cùng Chu Điệt vẫn chừa đường lui cho cậu ta, dù sao nhục nhã Omega không phải là sở thích của hắn.
Hắn lấy bình thuốc ngăn mùi từ tầng hai kệ sách ra, tiện tay phun vài cái, chuẩn bị đi ra ngoài.
Giây tiếp theo, Chu Điệt nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh, Omega từ phía sau ôm lấy eo hắn.
Mùi của Hương thảo tràn ngập trong phòng, thân nhiệt của cậu ta nóng như đang bị bệnh.
Đường Nhược đập vỡ thuốc ức chế, quấn lấy Chu Điệt: "Hiện giờ tớ đã hoàn toàn nguy hiểm, cậu muốn thấy chết không cứu phải không?"
Chu Điệt nhẹ giọng cười lạnh, trở tay túm lấy cổ tay Omega, dễ dàng kéo cậu ta ra khỏi người.
Đường Nhược cho rằng đây là dấu hiệu Alpha mất khống chế, nhắm mắt cắn chặt răng, khi bị ném đến trên giường cũng cố gắng nhịn đau. truyện kiếm hiệp hay
Chu Điệt xác nhận cậu ta dường như đã yếu đến mức không bò dậy nổi, bèn xoay người kéo ghế dựa qua, thong thả ngồi xuống: "Nếu cậu không muốn tôi đi, vậy thì cậu bắt đầu diễn đi."
Đường Nhược hoa mắt chóng mặt, trợn mắt khó tin nhìn dáng vẻ ung dung của hắn: "Cậu... cậu không ngửi được pheromone của tớ à?"
Alpha bình thường sao có thể duy trì bình tĩnh ở thời điểm này được? Cậu ta là Omega cao cấp đó!
"Ngửi được." Chu Điệt lại lấy bình thuốc ngăn mùi vừa sử dụng ra, phun về phía sau mình vài cái, "Tính mạng cậu nguy hiểm tôi sẽ giúp cậu gọi xe cứu thương, đừng lo lắng, cứ thoải mái mà diễn đi."
Lúc này Đường Nhược mới cảm nhận được sự chán ghét mà Chu Điệt giấu kín không một kẻ hở, cậu ta chưa từng bị đối xử như vậy.
Cậu ta đã phóng ra pheromone đến mức độ đó rồi, mà một chút phản ứng đối với cậu ta Chu Điệt cũng không có.
Đường Nhược đã gần tới cực hạn, một giây trước khi ý thức thoát khỏi cơ thể, cậu ta nghe thấy Chu Điệt cười không chút để ý.
"Cậu là vị hôn phu của Văn Lâm đúng không? Ngài Văn không dạy con trai ông ta cách đối xử với Omega như thế nào, tôi đây đành cố gắng dạy cho cậu ta một khóa vậy."
Phanh——
"Chu Điệt!"
Giang Vân Biên đá văng cửa, mùi Hương thảo chính diện ập đến làm hô hấp cậu cứng lại, cậu lui về sau hai bước giơ tay che môi mình, giá trị tức giận đã đạt đến cực độ khi nhìn thấy Omega nằm trên giường.
"Vân Biên..."
Gọi thần hồn của cậu về, là giọng nói khàn khàn của Chu Điệt.
Giang Vân Biên mạnh mẽ quay đầu sang, Enigma đang cầm bình thuốc ngăn mùi ngồi ở vị trí xa chiếc giường nhất, vẻ mặt suy yếu nhìn cậu: "Anh rất khó chịu."
"Sao lại thế này? Omega nào lâm vào kỳ động dục rồi!" Bác sĩ trường gấp gáp quay lại cũng nhận ra tình huống không ổn, khi vọt vào nhìn thấy đầu tiên là thuốc ức chế vỡ vụn trên mặt đất.
Giang Vân Biên đỡ Chu Điệt ra trước khi mình bị ảnh hưởng, "Thưa thầy, cháu dẫn bạn học này đi trước ạ."
Bác sĩ trường vừa gọi xe cứu thương xong, nhớ đến bạn học khác mới vội vàng gật đầu: "Cháu mang cậu ấy về phòng ngủ cách ly một mình trước đi, ông lập tức qua ngay!"
Giang Vân Biên nhìn thoáng qua Omega mất ý thức nằm trên giường, đỡ Chu Điệt đi ra cửa.
Tiết huấn luyện buổi chiều vừa mới bắt đầu, dọc đường đi không có bao nhiêu sinh viên, đi về xem như là thuận lợi.
Chu Điệt đè hơn phân nửa sức mình lên vai Giang Vân Biên, tinh tế liếc mắt nhìn thấy nôn nóng và lo lắng của Alpha, dọc đường đi đều duy trì yên lặng.
Giang Vân Biên khiêng người về ký túc xá, lúc sắp đặt hắn lên giường thì sốt ruột vỗ vỗ má hắn: "Còn ý thức không? Chu Điệt?"
Enigma suy yếu giơ tay nắm cổ tay cậu, như là gấp gáp yêu cầu cậu xoa dịu, thấp giọng lẩm bẩm: "Khó chịu, muốn bạc hà..."
"Được, bây giờ em sẽ... đánh anh một trận." Giang Vân Biên rút tay về, đầu lưỡi khẽ liếm liếm răng, "Ảnh đế, còn diễn à?"
Chu Điệt chậm rãi hé mở nửa mắt, an tĩnh nhìn cậu chốc lát, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Muốn bạc hà."
"Dường như anh đã từng nói với em không chỉ một lần là Enigma sẽ không bị pheromone ảnh hưởng." Giang Vân Biên giơ tay nhéo cằm hắn, "Anh cảm thấy em đã quên rồi à?"
Tay Chu Điệt nhẹ nhàng đặt xuống sau cổ cậu, mang theo chút khích lệ ngửa đầu hôn hôn khóe môi cậu: "Thật thông minh."
Tức giận trong lòng Giang Vân Biên bị nụ hôn không biết xấu hổ của hắn dập tắt, cậu lập tức đứng thẳng eo kéo giãn khoảng cách: "Đừng nói với em là anh cố ý đấy nha."
"Thật sự không phải." Chu Điệt ngồi dậy, giơ tay móc ngón tay Giang Vân Biên, "Dù sao anh cũng không biết Tiểu Giang nhà anh có gắn radar trên người, có thể nhanh chóng phát hiện ra anh gặp nguy hiểm như vậy."
Anh có nguy hiểm cái rắm á.
Omega kia cũng đã hôn mê luôn rồi, mà Chu Điệt còn có thể bình tĩnh phun thuốc ngăn mùi rồi tìm trạng thái nhập diễn cho mình nữa, cậu thật sự không biết ai mới là người gặp nguy hiểm.
Chu Điệt đợi hồi lâu không nghe cậu trả lời, kéo người ôm vào lòng: "Dọa em rồi à?"
Giang Vân Biên thở dài, duỗi tay ôm eo hắn: "Có một chút."
Chu Điệt ngửi được mùi Hương thảo trên người cậu, bất mãn cọ cọ vào cổ cậu, hương vị tuyết tùng tràn ra lướt qua người Giang Vân Biên, nhanh chóng tẩy sạch mùi của Omega khác.
"Em không có bị ảnh hưởng." Giang Vân Biên phát hiện ý đồ của hắn, "Chu Điệt, xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Chu Điệt sờ sờ sau cổ cậu, "Chẳng lẽ không phải là do anh không tuân thủ đạo đức làm E, để cho O khác tiếp cận tính kế à? Đề nghị Tiểu Giang lập tức xử lý anh một trận, làm anh biết uy vũ của Alpha, để từ đây anh không dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa."
Giang Vân Biên bị hắn chọc cười, nhẹ đấm vào vai hắn: "Anh thật sự có đam mê đặc biệt gì phải không?"
Chu Điệt ra vẻ đau đớn che ngực lại, nhìn kinh ngạc thoáng qua trong mắt Giang Vân Biên, khẽ nói: "Đánh vào tim anh rồi."
"..." Giang Vân Biên bó tay với hắn, "Ban đầu anh định làm sao?"
"Làm sao à?" Chu Điệt nghiêng đầu, "Làm lớn chuyện ra, sau đó gọi xe cứu thương, để cho đa số mọi người ở đại học C đều biết Chu Điệt năm nhất của khoa hàng không vũ trụ máu lạnh vô tình, thấy chết không cứu."
"Anh sẽ bị xử phạt đấy."
"Vậy bạn học Tiểu Giang nói cho anh biết nên làm như nào? Đánh dấu cậu ta, sau đó dây dưa không dứt với cậu ta à?" Chu Điệt 'chậc' một tiếng, ra vẻ thất vọng, "Em thật xấu xa, hãy cho bạn trai em biết nên làm thế nào đi?"
Bác sĩ trường là một ông cụ hiền lành ôn hòa: "Huấn luyện mấy ngày nay đều tiếp thu được hết đúng không? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Chu Điệt trả lời đúng sự thật.
"Được rồi, cảm ơn bạn học Chu đã phối hợp. Cháu là Enigma duy nhất trong trường chúng ta, mấy số liệu này chỉ lưu lại tham khảo, sẽ không để cho người khác biết." Bác sĩ trường lấy tài liệu đóng dấu lại, "Ông đến văn phòng một chuyến, cháu nghỉ ngơi ở đây một lát đi."
Chu Điệt đáp ứng, lấy điện thoại ra xem mới phát hiện buổi sáng quên sạc pin, bây giờ đã tắt nguồn.
Không biết kẹo Tiểu Vân Biên đang làm gì nữa.
Đang lúc phân tâm, một mùi hương thanh đạm bay qua chóp mũi, Chu Điệt như suy tư gì đó nâng mắt lên nhìn về phía cửa.
Đường Nhược nhìn thấy bác sĩ trường đi rồi, xác nhận trong phòng cách ly chỉ còn lại một mình Chu Điệt nên mới đi vào, nhưng khi nhìn thấy Chu Điệt vẫn rất căng thẳng.
"Tớ... tớ đến đây lấy thuốc ức chế." Cậu ta ho nhẹ một tiếng, giọng nói khàn khàn suy yếu của Omega trong kỳ đặc thù làm Alpha nào nhìn thấy cũng phải sinh lòng thương tiếc.
Chu Điệt 'ừ' một tiếng, tiện tay lấy quyển sách điều dưỡng Omega trên kệ sách nhỏ ở bên cạnh ra xem, không thèm liếc mắt nhìn Đường Nhược một cái.
Đường Nhược đã đăng ký thời kỳ đặc thù ngay từ khi huấn luyện quân sự vừa bắt đầu, chỗ này sẽ chuẩn bị sẵn thuốc ức chế chuyên dụng cho cậu ta, khi cần thì đến lấy là được.
Đường Nhược vốn đã có thuốc ức chế của mình, nhưng Văn Lâm yêu cầu cậu ta tiếp cận Chu Điệt, đây là cơ hội tốt nhất.
Omega hít sâu một hơi, lấy thuốc ức chế xong thì cẩn thận nhìn Chu Điệt.
Cậu ta không tìm được lý do tốt nhất, chỉ có thể nhẹ giọng kèm theo thỉnh cầu đáng thương nói: "Bạn học, cậu có thể tiêm vào giúp tớ không?"
Vẻ ngoài của Omega cao cấp đều khá nổi bật, từ nhỏ Đường Nhược đã hưởng qua không ít ưu đãi vì lý do này, ngay cả Văn Lâm cũng sẽ ngẫu nhiên mềm lòng trước thỉnh cầu của cậu ta.
Bạn học cùng lớp, lại là thời kỳ đặc thù, Chu Điệt là Alpha cao cấp sẽ không vội từ chối loại này.
Nhưng cậu ta không ngờ rằng Chu Điệt lại tuyệt tình như vậy.
Chu Điệt ung dung lật một trang sách, giọng nói lười biếng: "Omega 18 tuổi, mỗi lần vào kỳ động dục đều cần dựa vào người khác?"
Sắc mặt Đường Nhược nháy mắt trở nên khó coi, ngón tay nắm chặt bình thuốc ức chế nhỏ: "Tớ, tớ có hơi chóng mặt."
"Vậy cậu đợi chú, bác sĩ trường sẽ lập tức quay lại, tôi không chuyên nghiệp."
Mùi hương của Hương thảo dần dần trở nên nồng đậm, Đường Nhược quẫn bách ngồi trên ghế, bó tay bó chân không biết làm sao.
Mời Alpha khác tiêm thuốc ức chế giúp mình đã là câu dẫn lớn nhất mà cậu ta biết, nhưng yêu cầu của Văn Lâm không cho cậu ta đường lui.
Cậu ta muốn dụ dỗ Alpha trước mặt, làm hắn mất khống chế.
Rất nhanh đã xem xong sách điều dưỡng, Chu Điệt không có hứng thú xem thêm sách phổ cập khoa học khác, cuối cùng cũng chuyển ánh mắt về phía một người khác trong góc.
Pheromone gần như đã vượt qua nồng độ nguy hiểm, sắc mặt Omega đỏ ửng, thoạt trông rất yếu đuối dễ vỡ.
Trạng thái như vậy thật sự là một miếng mồi ngon đối với Alpha.
Chu Điệt giơ tay chống cằm: "Không phải cậu có Alpha à, không đi tìm cậu ta đòi đánh dấu, dùng thuốc ức chế không tốt cho cơ thể đâu."
Rốt cuộc Đường Nhược cũng chờ được hắn chủ động đáp lời, đôi mắt dâng lên ánh nước, chực khóc bất lực nhìn Chu Điệt: "Đó không phải là Alpha của tớ..."
Cậu ta đã ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Nếu là những người khác thì đã sớm biết Omega trước mặt này không có chủ, có thể tùy ý đánh dấu tạm thời.
Chu Điệt chậm rãi phát ra một câu: "Vậy có thể là do tôi quá cổ hủ."
Những lời này như một bàn tay giáng xuống mặt Đường Nhược, cả người cậu ta run rẩy: "Cậu nói tớ không biết liêm sỉ?"
Chu Điệt nâng mắt lên: "Không phải ý đó, đừng tự hạ thấp mình."
"Được, nếu tớ thừa nhận thì sao?" Đường Nhược đứng lên, nhu cầu sinh lý đã áp chế cảm giác xấu hổ của cậu ta.
Omega đã bị Alpha chiếm qua, trong thời kỳ đặc thù càng khát vọng được pheromone xoa dịu, thuốc ức chế vốn không phải lựa chọn tốt nhất.
"Tớ yêu cầu đánh dấu tạm thời, có thể chứ?" Tay Đường Nhược khẽ kéo cổ áo xuống, "Tớ sẽ không kêu cậu chịu trách nhiệm."
"Đủ rồi." Chu Điệt nhẹ giọng nói, ý cười lười biếng nơi đuôi mắt đã biến mất không còn tăm hơi, "Omega không biết điều thì không khiến người ta thích được đâu."
Đường Nhược cứng đờ tại chỗ, khô nóng cả người bị một ánh mắt của Chu Điệt dập tắt, tay chân cậu ta lạnh lẽo ngay giữa mùa hè nóng bức.
"Đáng giá à?" Chu Điệt chống cằm, không cảm xúc nhìn cậu ta, "Những chuyện Văn Lâm kêu cậu làm."
Sự sợ hãi vô cớ lan tràn trong nội tâm Omega, mưu kế bị người ta nhìn thấu, cả người cậu ta trông vô cùng chật vật.
Cuối cùng Chu Điệt vẫn chừa đường lui cho cậu ta, dù sao nhục nhã Omega không phải là sở thích của hắn.
Hắn lấy bình thuốc ngăn mùi từ tầng hai kệ sách ra, tiện tay phun vài cái, chuẩn bị đi ra ngoài.
Giây tiếp theo, Chu Điệt nghe thấy tiếng vỡ của thủy tinh, Omega từ phía sau ôm lấy eo hắn.
Mùi của Hương thảo tràn ngập trong phòng, thân nhiệt của cậu ta nóng như đang bị bệnh.
Đường Nhược đập vỡ thuốc ức chế, quấn lấy Chu Điệt: "Hiện giờ tớ đã hoàn toàn nguy hiểm, cậu muốn thấy chết không cứu phải không?"
Chu Điệt nhẹ giọng cười lạnh, trở tay túm lấy cổ tay Omega, dễ dàng kéo cậu ta ra khỏi người.
Đường Nhược cho rằng đây là dấu hiệu Alpha mất khống chế, nhắm mắt cắn chặt răng, khi bị ném đến trên giường cũng cố gắng nhịn đau. truyện kiếm hiệp hay
Chu Điệt xác nhận cậu ta dường như đã yếu đến mức không bò dậy nổi, bèn xoay người kéo ghế dựa qua, thong thả ngồi xuống: "Nếu cậu không muốn tôi đi, vậy thì cậu bắt đầu diễn đi."
Đường Nhược hoa mắt chóng mặt, trợn mắt khó tin nhìn dáng vẻ ung dung của hắn: "Cậu... cậu không ngửi được pheromone của tớ à?"
Alpha bình thường sao có thể duy trì bình tĩnh ở thời điểm này được? Cậu ta là Omega cao cấp đó!
"Ngửi được." Chu Điệt lại lấy bình thuốc ngăn mùi vừa sử dụng ra, phun về phía sau mình vài cái, "Tính mạng cậu nguy hiểm tôi sẽ giúp cậu gọi xe cứu thương, đừng lo lắng, cứ thoải mái mà diễn đi."
Lúc này Đường Nhược mới cảm nhận được sự chán ghét mà Chu Điệt giấu kín không một kẻ hở, cậu ta chưa từng bị đối xử như vậy.
Cậu ta đã phóng ra pheromone đến mức độ đó rồi, mà một chút phản ứng đối với cậu ta Chu Điệt cũng không có.
Đường Nhược đã gần tới cực hạn, một giây trước khi ý thức thoát khỏi cơ thể, cậu ta nghe thấy Chu Điệt cười không chút để ý.
"Cậu là vị hôn phu của Văn Lâm đúng không? Ngài Văn không dạy con trai ông ta cách đối xử với Omega như thế nào, tôi đây đành cố gắng dạy cho cậu ta một khóa vậy."
Phanh——
"Chu Điệt!"
Giang Vân Biên đá văng cửa, mùi Hương thảo chính diện ập đến làm hô hấp cậu cứng lại, cậu lui về sau hai bước giơ tay che môi mình, giá trị tức giận đã đạt đến cực độ khi nhìn thấy Omega nằm trên giường.
"Vân Biên..."
Gọi thần hồn của cậu về, là giọng nói khàn khàn của Chu Điệt.
Giang Vân Biên mạnh mẽ quay đầu sang, Enigma đang cầm bình thuốc ngăn mùi ngồi ở vị trí xa chiếc giường nhất, vẻ mặt suy yếu nhìn cậu: "Anh rất khó chịu."
"Sao lại thế này? Omega nào lâm vào kỳ động dục rồi!" Bác sĩ trường gấp gáp quay lại cũng nhận ra tình huống không ổn, khi vọt vào nhìn thấy đầu tiên là thuốc ức chế vỡ vụn trên mặt đất.
Giang Vân Biên đỡ Chu Điệt ra trước khi mình bị ảnh hưởng, "Thưa thầy, cháu dẫn bạn học này đi trước ạ."
Bác sĩ trường vừa gọi xe cứu thương xong, nhớ đến bạn học khác mới vội vàng gật đầu: "Cháu mang cậu ấy về phòng ngủ cách ly một mình trước đi, ông lập tức qua ngay!"
Giang Vân Biên nhìn thoáng qua Omega mất ý thức nằm trên giường, đỡ Chu Điệt đi ra cửa.
Tiết huấn luyện buổi chiều vừa mới bắt đầu, dọc đường đi không có bao nhiêu sinh viên, đi về xem như là thuận lợi.
Chu Điệt đè hơn phân nửa sức mình lên vai Giang Vân Biên, tinh tế liếc mắt nhìn thấy nôn nóng và lo lắng của Alpha, dọc đường đi đều duy trì yên lặng.
Giang Vân Biên khiêng người về ký túc xá, lúc sắp đặt hắn lên giường thì sốt ruột vỗ vỗ má hắn: "Còn ý thức không? Chu Điệt?"
Enigma suy yếu giơ tay nắm cổ tay cậu, như là gấp gáp yêu cầu cậu xoa dịu, thấp giọng lẩm bẩm: "Khó chịu, muốn bạc hà..."
"Được, bây giờ em sẽ... đánh anh một trận." Giang Vân Biên rút tay về, đầu lưỡi khẽ liếm liếm răng, "Ảnh đế, còn diễn à?"
Chu Điệt chậm rãi hé mở nửa mắt, an tĩnh nhìn cậu chốc lát, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Muốn bạc hà."
"Dường như anh đã từng nói với em không chỉ một lần là Enigma sẽ không bị pheromone ảnh hưởng." Giang Vân Biên giơ tay nhéo cằm hắn, "Anh cảm thấy em đã quên rồi à?"
Tay Chu Điệt nhẹ nhàng đặt xuống sau cổ cậu, mang theo chút khích lệ ngửa đầu hôn hôn khóe môi cậu: "Thật thông minh."
Tức giận trong lòng Giang Vân Biên bị nụ hôn không biết xấu hổ của hắn dập tắt, cậu lập tức đứng thẳng eo kéo giãn khoảng cách: "Đừng nói với em là anh cố ý đấy nha."
"Thật sự không phải." Chu Điệt ngồi dậy, giơ tay móc ngón tay Giang Vân Biên, "Dù sao anh cũng không biết Tiểu Giang nhà anh có gắn radar trên người, có thể nhanh chóng phát hiện ra anh gặp nguy hiểm như vậy."
Anh có nguy hiểm cái rắm á.
Omega kia cũng đã hôn mê luôn rồi, mà Chu Điệt còn có thể bình tĩnh phun thuốc ngăn mùi rồi tìm trạng thái nhập diễn cho mình nữa, cậu thật sự không biết ai mới là người gặp nguy hiểm.
Chu Điệt đợi hồi lâu không nghe cậu trả lời, kéo người ôm vào lòng: "Dọa em rồi à?"
Giang Vân Biên thở dài, duỗi tay ôm eo hắn: "Có một chút."
Chu Điệt ngửi được mùi Hương thảo trên người cậu, bất mãn cọ cọ vào cổ cậu, hương vị tuyết tùng tràn ra lướt qua người Giang Vân Biên, nhanh chóng tẩy sạch mùi của Omega khác.
"Em không có bị ảnh hưởng." Giang Vân Biên phát hiện ý đồ của hắn, "Chu Điệt, xin lỗi."
"Xin lỗi cái gì?" Chu Điệt sờ sờ sau cổ cậu, "Chẳng lẽ không phải là do anh không tuân thủ đạo đức làm E, để cho O khác tiếp cận tính kế à? Đề nghị Tiểu Giang lập tức xử lý anh một trận, làm anh biết uy vũ của Alpha, để từ đây anh không dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa."
Giang Vân Biên bị hắn chọc cười, nhẹ đấm vào vai hắn: "Anh thật sự có đam mê đặc biệt gì phải không?"
Chu Điệt ra vẻ đau đớn che ngực lại, nhìn kinh ngạc thoáng qua trong mắt Giang Vân Biên, khẽ nói: "Đánh vào tim anh rồi."
"..." Giang Vân Biên bó tay với hắn, "Ban đầu anh định làm sao?"
"Làm sao à?" Chu Điệt nghiêng đầu, "Làm lớn chuyện ra, sau đó gọi xe cứu thương, để cho đa số mọi người ở đại học C đều biết Chu Điệt năm nhất của khoa hàng không vũ trụ máu lạnh vô tình, thấy chết không cứu."
"Anh sẽ bị xử phạt đấy."
"Vậy bạn học Tiểu Giang nói cho anh biết nên làm như nào? Đánh dấu cậu ta, sau đó dây dưa không dứt với cậu ta à?" Chu Điệt 'chậc' một tiếng, ra vẻ thất vọng, "Em thật xấu xa, hãy cho bạn trai em biết nên làm thế nào đi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.