Chương 1: Mười hai án mạng
Lai Cửu
29/04/2023
Bóng tối bao trùm cả không gian, đặc quánh.
Hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt, từ chối tiếp nhận bất kỳ điều gì từ thế giới bên ngoài. Nhưng có một âm thanh vẫn luôn vang vọng, sưởi ấm hắn suốt từng ấy thời gian. Hắn không nghe rõ được âm thanh đó, hắn không hiểu rõ được thông điệp đó, vậy mà hắn lại không có cảm giác bài xích, đôi khi còn muốn được nghe thêm một lần.
" ***, anh có nghe tôi nói không?"
Lại là âm thanh đó, lần này hắn đột nhiên đã nghe được rõ ràng hơn. Thì ra, là một giọng nói, có người đang nói chuyện. Nhưng có phải là đang nói với hẳn không, hắn không dám chắc chắn, vì hắn không nghe được cái tên mà người kia gọi.
"***, anh có nghe tôi nói không?"
Hắn muốn đáp lại, bởi vì âm thanh đó nghe thật bi thương. Là do hắn không trả lời mà người đó mới buồn bã vậy sao? Hắn không dám chắc chắn.
Tại sao lại im lặng, người đó không nói chuyện, hắn không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Người đó từ bỏ hắn rồi sao? Hắn không dám chắc chắn.
Nhưng hắn biết, bản thân thật sự không muốn bị bỏ lại một mình.
"***, tôi biết rõ anh đang nghe tôi nói. Tôi muốn báo cho anh biết, việc mà anh luôn khao khát được làm, tôi đã vì anh mà chuẩn bị xong rồi. Đã đến lúc anh nên giành lại những gì thuộc về mình."
Chiếc điện thoại đặt ở trên mặt bàn vừa nãy đã lóe sáng, thông báo một tin nhắn đến. Nhưng không ai đoái hoài. Ánh sáng heo hắt qua một chút lại tắt ngúm.
"Cha, nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành rồi! Con chỉ muốn gửi tin nhắn báo cho Cha biết như thế. Cha, mau khen con đi.
Khi nào Cha trở về?"
- --
"Reng... reng... reng..."
Tiếng chuông báo thức vẫn réo inh ỏi, Hoa Bích Hy mất hết kiên nhẫn, mặt nhăn mày nhíu trườn người về phía tủ đầu giường, đinh ninh sẽ tiếp tục tắt chuông lần thứ tư và quay lại giấc nồng. Bỗng nhiên, cô nàng ngồi phắt dậy, tưởng chừng như vừa bị dội một xô nước lạnh vào người.
"Chết tiệt!" Bích Hy tự cảm thán một tiếng, rồi nhanh chóng lao người ra khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất để vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Hôm nay là ngày đầu tiên Hoa Bích Hy làm phóng viên chính thức tại Nhật báo Tây Cống, sau suốt ba tháng thử việc ở đây. Thế mà cô lại ngủ quên và có khả năng sẽ đến trễ giờ báo danh buổi sáng. Lần này lại phải nghe vị chủ biên khó tính rao một bài giảng đạo rồi.
"Hey Siri, tao muốn nhắn tin cho Anh Túc!"
Bích Hy một bên ra lệnh cho Siri, một bên vẫn căng mắt soi mặt trong tấm kiếng để kẻ cho xong hàng chân mày của mình. Là con gái, nhất là với nữ phóng viên, dù cho trời có sập xuống, cũng không được bước ra đường mà không có đôi chân mày sắc nét. Điều này Bích Hy đã nghe Tử Anh Túc rả rích mãi bên tai đến thành nghiện, luôn xem đó là chân lý sống của mình.
Siri vừa lên tiếng đáp lời, Bích Hy đã sẵn giọng nói, "Cứu tao! Tao sẽ cố gắng đến tòa soạn lúc chín giờ mười lăm, vậy nên mày lo tìm cách bọc lót cho tao trong mười lăm phút đó nghe chưa! Bữa trưa hôm nay, tao đãi!"
Việc còn lại của Siri là soạn tin nhắn và gửi.
- --
Tòa soạn Nhật báo Tây Cống
Vừa bước vào tòa soạn, Bích Hy đã cảm nhận được một luồng áp lực vô hình ập đến, khiến cô không khỏi nhíu mày. Dù trong thời gian thực tập ở đây, cô đã quen với việc không khí văn phòng sẽ luôn ồn ào và náo nhiệt. Nhưng hôm nay, tiếng điện thoại vang lên không dứt, mấy phóng viên trực bàn đang trả lời những cuộc gọi đến với tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Bích Hy đã thấy Anh Túc từ xa đang liếc mắt ra hiệu với mình. Còn chưa kịp tìm ra cách để có thể an toàn nhập vào hàng ngũ phóng viên đang đứng họp thì "BANG!", Bích Hy đã bất cẩn đá trúng vào một cái ghế gần đó. Âm thanh vang lên cắt đứt mạch nói chuyện của một người. Vị chủ biên đang đứng gần tấm bảng trắng được viết chi chít chữ, trừng mắt nhìn Bích Hy.
"Hoa Bích Hy, khu số 10 giao cho em. Tôi muốn những thông tin đắt giá nhất. Nghe rõ chưa?"
Lời nói của chủ biên lúc nào cũng thành công khiến cho Bích Hy vực dậy tinh thần. Và dù vẫn chưa hiểu mình sẽ lấy tin gì ở khu số 10, Bích Hy vẫn dõng dạc nhận lệnh, "dạ rõ, thưa chị".
"Các anh các chị nhanh chóng chấn chỉnh tác phong lại cho tôi, đừng ở đó mà mơ mơ hồ hồ mãi. Chiều hôm nay, tôi muốn thấy trên bàn tôi đặt bản thảo của từng người một. Giải tán!"
Trong một chớp mắt, khu vực họp đã không còn bóng người, để lại Bích Hy đang chật vật góp nhặt thông tin từ trên bảng trắng.
"Mười hai án mạng, tin mật từ phía cảnh sát, lấy tin để lên bài cho số đặc biệt trong tối nay."
Tử Anh Túc bất thình lình xuất hiện đằng sau lưng Hoa Bích Hy, dọa cô một phen giật nảy mình. Nhưng tin tức mà cô bạn thân vừa mới cung cấp càng khiến cho Bích Hy kinh ngạc hơn.
"Mười hai án mạng? Sát thủ liên hoàn sao? Có chặt xác tiêu hủy không?", Bích Hy không màng khống chế cảm xúc của mình, lớn giọng hỏi ngược lại Anh Túc. Ngay lập tức, cô nàng bị bạn thân của mình dùng tay "suỵt" một tiếng.
"Tao chỉ biết nếu mày còn muốn chủ biên thả cho một cơ hội sống thì chỉ có một con đường; nhanh chóng dâng lên bản thảo 2000 chữ và 100 tấm hình chụp toàn bộ biểu cảm của tử thi."
"Ừ nhỉ, mày nói đúng... Ê, nhưng mà mày được xếp ở khu nào, đi chung không? Ê, Tử Anh Túc, đợi tao với!"
Hoa Bích Hy ồn ào chạy ra khỏi tòa soạn, cố gắng đuổi theo bóng dáng Tử Anh Túc đã đi được một đoạn khá xa.
- --
Tòa soạn Nhật báo Tây Cống
Liên tiếp gần một tuần, hầu hết các tờ báo và kênh truyền hình trong nước đều thay phiên cập nhật sát sao diễn biến của "Mười hai án mạng", những thông tin cá nhân của các nạn nhân và người thân đều được đưa ra bàn luận sôi nổi. Nhưng vẫn chưa có bất kỳ một tiến triển nào đáng kể từ phía cảnh sát. Do đó, các lãnh đạo cấp cao và dư luận đã tạo ra rất nhiều áp lực và gánh nặng đè lên hết thảy viên chức trong Tổng nha Cảnh sát. Hàng loạt những yêu cầu và những cuộc biểu tình đã diễn ra trước tòa nhà chính của Sở cảnh sát, đòi hỏi họ đưa ra hướng giải quyết và câu trả lời thích đáng nhằm trấn an nỗi lo lắng của người dân.
Trong phòng họp, chủ biên của Nhật báo Tây Cống liên tục đặt ra những câu hỏi cho các phóng viên lấy tin chính của sự kiện lần này, đã một tuần trôi qua mà toàn bộ mười hai phóng viên đều chưa có ai tìm thêm được thông tin hữu ích và độc đáo nào.
"Tôi cho các anh các chị thêm một ngày nữa, nếu còn chưa có tin tức nào đặc biệt hơn, thì các anh các chị lo mà chuẩn bị cho mỗi người một cây gậy luôn đi!"
Hoa Bích Hy thì thầm hỏi Tử Anh Túc, "cây gậy làm gì?"
"Để đi móc bọc chứ làm phóng viên chi nữa?", chủ biên đanh giọng đáp lại câu hỏi của Bích Hy. Tử Anh Túc nhìn Bích Hy rồi nhún vai, như thể muốn nói, "là tại mày hỏi quá lớn, không phải do lỗi của tao khiến chủ biên nghe thấy."
Hoa Bích Hy lén lút bĩu môi, phản kháng trong thinh lặng.
"Giải tán!"
Cuộc họp kết thúc với sự mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt của mọi người, sự kiện lần này quá đặc biệt, ai ai cũng giành giật đưa tin, đến con chó nuôi làm cảnh trong nhà một nạn nhân cũng đã được đem ra khai thác để viết bài. Phóng viên bọn họ thật sự không biết phải viết gì thêm nữa. Phía cảnh sát càng im lặng, dư luận càng như phát cuồng, ngày ngày đưa ra hàng trăm giả thuyết, suy luận trên các diễn đàn mạng xã hội. Người dân càng phân tích càng đói thông tin, thế là họ quay lại kêu gọi nhà báo và truyền thông đưa thêm tin tức cho họ. Tình trạng căng thẳng trong xã hội ngày càng leo thang, tưởng chừng như có thể rơi vào cục diện mất khống chế bất kỳ lúc nào.
"Vụ này khủng bố quá, tao thà đi lấy ba cái tin mèo mả gà đồng của dân nghệ sĩ còn hơn", một phóng viên nhàm chán thì thào.
Người đi cùng lập tức hùa theo vào, "trên Tiktok đêm qua tao còn thấy mấy bà bán kem trộn thêu dệt hàng loạt câu chuyện ma dài kỳ liên quan đến vụ này nữa kìa."
"Ê vậy ngày mai viết về chuyện này là được rồi còn gì. Bên Bộ Thông Tin không phải cũng đã có công văn rõ ràng, yêu cầu phía báo chí phải luôn cập nhật thông tin đúng, thực hiện sứ mệnh tham chiếu, giúp người dân tránh khỏi các thông tin thất thiệt, câu view à", ai đó khoa trương phát biểu.
"Ừ, được đó, được đó.." có tiếng khúc khích cười tán thành.
Âm thanh của cuộc trò chuyện nhỏ dần, trong phòng họp chỉ còn lại Hoa Bích Hy và Tử Anh Túc vẫn ngồi lại.
Hoa Bích Hy uể oải nằm dài ra bàn, dùng bút chì vẽ nguệch ngoạc vài nét vô nghĩa trên quyển sổ.
"Mày là con ông cháu cha mà, sợ gì!" Anh Túc bất chợt lên tiếng, không đầu không đuôi cảm thán một câu.
Vài giây đầu, Bích Hy ù ù cạc cạc không hiểu bạn thân đang muốn đề cập đến điều gì, Anh Túc luôn thích dùng cách nói chuyện ẩn ý khiến người nghe phải rơi vào bể suy tư không đáy. Bích Hy nhíu mày nhìn Anh Túc, cầu cứu cô bạn đưa thêm lời giải thích cho mình. Thế nhưng, những gì Bích Hy nhận được chỉ là ánh mắt sâu đầy bí ẩn của Anh Túc.
Ngay lúc này, điện thoại của Bích Hy đổ chuông, nhận cuộc gọi khi vẫn đang lười biếng nằm dài trên bàn làm việc, cô tiện tay bấm loa ngoài để nghe.
"Bích Hy hả con, đang làm việc sao? Tối nay dù bận như thế nào cũng phải về nhà nhé, anh hai con đã về rồi." Trong điện thoại, mẹ của Bích Hy nhẹ nhàng nói chuyện.
"Bích Dật, anh ấy thật sự về nước rồi sao? Sao đột ngột thế mẹ?"
"Mẹ cũng không rõ, chỉ biết là chú ba của con đích thân ra sân bay đón nó về. Vậy nhé, mẹ phải chuẩn bị nấu cơm, không phiền con làm việc nữa. Tối nay nhớ về sớm."
Cuộc gọi vừa kết thúc, Bích Hy như nghĩ ra chuyện gì đó, liền nhanh chóng bấm điện thoại gọi cho một người. Lúc đợi điện thoại được nối máy, cô còn nhí nhảnh giơ ngón tay cái với Anh Túc.
"Alo chú ba hả, Bích Hy nè chú."
Người mà Hoa Bích Hy gọi chính là chú ruột của cô, Hoa Kính Thanh.
Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, nhưng Bích Hy rõ ràng vô cùng vui vẻ, cô nói thêm vài ba câu xã giao rồi cúp máy.
"Mày nói đúng, sao tao có một người chú là Phó Sở trưởng mà lại không nhớ ra nhỉ! Bên đó đã phê duyệt thành lập một đội chuyên án để tập trung giải quyết vụ mười hai án mạng này. Anh hai siêu nhân của tao cũng vào đội rồi nè. Đợi thêm một hai ngày nữa bên đó có tin tức, tao liền kể với mày, chắc chắn bài viết được đăng trang nhất lần sau sẽ thuộc về hai đứa mình. Tao phải khiến cho chủ biên nhìn tụi mình bằng con mắt khác!"
Hoa Bích Hy vẫn một mình thao thao bất tuyệt về kế hoạch chinh phục vị chủ biên khó tính, không nhận ra Tử Anh Túc đang nhìn cô với ánh mắt khác lạ và nụ cười nửa miệng trên môi.
- --
Sở Cảnh sát Tây Cống
Sau khi nhận được văn bản phê duyệt thành lập đội chuyên án từ cấp lãnh đạo, Hoa Kính Thanh nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc của mình, bấm thang máy đi lên tầng mười ba.
Xuyên qua một hành lang dài, Hoa Kính Thanh mở cánh cửa lớn màu gỗ để bước vào phòng họp, bên trong sáu thành viên đều đã tập hợp đầy đủ. Phòng họp trang bị một chiếc bàn hình bầu dục dài, tổng cộng có tất cả gần ba mươi chỗ ngồi bao quanh, toàn bộ ghế được bọc vải nhung đen sang trọng. Chính giữa phòng là một màn hình chiếu lớn, là loại có độ phân giải cao nhất trên thị trường hiện nay. Đây là phòng họp được sắp xếp dành riêng cho đội chuyên án.
Sáu thành viên đã có mặt, mỗi người tự chọn cho mình một chỗ ngồi trong phòng, tùy tiện ở đó làm chút việc riêng chờ đợi. Hoa Kính Thanh hắng giọng một cái, thẳng lưng đi về phía đầu của chiếc bàn bầu dục. Những người còn lại trong phòng cũng đồng loạt đứng lên, nhìn qua hướng của ông và chào tay, "Phó Sở trưởng!"
"Mời ngồi!" Hoa Kính Thanh chào tay và ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, tự ông cũng đi đến ngồi trên cái ghế gần đó.
Tiếng chuông báo tin nhắn đồng loạt vang lên.
"Tin nhắn vừa rồi là toàn bộ hồ sơ của mười hai án mạng và thông tin cảnh lịch của từng thành viên, Tư Hạ đã giúp tôi gửi vào điện thoại công vụ của từng người. Vụ này mỗi nạn nhân sẽ có một mã số cố định. Chúng ta tập hợp ở đây vì một mục tiêu duy nhất, đó là bắt được thủ phạm để trấn an lòng dân. Mỗi người đều là tinh anh trong ngành, lần đầu hợp tác chắc chắn sẽ có vài điểm chưa quen, nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ giúp đỡ và tương trợ lẫn nhau để hoàn thành nhiệm vụ được giao! Trước tiên, hãy giới thiệu qua bản thân của mỗi người một chút đi. Tiêu Nhất Ninh, cậu nói trước."
Vừa nghe nhắc đến tên mình, người thanh niên với khuôn mặt góc cạnh ngồi ở xa nhất bên tay phải chiếc bàn dần đứng lên, nghiêm chỉnh chào tay mọi người. Thoạt nhìn, Tiêu Nhất Ninh so với tất cả các thành viên còn lại thì chững chạc và trầm ổn hơn một chút, là một người đàn ông nho nhã, tuổi tầm hàng ba mươi. Anh đưa tay đẩy nhẹ gọng kính tròn trên sống mũi, cất giọng giới thiệu:
"Tôi là Tiêu Nhất Ninh, trước đây là Đội phó Cục điều tra Liêm chính Bắc Bình, nay được điều chuyển công tác đến đây. Về sau mong mọi người quan tâm, giúp đỡ."
Nói xong, Tiêu Nhất Ninh chầm chậm ngồi xuống. Thành tích ở Bắc Bình trước đây của Tiêu Nhất Ninh luôn được mọi người tán thưởng, là một cảnh sát điều tra có tư duy sắc bén và kỹ năng quan sát, đánh giá tỉ mỉ, liên tiếp 5 năm liền nhận được Huy hiệu Chính phủ dành cho viên chức ngành Cảnh sát. Nhưng Tiêu Nhất Ninh là một người điềm đạm và khiêm tốn, anh không có ý muốn khoe khoang thành tích của mình với các thành viên mới trong đội chuyên án.
Hoa Kính Thanh hài lòng gật đầu.
Không cần nhắc nhở, người ngồi gần đó nhất tiếp tục đứng lên. Người tiếp theo này nếu đem ngoại hình ra để so sánh với Tiêu Nhất Ninh thì có phần lịch thiệp hơn; một thân âu phục ôm sát từng đường nét cơ thể, vừa nhìn đã biết là hàng được đặt may riêng. Lúc đứng lên, người này liền chậm rãi đưa mắt lướt qua từng gương mặt hiện hữu trong phòng, tạo cho họ cảm giác chính mình vừa bị nhìn thấu, không tự chủ được mà có phần khó chịu.
"Tôi là Hoa Bích Dật, chuyên gia tâm lý tội phạm. Con người của tôi khi làm việc có hai nguyên tắc chính: thứ nhất, cần phải tin tưởng vào những gì tôi phác họa về chân dung tội phạm. Thứ hai, tôi ở đây để phân tích, không phải để giải đáp thắc mắc, tư vấn cá nhân. Xin cảm ơn. "
Cô gái ngồi đối diện Hoa Bích Dật nghe xong mấy lời trịch thượng kia, nhịn không được đảo mắt một cái.
Danh tiếng của Hoa Bích Dật, bất kỳ ai là cảnh viên ở phòng ban nào cũng phải ít nhất được nghe qua một lần, vô cùng lợi hại. Hai mươi hai tuổi đã hoàn thành học vị tiến sĩ chuyên ngành tâm lý tội phạm ở Hoa Kỳ, là thành viên trẻ tuổi nhất trong đội chống tội phạm quan trọng của đất nước cờ hoa. Đầu năm nay, thông tin Hoa Bích Dật có thể sẽ về nước đã làm dấy lên một màn tranh luận sôi nổi trong giới cảnh sát, tuy nhiên quá nửa đều vui mừng chào đón và hy vọng cậu thật sự trở về để cống hiến cho nước nhà.
Song, hành động tiếp theo của Hoa Bích Dật lại khiến toàn bộ người có mặt ở đó cảm thấy hoang mang, có chút không ngờ tới được. Sau khi giới thiệu xong và ngồi xuống, cậu từ trong túi quần móc ra một cây kẹo mút, rồi tự nhiên như không xé vỏ kẹo cho vào miệng ngậm. Khí thế bức người và hình ảnh ngậm kẹo đồng loạt xuất hiện ở trên cùng một con người liền khiến người khác không lý giải được đâu mới là cảm giác thật sự mà cậu mang lại.
Hoa Kính Thanh thấy thế thì cũng không nói gì, nhướng mày ra hiệu cho người tiếp theo đang ngồi ngay trước mặt của ông ở phía bên trái.
Đó là một thiếu nữ vô cùng trẻ trung và xinh đẹp. Cô gái khẽ gật đầu chào Hoa Kính Thanh, sau đó đẩy ghế đứng dậy. Ba cảnh viên ngồi ở phía đối diện đều có thể dễ dàng nhìn thấy ẩn sau lớp áo cảnh phục không được gài hết nút của cô là một chiếc áo quây màu đen ôm sát thân thể, để lộ đường cong gợi cảm. Bên dưới, quần cảnh phục đã được thay bằng một chiếc váy ôm cùng chất liệu và màu sắc, tôn lên thân hình hút mắt của người phụ nữ này. Nữ cảnh viên đưa tay hất mái tóc xoăn ra sau lưng, hai chiếc vòng tay đinh tán vì động tác kia mà va vào nhau, tạo thành âm thanh phá vỡ bầu không khí im lặng. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô vẽ nên một nụ cười hoàn hảo, sau đó lên tiếng ngắn gọn giới thiệu. Giọng nói dịu dàng dễ nghe, lại mang theo chút mị hoặc khó đoán.
"Call me Chloé. Tôi là pháp y, đến với đội này vì những xác chết xinh đẹp kia. Tôi nghĩ màn giới thiệu này có thể nhanh lên một chút, tôi thật sự ngứa tay sắp không thể nhịn nổi nữa rồi."
Hoa Bích Dật thoáng nhíu mày.
"Chloé, đừng làm loạn."
Người vừa lên tiếng là một người trẻ khác ngồi cách Chloé vài ghế. Xem ra người này đối với cô nàng có vài phần uy quyền nhất định, một lời ngắn gọn đó liền khiến Chloé nhún vai rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Tôi là Trần Lam Thiên, tiến sĩ Dược học. Ngại quá, Chloé từng là trợ tá của tôi. Thật ra trước đây tôi muốn phát triển theo hướng pháp y, nhưng tôi lại có chứng sợ mùi máu, hiện vẫn đang trong quá trình điều trị, cho nên mới chuyển sang nghiên cứu về Dược học. Những việc liên quan đến máu và giải phẫu tử thi tạm thời sẽ do Chloé phụ trách. Mọi người yên tâm, cả hai chúng tôi đều đã hoàn thành chương trình đào tạo Pháp y tại Úc Đại Lợi, cho nên sẽ không gây trở ngại gì. Về cùng một đội rồi, rất mong chờ được hợp tác vui vẻ với mọi người."
Trần Lam Thiên vừa dứt lời, thì cô gái ngồi gần cậu nhất liền không nhịn được nên bật cười rồi vô tư bình luận.
"Học pháp y mà sợ mùi máu sao? À, quên chưa giới thiệu với mọi người, tên của em là Lâm Tư Hạ, nhưng mọi người có thể gọi em là Mia. Em là một cảnh sát mạng, phụ trách về mặt kỹ thuật, thông số máy vi tính và mạng toàn cầu, ngoài ra sẽ phụ trách lưu trữ thông tin cũng như liên lạc trong nhóm. Còn vị ngồi kế bên em tên Vương Kỳ Chiến, là cao thủ võ lâm của giới cảnh sát. Cậu ấy còn là đại kiện tướng bắn súng Thế giới, hai năm trước thì giành quán quân Thế vận hội mùa hè, cũng là chiến thần bất bại nội dung bắn tỉa tại Army Games nữa. Tụi em chơi game nên quen biết nhau từ trước, cũng coi như là khá thân thiết. Cậu ấy không thích nói chuyện, cho nên em phụ trách giúp cậu ấy giới thiệu. Thế nào Vương Kỳ Chiến, có hợp ý của cậu không?"
Người tên Vương Kỳ Chiến kia nghe thế thì im lặng gật đầu.
Mia tiếp tục đưa cho mỗi người một vật hình vuông, tựa hồ như là mặt đồng hồ thông minh, "ngoài điện thoại công vụ, thì đây là thiết bị liên lạc trong tình huống khẩn cấp và nó làm việc như một hộp đen, lưu trữ toàn bộ hoạt động điều tra của từng người khi đi thực địa. Những thông tin này sẽ được mã hóa, sử dụng blockchain để lưu trữ đồng thời trên bốn mươi hai máy tính đặt ở tất cả các trụ sở cảnh sát. Em đã thiết kế để mọi người có thể đeo nó như đồng hồ hoặc gắn vào thắt lưng đều được cả, như em thì đeo thành mặt dây chuyền nè."
Tiêu Nhất Ninh nãy giờ vẫn im lặng quan sát mọi người, vừa mới đưa mắt đánh giá Trần Lam Thiên và Mia xong thì liền dời tầm nhìn đến trên người Vương Kỳ Chiến. Nếu như Trần Lam Thiên là một bộ dạng nhiệt tình, hòa đồng, có phần hơi ngả ngớn, khoác lên người áo blouse trắng cũng không lấy ra được mấy phần nghiêm chỉnh, thì Vương Kỳ Chiến chính là dạng đối ngược hoàn toàn. Tiêu Nhất Ninh vô hình cảm thấy xung quanh Vương Kỳ Chiến có một bức tường băng âm mười độ, ngăn cản tất cả những ai có ý định tiếp xúc với cậu ta ở cự ly gần. Tay áo cảnh phục đã bị Vương Kỳ Chiến hờ hững cuộn lên đến khủy tay, ở cổ tay trái lại quấn một cái khăn turban màu đen, mà bên trên lớp vải đó, Tiêu Nhất Ninh tinh mắt nhìn thấy ẩn ẩn một chút dịch màu đỏ đã thấm ra ngoài. Anh không khỏi nhíu mày thắc mắc, nhưng ngại việc chưa quen biết nên không lên tiếng hỏi.
Việc giới thiệu cuối cùng cũng đã xong, Hoa Kính Thanh đứng lên chỉnh chỉnh lại cổ áo, sau đó cất giọng phân phó:
"Tôi còn có việc ngày mai phải bay đến Bắc Bình, trước mắt vị trí đội trưởng giao cho Tiêu Nhất Ninh đảm nhận, dù sao cậu ấy cũng là người có kinh nghiệm dẫn dắt đội, lại lớn tuổi nhất ở đây. Mấy người thanh niên các cậu đều là nhân tài trong mỗi lĩnh vực, tôi mời về đây để giúp tôi giải xong vụ án lần này càng nhanh càng tốt. Nếu vụ án này không giải được, thì tôi nghĩ mấy cái danh hiệu gì đó của các vị đều có thể vứt đi rồi."
Hoa Kính Thanh muôn đời mang một bộ dạng hung tợn này, miệng thì luôn nói ra mấy lời mang tính sát thương cực cao. Vừa nói xong cũng không cho ai cơ hội phản bác, ông đã quay lưng đi thẳng ra cửa, để lại trong phòng họp một đám thanh niên mới quen biết nhau tự mình xoay sở.
Tiêu Nhất Ninh mới nhận nhiệm vụ đội trưởng,, anh cảm thấy bản thân nên góp một tí lời nói, bèn lập tức nhẹ nhàng lên tiếng.
Lúc anh định phân công công việc thì Chloé đã không hề nể mặt mà hất tóc đi ra ngoài, bỏ lại sau lưng một câu thông báo.
"Tôi đi khám nghiệm tử thi một lần nữa, tôi không tin tưởng mấy cái báo cáo pháp y trên hồ sơ. Mười hai xác chết, chiều mai sẽ có kết quả báo cáo. Từ đây đến lúc đó, đừng để ai vào phòng pháp y quấy nhiễu tôi. Kể cả anh luôn, Trần Lam Thiên."
Cũng chỉ có Trần Lam Thiên và Tiêu Nhất Ninh đáp lại lời cô nàng, còn lại ba người kia, không ai quan tâm.
Hoa Bích Dật liền lập tức đứng dậy ngay sau đó, tiện tay nới lỏng cà vạt trên cổ, cây kẹo thì vẫn còn đang ngậm ở bên môi. Dáng vẻ vô cùng tùy tiện. Tuy nhiên trên mặt vẫn không mang theo biểu cảm gì.
"Hồ sơ vụ mười hai án mạng này tôi đã xem qua rồi, cũng có phác họa được một số thông tin về hung thủ. Tối nay tôi còn có việc phải làm, ngày mai có lẽ cũng không kịp đến văn phòng vào buổi sáng. Đội trưởng, khi nào cả đội có buổi họp báo cáo đầu tiên thì nhắn giúp tôi trước hai tiếng."
Mắt thấy chuyên gia tâm lý đã đi đến tận cửa, Tiêu Nhất Ninh vội vàng nói với theo, "ngày mai hai giờ chiều, chúng ta có cuộc họp đầu tiên ở văn phòng đội chuyên án!"
Cũng không có lời nào đáp lại.
"Được rồi, ở đây cũng không có cái gì vui nữa cả, mọi người nên về ngủ rồi nhỉ? Ngày mai bắt đầu làm việc."
Trần Lam Thiên vừa nhai kẹo cao su vừa đưa ra đề nghị, tất cả đều im lặng gật đầu đồng ý. Thế là cậu cũng nhanh chóng lấy tai nghe đeo vào, rồi nhàn hạ rời khỏi phòng họp.
Chỉ còn lại ba người trong căn phòng lớn, điều hòa phả từng hơi lạnh xuống khiến bọn họ có chút căng cứng người.
Bất chợt, Mia mắng thầm một câu, sau đó liều mạng chạy đi. Trước khi biến mất sau cánh cửa lớn còn lên tiếng giải thích, nói mình đã trễ mất giờ đấu giải game quan trọng, bảo Vương Kỳ Chiến tự lái xe về. Vương Kỳ Chiến vẫn là không lên tiếng, chỉ gật đầu đáp lại, dù biết Mia cũng chẳng đợi để nhìn xem cậu có đồng ý hay không.
"Cậu... bị thương sao?"
Tiêu Nhất Ninh lúc này mới làm như tùy ý hỏi một câu không đầu không đuôi. Vương Kỳ Chiến nghe thấy, cũng phải mất tầm năm giây để nhận ra người kia đang nói chuyện với mình, sau đó liền nhướng mày nhìn anh.
"Tôi thấy máu ở trên cái khăn cậu đeo ở cổ tay nên mới nghĩ thế."
"À..."
Lại im lặng, không khí tự nhiên có chút kì quái.
"Vết thương nhỏ, không đáng kể."
Một lúc sau, khi Tiêu Nhất Ninh nghĩ câu hỏi của anh sẽ bị bỏ ngỏ như thế thì Vương Kỳ Chiến lại lên tiếng trả lời. Không hề có chủ ngữ, vị ngữ, chỉ đơn giản là một câu giải thích ngắn gọn.
"Dù là vết thương nhỏ cũng nên sát trùng cẩn thận, nếu không sẽ dễ nhiễm trùng. Cậu là một cảnh sát, nên chú ý thân thể một chút, nhất là tay chân đừng để bị thương. Được rồi, tôi cũng về đây, hẹn gặp cậu ngày mai." Tiêu Nhất Ninh ôn tồn khuyên nhủ vài câu.
Đợi Tiêu Nhất Ninh đi khỏi rồi, Vương Kỳ Chiến vẫn còn đứng ngây người tại chỗ. Giơ cổ tay đang bị thương lên trước mặt, cậu chăm chú nhìn một chút, sau đó khóe môi nhếch lên thành một nụ cười rất nhẹ.
"Hẹn gặp lại, đội trưởng!"
- --
Khu vực số 0
Hoa Bích Dật lái xe ra ngoại ô Tây Cống, chạy mãi chạy mãi rồi cuối cùng rẽ vào một lối đi nhỏ hẹp, quanh co. Khu vực vẫn chưa được đưa vào quy hoạch, rất ít người sinh sống, ven đường cũng không được lắp đặt đèn báo hiệu, mặt đường thì có vô vàn sỏi đá. Chiếc xe dằn xóc một hồi lâu, khi đến được một bãi đất trống, Hoa Bích Dật đạp gấp chân thắng.
Bốn bề là màn đêm u tối, bầu trời hôm nay cũng không có ánh trăng hay vì sao nào dẫn lối, chỉ có đèn pha từ xe của Hoa Bích Dật hắt vào khoảng không tĩnh lặng. Hoa Bích Dật mở cửa xe bước ra ngoài. Cậu cũng không đi xa, chỉ đứng tựa người trước đầu xe, trầm mặc.
Dựa vào chút ánh sáng ít ỏi, Hoa Bích Dật vẫn nhận ra cảnh vật xung quanh không hề thay đổi, so với lúc cậu đến nơi này lần đầu tiên thì vẫn hoang vu và lạnh lẽo rợn người.
Hoa Bích Dật từ từ nhắm mắt lại, hồi tưởng về một ngày xưa mơ hồ trong tâm trí.
Hình ảnh nhòe nét, Hoa Bích Dật có cố gắng thế nào cũng không thể thấy rõ được, cậu chỉ còn có thể dùng ký ức của những giác quan khác để hình dung. Mùi đất ẩm ngai ngái sau cơn mưa, tiếng ve kêu ra rả, những chiếc lá nhọn đua nhau đâm vào da thịt.
Bỗng nhiên, phía xa vọng lại tiếng một đám người, họ ồn ào, la hét, cười giỡn, còn có tiếng... khóc than. Hoa Bích Dật vẫn không thể nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nghe thấy nhịp trái tim đang dần đập mạnh liên hồi trong lồng ngực. Quá tò mò, Hoa Bích Dật cắn răng chịu đựng cơn đau vì bị vật gì đó cắt trúng, cố gắng trườn người lên gần hơn bằng hai cánh tay.
"Xin hãy tha cho tôi, xin hãy tha cho tôi!"
Hoa Bích Dật nghe được lời cầu xin tuyệt vọng. Có ai đó đang gặp nguy hiểm.
"Gruú......"
Tiếng chó tru lớn đột nhiên xuất hiện. Nó tru một hơi rất dài. Không phải chỉ có một con. Chúng nó là một cặp. Nhưng Hoa Bích Dật phân định được, đây là tiếng tru của loài sói.
Không còn tiếng cầu xin nữa, không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng gầm gừ muốn thoát khỏi gọng kìm của loài động vật hoang dã kia. Hoa Bích Dật càng nhích lại gần, lần này, cậu đã thấy được mọi thứ rõ ràng hơn.
Khoảnh khắc đó, người chủ nhân đứng trong bóng tối thả lỏng dây xích, hai con sói phóng đến một người đàn ông đang nằm liệt dưới nền đất sỏi đá. Lũ sói vồ mồi nhanh đến nỗi nạn nhân tội nghiệp nhỏ bé còn không kịp rên la tiếng nào thì đã bị xé xác.
Không hiểu vì sao ở khoảng cách xa xôi, Hoa Bích Dật vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt của một cậu bé đang đứng trong vòng vây tội ác. Ánh trăng dường như ẩn giấu thứ ánh sáng dịu dàng của mình vào trong đôi mắt to tròn ấy. Máu tanh bắn lên bầu má mũm mĩm non nớt, nhưng đôi mắt ấy không bị nhúng chàm, chúng vẫn thuần khiết và long lanh lạ thường. Hoa Bích Dật nhíu mày, cảm giác khó chịu và bức bối dâng trào trong lòng ngực.
Thình lình, cậu bé xoay đầu, ánh mắt như ẩn như hiện nhìn về phía Hoa Bích Dật. Cậu như bị thôi miên, dù biết cần phải né tránh nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác chìm đắm ở trong lòng. Cậu bé mỉm cười, Hoa Bích Dật hiểu rõ đứa trẻ trạc tuổi mình kia đã biết đến sự tồn tại của cậu rồi.
Hình ảnh mờ dần và tắt lịm trong tiềm thức.
"Xin chào, đã lâu không gặp!"
Hắn vẫn nhắm nghiền hai mắt, từ chối tiếp nhận bất kỳ điều gì từ thế giới bên ngoài. Nhưng có một âm thanh vẫn luôn vang vọng, sưởi ấm hắn suốt từng ấy thời gian. Hắn không nghe rõ được âm thanh đó, hắn không hiểu rõ được thông điệp đó, vậy mà hắn lại không có cảm giác bài xích, đôi khi còn muốn được nghe thêm một lần.
" ***, anh có nghe tôi nói không?"
Lại là âm thanh đó, lần này hắn đột nhiên đã nghe được rõ ràng hơn. Thì ra, là một giọng nói, có người đang nói chuyện. Nhưng có phải là đang nói với hẳn không, hắn không dám chắc chắn, vì hắn không nghe được cái tên mà người kia gọi.
"***, anh có nghe tôi nói không?"
Hắn muốn đáp lại, bởi vì âm thanh đó nghe thật bi thương. Là do hắn không trả lời mà người đó mới buồn bã vậy sao? Hắn không dám chắc chắn.
Tại sao lại im lặng, người đó không nói chuyện, hắn không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa. Người đó từ bỏ hắn rồi sao? Hắn không dám chắc chắn.
Nhưng hắn biết, bản thân thật sự không muốn bị bỏ lại một mình.
"***, tôi biết rõ anh đang nghe tôi nói. Tôi muốn báo cho anh biết, việc mà anh luôn khao khát được làm, tôi đã vì anh mà chuẩn bị xong rồi. Đã đến lúc anh nên giành lại những gì thuộc về mình."
Chiếc điện thoại đặt ở trên mặt bàn vừa nãy đã lóe sáng, thông báo một tin nhắn đến. Nhưng không ai đoái hoài. Ánh sáng heo hắt qua một chút lại tắt ngúm.
"Cha, nhiệm vụ đầu tiên đã hoàn thành rồi! Con chỉ muốn gửi tin nhắn báo cho Cha biết như thế. Cha, mau khen con đi.
Khi nào Cha trở về?"
- --
"Reng... reng... reng..."
Tiếng chuông báo thức vẫn réo inh ỏi, Hoa Bích Hy mất hết kiên nhẫn, mặt nhăn mày nhíu trườn người về phía tủ đầu giường, đinh ninh sẽ tiếp tục tắt chuông lần thứ tư và quay lại giấc nồng. Bỗng nhiên, cô nàng ngồi phắt dậy, tưởng chừng như vừa bị dội một xô nước lạnh vào người.
"Chết tiệt!" Bích Hy tự cảm thán một tiếng, rồi nhanh chóng lao người ra khỏi giường, dùng tốc độ nhanh nhất để vệ sinh cá nhân và thay quần áo.
Hôm nay là ngày đầu tiên Hoa Bích Hy làm phóng viên chính thức tại Nhật báo Tây Cống, sau suốt ba tháng thử việc ở đây. Thế mà cô lại ngủ quên và có khả năng sẽ đến trễ giờ báo danh buổi sáng. Lần này lại phải nghe vị chủ biên khó tính rao một bài giảng đạo rồi.
"Hey Siri, tao muốn nhắn tin cho Anh Túc!"
Bích Hy một bên ra lệnh cho Siri, một bên vẫn căng mắt soi mặt trong tấm kiếng để kẻ cho xong hàng chân mày của mình. Là con gái, nhất là với nữ phóng viên, dù cho trời có sập xuống, cũng không được bước ra đường mà không có đôi chân mày sắc nét. Điều này Bích Hy đã nghe Tử Anh Túc rả rích mãi bên tai đến thành nghiện, luôn xem đó là chân lý sống của mình.
Siri vừa lên tiếng đáp lời, Bích Hy đã sẵn giọng nói, "Cứu tao! Tao sẽ cố gắng đến tòa soạn lúc chín giờ mười lăm, vậy nên mày lo tìm cách bọc lót cho tao trong mười lăm phút đó nghe chưa! Bữa trưa hôm nay, tao đãi!"
Việc còn lại của Siri là soạn tin nhắn và gửi.
- --
Tòa soạn Nhật báo Tây Cống
Vừa bước vào tòa soạn, Bích Hy đã cảm nhận được một luồng áp lực vô hình ập đến, khiến cô không khỏi nhíu mày. Dù trong thời gian thực tập ở đây, cô đã quen với việc không khí văn phòng sẽ luôn ồn ào và náo nhiệt. Nhưng hôm nay, tiếng điện thoại vang lên không dứt, mấy phóng viên trực bàn đang trả lời những cuộc gọi đến với tâm trạng vô cùng căng thẳng.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều, Bích Hy đã thấy Anh Túc từ xa đang liếc mắt ra hiệu với mình. Còn chưa kịp tìm ra cách để có thể an toàn nhập vào hàng ngũ phóng viên đang đứng họp thì "BANG!", Bích Hy đã bất cẩn đá trúng vào một cái ghế gần đó. Âm thanh vang lên cắt đứt mạch nói chuyện của một người. Vị chủ biên đang đứng gần tấm bảng trắng được viết chi chít chữ, trừng mắt nhìn Bích Hy.
"Hoa Bích Hy, khu số 10 giao cho em. Tôi muốn những thông tin đắt giá nhất. Nghe rõ chưa?"
Lời nói của chủ biên lúc nào cũng thành công khiến cho Bích Hy vực dậy tinh thần. Và dù vẫn chưa hiểu mình sẽ lấy tin gì ở khu số 10, Bích Hy vẫn dõng dạc nhận lệnh, "dạ rõ, thưa chị".
"Các anh các chị nhanh chóng chấn chỉnh tác phong lại cho tôi, đừng ở đó mà mơ mơ hồ hồ mãi. Chiều hôm nay, tôi muốn thấy trên bàn tôi đặt bản thảo của từng người một. Giải tán!"
Trong một chớp mắt, khu vực họp đã không còn bóng người, để lại Bích Hy đang chật vật góp nhặt thông tin từ trên bảng trắng.
"Mười hai án mạng, tin mật từ phía cảnh sát, lấy tin để lên bài cho số đặc biệt trong tối nay."
Tử Anh Túc bất thình lình xuất hiện đằng sau lưng Hoa Bích Hy, dọa cô một phen giật nảy mình. Nhưng tin tức mà cô bạn thân vừa mới cung cấp càng khiến cho Bích Hy kinh ngạc hơn.
"Mười hai án mạng? Sát thủ liên hoàn sao? Có chặt xác tiêu hủy không?", Bích Hy không màng khống chế cảm xúc của mình, lớn giọng hỏi ngược lại Anh Túc. Ngay lập tức, cô nàng bị bạn thân của mình dùng tay "suỵt" một tiếng.
"Tao chỉ biết nếu mày còn muốn chủ biên thả cho một cơ hội sống thì chỉ có một con đường; nhanh chóng dâng lên bản thảo 2000 chữ và 100 tấm hình chụp toàn bộ biểu cảm của tử thi."
"Ừ nhỉ, mày nói đúng... Ê, nhưng mà mày được xếp ở khu nào, đi chung không? Ê, Tử Anh Túc, đợi tao với!"
Hoa Bích Hy ồn ào chạy ra khỏi tòa soạn, cố gắng đuổi theo bóng dáng Tử Anh Túc đã đi được một đoạn khá xa.
- --
Tòa soạn Nhật báo Tây Cống
Liên tiếp gần một tuần, hầu hết các tờ báo và kênh truyền hình trong nước đều thay phiên cập nhật sát sao diễn biến của "Mười hai án mạng", những thông tin cá nhân của các nạn nhân và người thân đều được đưa ra bàn luận sôi nổi. Nhưng vẫn chưa có bất kỳ một tiến triển nào đáng kể từ phía cảnh sát. Do đó, các lãnh đạo cấp cao và dư luận đã tạo ra rất nhiều áp lực và gánh nặng đè lên hết thảy viên chức trong Tổng nha Cảnh sát. Hàng loạt những yêu cầu và những cuộc biểu tình đã diễn ra trước tòa nhà chính của Sở cảnh sát, đòi hỏi họ đưa ra hướng giải quyết và câu trả lời thích đáng nhằm trấn an nỗi lo lắng của người dân.
Trong phòng họp, chủ biên của Nhật báo Tây Cống liên tục đặt ra những câu hỏi cho các phóng viên lấy tin chính của sự kiện lần này, đã một tuần trôi qua mà toàn bộ mười hai phóng viên đều chưa có ai tìm thêm được thông tin hữu ích và độc đáo nào.
"Tôi cho các anh các chị thêm một ngày nữa, nếu còn chưa có tin tức nào đặc biệt hơn, thì các anh các chị lo mà chuẩn bị cho mỗi người một cây gậy luôn đi!"
Hoa Bích Hy thì thầm hỏi Tử Anh Túc, "cây gậy làm gì?"
"Để đi móc bọc chứ làm phóng viên chi nữa?", chủ biên đanh giọng đáp lại câu hỏi của Bích Hy. Tử Anh Túc nhìn Bích Hy rồi nhún vai, như thể muốn nói, "là tại mày hỏi quá lớn, không phải do lỗi của tao khiến chủ biên nghe thấy."
Hoa Bích Hy lén lút bĩu môi, phản kháng trong thinh lặng.
"Giải tán!"
Cuộc họp kết thúc với sự mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt của mọi người, sự kiện lần này quá đặc biệt, ai ai cũng giành giật đưa tin, đến con chó nuôi làm cảnh trong nhà một nạn nhân cũng đã được đem ra khai thác để viết bài. Phóng viên bọn họ thật sự không biết phải viết gì thêm nữa. Phía cảnh sát càng im lặng, dư luận càng như phát cuồng, ngày ngày đưa ra hàng trăm giả thuyết, suy luận trên các diễn đàn mạng xã hội. Người dân càng phân tích càng đói thông tin, thế là họ quay lại kêu gọi nhà báo và truyền thông đưa thêm tin tức cho họ. Tình trạng căng thẳng trong xã hội ngày càng leo thang, tưởng chừng như có thể rơi vào cục diện mất khống chế bất kỳ lúc nào.
"Vụ này khủng bố quá, tao thà đi lấy ba cái tin mèo mả gà đồng của dân nghệ sĩ còn hơn", một phóng viên nhàm chán thì thào.
Người đi cùng lập tức hùa theo vào, "trên Tiktok đêm qua tao còn thấy mấy bà bán kem trộn thêu dệt hàng loạt câu chuyện ma dài kỳ liên quan đến vụ này nữa kìa."
"Ê vậy ngày mai viết về chuyện này là được rồi còn gì. Bên Bộ Thông Tin không phải cũng đã có công văn rõ ràng, yêu cầu phía báo chí phải luôn cập nhật thông tin đúng, thực hiện sứ mệnh tham chiếu, giúp người dân tránh khỏi các thông tin thất thiệt, câu view à", ai đó khoa trương phát biểu.
"Ừ, được đó, được đó.." có tiếng khúc khích cười tán thành.
Âm thanh của cuộc trò chuyện nhỏ dần, trong phòng họp chỉ còn lại Hoa Bích Hy và Tử Anh Túc vẫn ngồi lại.
Hoa Bích Hy uể oải nằm dài ra bàn, dùng bút chì vẽ nguệch ngoạc vài nét vô nghĩa trên quyển sổ.
"Mày là con ông cháu cha mà, sợ gì!" Anh Túc bất chợt lên tiếng, không đầu không đuôi cảm thán một câu.
Vài giây đầu, Bích Hy ù ù cạc cạc không hiểu bạn thân đang muốn đề cập đến điều gì, Anh Túc luôn thích dùng cách nói chuyện ẩn ý khiến người nghe phải rơi vào bể suy tư không đáy. Bích Hy nhíu mày nhìn Anh Túc, cầu cứu cô bạn đưa thêm lời giải thích cho mình. Thế nhưng, những gì Bích Hy nhận được chỉ là ánh mắt sâu đầy bí ẩn của Anh Túc.
Ngay lúc này, điện thoại của Bích Hy đổ chuông, nhận cuộc gọi khi vẫn đang lười biếng nằm dài trên bàn làm việc, cô tiện tay bấm loa ngoài để nghe.
"Bích Hy hả con, đang làm việc sao? Tối nay dù bận như thế nào cũng phải về nhà nhé, anh hai con đã về rồi." Trong điện thoại, mẹ của Bích Hy nhẹ nhàng nói chuyện.
"Bích Dật, anh ấy thật sự về nước rồi sao? Sao đột ngột thế mẹ?"
"Mẹ cũng không rõ, chỉ biết là chú ba của con đích thân ra sân bay đón nó về. Vậy nhé, mẹ phải chuẩn bị nấu cơm, không phiền con làm việc nữa. Tối nay nhớ về sớm."
Cuộc gọi vừa kết thúc, Bích Hy như nghĩ ra chuyện gì đó, liền nhanh chóng bấm điện thoại gọi cho một người. Lúc đợi điện thoại được nối máy, cô còn nhí nhảnh giơ ngón tay cái với Anh Túc.
"Alo chú ba hả, Bích Hy nè chú."
Người mà Hoa Bích Hy gọi chính là chú ruột của cô, Hoa Kính Thanh.
Không biết đầu dây bên kia đã nói những gì, nhưng Bích Hy rõ ràng vô cùng vui vẻ, cô nói thêm vài ba câu xã giao rồi cúp máy.
"Mày nói đúng, sao tao có một người chú là Phó Sở trưởng mà lại không nhớ ra nhỉ! Bên đó đã phê duyệt thành lập một đội chuyên án để tập trung giải quyết vụ mười hai án mạng này. Anh hai siêu nhân của tao cũng vào đội rồi nè. Đợi thêm một hai ngày nữa bên đó có tin tức, tao liền kể với mày, chắc chắn bài viết được đăng trang nhất lần sau sẽ thuộc về hai đứa mình. Tao phải khiến cho chủ biên nhìn tụi mình bằng con mắt khác!"
Hoa Bích Hy vẫn một mình thao thao bất tuyệt về kế hoạch chinh phục vị chủ biên khó tính, không nhận ra Tử Anh Túc đang nhìn cô với ánh mắt khác lạ và nụ cười nửa miệng trên môi.
- --
Sở Cảnh sát Tây Cống
Sau khi nhận được văn bản phê duyệt thành lập đội chuyên án từ cấp lãnh đạo, Hoa Kính Thanh nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc của mình, bấm thang máy đi lên tầng mười ba.
Xuyên qua một hành lang dài, Hoa Kính Thanh mở cánh cửa lớn màu gỗ để bước vào phòng họp, bên trong sáu thành viên đều đã tập hợp đầy đủ. Phòng họp trang bị một chiếc bàn hình bầu dục dài, tổng cộng có tất cả gần ba mươi chỗ ngồi bao quanh, toàn bộ ghế được bọc vải nhung đen sang trọng. Chính giữa phòng là một màn hình chiếu lớn, là loại có độ phân giải cao nhất trên thị trường hiện nay. Đây là phòng họp được sắp xếp dành riêng cho đội chuyên án.
Sáu thành viên đã có mặt, mỗi người tự chọn cho mình một chỗ ngồi trong phòng, tùy tiện ở đó làm chút việc riêng chờ đợi. Hoa Kính Thanh hắng giọng một cái, thẳng lưng đi về phía đầu của chiếc bàn bầu dục. Những người còn lại trong phòng cũng đồng loạt đứng lên, nhìn qua hướng của ông và chào tay, "Phó Sở trưởng!"
"Mời ngồi!" Hoa Kính Thanh chào tay và ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, tự ông cũng đi đến ngồi trên cái ghế gần đó.
Tiếng chuông báo tin nhắn đồng loạt vang lên.
"Tin nhắn vừa rồi là toàn bộ hồ sơ của mười hai án mạng và thông tin cảnh lịch của từng thành viên, Tư Hạ đã giúp tôi gửi vào điện thoại công vụ của từng người. Vụ này mỗi nạn nhân sẽ có một mã số cố định. Chúng ta tập hợp ở đây vì một mục tiêu duy nhất, đó là bắt được thủ phạm để trấn an lòng dân. Mỗi người đều là tinh anh trong ngành, lần đầu hợp tác chắc chắn sẽ có vài điểm chưa quen, nhưng tôi hy vọng chúng ta sẽ giúp đỡ và tương trợ lẫn nhau để hoàn thành nhiệm vụ được giao! Trước tiên, hãy giới thiệu qua bản thân của mỗi người một chút đi. Tiêu Nhất Ninh, cậu nói trước."
Vừa nghe nhắc đến tên mình, người thanh niên với khuôn mặt góc cạnh ngồi ở xa nhất bên tay phải chiếc bàn dần đứng lên, nghiêm chỉnh chào tay mọi người. Thoạt nhìn, Tiêu Nhất Ninh so với tất cả các thành viên còn lại thì chững chạc và trầm ổn hơn một chút, là một người đàn ông nho nhã, tuổi tầm hàng ba mươi. Anh đưa tay đẩy nhẹ gọng kính tròn trên sống mũi, cất giọng giới thiệu:
"Tôi là Tiêu Nhất Ninh, trước đây là Đội phó Cục điều tra Liêm chính Bắc Bình, nay được điều chuyển công tác đến đây. Về sau mong mọi người quan tâm, giúp đỡ."
Nói xong, Tiêu Nhất Ninh chầm chậm ngồi xuống. Thành tích ở Bắc Bình trước đây của Tiêu Nhất Ninh luôn được mọi người tán thưởng, là một cảnh sát điều tra có tư duy sắc bén và kỹ năng quan sát, đánh giá tỉ mỉ, liên tiếp 5 năm liền nhận được Huy hiệu Chính phủ dành cho viên chức ngành Cảnh sát. Nhưng Tiêu Nhất Ninh là một người điềm đạm và khiêm tốn, anh không có ý muốn khoe khoang thành tích của mình với các thành viên mới trong đội chuyên án.
Hoa Kính Thanh hài lòng gật đầu.
Không cần nhắc nhở, người ngồi gần đó nhất tiếp tục đứng lên. Người tiếp theo này nếu đem ngoại hình ra để so sánh với Tiêu Nhất Ninh thì có phần lịch thiệp hơn; một thân âu phục ôm sát từng đường nét cơ thể, vừa nhìn đã biết là hàng được đặt may riêng. Lúc đứng lên, người này liền chậm rãi đưa mắt lướt qua từng gương mặt hiện hữu trong phòng, tạo cho họ cảm giác chính mình vừa bị nhìn thấu, không tự chủ được mà có phần khó chịu.
"Tôi là Hoa Bích Dật, chuyên gia tâm lý tội phạm. Con người của tôi khi làm việc có hai nguyên tắc chính: thứ nhất, cần phải tin tưởng vào những gì tôi phác họa về chân dung tội phạm. Thứ hai, tôi ở đây để phân tích, không phải để giải đáp thắc mắc, tư vấn cá nhân. Xin cảm ơn. "
Cô gái ngồi đối diện Hoa Bích Dật nghe xong mấy lời trịch thượng kia, nhịn không được đảo mắt một cái.
Danh tiếng của Hoa Bích Dật, bất kỳ ai là cảnh viên ở phòng ban nào cũng phải ít nhất được nghe qua một lần, vô cùng lợi hại. Hai mươi hai tuổi đã hoàn thành học vị tiến sĩ chuyên ngành tâm lý tội phạm ở Hoa Kỳ, là thành viên trẻ tuổi nhất trong đội chống tội phạm quan trọng của đất nước cờ hoa. Đầu năm nay, thông tin Hoa Bích Dật có thể sẽ về nước đã làm dấy lên một màn tranh luận sôi nổi trong giới cảnh sát, tuy nhiên quá nửa đều vui mừng chào đón và hy vọng cậu thật sự trở về để cống hiến cho nước nhà.
Song, hành động tiếp theo của Hoa Bích Dật lại khiến toàn bộ người có mặt ở đó cảm thấy hoang mang, có chút không ngờ tới được. Sau khi giới thiệu xong và ngồi xuống, cậu từ trong túi quần móc ra một cây kẹo mút, rồi tự nhiên như không xé vỏ kẹo cho vào miệng ngậm. Khí thế bức người và hình ảnh ngậm kẹo đồng loạt xuất hiện ở trên cùng một con người liền khiến người khác không lý giải được đâu mới là cảm giác thật sự mà cậu mang lại.
Hoa Kính Thanh thấy thế thì cũng không nói gì, nhướng mày ra hiệu cho người tiếp theo đang ngồi ngay trước mặt của ông ở phía bên trái.
Đó là một thiếu nữ vô cùng trẻ trung và xinh đẹp. Cô gái khẽ gật đầu chào Hoa Kính Thanh, sau đó đẩy ghế đứng dậy. Ba cảnh viên ngồi ở phía đối diện đều có thể dễ dàng nhìn thấy ẩn sau lớp áo cảnh phục không được gài hết nút của cô là một chiếc áo quây màu đen ôm sát thân thể, để lộ đường cong gợi cảm. Bên dưới, quần cảnh phục đã được thay bằng một chiếc váy ôm cùng chất liệu và màu sắc, tôn lên thân hình hút mắt của người phụ nữ này. Nữ cảnh viên đưa tay hất mái tóc xoăn ra sau lưng, hai chiếc vòng tay đinh tán vì động tác kia mà va vào nhau, tạo thành âm thanh phá vỡ bầu không khí im lặng. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cô vẽ nên một nụ cười hoàn hảo, sau đó lên tiếng ngắn gọn giới thiệu. Giọng nói dịu dàng dễ nghe, lại mang theo chút mị hoặc khó đoán.
"Call me Chloé. Tôi là pháp y, đến với đội này vì những xác chết xinh đẹp kia. Tôi nghĩ màn giới thiệu này có thể nhanh lên một chút, tôi thật sự ngứa tay sắp không thể nhịn nổi nữa rồi."
Hoa Bích Dật thoáng nhíu mày.
"Chloé, đừng làm loạn."
Người vừa lên tiếng là một người trẻ khác ngồi cách Chloé vài ghế. Xem ra người này đối với cô nàng có vài phần uy quyền nhất định, một lời ngắn gọn đó liền khiến Chloé nhún vai rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Tôi là Trần Lam Thiên, tiến sĩ Dược học. Ngại quá, Chloé từng là trợ tá của tôi. Thật ra trước đây tôi muốn phát triển theo hướng pháp y, nhưng tôi lại có chứng sợ mùi máu, hiện vẫn đang trong quá trình điều trị, cho nên mới chuyển sang nghiên cứu về Dược học. Những việc liên quan đến máu và giải phẫu tử thi tạm thời sẽ do Chloé phụ trách. Mọi người yên tâm, cả hai chúng tôi đều đã hoàn thành chương trình đào tạo Pháp y tại Úc Đại Lợi, cho nên sẽ không gây trở ngại gì. Về cùng một đội rồi, rất mong chờ được hợp tác vui vẻ với mọi người."
Trần Lam Thiên vừa dứt lời, thì cô gái ngồi gần cậu nhất liền không nhịn được nên bật cười rồi vô tư bình luận.
"Học pháp y mà sợ mùi máu sao? À, quên chưa giới thiệu với mọi người, tên của em là Lâm Tư Hạ, nhưng mọi người có thể gọi em là Mia. Em là một cảnh sát mạng, phụ trách về mặt kỹ thuật, thông số máy vi tính và mạng toàn cầu, ngoài ra sẽ phụ trách lưu trữ thông tin cũng như liên lạc trong nhóm. Còn vị ngồi kế bên em tên Vương Kỳ Chiến, là cao thủ võ lâm của giới cảnh sát. Cậu ấy còn là đại kiện tướng bắn súng Thế giới, hai năm trước thì giành quán quân Thế vận hội mùa hè, cũng là chiến thần bất bại nội dung bắn tỉa tại Army Games nữa. Tụi em chơi game nên quen biết nhau từ trước, cũng coi như là khá thân thiết. Cậu ấy không thích nói chuyện, cho nên em phụ trách giúp cậu ấy giới thiệu. Thế nào Vương Kỳ Chiến, có hợp ý của cậu không?"
Người tên Vương Kỳ Chiến kia nghe thế thì im lặng gật đầu.
Mia tiếp tục đưa cho mỗi người một vật hình vuông, tựa hồ như là mặt đồng hồ thông minh, "ngoài điện thoại công vụ, thì đây là thiết bị liên lạc trong tình huống khẩn cấp và nó làm việc như một hộp đen, lưu trữ toàn bộ hoạt động điều tra của từng người khi đi thực địa. Những thông tin này sẽ được mã hóa, sử dụng blockchain để lưu trữ đồng thời trên bốn mươi hai máy tính đặt ở tất cả các trụ sở cảnh sát. Em đã thiết kế để mọi người có thể đeo nó như đồng hồ hoặc gắn vào thắt lưng đều được cả, như em thì đeo thành mặt dây chuyền nè."
Tiêu Nhất Ninh nãy giờ vẫn im lặng quan sát mọi người, vừa mới đưa mắt đánh giá Trần Lam Thiên và Mia xong thì liền dời tầm nhìn đến trên người Vương Kỳ Chiến. Nếu như Trần Lam Thiên là một bộ dạng nhiệt tình, hòa đồng, có phần hơi ngả ngớn, khoác lên người áo blouse trắng cũng không lấy ra được mấy phần nghiêm chỉnh, thì Vương Kỳ Chiến chính là dạng đối ngược hoàn toàn. Tiêu Nhất Ninh vô hình cảm thấy xung quanh Vương Kỳ Chiến có một bức tường băng âm mười độ, ngăn cản tất cả những ai có ý định tiếp xúc với cậu ta ở cự ly gần. Tay áo cảnh phục đã bị Vương Kỳ Chiến hờ hững cuộn lên đến khủy tay, ở cổ tay trái lại quấn một cái khăn turban màu đen, mà bên trên lớp vải đó, Tiêu Nhất Ninh tinh mắt nhìn thấy ẩn ẩn một chút dịch màu đỏ đã thấm ra ngoài. Anh không khỏi nhíu mày thắc mắc, nhưng ngại việc chưa quen biết nên không lên tiếng hỏi.
Việc giới thiệu cuối cùng cũng đã xong, Hoa Kính Thanh đứng lên chỉnh chỉnh lại cổ áo, sau đó cất giọng phân phó:
"Tôi còn có việc ngày mai phải bay đến Bắc Bình, trước mắt vị trí đội trưởng giao cho Tiêu Nhất Ninh đảm nhận, dù sao cậu ấy cũng là người có kinh nghiệm dẫn dắt đội, lại lớn tuổi nhất ở đây. Mấy người thanh niên các cậu đều là nhân tài trong mỗi lĩnh vực, tôi mời về đây để giúp tôi giải xong vụ án lần này càng nhanh càng tốt. Nếu vụ án này không giải được, thì tôi nghĩ mấy cái danh hiệu gì đó của các vị đều có thể vứt đi rồi."
Hoa Kính Thanh muôn đời mang một bộ dạng hung tợn này, miệng thì luôn nói ra mấy lời mang tính sát thương cực cao. Vừa nói xong cũng không cho ai cơ hội phản bác, ông đã quay lưng đi thẳng ra cửa, để lại trong phòng họp một đám thanh niên mới quen biết nhau tự mình xoay sở.
Tiêu Nhất Ninh mới nhận nhiệm vụ đội trưởng,, anh cảm thấy bản thân nên góp một tí lời nói, bèn lập tức nhẹ nhàng lên tiếng.
Lúc anh định phân công công việc thì Chloé đã không hề nể mặt mà hất tóc đi ra ngoài, bỏ lại sau lưng một câu thông báo.
"Tôi đi khám nghiệm tử thi một lần nữa, tôi không tin tưởng mấy cái báo cáo pháp y trên hồ sơ. Mười hai xác chết, chiều mai sẽ có kết quả báo cáo. Từ đây đến lúc đó, đừng để ai vào phòng pháp y quấy nhiễu tôi. Kể cả anh luôn, Trần Lam Thiên."
Cũng chỉ có Trần Lam Thiên và Tiêu Nhất Ninh đáp lại lời cô nàng, còn lại ba người kia, không ai quan tâm.
Hoa Bích Dật liền lập tức đứng dậy ngay sau đó, tiện tay nới lỏng cà vạt trên cổ, cây kẹo thì vẫn còn đang ngậm ở bên môi. Dáng vẻ vô cùng tùy tiện. Tuy nhiên trên mặt vẫn không mang theo biểu cảm gì.
"Hồ sơ vụ mười hai án mạng này tôi đã xem qua rồi, cũng có phác họa được một số thông tin về hung thủ. Tối nay tôi còn có việc phải làm, ngày mai có lẽ cũng không kịp đến văn phòng vào buổi sáng. Đội trưởng, khi nào cả đội có buổi họp báo cáo đầu tiên thì nhắn giúp tôi trước hai tiếng."
Mắt thấy chuyên gia tâm lý đã đi đến tận cửa, Tiêu Nhất Ninh vội vàng nói với theo, "ngày mai hai giờ chiều, chúng ta có cuộc họp đầu tiên ở văn phòng đội chuyên án!"
Cũng không có lời nào đáp lại.
"Được rồi, ở đây cũng không có cái gì vui nữa cả, mọi người nên về ngủ rồi nhỉ? Ngày mai bắt đầu làm việc."
Trần Lam Thiên vừa nhai kẹo cao su vừa đưa ra đề nghị, tất cả đều im lặng gật đầu đồng ý. Thế là cậu cũng nhanh chóng lấy tai nghe đeo vào, rồi nhàn hạ rời khỏi phòng họp.
Chỉ còn lại ba người trong căn phòng lớn, điều hòa phả từng hơi lạnh xuống khiến bọn họ có chút căng cứng người.
Bất chợt, Mia mắng thầm một câu, sau đó liều mạng chạy đi. Trước khi biến mất sau cánh cửa lớn còn lên tiếng giải thích, nói mình đã trễ mất giờ đấu giải game quan trọng, bảo Vương Kỳ Chiến tự lái xe về. Vương Kỳ Chiến vẫn là không lên tiếng, chỉ gật đầu đáp lại, dù biết Mia cũng chẳng đợi để nhìn xem cậu có đồng ý hay không.
"Cậu... bị thương sao?"
Tiêu Nhất Ninh lúc này mới làm như tùy ý hỏi một câu không đầu không đuôi. Vương Kỳ Chiến nghe thấy, cũng phải mất tầm năm giây để nhận ra người kia đang nói chuyện với mình, sau đó liền nhướng mày nhìn anh.
"Tôi thấy máu ở trên cái khăn cậu đeo ở cổ tay nên mới nghĩ thế."
"À..."
Lại im lặng, không khí tự nhiên có chút kì quái.
"Vết thương nhỏ, không đáng kể."
Một lúc sau, khi Tiêu Nhất Ninh nghĩ câu hỏi của anh sẽ bị bỏ ngỏ như thế thì Vương Kỳ Chiến lại lên tiếng trả lời. Không hề có chủ ngữ, vị ngữ, chỉ đơn giản là một câu giải thích ngắn gọn.
"Dù là vết thương nhỏ cũng nên sát trùng cẩn thận, nếu không sẽ dễ nhiễm trùng. Cậu là một cảnh sát, nên chú ý thân thể một chút, nhất là tay chân đừng để bị thương. Được rồi, tôi cũng về đây, hẹn gặp cậu ngày mai." Tiêu Nhất Ninh ôn tồn khuyên nhủ vài câu.
Đợi Tiêu Nhất Ninh đi khỏi rồi, Vương Kỳ Chiến vẫn còn đứng ngây người tại chỗ. Giơ cổ tay đang bị thương lên trước mặt, cậu chăm chú nhìn một chút, sau đó khóe môi nhếch lên thành một nụ cười rất nhẹ.
"Hẹn gặp lại, đội trưởng!"
- --
Khu vực số 0
Hoa Bích Dật lái xe ra ngoại ô Tây Cống, chạy mãi chạy mãi rồi cuối cùng rẽ vào một lối đi nhỏ hẹp, quanh co. Khu vực vẫn chưa được đưa vào quy hoạch, rất ít người sinh sống, ven đường cũng không được lắp đặt đèn báo hiệu, mặt đường thì có vô vàn sỏi đá. Chiếc xe dằn xóc một hồi lâu, khi đến được một bãi đất trống, Hoa Bích Dật đạp gấp chân thắng.
Bốn bề là màn đêm u tối, bầu trời hôm nay cũng không có ánh trăng hay vì sao nào dẫn lối, chỉ có đèn pha từ xe của Hoa Bích Dật hắt vào khoảng không tĩnh lặng. Hoa Bích Dật mở cửa xe bước ra ngoài. Cậu cũng không đi xa, chỉ đứng tựa người trước đầu xe, trầm mặc.
Dựa vào chút ánh sáng ít ỏi, Hoa Bích Dật vẫn nhận ra cảnh vật xung quanh không hề thay đổi, so với lúc cậu đến nơi này lần đầu tiên thì vẫn hoang vu và lạnh lẽo rợn người.
Hoa Bích Dật từ từ nhắm mắt lại, hồi tưởng về một ngày xưa mơ hồ trong tâm trí.
Hình ảnh nhòe nét, Hoa Bích Dật có cố gắng thế nào cũng không thể thấy rõ được, cậu chỉ còn có thể dùng ký ức của những giác quan khác để hình dung. Mùi đất ẩm ngai ngái sau cơn mưa, tiếng ve kêu ra rả, những chiếc lá nhọn đua nhau đâm vào da thịt.
Bỗng nhiên, phía xa vọng lại tiếng một đám người, họ ồn ào, la hét, cười giỡn, còn có tiếng... khóc than. Hoa Bích Dật vẫn không thể nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ nghe thấy nhịp trái tim đang dần đập mạnh liên hồi trong lồng ngực. Quá tò mò, Hoa Bích Dật cắn răng chịu đựng cơn đau vì bị vật gì đó cắt trúng, cố gắng trườn người lên gần hơn bằng hai cánh tay.
"Xin hãy tha cho tôi, xin hãy tha cho tôi!"
Hoa Bích Dật nghe được lời cầu xin tuyệt vọng. Có ai đó đang gặp nguy hiểm.
"Gruú......"
Tiếng chó tru lớn đột nhiên xuất hiện. Nó tru một hơi rất dài. Không phải chỉ có một con. Chúng nó là một cặp. Nhưng Hoa Bích Dật phân định được, đây là tiếng tru của loài sói.
Không còn tiếng cầu xin nữa, không một ai lên tiếng, chỉ có tiếng gầm gừ muốn thoát khỏi gọng kìm của loài động vật hoang dã kia. Hoa Bích Dật càng nhích lại gần, lần này, cậu đã thấy được mọi thứ rõ ràng hơn.
Khoảnh khắc đó, người chủ nhân đứng trong bóng tối thả lỏng dây xích, hai con sói phóng đến một người đàn ông đang nằm liệt dưới nền đất sỏi đá. Lũ sói vồ mồi nhanh đến nỗi nạn nhân tội nghiệp nhỏ bé còn không kịp rên la tiếng nào thì đã bị xé xác.
Không hiểu vì sao ở khoảng cách xa xôi, Hoa Bích Dật vẫn có thể nhìn thấy rõ gương mặt của một cậu bé đang đứng trong vòng vây tội ác. Ánh trăng dường như ẩn giấu thứ ánh sáng dịu dàng của mình vào trong đôi mắt to tròn ấy. Máu tanh bắn lên bầu má mũm mĩm non nớt, nhưng đôi mắt ấy không bị nhúng chàm, chúng vẫn thuần khiết và long lanh lạ thường. Hoa Bích Dật nhíu mày, cảm giác khó chịu và bức bối dâng trào trong lòng ngực.
Thình lình, cậu bé xoay đầu, ánh mắt như ẩn như hiện nhìn về phía Hoa Bích Dật. Cậu như bị thôi miên, dù biết cần phải né tránh nhưng vẫn không thể thoát khỏi cảm giác chìm đắm ở trong lòng. Cậu bé mỉm cười, Hoa Bích Dật hiểu rõ đứa trẻ trạc tuổi mình kia đã biết đến sự tồn tại của cậu rồi.
Hình ảnh mờ dần và tắt lịm trong tiềm thức.
"Xin chào, đã lâu không gặp!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.