(Edit) Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày
Chương 44: Nhà Mới
Tọa Chước Linh Linh Thủy
02/10/2021
Đỗ Cẩm Ninh đoàn người xuyên qua thôn, đi đến phía tây thôn, Chương Quang Nghĩa dừng bước:
"Các ngươi trước đem hành lý tới nhà ta, hôm nay buổi tối cũng trước ở nhà của chúng ta đi. Tòa nhà kia còn phải sửa sang lại một hai ngày mới có thể ở."
"Này.."
Trần thị do dự một chút:
"Làm sao dám phiền tới người."
Đôi mắt lại nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh.
Đỗ Cẩm Ninh trầm ngâm một lát:
"Được, vậy trước cứ đi cất hành lí đã."
Đoàn người đi theo Chương Quang Nghĩa vào Chương gia.
Chương gia cùng Đỗ gia không sai biệt lắm, chỉ là diện tích so Đỗ gia muốn lớn hơn một chút.
Chương Quang Nghĩa mở một gian sương phòng bảo các nàng đem hành lý thả ở đó, đồ vật mà Đỗ Dần Sinh mang đến cũng để vào đó, hắn đi lấy cuốc đưa cho mọi người, rồi nói với thê tử của mình:
"Buổi tối làm thêm một ít đồ ăn, thông gia cùng Ninh nhi sẽ ăn cơm ở đây."
"Không cần, Chương đại bá, không cần phiền toái người."
Đỗ Cẩm Ninh không đợi Trần thị mở miệng, liền từ chối.
"Ngài có thể đi Đại Lâm thôn kêu mấy cái tráng hán lại đây giúp chúng ta sửa lại tòa nhà, ta sẽ trả tiền công. Chắc trong hôm nay sẽ sửa xong."
Nói xong mặt nàng ửng đỏ:
"Nghĩ đến ngài cũng biết, khoảng thời gian trước ta bán thoại bản kiếm lời được ít tiền. Chỉ là trong khoảng thời gian này muốn duy trì sinh kế trong nhà, không có thể lập tức trả lại tiền cho ngươi."
"Không sao."
Chương Quang Nghĩa khoát tay.
Đoàn người từ Chương gia ra tới, lại đi tới phía trước khoảng hơn mười mét, đi qua cầu, đập vào mắt chính là tòa nhà của Vương gia.
"Ta, chúng ta.."
Đỗ Phương Huệ nhìn cảnh tượng trước mắt, nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói:
"Sẽ ở đây sao?"
Trước mắt Vương gia trong viện, cỏ dại lớn lên tươi tốt đem phòng ốc bên trong che lại.
Khó trách vừa rồi thôn trưởng kêu các nàng ở tại Chương gia.
Đỗ Cẩm Ninh bình tĩnh nói:
"Hai năm qua không có người ở, tự nhiên sẽ như vậy."
Trần thị có thể rời đi Đỗ gia, hơn nữa là hoàn toàn thoát ly, về sau không bao giờ phải lo lắng nữ nhi sẽ bị bán, tâm tình rất là thoải mái.
Nàng rất nhiệt tình nói:
"Không sợ, nếu không thể ở thì chúng ta sẽ đem nhà ở phá đi. Trước tiên chúng ta cứ dựng một cái nhà tranh để ở tạm là được."
Chương Quang Nghĩa móc ra chìa khóa mở cửa rồi mới đẩy ra cửa viện đi vào.
"Các ngươi dọn trước đi để ta đi mướn người."
Hắn nói xong liền quay người rời đi.
Đỗ Cẩm Ninh thấy Đỗ Dần Sinh cùng Mông thị, Đỗ Vân Xương cũng xắn tay áo muốn làm việc, vội ngăn lại bọn họ:
"Trong chốc lát sẽ có người hỗ trợ, mọi người cứ đi về trước đi."
Đỗ Dần Sinh lại kiên trì:
"Ngươi không cần lo lắng, chúng ta làm trong chốc lát tới khi nào mệt thì sẽ nghỉ ngơi."
Đỗ Cẩm Ninh chỉ phải từ bỏ, mặc kệ cho họ làm.
Cỏ trong viện nhìn thì đáng sợ nhưng dọn lên thì cũng rất nhanh.
Chương Quang Nghĩa kêu người tới, mọi người chào hỏi một câu liền vùi đầu làm việc. Chỉ trong vòng một tiếng liền dọn dẹp cỏ xong xuôi, lộ ra nhà ở phía trong.
Lộ ra tới nhà ở chỉ có tam gian, hơn nữa đều được xây bằng bùn. Hai năm không có ai ở, mọi người đều cho rằng nhà ở sẽ rất rách nát. Nhưng không nghĩ tới bên trong còn rất sáng sủa, bàn ghế giường đệm cũng còn chỉnh tề, chỉ là bị bám một tầng bụi, mái nhà cũng bám đầy mạng nhện. Quét tước xong là có thể ở được cũng không có tệ như trong tưởng tượng của mọi người.
Trần thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:
"Cũng không tệ lắm, có thể ở."
Mọi người cùng nhau đem nhà ở đều quét tước một lần. Lúc này người cắt bụi gai cũng đã trở lại, đem bụi gai đặt lên đầu tường, còn ấn yêu cầu của Đỗ Cẩm Ninh, ở chân tường bên trong cũng đặt một ít.
"Ninh nhi, không nghĩ tới ngươi âm hiểm như vậy."
Chương Hồng Văn bội phục mà trộm cười nói.
Người nào muốn bò vào tường viện của Đỗ gia tiểu tam phòng, thật vất vả bò qua được đầu tường, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến phía dưới còn có một cửa ải đang chờ họ vượt qua.
Vào lúc ban đêm, Đỗ Cẩm Ninh một nhà ăn bữa cơm đầu tiên tại nhà mới. Vốn dĩ dọn nhà nhà mới, là muốn mời khách ăn cơm, càng không cần phải nói Chương Quang Nghĩa hai cha con cùng Đỗ Dần Sinh một nhà ba người cùng mấy cái thôn dân còn giúp đỡ việc lớn như vậy.
Nhưng Đỗ gia tiểu tam phòng bị mình không rời nhà, liền buổi tối ăn gạo, đồ ăn, còn có dụng cụ nấu cơm, đều là Chương Quang Nghĩa cùng Đỗ Dần Sinh đưa. Đỗ Cẩm Ninh mời vài câu, thấy Chương Quang Nghĩa cùng Đỗ Dần Sinh nhất định không chịu ở lại ăn cơm, liền cũng không lại kiên trì, âm thầm hạ quyết tâm chờ nàng kiếm được tiền, sẽ gấp bội mà trả lại ân tình này.
"Các ngươi trước đem hành lý tới nhà ta, hôm nay buổi tối cũng trước ở nhà của chúng ta đi. Tòa nhà kia còn phải sửa sang lại một hai ngày mới có thể ở."
"Này.."
Trần thị do dự một chút:
"Làm sao dám phiền tới người."
Đôi mắt lại nhìn về phía Đỗ Cẩm Ninh.
Đỗ Cẩm Ninh trầm ngâm một lát:
"Được, vậy trước cứ đi cất hành lí đã."
Đoàn người đi theo Chương Quang Nghĩa vào Chương gia.
Chương gia cùng Đỗ gia không sai biệt lắm, chỉ là diện tích so Đỗ gia muốn lớn hơn một chút.
Chương Quang Nghĩa mở một gian sương phòng bảo các nàng đem hành lý thả ở đó, đồ vật mà Đỗ Dần Sinh mang đến cũng để vào đó, hắn đi lấy cuốc đưa cho mọi người, rồi nói với thê tử của mình:
"Buổi tối làm thêm một ít đồ ăn, thông gia cùng Ninh nhi sẽ ăn cơm ở đây."
"Không cần, Chương đại bá, không cần phiền toái người."
Đỗ Cẩm Ninh không đợi Trần thị mở miệng, liền từ chối.
"Ngài có thể đi Đại Lâm thôn kêu mấy cái tráng hán lại đây giúp chúng ta sửa lại tòa nhà, ta sẽ trả tiền công. Chắc trong hôm nay sẽ sửa xong."
Nói xong mặt nàng ửng đỏ:
"Nghĩ đến ngài cũng biết, khoảng thời gian trước ta bán thoại bản kiếm lời được ít tiền. Chỉ là trong khoảng thời gian này muốn duy trì sinh kế trong nhà, không có thể lập tức trả lại tiền cho ngươi."
"Không sao."
Chương Quang Nghĩa khoát tay.
Đoàn người từ Chương gia ra tới, lại đi tới phía trước khoảng hơn mười mét, đi qua cầu, đập vào mắt chính là tòa nhà của Vương gia.
"Ta, chúng ta.."
Đỗ Phương Huệ nhìn cảnh tượng trước mắt, nuốt nước miếng, lẩm bẩm nói:
"Sẽ ở đây sao?"
Trước mắt Vương gia trong viện, cỏ dại lớn lên tươi tốt đem phòng ốc bên trong che lại.
Khó trách vừa rồi thôn trưởng kêu các nàng ở tại Chương gia.
Đỗ Cẩm Ninh bình tĩnh nói:
"Hai năm qua không có người ở, tự nhiên sẽ như vậy."
Trần thị có thể rời đi Đỗ gia, hơn nữa là hoàn toàn thoát ly, về sau không bao giờ phải lo lắng nữ nhi sẽ bị bán, tâm tình rất là thoải mái.
Nàng rất nhiệt tình nói:
"Không sợ, nếu không thể ở thì chúng ta sẽ đem nhà ở phá đi. Trước tiên chúng ta cứ dựng một cái nhà tranh để ở tạm là được."
Chương Quang Nghĩa móc ra chìa khóa mở cửa rồi mới đẩy ra cửa viện đi vào.
"Các ngươi dọn trước đi để ta đi mướn người."
Hắn nói xong liền quay người rời đi.
Đỗ Cẩm Ninh thấy Đỗ Dần Sinh cùng Mông thị, Đỗ Vân Xương cũng xắn tay áo muốn làm việc, vội ngăn lại bọn họ:
"Trong chốc lát sẽ có người hỗ trợ, mọi người cứ đi về trước đi."
Đỗ Dần Sinh lại kiên trì:
"Ngươi không cần lo lắng, chúng ta làm trong chốc lát tới khi nào mệt thì sẽ nghỉ ngơi."
Đỗ Cẩm Ninh chỉ phải từ bỏ, mặc kệ cho họ làm.
Cỏ trong viện nhìn thì đáng sợ nhưng dọn lên thì cũng rất nhanh.
Chương Quang Nghĩa kêu người tới, mọi người chào hỏi một câu liền vùi đầu làm việc. Chỉ trong vòng một tiếng liền dọn dẹp cỏ xong xuôi, lộ ra nhà ở phía trong.
Lộ ra tới nhà ở chỉ có tam gian, hơn nữa đều được xây bằng bùn. Hai năm không có ai ở, mọi người đều cho rằng nhà ở sẽ rất rách nát. Nhưng không nghĩ tới bên trong còn rất sáng sủa, bàn ghế giường đệm cũng còn chỉnh tề, chỉ là bị bám một tầng bụi, mái nhà cũng bám đầy mạng nhện. Quét tước xong là có thể ở được cũng không có tệ như trong tưởng tượng của mọi người.
Trần thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói:
"Cũng không tệ lắm, có thể ở."
Mọi người cùng nhau đem nhà ở đều quét tước một lần. Lúc này người cắt bụi gai cũng đã trở lại, đem bụi gai đặt lên đầu tường, còn ấn yêu cầu của Đỗ Cẩm Ninh, ở chân tường bên trong cũng đặt một ít.
"Ninh nhi, không nghĩ tới ngươi âm hiểm như vậy."
Chương Hồng Văn bội phục mà trộm cười nói.
Người nào muốn bò vào tường viện của Đỗ gia tiểu tam phòng, thật vất vả bò qua được đầu tường, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến phía dưới còn có một cửa ải đang chờ họ vượt qua.
Vào lúc ban đêm, Đỗ Cẩm Ninh một nhà ăn bữa cơm đầu tiên tại nhà mới. Vốn dĩ dọn nhà nhà mới, là muốn mời khách ăn cơm, càng không cần phải nói Chương Quang Nghĩa hai cha con cùng Đỗ Dần Sinh một nhà ba người cùng mấy cái thôn dân còn giúp đỡ việc lớn như vậy.
Nhưng Đỗ gia tiểu tam phòng bị mình không rời nhà, liền buổi tối ăn gạo, đồ ăn, còn có dụng cụ nấu cơm, đều là Chương Quang Nghĩa cùng Đỗ Dần Sinh đưa. Đỗ Cẩm Ninh mời vài câu, thấy Chương Quang Nghĩa cùng Đỗ Dần Sinh nhất định không chịu ở lại ăn cơm, liền cũng không lại kiên trì, âm thầm hạ quyết tâm chờ nàng kiếm được tiền, sẽ gấp bội mà trả lại ân tình này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.