[Edit - Đm] Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
Chương 68: Phó Bản Hào Môn (7)
Mặc Thuỷ Tâm
05/10/2022
Nhìn người đàn ông cầm khăn tay cẩn thận lau vết dầu bên khóe miệng Mộc Cẩm. Hai người con trai, một người nhỏ xinh đáng yêu, một người cao lớn cứng rắn, rõ ràng là hai người hoàn toàn trái ngược, nhưng khi ở cạnh nhau lại trở nên hòa hợp bất ngờ.
Tuy đã quen với những hành động thân mật này của hai người, nhưng Mộc Nhã Cầm vẫn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng không thích hợp ở điểm nào thì cô lại không thể nói ra được.
Mộc Cẩm nhìn cái bụng tròn vo của mình, cậu cảm thấy có chút tội lỗi. Cậu không ngờ kiếp này người đàn ông của mình lại có một mặt trẻ con như vậy.
Mỗi lần nấu đồ ăn chỉ nấu đủ cho hai người bọn họ, chỉ cần cậu nghĩ chia cho nữ chính một ít thì anh sẽ dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm cậu. Hại Mộc Cẩm chỉ có thể căng da đầu, không để ý tới ánh mắt đáng thương của người chị bên cạnh.
Hơn nữa, ý thức lãnh địa của đối phương cũng rất mãnh liệt, ngày thường cho dù chị gái cậu muốn xoa đầu cậu, hay ôm cậu một cái, lần nào người đàn ông bên cạnh cũng sẽ thả khí lạnh ra.
Vì hạnh phúc của mình, Mộc Cẩm chỉ có thể âm thần nói xin lỗi nữ chính trong lòng. Cũng may là dường như Mộc Nhã Cầm hoàn toàn không để trong lòng. Dù sao, công việc ở công ty cũng đã làm cô vội đến sứt đầu mẻ trán rồi.
Thấy tình trạng của Mộc Cẩm tốt hơn nhiều, Mộc Nhã Cầm bèn về phòng tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
Mà Mộc Cẩm lại ngoan ngoãn đi theo Lãnh Tiêu tới vườn hoa nhỏ.
Mỗi lần ăn cơm xong, hai người đều sẽ đi bộ trong vườn hoa một lúc, hôm nay cũng vậy.
Bầu trời đã tối lại, nhưng hình ảnh hoàng hôn vẫn xinh đẹp như cũ.
Mộc Cẩm vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve một bông hoa đang nở rộ, người bên cạnh ôm chặt lấy cậu từ phía sau một cách tự nhiên, khoá cả cơ thể cậu vào trong lòng mình.
“Tiểu Cẩm, bảo bối…” Lãnh Tiêu nỉ non, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cậu.
Lãnh Tiêu đã hiểu rả tình cảm của mình từ lâu. Từng lần trái tim rung động làm anh hiểu ra, vì sao trước mặt Mộc Cẩm, mình lại không cầm lòng được mà làm ra những hành động kì lạ.
Vì sao sẽ không khống chế được nhịp tim của mình, vì sao không có lúc nào không muốn nhìn thấy người này.
Nếu ba mươi năm qua, trong cuộc sống của anh chỉ có hai màu trắng đen, vậy thì thiếu niên chính là màu sắc duy nhất nhuộm đẫm cuộc sống của anh, làm anh không nhịn được muốn có được cậu.
Anh biết, từ trước đến nay anh không phải là một người tốt. Vậy nên, anh không làm được chuyện chỉ lặng lẽ bảo vệ cậu.
Khống chế chính mình không cướp đoạt đã là sự thoả hiệp lớn nhất, nhưng kết quả vẫn phải là thứ mà anh muốn, không tiếc bất cứ giá nào.
Có lẽ thiếu niên trong lòng vẫn chưa thể hiểu những thứ này, nhưng, anh sẽ làm cậu thói quen với tất cả.
Tiểu Cẩm là một thiếu niên cần được bảo vệ, mà trên thế giới này ngoài anh ra, ai có thể bảo vệ cậu tốt hơn. Vậy nên, cậu nên thuộc về anh.
Khẽ hôn lên trán Mộc Cẩm, ánh mắt người đàn ông tối lại. Anh vừa nắm lấy bàn tay cậu xoa bóp, vừa dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào mái tóc mềm mại của đối phương, trong lòng không khỏi thở dài: Người này nhất định phải thuộc về mình, vĩnh viễn là vậy.
Tuy đã quen với những hành động thân mật này của hai người, nhưng Mộc Nhã Cầm vẫn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, nhưng không thích hợp ở điểm nào thì cô lại không thể nói ra được.
Mộc Cẩm nhìn cái bụng tròn vo của mình, cậu cảm thấy có chút tội lỗi. Cậu không ngờ kiếp này người đàn ông của mình lại có một mặt trẻ con như vậy.
Mỗi lần nấu đồ ăn chỉ nấu đủ cho hai người bọn họ, chỉ cần cậu nghĩ chia cho nữ chính một ít thì anh sẽ dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm cậu. Hại Mộc Cẩm chỉ có thể căng da đầu, không để ý tới ánh mắt đáng thương của người chị bên cạnh.
Hơn nữa, ý thức lãnh địa của đối phương cũng rất mãnh liệt, ngày thường cho dù chị gái cậu muốn xoa đầu cậu, hay ôm cậu một cái, lần nào người đàn ông bên cạnh cũng sẽ thả khí lạnh ra.
Vì hạnh phúc của mình, Mộc Cẩm chỉ có thể âm thần nói xin lỗi nữ chính trong lòng. Cũng may là dường như Mộc Nhã Cầm hoàn toàn không để trong lòng. Dù sao, công việc ở công ty cũng đã làm cô vội đến sứt đầu mẻ trán rồi.
Thấy tình trạng của Mộc Cẩm tốt hơn nhiều, Mộc Nhã Cầm bèn về phòng tiếp tục công việc chưa hoàn thành.
Mà Mộc Cẩm lại ngoan ngoãn đi theo Lãnh Tiêu tới vườn hoa nhỏ.
Mỗi lần ăn cơm xong, hai người đều sẽ đi bộ trong vườn hoa một lúc, hôm nay cũng vậy.
Bầu trời đã tối lại, nhưng hình ảnh hoàng hôn vẫn xinh đẹp như cũ.
Mộc Cẩm vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve một bông hoa đang nở rộ, người bên cạnh ôm chặt lấy cậu từ phía sau một cách tự nhiên, khoá cả cơ thể cậu vào trong lòng mình.
“Tiểu Cẩm, bảo bối…” Lãnh Tiêu nỉ non, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt cậu.
Lãnh Tiêu đã hiểu rả tình cảm của mình từ lâu. Từng lần trái tim rung động làm anh hiểu ra, vì sao trước mặt Mộc Cẩm, mình lại không cầm lòng được mà làm ra những hành động kì lạ.
Vì sao sẽ không khống chế được nhịp tim của mình, vì sao không có lúc nào không muốn nhìn thấy người này.
Nếu ba mươi năm qua, trong cuộc sống của anh chỉ có hai màu trắng đen, vậy thì thiếu niên chính là màu sắc duy nhất nhuộm đẫm cuộc sống của anh, làm anh không nhịn được muốn có được cậu.
Anh biết, từ trước đến nay anh không phải là một người tốt. Vậy nên, anh không làm được chuyện chỉ lặng lẽ bảo vệ cậu.
Khống chế chính mình không cướp đoạt đã là sự thoả hiệp lớn nhất, nhưng kết quả vẫn phải là thứ mà anh muốn, không tiếc bất cứ giá nào.
Có lẽ thiếu niên trong lòng vẫn chưa thể hiểu những thứ này, nhưng, anh sẽ làm cậu thói quen với tất cả.
Tiểu Cẩm là một thiếu niên cần được bảo vệ, mà trên thế giới này ngoài anh ra, ai có thể bảo vệ cậu tốt hơn. Vậy nên, cậu nên thuộc về anh.
Khẽ hôn lên trán Mộc Cẩm, ánh mắt người đàn ông tối lại. Anh vừa nắm lấy bàn tay cậu xoa bóp, vừa dùng cằm nhẹ nhàng cọ vào mái tóc mềm mại của đối phương, trong lòng không khỏi thở dài: Người này nhất định phải thuộc về mình, vĩnh viễn là vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.