[Edit] Sau Khi Xuyên Sách, Ta Bị Đại Lão Điên Cuồng Theo Đuổi
Chương 24:
Thu Vũ Trà
23/08/2021
Hứa Thiện Ý hoảng sợ, theo bản năng tưởng là Chu Cận.
Nhưng giây tiếp theo, cô bé giữ chặt cô buồn rầu nói: “Chị gái đừng đi mà. Vì dẫm bẩn giày chị nên em nhất định phải bồi thường cho chị, bằng không em sẽ áy náy lắm.”
Hứa Thiện Ý quay đầu nhìn lại, người kéo cô lại là một cô bé đáng yêu. Trong lòng dấy lên một trận xấu hổ, cô đúng là điên rồi, thế mà lại nghĩ đến Chu Cận.
Cô dừng lại, miễn cưỡng cười với cô bé đáng yêu kia: “Thật sự không cần bồi thường đâu, chị còn có chuyện, trước tiên em buông chị ra được không?”
Cô bé không những không buông Hứa Thiện Ý ra, còn nhanh chóng ôm chặt lấy cánh tay cô, giống y như con lười, nhìn về phía Hứa Thiện Ý chớp đôi mắt to tròn: “Chị gái, từ nhỏ đến lớn em không thích gây tổn thương hay nợ nần người khác. Vừa rồi không cẩn thận dẫm lên giày chị, hôm nay em nhất định phải bồi thường cho chị một đôi mới, nếu không em sẽ bị bứt rứt trong lòng nhiều năm đó.”
Sẽ bứt rứt trong nhiều năm?
Có cần phải khoa trương như vậy không?
Hứa Thiện Ý có chút kinh ngạc, cô nhìn kỹ cô bé mặc quần áo loli trang điểm đáng yêu trước mặt mình.
Cô bé vội vàng ôm tay cô lắc lư: “Làm ơn đi chị gái, cầu xin chị nhận bồi thường đi. Bây giờ chúng ta đi mua giày mới, có được không?”
Nói xong lời này, cô bé kéo Hứa Thiện Ý ra khỏi công viên giải trí.
Cô thấy đối phương thật sự muốn bồi thường giày mới cho mình, vội vàng nói: “Thật sự không cần bồi thường cho chị đâu. Hơn nữa hiện tại chị chưa muốn đi ra ngoài, chị ở đây chơi thêm lát nữa.”
Nghe vậy, cô bé đáng yêu ngừng lại, buồn rầu nhìn bốn hướng. Trong công việc giải trí sẽ có phố buôn bán, bên trong bán toàn đồ lưu niệm, khẳng định có bán cả quần áo và giày dép.
Cô bé lập tức lôi kéo Hứa Thiện Ý chạy về phía con phố đó: “Chúng ta không cần phải đi ra ngoài nữa, ở đây cũng có thể mua giày.”
Hứa Thiện Ý căn bản không nghĩ sẽ đi cùng cô bé xa lạ này, cô kinh ngạc phát hiện dù mình có dùng sức thoát khỏi tay cô bé nhưng vẫn không được. Đừng nhìn cô bé này trang điểm đáng yêu, ai nhìn cũng thích, mà lại khỏe đến dọa người.
Cô dùng hết sức lực thế mà cũng không thể thoát khỏi tay cô bé.
Cuối cùng, Hứa Thiện Ý trực tiếp bị cô bé xinh xắn kéo vào một cửa hàng chuyên bán váy và giày công chúa.
Không thoát khỏi tay cô bé, Hứa Thiện Ý vô cùng sốt ruột.
Ngay khi cô chuẩn bị rút điện thoại ra gọi cho anh họ và Tiếu Tiểu Đào, đột nhiên cô bé cầm ra một đôi giày đế bằng vô cùng đẹp hỏi Hứa Thiện Ý: “Chị có thích đôi này không? Em nghĩ trong công viên giải trí phải đi bộ nhiều sẽ rất là mệt, nên chọn đôi này cho chị. Chị có muốn đi thử hay không?”
Hứa Thiện Ý một bên lui về phía sau, một bên xua tay: “Không cần không cần, giày chị vẫn còn đi được, chị thật sự không thể nhận.”
Vẻ mặt cô bé khổ sở, ngang ngạnh muốn Hứa Thiện Ý cầm giày: “Chị gái làm ơn nhận lấy đi.”
Hứa Thiện Ý lui về phía sau một bước lớn, lắc đầu: “Thật ngại quá, chị thật sự không thể nhận, cũng không trách em dẫm phải giày chị, mau buông tay chị ra đi…… A!”
Hứa Thiện Ý đột nhiên ngừng lại, bởi cô phát hiện vì mình lui về phía sau nên đụng vào người ta mất rồi.
Vội vàng xoay người lại, không xem thì thôi mà xem một cái, thấy ngay vẻ mặt âm trầm của Chu Cận. Sắc mặt cô lập tức biến đổi, nhanh chóng hướng sang bên cạnh chạy trốn.
Cô bé trang điểm đáng yêu kia thấy Hứa Thiện Ý muốn chạy, vội vàng đem giày trong tay vẫy về phía Hứa Thiện Ý: “Chị gái đừng đi mà, chị còn chưa có nhận giày đâu.”
Cô bé một bên cầm giày, một bên nắm chặt tay không cho Hứa Thiện Ý đi, mà cô lại gấp đến độ muốn chạy, không chú ý, lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Còn cậu thiếu niên ở bên cạnh, từ đầu vẫn luôn trầm mặc tựa như cái phông nền.
Lúc này, cậu lại lập tức vươn tay tới, nhanh chóng bắt lấy tay Hứa Thiện Ý.
Nhưng vài giây sau, cậu chỉ bắt được tay áo, lại còn bởi vì dùng sức quá mạnh, kéo rách một bên tay áo của Hứa Thiện Ý.
Cuối cùng Hứa Thiện Ý phải dựa vào chính mình mới có thể đứng vững, nhưng một tay của cô bị cô bé nắm đến ửng đỏ, còn một tay trống không không còn tay áo nữa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền có tay.
Hiện tại ngay lúc này đây, tay áo chỉ có một bên có, bên kia trống không, cô có chút không dám tin vào mắt mình. Hết nhìn cánh tay mình rồi lại nhìn một bên ống tay áo người đối diện đang cầm kia.
Cô khóc không ra nước mắt.
Hôm nay là cái ngày gì thế không biết?
Rõ ràng là vì sợ nhìn thấy Chu Cận, mới không dám đi đến trường học nhu đạo.
Tới công viên giải trí thôi cũng gặp, còn bị cậu và cô bé bên cạnh cậu làm cho chật vật như vậy.
Lúc này Hứa Thiện Ý cảm thấy thật xấu hổ, thật mất mặt.
Mặt và vành tai cô bắt đầu phiếm hồng.
“Bang!” Một tiếng, cô bé đáng yêu đột nhiên bị đánh vào tay, cô bé đau đến hoảng sợ, trừng mắt với Chu Cận: “A! A Cận, anh làm gì đấy? Đau chết em rồi.”
Chu Cận hướng ánh mắt không vui đến cái tay đang giữ tay Hứa Thiện Ý của cô bé: “Em đã làm bẩn giày người ta rồi, chẳng lẽ còn muốn đả thương cánh tay người ta nữa sao?”
Cô bé được Chu Cận nhắc nhở. Lúc này mới phát hiện, cô dùng lực quá mạnh, đã khiến tay của Hứa Thiện Ý có vệt đỏ.
Cô sinh ra cảm giác áy náy, vội vàng buông lỏng tay, con mắt ửng hồng hướng Hứa Thiện Ý xin lỗi: “Thực xin lỗi chị, thực xin lỗi, em không phải cố ý, em quên mất em dùng lực quá mạnh, thật xin lỗi.”
Bây giờ thì Hứa Thiện Ý chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này, cô đành phải nói: “Không có gì.” Sau đó xoay người chạy đi mất.
Nhưng Chu Cận lại nhanh chóng chắn trước mặt cô, ngăn cản không cho cô đi.
Hứa Thiện Ý thấy cậu chắn trước mặt, cô dứt khoát chuyển sang hướng bên phải chạy.
Chu Cận cũng chuyển sang hướng bên phải, vẫn cứ chắn trước mặt cô.
Hứa Thiện Ý không tin mình không thoát được, dứt khoát đi sang hướng bên trái.
Nhưng vài giây sau, Chu Cận vẫn giống như tượng đá chắn trước mặt cô.
Cô tức không chịu được, rốt cuộc không nhịn được nữa thở phì phì trừng mắt với Chu Cận xả giận: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Vì cái gì mà vẫn chắn đường mình?”
Chu Cận cầm lấy một bên tay áo, biểu tình nhìn như bình tĩnh, ngữ khí lại không cho người khác cự tuyệt, nói: “Tôi yêu cầu bồi thường cho cậu một bộ váy mới.”
Vừa dứt lời, cô bé bên cạnh nhanh chóng chạy tới: “Đúng, còn có em nữa, em muốn bồi thường giày cho chị, chị còn chưa có nhận đâu.”
Hứa Thiện Ý cảm thấy hai người này có phải điên rồi hay không?
Vì cái gì mà đột nhiên cứ quấn lấy cô vậy?
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh: “Mình không cần, thật sự không cần đâu. Còn có, mình thật sự có việc phải đi, coi như không có chuyện gì không được sao?”
“Không được.” Chu Cận nói lời ít mà ý nhiều, ngữ khí cứng rắn.
Cô bé đáng yêu liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, không được. Chúng em không thể thiếu đồ vật và tình người được.”
Vì thế, vài phút sau, Hứa Thiện Ý lại bị hai người này mạnh mẽ dắt trở lại tiệm quần áo.
Cô bé phấn khởi, tích cực chọn lựa một đôi giày đế bằng cùng với chiếc váy công chúa đáng yêu vô cùng.
Khi váy được đặt trước mặt Hứa Thiện Ý, cô bé vừa có chút chờ mong lại vừa có chút ngượng ngùng: “Chị gái, nơi này chỉ bán váy công chúa, hai anh em em chỉ có thể bồi thường kiểu váy như vậy thôi. Chiếc váy liền này rất thích hợp để đi công viên giải trí, chị mặc vào chắc chắn vô cùng xinh đẹp. Chị đi thử đi.”
Hứa Thiện Ý bị cô bé kéo vào trong phòng thử đồ, còn Chu Cận đứng trầm mặc ở bên ngoài.
Hứa Thiện Ý thấy bọn họ như vậy, cô biết, hôm nay cô mà không mặc váy và giày mới thì hai người họ sẽ không để cho cô rời đi.
Vì để có thể nhanh chóng rời đi, cô cắn răng, đành phải cầm chiếc váy mới.
Vài phút lúc sau, Hứa Thiện Ý cũng đem chiếc váy kiểu công chúa mặc vào người.
Không nghĩ tới còn rất vừa người, chỉ là phong cách quá thơ mộng đối với cô mà nói thì có chút khoa trương. Cô mặc vào xong, rối rắm một hồi lâu, cũng không biết có nên đi ra ngoài hay không.
Đến khi tiếng dò hỏi của cô bé ở bên ngoài vang lên: “Chị mặc xong rồi sao? Có thể ra ngoài cho em nhìn một cái được không?”
Hứa Thiện Ý phục hồi tinh thần, duỗi tay sờ soạng váy, phát hiện phía sau lưng váy còn chưa kéo khóa lên.
Nhưng cô không tự với tới được, chỉ có thể tìm người giúp thôi.
Cô do dự vài giây, cuối cùng không thể không gọi cô bé ở bên ngoài: “Chị không kéo được khóa, em có thể vào kéo giúp chị không?”
Nói xong, cô đưa lưng về phía cửa, bắt đầu sửa sang lại phía trước cổ áo cùng làn váy.
Lúc cô đang khom lưng sửa sang lại làn váy, cửa phòng thay đồ bị mở ra, có người tiến vào.
Hứa Thiện Ý tưởng cô bé đáng yêu khi nãy, đưa lưng về phía người nọ, đứng lên, nhẹ giọng nói: “Làm phiền em kéo khóa giúp chị rồi, chị sẽ mặc váy đi giày như hai người mong muốn, sau đó có thể không cần dây dưa với chị nữa.”
Giọng nói của cô thật ôn hòa, nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Cho nên, lúc nói xong, không nghe được người đằng sau đáp lại, Hứa Thiện Ý lập tức quay đầu lại.
Nhưng lúc này đây, một đôi bàn tay mang theo hơi lạnh, ngón tay thon dài, động tác nhẹ nhàng dừng ở sau lưng cô.
Hứa Thiện Ý đột nhiên co rúm lại, có chút rùng mình không thể hiểu được.
Đang lúc cô cảm thấy kì quái, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nam quen thuộc mà trầm thấp: “Rất hợp với cậu, thật đẹp.”
Hứa Thiện Ý khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ xoay người. Thấy rõ người phía sau, cô đưa tay ôm lấy chính mình, không ngừng lui về phía sau, phòng bị nhìn về phía thiếu niên đang cùng cô đứng trong phòng thử đồ chật hẹp này.
“Chu Cận, cậu……” Cô vừa sợ hãi vừa khẩn trương, đến mức nói lắp.
Ánh mắt Chu Cận hơi tối lại, tiến lên một bước, trầm giọng: “Cậu sợ tôi?”
Hứa Thiện Ý vừa định theo bản năng gật đầu, nhưng cô biết không thể nói thật cho cậu, vội vàng lắc đầu: “Không sợ.”
“A” Chu Cận cười lạnh.
“Cậu mau ra ngoài đi, nơi này là phòng thử đồ của nữ, cậu vào đây làm cái gì?” Hứa Thiện Ý thấy cậu cười lạnh, cô lại càng sợ, lập tức can đảm đuổi người.
“Cậu chẳng phải muốn nhờ người kéo khóa sao?” Chu Cận không những không đi, lại còn tiến về phía trước một bước, vươn tay về phía cô: “Tôi giúp cậu.”
“Mình không cần cậu giúp, mau đi ra ngoài đi.” Hứa Thiện Ý lại bắt đầu lui về phía sau, nhưng phòng thử đồ này rất nhỏ, cô lùi về phía sau một bước nữa, đã trực tiếp dựa vào vách tường, không còn đường lui nữa.
Ánh mắt Chu Cận dán trên người cô, cuồng vọng, bá đạo nhìn quét một lượt.
Cuối cùng, khi cô kinh hoảng đến sắp khóc thành tiếng, cậu mới lười biếng mở miệng: “Cho cậu hai sự lựa chọn. Một, để tôi giúp cậu kéo khóa. Hai là, cậu đừng có kéo khóa, trực tiếp đi ra ngoài đi.”
____________????????????____________
Buồn cho chị nữ9 1s, gặp phải hai thanh niên này, từ lành lặn cũng biến thành tàn tật????
Nhưng giây tiếp theo, cô bé giữ chặt cô buồn rầu nói: “Chị gái đừng đi mà. Vì dẫm bẩn giày chị nên em nhất định phải bồi thường cho chị, bằng không em sẽ áy náy lắm.”
Hứa Thiện Ý quay đầu nhìn lại, người kéo cô lại là một cô bé đáng yêu. Trong lòng dấy lên một trận xấu hổ, cô đúng là điên rồi, thế mà lại nghĩ đến Chu Cận.
Cô dừng lại, miễn cưỡng cười với cô bé đáng yêu kia: “Thật sự không cần bồi thường đâu, chị còn có chuyện, trước tiên em buông chị ra được không?”
Cô bé không những không buông Hứa Thiện Ý ra, còn nhanh chóng ôm chặt lấy cánh tay cô, giống y như con lười, nhìn về phía Hứa Thiện Ý chớp đôi mắt to tròn: “Chị gái, từ nhỏ đến lớn em không thích gây tổn thương hay nợ nần người khác. Vừa rồi không cẩn thận dẫm lên giày chị, hôm nay em nhất định phải bồi thường cho chị một đôi mới, nếu không em sẽ bị bứt rứt trong lòng nhiều năm đó.”
Sẽ bứt rứt trong nhiều năm?
Có cần phải khoa trương như vậy không?
Hứa Thiện Ý có chút kinh ngạc, cô nhìn kỹ cô bé mặc quần áo loli trang điểm đáng yêu trước mặt mình.
Cô bé vội vàng ôm tay cô lắc lư: “Làm ơn đi chị gái, cầu xin chị nhận bồi thường đi. Bây giờ chúng ta đi mua giày mới, có được không?”
Nói xong lời này, cô bé kéo Hứa Thiện Ý ra khỏi công viên giải trí.
Cô thấy đối phương thật sự muốn bồi thường giày mới cho mình, vội vàng nói: “Thật sự không cần bồi thường cho chị đâu. Hơn nữa hiện tại chị chưa muốn đi ra ngoài, chị ở đây chơi thêm lát nữa.”
Nghe vậy, cô bé đáng yêu ngừng lại, buồn rầu nhìn bốn hướng. Trong công việc giải trí sẽ có phố buôn bán, bên trong bán toàn đồ lưu niệm, khẳng định có bán cả quần áo và giày dép.
Cô bé lập tức lôi kéo Hứa Thiện Ý chạy về phía con phố đó: “Chúng ta không cần phải đi ra ngoài nữa, ở đây cũng có thể mua giày.”
Hứa Thiện Ý căn bản không nghĩ sẽ đi cùng cô bé xa lạ này, cô kinh ngạc phát hiện dù mình có dùng sức thoát khỏi tay cô bé nhưng vẫn không được. Đừng nhìn cô bé này trang điểm đáng yêu, ai nhìn cũng thích, mà lại khỏe đến dọa người.
Cô dùng hết sức lực thế mà cũng không thể thoát khỏi tay cô bé.
Cuối cùng, Hứa Thiện Ý trực tiếp bị cô bé xinh xắn kéo vào một cửa hàng chuyên bán váy và giày công chúa.
Không thoát khỏi tay cô bé, Hứa Thiện Ý vô cùng sốt ruột.
Ngay khi cô chuẩn bị rút điện thoại ra gọi cho anh họ và Tiếu Tiểu Đào, đột nhiên cô bé cầm ra một đôi giày đế bằng vô cùng đẹp hỏi Hứa Thiện Ý: “Chị có thích đôi này không? Em nghĩ trong công viên giải trí phải đi bộ nhiều sẽ rất là mệt, nên chọn đôi này cho chị. Chị có muốn đi thử hay không?”
Hứa Thiện Ý một bên lui về phía sau, một bên xua tay: “Không cần không cần, giày chị vẫn còn đi được, chị thật sự không thể nhận.”
Vẻ mặt cô bé khổ sở, ngang ngạnh muốn Hứa Thiện Ý cầm giày: “Chị gái làm ơn nhận lấy đi.”
Hứa Thiện Ý lui về phía sau một bước lớn, lắc đầu: “Thật ngại quá, chị thật sự không thể nhận, cũng không trách em dẫm phải giày chị, mau buông tay chị ra đi…… A!”
Hứa Thiện Ý đột nhiên ngừng lại, bởi cô phát hiện vì mình lui về phía sau nên đụng vào người ta mất rồi.
Vội vàng xoay người lại, không xem thì thôi mà xem một cái, thấy ngay vẻ mặt âm trầm của Chu Cận. Sắc mặt cô lập tức biến đổi, nhanh chóng hướng sang bên cạnh chạy trốn.
Cô bé trang điểm đáng yêu kia thấy Hứa Thiện Ý muốn chạy, vội vàng đem giày trong tay vẫy về phía Hứa Thiện Ý: “Chị gái đừng đi mà, chị còn chưa có nhận giày đâu.”
Cô bé một bên cầm giày, một bên nắm chặt tay không cho Hứa Thiện Ý đi, mà cô lại gấp đến độ muốn chạy, không chú ý, lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Còn cậu thiếu niên ở bên cạnh, từ đầu vẫn luôn trầm mặc tựa như cái phông nền.
Lúc này, cậu lại lập tức vươn tay tới, nhanh chóng bắt lấy tay Hứa Thiện Ý.
Nhưng vài giây sau, cậu chỉ bắt được tay áo, lại còn bởi vì dùng sức quá mạnh, kéo rách một bên tay áo của Hứa Thiện Ý.
Cuối cùng Hứa Thiện Ý phải dựa vào chính mình mới có thể đứng vững, nhưng một tay của cô bị cô bé nắm đến ửng đỏ, còn một tay trống không không còn tay áo nữa.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy liền có tay.
Hiện tại ngay lúc này đây, tay áo chỉ có một bên có, bên kia trống không, cô có chút không dám tin vào mắt mình. Hết nhìn cánh tay mình rồi lại nhìn một bên ống tay áo người đối diện đang cầm kia.
Cô khóc không ra nước mắt.
Hôm nay là cái ngày gì thế không biết?
Rõ ràng là vì sợ nhìn thấy Chu Cận, mới không dám đi đến trường học nhu đạo.
Tới công viên giải trí thôi cũng gặp, còn bị cậu và cô bé bên cạnh cậu làm cho chật vật như vậy.
Lúc này Hứa Thiện Ý cảm thấy thật xấu hổ, thật mất mặt.
Mặt và vành tai cô bắt đầu phiếm hồng.
“Bang!” Một tiếng, cô bé đáng yêu đột nhiên bị đánh vào tay, cô bé đau đến hoảng sợ, trừng mắt với Chu Cận: “A! A Cận, anh làm gì đấy? Đau chết em rồi.”
Chu Cận hướng ánh mắt không vui đến cái tay đang giữ tay Hứa Thiện Ý của cô bé: “Em đã làm bẩn giày người ta rồi, chẳng lẽ còn muốn đả thương cánh tay người ta nữa sao?”
Cô bé được Chu Cận nhắc nhở. Lúc này mới phát hiện, cô dùng lực quá mạnh, đã khiến tay của Hứa Thiện Ý có vệt đỏ.
Cô sinh ra cảm giác áy náy, vội vàng buông lỏng tay, con mắt ửng hồng hướng Hứa Thiện Ý xin lỗi: “Thực xin lỗi chị, thực xin lỗi, em không phải cố ý, em quên mất em dùng lực quá mạnh, thật xin lỗi.”
Bây giờ thì Hứa Thiện Ý chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này, cô đành phải nói: “Không có gì.” Sau đó xoay người chạy đi mất.
Nhưng Chu Cận lại nhanh chóng chắn trước mặt cô, ngăn cản không cho cô đi.
Hứa Thiện Ý thấy cậu chắn trước mặt, cô dứt khoát chuyển sang hướng bên phải chạy.
Chu Cận cũng chuyển sang hướng bên phải, vẫn cứ chắn trước mặt cô.
Hứa Thiện Ý không tin mình không thoát được, dứt khoát đi sang hướng bên trái.
Nhưng vài giây sau, Chu Cận vẫn giống như tượng đá chắn trước mặt cô.
Cô tức không chịu được, rốt cuộc không nhịn được nữa thở phì phì trừng mắt với Chu Cận xả giận: “Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì? Vì cái gì mà vẫn chắn đường mình?”
Chu Cận cầm lấy một bên tay áo, biểu tình nhìn như bình tĩnh, ngữ khí lại không cho người khác cự tuyệt, nói: “Tôi yêu cầu bồi thường cho cậu một bộ váy mới.”
Vừa dứt lời, cô bé bên cạnh nhanh chóng chạy tới: “Đúng, còn có em nữa, em muốn bồi thường giày cho chị, chị còn chưa có nhận đâu.”
Hứa Thiện Ý cảm thấy hai người này có phải điên rồi hay không?
Vì cái gì mà đột nhiên cứ quấn lấy cô vậy?
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh: “Mình không cần, thật sự không cần đâu. Còn có, mình thật sự có việc phải đi, coi như không có chuyện gì không được sao?”
“Không được.” Chu Cận nói lời ít mà ý nhiều, ngữ khí cứng rắn.
Cô bé đáng yêu liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, không được. Chúng em không thể thiếu đồ vật và tình người được.”
Vì thế, vài phút sau, Hứa Thiện Ý lại bị hai người này mạnh mẽ dắt trở lại tiệm quần áo.
Cô bé phấn khởi, tích cực chọn lựa một đôi giày đế bằng cùng với chiếc váy công chúa đáng yêu vô cùng.
Khi váy được đặt trước mặt Hứa Thiện Ý, cô bé vừa có chút chờ mong lại vừa có chút ngượng ngùng: “Chị gái, nơi này chỉ bán váy công chúa, hai anh em em chỉ có thể bồi thường kiểu váy như vậy thôi. Chiếc váy liền này rất thích hợp để đi công viên giải trí, chị mặc vào chắc chắn vô cùng xinh đẹp. Chị đi thử đi.”
Hứa Thiện Ý bị cô bé kéo vào trong phòng thử đồ, còn Chu Cận đứng trầm mặc ở bên ngoài.
Hứa Thiện Ý thấy bọn họ như vậy, cô biết, hôm nay cô mà không mặc váy và giày mới thì hai người họ sẽ không để cho cô rời đi.
Vì để có thể nhanh chóng rời đi, cô cắn răng, đành phải cầm chiếc váy mới.
Vài phút lúc sau, Hứa Thiện Ý cũng đem chiếc váy kiểu công chúa mặc vào người.
Không nghĩ tới còn rất vừa người, chỉ là phong cách quá thơ mộng đối với cô mà nói thì có chút khoa trương. Cô mặc vào xong, rối rắm một hồi lâu, cũng không biết có nên đi ra ngoài hay không.
Đến khi tiếng dò hỏi của cô bé ở bên ngoài vang lên: “Chị mặc xong rồi sao? Có thể ra ngoài cho em nhìn một cái được không?”
Hứa Thiện Ý phục hồi tinh thần, duỗi tay sờ soạng váy, phát hiện phía sau lưng váy còn chưa kéo khóa lên.
Nhưng cô không tự với tới được, chỉ có thể tìm người giúp thôi.
Cô do dự vài giây, cuối cùng không thể không gọi cô bé ở bên ngoài: “Chị không kéo được khóa, em có thể vào kéo giúp chị không?”
Nói xong, cô đưa lưng về phía cửa, bắt đầu sửa sang lại phía trước cổ áo cùng làn váy.
Lúc cô đang khom lưng sửa sang lại làn váy, cửa phòng thay đồ bị mở ra, có người tiến vào.
Hứa Thiện Ý tưởng cô bé đáng yêu khi nãy, đưa lưng về phía người nọ, đứng lên, nhẹ giọng nói: “Làm phiền em kéo khóa giúp chị rồi, chị sẽ mặc váy đi giày như hai người mong muốn, sau đó có thể không cần dây dưa với chị nữa.”
Giọng nói của cô thật ôn hòa, nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Cho nên, lúc nói xong, không nghe được người đằng sau đáp lại, Hứa Thiện Ý lập tức quay đầu lại.
Nhưng lúc này đây, một đôi bàn tay mang theo hơi lạnh, ngón tay thon dài, động tác nhẹ nhàng dừng ở sau lưng cô.
Hứa Thiện Ý đột nhiên co rúm lại, có chút rùng mình không thể hiểu được.
Đang lúc cô cảm thấy kì quái, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nam quen thuộc mà trầm thấp: “Rất hợp với cậu, thật đẹp.”
Hứa Thiện Ý khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, hoảng sợ xoay người. Thấy rõ người phía sau, cô đưa tay ôm lấy chính mình, không ngừng lui về phía sau, phòng bị nhìn về phía thiếu niên đang cùng cô đứng trong phòng thử đồ chật hẹp này.
“Chu Cận, cậu……” Cô vừa sợ hãi vừa khẩn trương, đến mức nói lắp.
Ánh mắt Chu Cận hơi tối lại, tiến lên một bước, trầm giọng: “Cậu sợ tôi?”
Hứa Thiện Ý vừa định theo bản năng gật đầu, nhưng cô biết không thể nói thật cho cậu, vội vàng lắc đầu: “Không sợ.”
“A” Chu Cận cười lạnh.
“Cậu mau ra ngoài đi, nơi này là phòng thử đồ của nữ, cậu vào đây làm cái gì?” Hứa Thiện Ý thấy cậu cười lạnh, cô lại càng sợ, lập tức can đảm đuổi người.
“Cậu chẳng phải muốn nhờ người kéo khóa sao?” Chu Cận không những không đi, lại còn tiến về phía trước một bước, vươn tay về phía cô: “Tôi giúp cậu.”
“Mình không cần cậu giúp, mau đi ra ngoài đi.” Hứa Thiện Ý lại bắt đầu lui về phía sau, nhưng phòng thử đồ này rất nhỏ, cô lùi về phía sau một bước nữa, đã trực tiếp dựa vào vách tường, không còn đường lui nữa.
Ánh mắt Chu Cận dán trên người cô, cuồng vọng, bá đạo nhìn quét một lượt.
Cuối cùng, khi cô kinh hoảng đến sắp khóc thành tiếng, cậu mới lười biếng mở miệng: “Cho cậu hai sự lựa chọn. Một, để tôi giúp cậu kéo khóa. Hai là, cậu đừng có kéo khóa, trực tiếp đi ra ngoài đi.”
____________????????????____________
Buồn cho chị nữ9 1s, gặp phải hai thanh niên này, từ lành lặn cũng biến thành tàn tật????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.