[Edit] Sau Khi Xuyên Sách, Ta Bị Đại Lão Điên Cuồng Theo Đuổi
Chương 28:
Thu Vũ Trà
24/08/2021
Hứa Thiện Ý đã hứa với ba rằng mình sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ.
Ba Hứa đi chưa được bao lâu, mẹ Hứa đã tỉnh lại.
Bà thực sự rất yếu, nhưng sau khi nhìn thấy con gái, bà không nhịn được mà đỏ mắt, cảm thấy thật hạnh phúc.
Bà kéo tay Hứa Thiện Ý, nói rất nhiều, đều là nói trước kia cô không hiểu chuyện, cũng không chịu nghe lời. Nhưng bất ngờ, cô gần đây đột nhiên rất hiểu chuyện, khiến hai người rất hạnh phúc.
Hứa Thiện Ý sau khi nghe xong những lời này, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.
Cô cảm thấy mình đã chiếm lấy thân phận và cơ thể của nguyên chủ, cảm thấy rất có lỗi với nguyên chủ, có lỗi với tình cảm của ba mẹ cô ấy.
Tuy rằng hiện tại ba mẹ Hứa thực sự rất thích cô, cảm thấy cô rất tốt.
Nhưng cô vẫn cảm thấy rằng, tình cảm của ba mẹ Hứa, không nên dành cho cô, mà hẳn là nên dành cho nguyên chủ.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Chờ sau khi mẹ Hứa đã ngủ, cô nhịn không được, ra ngoài tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, trong lòng rất khổ sở.
Cô nghĩ về thế giới ban đầu của chính cô, cô là một đứa trẻ mồ côi.
Cô không biết cha mẹ ruột của mình là ai. Liệu họ có từng nghĩ tới việc đi tìm cô hay không, liệu sau này cô có thể trở về thế giới của mình hay không, liệu cô có thể được chính cha mẹ ruột của mình yêu thương hay không ?
Nghĩ nhiều như thế, nước mắt cô không khống chế được rơi xuống.
Cô cũng không nhịn, cứ thế mà khóc.
Nhưng khóc được vài phút, đột nhiên, trên đỉnh đầu cô truyền tới một âm thanh quen thuộc, một giọng nam mang theo vài phần lạnh lẽo: “Hứa Thiện Ý?”
Nghe vậy, Hứa Thiện Ý hoảng sợ, cô nhanh chóng lau hết nước mắt trên mặt, sau đó ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện ở phía trước, chần chờ hai giây, mới hỏi cậu : “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
“Cậu khóc cái gì?” Chu Cận cau mày lại, chất vấn: “Bị người nào khi dễ?”
Nếu cô đúng là bị người ta khi dễ, vậy người bạn trai thân hình cao lớn, bộ dạng thanh tú của cô ở đâu mà lại không tới bảo vệ cô?
Cô tìm được kiểu bạn trai chó má gì thế?
Sắc mặt Chu Cận càng ngày càng khó coi.
Hứa Thiện Ý vội vàng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh trả lời cậu: “Không có ai khi dễ mình.”
Chu Cận dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, cười lạnh: “Cậu nghĩ cậu lừa được ai?”
Bọn họ đã nhiều ngày chưa nói chuyện với nhau, cô cho rằng bản thân và cậu sau này cả đời sẽ không bao giờ ở cùng nhau nữa.
Hiện tại, cậu xuất hiện ở bệnh viện này một cách khó hiểu, còn chủ động tới nói chuyện với cô, cô thực sự cảm thấy không quen.
Cô đứng lên, biểu cảm lạnh lùng nhìn về phía cậu, nói: “Đây là việc riêng của mình, không có liên quan tới cậu.”
Nói xong, cô xoay người muốn đi.
Chu Cận không biết nghĩ như thế nào, cậu lập tức đứng dậy, mạnh mẽ nắm lấy tay cô: “Gấp cái gì? Tôi cho phép cậu đi rồi sao?”
Hứa Thiện Ý hoảng loạn muốn bỏ tay cậu ra: “ Cậu buông tay mình ra. Mình đi hay không mắc mớ gì đến cậu? Tại sao mình phải nghe lời cậu?”
Đôi mày cô nhăn lại, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên sự giận dữ, ánh mắt nhìn cậu không còn sự dịu dàng, thẹn thùng như trước kia, ngược lại mang theo sự bài xích mạnh mẽ.
Chu Cận không thích cái bộ dạng này của cô.
Sắc mặt của cậu tối sầm lại: “Cậu mà còn lộn xộn, cậu có tin tôi hôn cậu trước mặt mọi người xung quanh không, hả?”
Hứa Thiện Ý không dám tin tưởng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của chàng trai phía đối diện, vẻ mặt của cậu ngoại trừ vẻ cuồng vọng bên ngoài, còn lại rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối.
“Cậu……” Giờ phút này, cô rất muốn mắng người.
Bọn họ lại không phải người yêu, tại sao cậu cứ luôn như vậy, dùng cử chỉ ái muội để uy hiếp cô?
Hay là thường ngày cậu vẫn luôn dùng chiêu này để đối xử với những nữ sinh khác?
Chu Cận thừa dịp cô bị dọa cho sợ, lập tức kéo tay cô nhanh chóng chạy về hướng bên cạnh.
Hứa Thiện Ý bắt đầu giãy giụa: “Cậu muốn đưa mình đi đâu? Mình không muốn đi, cậu mau chóng buông tay mình ra, có nghe hay không.”
Chu Cận không buông cô ra, ngược lại còn gắt gao nắm chặt tay cô.
Người qua đường chung quanh thấy bọn họ kéo tay cùng nhau chạy, cho rằng hai người là người yêu, căn bản không có chú ý bọn họ.
Chu Cận hoàn toàn không đem lời nói của Hứa Thiện Ý bỏ vào trong lòng.
Cậu kéo cô, mạnh mẽ đưa cô tới bên xe máy của cậu, dáng vẻ như muốn dắt cô rời đi.
Hứa Thiện Ý bị hành động của cậu làm cho ngây ngốc vài giây, nhưng rất nhanh, cô đã phục hồi tinh thần lại.
Cô rất muốn chế nhạo.
Cô cảm thấy Chu Cận rất có thể là có bệnh.
Ngay từ đầu, thời điểm cô còn chưa quen biết cậu, cậu nhiệt tình với cô một cách không thể hiểu được.
Thời điểm cậu làm cho cô không biết phải làm sao, cậu lại coi cô như không khí.
Hiện tại, cậu còn muốn đưa cô đi nơi nào?
Chẳng lẽ, cậu cảm thấy cô là đồ ngốc, là món đồ chơi, cậu muốn trêu chọc như thế nào thì trêu chọc như thế đó, phải không?
“Chu Cận, đừng làm tôi cảm thấy cậu thật ghê tởm nữa, được không?” Hứa Thiện Ý biết mình không thể tránh khỏi cậu, khi cậu đang chuẩn bị đội mũ bảo hiểm cho cô, cô nhìn thẳng vào cậu, bình tĩnh nói ra những lời này.
Mũ bảo hiểm trong tay Chu Cận sắp được đội lên đầu cô, đột nhiên nghe thấy cô nói những lời này.
Cậu dừng động tác lại, cúi đầu, đôi mắt đen mang theo vài tia vội vàng, bình tĩnh cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Cậu đột nhiên phát hiện, bởi vì vừa nãy nhìn thấy cô khiến cho cậu không khống chế được.
Mà cô, chỉ cảm thấy việc cậu làm là ghê tởm.
Sắc mặt Chu Cận đột nhiên trở nên rất khó coi, cậu rút tay mình cùng với mũ bảo hiểm lại, trên mặt khôi phục vẻ ầm trầm, lạnh lùng khi trước .
Trên mặt cậu phảng phất một nụ cười như thể tất cả đều không khiến cậu quan tâm: “Chỉ là trêu đùa cậu mà thôi, cậu sợ cái gì?”
Nói xong, cậu lập tức xoay người, nhanh chóng đi vào bên trong bệnh viện, giống như cậu và cô không hề quen biết nhau.
Hứa Thiện Ý bị bỏ lại tại chỗ, ngừng vài giây, cô mới tức giận nắm chặt tay, nhìn bóng dáng giận dỗi của Chu Cận đi xa.
Cô lập tức biết Chu Cận là cố ý chơi cô.
Sau khi ngây người vài phút ở bên ngoài, Hứa Thiện Ý sửa sang lại cảm xúc một chút, mới trở về phòng bệnh của mẹ.
Phòng bệnh ở nơi này có một y tá phụ trách chăm sóc, mà mẹ của cô vẫn còn truyền dịch trong khi ngủ, sau khi cô trở về cũng không cần làm cái gì.
Thẳng đến giữa trưa, cô vẫn luôn nhàn rỗi.
Buổi chiều, mẹ Hứa vẫn ngủ say ở trong phòng, Hứa Thiện Ý cùng mẹ ngủ cả một buổi trưa trong phòng bệnh, nên muốn ra ngoài hít thở không khí.
Đằng sau khu nội trú của bệnh viện, có một vườn hoa rất lớn, bên trong có hoa cỏ, cây cối, còn có rất nhiều gian hàng cùng ghế dựa, người cũng rất đông.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ở trong vườn hoa cũng có rất nhiều người ra ngoài hít thở.
Sau khi Hứa Thiện Ý đi xuống, cô tìm một cái ghế ngồi xuống, nhàm chán chơi điện thoại.
Nhưng sau vài phút, cô đột nhiên cảm giác có gì đó không ổn, quay đầu lại, nhìn đằng sau.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, cô cũng chỉ thấy đằng sau có vài người qua đường xa lạ đi qua, cũng không có cái gì kỳ lạ.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy đằng sau có người nhìn chằm chằm mình, ánh mắt bá đạo làm cô có chút không thoải mái.
Nhưng quay đầu lại cô không thấy ai khả nghi, cô đành phải thu hồi tầm mắt, cúi đầu, tiếp tục chơi điện thoại.
Qua vài phút, cô lại cảm thấy sợ hãi khi có cảm giác đang bị người khác nhìn chăm chú.
Hứa Thiện Ý quay đầu lại lần nữa, cau mày nhìn qua.
Nhưng lần này, đằng sau cô một người qua đường cũng không có, trống rỗng, chỉ có mấy cây đại thụ.
Hứa Thiện Ý bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cũng bắt đầu nhịn không được suy nghĩ miên man.
Nhưng mà, ngay khi cô đang muốn đứng lên và rời khỏi nơi này vì sợ hãi, một bà lão ngồi trên xe lăn được đẩy bởi một cô gái trẻ đi về phía cô, cô gái cười dò hỏi: “Em gái, chị có thể ngồi cạnh em không? Bên kia nhiều người quá, không còn chỗ ngồi nữa rồi.”
Hứa Thiện Ý quay đầu lại nhìn về phía người nói chuyện, cô lập tức gật đầu, sau đó nhường cho cô gái kia một chỗ: “Có thể, có thể.”
Bởi vì bên cạnh nhiều người, sau đó Hứa Thiện Ý cùng cô gái bên cạnh nói chuyện một chút, có người cùng cô nói chuyện phiếm, cô dần dần không còn cảm giác bị ai đó chăm chú nhìn lén như vừa rồi, cô cũng không còn thấy sợ hãi .
Nhưng mà, bởi vì thức ăn trong nhà ăn của bệnh viện quá khó ăn, buổi trưa cô ăn hơi ít, sau khi ngồi được một lúc, Hứa Thiện Ý liền cảm thấy đói bụng.
Cô tạm biệt cô gái cùng bà lão mới gặp, sau đó đứng dậy rời khỏi bệnh viện, đi đến một siêu thị nhỏ ở bên ngoài.
Bên trong siêu thị nhỏ này có rất ít người, ngoại trừ ông chủ, bên trong giống như không có ai, sau khi cô đi vào, trực tiếp đến nơi bày bánh quy ở phía sau.
Cũng không biết tại sao, sau khi vào siêu thị, Hứa Thiện Ý mới vừa ngồi xổm xuống tìm bánh quy, cô lại có cảm giác đang bị người khác chăm chú nhìn lén.
Cô sợ tới mức vội vàng quay đầu lại nhìn quanh bốn phía, nhưng chung quanh trống rỗng, một người cũng không có .
Hứa Thiện Ý cũng không dám ở lại lâu nữa, cô vội vàng lấy một túi bánh quy cùng một hộp sữa bò, rồi vội vã đi thanh toán tiền, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi siêu thị, đi vào trong đám đông, cô mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Trên đường trở về bệnh viện, cô lấy bánh quy cùng sữa bò ra ăn hết.
Cô cũng không dám tiếp tục ở lại bên ngoài nữa, cô luôn cảm thấy ở bên ngoài có thứ gì đó kỳ quái, mơ hồ.
Cho nên sau khi trở về bệnh viện, cô vẫn luôn ở bên trong phòng bệnh của mẹ, không có đi ra ngoài, lúc này mới dần dần cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng không còn cảm giác bị người khác theo dõi và nhìn trộm nữa.
Hơn 5 giờ chiều.
Hứa Thiện Ý nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là của dì của cô.
Dì nói vừa mới tan làm, cũng mới vừa biết được em gái mình bị bệnh, muốn đến thăm, nhưng vì tới quá gấp, không biết em gái mình ở phòng bệnh nào.
Hứa Thiện Ý biết dì tới thăm mẹ mình, cô lập tức nói với dì rằng cô sẽ đến cửa bệnh viện đón, sau đó mở cửa phòng bệnh, vội vàng chạy xuống tầng.
Vài phút sau, Hứa Thiện Ý gặp được dì của mình ở cổng bệnh viện, đi cùng dì đến còn có anh họ Lục Tân Hồng.
Trong tay hai người cầm rất nhiều đồ bổ và trái cây, còn có hoa tươi, Hứa Thiện Ý cảm thấy rất cảm động, cô đang chuẩn bị đi tiếp, nhưng cảm giác bị người khác chăm chú nhìn lén lại tiếp tục, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên phát hiện một bóng người cao lớn, nhanh chóng trốn vào chỗ tối, cô không thấy rõ là người nào, nhưng cô dám khẳng định vừa rồi nhất định là người kia nhìn lén cô.
Hứa Thiện Ý đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Mà người trốn trong bóng tối, là Chu Cận. Vẻ mặt cậu tối sầm, tức giận nhìn chằm chằm Lục Tân Hồng - người từ trên xe bước xuống trước mặt cậu.
Hôm nay, sau khi cậu đến bệnh viện giúp mẹ lấy đồ, không có rời đi, còn đi hỏi thăm, mới biết được Hứa Thiện Ý ở trong bệnh viện là vì mẹ của cô bị bệnh phải nằm viện.
Cậu đột nhiên không muốn rời bệnh viện một cách khó hiểu, nên vẫn luôn ở lại trong bệnh viện.
Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy bạn trai của Hứa Thiện Ý đến, Chu Cận một bụng tức giận, không còn muốn ở lại nữa.
Cậu xoay người đi về phía cửa sau của bệnh viện, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, cậu vừa mới đi được hai bước, lại đột nhiên nghe được tiếng Hứa Thiện Ý nhiệt tình gọi ầm ĩ truyền đến từ phía sau: “Dì, anh họ, hai người đến rồi à, sao còn mang nhiều đồ đến như vậy?’’
Bước chân của Chu Cận dừng lại, cả người như vừa bị sét đánh, đứng im tại chỗ.
__________????????????__________
Ba Hứa đi chưa được bao lâu, mẹ Hứa đã tỉnh lại.
Bà thực sự rất yếu, nhưng sau khi nhìn thấy con gái, bà không nhịn được mà đỏ mắt, cảm thấy thật hạnh phúc.
Bà kéo tay Hứa Thiện Ý, nói rất nhiều, đều là nói trước kia cô không hiểu chuyện, cũng không chịu nghe lời. Nhưng bất ngờ, cô gần đây đột nhiên rất hiểu chuyện, khiến hai người rất hạnh phúc.
Hứa Thiện Ý sau khi nghe xong những lời này, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.
Cô cảm thấy mình đã chiếm lấy thân phận và cơ thể của nguyên chủ, cảm thấy rất có lỗi với nguyên chủ, có lỗi với tình cảm của ba mẹ cô ấy.
Tuy rằng hiện tại ba mẹ Hứa thực sự rất thích cô, cảm thấy cô rất tốt.
Nhưng cô vẫn cảm thấy rằng, tình cảm của ba mẹ Hứa, không nên dành cho cô, mà hẳn là nên dành cho nguyên chủ.
Cô càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.
Chờ sau khi mẹ Hứa đã ngủ, cô nhịn không được, ra ngoài tìm một nơi an tĩnh ngồi xuống, trong lòng rất khổ sở.
Cô nghĩ về thế giới ban đầu của chính cô, cô là một đứa trẻ mồ côi.
Cô không biết cha mẹ ruột của mình là ai. Liệu họ có từng nghĩ tới việc đi tìm cô hay không, liệu sau này cô có thể trở về thế giới của mình hay không, liệu cô có thể được chính cha mẹ ruột của mình yêu thương hay không ?
Nghĩ nhiều như thế, nước mắt cô không khống chế được rơi xuống.
Cô cũng không nhịn, cứ thế mà khóc.
Nhưng khóc được vài phút, đột nhiên, trên đỉnh đầu cô truyền tới một âm thanh quen thuộc, một giọng nam mang theo vài phần lạnh lẽo: “Hứa Thiện Ý?”
Nghe vậy, Hứa Thiện Ý hoảng sợ, cô nhanh chóng lau hết nước mắt trên mặt, sau đó ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện ở phía trước, chần chờ hai giây, mới hỏi cậu : “Tại sao cậu lại ở chỗ này?”
“Cậu khóc cái gì?” Chu Cận cau mày lại, chất vấn: “Bị người nào khi dễ?”
Nếu cô đúng là bị người ta khi dễ, vậy người bạn trai thân hình cao lớn, bộ dạng thanh tú của cô ở đâu mà lại không tới bảo vệ cô?
Cô tìm được kiểu bạn trai chó má gì thế?
Sắc mặt Chu Cận càng ngày càng khó coi.
Hứa Thiện Ý vội vàng lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh trả lời cậu: “Không có ai khi dễ mình.”
Chu Cận dứt khoát ngồi xuống bên cạnh cô, cười lạnh: “Cậu nghĩ cậu lừa được ai?”
Bọn họ đã nhiều ngày chưa nói chuyện với nhau, cô cho rằng bản thân và cậu sau này cả đời sẽ không bao giờ ở cùng nhau nữa.
Hiện tại, cậu xuất hiện ở bệnh viện này một cách khó hiểu, còn chủ động tới nói chuyện với cô, cô thực sự cảm thấy không quen.
Cô đứng lên, biểu cảm lạnh lùng nhìn về phía cậu, nói: “Đây là việc riêng của mình, không có liên quan tới cậu.”
Nói xong, cô xoay người muốn đi.
Chu Cận không biết nghĩ như thế nào, cậu lập tức đứng dậy, mạnh mẽ nắm lấy tay cô: “Gấp cái gì? Tôi cho phép cậu đi rồi sao?”
Hứa Thiện Ý hoảng loạn muốn bỏ tay cậu ra: “ Cậu buông tay mình ra. Mình đi hay không mắc mớ gì đến cậu? Tại sao mình phải nghe lời cậu?”
Đôi mày cô nhăn lại, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên sự giận dữ, ánh mắt nhìn cậu không còn sự dịu dàng, thẹn thùng như trước kia, ngược lại mang theo sự bài xích mạnh mẽ.
Chu Cận không thích cái bộ dạng này của cô.
Sắc mặt của cậu tối sầm lại: “Cậu mà còn lộn xộn, cậu có tin tôi hôn cậu trước mặt mọi người xung quanh không, hả?”
Hứa Thiện Ý không dám tin tưởng, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của chàng trai phía đối diện, vẻ mặt của cậu ngoại trừ vẻ cuồng vọng bên ngoài, còn lại rất nghiêm túc, không giống như đang nói dối.
“Cậu……” Giờ phút này, cô rất muốn mắng người.
Bọn họ lại không phải người yêu, tại sao cậu cứ luôn như vậy, dùng cử chỉ ái muội để uy hiếp cô?
Hay là thường ngày cậu vẫn luôn dùng chiêu này để đối xử với những nữ sinh khác?
Chu Cận thừa dịp cô bị dọa cho sợ, lập tức kéo tay cô nhanh chóng chạy về hướng bên cạnh.
Hứa Thiện Ý bắt đầu giãy giụa: “Cậu muốn đưa mình đi đâu? Mình không muốn đi, cậu mau chóng buông tay mình ra, có nghe hay không.”
Chu Cận không buông cô ra, ngược lại còn gắt gao nắm chặt tay cô.
Người qua đường chung quanh thấy bọn họ kéo tay cùng nhau chạy, cho rằng hai người là người yêu, căn bản không có chú ý bọn họ.
Chu Cận hoàn toàn không đem lời nói của Hứa Thiện Ý bỏ vào trong lòng.
Cậu kéo cô, mạnh mẽ đưa cô tới bên xe máy của cậu, dáng vẻ như muốn dắt cô rời đi.
Hứa Thiện Ý bị hành động của cậu làm cho ngây ngốc vài giây, nhưng rất nhanh, cô đã phục hồi tinh thần lại.
Cô rất muốn chế nhạo.
Cô cảm thấy Chu Cận rất có thể là có bệnh.
Ngay từ đầu, thời điểm cô còn chưa quen biết cậu, cậu nhiệt tình với cô một cách không thể hiểu được.
Thời điểm cậu làm cho cô không biết phải làm sao, cậu lại coi cô như không khí.
Hiện tại, cậu còn muốn đưa cô đi nơi nào?
Chẳng lẽ, cậu cảm thấy cô là đồ ngốc, là món đồ chơi, cậu muốn trêu chọc như thế nào thì trêu chọc như thế đó, phải không?
“Chu Cận, đừng làm tôi cảm thấy cậu thật ghê tởm nữa, được không?” Hứa Thiện Ý biết mình không thể tránh khỏi cậu, khi cậu đang chuẩn bị đội mũ bảo hiểm cho cô, cô nhìn thẳng vào cậu, bình tĩnh nói ra những lời này.
Mũ bảo hiểm trong tay Chu Cận sắp được đội lên đầu cô, đột nhiên nghe thấy cô nói những lời này.
Cậu dừng động tác lại, cúi đầu, đôi mắt đen mang theo vài tia vội vàng, bình tĩnh cùng cô bốn mắt nhìn nhau.
Cậu đột nhiên phát hiện, bởi vì vừa nãy nhìn thấy cô khiến cho cậu không khống chế được.
Mà cô, chỉ cảm thấy việc cậu làm là ghê tởm.
Sắc mặt Chu Cận đột nhiên trở nên rất khó coi, cậu rút tay mình cùng với mũ bảo hiểm lại, trên mặt khôi phục vẻ ầm trầm, lạnh lùng khi trước .
Trên mặt cậu phảng phất một nụ cười như thể tất cả đều không khiến cậu quan tâm: “Chỉ là trêu đùa cậu mà thôi, cậu sợ cái gì?”
Nói xong, cậu lập tức xoay người, nhanh chóng đi vào bên trong bệnh viện, giống như cậu và cô không hề quen biết nhau.
Hứa Thiện Ý bị bỏ lại tại chỗ, ngừng vài giây, cô mới tức giận nắm chặt tay, nhìn bóng dáng giận dỗi của Chu Cận đi xa.
Cô lập tức biết Chu Cận là cố ý chơi cô.
Sau khi ngây người vài phút ở bên ngoài, Hứa Thiện Ý sửa sang lại cảm xúc một chút, mới trở về phòng bệnh của mẹ.
Phòng bệnh ở nơi này có một y tá phụ trách chăm sóc, mà mẹ của cô vẫn còn truyền dịch trong khi ngủ, sau khi cô trở về cũng không cần làm cái gì.
Thẳng đến giữa trưa, cô vẫn luôn nhàn rỗi.
Buổi chiều, mẹ Hứa vẫn ngủ say ở trong phòng, Hứa Thiện Ý cùng mẹ ngủ cả một buổi trưa trong phòng bệnh, nên muốn ra ngoài hít thở không khí.
Đằng sau khu nội trú của bệnh viện, có một vườn hoa rất lớn, bên trong có hoa cỏ, cây cối, còn có rất nhiều gian hàng cùng ghế dựa, người cũng rất đông.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, ở trong vườn hoa cũng có rất nhiều người ra ngoài hít thở.
Sau khi Hứa Thiện Ý đi xuống, cô tìm một cái ghế ngồi xuống, nhàm chán chơi điện thoại.
Nhưng sau vài phút, cô đột nhiên cảm giác có gì đó không ổn, quay đầu lại, nhìn đằng sau.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, cô cũng chỉ thấy đằng sau có vài người qua đường xa lạ đi qua, cũng không có cái gì kỳ lạ.
Không biết tại sao, cô luôn cảm thấy đằng sau có người nhìn chằm chằm mình, ánh mắt bá đạo làm cô có chút không thoải mái.
Nhưng quay đầu lại cô không thấy ai khả nghi, cô đành phải thu hồi tầm mắt, cúi đầu, tiếp tục chơi điện thoại.
Qua vài phút, cô lại cảm thấy sợ hãi khi có cảm giác đang bị người khác nhìn chăm chú.
Hứa Thiện Ý quay đầu lại lần nữa, cau mày nhìn qua.
Nhưng lần này, đằng sau cô một người qua đường cũng không có, trống rỗng, chỉ có mấy cây đại thụ.
Hứa Thiện Ý bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cũng bắt đầu nhịn không được suy nghĩ miên man.
Nhưng mà, ngay khi cô đang muốn đứng lên và rời khỏi nơi này vì sợ hãi, một bà lão ngồi trên xe lăn được đẩy bởi một cô gái trẻ đi về phía cô, cô gái cười dò hỏi: “Em gái, chị có thể ngồi cạnh em không? Bên kia nhiều người quá, không còn chỗ ngồi nữa rồi.”
Hứa Thiện Ý quay đầu lại nhìn về phía người nói chuyện, cô lập tức gật đầu, sau đó nhường cho cô gái kia một chỗ: “Có thể, có thể.”
Bởi vì bên cạnh nhiều người, sau đó Hứa Thiện Ý cùng cô gái bên cạnh nói chuyện một chút, có người cùng cô nói chuyện phiếm, cô dần dần không còn cảm giác bị ai đó chăm chú nhìn lén như vừa rồi, cô cũng không còn thấy sợ hãi .
Nhưng mà, bởi vì thức ăn trong nhà ăn của bệnh viện quá khó ăn, buổi trưa cô ăn hơi ít, sau khi ngồi được một lúc, Hứa Thiện Ý liền cảm thấy đói bụng.
Cô tạm biệt cô gái cùng bà lão mới gặp, sau đó đứng dậy rời khỏi bệnh viện, đi đến một siêu thị nhỏ ở bên ngoài.
Bên trong siêu thị nhỏ này có rất ít người, ngoại trừ ông chủ, bên trong giống như không có ai, sau khi cô đi vào, trực tiếp đến nơi bày bánh quy ở phía sau.
Cũng không biết tại sao, sau khi vào siêu thị, Hứa Thiện Ý mới vừa ngồi xổm xuống tìm bánh quy, cô lại có cảm giác đang bị người khác chăm chú nhìn lén.
Cô sợ tới mức vội vàng quay đầu lại nhìn quanh bốn phía, nhưng chung quanh trống rỗng, một người cũng không có .
Hứa Thiện Ý cũng không dám ở lại lâu nữa, cô vội vàng lấy một túi bánh quy cùng một hộp sữa bò, rồi vội vã đi thanh toán tiền, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi siêu thị, đi vào trong đám đông, cô mới cảm thấy dễ chịu một chút.
Trên đường trở về bệnh viện, cô lấy bánh quy cùng sữa bò ra ăn hết.
Cô cũng không dám tiếp tục ở lại bên ngoài nữa, cô luôn cảm thấy ở bên ngoài có thứ gì đó kỳ quái, mơ hồ.
Cho nên sau khi trở về bệnh viện, cô vẫn luôn ở bên trong phòng bệnh của mẹ, không có đi ra ngoài, lúc này mới dần dần cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, rốt cuộc cũng không còn cảm giác bị người khác theo dõi và nhìn trộm nữa.
Hơn 5 giờ chiều.
Hứa Thiện Ý nhận được một cuộc điện thoại, người gọi là của dì của cô.
Dì nói vừa mới tan làm, cũng mới vừa biết được em gái mình bị bệnh, muốn đến thăm, nhưng vì tới quá gấp, không biết em gái mình ở phòng bệnh nào.
Hứa Thiện Ý biết dì tới thăm mẹ mình, cô lập tức nói với dì rằng cô sẽ đến cửa bệnh viện đón, sau đó mở cửa phòng bệnh, vội vàng chạy xuống tầng.
Vài phút sau, Hứa Thiện Ý gặp được dì của mình ở cổng bệnh viện, đi cùng dì đến còn có anh họ Lục Tân Hồng.
Trong tay hai người cầm rất nhiều đồ bổ và trái cây, còn có hoa tươi, Hứa Thiện Ý cảm thấy rất cảm động, cô đang chuẩn bị đi tiếp, nhưng cảm giác bị người khác chăm chú nhìn lén lại tiếp tục, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên phát hiện một bóng người cao lớn, nhanh chóng trốn vào chỗ tối, cô không thấy rõ là người nào, nhưng cô dám khẳng định vừa rồi nhất định là người kia nhìn lén cô.
Hứa Thiện Ý đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Mà người trốn trong bóng tối, là Chu Cận. Vẻ mặt cậu tối sầm, tức giận nhìn chằm chằm Lục Tân Hồng - người từ trên xe bước xuống trước mặt cậu.
Hôm nay, sau khi cậu đến bệnh viện giúp mẹ lấy đồ, không có rời đi, còn đi hỏi thăm, mới biết được Hứa Thiện Ý ở trong bệnh viện là vì mẹ của cô bị bệnh phải nằm viện.
Cậu đột nhiên không muốn rời bệnh viện một cách khó hiểu, nên vẫn luôn ở lại trong bệnh viện.
Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy bạn trai của Hứa Thiện Ý đến, Chu Cận một bụng tức giận, không còn muốn ở lại nữa.
Cậu xoay người đi về phía cửa sau của bệnh viện, chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà, cậu vừa mới đi được hai bước, lại đột nhiên nghe được tiếng Hứa Thiện Ý nhiệt tình gọi ầm ĩ truyền đến từ phía sau: “Dì, anh họ, hai người đến rồi à, sao còn mang nhiều đồ đến như vậy?’’
Bước chân của Chu Cận dừng lại, cả người như vừa bị sét đánh, đứng im tại chỗ.
__________????????????__________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.