[Edit]Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ

Chương 31: Bạch Nguyệt Quang Của Tổng Tài Bệnh Kiều (10)

Hoa Sinh Tương

23/08/2021

Editor: Vô Danh

-----------------------------

"Tiếp!"

Thanh âm Hoắc Phi lạnh băng vang lên, nè hà di động vốn là của Tô Đường, cho nên tiểu trợ lí chỉ có thể đưa cho Tô Đường nghe.

Tô Đường tình huống hiện tại rất tệ, gần hai ngày không hề ăn cơm, lúc nãy ngay cả đứng đậy cũng không có sức, thậm chí đem túi mở ra cũng hao của cô không ít sức lực.

Hoắc Phi không có tí kiên nhẫn nào, thấy thế, trực tiếp thay Tô Đường mở túi ra, chỉ là khoảnh khắc lấy ra di động, hắn đảo mắt thấy được hộp thuốc trong túi Tô Đường, dưới tâm trạng nghi ngờ đem thuốc lấy ra.

Trên bao bì thuốc ghi rõ ràng là axit nitric cam du, bác sĩ đứng bên vừa thấy, lập tức kinh ngạc "Là thuốc điều trị bệnh tim, hóa ra Khương tiểu thư đã sớm biết bệnh tình của mình."

Hoắc Phi ánh mắt dần dần âm trầm, Tô Đường lại không để ý đến bọn họ, cô nhìn di động, dãy số trên có phần quen mắt, nếu nhớ không lầm hình như là của Hoắc lão thái thái.

"Nghe."

"Khương Ngư, cô dám câu dẫn Hoắc Phi." Âm thanh Hoắc lão thái thái bỗng cất cao lên, bén nhọn nói "Ngươi không cần tiền sao?"

Tô Đường miễn cưỡng nói "Muốn a, tất nhiên là muốn, Hoắc lão thái thái hiện tại thu xếp tiền cho tôi, tôi lập tức rời đi."

Hoắc Phi nhìn Tô Đường thật sâu, trong mắt lệ khí dần dần bay lên, hắn đùng một chút giật lấy điện thoại ném xuống đất, cắn răng nói "Khương Ngư, cô muốn tiền, tôi cũng có, hà tất phải cực cực khổ khổ như vậy."

Tô Đường lại nở nụ cười, nụ cười của cô rất nhạt, giống hệt như một đứa bé mỏng mạnh yếu ớt, nhẹ nhàng vừa chạm liền triệt để hỏng rồi.

"Không, tôi ghét anh."

Cô giống như ác ma, nói những lời cực độ đau lòng, trên mặt lại luôn nở nụ cười.

Mấy vị bác sĩ nhìn nhau, cảm thấy bản thân không thể lưu lại, bằng không sẽ chọc giận đến Hoắc tiên sinh, dù sao bọn họ cũng không phải vị tiểu cô nương kia.

Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn có hai người.



Tô Đường tuy rằng tỉnh lại, người lại rất mệt mỏi, lại đói lại khát, chỉ có thể theo giường cúi xuống, vốn định lấy lại điện thoại di động, kết quả người còn chưa kịp cúi xuống, lại bị Hoắc Phi cản lại.

Hoắc Phi lòng rất loạn, so một năm trước còn muốn loạn hơn.

Hắn kinh ngạc nhìn cô, âm thanh không tự chủ nhỏ lại "Cô biết từ khi nào?"

Tô Đường "Hoắc tiên sinh, chuyện của tôi không liên quan gì tới anh."

Hoắc Phi "Tôi muốn biết."

Tô Đường nghĩ nghĩ, lại nở nụ cười, cô giống như không keo kiệt nụ cười khi mặt đối hắn, ngắn ngủi nửa tiếng đồng hồ, cô cười với hắn hai lần.

"Cũng chẳng lâu, bằng không nói không chừng tôi sẽ tiếp tục lợi dụng anh, dù sao thì cái danh chị nuôi của Hoắc tổng cũng không phải năm trăm vạn là có thể phá vỡ được" Tô Đường nói xong, như là nghĩ tới cái gì, mặt còn mang theo một chút vui mừng "Bất quá không quan hệ, Hoắc lão thái thái rất nhanh sẽ chuyển tiền cho tôi, đều là tiền, hơn nữa còn tốt hơn tiền của anh rất nhiều. Ít nhất mỗi ngày tôi sẽ không phải đối vặt với anh, chật vật ứng phó, thật là tốt."

Nội tâm Hoắc Phi bị cứa tới máu chảy đầm đìa, một đao lại một đao, tất cả đều đến từ một người duy nhất, ấy vậy hắn lại không có nổi một tia hận ý. Đầu óc hắn hiện tại, tất cả đều là câu nói của bác sĩ, nếu chuẩn đoán là chính xác, thời gian của cô chỉ còn lại 4 năm.

"Đủ rồi!" Hoắc Phi không muốn nghe những lời nói đầy đau khổ kia nữa, hắn hít sâu một hơi, tận lực để kìm chế phẫn nộ cùng đau đớn trong bản thân mình lại "Tôi kêu trợ lí đi mua chút đồ ăn."

Tô Đường vừa nghe, chậc một tiếng "Hoắc tiên sinh, xin hỏi anh có máu M sao? Tôi không thích anh, anh cũng đã trả thù xong. Bằng không, hiện tại tôi liền đưa căn nhà cũ kia cho anh, dù sao bây giời tôi cũng là người có tiền, cũng không cần giữ lại căn nhà nát kia."

Lời nói này của Tô Đường, quả thực chính là nhát dao trí mạng đâm nát ngực hắn, khiến hắn hít thở không thông, kém chút liền bộc phát phẫn nộ.

Hắn nặng nề nhìn Tô Đường, ánh mắt lại sắc bén như băng, nhưng mà tiểu cô nương căn bản là không sợ hắn, hoặc là nói ngay từ đầu cô cũng không thèm liếc mắt hắn dù chỉ một lần. Rõ ràng là ở chung một phòng nhưng hắn lại cảm giác vĩnh viễn không thể chạm tới cô. Giống như giữa hai người luôn có một tấm màng ngăn mỏng, hắn muốn phá vỡ màng ngăn đó, nhưng hắn không thể.

Hắn rất muốn hỏi cô có phải là cố ý hay không, nhưng cuối cùng hắn không làm, hắn cái gì cũng chưa nói liền mở cửa rời đi.

Hắn vừa đi, Tô Đường đã mở mắt, cô cố hết sức theo trên giường đi xuống dưới, nhặt lên di động, cầm túi hướng cửa đi đến.

Một đường này Tô Đường phải hao hết toàn bộ sức lực, cũng may Hoắc Phi tựa hồ không ngờ tới cô có thể chạy, nên cũng không phái người ở ngoài canh gác.

Tô Đường nghiêng ngả lảo đảo, tùy tiện tìm một nhà trọ bất kì, ăn uống qua loa cho xong, liền hướng giường nằm xuống.

Tô Đường không biết, cô vừa đi, bệnh viện liền loạn. Tiểu trợ lí mua cơm trở lại, nhìn phòng bệnh trống không, bất giác trong lòng dâng lên một cỗ dự cảm không lành, hắn lập tức chạy đi xem camera giám sát, kết quả liền nhìn thấy Tô Đường chậm rãi tập tễnh bước đi.



Không biết vì sao, chỉ nhìn bóng lưng đó lại khiến cho người khác cảm thấy đau lòng.

Tiểu trợ lí không dám chần chờ, lập tức lấy điện thoại gọi cho Hoắc Phi. Cũng may, Tô Đường không có đi xa, không đến một giờ liền tra ra được phòng trọ mà cô đang ở.

Hoắc Phi mang theo người, đợi hắn đem cửa phòng đá văng ra, đã thấy tiểu cô nương cuộn tròn mình lại ở trên giường, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu. Truyện được đăng trên Wattpad Vuongnhatbaciuiu

Giờ khắc này, cái gì tức giận đều không có, hắn dè dặt cẩn trọng ôm lấy cô, chờ đưa đến bệnh viện đã thấy Hoắc Kì đang chờ hắn.

"Chuyện gì?"

Hoắc Kì nhìn vào Tô Đường đang hôn mê, trầm mặc một chút, thế này mới nói: "Có chuyện, cảm thấy cần phải cùng ngươi nói rõ ràng."

Hoắc Phi đem Tô Đường giao cho bác sĩ, chờ bác sĩ kiểm tra xong, xác định đã không có gì đáng quan ngại sau, hắn mói theo Hoắc Kì đi ra ngoài.

Ngoài phòng bệnh, Hoắc Kì muốn nói lại thôi, sau cùng lấy ra một tập tài liệu đưa cho hắn "Lúc trước đã cảm thấy có chút kì quái, cho nên tự mình chủ trương một chút." Hắn thấy Hoắc Phi cầm tài liệu lên xem, lúc này mới nói "Đây là tiền mà viện phúc lợi đưa lại, mặt sau là các đồ vật đã bán đi, bởi vì là bán trao tay, hơn nữa là bán đi hai lần nên một trăm vạn đồ hàng hiệu khi quy ra tiền mặt cũng chỉ có sáu mươi vạn."

Hoắc Phi cầm tư liệu, rõ ràng chỉ có một trang giấy mỏng, lại giống như tạ nặng ngàn cân. Hắn nhìn trang giấy ghi lại tên người gửi, trong tay áo gân xanh nổi lên.

Hoắc Kì thở dài "Hoắc gia cho cô ấy năm trăm vạn, cô ấy đều không cần một xu. Tôi không rõ lúc trước đã xảy ra chuyện gì, bất quá nếu Khương Ngư là con người ham tiền tài, chắc chắn sẽ không làm việc như vậy. Còn có, tôi tra ra được Hoắc lão thái thái gần nhất đã liên hệ với Khương Ngư."

Hoắc lão thái thái là người như thế nào, bọn họ so ai đều rõ ràng.

Hoắc Phi thật sâu thở ra, lồng ngực quặn thắt lại, đau đớn vô cùng, đau đến hắn một lời cũng không nói lên được.

Hắn luôn luôn cho rằng, kết quả này chỉ là một màn kịch, nhưng hắn nghĩ tới bệnh tình của cô, tâm lý may mắn đó đã bị đập vỡ hoàn toàn. Hắn hận lúc trước yếu đuối nhu nhược, Tô Đường dùng một chút lí do dối trá đem hắn đẩy ra, hắn liền hoàn toàn tin tưởng, một năm qua, hắn đúng thực bận, nhưng nếu muốn kiểm tra sự thật thì cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chỉ là hắn đang trốn, hắn sợ nhìn sự thật, hắn huyễn hoặc bản thân, đợi được đến lúc hắn đem Hoắc gia hoàn toàn giẫm dưới chân, lại đi hung hăng giáo huấn cô.

Hắn luôn luôn cho rằng bản thân mình là một người bình tĩnh, mà khi cô xuất hiện ngay trước mặt bản thân, hắn lại không thể khắc chế được. Hắn muốn đem người đi giáo huấn, nhưng hiện thực lại thẳng tay tặng hắn một cái tát.

Người chân chính không có lương tâm, là chính hắn. Truyện được đăng trên Wattpad Vuongnhatbaciuiu

Tư liệu trong tay đã niết đến quăn nát, trên mặt huyết sắc cũng dần rút, hắn giống như một con đê bị vỡ, khí lực cùng sức sống đều theo dòng lũ cuốn đi đến không còn một giọt. Cuối cùng, hắn chỉ có thể vô lực dựa vào tường bệnh viện, co quắp lại như một con thú bị nhốt, thanh âm khàn khàn cất lên "Cảm ơn."

Hoắc Kì "Không cần cảm ơn, mẹ ngươi lúc trước đã giúp đỡ cho gia đình tôi, coi như đây là tôi đang trả ơn cho cha mẹ ngươi đi. Công ty bên kia còn có việc, tôi đi về trước." Nói xong, lại có điểm lo lắng "Nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện [Edit]Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook