[Edit]Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ

Chương 5: Pháo Hôi Tìm Đường Chết (5)

Hoa Sinh Tương

15/03/2021

Editor: Nguyệt Dạ

Beta: A Lãnh Lãnh Phong

------------------------------------

Tô Đường giống như bị sét đánh, cái này đích thật chính là công khai xử tội. Tần Lệ vừa lên tiếng, rất nhanh liền có tiểu thái giám đi đến.

Tiểu thái giám lớn lên thanh tú, dáng vẻ cũng không quá 13 - 14 tuổi, bởi vì còn chưa tới thời kỳ vỡ giọng, tiếng nói mười phần sạch sẽ, lúc đọc lên lại sinh động như thật, nhưng Tô Đường... Nàng chỉ nghĩ ngay tại lúc này mà chết đi!

Nhìn thấy Tô Đường bày ra vẻ mặt chết không còn gì luyến tiếc kia, Tần Lệ lại cảm thấy hứng thú. Có lẽ là do tiểu thái giám kia đọc không tận hứng, hắn liền đem tiểu thái giám đá ra một bên, chính mình cầm lấy đọc: "Tiểu vương gia trên mặt biểu tình đau đớn, môi đỏ khẽ nhếch, một bên còn không quên nói: "Không... Không cần a, dừng lại a... "

Đọc tới đó thì hắn dừng lại, dường như cảm thấy rất hứng thú, nói: "An khanh, ngươi nói xem tiểu vương gia này, rốt cuộc là không cần đâu hay là đừng có ngừng nha." Hắn cứ như vậy mà dò hỏi, nhưng không đợi Tô Đường trả lời, chính mình lại nói: "Nha, thật đúng là vật nhỏ thú vị."

Tô Đường: ...

CMN nam chủ hắc hóa!

Tô Đường hận không thể ngay lúc này lần nữa mà ngất đi, Tần Lệ rốt cuộc cũng đem tiểu kịch bản buông xuống: "An khanh lại nhung nhớ đến cái gì rồi?"

Đây chính là cái hố a! Nhớ ra rồi, cách ngày nàng chết không xa, không nhớ lại đến, tiếp tục công khai xử tội.

Trước mắt từng trận biến thành màu đen, nàng tựa trên gối dựa mềm mại, hữu khí vô lực nói: "Hoàng Thượng, thần... đầu óc có chút choáng váng, có thể đem đến cho thần ít điểm tâm không?"

Nàng đã một ngày không ăn cái gì, cũng may Tần Lệ còn không khiến nàng khó xử, không những ra lệnh cho người chuẩn bị đồ ăn, mà còn sai người tới Thái Y Viện lấy dược, rồi cùng bồi nàng ăn.

Lúc nàng đang uống đến vui vẻ, ai ngờ, Tần Lệ lại đột nhiên lạnh lạnh nói: "Uống sảng khoái như vậy, ngươi cũng không sợ trẫm hạ độc ở bên trong?"

Tô Đường thiếu chút nữa phun ra hết, miễn cưỡng nuốt xuống, giả bộ làm vẻ mặt cảm động: "Thần tin tưởng Hoàng Thượng."

Tần Lệ lại xuy một tiếng: "Nhưng trẫm lại không tin chính mình, rốt cuộc..."

Hắn lại lần nữa đem tiểu thoại bản đem ra, chỉ một chỗ: "Ngươi nhìn, Hoàng Thượng nơi này, chẳng phải cũng hạ dược vào cho tiểu vương gia ăn sao? Lại nói tiếp: "xuân phong say" [tên thuốc mà Hoàng đế trong bản thoại hạ dược Tiểu vương gia] hình như là món đồ tốt, hôm nào trẫm cũng thử xem."



Cái gọi là "Xuân phong say" thực chất lại tên một loại xuân dược mà lúc trước Tô Đường viết bừa vào, còn trong hiện thực có cái loại xuân dược này hay không thì nàng cũng không biết. Nhưng nếu Tần Lệ nói có thì chính là có.

Nàng sống đã không còn gì luyến tiếc, nhịn không được liền hỏi hệ thống: "Hệ hệ, nam chủ này hắc hóa tới trình độ nào?"

Hệ thống: "Nga, cũng không đến cái trình độ gì, chính là cái loại hắc hóa như người thường, tỷ như không vui liền giết người, mà vui vẻ cũng giết người."

Tô Đường hít sâu một hơi: "Không phải, ta nhớ rõ trong thế giới ban đầu hắn tuy rằng mặt lạnh, nhưng bản chất vẫn là yêu dân như con a."

Hệ thống như nghe xong liền chê cười: "Ngươi nói đó là trước khi hắc hóa, hiện giờ yêu dân cái gì, ngay cả đứa trẻ cũng giết. Trong mười ngày người rời đi ở đây đã chết không ít người."

Nói chung, vì nam chủ hắc hóa nên Tô Đường mới bị kéo về đây. Cho nên hiện tại, nam chủ hắc hóa khẳng định là đã trăm phần trăm, nếu là như vậy căn bản không thể dùng thủ đoạn tầm thường mà đối phó.

Tô Đường nhìn nam chủ gần trong gang tấc mà đầu đau muốn nứt ra. Ngay lúc này, hệ thống lại thẳng tay đâm thêm một dao nói: "Đã quên nói cho ngươi một sự kiện. Để trừng phạt, ngươi khi quay trở về, còn mang theo một hệ thống bệnh nặng, nếu trong ba năm không làm nam chủ quay về như ban đầu, chúng ta liền cùng nhau mất mạng. Đương nhiên, đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ hết thảy đều tốt."

Đến nỗi một sự kiện khác, ví dụ như nam chủ phát hiện nàng là nữ nhi, hệ thống cảm thấy đây đều là việc nhỏ, căn bản không đáng nhắc tới.

Tần Lệ nhìn Tô Đường không biết vì sao lại phát ngốc, đột nhiên hai tròng mắt nheo lại: "Trẫm nhớ rõ, An vương phủ hình như còn có vị quận chúa? Vừa hay, trẫm còn thiếu một vị Hoàng Hậu."

Thân hình Tô Đường đột nhiên cứng đờ, ngay lập tức phản bác nói: "Thần muội có bệnh ngu dại, không xứng với Hoàng Thượng."

Tần Lệ lại là chẳng hề để ý: "Không xứng? Người ngoài đều truyền trẫm là kẻ điên, kẻ điên xứng ngốc tử, thật xứng đôi a."

Hắn nói không chút để ý, tầm mắt lại ở trên người nàng chưa từng dời đi. Vật nhỏ này giống như thật khẩn trương, An vương phủ dư ra một người như vậy, có một số việc cũng không hề khó đoán. Sự tình lúc trước được giấu rất tốt nhưng vì sao mấy ngày nay lại dùng bản thoại để tiết lộ thông tin, lại liên tưởng đến lời nàng nói lúc trước, chính mình sinh bệnh nên ở trong nhà tĩnh dưỡng, sợ là sớm đã biết được bản thân không nhiều thời gian, cho nên đã sớm tính toán, tất cả mọi sự an bày đều là để bảo toàn An vương phủ.

Kể ra, hiện giờ ở An vương phủ có vị quận chúa ngu dại kia, chỉ sợ mới là An tiểu vương gia thật sự. Mà nàng lúc trước thay mận đổi đào, lấy sức của một người để chống đỡ cho nên áp lực, nói không phục là giả. Rốt cuộc thì nếu hắn đã nghi ngờ phụ hoàng thiết kế giết An vương gia, làm sao có thể nương tay với con cái mà An vương gia lưu lại, chẳng qua giữ lại chỉ để đổi lấy cái thanh danh mà thôi. Mà nàng, cũng làm rất thành công, ít nhất không có người nào nghi ngờ.

Hắn hừ một tiếng, thật đúng là rất tâm cơ, nếu nàng không phải là nữ tử, chỉ cần năng lực này, e rằng ngôi vị hoàng đế cũng chưa chắc tới tay mình.

Việc này nếu là người khác không chừng sẽ cảm kích trong lòng, nhưng hắn thì không, hắn chỉ cảm thấy chính mình bị người khác quay đến chóng mặt.

Tần Lệ làm hoàng đế, đã làm ra rất nhiều việc hoang đường, lúc này mở miệng muốn cưới tiểu quận chúa ngốc nghếch kia của An vương phủ căn bản không ai dám ngăn cản. Mặc dù kể ra, hắn và vị quận chúa kia cùng chung một dòng máu.

Cho nên, Tô Đường cần thiết phải ngăn cản, thật vất vả mới khôi phục được vài phần khí sắc, nàng xốc lên chăn, trực tiếp quỳ xuống: "Xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."



"Ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản thành công?" Tần Lệ nguy hiểm híp mắt nhìn nàng, Tô Đường quỳ trên mặt đất, phía sau cổ lại lộ ra khối da thịt trắng như tuyết, lần trước đó còn nhịn, nhưng lần này, Tần Lệ lại nắn vuốt ngón tay, không nhịn xuống, trực tiếp bao phủ đi lên.

Tô Đường cảm thấy mạng của chính mình thật mơ hồ, nhìn một cái, sờ nàng cổ làm chi? Chẳng lẽ là muốn nhìn một chút xem nơi nào xuống tay tốt nhất, trực tiếp bóp chết nàng?

"Cầu ta a."

Nếu lắng nghe kỹ ngữ khí kia sẽ cảm thấy rất giống lúc Tô Đường khi còn nhỏ kiêu ngạo đứng trước mặt hắn.

Nhưng mà Tô Đường lúc này làm gì có thời gian mà nhớ rõ mấy cái đó. Nàng chỉ là cảm thấy, nói nam chủ là kẻ điên, quả thực chưa nói sai.

Cầu?

Cầu hắn còn thiếu sao? Nhưng đã khi nào hắn thực sự lưu tình?

Huống chi Tô Đường lại nhớ tới vết xe đổ lần trước, nàng thật không muốn mình sẽ quỳ cho tới khi tự tỉnh lại đâu, nàng sẽ cầu cái rắm!

Tần Lệ nhìn nàng luôn miệng nói thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhưng lưng lại vững đến thẳng tắp, có chỗ nào giống bộ dáng cầu người.

Hắn khóe miệng khẽ nhếch, hứng thú nói: "Nếu An tiểu vương gia không muốn, vậy ngươi có thể lăn trở về đi." Hắn nói xong, buông ra bàn tay đang nhéo thịt sau cổ nàng, động tác thô lỗ ném ra xa.

Tô Đường quỳ trên mặt đất, cả người lảo đảo, tuy miễn cưỡng không té ngã, nhưng lại rất chật vật. Nàng lúc này đi cũng không được, không đi cũng chẳng xong, nghẹn nửa ngày, khô cằn nói một câu: "Hoàng Thượng, muội muội thần, nàng không thể sinh con, khó làm tròn trọng trách của một vị Hoàng Hậu."

Tần Lệ nhìn nàng mà liếc một cái: "Không sao, trẫm cũng không thích hài tử, không thể sinh con, vừa lúc giải quyết được bài toán khó của trẫm."

Tô Đường một lần nữa nghẹn, lại nói tiếp: "Muội muội thần, dung mạo xấu xí......"

Tần Lệ không kiên nhẫn đánh gãy: "An tiểu vương gia nói nhiều như vậy, là cảm thấy trẫm không xứng với muội muội của ngươi? Cũng đúng, đường đường tiểu quận chúa của An vương phủ, trẫm xác thật không xứng."

Nghe hắn tự giễu, Tô Đường nào dám nhận, nếu không hôm nay nàng cũng không cần phải trở về nữa.

Nàng đột nhiên đem đầu nện ở trên mặt đất, kết quả một không cẩn thận dùng sức quá mạnh, cái trán đều đỏ lên, cả người đều theo đó mà lung lay.

Tần Lệ càng phiền, thiếu chút nữa cho người đem nàng kéo ra ngoài mà chém, nhưng rốt cuộc vẫn là nhịn: "Trẫm cho ngươi lăn trở về đi, không nghe sao? Hay là ngươi nghe xong bản thoại kia lại muốn cùng trẫm xuân tiêu một khắc?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Edit]Xuyên Nhanh: Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Tan Vỡ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook